Vệ Khanh đi rồi, cha cô
cũng tìm cớ hỏi cô: “Thi Thi, con nói cho cha biết, con với Vệ tiên sinh đã
phát triển tới bước nào rồi?” Lúc đầu Chu Dạ hoảng sợ, lại thấy cha cau mày lo
lắng, vội nghiêm mặt nói: “Cha, cha đừng suy nghĩ quá nhiều. Tuy chúng con yêu
nhau, nhưng cha nhất định phải tin tưởng con, con biết suy nghĩ đúng mực.”
Làm cha đương nhiên là
hiểu con gái mình, ông thở dài, nói một câu đúng trọng tâm: “Vệ tiên sinh tất
cả đều tốt, chính là điều kiện rất tốt.” Ông cũng đoán được Vệ Khanh không phải
người bình thường, chỉ lo mình cửa nhỏ nhà nghèo, sợ bị người khác nghĩ là trèo
cao.
Chu Dạ nói: “Cha, con nói
rồi, cha đừng nghĩ nhiều. Con và anh ấy chỉ mi bắt đầu, chưa nghĩ gì tới những
chuyện khác. Sở dĩ anh ấy đến nhà chúng ta dự năm mới, vì tuyết rơi nên đường
lớn bị phong tỏa, anh ấy đưa con về nhà, bọn con chưa tiến triển tới mức gặp
người lớn đâu ạ. Cho nên dù xuất thân của anh ấy như thế nào đi nữa, con cũng
không quan tâm. Vả lại, con vẫn còn ít tuổi, chưa từng nghĩ tới việc này.” Giờ
phút này, đối với tương lai của mình và Vệ Khanh, cô cũng chưa có chút niềm tin
nào, giọng điệu có chút tùy tiện.
Điều này làm cho cha cô
không hài lòng, nhíu mày răn dạy cô: “Thi Thi, con nghĩ như vậy là sai rồi,
chuyện tình cảm sao có thể tùy tiện? Cho dù con còn ít tuổi, nhưng tốt xấu gì
cũng sắp tốt nghiệp đại học, đã sắp là người trưởng thành! Dù làm việc gì, cũng
phải nghiêm túc đúng mực, sao có thể học người khác tùy tiện làm càn? Nếu con
và Vệ tiên sinh nảy sinh tình cảm, cha cũng không muốn con giữ cái thái độ như
vậy. Đã làm việc gì thì phải chuyên tâm, thái độ chính là thứ quyết định mọi
việc, phải thận trọng đối xử…”
Chu Dạ bị nói tới mức
thiếu chút nữa không ngẩng đầu lên nổi, cha cô đều nghĩ cô có vấn đề về đạo
đức, vội cắt ngang: “Cha, ở bên ngoài con không có tùy tiện làm càn. Vệ Khanh
là bạn trai đầu tiên của con, con thật lòng với anh ấy. Nếu không, con sẽ không
đưa anh ấy tới gặp cha, có phải không ạ? Con chỉ nói là, con và anh ấy chưa
chắc đi tới đâu. Bây giờ tình cảm của chúng con rất tốt, ở bên cạnh nhau. Dù
sao thì chuyện tình cảm, có ai có thể nói trước được. Con chỉ lo lắng chuyện
này thôi.
Cha cô thở dài, nói: “Thi
Thi, con sắp tốt nghiệp rồi, cũng không nhỏ nữa, bạn bè con cũng có người yêu
cả rồi phải không? Con cũng nên xem lại vấn đề của bản thân. Xem ra, Vệ tiên
sinh thực sự thích con, đối với con rất tốt. Cậu ta tới nhà chúng ta mừng năm
mới, đã nói lên thái độ rồi. Tuổi của cậu ta lớn hơn con không ít, sẽ biết chăm
sóc con, mọi chuyện đều có thể thay con nghĩ tới, khiến cha rất yên tâm. Nhưng
mà… aiz… bỏ đi, cha cũng không biết nói gì hơn, con cháu sẽ tự có phúc của con
cháu. Đều nói nhân duyên do trời định, sau này con và cậu ta có nên duyên hay
không là do số phận.”
