CHƯƠNG 3:
Ngươi là một nam nhân đầy mị lực, ta thừa nhận.
Vẻ anh tuấn, cuồng quyến, tục tằng, thậm chí sự cuồng vọng, cường hãn, không coi ai ra gì của ngươi, tất thảy tạo thành thứ khí chất không thể có ở bất cứ ai khác.
Ôn nhu của ngươi, mê hoặc người trầm luân.
Nhưng nó, chỉ là giả dối, không hề có thực, ngươi cố ý như vậy chỉ vì muốn ta khuất phục nó thật sự rất mê người, nhưng nó không phải là thật.
Ta thừa nhận biểu hiện của ngươi khiến ta cảm thấy hoang mang.
Ngươi cho rằng ta không nói gì, là đối ngươi phản kháng, đối ngươi khiêu chiến, cho nên ngươi dùng mọi biện pháp muốn chinh phục ta chỉ có trời biết, ta chẳng qua chỉ muốn giữ lại chút tự tôn còn sót lại mà thôi.
Ta chưa từng nghĩ tới phải kháng cự ngươi nha, nam nhân của ta.
Có lẽ do khi còn bé vận mệnh quá trắc trở, cho nên việc nhận mệnh đối với ta cũng thực bình thường.
Ta bán cho ngươi, cũng nhận thức số phận, cho nên, ta sẽ không kháng cự, ta sẽ chấp nhận hết thảy, tùy ngươi quyết định sự sống chết của ta.
Có điều ngươi không cần cho rằng, như vậy đều là ta ta nói, bất luận ngươi đối đãi ta như thế nào, phán quyết sống chết của ta ra sao, ta cũng sẽ không phản kháng, bởi vì, đó là những thứ ngươi có quyền sở hữu.
Nhưng ý chí, tôn nghiêm cùng linh hồn của ta, ta sẽ khóa chặt nó ở nơi sâu nhất, khóa ở nơi ngươi không thể chạm đến.
Thứ không là của ngươi, ngươi đừng mong đạt được.
Ngươi muốn hủy hoại tôn nghiêm của ta sao? Mỏi mắt chờ mong đi.
Cuộc chiến của hai chúng ta mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Y trở về một hồi, liền đại khai sát giới.
Kéo người hầu “cố ý quên” đưa cơm đến trước mặt hắn, Thương Minh Tương đầy vẻ ôn nhu, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng, hỏi hắn muốn trừng phạt hạ nhân dám vô lễ này như thế nào.
Lâu Thế Tuần đương nhiên không mở miệng, dù sao hắn cũng không tin Thương Minh Tương sẽ vì hắn mà thay đổi chủ ý, dửng dưng nhìn mấy hạ nhân ở trước mặt hắn khóc lóc bị lôi ra ngoài. Hắn thực đồng tình, nhưng mà hắn biết, ở nơi đây kẻ mạnh là người quyết định, kẻ yếu chỉ có thể dựa theo mệnh lệnh của kẻ mạnh mà sinh tồn hắn thừa nhận hắn không có bất cứ cái gì gọi là đạo đức, trước đây chỉ có sợ đói sợ khát, người chết ở trước mặt hắn, máu chảy thành sông thật sự ghê tởm, nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì không đúng, thế giới này vốn là như thế, mạnh thì sống sót, yếu thì đào thải.
Bất quá cũng nên cảm ơn Thương Minh Tương, nhờ có y mà giá trị của hắn đột nhiên tăng nhanh như diều gặp gió, bọn hạ nhân nguyên bản khinh thường lập tức chuyển sang cung kính, còn từng gọi hắn một tiếng Tuần gia đâu. Đây là lẽ tất nhiên, một khi nguy hiểm đến ích lợi của bản thân, có kiêu ngạo bao nhiêu cũng phải cúi đầu, chính hắn cũng đã nếm trải không ít.
Đã hứa với Tuyết bất luận hoàn cảnh khổ sở bao nhiêu cũng không thể tìm đến cái chết, hắn cũng đành dựa vào Thương Minh Tương mà sống. Y lại nghĩ rằng hắn đối y tuyên chiến! Thực buồn cười, ác ma anh tuấn này lại lấy đó là mục đích, một lần hai lần bắt đầu ra sức tấn công.
