Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 22: Chương 22: Say rượu




Cũng may độ cao ngã xuống chỉ chưa tới một thước, phía dưới có tấm bạt lò xo người lớn. Năm người bật tới bật tới lật lui trên tấm bạt lò xo, mặt choáng mắt hoa nhìn cảnh tượng chung quanh.

Giọng nói của nghi phạm X lại truyền đến: “Chúc mừng các ngươi đã hoàn thành cấp độ đầu tiên.”

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, bắt lấy lưới an toàn của tấm bạt lò xo hỏi: “Còn có cửa thứ hai sao?”

“Trước đó cũng không có nói?”

“Đạo diễn ông chơi như vậy xem mà được sao?”

Hứa Kiêu Bạch bị ngã đến có chút khó chịu, cậu không muốn nói chuyện, chỉ muốn nằm trên tấm bạt lò xo nghỉ ngơi. Trong túi không còn kẹo mút, dạ dày đột nhiên trống rỗng. Khi nào mới được cho ăn đây? Đói quá...

Tuy rằng rất đói nhưng Hứa Kiêu Bạch vẫn cố gắng chống đỡ ghi hình cả ngày. Liên tiếp đào thoát ba mật thất, cái này so với cái kia còn khó khăn hơn. Ghi hình thẳng đến khi mặt trời lặn, vẫn chưa ghi xong phó bản cuối cùng. Không còn cách nào khác, buổi tối lại dựng đèn, quay đến hơn chín giờ.

Xe không có, cậu cũng không muốn phiền chị Từ lại đây đón mình, chỉ có thể đến ký túc xá Trì Dương ngủ nhờ một đêm.

Hơn nữa hôm nay cậu mệt mỏi cả ngày, cả người đều ủ rũ, đoàn làm phim phát xuống hộp cơm, cậu liền ăn hai phần. Vốn muốn ăn phần thứ ba nhưng lại lo lắng có người khác không phân được cơm liền bỏ qua.

Trì Dương nhìn lượng thức ăn tăng vọt của cậu, có chút lo lắng nói: “Cậu cẩn thận dạ dày đấy, trước kia cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu ăn nhiều như vậy.”

Hứa Kiêu Bạch cũng rất buồn bực, chỉ cho rằng mình quá mệt mỏi, sức lực tiêu hao quá lớn nên vậy. Cũng may sau khi ăn dạ dày cũng không có không thoải mái nữa, cậu liền không để ở trong lòng.

Nhìn đồng hồ đã gần chín giờ rưỡi, Hứa Kiêu Bạch gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân, nói cho y biết buổi tối mình sẽ ngủ ở đoàn làm phim, để cho y không cần để cửa cho mình.

Hứa Tuấn Lân dặn dò cậu vài câu liền cúp điện thoại.

Cơm chiều Hứa Tuấn Lân cũng không ăn một miếng, y đem thức ăn thừa dùng màng bảo quản bọc lại, bưng vào tủ lạnh.

Dạ dày có chút đau, y lại uống một viên thuốc dạ dày.

Sau khi đóng tủ lạnh lại, Hứa Tuấn Lân ngồi xuống sô pha, mở TV xem.

Kênh tài chính đang phát sóng xu hướng thị trường chứng khoán, y lại mở điện thoại ra xem mấy cổ phiếu của mình một chút, cũng may xu thế tăng tốt, tâm tình liền tốt hơn một chút.

Lúc này điện thoại của Vệ Trạch An lại đột nhiên gọi tới, Hứa Tuấn Lân nhíu mày, y còn tưởng rằng thông qua những lời nói sáng nay của mình y có thể yên tĩnh một chút, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy lại bắt đầu dây dưa.

Y trả lời điện thoại bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vệ Trạch An tựa hồ đã uống rượu, nói chuyện có chút gân miệng hỏi: “Tối nay Tiểu Bạch có về không?”

Hứa Tuấn Lân nhíu mày hỏi: “Vệ Trạch An, ý anh là sao?”