Chu Dạ không nói gì, kính
cẩn nghe theo, trong lòng lại không cho là đúng. Cái gì mà nhân duyên do trời
định, cha mẹ nào cũng vậy, suy nghĩ quá nhiều. Cô còn ít tuổi, đã nghĩ tới vấn
đề chung thân cả đời của cô. Tuy rằng cô thích Vệ Khanh, nhưng cũng chưa nghĩ
xa như vậy.
Vệ Khanh đi rồi, mỗi ngày
lại gọi điện cho cô vài lần, hỏi đông hỏi tây. Chu Dạ nghe máy hết cả kiên
nhẫn, có cái gì đâu chứ, gầm lên: “Phí điện thoại rất đắt nha, anh đừng có gọi
điện đường dài nữa, không có việc gì thì đừng có gọi.” Lại sợ hắn không vui,
vội vàng nói thêm một câu: “Anh cũng rảnh rỗi quá đấy, nhắn tin cho em là được
rồi.”
Vệ Khanh nói: “Ai mà kiên
nhẫn nhắn tin nổi. Không thì anh nạp thẻ điện thoại cho em nhé?” Đương nhiên là
cô không đồng ý, nói: “Ai cần anh nạp tiền cho, cũng không phải là điện thoại
của anh!” Vệ Khanh cũng không biết phải làm sao, cảm giác giống như bắt tay
không đúng chỗ vậy. Cô coi thường tiền của hắn, nên lúc nào đối với cô, hắn
cũng lo được lo mất, cứ phải dày mặt quấn chặt lấy, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ
nào.
Nghe thấy bên cô có tiếng
trẻ con ầm ĩ, hỏi cô đang ở đâu. Cô nói: “Em đang chơi ở nhà cô chú, mấy đứa em
họ cứ quấn lấy đòi dẫn đi trượt patin. Em cúp máy nha.” Vệ Khanh không vừa
lòng, nói: “Chu Dạ, sao lần nào em nghe điện thoại cũng không có chút vui vẻ
nào thế? Tốt xấu gì thì anh cũng danh chính ngôn thuận là bạn trai em cơ mà.”
Hắn lại đi so bì tị nạnh với đám trẻ con.
Chu Dạ nhức đầu, nói:
“Sao em lại không vui chứ? Tại em đang bận mà thôi.” Lại nhớ ra một chuyện, dò
hỏi: “Năm mới anh không về nhà, cha mẹ anh có nói gì không?” Gia đình hắn như
vậy, hẳn rất coi trọng chuyện này mới phải. Hắn nói: “Chẳng sao cả, anh vẫn thế
mà, trước kia vẫn mừng năm mới ở nước ngoài.” Chu Dạ lại hỏi: “Vậy mọi người
trong nhà mừng năm mới có vui không?” Vệ Khanh thấy cô ân cần thăm hỏi người
nhà hắn, không nhịn được cười, trêu chọc: “Sao vậy, muốn tới nhà anh chơi
không?”
Chu Dạ sầm mặt, lớn tiếng
nói: “Ăn nói linh tinh gì chứ! Coi chừng em giận đấy!” Vệ Khanh thấy cô lo
lắng, cũng bỏ qua không đề cập tới. Nghĩ sẽ từ từ nói sau, chờ cơ hội rồi nói
cũng chưa muộn, Chu Dạ vẫn còn trẻ. Không thể ép cô đến mức cô trở mặt, hắn đã
được lĩnh giáo qua tính xấu của cô rồi.
Hắn hỏi cô khi nào thì
lên trường. Chu Dạ nói lần này mua vé tàu rất khó khăn, Lý Minh Thành đã đi xếp
hàng ở nhà ga rồi. Hắn nghe xong, căng thẳng hỏi: “Em và cậu ta đi chung lên
sao?” Cô gật đầu: “Vâng, mọi năm đều cùng về trường mà, lần này còn có cả chị
Trương Nhiễm Du nữa.” Lý Minh Thành và người nhà bất đồng quan điểm, qua tết
rồi mà không khí căng thẳng vẫn chưa dịu bớt. Cha con gặp nhau đều không nói
lời nào, cô Lý ở giữa làm trung gian mà cũng không làm gì được. Mặc dù cô đau
lòng, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự tồn tại của Nhiễm Du.
