Hai người mua vé vào cửa,
đi vào Đông Cung Môn, dọc theo hồ Côn Minh, đi về phía đình Tri Xuân (đình
ở đây là ‘lương đình’: nơi để khách đến chơi nghỉ ngơi, ngắm nhìn cảnh vật; ko
phải đình chùa đâu a). Vệ Khanh hít sâu một hơi, nói: “Lần này đi công
viên chơi cũng tốt, nhưng hoa vẫn chưa nở, đợi vài ngày nữa quay lại, anh cho
em hưởng thụ đãi ngộ đặc biêt.” Chu Dạ không để ý tới hắn, đi qua cầu, đi về
đình Tri Xuân trước. Nhìn xung quanh, không có du khách nào khác, đúng là nơi
nói chuyện thật tốt.
Thập
Thất Khổng Kiều
(Giữa
hồ Côn Minh là hòn đảo nhỏ được nối với bờ bằng một chiếc cầu vồng làm bằng đá
gồm 17 nhịp có tên là Thập Thất Khổng kiều. Cây cầu đá này rộng 8 m, dài 150 m.
Trên lan can cầu là hơn 500 tác phẩm điêu khắc sư tử đá với hình hài, và nét
biểu cảm hoàn toàn khác nhau.Với hòn đảo nhỏ giữa hồ Côn Minh làm mình thì
chiếc cầu sẽ giống như một con rùa đang vươn dài đại diện cho Thọ.)
(Men
theo bờ hồ là dãy Trường lang dài 728 mét gồm nhiều gian. Trong mỗi gian lại
được trang trí bởi những hình vẽ vô cùng tinh xảo mang đậm tính nghệ thuật
Trung Hoa. Dãy hành lang men theo hồ nếu kết hợp với núi Vạn Thọ sẽ giống đôi
xương cánh của con dơi đang dang ra tượng trưng cho Phúc.)
Từ nơi này có thể nhìn
thấy Thập Thất Khổng Kiều ở phía xa xa, nối liền hòn đảo với bờ và những hành
lang dài nối liền các dãy nhà trong cung điện, trời xanh nước biếc, non sông
tươi đẹp, cảnh sắc tự nhiên, như chốn bồng lai tiên cảnh. Cô sắp xếp suy nghĩ,
hắng giọng, nghiêm nghị nói. “Vệ Khanh, hôm nay tới đây, em có chuyện muốn nói
với anh.”
Vệ Khanh lau lau bụi trên
lan can, dịu dàng đỡ cô ngồi xuống. Chu Dạ lắc đầu: “Vệ Khanh, em và anh ở bên
nhau rất vui vẻ, anh đối xử với em rất tốt, thật ra, em cũng rất thích anh.
Nhưng mà, chúng ta chia tay thôi.” Thật ra, trong lòng cô có rất nhiều điều
muốn nói, nhưng ra ngoài miệng thì chỉ được mấy câu ít ỏi. Cô cảm thấy đau
lòng, vì thế xoay người nhìn sang chỗ khác, quay lưng về phía hắn, trước mắt
chính là núi Vạn Thọ nguy nga thanh tú, bao nhiêu tự danh nhiều không đếm xuể,
nhưng ánh mắt cô thật mơ hồ.
Lời này với Vệ Khanh mà
nói, không khác sét đánh giữa trời quang, nghiêm mặt hỏi: “Vì sao lại như vậy?
Em thử nói lý do coi!” Giọng càng lúc càng lớn, đã muốn đứng dậy, trợn mắt nhìn
cô, tức đến mức sắp không kiềm chế được. Trong lòng hắn tràn đầy vui sướng chạy
tới đây, nghe được những lời vô tình vô nghĩa của cô, còn có thể kiềm chế không
phát tác, đã là cực kỳ hiếm thấy.
Chu Dạ xoay người, ngẩng
đầu nhìn hắn, khuôn mặt bình tĩnh, không sợ hãi, trấn tĩnh như núi, nói từng
tiếng rõ ràng. “Không có lý do. Trước kia anh cùng những người khác chia tay,
cũng cần lý do sao?”
