Trên đường về, Chu Dạ
không nói lời nào, chỉ ngồi dựa về phía cửa xe, nhìn những ngọn đèn đường tỏa
sáng bên ngoài cửa sổ. Gió xuân lướt qua những tán lá khô còn sót lại củùa
đông, cứ như thế lác đác rơi, mộng ảo. Tết Nguyên tiêu, ánh đèn rực rỡ, vậy mà
trong lòng lại cảm giác bất an, dường như có một nỗi lo sợ len lỏi trong tim.
Vệ Khanh phá tan sự im
lặng: “Sao thế? Chẳng nói câu gì, em đang nghĩ gì vậy? Sao lại ngây người như
thế?” Chu Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau nói: “Em nghĩ, có lẽ sau này
anh không nên đưa em tới nơi này ăn cơm.” Thà rằng hai người ở nhà nấu ăn, xem
tivi còn tốt hơn, giống như trước anh anh tôi tôi. Chu Dạ ân hận, ân hận mối
quan hệ giữa hai người sắp sửa chấm dứt như vậy. Đêm nay, nhìn cảnh tượng đó,
càng làm cho cô thấy chấn động, càng làm cho cô thấy rõ bức tường chắn giữa hai
người.
Vệ Khanh lại hoàn toàn
hiểu lầm ý cô, hỏi lại: "Vì sao?" Lại nhịn không được, nhíu mày nói:
"Vì Trương Suất?" Cho nên không muốn xuất hiện cùng hắn? Dáng vẻ này
của Chu Dạ, làm cho hắn thấy khó chịu. Chu Dạ không nói gì, đột nhiên Trương
Suất xuất hiện, đúng là đã khiến cô giật mình.
Vệ Khanh hừ lạnh một
tiếng, nói: “Chu Dạ, em đang nghĩ gì vậy? Em bày cái vẻ mặt này cho anh xem, là
vì Trương Suất sao?” Chu Dạ không kiên nhẫn, tức giận nói: “Anh nói bậy bạ gì
đó! Em không hỏi anh thì thôi, anh lại còn đổ tội lên đầu em sao? Được lắm, anh
nói đi, anh gặp người nhà liền vất em sang một bên, là có ý gì?”
Lúc này Vệ Khanh mới hiểu
vì sao cô lại tức giận, đây đúng là vấn đề lớn, vội giải thích: “Chu Dạ, không
phải như em nghĩ đâu, em danh chính ngôn thuận là bạn gái anh. Anh không giới
thiệu em với chị ấy là vì… aiz, tạm thời chưa thể nói rõ được. Chị dâu anh xuất
thân trong quân đội, tính cách cương nghị, tác phong nghiêm túc, không dễ dàng
nói chuyện. Huống hồ, chị ấy vẫn có thành kiến với anh, cho rằng cách cư xử
của anh có vấn đề, không ưa anh.” Nói thẳng ra, hắn cũng chả thế nào ưa nổi chị
dâu.
Chu Dạ nghĩ, người kia
cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, người ta có thể không có nhận xét gì sao? Ngay
cả chị dâu hắn cũng không ưa hắn, dễ dàng đoán được, trước kia hắn hoang toàng
bao lâu, trong lòng càng không vui. Vệ Khanh nói: “Anh nói xong rồi, đến phiên
em.” Chu Dạ ngạc nhiên nói: “Đến phiên em cái gì?”
Vệ Khanh lườm cô, “Đến
phiên em nói chuyện Trương Suất.” Chu Dạ lườm hắn một cái, “Chẳng có gì
cả… dừng xe, đừng chạy tới trước cổng trường.” Trong lòng Vệ Khanh tồn tại khúc
mắc, cho rằng cô muốn trốn tránh, bây giờ lại như vậy, hầm hừ nói: “Chu Dạ, anh
và em hẹn hò, cho tới bây giờ đều quang minh chính đại. Vì sao không thể đưa em
tới sân kí túc?” Điều này khiến cho hắn cảm giác mỗi khi ở gần Chu Dạ cứ phải
lén lút. Căn bản cô không để hắn vào mắt.