Đương nhiên Vệ Khanh
không muốn, dù thế nào cũng phải đề phòng Lý Minh Thành, thanh mai trúc mã
thường mơ hồ. Nhanh trí nghĩ ra, nói: “Em đừng mua vé tàu nữa, xe anh không
phải vẫn để ở chỗ em sao? Mấy ngày nữa anh phải xuống phía Nam công tác, đến
lúc đó chúng ta lái xe trở về, vừa thoải mái, vừa tiện lợi.” Còn rất “thoải mái
và tiện lợi” là đằng khác! Lần trước lái xe về đó, người hắn đau nhức tới mức
muốn nứt xương, cho nên mới vất xe lăn lóc ở đấy. Lần này thì ngược lại, đúng
là dụng tâm lương khổ.
Chu Dạ liền nói: “Vậy thì
cho cả Lý Minh Thành và chị Trương Nhiễm Du đi cùng luôn, dù sao cũng tiện
đường.” Vệ Khanh đau đầu, xấu tính từ chối thẳng: “Người ta với cô dâu mới muốn
ở riêng một chỗ, em đi theo làm kì đà à? Ngoan ngoãn chờ anh, ngày mai anh sẽ
đi đón em.” Cô ngạc nhiên: “Sao nhanh vậy, ngày mai anh xuống sao? Em còn muốn
ở nhà thêm vài ngày, nếu anh muốn tới, thì ở nhà tới qua Tết Nguyên tiêu thì
đi.”
Vệ Khanh dụ dỗ: “Đến Bắc
Kinh chúng ta cùng nhau trải qua Tết Nguyên tiêu không tốt sao? Tối nay em xếp
đồ đi, cái gì cần mang thì mang đi. Ngoan, lên trường sớm một chút cũng tốt. Em
xem em đó, đống bài tập nghỉ đông đã làm chưa?” Ngay cả bài vở cũng bị hắn lôi
ra làm cớ.
Chu Dạ không nói gì, nửa
ngày mới nói: “Em muốn ở lại thêm vài ngày chăm sóc cha…” Hắn lại dỗ cô: “Bao
giờ em nhớ nhà, chúng ta lại về có được không? Bây giờ giao thông rất tiện nha,
đi mấy tiếng là tới nơi.” Chạng vạng tối hôm sau, quả nhiên hắn đã tới. Chu Dạ
cố ý qua sân bay đón hắn. Gương mặt hắn có chút mệt mỏi, thân mật ôm cô, còn
mang theo nhiều quà, có thuốc lá và rượu hảo hạng, còn có cả thuốc bổ quý giá
Chu Dạ giục hắn rửa mặt,
hắn lại ngã vật xuống giường không chịu đứng lên, nói vì muốn chạy tới gặp cô,
phải làm việc suốt một ngày một đêm, vừa đói vừa mệt. Chu Dạ nhìn trong mắt có
tia máu, đau lòng. Vì thế bê một chậu nước ấm vào hầu hạ hắn, còn giúp hắn cởi
quần áo. Vệ Khanh xoay người một cái, ôm lấy cô, thỏa mãn thở nhẹ, từ từ nhắm
mắt lại, nói: “Chu Dạ, trước đây anh vất vả thế nào, cũng chưa từng có ai đối
xử tốt với anh như vậy.” Lại ôm lại hôn, vài cọng râu lún phún đâm cả vào mặt
cô.
Chu Dạ đẩy ra, nói:
“Đã mệt như vậy còn không ngủ! Ngày mai còn phải lái xe cả ngày nữa.” Hắn vùi
đầu vào trong ngực cô, xấu xa nói: “Có em đi cùng sẽ không thấy mệt.” Chu Dạ
vừa thẹn vừa giận, đúng là đánh chết không chừa, đẩy hắn ra nói: “Aiz… anh
nghiêm túc chút đi!” Đẩy nửa ngày cũng không thấy hắn nhúc nhích. Đến lúc ngồi
dậy, mới phát hiện hắn cứ như vậy mà ngủ rồi.
