CHƯƠNG 2.1
Không nói gì, là sự phản kháng của ta đối với vận mệnh.
Ta nhận mệnh, cũng không có nghĩa ta sẽ không lên án.
Ngươi phải hiểu được, ta kháng cự, là vận mệnh không phải ngươi.
Nhưng mà, ngươi từ trước đến nay hô phong hoán vũ, ngươi không cho phép người khác nghịch lại ý muốn của ngươi, cho nên ngươi đối ta, thật tàn nhẫn.
Ta khóc, ta cầu xin tha thứ, ta gào thét, nhưng ngươi không hề ngừng lại mà càng thêm thô bạo.
Thanh âm, là để người nghe, nếu không người để ý tới, cần gì phải phát ra.
Mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mê, ba lần hôn mê trong sự lăng nhục cường bạo của Thương Minh Tương.
Y thật sự biết rõ làm thế nào để tra tấn thân thể một người, phá hủy tự tôn của kẻ đó, ba ngày, Lâu Thế Tuần như một miếng giẻ rách mặc y chà đạp, vô lực phản khách.
Y đối hắn tàn nhẫn không lưu tình, chẳng qua là muốn chứng minh, hắn, Lâu Thế Tuần, chỉ là đồ chơi của y mà thôi.
Toàn thân Tuần đều là dấu vết hoan ái, a, gọi đó là hoan ái, nói là cường bạo thì đúng hơn nơi riêng tư đầy vết máu lẫn lộn cùng dịch thể của y, trong phòng, nồng đậm huyết vị cùng hương vị tanh hôi của nam nhân.
Hắn toàn thân hư thoát, tay chân vô lực, trong trí nhớ tựa hồ có người lôi hắn ra ngoài, vứt vào một gian phòng khác. Có người đúng giờ đưa ba bữa cơm, nhưng cả người hắn không còn sức lực, không thể động đậy, vẫn duy trì tư thế như lúc mới bị kéo vào. Thân hình trần trụi che chắn qua loa bởi áo tắm mặc đêm hôm đó, hắn nằm úp sấp ở trên tháp thượng, có khi hôn mê, có khi thanh tỉnh, cũng không luận thần trí có rõ ràng hay không, hắn đều không có khí lực, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Hạ nhân đưa cơm vào vẻ mặt khinh bỉ, động tác vô lễ, thấy mấy lần cơm đưa vào lúc lấy ra vẫn còn nguyên, liền không đưa vào nữa.
Cũng đúng thôi, Tuần cong khóe miệng tự giễu.
Hắn đâu phải là khách quý của Thương Minh gia, hắn chỉ là món đồ chơi Thương Minh đại gia nhất thời hứng khởi, so với hạ nhân còn không bằng. Bọn họ không khinh bỉ hắn mới là lạ.
Có lẽ lúc tỉnh lại từng cảm thấy đói khát, nhưng hắn cũng không có la lên nhiệt độ cơ thể tựa hồ rất cao, hắn cũng không có cầu cứu.
Ba ngày ở nơi như địa ngục nhân gian này, hắn khóc, cầu xin tha thứ, tê hảm, nhưng đổi lại chỉ là sự đối đãi vô tình hắn hiểu được, hắn bất quá là món đồ chơi mà thôi. Tại nơi này, bất luận hắn nói cái gì, nghĩ muốn cái gì, cũng sẽ không có người để ý tới. Nơi đây là thiên hạ của Thương Minh Tương, hắn chỉ là một món đồ chơi nhỏ, ai lại để ý lời hắn nói?
Không hề mở miệng, nơi này không có đường sống cho hắn chen vào, thanh âm của hắn, ý nguyện của hắn, đối với người ở đây mà nói, không có giá trị gì nói chuyện, lãng phí sức lực, lãng phí nước miếng, hắn không hề mở miệng, dù sao, cũng không có người nghe. Lúc thơ ấu, hắn thật sự quá vất vả, cha mẹ mê đánh bạc không quan tâm hắn và em gái, hắn chỉ có thể tự lập nuôi sống hai anh em. Hắn sống thực sự khổ, việc cực nhọc nào cũng đều đã làm, đồ ăn ghê tởm gì cũng đều nếm qua, chỉ cần có thể sống nhưng bây giờ, hắn có thể không cần.
Hoàn cảnh bức hắn phải sống như thế, nhưng hắn không làm…mất chính mình là tốt rồi tôn nghiêm, là thứ duy nhất còn lại của hắn, ít nhất hắn cũng sẽ không dùng thân thể đổi lấy ấm no.