Đầu tiên, y đem hắn phủng lên trời, sai người lựa chọn rất nhiều ki-mô-nô tinh xảo đưa đến Đông uyển, thức ăn thịnh soạn mỗi bữa đưa vào trong phòng mỗi người đều nói hắn là nam sủng được Thương Minh Tương cưng chiều nhất, nhưng không ai biết giữa y và hắn đầy ngập sóng ngầm mãnh liệt.
Ngươi cho đây là đối ta yêu thương sao? Ngươi cho là như vậy có thể lấy được lòng của ta? Tuần thầm cười nhạo dưới đáy lòng.
Đối ta mà nói, những thứ đó đều là thù lao ta đáng được hưởng thôi. Ta không phải bán thân thể của chính mình, cung ngươi phát tiết đùa bỡn đấy ư!
Cũng bởi vậy hắn lấy đương nhiên là đúng lý hợp tình. Tất cả những cái đó, đều là hắn đổ máu, đổ mồ hôi đổi đến.
Cũng may, Thương Minh Tương thường xuyên không ở Tokyo, công việc của y bận rộn, bay tới bay lui giữa Nhật Bản và nhiều nơi, gần nhất thường qua lại mấy quốc gia ở châu Á cùng châu Mĩ đại lục thời gian gặp y cũng không nhiều, chỉ khi y quay về Tokyo, mới phải đến hầu hạ.
Mỗi lần như vậy luôn làm cho người ta dục hỏa đốt người, mệt mỏi không thôi tinh lực của y tựa hồ như vô chừng, khôn cùng khôn kiệt, thường phải hắn liên tục triền miên ba ngày ba đêm, thẳng đến hắn không thể chịu được , y mới có thể buông tha.
Làm tình với y đều ở trong phòng ngủ của y ở Bắc uyển đợi khi cửa phòng đóng suốt ba ngày mở ra, đều là Tuần cố gắng kéo thân thể mệt mỏi chậm rãi quay trở về phòng của mình ở Đông uyển.
Tinh nói Thương Minh Tương có tính khiết phích, người khác nằm quá chăn màn gối đệm đều phải đổi mới, cũng tuyệt đối không cùng người ngủ, hắn đương nhiên thức thời tự động rời đi sau mỗi lần được gọi đến.
Cảm giác giống như một kỹ nữ, nhưng nó hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, không có biện pháp, ai kêu hắn phải dựa vào Thương Minh Tương mà sống đâu?
Vào ở nơi này đã hơn ba tháng, mùa đông tuyết lạnh phủ đầy trời, Lâu Thế Tuần mặc ki-mô-nô ấm áp ngồi trên hành lang gấp khúc, nhàm chán ngắm nhìn tuyết rơi.
Thương Minh Tương không ở, cuộc sống của hắn so với nhàn nhã còn nhàn nhã hơn nhiều nhưng khi Thương Minh Tương về, hắn đều phải nơm nớp lo sợ ứng phó y, trong lòng cảnh giác buộc chặt mệt mỏi càng nhiều so với thân thể chịu hoan ái lúc y tại, hắn cơ hồ áp lực quá lớn đến nỗi hàng đêm đều không thể ngủ say.
Càng đừng nói y vừa đi, hắn phải nằm suốt một tuần mới có thể đứng lên đi lại.
Hắn vẫn như trước không mở miệng nói chuyện, cũng không phát ra bất cứ thanh âm nào lời hắn nói cùng ý nguyện của hắn, ở Thương Minh gia, cũng sẽ không có người coi trọng. Hắn chỉ là một nam sủng hèn mọn thôi, Thương Minh Tương lại lấy dụ hắn mở miệng là mục đích cuối cùng của trò chơi, nhất là lúc hai người ở trên giường.
Kỹ xảo của y rất tốt, Tuần không thể phủ nhận, y thường âu yếm những chỗ mẫn cảm yếu ớt của hắn, bức bách hắn ra tiếng.