Lặng lẽ đi xuống giường,
giúp hắn đắp chăn. Vặn nhỏ ngọn đèn xuống, nhìn hắn tóc tai hỗn loạn, ngũ quan
càng nổi bật, đôi môi gợi cảm, vẻ nam tính cực kỳ quyến rũ. Hóa ra lúc này nhìn
hắn lại khôi ngô chín chắn như vậy, vì sao trước kia không thấy nhỉ? Dường như
cô bị mê hoặc, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm môi hắn, véo mũi hắn, bướng bỉnh nói:
“Ngoan, buổi tối ngủ không được đạp chăn ra.” Tắt đèn, đi ra ngoài, đóng cửa
lại.
Vệ Khanh mệt không muốn
nhúc nhích, sau lại cảm giác cô đang quan sát mình, đành giả bộ ngủ, xem cô có
phản ứng gì. Thấy cô không quên đắp chăn cho mình, lại thấy đau khổ trong lòng.
Không ngoài dự đoán, cô hôn trộm hắn, đang đắc ý thì lại nghe thấy lời cô dặn
dò làm hắn không biết nên khóc hay cười. Xoay người, khóe môi tủm tỉm cười đi
vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau liền
xuất phát, cha cô đã dậy từ sớm, chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, đưa họ ra tận cổng
trường, cuối cùng nói một câu: “Rảnh lại tới chơi.” Tổng thể mà nói, có vẻ rất
hài lòng với người bạn trai mà con gái dẫn về. Đương nhiên là ông hy vọng Chu
Dạ hạnh phúc, Vệ Khanh là lựa chọn phù hợp nhất.
Lần này thuận lợi tới Bắc
Kinh, Vệ Khanh đem hết thủ đoạn muốn Chu Dạ ở cùng chỗ với hắn, nói: “Trong kí
túc còn chưa có ai lên, một mình ở đó rất buồn, qua chỗ anh ở tạm hai ngày được
không? Anh đã dọn thư phòng rồi, có thể dùng làm phòng cho khác.” Hóa ra đã sớm
có âm mưu. Hắn vẫn ngại nhà to nhiều phòng, nên mới cố ý mua một phòng nhỏ ở
chung cư, cũng không dẫn ai tới, một mình ở mới thoải mái. Bây giờ lại thấy hối
hận, sớm biết có ngày như thế này, đã mua nhà to, dễ dàng cho Chu Dạ ở
Chu Dạ kiên quyết không
đồng ý, không chịu, nói: “Ở chỗ anh làm gì, kí túc không có người càng yên
tĩnh, em cầu còn không được.” Để cho hắn trắng trợn lợi dụng chắc? Phi! Vệ
Khanh lại cọ cọ vào người cô, cực lực dụ dỗ: “Kí túc đâu có tốt bằng chỗ anh
chứ? Tắm rửa cũng không thoải mái, đồ lại khó ăn. Chu Dạ, anh vẫn muốn ở bên
em, mấy ngày không được ở gần em rồi, chẳng quen gì cả.” Vừa cưỡng ép, lại dụ
dỗ, còn vận dụng tình cảm.
Chu Dạ mắng: “Không phải
được em hầu hạ thành quen rồi chứ? Còn không đưa em về trường sao? Anh không
đưa thì em tự về.” Vệ Khanh ngồi thẳng người dậy, nói: “Chu Dạ, em không thể
như vậy được, chúng ta phải thẳng thắn nói chuyện.” Vẻ mặt Chu Dạ không biết
phải làm sao, càng ngày càng khó đối phó với hắn. Không hài lòng nói: “Vệ
Khanh, em vẫn là sinh viên, không về trường thì về đâu? Anh coi em là loại
người nào? Được rồi, anh nói đi, chúng ta cần phải thẳng thắn cái gì?” Nghiêm
mặt nhìn hắn.
