Chu Dạ thấy hắn, vội vàng
lau nước mắt, hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Giọng khàn khàn, có một chút nghẹn
ngào. Vệ Khanh thở dài, dúi tay cô vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Có lạnh lắm
không?” Cô gật đầu: “Lạnh!” Giọng nói lại đậm chút ảm đạm, khiến cho trong lòng
Vệ Khanh chua xót đau lòng.
Hắn ôm chặt cô trước
ngực, dùng áo khoác lớn trùm lên người cô, vuốt tóc, dịu dàng nói: “Như vậy sẽ
không lạnh nữa.” Cô “ừ” một tiếng, vươn tay ôm hắn. Vệ Khanh cúi đầu, nhẹ nhàng
hôn cô, đầu lưỡi ấm áp chạm vào đôi mắt không chịu rời đi, giống như muốn hòa
tan cô vào trong lòng.
Tay Chu Dạ chạm vào làn
da ấm áp bên eo hắn, đầu ngón tay run run, rồi chậm rãi tiến vào trong. Cô nghe
thấy tiếng thở của hai người, còn có tiếng tim đập, dần dần hòa làm một. Giờ
phút này, đau lòng yếu ớt, vùi sâu vào trong ngực hắn tìm kiếm sự ấm áp,
nguyện mãi mãi không tỉnh dậy, không phải lo lắng về tương lai mờ mịt phía sau
nữa.
Vệ Khanh hôn mãi, giống
như trút giận, cắn không nhẹ vào môi cô. Cô thở nhẹ, liếm liếm môi dưới, xước
da, bất mãn nhìn hắn, chất vấn: “Sao lại cắn em? Cắn ở đây, người khác nhìn
thấy sẽ nghĩ thế nào? Anh bảo em làm sao ra ngoài gặp mọi người?” Dấu vết rõ
ràng như vậy, vừa thấy sẽ thắc mắc.
Hóa ra cô lo lắng chuyện
này, Vệ Khanh dở khóc dở cười, hừ lạnh: “Cắn em thì làm sao? Vẫn còn chưa cho
em một bài học đâu. Để em ngoan ngoãn, phạt cái thân không nghe lời. Nói đi,
sao lại thế này?” Hắn cũng không phải người rộng rãi không để ý, sao có thể cho
phép gã khác dẫm lên đầu hắn được.
Chu Dạ không khách khí đá
hắn một cái, sợ hắn trả thù, vội vàng chui ra, “Anh lại nói lăng nhăng gì
thế? Chỉ giỏi nghĩ lung tung, em có làm sao đâu!” Nói xong rầu rĩ đi về, Vệ
Khanh vội đuổi theo nói: “Vậy vì sao em khóc, thằng nhóc kia lại làm em đau
lòng sao? Để anh dạy cho hắn một bài học.” Ngay cả người của hắn mà cũng dám
bắt nạt, đúng là không muốn sống nữa rồi.
Chu Dạ biết hắn khó tránh
khỏi bất mãn, giải thích: “Không liên quan tới hắn, là tự em thấy đau lòng
thôi. Người ta có thể vì bạn gái mà không chịu đi du học! Anh nhìn anh xem,
suốt ngày chỉ biết bắt nạt em.” Nói xong, nhìn hắn chằm chằm.
Vệ Khanh cũng vội giải
thích: “Anh đâu có bắt nạt em, thích em còn không hết nữa là.” Khóe môi Chu Dạ
cong lên, hỏi: “Vậy vừa nãy có chuyện gì?” Vệ Khanh nghẹn họng, một lúc sau,
nổi giận đùng đùng nói: “Ai bảo em vì gã khác mà khóc! Em nói xem anh có thể
không tức giận sao?”
Chu Dạ vung tay, "hừ
"một tiếng, nói: “Em đâu có! Anh đừng nói lung tung. Em thấy người ta thương
bạn gái quá nên hâm mộ thôi. Giống như anh, có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, cứ
nghĩ tới lại khiến người ta khó chịu. Anh còn dám nói em nữa à, em không thèm
tính toán với anh là may lắm rồi đấy.”