Vệ Trạch An cười hai tiếng nói: “Tôi có ý gì? Ý em là sao? Rõ ràng là chính em nói Tiểu Bạch nếu như không ở nhà liền thông báo cho tôi. Giờ lại nói có chuyện gì sao? Quên rồi à? Mở cửa cho tôi, tôi ở dưới lầu nhà em rồi.”

Hứa Tuấn Lân nhìn điện thoại cúp máy, giật mình một lát, thẳng đến khi nghe được tiếng gõ cửa, y mới đứng dậy đi mở.

Một trận mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Hứa Tuấn Lân hỏi: “Anh uống bao nhiêu?”

Vệ Trạch An đáp: “Không nhiều, còn có thể tỉnh táo làm em 3 lần.”

Hứa Tuấn Lân đóng cửa lại, Vệ Trạch An đã ôm lấy y từ sau lưng, dán sát vào mu bàn tay y, ở bên tai y nói: “Đều theo em, em nói muốn như thế nào thì như thế đó.”

Hứa Tuấn Lân trào phúng cười cười nói: “Tôi nói muốn từ chức, anh đồng ý sao?”

Vệ Trạch An lắc đầu: “Không đồng ý, em không thể rời khỏi tôi nữa. Mười tám năm nay, không ai tìm thấy em. Em đã từng nói qua, đã từng thương hải khó là nước, ngoại trừ vu sơn không phải mây. Em là biển của tôi, ngọn núi của tôi, là máu thịt đầu tim của tôi.”

Hứa Tuấn Lân:...

Bản tính lưu manh này vẫn giống hệt mười tám năm trước.

“Em chính là kẻ lừa đảo, đã nói là cả đời đi theo tôi, thế mà lại đi kết hôn, còn sinh một đứa con. Em để tôi cô đơn một mình, em dựa vào cái gì?”

“Hiện tại em độc thân, tôi cũng độc thân, em còn sợ cái gì nữa? Tôi mặc kệ em sợ cái gì, dù sao tôi cũng không có ý định để em đi nữa.”

Hứa Tuấn Lân sợ cái gì? Không có gì đáng sợ. Người như y nói vô dục vô cầu cũng đúng, sinh Tiểu Bạch liền mang theo cậu trải qua cuộc sống an an ổn ổn. Nói yêu cầu quá cao cũng đúng là yêu cầu quá cao, chỉ cần không phải là Vệ Kiêu năm đó, y phát hiện y căn bản không động tâm được. Chỉ cần không động tâm được, đừng nói lên giường, ngay cả tay cũng không nắm được.

Y yêu Vệ Kiêu, yêu đến chết đi sống lại, nghĩ đến hắn liền cảm thấy tim đập nhanh hơn máu chảy cũng cuồn cuộn hơn.

Giờ phút này y đang ở trong ngực Vệ Kiêu, dán vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, Hứa Tuấn Lân khó kiềm chế.

Người không phải thánh hiền, ai cũng có lúc không khống chế được. Vì thế y xoay người, ôm cổ Vệ Kiêu, bắt đầu cùng hắn điên cuồng hôn môi.

Mười tám năm sau, họ vẫn còn rất quen thuộc với sở thích của nhau. Biết làm thế nào để làm hài lòng đối phương, để cho đối phương chết đuối trong trăng gió và tuyết này.

Những việc nên làm đều làm, triệt để tận đáy, thoải mái khoái hoạt.

Vệ Trạch An say rượu ngủ thiếp đi, Hứa Tuấn Lân đi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc này đầu óc đã tỉnh táo lại, hối hận cũng đã muộn. Có điều là y làm việc chưa bao giờ hối hận, y đã cân nhắc đúng sai, nếu Vệ Kiêu biết thân thế của mình, hẳn là sẽ không bị đả kích quá lớn như khi còn trẻ. Hiện giờ sự nghiệp của hắn phát triển không ngừng, cho dù không có sự ủng hộ đằng sau vốn của Vệ thị thì cũng sẽ không đối mặt với khốn cảnh tài chính.