Vệ Khanh thấy cô tức
giận, rụt cổ lại, vội nói: "Không, không, ý của anh là chúng ta nên thông
cảm cho nhau, đương nhiên là giờ anh đưa em về trường.” Trên đường đi, Chu Dạ
trầm trầm không nói gì, ngựa hiền thì bị người ta đè đầu cưỡi cổ, người hiền
thì bị người ta bắt nạt, cứ phải vậy mới trừng trị được hắn. Xem ra thời gian
ăn tết luyện cho hắn thói quen kỳ cục rồi, được voi đòi tiên!
Vệ Khanh dỗ nàng:
"Bảo bối, vẫn giận sao? Không phải đang đưa em về trường sao?" Chu Dạ
không để ý tới hắn. Vệ Khanh thấy cô như vậy, cảm thấy mất mặt, cúi đầu nói:
"Chu Dạ, anh cũng chỉ muốn chăm sóc em vài ngày, có gì là sai chứ, em lại
bày cái vẻ mặt kia cho anh nhìn.”
Chu Dạ nghĩ cũng hơi quá
đáng, thản nhiên nói: “Ở chỗ anh, em sợ người ngoài đàm tiếu. Vả lại, em muốn
về trường sớm, vì vẫn chưa làm xong bài tập, mấy ngày nay cố gắng làm cho xong.
Anh cứ ép em như vậy, nên em mới giận đó chứ.” Vệ Khanh dừng một chút, nói:
“Được rồi, lần này là anh không đúng. Bây giờ còn giận nữa không?" Tâm địa
hắn gian xảo, đúng là Chu Dạ không nhìn nhầm hắn.
Chu Dạ có thể co, cũng có
thể duỗi, cũng cho hắn chút mặt mũi, lắc đầu, miễn cưỡng nói: “Không giận nữa.”
Vệ Khanh lại nghiêng người hôn cô, dù không vui cũng không dám làm loạn, chỉ sờ
loạn một chút cho thỏa mãn, rồi mới cho cô xuống xe.
Lúc đó, hai người bọn họ
cứ giằng co thường xuyên như vậy. Vệ Khanh mà, bình thường thua là thua, nếu đã
hòa thì phải gỡ vốn, chiếm một chút tiện nghi, hiển nhiên là không nóng nảy còn
Chu Dạ, vừa dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối, vừa giúp hắn xuống nước, nên thời
điểm cần cứng rắn thì cứng rắn, thời điểm cần mềm mại thì mềm mại; vì thế, hai
người cứ ầm ầm ỹ ỹ, loạn xị ngậu, nhưng vẫn rất êm đẹp.
Tết Nguyên tiêu, Vệ Khanh
đưa Chu Dạ ra ngoài ăn cơm. Cô cũng không thể không nể mặt hắn, vì thế đành đi,
đến lúc đi ra, hỏi hắn ăn cơm ở đâu. Vệ Khanh ôm cô nói: “Chu Dạ, lâu rồi anh
chưa được ăn đồ em nấu. Buổi tối đến chỗ anh được không? Anh sẽ phụ giúp em.”
Chu Dạ có chút không
muốn, cô không phải kiểu người thích ở nhà nấu nướng, cho dù ở nhà, ở trường,
mùa xuân cô không muốn nhúng tay vào nước, thà rằng ăn đồ bên ngoài chứ không
muốn tự mình nấu. Lập tức nói: “Bếp nhà anh sạch vậy, chẳng có đồ dùng gì cả,
thà ra ngoài tìm quán ăn cho tiện.”
Vệ Khanh một lòng muốn
cơm cô làm, kích động nói: "Không sao, thiếu gì thì có thể mua nha, đằng
nào về sau cũng phải mua." Hắn còn mơ ước lâu dài, ước gì mỗi ngày Chu Dạ
đều nấu cơm cho hắn ăn. Nói thật, suốt ngày ăn đồ ăn bên ngoài, đã không muốn
ăn nữa rồi
Chu Dạ nói: “Vậy sẽ phải
rất mua nhiều đồ đấy, cần gì phải thế chứ?” Vệ Khanh liền lái xe tới bãi đỗ xe
trong siêu thị. Chu Dạ cũng không muốn phá hỏng niềm vui của hắn, nói: “Tết
Nguyên tiêu không phải nên ăn bánh trôi nước sao? Chúng ta đi mua nguyên liệu
về nấu là được, còn lại thì mua đồ ăn bên ngoài.” Vệ Khanh nghĩ cũng nên ăn
bánh trôi nước, nói: “Ăn bánh trôi nước thôi à? Có đủ no không?” Chu Dạ vội
nói: “Vậy mua thêm túi bánh trẻo, không phải anh rất thích ăn bánh trẻo sao?”
