Tôi khoác lên một chiếc váy vô cùng lộng lậy, rất đơn giản nhưng rất đẹp.
Tôi cảm thấy nhà này tuy to nhưng đâu cần phải nhiều giúp việc như thế đâu?
-Nấu cơm xong rồi. Nhưng không biết ai đem cơm lên cho cậu chủ.
- Hay cô đem lên cho cậu ấy đi
- Tôi không đem đâu. Tôi sợ cậu ấy lắm.
-...
Họ cứ đùng đẩy cho nhau nên Tôi quyết định đem cơm lên cho cậu ấy.
-Các chị cứ để em đem lên cho. Tôi thản nhiên nói
-Thật sao ? Cám ơn em. Các chị giúp việc cám ơn tôi hối hả
Tôi vừa đi, vừa bưng một mâm ăn rất lớn đầy đủ các món. Chắc cậu chủ sẽ rất to lớn hay ... Rốt cuộc cậu là người thế nào?
Cuối cùng cũng tới. Tôi gõ cửa nhưng chẳng nghe cậu trả lời lại. Tiếp tục gõ, gõ to hơn.
-Vào đi.
-Dạ.
-Cô là người mới?
-Dạ.
Tôi nhìn kỹ cậu. Trông cậu rất đẹp, đôi mắt to, chiếc mũi cao. Nhưng sao các chị giúp việc lại sợ cậu ấy chứ?
-Vậy thôi, em đi!
-Ở lại.
-Làm gì ạ? Đồ ăn cũng dọn rồi. Em còn việc gì nữa đâu cậu?
-Ăn hết đi.
-Ăn hết. Sao cậu không ăn luôn ạ! Đồ ăn rất ngon mà.
-Đừng hỏi nữa.
Tôi ngồi ăn ngon lành nhưng không chú ý cậu ấy đang ngồi nhìn mình với ánh mắt tuyệt đẹp.
-Này, Bao nhiêu tuổi? Tên gì?
-Em tên Mai Thị Đào- 18 tuổi. Còn cậu?
-2000.
-Vậy thì chạc tuổi rồi.
-Muốn đi học không?
-Muốn lắm chứ?
-Vậy thì ngày mai ta sẽ đi học.
-Ngày mai? Đi học.