Vệ Khanh không ngờ báo
ứng đến nhanh như thế, lại có người dùng “gậy ông đập lưng ông”, chuyên môn trị
hắn. Nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải chúng ta đang rất tốt sao? Vừa rồi
em cũng nói, em rất thích anh, không phải sao? Vì sao đột nhiên lại muốn chia
tay?” Tiến lại gần, nắm chặt tay cô. Hắn hoài nghi không biết hôm nay cô có
uống nhầm thuốc không, nổi rồi.
Chu Dạ nghiêm mặt, rút
mãi không ra, cuối cùng thở dài, không biết phải làm sao, nói: “Vệ Khanh,
khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, anh là người có quyền có thế, còn em chẳng
qua chỉ là một sinh viên nhỏ, sớm hay muộn cũng sẽ chia tay thôi, cần gì chứ?”
Đau lâu không bằng đau ngắn. Rút tay ra, bước nhanh lên bờ, thầm nghĩ ra về.
Vệ Khanh kịp phản ứng,
hai ba bước đuổi theo cô, không cam lòng nói: “Vì sao em lại như vậy? Bởi vì lý
do hoang đường này mà chia tay với anh sao?” Chu Dạ chua xót nghĩ, lý do này
còn chưa đủ hay sao? Tránh hắn, nói: “Vệ Khanh, em không trèo cao được. Tất cả
những ngày qua, anh đối với em rất tốt, em đều nhớ rõ. Anh dạy em rất nhiều
điều, bao gồm cả tình yêu, em rất cảm ơn anh, cả đời không quên. Nhưng nếu tiếp
tục dây dưa, cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Cuối cùng ảm đảm kết thúc, không bằng
sớm chia tay. Lúc nói những lời này, dùng toàn bộ sức lực, đem nước mắt chảy
vào trong.
Bề ngoài cô nhu nhược là
vậy, nhưng trong tâm lại kiên cường, không chịu khuất phục.
Vệ Khanh hiểu ra, tức
giận, quát: “Chu Dạ, em đá anh ư?” Cái gì mà khoảng cách chênh lệch, cái gì mà
trèo cao? Hắn không tin, không phải trước kia cô vẫn ở bên cạnh hắn đấy thôi!
Bây giờ lại lôi chuyện này ra làm lý do. Cô làm như vậy, chỉ có thể giải thích,
cô muốn đá hắn. Vệ Khanh không biết mình đã gây nghiệp chướng gì, để tới hôm
nay tới phiên hắn bị gái đá. Giận không thể kiềm chế nổi. Kích động, cầm chặt
lấy tay Chu Dạ.
Chu Dạ nhìn du khách qua
lại, cũng có không ít khách nước ngoài, mọi người tò mò nhìn về phía họ, vừa
cuống vừa giận, đúng là không thể chịu nổi cái người mặt dày này. Vừa giãy giụa
muốn rút tay ra, vừa la lên: “Vệ Khanh, anh nói chuyện nghiêm túc đi! Cái gì mà
em đá anh, cũng không khác gì anh đá em đâu. Anh không cảm thấy, thân phận địa
vị chúng ta chênh lệch như vậy, có thể ở cạnh nhau sao? Anh còn không mau buông
tay, thế này mà gọi là nói chuyện à? Bỏ tay ra, bỏ tay…” cổ tay ửng đỏ, tiết
mục chia tay biến thành trò cười khôi hài cho du khách thưởng thức.
Đang lúc xôn xao, điện
thoại Vệ Khanh vang lên, hắn không thèm để ý tới, nhưng lại gọi hết lần này tới
lần khác, có lẽ là việc gấp. Hắn kéo Chu Dạ tới ven đường, một tay rút điện
thoại ra nghe, bực bội nói: “Có chuyện gì?” Chậm rãi, sắc mặt hắn thay đổi, cúp
máy, mới nhớ ra Chu Dạ đứng bên cạnh, vừa tức vừa giận, quát: “Đi theo anh!”