Chu Dạ ngại làm, không chịu xào rau nấu cơm, bánh trôi nước và bánh trẻo chỉ
cần thả vào nước sôi là chín, đỡ phải bận rộn.
Ngay cả nước sôi cũng
không biết đun nên Vệ Khanh cũng không có ý kiến gì. Nhìn xung quanh, hỏi: “Vậy
thớt, dao cũng không cần mua sao?” Hắn nhìn thấy cô ở nhà dùng dao sắc thái
rau, vì thế mới hỏi. Cô hỏi lại: “Mua làm gì chứ? Nếu anh muốn mua thì sau này
sẽ mua.” Mua đồ xong liền đi ra. Vệ Khanh đi sau cứ nói cái này cái kia cần
mua, lại thấy cô bảo mua sau.
Chu Dạ xách đồ xuống,
nói: “Vệ Khanh, chúng ta nói trước nhé, ăn cơm xong anh rửa bát.” Vệ Khanh lập
tức nhảy dựng lên, nói: “Vì sao anh phải rửa bát chứ?” Lúc ở nhà cô, tới tận
bây giờ cô cũng không để hắn rửa bát. Hắn muốn giúp cô rửa rau, cô còn đẩy hắn
đi ra.
Chu Dạ ngạc nhiên nói:
“Làm gì có chuyện muốn ăn cơm mà không làm việc chứ? Lúc anh ở nhà em là làm
khách, thế mới không phải làm!” không phục, quân tử xa nhà bếp, hắn kiên quyết
kháng nghị: “Anh không biết rửa.” Cô liếc hắn một cái, mặt không chút thay đổi,
nói: “Không sao, dần dần sẽ biết. Hồi xưa lúc mẹ em còn sống, ngay cả mặt bàn
em cũng có lau đâu.” Hắn nghĩ hắn là đại lão gia sao, bắt cô hầu hạ hắn chắc?
Vệ Khanh tức giận, còn
nói: “Anh mà rửa sẽ làm vỡ bát.” Cô thản nhiên nói: “Vỡ cũng là vỡ bát nhà anh.
Anh không rửa thì đừng hòng ăn.” Vệ Khanh nghĩ thầm, ăn xong mình không rửa,
xem cô ấy làm được gì! Liền đi vào phòng tắm, nói: “Anh đi tắm đã!”
Chu Dạ nhìn hắn trốn còn
nhanh hơn thỏ, mắng: “Đồ lười!” Cách một cánh cửa, còn nói: “Nói cho anh biết,
anh mà không rửa bát, lần sau muốn em nấu cơm cho ăn, đừng có mơ, không có cửa
đâu.” Vệ Khanh bất lực, mở vòi nước chảy ầm ầm. Hắn còn tưởng cuối cùng cô sẽ
dịu dàng, hóa ra vẫn ngang ngược như trước. Tưởng cô sẽ giống như khi còn ở
nhà, buổi sáng thức dậy, ngay cả kem đánh răng cũng lấy cho hắn.
Chu Dạ lại gọi hắn: “Anh
có điện thoại kìa!” Hắn tức giận đáp vọng ra: “Kệ nó!” Chu Dạ thấy tiếng chuông
kêu suốt, sợ có việc gấp: “Anh có nghe không? Em mang vào cho anh.” Vệ Khanh
hỏi có thấy ai gọi không, Chu Dạ bảo là số lạ. Tâm tình hắn không vui, nói:
“Ngắt đi, kêu ầm ĩ muốn chết.” Chu Dạ muốn đấm cho hắn vài cái, chỉ giỏi nghĩ
xấu cho người khác.
Định ấn nút màu đỏ, lại
không cẩn thận ấn nhầm nút màu xanh, vọng ra một giọng nữ ngọt ngào: “Vệ thiếu,
tối nay có tiết mục, có tới không thế? Qua năm mới rồi, đi thư giãn chút…” Chu Dạ
vừa nghe, trong lòng không vui, không biết hắn ở bên ngoài lại làm gì rồi!