Chu Dạ chán nản, sao hắn
không hiểu chuyện như vậy, giờ còn cố tình gây chuyện nữa! Ai kêu hắn khiến
người khác chú ý, làm cho người khác bàn tán sau lưng? Người vào trường là cô,
cũng không phải hắn, không thể tự nhiên được. Cô không phải người thích gây
scandal, chuyện tình cảm lại biến thành đề tài trà dư tửu hậu, có gì vui vẻ cơ
chứ?
Vệ Khanh rầu rĩ ngừng xe,
nhìn cô đá cửa bước ra, chẳng nói chẳng rằng, càng thêm bực bội, tùy tiện rút
chìa khóa xe, kéo cô lại nói: “Anh đưa em về.” Dùng nhiều sức, ôm chặt cô đi về
phía trước. Chu Dạ giãy dụa, cảm thấy đau, lạnh lùng nói: “Không cần, đến nơi
rồi, em tự về được.”
Đột nhiên Vệ Khanh hét
lên: “Em nghe lời chút đi.” Kéo cô, đi nhanh về phía trước. Chu Dạ theo không
kịp, lảo đảo, suýt nữa thì ngã, tức giận, ra sức đẩy hắn: “Anh buông ra, em
không cần anh đưa về.” Vệ Khanh lạnh lùng nhìn cô, ngang ngược ôm eo cô, không
hề có ý buông tay, nhưng cũng đi chậm dần lại.
Chu Dạ cũng bình tĩnh,
cứng người, giãy dụa vô ích, hậm hực đi về phía trước. Cứ như vậy giằng co, tới
trước cửa kí túc, nửa ngày không thấy hắn buông tay, đành phải lên tiếng: “Đến
rồi.” Đương nhiên Vệ Khanh biết đã tới nơi, thấy dáng vẻ cô như vậy, càng khó
chịu, kéo cô về phía sau, đứng dưới tán cây, hung hăng hôn cô.
Chu Dạ giận dữ, hai tay
bị giữ chặt ở sau người, chân vừa nâng lên đã bị áp chế, đầu vẫn nghiêng ra bên
ngoài, Vệ Khanh không kiên nhẫn, nói: “Em ngoan ngoãn một chút!” Tay phải giữ
mặt cô, đầu lưỡi không theo ý cô, dám chen vào.
Chu Dạ nhìn thấy bạn bè
trong trường đều tò mò nhìn về phía mình, vừa thẹn vừa giận, nước mắt lã chã
rơi. Lúc này Vệ Khanh dịu dàng hôn cô, cũng bỏ sự phong tỏa, tới lúc miệng cảm
thấy mặn mặn, mới phát hiện ra cô khóc, mới biết được mình đã quá giận dữ.
Chu Dạ vì bị chú ý, càng
tăng áp lực, khóc nức nở, nước mắt cứ như mưa rơi xuống không ngừng. Vệ Khanh
chán nản, liên tục dỗ dành cô: “Anh xin lỗi, là anh không tốt. Chu Dạ, ngoan,
đừng khóc nữa…” nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Chu Dạ tủi thân, lại
không dám khóc thành tiếng, bị dồn nén rất khó chịu. Vừa đẩy hắn ra, vừa lau
lau nước mắt, cũng không thèm để ý xung quanh, chạy vội về phía kí túc.
Vệ Khanh thất thểu nhìn
theo bóng cô, quả thật do mình quá xúc động, lại còn dùng sức với cô
Liền gọi điện thoại cho
cô, đương nhiên Chu Dạ không nghe máy, nhìn xuống tắt máy luôn, rút luôn cả dây
điện thoại trong kí túc. Cô nhắm chặt mắt nằm trong chăn, từng giọt nước mắt lã
chã rơi, đau lòng nghĩ, Vệ Khanh và cô, dù là về địa vị, thân phận, hay tuổi
tác, không chỉ kém nhau một chút mà là cực lớn. Cô sợ rằng lúc này hắn chiều
chuộng cô, một mai khi hắn chán ghét, cô chẳng khác gì một oán phụ!