Chu Dạ nhân lúc hắn không
chú ý, nhanh chóng thoát ra, bĩu môi nói: “Thái Hậu triệu kiến, còn không mau
về nhà!” Cô nghe thấy hắn gọi bà già, rất phản cảm. Vệ Khanh cố nén giận, gắng
bình tĩnh nói: “Chị dâu anh vì việc công mà bị thương, anh phải qua xem.” Hắn
sợ cô đa nghi, còn cố ý giải thích. Rồi lại đổi sắc, hầm hầm nói. “Chu Dạ, việc
này chưa xong đâu.”
Chu Dạ chạy nhanh
ra xa, sợ lại dây dưa với hắn, đi một quãng xa mới đứng lại, nói với qua:
“Chúng ta không còn liên quan gì nữa.” Vệ Khanh giận điên, chỉ vào cô nói: “Chu
Dạ, em cứ chờ xem, chờ anh quay về dạy cho em bài học thế nào.” Rồi nhanh chóng
rời đi. Chu Dạ không quen nhìn bộ dáng kiêu ngạo của hắn, cũng hét vang lên:
“Được!” Rất to và rõ ràng. Sao cô phải sợ hắn trả thù chứ? Có gì là tốt, suốt
ngày đe dọa người khác!
Vệ Khanh dừng bước, quay
lại nhìn cô, thấy hai tay cô chống nạnh, khiêu khích nhìn hắn, nhìn như vậy,
thật giống phong cách của một người đàn bà chanh chua, chửi đổng. Không hiểu vì
sao, “phụt” một tiếng bật cười, xoa xoa mũi, vừa tức vừa buồn cười, không biết
phải làm thế nào, nói không ra lời, đành phải lắc đầu rời đi.
Hắn cứ như vậy mà dung
túng cho Chu Dạ, theo bản năng bởi vì tuổi Chu Dạ còn nhỏ, nóng giận mất khôn,
nói năng linh tinh. Lấy tuổi của hắn so ra còn hơn cô mười tuổi. Nhưng lần này,
cô hơi quá đáng!
Vệ Khanh đi tới cửa, nghĩ
rằng không được, không nên để cô ở lại đây một mình, nên nhân cơ hội này đưa cô
về nhà gặp cha mẹ mới đúng, đỡ để cô phải lấy gia đình làm lý do. Vì thế quay
lưng lại tìm người, vẫn còn đang ở gần đình Trì Xuân, sao chớp mắt một cái đã
không còn bóng dáng? Vì thế lại gần mấy du khách hỏi thăm, có thấy một cô gái
đi giày thể thao, mặc áo khoác màu đỏ không, lập tức có người nói thấy cô đi
qua Thập Thất Khổng Kiều, sang bên đảo rồi.
Hắn đi theo tìm, đứng ở
đình nhìn xung quanh, vừa thấy, thiếu chút nữa tức nổ phổi, trơ mắt nhìn cô đi
cùng với vài du khách thành một đoàn, ở bến đò chèo thuyền đi rồi! Thuyền nhỏ
lắc lư di chuyển, rất xa nhìn thấy cô cầm thanh chèo, nhìn ra là nghịch nước,
rất vui vẻ! Hắn buông điện thoại, nghĩ thầm, Chu Dạ, em giỏi lắm, hắn mà không
trả nổi cơn tức này, sau này khỏi cần lăn lộn ngoài xã hội!