Thẳng thừng tắt máy, ném xuống đất.
Vệ Khanh đi ra, thấy cô
ngồi ở trên sofa xem tivi, nhặt điện thoại lên, hỏi: “Sao điện thoại anh lại ở
dưới đất nhỉ?” Chu Dạ “a” một tiếng, nói: “Vậy à? Rõ ràng em để trong túi quần
mà, sao lại rơi xuống đất nhỉ?” Vệ Khanh cũng không nghi ngờ, nói: “Nấu xong
chưa em?” Cô lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Đi ra ngoài ăn đi.” Vệ Khanh không muốn
rửa bát, cũng không kiên trì, chỉ hỏi: “Muốn đi đâu ăn đây?”
Trong bụng Chu Dạ ngập
tràn lửa giận, khiêu khích nhìn hắn: “Đi nhà hàng đắt nhất BắcKinh.” Vệ Khanh
đập tay vào nhau phát ra tiếng, thoải mái nói: “Đi.” Lại ăn mặc chỉnh tề như
thường lệ, lái chiếc xe thể thao, huênh hoang đi vào trong trung tâm thành phố.
Lúc dừng xe còn có người
tới mở cửa xe, biển số xe cũng bị che lại. Chu Đậu ngẩng đầu nhìn xung quanh,
các xe khác đều được che biển số. Bồi bàn mặc áo trắng đen, cao lớn khôi ngôi,
khí chất ngời ngời, phục vụ chu đáo, cực kỳ cẩn thận. Chu Dạ nhìn khung cảnh
này, hoảng hồn, đây là đâu vậy?
Vệ Khanh kéo cô đi trên
một tấm thảm đỏ rất dài, đưa cho bảo vệ trước cửa thẻ hội viện. Đại sảnh xa
hoa, không thể dùng từ nào miêu tả cho hết phong lưu phú quý. Đèn treo đều là
thủy tinh, khiến người ta hoa cả mắt. Cột chống đều là gỗ lim, lại khắc chữ mạ
vàng, khiến người ta líu lưỡi. Chu Dạ nhìn thấy người ra vào quần áo sang
trọng, không hề tầm thường, mắng thầm trong lòng là sa đọa. Nơi này giống như
trong mộng vậy, cảm giác không chân thực.
Hai người vừa đi qua cửa
xoay tròn, thì phía sau có một chiếc xe dừng lại, một đám cảnh vệ cầm súng
nhanh chóng chạy tới. Chu Dạ thấy cảnh này quá phô trương, biết là nhân vật
tai to mặt lớn, dừng bước chân, quay lại tò mò nhìn. Cửa xe mở ra, một người
phụ nữ mặc quân phục xoay người bước ra, nhìn mới ngoài ba mươi, mặc bộ quân
phục màu nhung, đeo quân hàm, bên hai cầu vai đeo bốn sao, trên lưng đeo súng.
Đứng ở nơi đó, lưng thẳng, ngẩng cao đầu, tư thế hiên ngang anh hùng, khiến
người khác tự giác ăn nói có ý tứ, nghiêm túc hết thảy.
Giơ tay lên, ngăn cản mọi
người đi theo, bỏ súng xuống giao cho người cảnh vệ bên cạnh, mọi người nghiêng
mình cúi chào. Chị đáp lễ, lưu loát bước đi, không nói gì, ngẩng đầu bước
vào, bên người chỉ cho sĩ quan phụ tá đi theo. Chu Dạ mơ hồ dõi theo, chưa bao
giờ cô nhìn thấy cảnh này.
Vệ Khanh thì lại nhíu
mày, muốn kéo Chu Dạ tránh đi. Lại nghĩ nghĩ, nói: “Em chờ một chút.” Tươi cười
nghênh đón: “Chị dâu!” Người kia thấy Vệ Khanh, bước chân chậm lại một chút,
không đổi mặt nói: “Đây cũng không phải nơi công cộng.”