Cả đêm, Vệ Khanh gọi vài
cuộc tới, ngay cả điện thoại ở kí túc cũng không liên lạc được, biết mình đã
khiến cô tức giận. Nghĩ nghĩ, qua vài ngày nữa rồi nói sau, chờ cô hết giận,
lại đi tìm cô. Theo tính xấu của cô, bây giờ mà tới gặp, không bị sập cửa vào
mặt mới là lạ.
Tết Nguyên tiêu trôi qua,
bắt đầu khai giảng học kỳ mới. Theo thường lệ lại họp lớp, hiếm khi bạn bè đông
đủ ở trong lớp, Trương Suất cũng không ngoại lệ. Vì chuyện Vệ Khanh mà tâm tình
Chu Dạ không vui, cả người rầu rĩ chán nản ngồi góc lớp. Trương Suất ngồi phía
bên kia, quay đầu nhìn cô mấy lần, cô cũng không phát hiện ra.
Giáo sư Tiếu vẫn tận tình
hướng dẫn, lời nói thấm thía khuyên răn mọi người, nội dung chính là tập trung
vào việc học, cố gắng chuyên cần. Vẫn như mọi khi, mọi người vừa nghe vừa ngáp,
vất vả mãi mới thầy nói xong, mọi người lục tục ra về. Chu Dạ tựa vào cửa sổ,
nhìn ra bên ngoài, thân cây đào đã có thêm nhiều lộc non, lại thêm mùa xuân
mới. Chỉ tiếc rằng gió lạnh vẫn chưa hết, nhìn thời tiết hôm nay, âm u, dường
như sắp mưa. Trong lòng càng thêm muộn phiền.
Trương Suất ngồi xuống
bên cạnh cô, nhìn nhìn cô một lát, nói: “Bị ốm sao? Nhìn mặt cậu nhợt nhạt
quá.” Chu Dạ lắc đầu: “Không, thời tiết xấu, cho nên tinh thần cũng không tốt.”
Cô tiều tụy là vì Vệ Khanh.
Trương Suất chần chừ một
lúc, vẫn nói: “Chu Dạ, tối hôm đó, thấy cậu đi cùng với Vệ tiên sinh, tớ rất
bất ngờ…” Chu Dạ miễn cưỡng nói: “Nhìn thấy cậu, tớ cũng bất ngờ.” Trương Suất
im lặng, một lúc sau mới nói: “Từng nhớ trước kia cậu đã nói, cậu và Vệ tiên
sinh không có quan hệ gì.”
Chu Dạ thở dài, “Đó
là trước kia, ngay cả bây giờ tớ và anh ấy có gì đi nữa, về sau cũng chưa nói
trước được.” Trương Suất im lặng, nửa ngày sau mới nói: “Thấy cậu và Vệ tiên
sinh ở cùng một chỗ, tớ…” hắn không nói hết, nhưng vẻ mặt ảm đạm, giọng buồn
bã.
Chu Dạ vùi đầu vào cánh
tay, thấp giọng nói: “Có lẽ cậu thấy tớ giống kiểu con gái , nhưng mà , đừng
lo. Nếu đổi lại là người khác, tớ cũng sẽ nghĩ như vậy.” Có một số chuyện,
người ngoài không thể nào hiểu được. Ngay cả người trong cuộc còn mê man không
rõ, huống chi là người khác. Nếu Trương Suất vì chuyện đó mà hiểu lầm cô, cô
cũng không có gì để nói.
Trương Suất lắc đầu,
"Không phải, tớ chưa hề nghĩ vậy. Chu Dạ, cho tới bây giờ tớ chưa từng
thấy một người con gái nào tốt như cậu. Tớ thật sự rất thích cậu.”