Đây là điều y biết được trong nửa tháng này khi đến bộ phận tài chính của Tập đoàn Trạch An, Tập đoàn Trạch An tài chính hùng hậu, hơn nữa cũng không có vốn qua lại với vốn của Vệ thị.

Mà buổi tối Hứa Kiêu Bạch ngủ trong đoàn làm phim hoàn toàn mất ngủ, cậu ngủ không được. Cho dù Trì Dương nhường giường cho cậu, còn hắn ngủ trên sô pha thì cậu vẫn lăn qua lăn lại đến mười hai giờ sáng.

Tám giờ rưỡi sáng mai sẽ bắt đầu ghi hình tiếp, nếu đêm nay không ngủ được, Hứa Kiêu Bạch thật không biết ngày mai sẽ chịu đựng như thế nào.

Cậu nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ lờ mờ, nghe tiếng ngáy nho nhỏ, đứng dậy mặc đồ ngủ, đẩy cửa đi ra khỏi khách sạn.

Gần mười hai giờ, tất cả mọi người đều ngủ, Hứa Kiêu Bạch lại một mình lang thang bên ngoài giống như một U Linh.

Cậu ôm điện thoại di động ngồi lên bậc thềm lướt trạng thái của bạn bè, like từ đầu xuống dưới. Một lần nữa ngẩng đầu chụp ảnh mặt trăng, đăng lên: Đừng hỏi tôi ở đâu, nhìn vào mặt trăng này xem, thực tròn!

Hình vừa mới đăng lên đi, cậu liền nhận được tin nhắn của Lục Thành Nghiễm: “Trễ thế này sao còn chưa ngủ?”

Hứa Kiêu Bạch trừng mắt có chút đau, trả lời: “Không phải Lục tổng cũng chưa ngủ sao?”

Tin nhắn nhanh chóng trả lời: “Có một bữa tiệc xã giao.”

Hứa Kiêu Bạch đê tiện hỏi: “Là cùng chị Tĩnh Văn uống rượu vang đỏ sao?”

Lục Thành Nghiễm: “... Người ta tên là Lâm Bảo Tình, không phải là Tĩnh Văn. Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, sau này sẽ không qua lại nữa.”

Điểm này là trong dự liệu của Hứa Kiêu Bạch, Lục Thành Nghiễm hẳn là chỉ có thể cứng được với nam nhân thôi. Cho nên tuổi này của hắn chưa kết hôn cũng không thể bình thường hơn. Đáng thương cho thái gia gia hắn còn trông cậy vào hắn cưới vợ sinh con, loại này còn làm sao cưới vợ sinh con được?

Hứa Kiêu Bạch nhịn không được chê cười Lục Thành Nghiễm một phen, Lục Thành Nghiễm cũng không tức giận. Hắn không chấp nhặt với tiểu hài tử hỏi: “Tại sao cậu không ngủ? Sắp hơn một giờ rồi, ngày mai không cần ghi hình sao?”

Hứa Kiêu Bạch nhắn tin cho Lục Thành Nghiễm: “Đừng nói nữa, tôi lạ giường. Chú không ngủ được. Sớm biết lạ giường thì tôi đã bảo chị Từ đến đón rồi, ngày mai khẳng định không có tinh thần ghi hình rồi.”

Lục Thành Nghiễm gọi điện thoại tới hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Hứa Kiêu Bạch đáp: “Trước cửa ký túc xá của chúng tôi, chú Lục, chú xã giao xong rồi sao?”

Lục Thành Nghiễm nói: “Ừm, tôi đón cậu về đi?”

Hứa Kiêu Bạch nói: “Không được, tôi trở về muộn như này đồng chí Hứa lại phải suy nghĩ nhiều.”

Lục Thành Nghiễm ngẫm lại một chút nói: “Không bằng đến chỗ tôi đi. Vừa vặn tôi ở một mình, có phòng trống.”

