Sau khai giảng một
ngày, cô gặp Tiểu Thanh trong canteen, không nhịn được lại hỏi tình
hình gần đây của Ninh Phi. Từ tối hôm tất niên, đã nhiều ngày cô không
gặp cậu ta, mỗi khi nhớ tới, lại thấy lo lắng. Tiểu Thanh kinh ngạc
nhìn cô, nói: “Học tỷ, chị không biết sao? Ninh Phi đã bị đuổi học
rồi.” Lúc nói, trên khuôn mặt vẫn man mác buồn.
Chu Dạ hoảng hốt: “Từ
khi nào?” Tiểu Thanh thở dài: “Từ sau tết Nguyên đán, đã không thấy
cậu ấy, sau đó lại nghe thấy tin cậu ấy bị nhà trường đuổi học.”
Chu Dạ sốt ruột hỏi: “Vì sao lại bị đuổi học? Không có ai khuyên nhủ
cậu ta sao?”
Tiểu Thanh lắc đầu:
“Mọi người gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ta cũng không nghe, kỳ lạ
là, cũng không tắt máy, vẫn kết nối được. Em có gửi cho cậu ấy một
tin nhắn, thật lâu sau mới thấy trả lời. Cậu ấy nói cậu ấy đã có
quyết định riêng, mọi người không cần quan tâm. Bọn em cũng không có
cách nào khác. Haiz… khoa mỹ thuật tạo hình khó khăn lắm mới có một
thế hệ mỹ nam vậy mà lại rời đi…” nói xong thở dài một hơi, thổn
thức không thôi.
Trong lòng Chu Dạ kinh
đào hãi lãng[72]:
“Giảng viên lớp em nói thế nào? Cứ như vậy mà đuổi học cậu ta sao?
Người lớn cũng không quản lý, sao lại để cậu ta tùy tiện như thế?”
Tiểu Thanh trả lời: “Bọn em cũng hỏi qua giáo sư, nghe nói hiệu
trưởng đã đồng ý, còn nghe nói cha cậu ta đi cùng cậu ta tới làm
thủ tục đuổi học. Cậu ta vừa đi, không biết có bao nhiêu nữ sinh rơi
nước mắt. Học tỷ, chị quen biết cậu ấy. Biết cậu ấy đang ở đâu
chứ? Bọn em rất muốn tới thăm cậu ấy…”
Chu Dạ hoảng hốt như
không nghe thấy, trả lời qua loa vài câu, mất hồn mất vía rời đi.
Đứng ở trên đường gọi điện cho Ninh Phi, may là vẫn dùng số cũ, điện
thoại đổ chuông vài tiếng, có người nghe máy. Chu Dạ vội nói: “Ninh
Phi à? Là chị, Chu Dạ đây, hiện giờ em đang ở đâu?”
Hồi lâu sau cậu ta mỗi
nói: “Biết không, mỗi ngày tôi mở máy, chờ chị chủ động gọi cho tôi
một lần, may mắn là đợi ược.” Thở dài một tiếng, trong giọng
nóihút vui mừng, lại giống như phiền muộn, giống như cô đơn, tịch
mịch… Hỗn hợp hòa quyện lẫn nhau, khiến người nghe không đành lòng.
Chu Dạ giật mình, hơn
nửa ngày mới nói: “Xin lỗi, chị không biết…” cậu ta nói: “Vì sao lại
phải xin lỗi? Không cần phải xin lỗi, chị không nợ tôi điều gì cả.”
Chu Dạ yếu ớt nói:
“Em rảnh chứ? Đã lâu không gặp, chị muốn gặp em…” Thực ra cô cũng
không biết làm vậy có được không, cô đã kết hôn, lại dây dưa không dứt
là không đúng. Nhưng lại cảm thấy nên nói chuyện một lần, về chuyện
cậu ta bị đuổi học vì cô, thật sự là cuộc sống hàng ngày càng thêm
gian nan…
Ninh Phi nói: “Tôi cũng
rất muốn gặp chị, nhưng vẫn không có đủ dũng cảm.” Cậu ta hẹn Chu
Dạ ở quán tình nhân trước kia. Mặc dù còn hơi do dự, cảm thấy không
thích hợp, nhưng cô vẫn đi.