Xe hắn không ở gần đó,
tình hình giao thông lại không được tốt, vất vả lắm mới về đến nhà, sớm chết
nghẹn vì bực mình. Đóng cửa xe “Rầm” một tiếng, làm cho người gác cổng giật
mình. Điều chỉnh nhịp thở mới đi vào, chẳng mấy khi cả nhà tụ họp đông đủ. Cha
hắn, Vệ Thiệu đang ngồi ở phòng khách đọc báo, đã sáu mươi tuổi, lưng thẳng
nghiêm nghị, mái tóc đã điểm bạc; anh trai hắn Vệ An và hắn có vài phần giống
nhau, tuổi hơi lớn, trên trán đã có nếp nhăn, trước bàn một đ văn kiện, tay còn
cầm một tệp, nhìn sang bên cạnh, thấy bà vợ vẫn mặc quân phục như trước, chỉ
khác là có thêm một cánh tay bị quấn băng gạc.
Mẹ hắn năm mươi sáu tuổi,
nhìn đã biết hồi trẻ chắc chắn rất xinh đẹp, Vệ Khanh giống bà nhiều hơn. Khuôn
mặt luôn tươi cười, tự mình gọt hoa quả bước vào, chào hỏi: “Chẳng mấy khi đông
đủ, ăn hoa quả trước đi, rồi còn ăn cơm.” Đông đủ một chỗ như vậy, ngay cả lễ
mừng năm mới ở nhà hắn cũng không thường xuyên được như thế.
Vệ Khanh đi vào chào hỏi,
mẹ hắn lườm hắn: “Cũng biết trở về sao, còn không biết vất vưởng ở chỗ nào.”
Lớn như vậy rồi mà còn như trẻ con. Vệ Khanh quay đầu lại, khách khí nói: “Chị
dâu.” Chị dâu hắn, Trần Lệ Vân hơi hơi gật đầu, cũng không nói chuyện. Mặc dù
tay bị thương, nhưng vẫn ngồi thẳng tắp, không nhúc nhích, trên mặt cũng không
biểu hiện gì. Hắn có chút xấu hổ, đành phải lại gần hỏi: “Sao lại bị thương?”
Đây cũng không phải lần đầu tiên chị bị thương.
Mẹ hắn thở dài: “Lệ Vân,
con cũng phải cẩn thận một chút mới được! Mặc dù đó là nhiệm vụ, nhưng rất nguy
hiểm, may mà viên đạn bay lệch, vẫn còn giữ được mạng.” Nhìn chị, cẩn thận nói:
“Công việc nguy hiểm như vậy, con còn không chịu đổi ngành, chúng ta tôn trọng
quyết định của con. Nhưng, nhìn con như vậy, lại là phụ nữ, không cần lúc nào
cũng xông lên tiền tuyến, lui về phía sau cũng vẫn là phục vụ tổ quốc, đều là
công việc mà mọi người dân phải làm…”
Trần Lệ Vân cắt ngang lời
bà: “Đúng ạ, đều là công việc cần người làm, cho nên chuyện nguy hiểm đó cũng
cần có người đi làm. Mạng của con cũng là mạng, mạng của binh lính cũng là
mạng, đây là chuyện con phải làm. Nhiều đồng chí đã hy sinh như vậy, con bị
thương một chút có đáng kể gì!” Từng chữ từng chữ nói ra, đều rất khí phách,
giống như con người chị.
Từ nhỏ Trần Lệ Vân đã
chịu sự huấn luyện của quân đổi, luyện được một thân võ nghệ. Gia đình chị đặc
biệt, từ nhỏ cha mẹ đã dạy chị phải vì tổ quốc mà cống hiến, vì thế sau khi tốt
nghiệp, công tác luôn trong quân ngũ, thường xuyên làm những nhiệm vụ nguy
hiểm, kiên cường hiếu thắng, ý chí kiên định. Sợ người khác vì gia thế của chị
mà cho chị hưởng đãi ngộ đặc biệt, cho nên nếu có nhiệm vụ nguy hiểm, thường
xuyên đứng lên gánh vác. Nhưng mỗi lần như vậy, đều không tránh khỏi bị thương.
Mẹ hắn bị chị không chút
khách khí bác bỏ, bất đắc dĩ lui về phòng bếp. Với đứa con dâu này, bà không
còn lời nào để nói, quan niệm người già cổ hủ, mặc kệ bên ngoài khen chị anh
thư kiệt xuất thế nào, trong mắt bà, con dâu con dâu, nên ở nhà giúp chồng dạy
con, vào sinh ra tử thì có ích lợi gì?