Vệ Khanh biết bây giờ cô
nhóc này ngang ngược, không phân rõ phải trái trắng đen. Rõ ràng là cô đuối lý
trước, vốn định nói chuyện một chút, rồi khiến cô quên chuyện này đi, ngờ đâu
tới cuối cùng lại khiến cô quay đầu trả đũa. Lập tức giơ tay đầu hàng: “Được
rồi, được rồi, việc này anh sẽ không truy cứu nữa. Nhưng từ nay về sau, em đừng
có qua lại với hắn nữa, em phải nhớ rằng, em là bạn gái của anh, ngôn ngữ cử
chỉ phải chú ý chút.”
Chu Dạ không kiên nhẫn
nói: "Anh nói hươu nói vượn cái gì? Anh mới là người phải chú ý ấy!"
Vệ Khanh buồn bực, từ phía sau bước lới ôm lưng cô, cằm dựa trên đỉnh đầu cô,
buồn bã nói: “Chu Dạ, anh không thích em ở cùng một chỗ với Lý Minh Thành. Nhìn
em khóc vì cậu ta, trong lòng rất đau, vừa giận vừa không có cách nào cả. Anh
nghĩ là anh ghen rồi.” Thật mất mặt, một người đàn ông trưởng thành cũng bắt
chước phụ nữ ăn dấm chua.
Chu Dạ lẳng lặng đứng im
dưới tàng cây, rồi xoay người hôn hắn, thấp giọng nói: “Em xin lỗi, em cũng
không biết mình có còn thích cậu ấy hay không, nhưng nhìn thấy cậu ta vì chị ấy
mà chống đối với người nhà, có chút cảm khái. Cậu ấy thích học tỷ như vậy, em
hy vọng bọn họ sau này có thể ở bên nhau.” Ôm cổ hắn, nhẹ nhàng cắn cắn vào cằm
hắn: “Em xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa, lần này là lần cuối cùng.” Cô tin
rằng, giờ phút này cô thật lòng chúc phúc cho Lý Minh Thành và Trương Nhiễm Du
có thể bên nhau mãi mãi.
Vệ Khanh không tin hỏi
lại: "Thật?" Chu Dạ gật đầu, trịnh trọng nói: "Thật mà." Cô
giống như một người đi trong mộng ảo bấy lâu phá kén chui ra, quá trình có chút
đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh táo trở lại. Mà người kéo cô tỉnh giấc chính
là người trước mắt này. Cô tựa vào trước ngực hắn, đột nhiên nói: “Vệ Khanh, em
thích anh.”
Vệ Khanh run nhẹ, tim đập
thình thịch, giống như muốn bay ra. Nhịn không được, mỉm cười nói: “Thích anh
thế nào?” Chu Dạ ghĩ nghĩ, lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ ra. Trước kia rất ghét anh,
nhưng bây giờ mỗi ngày lại thích anh hơn một chút.” Lâu ngày sinh tình thật
đáng sợ nha, một khi thành thói quen, thì dù cho ý chí mãnh liệt tới đâu cũng
bị ăn mòn.
Vệ Khanh bất mãn, nói:
"Làm sao có thể không biết chứ? Anh tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú,
phong độ xuất chúng, lại quan tâm săn sóc… sao em lại không nghĩ ra chứ?” Thật
sự có chút không cam lòng.
Chu Dạ hừ lạnh, “Mèo khen
mèo dài đuôi! Hoa hoa công tử, người đầy mùi tiền, háo sắc suốt ngày quấn quýt,
đáng đánh đòn… còn dám ăn nói bừa bãi, sao vẫn chưa bị sét đánh trúng đầu chứ?”
Vệ Khanh càng nghe càng giận, đợi cô nói xong, mặt dày đáp lại: “Người ta vẫn
nói, long xứng long, phượng xứng phượng, ba ba xứng đậu xanh ——nếu anh kém như vậy,
sao em có thể thích anh chứ?” Nheo nheo mắt, ngón tay vuốt ve môi cô.
Chu Dạ bị hắn liên tục
chặn họng, thẹn quá hóa giân, huých hắn một cái: “Ai thích anh? Tự mình đa
tình!” Nổi giận đùng đùng đi về phía trước. Nghĩ thầm, hắn đúng là vương bát
đản, về sau cũng không dám nói xấu hắn nữa .