Lúc đến, tìm một vị
trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, lặng yên
không một tiếng động, theo gió lạnh, không ngừng bay lên, bay lên… bay
tới không trung, rồi lại từ từ hạ xuống, khắp nơi một màu trắng
tinh, khiến cõi lòng người có tâm sự càng thêm bùi ngùi. Mùa xuân năm
nay, vừa ngọt ngào lại vừa phiền muộn.
Khi Ninh Phi tới, cầm
theo một bó hoa tươi tặng cô, khiến mọi người xung quanh tò mò nhìn,
rất hâm mộ. Chu Dạ không ngờ cậu ta lại làm như vậy, nhận cũng không
được, mà không nhận cũng không xong, ngẩng đầu không nói nhìn cậu ta.
Hành động của thiếu niên, luôn khiến người ta bất ngờ.
Cậu ta nhíu mày hỏi:
“Chị không thích hoa sao?” Cô đành phải nhận lấy: “Không, rất thích,
cảm ơn em.” Ánh mắt cậu ta lóe lên, nói: “Hi vọng nhìn thấy hoa tươi,
có thể tặng cho chị một ngày tốt lành.” Chu Dạ miễn cưỡng cười
cười, không biết nên trả lời thế nào, đành phải nói: “Nghe nói em bị
đuổi học, vì sao vậy?” Ánh mắt gắt gao nhìn cậu ta, hơi trách cứ.
Chuyện này có một phần trách nhiệm của cô.
Ninh Phi không thèm để
ý, nhún nhún vai: “Hôm nay chị tới tìm tôi, là vì việc này sao?” Chu
Dạ quát lớn: “Ninh Phi, em không còn là trẻ con, việc này liên quan
tới tương lai của em, đừng có coi nó như trò đùa…”
Ninh Phi cắt ngang lời
cô: “Yên tâm, tôi không có ý như vậy. Nếu tôi có quyền lựa chọn, vì
sao còn phải ở lại trường này? Giờ vẫn còn p.” Chu Dạ thấy cậu ta
bình tĩnh thong dong như vậy, không vội vã, không chán nản, rất yên
lòng. Nhẹ nhàng thở phào: “Nếu đã thế, chị rất vui.”
Cậu ta quay đầu nhìn
ra ngoài cửa sổ, một lát sau, nói: “Lý do tôi tới trường này học là
vì chị. Nếu khiến chị đau khổ, tôi cũng đau khổ, nên rời đi là tốt
nhất.” Những lời này khiến cô im lặng, không biết nói sao, đành phải
nhẹ giọng nhắc nhở. “Ninh Phi, chị đã kết hôn rồi.”
Trong ánh mắt cậu ta
hiện lên nỗi đau xót, rồi lập tức khôi phục: “Tôi biết.” Bên ngoài
giống như đều đều điềm tĩnh, nhưng thực ra không thèm nhắc lại. Chống
tay lên bàn, dựa người bên cửa sổ, vẫn là một chàng thành niên đẹp
trai nhưng lạnh lùng u buồn, nhưng đôi mắt mang theo tia nhìn tang thương.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Chu Dạ thấy nãy giờ cậu ta không nói gì,
đứng dậy định ra về. Đột nhiên cậu ta nói một câu: “Bởi vì thế, nên
mới phải rời đi.” Dửng dưng nói, không biết đã trải qua bao nhiêu cơn
đau giãy dụa thống khổ, không ai biết, cũng không ai hiểu được.
Nhưng giờ giống như đã
trôi qua, có lẽ nên ăn mừng.
Cậu ta nói: “Tôi sắp
thi vào học viện Mỹ thuật tạo hình Trung Quốc, nơi đó thích hợp với
tôi hơn.” Cậu ta không thi học viện mỹ thuật tạo hình trung ương, mà
là bỏ gần tìm xa, bôn ba ngàn dặm, đi tới Hàng Châu. Nguyên nhân vì
sao, không cần nói cũng rõ.
Rốt cuộc Chu Dạ cũng
yên tâm, cầm tay cậu ta mỉm cười nói: “Chị rất vui khi em quyết định
như vậy, em vốn không nên chịu thiệt thòi học ở một ngôi trường không
có tiếng tăm như thế này.” Cậu ta mới học năm nhất, giống như lời
cậu ta nói, tất cả vẫn còn kịp. Thêm một cơ hội, có thể có một
khởi đầu tốt.