Lão đại tướng Vệ Thiệu
mặc y phục hàng ngày, bởi vì cũng là quân nhân, cho nên với người con dâu này
luôn luôn thấu hiểu, chưa từng bao giờ phê bình. Liền nói: “Lần này Lệ Vân lập
được ba chiến công lớn, rất đáng ăn mừng. Lệ Vân, con đi thay quần áo rồi xuống
ăn cơm đi.” Tối hôm Tết Nguyên tiêu, Trần Lệ Vân chỉ ở nhà với cha mẹ một lát,
rồi mang theo thuộc hạ đi làm nhiệm vụ. Sau một hồi hỗn loạn, bị thương ở tay,
nhập viện vài ngày rồi mới trở về nhà họ Vệ, thương thế đã không còn đáng ngại.
Lập tức đứng dậy, cung kính gật đầu, xoay người lên lầu.
Chị mới đi tới chỗ rẽ, đã
thấy Vệ lão đại tướng lại lên tiếng: “Vệ An, tay Lệ Vân bị thương, sợ không dễ
cử động, con lên giúp con bé đi.” Rõ ràng là tác hợp vợ chồng hai người. Trần
Lệ Vân nghe xong nhíu mày, vẫn ngẩng đầu như trước bước thẳng lên trên. Vệ An
hoảng hốt, đứng dậy nhìn cha. Vệ đại tướng trầm giọng nói: "Còn không mau
đi!" Anh bất đắc dĩ bỏ lại văn kiện trong tay, đi theo lên lầu.
Vệ Khanh ở bên cạnh lắc
đầu, hai vợ chồng mà còn xa lạ hơn cả người ngoài, chẳng có tình cảm gì. Người
ta địch ta song phương còn có thể đàm phán trên bàn, giương thương múa kiếm, vợ
chồng bọn họ, cả năm không thấy mặt, có gặp cũng chưa bao giờ thấy nói chuyện
nhiều. Thế này gọi gì là hôn nhân chứ!
Mẹ hắn đi ra, oán giận
nói: “Lão già, ông nói như vậy mà được sao? Tôi không yêu cầu xa với là Lệ Vân
bưng trà dâng nước, thổi cơm nấu canh, nhưng cũng phải có chút dáng vẻ người vợ
chứ. Ông luôn mắng Vệ An không biết thông cảm, nhưng tôi thấy trong lòng nó mới
là đứa chịu tủi thân đó.” Dù sao tâm tư người làm mẹ cũng luôn hướng về con.
Vệ lão đại tướng bị bạn
già lầu bầu không kiên nhẫn, đau đầu nói: “Được rồi, được rồi, Lệ Vân một mình
ở bên ngoài mạo hiểm mưa bom bão đạn, cũng không dễ dàng gì, mọi người phải
thông cảm cho con bé chứ. Lần này lại bị thương, bà xem có phiền hay không?”
Mẹ hắn lắc đầu: “Tôi cũng
biết vậy, nhưng ông già, Lệ Vân cũng đã hơn ba mươi, Vệ An cũng sắp bốn mươi,
ngay cả con cũng chưa có, ông nói tôi có thể không nóng ruột được sao?” Vệ lão
tướng trầm mặc, không nói gì. Hơn nửa ngày mới nói: “Lệ Vân cũng có nỗi khổ
riêng, bà đừng làm khó con nó.” Tuy nói như vậy, nhưng tuổi già, ai chẳng muốn
ôm cháu nội. Huống chi, trong quân đội tầm tuổi này giống ông, đã sớm có cháu
trai cháu gái thành đàn.
Trước kia Trần Lệ Vân
cũng từng hoài thai, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ mà bị sảy. Cho nên đối
với việc này Vệ lão tướng cũng không nói gì, thậm chí còn thiên vị.