Nhưng tự tôn cao ngạo của Tuần không cho phép hắn như thế, ở dưới thân nam nhân mở chân ra là một chuyện, phun ra rên rỉ lại là một chuyện khác, thân thể vì y mà mở ra đã là khuất nhục, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng, hắn tuyệt không thể bại trận ở đây.
Cũng bởi như thế, Tuần luyện được ý chí cực mạnh có thể chịu đựng dục hỏa mãnh liệt mà không hề ra tiếng, duy trì gương mặt không chút thay đổi ở dưới thân y đạt được khoái cảm.
Nhẹ nhàng đổi tư thế, Tuần có chút đau đớn nhíu mi.
Gảy gảy thức ăn, chậm phát dục lại đột nhiên xảy ra làm xương cốt hắn đau đớn, ngắn ngủi ba tháng, hắn cao thêm mười cm, thân cao 1m75 không còn dáng vẻ gầy yếu như trước.
May mắn Thương Minh Tương đã hơn một tháng chưa về, không cần làm cho hắn phí sức phí công, thân thể cũng thoải mái không ít.
Bông tuyết phiêu phiêu hạ xuống, đậu lại trên những cành anh đào trơ lá, tầng tầng lớp lớp đan vào nhau thành một biển tuyết trắng trải dài cả trăm thước, mênh mông bát ngát.
Khô cảnh nằm giữa bốn uyển vẫn thanh nhã như trước, lại thiếu một chút sinh khí, cảnh vật nhân tạo so ra vẫn kém hơn so với cảnh vật thiên nhiên bên ngoài bốn uyển, hắn cô đơn ngồi ở hành lang gấp khúc tại Đông uyển, nhìn anh viên rộng lớn xa không thấy cuối, nơi chân trời thẳng tắp xa xa nhiều ít có thể an ủi tâm linh bị tù hãm của hắn.
Đã không còn có thể chạy đi, thống khổ tựa như đôi cánh bị bẻ gãy, loại tâm tình này không ai có thể thấu hiểu hết.
“Ngươi là ai?”
Không gian yên tĩnh trắng xóa một màu tuyết vang lên thanh âm khàn khàn như đến thời kì biến thanh của thiếu niên vang lên ở phía sau, đánh gãy tâm tưởng của Lâu Thế Tuần. Nghiêng đầu nhìn lại, nam hài sau lưng chính đang cầm mộc đao chĩa về phía hắn.
Là miên man suy nghĩ nên lỗi giác sao?
Khuôn mặt nó giống hệt như y – nam nhân làm Tuần sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Ngươi là ai? Trả lời ta.” Đôi mắt sắc bén như ưng của nam hài nhìn thẳng hắn, mộc đao thẳng tắp chưa từng dao động.
“Tư!”
Thương Minh Quỳ vội vàng từ Tây uyển chạy tới, chân trần nhỏ nhắn chạy gấp trên hành lang, tóc dài đen nhánh bay bay tạo thành từng đường vòng cung, môi anh đào hồng nhuận tươi cười, thân hình mảnh khảnh ôm chầm lấy nam hài.
“Em trở lại rồi.” Quỳ vui sướng ôm chặt nam hài.
“Ừ, hắn là ai vậy?” Nam hài cảnh giác ôm sát Quỳ.
“Cậu ấy là Tuần.” Thương Minh Quỳ cười giới thiệu. “Tuần, đây là em trai của tôi, Thương Minh Tư.”
Lâu Thế Tuần mặt không chút thay đổi gật gật đầu, thì ra nó là Nhị thiếu gia của Thương Minh gia.
“Sủng vật mới của ông già?” Thương Minh Tư vẻ mặt khinh thường.
“Tư, đừng nói như vậy.” Thương Minh Quỳ nghiêm mặt. “Tuần, thực xin lỗi.”
Không sao, Lâu Thế Tuần phất phất tay. Nói hắn là sủng vật là quá đề cao hắn rồi, hắn biết mình chỉ là một trong những món đồ chơi của Thương Minh Tương thôi.
Thương Minh Tư không tình nguyện hừ một tiếng, gương mặt giống hệt Thương Minh Tương đối Quỳ tràn ngập yêu thương.