Hứa Kiêu Bạch chần chờ nói: “Không tốt lắm đi? Hai người đàn ông cô nam chúng ta ở chung một phòng, nhỡ may phát sinh chuyện gì không nên phát sinh... Bỏ đi. Nếu để cho ba tôi biết, ba lại mắng tôi.”

Lục Thành Nghiễm hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu có về hay không? Tôi sẽ tự về nếu cậu không về.”

Hứa Kiêu Bạch nói: “Về! Chú đưa tôi về nhà đi. Ngủ được hai giờ cũng tốt hơn là không ngủ.”

Vì thế Hứa Kiêu Bạch nghe được tiếng còi xe ngoài cửa viện, cậu vội vàng cúp điện thoại, nhanh chóng chạy ra ngoài ngồi vào trong xe hỏi: “Chú nhanh như vậy sao? Không phải đang xã giao sao?”

Lục Thành Nghiễm nói: “Nhìn thấy định vị của cậu vừa đăng ở ảnh liền tới đây.” Nói xong Lục Thành Nghiễm đánh giá trên người cậu một lát, nhíu mày nói: “Sao lại mặc ít như vậy? Vùng ngoại ô lạnh, buổi tối đừng mặc quá ít mà ngồi trên bậc thang.”

“Dong dài.” Hứa Kiêu Bạch trợn mắt nói: “Sao chú lại giống ba tôi vậy?”

Lục Thành Nghiễm suy nghĩ một chút nói: “Tuổi của tôi quả thật không khác ba cậu lắm.” Hứa Tuấn Lân chỉ lớn hơn hắn sáu tuổi, điều này làm cho hắn vừa đối mặt với vấn đề này, liền sinh ra rất nhiều áy náy.

“Vâng thưa 'chú Lục', cháu biết rồi, chú không cần nhắc nhở cháu đâu.”

Nói xong Hứa Kiêu Bạch lấy một gói bánh quy nhỏ trên ghế xe lên mở ra ăn.

Lục Thành Nghiễm lại ở trong tủ khóa sờ một gói bánh mì nhỏ, còn có một hộp sữa cùng một gói kẹo mút ném cho cậu hỏi: “Buổi tối không ăn cơm sao?”

Hứa Kiêu Bạch nói: “Ăn chứ, hơn nữa còn ăn rất nhiều, gần đây tiêu hao năng lượng quá lớn, động một chút liền đói.”

Lục Thành Nghiễm nói: “Có muốn tôi dẫn cậu đi ăn khuya không?”

Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: “Không cần đâu chú Lục, tôi ăn những thứ này là no rồi.”

Hứa Kiêu Bạch uống sữa ăn bánh mì giống như một con chuột đồng nhỏ. Dưới gương chiếu hậu, Lục Thành Nghiễm nhịn không được dâng lên vài phần cảm giác trưởng bối. Quả nhiên tên nhóc này vẫn còn là một đứa trẻ, cái miệng ăn nhìn cũng rất đáng yêu yêu thương.

Ăn xong đồ ăn vặt, Hứa Kiêu Bạch bắt đầu tán gẫu với Lục Thành Nghiễm: “Chú Lục, chú nói cho tôi nghe chuyện của ba tôi đi. Ông ấy khi còn đi học trông như thế nào?”

Lục Thành Nghiễm suy nghĩ một chút nói: “Ba cậu à, học bá, mọi người đều cảm thấy anh ấy sẽ học Thanh Đại hặc Kinh Đại, ai biết lại chọn H Đại. Có điều là hệ tài chính H Đại cũng rất tốt, tuy rằng không thể so sánh với Thanh Đại Kinh Đại nhưng cũng là song nhất lưu. Sau đó anh ấy liền xuất ngoại trao đổi sinh viên, nghe nói là cùng người yêu của anh ấy... Đó là mẹ cậu đi cùng.”

Lục Thành Nghiễm cắt giảm từ, cũng không nói cho Hứa Kiêu Bạch đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt năm đó của ba cậu. Lại nói tiếp, CP Kiêu Lân vẫn là một hiệu ứng rất nổi tiếng của đại học H, nhà trường dán rất nhiều trên các diễn đàn. Hiện tại đi tìm một chút tro cốt giấy dán nói không chừng vẫn có thể tìm được.