Vệ Khanh đắc ý không
thôi, rất hãnh diện! Vừa do dự vừa hỏi: “Rốt cuộc thích anh bao nhiêu, nói một
câu thôi! Nói một câu, nói một câu ——“ Chu Dạ không để ý tới hắn, Vệ Khanh càng
quấn quít lấy cô không buông, ép cô trả lời bằng được. Cô vừa xấu hổ vừa cuống,
đúng là lỡ lời một câu trở thành hận muôn đời, nhìn vẻ mặt của hắn, có lẽ vênh
tới tận trời rồi.
Tới lúc cô múc nước rửa
mặt, Vệ Khanh còn đi theo bên cạnh cô vô cớ gây rối, nhịn cười ý nói: “Tại em
cũng không hỏi anh vấn đề này, công bằng chút đi, rốt cuộc là thích anh bao
nhiêu? Hử…” âm cuối kéo dại, lại lừa lại dỗ. Chu Dạ nhớ lại buổi tối hôm đó,
lại nhìn lên trời có rất nhiều sao, hắn từng nói: “Thích tới mức nguyện ý chăm
sóc em cả đời.” Trong nháy mắt cảm thấy có dòng nước ấm áp len vào tim, lau mặt
nói: “Thích anh giống như thích sao trên trời.”
Nói xong lời này, lập tức
cảm thấy buồn nôn, ném khăn mặt cho hắn, lầm bầm nói: “Rửa mặt đi! Lên cơn thần
kinh gì không biết!” Vệ Khanh cũng không cảm thấy thế nào là lãng mạn và buồn
nôn, suy nghĩ nửa ngày mới loáng thoáng hiểu được, ý của Chu Dạ như vậy có phải
rất thích hắn đúng không? Thích tới mức có thể so sánh với sao trên trời, chẳn
có tí logic nào cả. Hắn buồn bực, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Đàn
ông đúng là loại động vật ngu ngốc.
Chiều ba mươi, Chu Dạ sắp
sếp câu đối, treo đèn lồng. Mọi năm đều là cha cô đảm nhiệm, lần này Vệ Khanh
xung phong nhận việc. Cha cô thức thời đi ra ngoài đánh bài, để hai người bọn
họ một chỗ. Chu Dạ lấy câu đối, đẩy cửa đi ra, chỉ huy nói: "Cái này dán
trên cửa, cách nhau một khoảng, nhưng đừng có dán ngược.” Vệ Khanh nhìn nửa
ngày hỏi: “Vậy ‘Hai chữ bình an nặng ngàn lượng’ là vế trên hay vế dưới? Dán
bên trái hay bên phải?” Hắn đã bao giờ làm việc này đâu! Ở nhà hắn là đại thiếu
gia nha.
Chu Dạ mắng: “Đã không
biết làm lại còn nhận! Sớm biết thế này bảo cha làm cho xong.” Vệ Khanh bất mãn
nói thầm: “Quá đáng, làm gì mà nặng lời vậy, em không dịu dàng một chút được
sao, chẳng qua anh có lòng tốt thôi mà.” Cô ngừng lại, nghĩ hắn lần đầu tiên
làm việc này, cũng là làm khó hắn, dịu dàng nói: "Được rồi, kẻ hèn này
giúp anh là được.” Lấy bàn chải và hồ dán, náo loạn nửa ngày cuối cùng cũng dán
được câu đối cân bằng đẹp đẽ.
Chu Dạ cắm một cành ngải
xanh trươc cửa, hàng năm tiết Đoan ngọ, mọi người nơi này cũng có tập tục treo
ngải. Ngắm nghía một chút, nhảy dựng lên nói: “Anh làm cái gì vậy? Không biết
chữ Phúc là phải để trong nhà sao?” Vẻ mặt Vệ Khanh mờ mịt hỏi lại: “Vậy à? Đây
là tập tục ở đây sao?” Chu Dạ không nói gì, lườm hắn nói: “Anh có nhìn thấy nhà
ai dán chữ Phúc trước cửa không?”
Vệ Khanh có chút xấu hổ,
ôm cô nói: “Anh không để ý, cũng không có ai nói cho anh biết. Nhà anh mỗi dịp
tết, đều quay quần ăn cơm, sau đó mọi người đi chơi. Giờ đó trên tivi thường
chiếu chương trình bắn pháo hoa, lúc đó còn thấy háo hức.” Thấy Chu Dạ thật
giỏi, cái gì cũng biết, lại cúi xuống hôn cô.