Mẹ hắn không biết làm
sao, chuyển hướng sang nhìn hắn. “Cả ngày không thấy bóng đâu, cũng không biết
lêu lổng thế nào, ngay cả tết cũng không về nhà. Con đó, khi nào thì mới xác
định cho mẹ.” Vệ lão tướng vừa nghe liền không vui, hừ lạnh một tiếng.
Vệ Khanh vội nói: “Mẹ,
gần đây con rất bận mà, công ty con mở rộng quy mô, mẹ không thấy con gầy hẳn
đi sao?” Mẹ hắn ngắm nghía một hồi, xoa xoa tay hắn. “Đúng là gầy đi, về mẹ nấu
cơm cho con ăn a.” Không phải hắn vì công việc mà mệt muốn chết nha, chính là
do Chu Dạ mới khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
Đang lúc nói chuyện, chợt
nghe trên lầu truyền đến tiếng đồ vật rơi, mọi người giật mình, vội ngẩng đầu
lên nhìn. Trần Lệ Vân chưa thay quần áo, sắc mặt tái nhợt, chạy nhanh xuống,
người vẫn cố gắng gượng, thản nhiên nói: “Con đi ra ngoài.” Vệ lão tướng ngồi
yên, nói: “Ăn cơm rồi hẵng đi.” Giọng không lớn, nhưng vô cùng uy nghiêm. Trần Lệ
Vân dừng bước một chút, không biểu hiện gì, nói: “Không được, xe quân bộ đã sắp
tới, con phải trở về báo cáo công việc.” Xe quân bộ là chỉ xe của cha chị, Vệ
lão tướng cũng không thể nói gì. Cha chị là tổng tư lệnh toàn quân khu.
Trần Lệ Vân đi rồi, không
khí nhà họ Vệ vẫn bình thường, chuyện này cũng không phải mới xảy ra một lần
hai lần. Nhà họ Vệ e ngại mặt mũi nhà họ Trần, cũng không thể làm gì, cứ từ
giữa mà điều đình. Vệ Khanh biết thời thế, vội nói: “Con lên xem anh thế nào.”
Đẩy cửa đi vào, thấy anh hắn ngồi ở cửa sổ hút thuốc, trong tay cầm một tấm ảnh
đã ố vàng.
Vệ Khanh tò mò nhìn, đó
là một chàng trai trẻ mặc quân phục, nhưng nhìn ảnh chụp, có lẽ đã nhiều năm.
Tò mò hỏi: “Đó là ai vậy?” Anh bình tĩnh nói: “Chiến hữu của chị dâu chú.” Vệ
Khanh hiểu ra, chắc là chị dâu trọng người tài, hỏi: “Vậy người đó đâu?” Vệ An
trầm tĩnh thả một vòng khói: “Trong một lần làm nhiệm vụ, đã hy sinh, chuyện từ
hơn mười năm về trước.”
Vệ Khanh không nói gì.
Trước kia anh hắn cũng có bạn gái, nhìn rất thông minh, xinh đẹp, đọc sách
nhanh như gió. Đáng tiếc gia đình không đồng ý, tự quyết định chuyện chung thân
của anh và chị dâu. Không ngờ, chị dâu cũng có một tình cảm riêng. Hai vợ chồng
này đúng là đồng sàng dị mộng. Nói vậy sai rồi, hai vợ chồng kết hôn đã mười năm,
chỉ sợ số lần ngủ cùng giường cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vệ An đi xuống dưới, còn
nói: “C, mẹ, dù thế nào đi nữa, con muốn ly hôn!” Mẹ hắn ngã vào ghế, không nói
gì. Vệ lão tướng quân đập bàn đứng dậy: “Nghĩ cho kĩ rồi hãy nói.” Rầm một
tiếng, cực kỳ tức giận! Nhấc chân bước ra cửa.