Vệ Khanh tức giận, nhưng
không thể phát tác, lớn tiếng nói: “Báo cáo chính ủy Trần, đồng chí Vệ An đã
chấm dứt đợt viếng thăm ở nước ngoài, chạng vạng ngày hôm qua đã hồi kinh.”
Giọng điệu đượm vẻ trào phúng. Trên mặt người kia cũng không biểu hiện gì, chỉ
gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Còn có việc gì sao?” Anh mắt liếc nhìn Chu Dạ đứng
cách đó xa xa, trầm giọng nói: “Đồng chí Vệ Khanh, yêu cầu chú chú ý tác phong
cá nhân.” Nói xong, bước đi, như vào chỗ không người.
Vệ Khanh giận tới mức nổi
gân xanh, chị ta dám lấy cung cách dạy binh lính để giáo huấn hắn. Hỏi thăm một
chút, biết chị tới đây cùng cha mẹ ăn bữa cơm đoàn viên, thế mà lại mặc quân
phục ra trận. Vệ Khanh cũng không đi chào hỏi, dẫn Chu Dạ đi thẳng vào phòng
khác, còn chưa hết giận.
Từ xa Chu Dạ nghe được
hắn gọi chị dâu trong lòng sợ hãi, lại nghe đoạn đối thoại của bọn họ, cảm thấy
kì quái. Người nhà sao lại nói chuyện như vậy, hoàn toàn phân chia quan hệ cao
thấp! Mà người đó liếc nhìn về cô, giống như khinh miệt, điều này làm cho Chu
Dạ thấy không thoải mái.
Vệ Khanh giận không nhẹ,
uống liền mấy chén, rốt cuộc cũng lầm bầm mắng: “Khốn kiếp, lại dùng cái giọng
quan sai hách dịch, kiểu cách cái gì chứ! Anh hai cũng chẳng như vậy!” Anh trai
hắn ở nhà là một người rất bình dị, gần gũi,không sĩ diện.
Chu Dạ biết đây là chuyện
trong nhà hắn, không tiện hỏi đến. Vừa nhìn thấy chị dâu hắn thế kia, trong
lòng lạnh lẽo, rốt cuộc cô cũng không cùng một thế giới với bọn họ. Nhà hắn vừa
có tiền vừa có quyền thế.
Nhưng mà tâm tình vẫn còn
chưa hết khó chịu. Hai người đều không còn cảm giác muốn ăn, ăn qua loa vài
miếng, lại đi xuống dưới. Ở đại sảnh, lại gặp Trương Suất và cha mẹ hắn. Vệ
Khanh dừng lại chào hỏi: “Cục trưởng Trương, phu nhân.” Cục trưởng Trương cười
ha hả, nói: “Vệ tổng, cũng tới đây ăn cơm sao? Vệ lão gia vẫn khỏe chứ?
Bộ trưởng Vệ cũng đã chấm dứt chuyến công du về nước rồi chứ?” Vệ Khanh ậm ừ
trả lời.
Bọn họ đứng bên cạnh
khách sáo, Chu Dạ và Trương Suất đều giật mình. Nhất là Trương Suất, ánh mắt
hắn cứ nhìn về phía Chu Dạ. Lần trước cục trưởng Trương tới công ty của Vệ
Khanh, chỉ lướt qua Chu Dạ, nên cũng không nhớ cô là ai, nói chuyện xong, liền
rời đi. Còn Trương Suất, trước khi rời đi, còn liên tục quay đầu nhìn về phía
Chu Dạ.
Chu Dạ cũng không nghĩ
vận khí lại xui xẻo như vậy, đúng là may mắn đến thì ít, xui xẻo tới dồn dập.
Nhất thời bị hoảng sợ, thiếu chút nữa hành động thiếu suy nghĩ. Vệ Khanh biết
Trương Suất có tình cảm với Chu Dạ, thấy cô cũng hồn bay phách tán như vậy, sắc
mặt có chút khó coi, kéo cô đi ra, nghiêm mặt nói: “Nhìn gì mà nhìn, đi đường
đừng ngó nghiêng lung tung.”
Chu Dạ cảm thấy đêm nay
giống như một giấc mộng.