Chu Dạ biết những kẻ có
tiền cũng không vui vẻ gì, có chút đồng cảm với hắn, liền bảo: “Đợi tới lúc đó
chúng ta cũng đi ra ngoài ngắm pháo hoa, đi chơi cho vui vẻ.” Chu Dạ nghĩ hắn
quen giao thừa ăn bánh trẻo, cố ý nấu một mâm bánh trẻo. Đèn lồng đỏ treo ở
phòng khách rất bắt mắt, nhìn thấy thật thỏa mãn. Đốt pháo, ăn cơm tất niên,
chờ cho tới đêm, nhìn xuống dưới lầu lại gặp một đám trẻ con ở trong trường ôm
pháo bông đốt bừng bừng, kéo tay Vệ Khanh nói: “Chúng ta cũng đi chơi.”
Hai người cầm một túi
pháo hoa và pháo bông đi xuống dưới, mấy nhóc tì nhìn thấy cô liền chào:
“Chị.”, đối với Vệ Khanh lại rất ngoan ngoãn nói: “Cháu chào chú.” Vệ Khanh
buồn bực, nhỏ giọng nói thầm: “Vì sao không gọi là anh chứ? Hoặc gọi cô ấy là
cô cũng được.” Nói cái gì chứ! Mấy đứa trẻ này thật đáng đánh đòn.
Chu Dạ nghe thấy, cười
to, “Cỡ anh có thể làm cha mấy em ấy rồi, còn muốn trẻ lại sao? Xấu hổ quá đi
thôi.” Vệ Khanh lườm cô, nhất thời nổi giận, xấu xa véo nhẹ vào lưng cô một
chút. Đồng thời châm lửa đốt mấy cây pháo bông, nhìn mấy nhóc tì ngồi trên mặt
đất nói: “Anh cho em chơi này.” Còn dạy bọn trẻ cách dẫn lửa. Trẻ con dễ dàng
bị lừa nha, vừa cao hứng liền đi theo đuôi Vệ Khanh, còn theo lời hắn nói: “Cảm
ơn anh.” Vệ Khanh nghe xong, rất vui vẻ, đắc ý nhìn Chu Dạ. Cô thấp giọng mắng
hắn vô sỉ, dùng thủ đoạn với cả trẻ con.
Hai người chơi đùa với
đám trẻ con, vui vẻ vô cùng. Nói thật, chất lượng pháo hoa không được tốt cho
lắm, đầu tiên tóe khói xanh đỏ xám, rồi bay vèo lên giữa không trung, chả có
tiếng vang nào cả, nhưng đám trẻ lại bảo đốt tiếp, kêu rất vui. Vệ Khanh ôm cô,
đột nhiên hỏi: “Haizz… Chu Dạ, em nói xem tương lai chúng ta có con hay không?”
Chu Dạ nhảy dựng lên, cô
chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, chính cô vẫn còn chưa trưởng thành. Vỗ vỗ đầu
hắn, nói: “Đầu bị hỏng rồi sao? Nghĩ đi đâu vậy?” Vệ Khanh ôm cô nói: "Chu
Dạ, anh ở cạnh em, càng ngày càng cảm thấy giống một gia đình, rất thoải mái.”
Chu Dạ nhéo hắn một cái,
nói: "Là em hầu hạ anh thoải mái đi!" Gã đàn ông này làm khách cũng
sướng quá mà, uống trà là hai tay cô dâng, ăn cơm là do cô mời, ngay cả thay
đồ cũng là do cô giặt, đãi ngộ không khác cha cô, thảo nào mà hắn nói thoải
mái! Về sau còn muốn cô như vậy á, khó đấy.
Mấy ngày nay Vệ Khanh rất
dễ chịu, bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, là người đàn ông hoàng kim độc thân
lại có tiền, cũng không thể thư thái như vậy, cười nói: "Nếu thế thì anh
lấy em về nhà nhé." Chu Dạ “phi” một tiếng, “Lại nằm mơ à? Lấy về để hầu
hạ anh á, đừng có mơ!” Ngay cả khi Vệ Khanh có ý niệm này trong đầu, cũng lập
tức đánh mất, ảo não nói: "Chu Thị, em cũng sắp tốt nghiệp đại học, vì sao
mới mười chín tuổi!" Giờ phút này lại ngại tuổi cô còn quá trẻ!