Thương Minh Tương hung hăng tê toái tự tôn của hắn, không lưu tình chút nào tuyên bố hắn là đồ chơi của y. Cơ thể rất đau, tim càng đau thân thể bị xé rách, tự tôn bị đập vỡ vụn, hắn mệt mỏi quá, thật sự không hiểu, mất đi tôn nghiêm rồi, hắn còn nên sống hay không?
Thời gian dài, thân thể thực khô cạn. Năm ngày? Mười ngày? Hai mươi ngày? Đã bao lâu không có ai đi vào gian phòng này?
Có lẽ, cứ vậy chết đi cũng tốt. Ít nhất, không ai còn có thể làm nhục hắn.
Thực xin lỗi, Tuyết. Từng hứa với em sẽ sống thật tốt, thay em đi khắp thế giới nhưng mà, sống trên đời này mệt mỏi quá, cũng thật thống khổ.
Em sẽ không nhẫn tâm, bắt anh sống cô độc đi?
Mệt mỏi quá…..thật sự mệt mỏi quá…..
Đôi mắt mê đi đã không hề có ánh sáng, mơ mơ màng màng, nửa nhắm nửa mở, mí mắt trở nên thực nặng.
Có lẽ lần này, nhắm mắt lại, sẽ không tỉnh lại nữa.
Thật tốt, hắn sẽ được giải thoát….
Anh, anh đến sai chỗ rồi.
Tuyết, anh không đi sai, anh rất nhớ em.
Anh không nên tới nơi này, trở về đi.
Nhưng anh rất muốn gặp em, anh thực cô độc a!
Khi nào thời điểm tới, chúng ta tự nhiên có thể gặp lại. Trở về đi, đừng tới nơi này nữa.
Thân thể bỗng nhiên ngã về phía sau, khoảng cách với Tuyết càng ngày càng xa.
Tuyết, đừng bỏ anh lại…
Tuyết!
Mở to mắt, Lâu Thế Tuần thở gấp, toàn thân vì đột nhiên thanh tỉnh mà vạn phần đau đớn.
Hắn mơ thấy Tuyết, mệt mỏi khép đôi mắt lại.
Trong mộng, Tuyết vẫn xinh đẹp như xưa.
Khi thời điểm tới, chúng ta tự nhiên có thể gặp lại.
Khi nào thì thời điểm mới tới? Anh rất nhớ em nha…
“Cậu tỉnh?” – một giọng nam trong trẻo bỗng nhiên vọng vào trong tai.
Hoảng sợ mở mắt, nhất thời dùng sức thiếu chút nữa làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, đáng tiếc, ngay cả khí lực để nhe răng trợn mắt hắn cũng không có.
Ánh vào trong mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, hàng mi tinh tế, phượng mắt mị hoặc, môi anh đào hồng nhuận, tóc dài hơi rối phủ tới đầu vai, thoạt nhìn thật sự mỹ lệ. Nếu không bởi vì mới vừa nãy nghe thanh âm của cậu ta chứng thật là nam, Tuần nhất định sẽ nghĩ cậu ta là cô gái.
“Tinh nói cậu tên là Tuần.” – Thiếu niên thân thiện hướng Tuần cười. “Tôi là Quỳ, Thương Minh Quỳ.”
Thương Minh? Tuần hơi hơi run lên. Đứa nhỏ đáng yêu như vậy cũng là người của Thương Minh gia?
“Nghe nói cậu là người lão ba tôi mang về? Ông ấy cũng thật là, đều đã ba mươi ba tuổi rồi, còn dám ăn cỏ non! Cậu hẳn là cùng tuổi với tôi đi, năm nay tôi mười lăm tuổi.” Quỳ cười nói.
Thì ra, cậu ta là con của Thương Minh Tương. Tôi so với cậu còn lớn hơn năm tuổi đâu. Tuần thầm nói dưới đáy lòng.
“Vì cái gì Tuần không nói chuyện chứ? Cậu bị câm điếc sao?” Quỳ hoài nghi.
Tuần lắc đầu. Trời biết động tác này đau đến hắn thiếu chút nữa thở không nổi.
Hắn không phải câm, chỉ là…có thể nói đối với tình cảnh hiện tại của hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Hắn bất quá là món đồ chơi a, nếu nói chuyện cũng sẽ không có người để ý tới, hắn cần gì phải mở miệng.
Không hề mở miệng nói chuyện, đây là biểu thị hắn nhận mệnh cũng là phương pháp bảo vệ chút tôn nghêm còn sót lại của hắn.
“Không muốn nói cũng được.” Quỳ nhún nhún vai, động tác đơn giản nhưng do cậu thực hiện lại vẫn mang theo cảm giác rất riêng.