Chu Dạ nghĩ hắn đang muốn
an ủi mình, cười cười: “Cảm ơn, cách cậu khen ngợi người khác thật đáng yêu.”
Tươi cười nhưng vẫn không thể xóa đi hết vẻ u buồn.
Trương Suất thở dài, biết
là đã muộn, vì thế hỏi: “Cậu thực sự hẹn hò với Vệ tiên sinh sao?” Chu Dạ gật
đầu: “Bây giờ thì đúng vậy, còn sau này thì chưa biết thế nào.” Hắn nghe ra
giọng nói bi quan của cô, hỏi: “Sao thế?” Hắn lo rằng Chu Dạ bị bắt nạt. Vệ
Khanh là cao thủ tình trường, mà Chu Dạ chỉ là một sinh viên chưa biết gì.
Chu Dạ cười khổ: “Bọn tớ…
coi như là cãi nhau đi.” Trương Suất nhìn cô, hỏi vì sao. Cô lại nghiêng đầu
hỏi hắn: “Cậu có biết chuyện nhà Vệ Khanh không?” Trương Suất và hắn là người
cùng giai cấp, hẳn là cũng biết một chút chuyện.
Trương Suất gật đầu nói:
“Có nghe qua một chút.” Chu Dạ chần chừ, rồi cũng hỏi: “Tối hôm Nguyên tiêu,
bọn tớ gặp chị dâu anh ấy, mặc quân phục, vô cùng oai vệ.” Trương Suất “à” một
tiếng, nói: “Chị dâu của Vệ tiên sinh là con gái duy nhất của Trần ủy viên
trưởng, nghe nói từ nhỏ đã tham gia quân ngũ, là một anh thư, nữ trung hào
kiệt. Nhà họ Trần so với nhà họ Vệ chỉ có hơn chứ không kém, cha mẹ đều là cán
bộ cấp cao, bản thân chị ấy cũng là quân nhân cao cấp. Tớ từng nghe cha tớ nói,
chị ấy là người rất nghiêm túc, không biết giả dối.”
Chu Dạ nghe xong lắc đầu,
nói đi nói lại, còn không phải là một cuộc hôn nhân giữa tầng lớp thượng lưu và
giới chính trị sao? Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt lãnh đạm của người phụ nữ ấy với Vệ
Khanh tối hôm đó, ngay cả khi nghe tới tên chồng cũng thờ ơ, một người nghiêm
nghị như cô ấy, không biết cuộc sống hôn nhân có vui vẻ hay không?
Trương Suất không ngờ
rằng cô đã là bạn gái người khác, có chút chán nản vô lực, nói: “Vì sao cậu và
Vệ tiên sinh lại cãi nhau?” Cô lắc đầu: “Trương Suất, tớ không muốn nghĩ tới
chuyện này nữa.” Hiện tại, cô vẫn không hiểu vì sao hắn lại tức giân, người nên
tức giận phải là cô mới đúng. Hết lôi lại kéo cô, động tác thô bạo, còn không
để ý tới tâm trạng cô, cưỡng hôn cô. Cô vẫn còn chưa hết giận, lúc này lại nghe
Trương Suất hỏi, càng thêm chán nản chuyện trước mắt.
Trương Suất tỏ vẻ xin
lỗi: “Cậu và Vệ tiên sinh yêu nhau, tớ lại nói linh tinh, đúng là không có tư
cách…” giọng có chút chua xót. “Nhưng mà Chu Dạ, tớ nghĩ cậu vẫn còn vướng mắc
về chuyện này, có phải không?” Đương nhiên hắn có cái nhìn không tốt về Vệ
Khanh.
Chu Dạ cười khổ, như vậy
xem ra, chuyện của cô và Vệ Khanh đã đi tới hồi kết rồi sao? Trương Suất thấy
cô đau lòng, không biết nói gì hơn, nhớ tới một chuyện, đổi chủ đề: “Chu Dạ,
đừng nghĩ nhiều quá, chuyện gì cũng có cách giải quyết thôi. Cậu còn nhớ từng
hứa sẽ làm mẫu cho tớ không?”