Chu Dạ ngẩng đầu nói: “Em
mới mười chín tuổi, thì làm sao, làm sao, anh ngại gì?” Dáng vẻ kia đúng là làm
cho người khác đố kỵ! Vệ Khanh giận, cắn vào má cô một cái. Cô lau nước miếng,
lại dùng khuỷu tay đánh hắn, Vệ Khanh để mặc cô đánh, thỉnh thoảng lại hôn trộm
cô một cái, hai người hi hi ha ha, nháo thành một khối. Chu Dạ thở ra hỏi: “Năm
mới cũng qua rồi, đốt pháo cũng xong rồi, bao giờ anh về nhà?” Có lẽ hắn bận
rất nhiều việc.
Vệ Khanh thở dài, “Mùng
ba Tết phải về công ty, còn phải đi chúc tết họ hàng, e rằng ngày mai anh phải
đi rồi.” Cô gật đầu, hỏi: “Anh lái xe về sao?” Hắn lắc đầu: “Đi một mình buồn
lắm. Xe cứ để tạm ở đây, tới lúc đó sai người đến lấy, ngày mai anh đi máy bay
về.” Đúng là người có tiền! Một chiếc xe Ben, nói ném liền ném. Lại hỏi Chu Dạ
khi nào về trường, cô nói: “Còn lâu lắm, ít nhất cũng phải hết rằm tháng giêng
em mới đi.” Vệ Khanh nghĩ ngày mai phải đi, bàn tay xấu xa lại lung tung sờ
soạng.
Kéo Chu Dạ đi vào phòng
cô, vừa hôn vừa cắn. Giờ đây Chu Dạ bị hắn hôn thành thói quen, nghĩ là đêm ba
mươi, cũng không khó khăn, còn đáp lại hắn. Chậm rãi, dục hỏa lại bùng lên, đã
muốn cởi quần áo trên người Chu Dạ. Cô cảm nhận được nơi đó của hắn đã cứng
rắn, đỏ mặt nói: “Vệ Khanh , đừng…” Vệ Khanh đáng thương rầu rĩ nói: “Chu Dạ,
anh khó chịu lắm.” Đúng là không thể nhịn được nữa. Cuối cùng, Chu Dạ bị hắn mè
nheo, không còn cách nào khác, đỏ mặt dùng tay giúp hắn giải quyết. Đầu hắn dựa
vào vai cô, vẫn thấy chưa đủ. Chu Dạ thấp giọng quát: “Lưu manh!”
Vệ Khanh cười hì hì, ôm
cô nói: "Anh lưu manh thế nào?" Bàn tay lại thò vào trong ngực cô,
khiêu khích. Cả người Chu Dạ khô nóng, vội vàng bò xuống giường, dỗi không để ý
tới hắn. Vệ Khanh ôm cô, thở dài: “Chu Dạ, hôm nay là đêm ba mươi, chúng ta,
ừm…” cúi đầu hôn loạn. Chu Dạ biết tâm tư hắn xấu xa, quay đầu cố ý hỏi:
"Vệ Khanh, anh có muốn uống dấm chua cho nhuận giọng, giúp tiêu hóa tốt
không?”
Vệ Khanh phản xạ có điều
kiện, nhìn cô cười khổ, nói: “Chu Dạ, em đối xử nhẫn tâm với anh vậy sao? Anh
thân mật với em, em không có chút cảm giác nào sao?” Chu Dạ khó xử, nếu nói
không có cảm giác thì sẽ làm tổn thương tâm hắn, nhưng nếu tiếp tục thì sẽ
thế nào? Lập thức hôn hắn, xem như an ủi, cũng không nhìn hắn, đi ra ngoài bưng
đĩa hoa quả trên bàn vào, nói: "Ăn cam đi, cam ngọt Nam Phong chính cống
đấy, rất ngọt. Ăn một quả, cả năm đều ngọt ngào.”