Cậu ta không rút tay
về, cũng không trả lời, trước khi rời đi mới hỏi: “Thích hoa tôi tặng
chứ?” Cô khen ngợi: “Rất đẹp nha, em cũng là con mắt thẩm mỹ. Tuổi
nhỏ như vậy, không ngờ đã biết lấy lòng người khác.” Cô đã mất bức
tường ngăn cách, hoàn toàn tiêu tan. Mọi chuyện giải quyết viên mãn,
điều này khiến tâm tình cô thư thái thoải mái, bất an mấy ngày nay
đã trở thành hư không.
Ninh Phi mỉm cười,
nói: “Thích là tốt rồi. Có thể khiến chị vui vẻ, tôi cũng rất vui.
Cuối cùng cũng có thể làm cho chị một việc.” Thiếu niên này, vì
tình yêu mà cam chịu, che giấu tất cả vào nơi sâu kín nhất trong tâm
hồn. Tuổi nhỏ mà có thể làm như vậy, đúng là kỳ tích. Tâm tư của
cậu ta sâu như biển, có thể dễ dàng chấp nhận tất cả.
Chu Dạ ôm hoa trở về,
tìm một cái bình cắm vào. Vệ Khanh thấy, “a” một tiếng: “Ai tặng
hoa?” Cô cười hì hì: “Em mua.” Vệ Khanh không tin, hai tay véo má cô,
nổi giận đùng đùng: “Còn không mau thật thà khai báo?”
Cô cười cười tránh đi,
nói là Ninh Phi tặng. Vệ Khanh vừa nghe, nổi giận: “Sao cậu ta vẫn
chưa từ bỏ ý định chứ? Em chưa nói chúng ta đã kết hôn sao?” Thằng
nhóc này, cứ chen giữa bọn họ, giống như quả bom hẹn giờ vậy.
Chu Dạ kể hết tất cả
những gì xảy ra trong buổi chiều, nói: “Cậu ta cũng sắp đi rồi, anh
so đo cái gì chứ. Tặng hoa thì sao nào, em thích hoa.” Vệ Khanh hừ
nói: “Đi thì tốt, đi luôn đi, đi luôn đi.” Cuối cùng thì quả bom hẹn
giờ này cũng đã hủy bỏ, đã loại bỏ được buồn phiền trong lòng. Chu
Dạ cười ngất, kiễng chân hôn hắn, xoa xoa mặt hắn nói: “Ai nha, anh
nhìn mình xem, giống trẻ con quá.” Thật không dám tưởng tượng ra phong
thái uy nghiêm của hắn khi ngồi ở văn phòng.
Vệ Khanh lung tung vò
mấy bông hoa trên bàn: “Đặt ở đây làm gì, cho ra ngoài ban công ấy,
nhìn xấu quá, hay là ném vào thùng rác luôn cũng được.” Tình địch
nhỏ tặng hoa tươi, rất chướng mắt, Chu Dạ vội đẩy hắn ra: “Hứ, hoa
nở rất đẹp nha, người ta cũng đắc tội với anh, không được ném đi.”
Vệ Khanh hừ hừ, nửa ngày không hòa hoãn sắc mặt. Chu Dạ dán vào người
hắn, nói mấy lời du dương dễ nghe, dần dần sắc mặt hắn mới biến
chuyển. Rốt cuộc vận đen sắp rơi xuống đầu bình hoa tươi kia cũng qua
đi.
Ngày hôm sau cô đến
trường, vừa cất đồ, có bạn học gọi: “Chu Dạ, có người tìm này!”
Còn có cả Tiểu Thanh, hưng phấn khác thường. Cô tò mò chạy ra, gặp
một cậu nhóc trẻ tuổi mặc đồng phục nói: “Xin hỏi cô là Chu Dạ
tiểu thư phải không?” Đưa cho cô một bó hoa tươi lớn.
Trên hành lang có rất
nhiều bạn học vây quanh nhìn, đem hoa tặng tới cửa, hành động này
đúng là khiến người ta chú ý. Chu Dạ ngây người hỏi: “Ai gửi thế?”
Cậu ta lắc đầu nói không biết, chỉ chịu trách nhiệm đưa hoa tới. Chu
Dạ ôm vào trong lòng, tìm kiếm, bên trong cũng không có thiệp gì cả.