Nửa đường Hứa Kiêu Bạch ngủ thiếp đi, trong xe hơi lạnh mở ra đủ độ, Lục Thành Nghiễm khoác áo khoác của mình lên người cậu. Tiểu hài tử ngủ không quá kiên định, xoay qua lắc lại, tựa hồ mơ thấy cái gì đó.

Vừa mới trưởng thành đã ra ngoài làm việc, có thể nghĩ mấy năm nay cha con bọn họ sống không tốt lắm. Hy vọng Vệ Kiêu và học trưởng có thể có kết quả tốt, cũng hy vọng cha con bọn họ có thể được chăm sóc tốt.

Hứa gia, Hứa Tuấn Lân đã tắm rửa xong, sấy tóc sạch sẽ, quấn áo choàng tắm trở về phòng. Vốn tưởng rằng Vệ Trạch An hẳn là còn đang ngủ, không nghĩ tới hắn lại xoay người ngồi dậy nhìn Hứa Tuấn Lân nói: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Hứa Tuấn Lân đáp: “Không đến nửa giờ.”

Vệ Trạch An vẻ mặt ảo não nói: “Tại sao tôi lại ngủ thiếp đi? Không đúng, tôi không nên uống rượu. Cách mười tám năm rồi đây là lần đầu tiên làm, cứ như vậy vì uống rượu mà một chút tư vị cũng không nhớ kỹ.”

Hứa Tuấn Lân:...

Vừa rồi không biết là ai ở bên tai y vẫn nói mấy từ hạ lưu đâu...

Hứa Tuấn Lân trên mặt vẫn là một bộ dáng lạnh lùng nói: “Anh trở về chứ?”

Vệ Trạch An nói: “Không về, em tắm rửa nhanh như vậy làm gì? Bây giờ tôi tỉnh táo rồi, chúng ta làm cáu đó một lần nữa đi.”

Hứa Tuấn Lân nhíu mày, cảm thấy Vệ Trạch An càng thêm không biết xấu hổ.

Vệ Trạch An đứng dậy, trên người không mặc cái gì, Hứa Tuấn Lân vừa vặn nhìn thấy cái thứ cao ngất của hắn. Xoay người lại, quay mặt sang bên cạnh, trên đầu lỗ tai lại lộ ra một chút ửng đỏ.

Vệ Trạch An tiến lên ôm lấy y nói: “Tiểu Lân Tử, tôi nhớ em, nhớ đến mức phát điên, liền uống rượu, liều mạng kiếm tiền. Bây giờ tôi nghèo đến nỗi tôi chỉ còn lại tiền, không có gì khác.”

Hứa Tuấn Lân nói: “Đừng nói như vậy, anh còn có người nhà của anh.”

“Người nhà?” Vệ Trạch An cười lạnh một tiếng: “Bọn họ chỉ coi tôi là công cụ kế thừa sản nghiệp gia tộc, bọn họ cũng chỉ cần một công cụ như vậy.”

Hứa Tuấn Lân nhìn về phía Vệ Trạch An, cảm thấy hắn có thể đã biết cái gì.

Vệ Trạch An lại đè y ngã xuống giường nói: “Không nói đến bọn họ nữa, trước tiên để cho tôi hôn một cái đã.”

Dưới lầu, Lục Thành Nghiễm gọi tỉnh Hứa Kiêu Bạch, nói với cậu: “Tiểu Bạch, về đến nhà rồi.”

Hứa Kiêu Bạch ngủ suốt một đường, mơ mơ màng màng mở mắt, đáp một tiếng. Vừa định xuống xe, thiếu chút nữa bị ngã ra ngoài. Lục Thành Nghiễm thật sự lo lắng khi cậu một mình lên lầu, vì thế cũng xuống xe nói: “Tôi đưa cậu lên đi. Cẩn thận chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.