Vệ Khanh muốn cô, đúng là
phải nghĩ cách, tránh nặng tìm nhẹ, tứ lạng bạt thiên cân, vô chiêu đối có
chiêu, xem ra chính mình còn phải tăng thêm chút sức lực. Chu Dạ bóc vỏ sạch sẽ
mới đưa cho hắn, "Nếm thử xem, ngọt không?" Vệ Khanh há miệng, giữ
tay cô, kiên quyết dùng miệng đút cam cho cô ăn. Chu Dạ đỏ mặt, muốn nhổ ra,
hắn đe dọa: “Ăn đi, bằng không anh sẽ đút cho em ăn hết cả đĩa cam này.”
Chu Dạ trong lòng thầm
mắng hắn hạ lưu , vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống, cô cũng không muốn bị hắn hôn,
hôn… hôn cả một năm! Từ cuối năm trước tới đầu năm sau, cũng không tính là
một năm sao? Chu Dạ kiên quyết không ngủ chung với hắn, đi về thư phòng. Nhưng
tâm tư Vệ Khanh thật xấu, nửa đêm chạy vào thư phòng, hôn cô tới trời nghiêng
đất lở, sau đó cười tủm tỉm: “Báo bối, năm mới vui vẻ. Mau dậy đi!” Chu Dạ còn
đang mơ mơ màng màng , hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Vệ Khanh nhún vai,
"Vừa quaười hai giờ." Lại bổ sung một câu “Chúng ta vừa nhiệt tình
hôn nhau lúc giao thừa đấy. Có muốn một lần nữa không?” Chu Dạ ôm chăn không
nói gì, xoay người đứng lên, "Đốt pháo đi, đốt pháo đi!" Chỗ cô có
thói quen mở cửa đón xuân, đốt một phong pháo, xem như chào đón năm mới.
Pháo đuổi năm cũ, gió
xuân ấm áp tràn vào. Tất cả mọi cánh cửa đều đồng thời mở cửa, đem năm mới vào
thay năm cũ.
Vệ Khanh cười: “Năm mới
ngọt ngào như mật.” Ôm cô, rồi lại hôn môi. Chu Dạ ngáp một cái, nói: “Sao anh
lại tích cực như vậy, mới sáng sớm đã mở cửa đón hoa xuân sao?” Vệ Khanh kéo cô
cùng ngã xuống giường, mặt dày nói: “Quá đáng, chỉ biết ngủ thôi, thật lạnh
lùng mà. Yên tâm, anh chỉ ôm em một cái, a! Chu Dạ, phải ngoan ngoãn,... biết
không?” Lại quấn quýt không buông.
Chu Dạ đúng là hết cách
với hắn, ép người quá đáng nha! Để đạt được mục đích, dùng bất cứ thủ đoạn tồi
tệ nào. Vừa lạnh vừa buồn ngủ, không còn hơi sức dây dưa với hắn, nói:
"Mau ngủ, mau ngủ đi! Sáng sớm ngày mai còn phải dậy nữa." Không
chiều ý hắn, thật đúng là không yên! Vệ Khanh ôm cô, mãn nguyện đi ngủ.
Bởi vì buổi tối giằng co,
đến sáng tỉnh dậy đã thấy muộn. Vừa mở mắt, mới phát hiện mình đang ở trong
phòng Vệ Khanh, thầm kêu không xong rồi, chẳng may để cha nhìn thấy, còn không
biết sẽ nghĩ thế nào! Quay đầu nhìn lại, cũng không thấy Vệ Khanh đâu, hắn dậy
thật sớm.
Cầm cái gối, mặc áo
ngủ, lén lút mở cửa. Nhìn thấy phòng khách không có người, chạy nhanh trở về.
Không nghĩ càng nhanh càng vội, "rầm" một tiếng đụng ở cái ghế, đau
buốt tận óc! Tiếng động khiến cho cha cô từ trong bếp nhô đầu ra nói: “Thi Thi,
con chậm một chút, cẩn thận ngã! Đụng có đau không?” Chu Dạ nghĩ thầm: xong
rồi, vừa rồi cha nhất định thấy cô đi ra từ trong phòng Vệ Khanh.