“Tinh cũng thật là, cư nhiên đã quên đến xem cậu. Cũng may tôi hiếu kỳ, chạy đến Đông uyển, mới cứu được cậu suýt nữa đã chết. Bác sĩ nói cậu một tuần rồi chưa ăn cơm, ở Đông uyển suốt bảy ngày không người để ý tới, tôi đưa cậu về Tây uyển, cậu lại hôn mê suốt cả tuần, toàn thân mất nước, lại vì miệng vết thương nhiễm trùng mà sốt cao, tôi phải mất rất nhiều công sức, mới cứu được cậu đó nha.”
Quỳ giản đơn kể lại, như vậy, cách ba ngày thê thảm kia, cũng đã hai tuần. Cứu không được, cần gì phải cứu? Đã trở lại, chỉ biết càng thống khổ.
“Tuần.” Quỳ bỗng nhiên khẽ vuốt khuôn mặt trắng bệch không chút máu của hắn, như là biết hắn suy nghĩ cái gì.
“Không nên nghĩ có chết hay không, cho dù muốn gì đó mà không được, chúng ta cũng không thể dễ dàng tìm đến cái chết người còn sống mới có hy vọng, mới có kỳ tích. Em trai tôi đã nói với tôi như vậy đấy.”
Chúng ta? Tuần dừng một chút. Hắn mới mười lăm, cũng từng muốn chết?
“Tôi không biết vì sao cậu lại có quan hệ với cha tôi, nhưng mà, Tuần, sao cậu lại nghĩ đi theo ông ấy sẽ được sống sung sướng?” Quỳ ngồi xuống ghế dựa bên giường. “Ông ấy là ác ma, lấy làm nhục người khác làm niềm vui, theo ông ấy, sẽ càng thống khổ.”
Y không phải là cha của cậu ta sao? Vì cái gì ngay cả Quỳ cũng nói y như vậy? Bất quá, nghĩ cũng biết, Thương Minh Tương quá mức cường hãn, cũng không phải một người cha tốt.
“Nói đến cũng kỳ quái, cậu rõ ràng không mở miệng, nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn nói chuyện với cậu. Tôi không biết cậu suy nghĩ cái gì, nhưng lời tôi nói, cậu đều nghe được thôi.” Quỳ mỉm cười, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp lại có vẻ thành thục trải đời không hợp với tuổi thật.
“Thương Minh gia buôn bán chủ yếu là tình báo và súng ống, ngoài ra còn có khách sạn nhà nước, khách sạn tư nhân ứng với gái gọi, trai bao chúng tôi cũng có, đây là nơi thu thập tình báo chủ yếu, cũng là thủ đoạn khống chế quan viên chính phủ, dù sao không có quan viên nào không có vấn đề gì mà lại không gọi gái, những kẻ không ham mê sắc dục, chỉ cần nắm giữ nhược điểm của bọn họ, tài phú, quyền thế sẽ dễ dàng được đến, Thương Minh gia có thể xem như đế chế ngầm của Nhật Bản. Cha tôi là đế vương hắc ám, không ai dám nghịch lại ông ấy, theo ông ấy, trừ bỏ địa ngục, không nơi nào có thể đi.” Quỳ giới thiệu gia tộc của cậu, giọng nói tràn ngập thê lương bất đắc dĩ.
Cậu ta cũng là một đứa nhỏ đáng thương nha, Tuần nghĩ.
Quỳ cũng là kẻ không thể lựa chọn thân thế của mình, tựa như hắn.
Ban đêm chạy trối chết, hắc y ác ma ôn nhu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, hắn đem chính mình bán cho y.
Đúng vậy, hắn sao lại nghĩ đi theo y tốt hơn so với vào đằng tổ? Đồng dạng là xem sắc mặt người khác, nằm dưới thân nam nhân, trở thành món đồ chơi tình thú.
A, hắn nghĩ sai rồi. Bất đồng duy nhất là hắn không cần hầu hạ một đống nam nhân, chỉ cần chuyên môn làm món đồ chơi của một nam nhân mà thôi.
Nếu trở lại lúc ấy, hắn sẽ lựa chọn một lần nữa hay không? Một đám nam nhân lăng nhục, với làm món đồ chơi chuyên thuộc về Thương Minh Tương cái nào tốt?
Giống nhau đều là tôn nghiêm quét rác a!
Có lẽ, hắn nên chọn chính là hai năm trước cùng Tuyết chết đi…
Đáng tiếc, thời gian đã qua, tất cả những gì là ‘nếu’, đều không có khả năng thành sự thực, hắn chỉ còn cách đi về phía trước.
Bất quá vẫn là không tự chủ được nghĩ về tương lai nếu như ấy.
“Có lẽ, y sẽ chán mà thả hắn cũng không chừng.” Cuối cùng, Tuần chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Nhưng mà, tất thảy mọi thứ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.