Vệ Khanh cảm thấy anh
thật đáng thương, không có quyền quyết định lúc kết hôn, ngay cả bây giờ quyền
ly hôn cũng không có. Vệ An làm việc trong nội các chính phủ, hình tượng bản
thân rất quan trọng, không thể để đối thủ nắm được nhược điểm. Đừng nói là
chuyện ly hôn lớn như vậy, ngay cả vợ chồng bất hòa cũng không để lộ ra ngoài.
Mà đối với Trần Lệ Vân, chuyện ly hôn cũng làm cho sự nghiệp của chị bị ảnh
hưởng, đừng nói tới chuyện hai nhà Vệ Trần sẽ có khúc mắc phong ba gì đó. Cho
nên dù tình trạng hai vợ chồng căng thẳng thế nào, cũng phải vì đại cục mà suy
nghĩ, đành phải tiếp tục cuộc hôn nhân này. Mà đằng nào thì, cuộc sống của hai
người bọn họ có khác ly hôn là bao.
Vệ An bình thường cũng là
một người đàn ông lẫm liệt oai phong, lần này nhìn mẹ, đau lòng kêu: “Mẹ!” Tất
cả mọi lời muốn nói, đều ở trong giọng điệu. Mẹ nhìn con chỉ qua vài năm đã già
nhanh như vậy, đau lòng không thôi, rơi nước mắt nói: “Con ơi, lúc trước cha mẹ
không nên ép con như vậy… nói không chừng bây giờ đã sớm con cháu chạy đầy
phòng.” Cảm xúc kích động của Vệ An nhanh chóng biến mất, trên mặt khôi phục sự
trấn tĩnh, ngồi xuống sofa cầm văn kiện. Anh mang nhiều trọng trách, ngày ngày
bận rộn, lần này là nhận được mệnh lệnh của cha mới trở về nhà.
Một lúc sau, Vệ lão tướng
thong thả bước vào, thản nhiên nói: “Vệ An, con qua nhà họ Trần, xem như tự
nhận lỗi, đón Lệ Vân về.” Đương nhiên là Vệ An không muốn, nhưng cực kiềm chế,
nửa ngày sau mới gật gật đầu. Đối với anh mà nói, cũng chỉ uất ức trong lòng,
theo thường lệ mà nhịn xuống. Trong lòng Vệ lão tướng âm thầm thở dài, việc đã
tới nước này, hối hận cũng đã muộn.
Vệ An thay quần áo, đi ra
ngoài, Vệ Khanh vội nói: “Anh, em đi cùng với anh.” Hai anh em ngồi trên xe,
vẫn không nói chuyện. Vệ An mệt mỏi day day thái dương: “Em trai à, trăm ngàn
lần đừng giống anh. Nhà họ Vệ chỉ cần anh như vậy là đủ rồi, nhìn anh như tấm
gương ấy. Nếu có người trong lòng, cố gắn đối xử như người trong nhà; nếu đối
phương cũng thích chú, rất khó khăn nha, nhanh mà lấy về nhà, tránh đêm dài lắm
mộng.” Nhớ lại bản thân năm đó, luôn tự trách mình không tiên hạ thủ vi cường[35], trở thành sự tiếc nuối
cả đời.
Vệ Khanh nghĩ đến Chu Dạ,
thở dài, cô gái nhỏ này vẫn còn đang giận dỗi với hắn. Hai người tớingờ Trần Lệ
Vân đã trở về doanh trại, Trần lão tướng tự mình đưa đi. Vệ An cười khổ một
tiếng, xoay người về văn phòng. Vệ Khanh về nhà lấy đồ, thấy mẹ hắn buồn bã
ngồi ở sofa .
Vội lại gần nói: “Mẹ, mẹ
đang làm gì thế? Cha con đâu?” Mẹ hắn lau nước mắt, nói: “Ở ngoài sân sau. Mẹ
biết trong lòng ông ấy cũng không vui.” Đối với vấn đề này, hắn cũng cảm thấy
bất lực, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, huống chi hoàn cảnh nhà hắn lại đặc
biệt như vậy.