“Tôi đang phao trà, vừa lúc Tư trở về, Tuần có muốn cùng qua đó hay không?”
Quỳ lôi kéo Thương Minh Tư như sợ nó chạy trốn, mở miệng mời.
Không cần, Tuần lắc đầu.
“Hắn câm điếc sao?” Thương Minh Tư đưa ra nghi vấn, thân hình cao ngang bằng Tuần dựa vào lan trụ.
Quỳ lườm nó một cái. “Tuần qua đó đi, tôi phao trà uống ngon lắm nha.”
Chân tôi đau. Lâu Thế Tuần nhìn chân mình lắc đầu. Xương đùi đau đến lợi hại, không biết cơ thể còn có thể dài cao nữa hay không.
Thương Minh Quỳ hiểu ý cười mở miệng. “Không sao, chúng ta có phu xe miễn phí.” Cậu đẩy Tư ra phía trước.
Thương Minh Tư cau mày không muốn, nhưng cũng chỉ phải nhận mệnh thân thủ ôm lấy Tuần.
Lâu Thế Tuần bị nhét vào trong một vòng ngực rắn chắc, hắn yên lặng không hề giãy dụa, dù sao hắn cũng thực nhàm chán, chỉ là lười động.
Ba người đi trở về Tây uyển, Thương Minh Quỳ cực kỳ vui sướng, thoạt nhìn như chim con xổng chuồng, dọc theo đường đi tươi cười đầy mặt.
Tuần có chút kinh ngạc nhìn Quỳ cười.
Mặc dù ở cùng một nơi, một cái Đông uyển, một cái Tây uyển, nhưng trong ba tháng số lần gặp nhau lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay cho dù nhìn thấy mặt, chỉ cần Thương Minh Tương ở, Quỳ nhất định im lặng lạnh lùng như người xa lạ nhìn cậu ta cao hứng như vậy, Thương Minh Tư đối Quỳ mà nói nhất định là rất quan trọng đi.
Trở lại Tây uyển, trà nóng ấm áp bốc lên từng đợt hương khí, thoáng chốc làm cho mùa đông giá lạnh ấm lên Tuần ngồi dựa vào tường, xem Thương Minh Quỳ thuần thục phao ra một hồ trà ngon.
“Gần nhất như thế nào, có khỏe không?” Quỳ bưng trà nóng đưa cho Tuần.
Cũng không tệ lắm. Lâu Thế Tuần gật đầu.
“Dù sao cũng là ông già nhặt về mà, trừ bỏ ngoan ngoãn nhận mệnh, còn có thể như thế nào.” Thương Minh Tư xuyết khẩu trà trào phúng nói.
Quỳ đánh vào tay Tư. “Thực xin lỗi, nó luôn mở miệng không suy nghĩ như thế.” Quỳ vẻ mặt xin lỗi đối Tuần nói. “Tư một người ở trường học, không ai quản, mới thành ra vô lễ như vậy.”
Tôi không sao, Tuần nhún vai.
“Tôi cảm thấy lão ba đối Tuần cũng không tệ. Trong trí nhớ của tôi, chưa từng có người có thể khiến ông ấy chu đáo đến vậy.” Thương Minh Quỳ chưa từng gặp Thương Minh Tương cưng chiều một ai như thế, còn lo lắng tặng Tuần một tương quần áo, đãi ngộ này ngay cả mẹ của cậu và Tư đều chưa từng được hưởng qua.
“Bạn giường của ông ấy có cả nam lẫn nữ, nhốt trong phòng chơi là chuyện bình thường, nữ nhân tam trinh tiết liệt đến trên giường ông ấy, không ra ba ngày có thể biến thành *** phụ đãng oa, nam nhân cũng không ngoại lệ Tuần, cậu đối với ông ấy mà nói thật sự rất đặc biệt.” Quỳ cười nói.
“Đó chỉ là hiện tại mà thôi.” Tư không chút nể mặt dội một gáo nước lạnh. “Thời gian ông già chơi chưa bao giờ vượt quá ba tháng, người nào theo ông ấy, không phải đã chết chính là điên rồi, còn lại đều tặng cho người khác. Chờ ông ấy chơi chán, kết cục của hắn cũng sẽ không tốt hơn là bao.”