Nhớ tới chuyện hôm qua, vì có người tặng hoa cho cô mà Vệ Khanh buồn
bực không vui, cứ buồn cười mãi. Trẻ con quá đi mất! Tặng hoa mà
cũng phải làm lớn như vậy. Trong lòng
Mọi người ùa tới,
liên tục chất vấn: “Chu Dạ, Chu Dạ, ai ngưỡng mộ mà tặng hoa thế?
Lại còn đưa tới tận trường, lãng mạn quá!” Chu Dạ cười không đáp.
Có người nói: “A, không để lại tên tuổi sao? Chu Dạ, mau nói đi, rốt
cuộc là ai tặng? Cậu đã kết hôn, vậy mà còn có người tặng hoa tươi,
làm bọn tớ hâm mộ chết được!” mọi người tám chuyện ồn ào, cô không
thể nào thoát được.
Lực lượng quần chúng
thật đáng sợ. Cô đành phải đầu hàng, cười dài: “Đương nhiên là ông
xã tặng rồi.” Vừa nói ra, khiến mọi người hâm mộ kêu lớn. Mọi người
đều nói: “Chu Dạ, cậu đã kết hôn, ông xã còn tặng hoa, hạnh phúc ghê!
Hu hu, … bọn tớ cũng muốn kết hôn!” vì thế mọi người đều khen tình
cảm vợ chồng bọn họ ngọt ngào, như keo như sơn, vô cùng ân ái.
Cả ngày Chu Dạ vui
vẻ, về nhà liền làm một bàn thức ăn ngon, ngoan ngoãn chờ chồng yêu
về. Vệ Khanh vừa vào tới cửa, ngửi thấy mùi thơm, cười hỏi: “Hôm nay
là ngày gì thế? Sao bữa tối lại phong phú vậy?” Cô đón hắn, hôn một
cái, cười tủm tỉm: “Ngày lành!” Vệ Khanh thuận thế ôm cô: “Có chuyện
gì vui sao? Đoạt giải gì à?” Cô lườm hắn một cái, gắt giọng: “Anh
nói đi đâu thế?”
Vệ Khanh ngồi xuống,
thấy một bình hoa đặt giữa bàn, vì thế hỏi: “Hoa này em lấy ở đâu
thế?” Còn muốn lừa cô tới khi nào? Chu Dạ bưng bát cơm lên ăn: “Không
phải hôm nay anh tặng sao? Ngày hôm qua còn dỗi đi vào thư phòng nữa.”
Vệ Khanh ngây người: “Anh tặng lúc nào? Sao anh lại không biết?” Chu Dạ
nghe thế, ngạc nhiên hỏi lại: “Không phải hôm nay anh sai người mang hoa
tới cho em à?” Vệ Khanh lắc đầu nói không có. Hắn bận việc từ sáng
tới giờ, làm gì có thời gian nghĩ tặng hoa chứ.
Sắc mặt hai người thay
đổi. Cô yếu ớt nói: “Không phải ngày hôm qua anh rất tức giận sao, em
cứ tưởng anh cố ý gửi tới…” Vệ Khanh lắc đầu, cũng không cần phải
nghĩ nhiều, nhất định là Ninh Phi. Chu Dạ vội an ủi hắn: “Được rồi,
được rồi, cậu ta đã bị đuổi học, sắp rời khỏi Bắc Kinh, anh đừng
tức giận…”
Vệ Khanh cũng cảm
thấy bất đắc dĩ, hắn và Chu Dạ đã kết hôn, thằng nhóc này cũng
không quan tâm, cứ làm theo ý mình, thật khiến người khác đau đầu. Chu
Dạ cọ cọ vào hắn: “Em nghĩ cậu ấy cũng không có ý gì đâu, hôm qua
lúc cậu ấy tặng hoa, nói hi vọng em nhận hoa có thể có tâm trạng
thoải mái, cho nên mới…” việc này hai người bọn họ cũng không
thể làm gì, nghĩ cậu ta sắp rời đi, tâm tình có thể hơi khác
thường, vì thế đành bỏ qua.
Nhưng ngày hôm sau,
ngày thứ ba… cứ liên tiếp một tuần, ngày nào cô cũng nhận được một
bó hoa tươi. Toàn bộ khoa mỹ thuật tạo hình đều chấn động, mọi
người đều nghĩ là Vệ Khanh tặng, truyền tụng khắp nơi, chuyện tình
của hai người bọn họ trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi khắp trường,
có thể nói không ai không biết. Trong lúc nhất thời, Chu Dạ trở thành
thần tượng được hâm mộ của biết bao cô gái.