Nếu không có hắn nhắc
nhở, sợ rằng cô đã sớm quên, liền nói: “Đúng vậy, tớ cứ nghĩ cậu đã nhờ người
khác.” Trương Suất lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không đâu, tớ vẫn luôn chờ
cậu.” Trong câu nói ám chỉ điều khác.
Chu Dã miễn cưỡng hồi
phục tinh thần, hỏi: “Bây giờ ư? Cậu cứ lấy bản vẽ tới, tớ dựa ở đây được chứ?”
Trương Suất lắc đầu: “Không, lần này không chỉ phác họa, tớ nhất định phải vẽ
thật đẹp. Chờ thời tiết tốt hơn, hoa nở, chúng ta ra ngoại ô đi.”
Chu Thị không có ý kiến
gì, nói: “Mùa xuân năm nay tới sớm thật đấy, cậu nhìn xem…” chỉ tay ra ngoài
cửa sổ: “Đều đã nảy mầm, sẽ nhanh chóng nở hoa.” Tâm tình cũng tốt lên rất
nhiều.
Tình yêu của Chu Dạ cũng
sẽ nở hoa rất nhanh, tuy rằng giữa giai đoạn sẽ phải trải qua chút mưa gió.
Tuy Chu Dạ đau khổ, nhưng
việc học cũng làm phân tán sự chú ý của cô. Cô đang chờ kết quả kì thi nghiên
cứu sinh, vô cùng lo lắng. Có vài trường đã sớm công bố kết quả thi, điểm rất
cao, càng làm cô thấy áp lực nặng nề. Tuy cô thi tại trường, nhưng nếu điểm
không đủ, thành tích có giỏi tới mấy cũng vô ích, huống chi cô còn phải tranh
thủ lo vấn đề tiền nong, đến lúc tiền học phí có nâng lên cũng không cần lo
lắng.
Chuyện tình cảm và việc
học tập đều lầm vào trạng thái báo động, điều này làm cô mất hết niềm tin. Chu
Dạ vừa thầm oán trách nhà trường làm việc chậm chạp, vẫn còn chưa báo điểm, vừa
nghe tin báo Tất Thu Tĩnh đỗ thủ khoa bên Thanh Hoa, thi vòng hai chỉ cần làm
bài qua loa là qua, nói chung là đã chắc chắn sẽ đỗ rồi. Trường cô như vậy, cô
ấy lại thi đỗ vào Thanh Hoa, đã là một kỳ tích, mấy năm mới có một người. Cô
càng thêm lo lắng, bất
Về chuyện Vệ Khanh, cô
muốn đi tìm Lâm Phỉ xin ý kiến, bây giờ cô tâm phiền ý loạn. Nếu là trước kia,
cô không hề để tâm tới, cho đỡ vướng bận. Nhưng bây giờ không hề đơn giản như
vậy, dù gì cũng là tình cảm thật lòng, cho dù buông tay, cũng rất lưu luyến.
Nhưng tình hình trước mắt như vậy, vẫn phải ra quyết định. Tiếp tục hay chia
tay, cô rất do dự, lý trí nói nên chia tay nhưng tìm cảm thì vẫn hy vọng có thể
ở bên nhau. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo,
người trong cuộc u mê. Chuyện của cô, Lâm Phỉ biết rõ nhất, hy vọng có thể đưa
ra một biện pháp thích đáng.
Tới khi cô đi tìm Lâm
Phỉ, lại phát hiện cô ấy ở cùng một chỗ với Cao Dương, vô cùng ngạc nhiên. Cao
Dương là bạn trai cũ của Lâm Phỉ, có lẽ là bạn trai cũ cũ rồi ấy, không hiểu vì
lý do gì mà hai người chia tay, không nghĩ tới bây giờ lại ở chung một chỗ. Cao
Dưa cầm túi xách cho bạn gái, để lại hai người nói chuyện, vô cùng lịch sự.