“Tư, đừng nói vậy trước mặt Tuần!” Sẽ dọa đến Tuần, Quỳ nghiêm giọng trách cứ.
Thương Minh Tư hiển nhiên có đầy bụng tức chưa xả hết, nó không để ý tới Quỳ cảnh cáo, nghiến răng nói: “Em nói không đúng sao, ông ta là một kẻ điên! Ông ta có thể đưa anh đi quyến rũ đối thủ, đổi lấy cái ông ta muốn, thì còn cái gì không làm được chứ? Ông ta thậm chí còn không cho anh ra ngoài, nhốt anh ở trong này!” Quỳ tựa như chim hoàng yến bay mãi không ra khỏi nhà giam, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn không trung khát vọng tự do.
“Cha chỉ là sợ anh lại bị bắt cóc thôi.” Quỳ hạ mi mắt, nói ra lời nói dối ngay cả chính mình cũng khó tin.
“Lần đó ngoài ý muốn không phải là ý của ông ấy sao!” Thương Minh Tư hừ lạnh một tiếng.
Quỳ từ nhỏ đã là một đứa trẻ xinh đẹp, trước đây, nó luôn coi anh trai là niềm tự hào.
Anh của nó, là người xinh đẹp nhất thế giới mười hai tuổi năm ấy, trên đường đi học Quỳ bị người bắt cóc, tuy được cứu nhưng ông già lại đem hung thủ thả về, điều kiện trao đổi là Thương Minh Tương không tốn một binh một tốt đoạt lấy một khu đất vô giá.
Năm trước, Quỳ mười bốn tuổi, ông ấy thậm chí lấy Quỳ làm mồi, dụ một cán bộ tư pháp cao cấp lại yêu thích nam sắc ra tay với Quỳ, vừa vặn đúng lúc chỉ mành treo chuông thì bị ông ấy bắt lấy chứng cứ, cứ như vậy, Thương Minh Tương cũng đồng dạng không mất một chút gì nắm giữ cán bộ tư pháp có thế lực nhất Nhật Bản. Từ đấy về sau, ám nghiệp của Thương minh gia, đều dưới sự đồng ý ngầm của quan viên Nhật Bản, mà mở một con mắt nhắm một con mắt.
May mà Quỳ không có bị thương tổn thực chất gì, nhưng lại để lại ám ảnh khó có thể ma diệt, cậu thậm chí vì ác mộng thiếu chút nữa bị cường bạo mà tự sát.
Vỗ về vết thương thật sâu nơi cổ tay Quỳ, Thương Minh Tư trừ bỏ đau lòng, còn có tràn đầy hận ý.
Nếu có kỳ tích, nó hy vọng có thể không cần nhận nam nhân tâm địa độc ác như rắn rết kia là cha!
“Đừng như vậy.” Quỳ vạn phần ôn nhu vỗ vỗ tay nó, kéo đến xoa xoa. “Không cần hận ông ấy, cũng không phải tuyệt vọng. Chính em đã nói với anh, người còn sống sẽ có kỳ tích, sẽ có hy vọng một ngày nào đó, chúng ta chắc chắn sẽ tự do.”
Cậu muốn hô hấp, muốn tự do, nên càng phải thoát khỏi sự nắm giữ của Thương Minh Tương không muốn lại làm quân cờ của ông ấy, nhưng mà kết quả của việc tự sát lại là tổn thương em trai thân yêu nhất, còn người được gọi là cha kia, lại mặt không chút thay đổi, cuồng tiếu nhìn cậu. Không làm chuyện ngu xuẩn, là vì Tư, là Tư cho cậu hy vọng, cậu tin tưởng một ngày nào đó Tư sẽ trở nên đủ mạnh, đủ mạnh đến mức có thể chống lại Thương Minh Tương, bọn họ nhất định sẽ đạt được tự do.
“Em nhất định sẽ hoàn thành ước vọng của anh, cho nên anh phải sống thật tốt, chờ em.” Thương Minh Tư thấp giọng kiên quyết như tuyên thệ.