Chỉ có Chu Dạ như
đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, đứng ngồi không yên, mỗi ngày
nhìn cậu bé đưa hoa, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không
xong. Vệ Khanh nhìn bó hoa trong tay cô, sắc mặt tối sầm, hừ nói:
“Thằng nhóc này quá kiêu ngạo rồi đấy! Không coi ai ra gì, anh phải
tìm cậu ta nói chuyện rõ ràng. Vẫn chỉ là sinh viên, thừa tiền cũng
không tới mức như vậy!” Cô khuyên nhủ: “Thôi nào, bỏ qua đi, dù sao cậu
ta cũng chỉ còn là trẻ con, chấp làm gì?”
Nhưng cũng phải nói,
hành động này của Ninh Phi, là con gái, không ai có thể kháng cự
nổi. Huống chi cậu ta lại còn là một chàng thiếu niên đẹp trai si
tình.
Vệ Khanh giận: “Em cứ
nghĩ cậu ta là trẻ con, tâm cơ còn thâm trầm hơn cả người lớn! Cứ
khiêu khích anh như vậy sao? Không thèm coi anh ra gì!” Tặng hoa cho vợ
hắn, trong lòng nghĩ cái gì chứ? Nếu không cho thằng nhóc ấy một
bạt tai, thì tức chết mất!
Chu Dạ hụt hơi, suy
nghĩ nửa ngày, cắn môi nói: “Nếu không, để em gặp cậu ta nói chuyện
được chứ? Bảo cậu ta từ sau đừng gửi hoa tới nữa, được không?” Vệ
Khanh nói không được, hắn muốn đích thân nói chuyện tới thằng nhóc
đó. Đây là vấn đề mặt mũi đàn ông, không thể bỏ qua. Lần này Ninh
Phi khiến hắn đau đầu, không kiên nhẫn nổi nữa. Cậu ta hoàn toàn không
quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, chỉ chăm chăm làm chuyện mình muốn
làm, đúng là một thằng nhóc vừa kiên trì vừa bướng bỉnh!
Vệ Khanh gọi điện cho
cậu ta, yêu cầu gặp mặt, giọng điệu khách sáo nhưng lời nói thái độ
lại rất hoàn mỹ. Chu Dạ còn chưa thấy hắn nói chuyện lễ độ với ai
như vậy, có chút kinh ngạc. Ninh Phi lại không thèm để tâm, lạnh lùng
nói: “Rất xin lỗi, tôi muốn nói chuyện với Chu Dạ.” Đúng là không coi
hắn vào trong mắt.
Chu Dạ nhún vai, nhận
điện thoại: “Ninh Phi, chị có chuyện muốn nói…” Ninh Phi ngừng một
chút, thở dài: “Tôi biết chị muốn nói gì, nhưng, được rồi. Thời gian
địa điểm để tôi chọn, được không?” Cô đành đồng ý. Nhìn Vệ Khanh rầu
rĩ không vui, vòng tay ôm hắn, thủ thỉ: “Vệ Khanh, nếu em đã gả cho
anh, lấy chồng phải theo chồng. Mặc kệ những người khác thế nào, em
cũng không quan tâm. Quãng đường sau này còn rất dài, em vĩnh viễn
thuộc về anh.” Cô hi vọng hắn tin tưởng cô, không cần lo lắng thế này.
Vệ Khanh nghe thế, cảm
động, vuốt ve mặt cô nói: “Anh biết, nhưng vẫn lo lắng. Quá quan tâm
sẽ sợ hãi. Anh kể cho em nghe một câu chuyện cũ: có một cặp vợ
chồng, tình cảm rất tốt, đều tốt nghiệp đại học, người đàn ông mở
một công ty, người phụ nữ lại mở một cửa hàng bán đồ mỹ phẩm, con
cái được gửi đi học trường tiểu học ở nước ngoài, gia đình vô cùng
hạnh phúc. Nhưng có một chàng trai mới hai mươi tuổi, hai bàn tay
trắng, thích người phụ nữ đó, mỗi ngày đều đưa hoa tới cửa, bất
chấp mưa gió, không nói một lời, mặc kệ người khác nói thế nào
cũng đều thờ ơ lạnh lùng. Lúc đầu người phụ nữ kia còn đùa giỡn
với đám bạn, giễu cợt chàng trai kia, nói hắn cóc mà đòi ăn thịt
thiên nga, nhưng một năm sau, cô ta rời bỏ cuộc sống phồn hoa, ly hôn
với chồng.”