Chu Dạ nhìn bóng Cao
Dương khuất sau cánh cửa, vội vàng hỏi Lâm Phỉ: “Cậu và hắn quay lại rồi sao?” Lâm
Phỉ không phải thường nói ngựa tốt không nhai lại cỏ, trời đất thiếu gì cỏ ngon
sao? Sao giờ lại quay lại, vô cùng lạ lẫm.
Lâm Phỉ lắc đầu, thở dài
nói: "Không có cách nào khác, nghiệt duyên." Tuy nói như thế,
nhưng lại rất vui vẻ . Chu Dạ cười, trêu ghẹo nói: “Vậy thiếu gia trước kia
đâu?” Lâm Phỉ nhíu mày, "Đừng nói nữa, loại người ngoài mặt bảnh bao, áo
mũ chỉnh tề, nhưng thực tế lại là mặt người dạ thú. Tớ đã học được bài học,
nhìn rõ ràng rồi, quyết định chia tay không luyến tiếc. Cao Dương cũng đã hứa
sẽ không lăng nhăng với những người mẫu nữa khác, bỏ đi, vì hắn, ăn lại một lần
cũng đáng giá.”
Chu Dạ cảm thán, chuyện
của cô ấy xem như viên mãn, còn mình thì không biết thế nào bây giờ. Vì thế đem
mọi chuyện kể cho cô nghe, hỏi cô có ý kiến gì không. Lâm Phỉ nghe xong, có
chút giật mình, hỏi: “Anh ta ở nhà cậu mừng năm mới sao?” Chu Dạ gật đầu, nhớ
tới càng thêm lựa chọn khó khăn. Sớm tối ở chung, khó tránh khỏi lâu ngày sinh
tình.
Lâm Phỉ cũng biết loại
tình cảm này khó có được kết quả tốt, không dễ dàng lấy lòng mọi người, nhưng
trên lập trường bạn bè, vẫn cẩn thận nói: “Chu Dạ, thực sự ý cậu thế nào? Chỉ
là muốn yêu chơi bời, hay còn ý khác… hoặc là muốn kết hôn?”
Chu Dạ hoảng hốt, vội xua
tay nói: "Không có, tớ chưa từng nghĩ tới chuyện này.” Kết hôn, vì sao hết
cha cô, giờ lại tới Lâm Phỉ nhắc nhở tới? Sở dĩ cô cảm thấy chuyệna vời, nguyên
nhân đơn giản là ngay cả trên danh nghĩa pháp luật, cô còn chưa đủ tuổi kết
hôn.
Lâm Phỉ nhún vai: “Nếu
cậu không coi đó là điều kiện quan trọng hàng đầu, thì chuyện nam nữ ở chung
một chỗ, đương nhiên nảy sinh tình cảm. Nếu thấy bên nhau không thoải mái,
không hợp nữa thì chia tay.” Chu Dạ chán nản, úp mặt vào bàn, rên rỉ nói: “Tớ
cũng biết điều đó, nhưng mà tớ thực lòng thích anh ấy… cậu nhìn tớ bây giờ xem,
đúng là chẳng có tiền đồ gì cả!”
Lâm Phỉ thở dài, “Trước
kia tớ cũng rất thích thiếu gia kia, vừa đẹp trai vừa hài hước, cũng không phải
vì anh ta có tiền, nhưng mà người ta chỉ chơi đùa với cậu cho vui, sau khi chán
chê, sẽ không đối xử tốt với cậu nữa. Chờ cậu níu kéo, sẽ thành người không
biết xấu hổ. Nói thật, trước kia Vệ Khanh cũng đối xử với các cô gái khác như
vậy.”