Mẹ hắn thở dài, kéo tay
hắn nói: “Mẹ chỉ còn trông cậy vào con. Tuổi con không còn nhỏ nữa, sao suốt
ngày lêu lổng với đám con gái lăng nhăng bên ngoài? Khi nào mới có thể khiến mẹ
không bận tâm nữa?” Vệ Khanh kêu lên: “Mẹ, mẹ nghe ai nói con ở bên ngoài xằng
bậy chứ? Toàn chuyện bịa đặt, thế mà mẹ cũng tin.” Đánh chết cũng không thừa
nhận.
Mẹ hắn lườm hắn một cái,
nói: “Cãi cái gì nữa! Ngồi xuống cho mẹ, mẹ với con nói chuyện nghiêm túc. Mẹ
xem như đã học được bài học, môn đăng hộ đối thì có ích lợi gì! Con xem anh con
và chị dâu đó, cãi loạn thành như vậy, làm mẹ đau lòng. Tuy cha con không nói
gì, nhưng trong lòng cũng hối hận, một đứa nhỏ tốt như vậy, lại bị hủy như thế!
Cho nên, phụ nữ nên hiền lành dịu dàng, săn sóc hiếu thuận, có xinh đẹp hay
không thì xét sau. Con đấy, nếu đã có người trong lòng thì mau dẫn về gặp mẹ,
đừng có lằng nhằng bên ngoài, cha con nghe thấy lại đau đầu ra. Con đã lớn như
vậy rồi, suốt ngày ở bên ngoài rượu chè be bét thế à…”
Vệ Khanh nghe mà giật
mình, nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, thật ra con có thích một cô gái." Mẹ
hắn nghe xong tinh thần phấn chấn, vội hỏi: “Có thật không? Lần tới đưa về nhé.
Đang làm gì rồi? Bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mấy người?” Có lẽ đã muốn đem
người ta về làm con dâu.
Vệ Khanh thành thật nói:
“Vẫn còn đang đi học ạ, sắp tốt nghiệp đại học. Mẹ cô ấy là giáo viên đã qua
đời, cha cô ấy lái xe tải, tết vừa rồi con ở nhà cô ấy.” Mẹ hắn nghe xong, vội
vàng nói: “Con nhà gia giáo là tốt. Còn đang đi học, sẽ đơn thuần dịu dàng,
nghe đã thích rồi. Vậy con mau đưa về nhà đi! Đều là người một nhà, còn giấu kín
không nói.”
Vệ Khanh cười khổ:
"Mẹ, con của mẹ vô dụng, người ta nhìn con ngứa mắt, ngại điều kiện của
con tốt quá, đang đòi chia tay với con đây này.” Mẹ hắn vừa nghe, vỗ vai hắn
nói: “Không sao, mẹ giúp con. Cô dâu mới giận dỗi là chuyện bình thường, nhưng
đừng có chia tay nha. Có ảnh chụp không? Cho mẹ nhìn chút coi.” Vệ Khanh bỏ ra
mấy tấm chụp chung với Chu Dạ lần đi
Mẹ hắn vừa thấy, liên tục
nói: “Ai ya, xinh đẹp nha, khí chất lại tốt, con phải gắng lên. Thích thì phải
ra tay, mang tiếng là đàn ông, lằng nhằng cái gì!” Vệ Khanh lại kể cho bà nghe,
Chu Dạ ở nhà chăm sóc cha hằng ngày rất tốt, còn múc nước rửa chân cho cha. Mẹ
hắn cảm thán nói: “Cô gái hiếu thuận như vậy biết tìm ở đâu đây? Từ khi chị dâu
con đến nhà mình, toàn là mẹ bưng trà rót nước cho con bé. Con nói xem, nếu có
người rót cho mẹ chén trà, mẹ cũng thấy thỏa mãn rồi.”
Vệ Khanh nhìn chuyện
trong nhà loạn như vậy, nghĩ thầm, sao có thể chia tay chứ, phải nghĩ cách mang
Chu Dạ về nhà mới hết giận được!