Chu Dạ ngạc nhiên,
ngẩng đầu nhìn hắn. Vệ Khanh thở dài: “Đây là chuyện của một người
bạn, anh chứng kiến từ đầu tới cuối, tận mắt nhìn thấy. Cho nên,
Ninh Phi làm thế, khiến anh rất lo lắng.” Lúc này Chu Dạ mới hiểu
được vì sao ngày đó hắn lại lo lắng đến thế.
Nghĩ nghĩ nói: “Bọn
họ ly hôn, đó là vì cuộc sống hôn nhân của bọn họ không hạnh phúc
mỹ mãn như bên ngoài mọi người vẫn nghĩ, cũng vì bọn họ không đủ
quyết tâm. Nếu tình cảm thật sự sâu đậm, người khác có muốn quấy
phá cũng không phá nổi. Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản[73], quan trọng chính là
ở bọn họ.” Giống như con người uống nước, nóng lạnh tự biết. Cãi
nhau chưa hẳn đã không hạnh phúc, tương kính như tân chưa chắc đã thật
sự hài hòa mỹ mãn.
Vệ Khanh im lặng, hồi
lâu thở phào nhẹ nhõm. Chu Dạ dựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại nói:
“Vệ Khanh, em hi vọng chúng ta có thể bạch đầu giai lão. Em sẽ tự
giữ mình, hi vọng anh đừng phụ em.” Chu Dạ luôn tin tưởng vào ánh mắt
của mình, nếu đã lựa chọn Vệ Khanh, sẽ quyết tâm không bao giờ thay
đổi.
Vệ Khanh hôn nhẹ́c cô:
“Ừ, đừng lo lắng, chúng ta sẽ như vậy.” Tình cảm của bọn họ, gặp
nhiều chuyện như vậy, đúng là không dễ dàng. Cho nên muốn quý trọng,
tuyệt đối không thể buông tay.
Vệ Khanh tin tưởng để
cô một mình đi gặp Ninh Phi. Lúc cô tới chỗ hẹn, vô cùng ngạc nhiên,
lại có rất nhiều bạn học quen biết. Mọi người thấy cô đều nhiệt
tình chào hỏi: “Học tỷ, chị cũng đến rồi!” Cô nghe một lát, mới
hiểu được, hóa ra mọi người mở tiệc tiễn Ninh Phii. Không ngờ cậu ta
lại sắp đi nhanh như vậy!
Đa phần đều là nữ
sinh, mọi người đều mang quà tới, khóe mắt hồng hồng, xem ra sức hấp
dẫn của Ninh Phi không nhỏ. Cậu ta vừa đi, e rằng toàn bộ nữ sinh mỹ
thuật tạo hình sẽ đau lòng một thời gian dài. Cuối cùng Ninh Phi
cũng tới, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người Chu Dạ đang ngồi
một góc, nhìn cô không nói gì. Mọi người kéo cậu ta tới quán rượu,
mượn rượu giải sầu. Không khí chia tay khiến mọi người rất thương cảm
bùi ngùi.
Những người tuổi trẻ
ở cạnh nhau, luôn xúc động rất nhiều.
Ninh Phi nói sáng sớm
mai phải đi, mọi người đều về sớm. Mấy nữ sinh ôm hắn không chịu về,
hắn cũng lặng lẽ không đẩy ra. Chu Dạ là người cuối cùng chào hỏi,
xoa đầu hắn nói: “Thuận buồn xuôi gió, học tập tiến bộ.” Lúc tay
sắp rút về, cậu ta nắm lấy. Kéo cô đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Giai điệu âm nhạc nhẹ
nhàng vang lên, cậu ta vươn tay, cúi người làm động tác mời: “Tiểu
thư, xin hỏi tôi có may mắn mời cô nhảy một bản không?” Cô cười, tâm
tình cũng mềm mại đi nhiều. Đặt tay vào lòng bàn tay cậu ta: “Đương
nhiên.” Nếu đã không thể làm được gì, cô hi vọng sẽ để lại cho cậu
ta một kỷ niệm tốt đẹp.