Lời này nói ra làm lòng
Chu Dạ tê tái. Bây giờ Vệ Khanh đối xử tốt với cô, nhưng có thể bao lâu? Bây
giờ còn chưa lún sâu vào bùn, nhưng chẳng may sau này hắn thay lòng đổi dạ thì
sao? Cho dù mình có kêu trời kêu đất cũng chẳng ích gì, có khổ cũng không nói
lên lời. Trước kia không liên quan, cô không thích hắn, vỗ tay hai phát là
xong; nhưng bây giờ thì khác, biết rõ không có kết quả, cứ lưu luyến không
thôi, đến khi thật sự bị hắn vất bỏ, cũng chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.
Suy nghĩ như vậy, cuối
cùng cũng thông suốt. Cô vốn từng muốn có một thời gian hưởng thụ tình yêu, cho
tới bây giờ, Vệ Khanh vẫn chưa làm gì sai. Nếu cứ tiếp tục, chưa chắc đã như
vậy. Cô không muốn cãi nhau tới mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, không muốn cả
đời ân hận, bây giờ vẫn còn có thể lùi bước, buông tay, chạy nhanh ra khỏi bờ
vực thẳm, quay đầu lại là bờ.
Chu Dạ lẻ loi một mình,
chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.
Lúc Vệ Khanh gọi điện
muốn gặp cô, cô đã có sẵn chủ ý, vì thế vui vẻ đồng ý. Giống như sóng biển đón
gió, Chu Dạ đã hạ quyết tâm.
Địa điểm do Chu Dạ chọn,
cô nói muốn đi Di Hòa Viên chơi. Cô muốn tìm một nơi phong cảnh đẹp làm chỗ
chia tay, tâm tư cũng thoải mái hơn. Kiên quyết không cho Vệ Khanh tới đón, nói
sẽ đứng ở cổng điện ngọc chờ. Tự mình mượn xe đạp phóng tới, từ sớm đã ra khỏi
cửa. Đến nơi đứng chờ mãi vẫn không thấy Vệ Khanh đến, nghĩ thầm, chẳng lẽ chia
tay cũng gian nan như vậy?
Tay nắm chặt túi xách lăc
lư, nhàm chán đứng chờ, có nhiều người khách nước ngoài đi tới gần, hỏi cửa vào
Di Hòa Viên có phía trước hay không. Chu Dạ không giỏi tiếng anh, ngượng ngùng
mở miệng, đỏ mặt khoa tay múa chân, nói phía trước phía trước, rẽ trái rẽ trái
là đến. Đến khi đám người kia hiểu được, người cô đã ướt đẫm mồ hôi. Có một
chàng trai thấy cô xinh xắn, muốn lại gần. Cô nghĩ thầm, mẹ ơi, muốn hỏi cái gì
thì hỏi, đừng có hỏi tiếng Anh là được, tốt nhất là chuồn nhanh thôi.
Vệ Khanh nghe Chu Dạ đồng
ý gặp hắn, rất vui, nghĩ cô đã hết giận, vừa đi vừa huýt sao, nhanh chóng tới
nơi. Nhưng trên đường đi bị kẹt xe, đoạn từ Thanh Hoa tới Di Hòa Viên, đường xá
loạn xạ, hắn đành dừng xe ven đường, chạy bộ tới.
Đến nơi, thấy Chu Dạ đang
nói chuyện với một gã trai người nước ngoài, xông lên, ôm eo cô, giữ chặt, lại
dùng tiếng Anh khách sáo hỏi: “Anh bạn, muốn hỏi gì vậy?” Chàng trai nhún vai,
lại liên tục nói cảm ơn Chu Dạ, chậm rãi bước đi.
Vệ Khanh giả vờ như không
biết, hỏi: “Em nói chuyện gì với hắn vậy?” Chu Dạ đẩy vuốt sói của hắn ra, nói:
“Không có gì, cậu ta chỉ hỏi đường thôi.” Vệ Khanh hừ một tiếng, hỏi đường mà
ân cần như vậy sao? Tay lại vươn tới. Chu Dạ không biết làm sao, bỏ qua đi, coi
như là lần cuối cùng, đi vào nói sau.