Đỏ mặt nói không có việc
gì, Vệ Khanh cố tình đi lại gần, nói: “Có thật không sao không? Để anh xem
xem.” Dìu Chu Dạ trở về phòng hắn, cô giãy dụa không chịu bước vào, giờ phút
này mặt mũi không biết giấu vào đâu. Hắn còn nói: “Anh xem có bị thương hay
không? Anh thấy trong ngăn kéo của em có thuốc mỡ.” Kiên quyết ép cô đi vào.
Chu Dạ thấy hắn thật đáng
giận! Căn bản là hắn cố ý! Cố ý kéo cô vào ngủ cùng, cố ý làm cho cha cô hiểu
nhầm hai người có gì đó… đúng là xấu xa! Chu Dạ giận mà không phát tác ra được,
dùng sức đẩy hắn ra, tức giận nói: “Anh tránh ra! Không cần anh lo!” Tất cả là
tại hắn, là tại hắn! Bây giờ mặt mũi nào đi ra ngoài gặp cha cơ chứ? Đ mặt với
người lớn, da mặt Chu Dạ vẫn rất mỏng.
Vệ Khanh biết rõ còn cố
hỏi: “Làm sao vậy? Đầu năm mới sao đã phát hỏa rồi?” Ngồi xổm xuống bôi thuốc
cho cô. Chu Dạ giật lấy, nổi giận đùng đùng nói: “Anh đi mau, đi mau, về sau
không cho phép tới nhà em nữa.” Ra sức ép hắn đi thu dọn hành lý. Vệ Khanh vừa
tức vừa buồn cười, biết cô đang giận cái gì, trong lòng xấu xa nghĩ. Chu
Dạ này muốn mọi cái đều mơ hồ sao?
Cho tới trưa hắn dỗ cô:
“Chu Dạ, Chu Dạ, giờ anh phải đi rồi, em nói gì với anh đi.” Chu Dạ đâu chịu để
ý đến hắn, vẫn chưa hết giận. Hai người còn đang náo loạn, thì Lý Minh Thành
tới cửa chúc tết, nói: “Thi Thi, đây là kẹo mẹ tớ tự làm, đây là mấy món thịt
quay, còn có cả lạp xường và cá, nói cho cậu mang lên trường ăn.” Chu Dạ rất
thích mấy món này, vui vẻ nhận lấy.
Lý Minh Thành đã nghe nói
Chu Dạ dẫn bạn trai về cùng, cố ý đến xem, cười chào hỏi, "Xin chào."
Chỉ do tò mò. Vệ Khanh trong lòng khinh thường, tình địch gặp mặt, hết sức ngứa
mắt, không thể buông tha. Ở ngoài mặt lại cực khách sáo, phong độ nhẹ nhàng,
lại bắt tay, rồi mời ngồi, quả thực coi chính mình trở thành chủ nhà. Khi Lý
Minh Thành vừa nhìn thấy hắn liền cảm thấy có chút quen quen, nhưng cũng không
để ý, tới lúc biết hắn tên là Vệ Khanh, không nhịn được lặng lẽ quan sát.
Chu Dạ thấy nhà có khách,
không thể nổi giận, giúp hắn thu dọn quần áo, cầm theo một túi nói: “Đây là đồ
ăn cho anh, trên đường ăn tạm. Em sẽ không đưa anh ra sân bay.” Vẫn còn tức
giận. Vệ Khanh nhìn thấy Lý Minh Thành tới đây, vẫn lo lắng không yên, đi tới trước
mặt cha cô nói: “Chu Dạ, em đưa anh ra sân bay đi.” Trong lòng là cố tình ngăn
cách cô và Lý Minh Thành.
Cha cô gật đầu phụ họa:
"Thi Thi, đừng làm chậm trễ chuyến bay, đi nhanh về nhanh." Chu Dạ
đành phải gật đầu, nói với Lý Minh Thành: "Tớ đi ra ngoài một chút, cậu cứ
ngồi nói chuyện với cha tớ nhé."
Trước khi lên máy bay Vệ
Khanh còn dỗ cô: “Chu Dạ ngoan, đừng giận nữa. Phải ngoan ngoãn nha, lúc anh
không ở đây, phải nghe lời, không được làm loạn.” Lại ôm, lại hôn. Chu Dạ bị
hắn làm phiền, vội nói: “Em biết rồi, biết rồi, máy bay sắp cất cánh rồi đó!