Thật đáng thương. Lâu Thế Tuần hoàn toàn bị bỏ qua một bên đồng cảm nhìn hai anh em cầm tay nhau ở cùng một chỗ.
Từ đối thoại vừa rồi suy ra manh mối, nam nhân duy ngã độc tôn kia ngay cả con đẻ đều có thể dùng làm lợi thế, thủ đoạn như vậy liệu còn có chuyện gì y không thể làm được?
Không có dư thừa tinh lực đi thương cảm cho Quỳ và Tư, vì chính hắn cũng đang trong cảnh tự thân khó bảo toàn.
Có điều thực hoài niệm, Tuần buông trà trong tay, khẽ nhắm hai mắt.
Mới trước đây, sau khi vất vả công tác, chỉ cần có tiền, hắn cũng sẽ xa xỉ đi mua đồ ăn thức uống, cùng Tuyết tránh gió ở một góc, vạn phần quý trọng ăn uống từng chút một hai đứa nhìn nhau cười, chảy qua cổ họng không chỉ có chất lỏng ấm áp, còn có tình cảm yêu thương nương tựa lẫn nhau, chờ phòng ấm lên, cả hai sẽ gắt gao dựa vào nhau sưởi ấm cha mẹ ở đâu, bọn họ cũng không để ý, cho dù mưa gió có lớn hơn nữa cũng không sợ.
Tuyết, rất nhớ em a…
“Hắn đang ngủ.” Thương Minh Tư kéo Quỳ nhìn về phía Tuần.
“Cũng khổ cho cậu ấy. Lão ba khủng bố như vậy, ai mà chịu được?” – phượng mâu xinh đẹp đăm đăm nhìn Tuần.
“Để hắn ở lại đây?” Quỳ có vẻ như rất thích hắn.
“Lạnh như thế, Tuần sẽ bị cảm mạo.” Quỳ vỗ đầu nó một cái, ngoài Quỳ ra, Tư đối với người khác đều là thờ ơ.
“Tinh nói lão ba sắp về rồi, ôm cậu ấy quay về Đông uyển đi, miễn cho lão ba tìm không thấy, lại phát điên thì ai cũng không chịu nổi.” Quỳ nói.
“Anh thực thích hắn?” Vẻ mặt Tư đầy ghen tị.
“Anh đương nhiên phải đối xử tốt với cậu ấy, toàn nhờ có Tuần, lão ba mới không rảnh tính kế anh, em cho là những ngày yên bình như thế này tự nhiên mà có sao? Còn không phải do Tuần choán hết sự chú ý của ông ấy.” Gương mặt thoát tục nói ra những lời lẽ thực tự nhiên.
Huyết thống của Thương Minh gia chính là như vậy, có lợi cho mình thì phải hết sức lợi dụng.
Tuy rằng cậu cũng thật sự thích Tuần, nhưng người không vì mình, trời tru đất diệt, chỉ phải đem Tuần đưa trở về làm vật hy sinh.
Tư ôm lấy Tuần, đối với Quỳ thật không thể nói được lời nào.
Nó biết Quỳ mặc dù gầy yếu, nhưng cũng có kiên cường âm trầm một mặt không có cách nào khác, ai bảo trong cơ thể họ chảy là máu của Thương Minh gia, chỉ cần nguy hiểm cho bản thân, bất luận kẻ nào đều có thể bỏ qua.
Ôm thân mình dài cao mà vẫn quá nhẹ của Tuần đi trên hành lang gấp khúc ở Tây uyển, không ngoài dự liệu phát hiện ra thân hình khôi ngô đứng phía trước.
Thương Minh Tương mặc bộ ki-mô-nô đơn bạc, cơ thể cao lớn chất chứa tinh lực vô hạn, ngũ quan tục tằng anh tuấn lộ vẻ cường hãn y không mở miệng, chỉ vươn đôi tay rắn chắc.
Giống y, Thương Minh Tư cũng nửa câu không nói, giao Tuần đang ngủ say cho y, không buồn quay đầu lại bước đi.
.
Từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, tựa hồ đã là đêm khuya.