Anh còn không mau đi.” Đúng là không có cách nào với hắn cả, nghĩ muốn giận mà
cũng không giận nổi.
Chẳng lẽ thích một người
là như thế này sao? Vừa tức vừa giận, lại không thể trốn tránh? Lúc Chu Dạ trở
về, Lý Minh Thành vẫn còn chưa đi, đang ngồi chơi cờ với cha cô. Đang chơi vui
vẻ, cha cô giữ hắn ở lại ăn cơm, hắnkhách sáo, liền lập tức đồng ý. Năm mới,
cũng không ăn nhiều. Ăn qua loa vài miếng, có người kêu cha cô đi đánh bài. Lý
Minh Thành giúp cô thu dọn bát đĩa, nói: “Thi Thi, sao cậu lại quen biết Vệ
Khanh tiên sinh vậy?”
Chu Dạ hỏi hắn làm sao
vậy. Hắn do dự một chút, nói: “Vệ tiên sinh này là tổng tài trẻ tuổi của tập
đoàn ‘Vân Mã’ phải không?” Cô gật đầu, không nghĩ tới Vệ Khanh nổi tiếng như vậy,
ngay cả Lý Minh Thành cũng biết hắn. Lý Minh Thành giật mình, nói: "Thật
sự là anh ta sao?" Hắn từng nhìn thấy ảnh chụp Vệ Khanh qua những bức ảnh
về những doanh nhân nổi tiếng, Vệ Khanh từng là thạc sĩ quản lý doanh nghiệp ở
Thanh Hoa. Bên cạnh lại có bạn học biết rất rõ về hắn, mỗi khi nói tới hắn, lại
vô cùng hâm mộ.
Chu Dạ nhún vai,
"Đúng thì sao? Không phải cũng chỉ có một cái mũi, hai con mắt à?" Lý
Minh Thành hỏi: "Thi Thi, tình cảm giữa cậu và anh ấy tốt lắm sao?"
Cô cười, "Cậu không cần lo lắng, dù anh ấy có nhiều tiền, cũng chỉ là
người. Tư tưởng có chút xấu xa, nhưng cũng không phải người xấu.” Lý Minh Thành
lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Thi Thi, cậu có biết gia thế của anh ta thế
nào không?”
Chu Dạ lắc đầu, “Bọn tớ
còn chưa tiến triển đến bước ấy. Cậu yên tâm, tớ biết giữ chừng mực ." Cô
mới mười chín tuổi, nghĩ tới chuyện đó làm gì? Lý Minh Thành trầm ngâm một
lúc lâu, nói: “Lấy thân phận và địa vị của anh ta, tới nơi này, không thể nói
là không có tâm ý.” Vốn không muốn nói gì, nếu hai người bọn họ thích nhau,
cũng không có lý do gì chia cách.
Ngay cả hắn cũng hiểu
tình yêu là thế nào, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Thi Thi, cha Vệ Khanh
là đại tướng, Bộ trưởng bộ quốc phòng, anh trai Vệ An là quan chức chính phủ
cao cấp. Nếu cậu và anh ta thật sự muốn ở bên nhau, chỉ sợ có áp lực, cậu nên
chuẩn bị tâm lý trước.”
Chu Dạ đã sớm dự đoán
được gia thế Vệ Khanh không đơn giản, nhưng cũng chưa từng nghĩ lại hiển hách
như vậy. Vừa nghe, liền thấy giật mình.
Một lát sau, cũng có phản
ứng, cười nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tớ chỉ mới hẹn hò mà thôi, chưa bao giờ
nói tới chuyện này." Tuy nói như vậy, trong lòng lại chua xót . Cô vẫn còn
trẻ, vẫn chưa nghĩ tới tương lai lâu dài. Nhưng mà địa vị xã hội chênh lệch lớn
như vậy, vẫn làm cho cô đau lòng không thôi. Lúc này cô và Vệ Khanh, sáng nay
có rượu sáng nay say, ngày may ưu đến ngày mai sầu. Vốn cũng chỉ là yêu đương,
cho nên, chỉ có thể quan tâm hiện tại.
Ngay cả khi cô còn ít
tuổi cũng chưa nghĩ tới, nhưng vẫn cảm giác nao nao.