Nhu nhu đôi mắt còn ngái ngủ, ánh mắt như lửa giờ có chút mê võng.
Trong phòng bài trí xem ra giống như phòng ở Bắc uyển.
“Ngươi tỉnh.”
Đôi môi ấm áp thiếp lên.
Trên môi y có mùi rượu khiến Lâu Thế Tuần có chút vựng huyễn.
“Như thế nào không ngoan ngoãn ở Đông uyển, chạy đến Tây uyển làm cái gì?” Thương Minh Tương cắn cắn hắn.
Không có. Tuần lắc đầu.
“Ngoan, nói cho ta biết, Quỳ nói với ngươi cái gì?”
Ngay cả con của mình ngươi cũng không thể tin tưởng?
Thật sự là đáng buồn nha!
Vốn không nghĩ hắn sẽ trả lời, Thương Minh Tương tiếp tục nói: “Ngươi ở trước mặt con ta cũng không mở miệng, ngươi phòng vệ thật đúng là chắc chắn.”
Mười phần ôn nhu mở ra vạt áo, ôn thủ dò xét đi vào, lấy kiên nhẫn trước nay chưa từng có với người khác, tinh tế mơn trớn nụ hoa nho nhỏ trước ngực trắng nõn, khiêu khích cảm quan của Tuần.
“Phải như thế nào ngươi mới chịu mở miệng nói chuyện, ngươi muốn ta ôn nhu hay vẫn là tàn khốc? Ngươi không nói, ta sẽ mạnh bạo xé rách ngươi nga!” Phong thần hút hồng nhị trước ngực, cho dù bản thân dục hỏa đốt người, y vẫn không bỏ bất kỳ cơ hội nào bức Tuần.
Đáng tiếc cặp mắt kia vẫn hừng hực như ngọn lửa, Thương Minh Tương nheo mắt lại, trong lòng nghĩ muốn mặc sức hủy diệt một lần, lại muốn chậm rãi tra tấn hắn tàn khốc lãnh ý ẩn hạ, y vẫn là nhu tình hàng nhìn hàng vạn mở miệng.
“Dọa ngươi, ta sao có thể bỏ được thương tổn ngươi đâu, ngươi là Tuần mà ta yêu nhất nha, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mở miệng, ta sẽ thương ngươi cả đời.”
Nhu tình công kích, hấp dẫn dỡ xuống tâm phòng, y tin tưởng chỉ có được đến tâm của hắn, y mới có được khoái cảm hoàn toàn chiến thắng.
Tuần trộm trợn trắng mắt xem thường.
Màn kịch hư tình giả ý này còn chưa chơi chán sao?
Nhìn đôi mắt của nam nhân đã nhiễm thượng dục vọng, không ngoài dự liệu nhìn ra sâu dưới ôn tồn ngụy trang là lãnh ý tàn nhẫn.
Có lẽ chính y cũng không nhận ra đi? Tính cách trời sinh một ngày nào đó không thể che dấu mà hiển lộ, tiết mục ôn nhu này e rằng cũng sẽ không còn được bao lâu, cuồng vọng cùng cường hãn của y từ trong mặt nạ ôn nhu đang kêu gào phóng thích.
Cũng nên là lúc, đều chơi ba tháng.
Thương Minh Tương cởi bỏ quần áo hai người, thân hình tinh tráng đè lên thân thể trắng nõn của hắn, vốn là lửa nóng tiếp xúc, lại làm cho Tuần từ đáy lòng toát ra hư vô. Thân thể giao triền không hề có tình cảm trụ cột, cho dù kích thích thân thể cảm quan phát ra đáp lại, nhưng lại càng gia tăng đáy lòng hư vô làm người ta không thể bỏ qua.
Thương Minh Tương ở trong cơ thể hắn luật động, giải phóng, một lần lại một lần, thực không hiểu thân thể này vì sao lại có thể hấp dẫn y?
Tuần nghiêng đầu nhìn về phía song cửa, thần trí thoát ly thân thể.
Ngoài cửa sổ, tựa hồ tuyết lại tiếp tục rơi, trò chơi này không biết đến khi nào mới có thể ngừng lại…..