Chu Dạ nhíu mày:
“Tiến bộ rất nhanh.” So với lần trước, kỹ thuật nhảy đã thành thạo
hơn nhiều. Mỗi một bước nhảy, đều rất phong độ, dường như đã tập
luyện rất chăm chỉ. Ninh Phi hơi ngửa đầu, giống như đang cảm nhận gì
đó, giống như khắc sâu thời khắc này trong đầu, suốt đời không quên.
Thật hi vọng có thể mãi mãi nhẹ nhàng xoay tròn, vĩnh viễn không
ngừng nghỉ, nhưng bản nhạc nào chẳng có điểm dừng, đã tới thời gian
chia xa.
Hai người đi ra, cả
quãng đường không nói gì, đi tới đầu đường. Chu Dạ vẫy vẫy tay, phải
ra về. Ninh Phi giữ cô lại, chạy tới đường lớn mua một bó hoa to, ngay
cả ban đêm, vẫn rất nhiệt.
Chu Dạ đùa giỡn: “Em
đã tặng chị nhiều hoa lắm rồi, thật sự không cần lãng phí như vậy.
Chị không còn chỗ trưng bày nữa.” Ninh Phi nhìn cô, bỗng nhiên nói:
“Về sau có muốn tặng, cũng không được nữa rồi!” Giọng nói đau đớn
trống vắng. Ảm nhiên tiêu hồn giả, duy biệt nhi dĩ hĩ[74]!
Chu Dạ im lặng rất
lâu, nhẹ giọng nói: “Em đi đi, chị ở đây nhìn.” Khóe môi Ninh Phi run
run, muốn nói lại thôi, giống như có hàng vạn lời muốn nói, nhưng
cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài. Im lặng xoay người rơi
đi.
Chu Dạ đứng ở đầu
đường, phiền muộn thật lâu, bà chủ bán hoa thấy cô không nhúc nhích,
hỏi cô có bị làm sao không, có phải cảm thấy không khỏe không. Cô vội
lắc đầu, đến gần hỏi: “Cô ơi, đây là hoa gì thế ạ?” Chỉ vào hoa
trong tay. Bà chủ nói: “Hoa Lưu ly” (ish: tên tiếng Anh
là “Forget me not”)
Haizz… forget me not,
nhớ tới Ninh Phi, cô càng buồn bã.
Một tuần sau, có
người đưa cho cô một bức thư, trên bức thư không ghi tên người gửi, chỉ
viết tên cô. Mở ra vừa thấy, là một tờ giấy lụa, bên trên chỉ có duy
nhất một bài thơ, không có mở đầu, cũng không có kết cục, ngay cả
thời gian cũng không có. Bài thơ có tên là “When you are old”:
Bản
Hán Việt:
“Đương
nhĩ lão liễu, đầu phát hoa bạch, thụy ý trầm trầm,
Quyện
tọa tại lô biên, thủ hạ giá bản thư lai,
Mạn mạn
độc trứ, truy mộng đương niên đích nhãn thần,
Na nhu
mỹ đích thần thải dữ thâm u đích vựng ảnh.
Ái quá
nhĩ đích mỹ mạo, dĩ hư ngụy hoặc thị chân tình,
Duy độc
nhất nhân ái nhĩ na triêu thánh đích tâm,
Ái nhĩ
ai thích đích kiểm thượng tuế nguyệt đích lưu ngân.
Tại lô
sách biên, nhĩ loan hạ liễu yêu,
Đê ngữ
trứ, đái trứ thiển thiển đích thương cảm,
Ái tình
thị chẩm dạng thệ khứ, hựu chẩm dạng bộ thượng quần sơn,
Chẩm
dạng tại phồn tinh chi gian tàng trụ liễu kiểm.”
Bản gốc:
When
You Are Old
-
William Butler Yeats (1865-1939)
When
you are old and gray and full of sleep,
And
nodding by the fire, take down this book,
And
slowly read, and dream of the soft look
Your
eyes had once, and of their shadows deep;
How
many loved your moments of glad grace,
And
loved your beauty with love false or true,
But one
man loved the pilgrim soul in you,
And
loved the sorrows of your changing face;
And
bending down beside the glowing bars,
Murmur,
a little sadly, how Love fled
And
paced upon the mountains overhead
And hid
his face among a crowd of stars.
Bản dịch (của
Lục Hương)
Khi
em về già
Khi em
già nua, tóc hoa râm, mỏi mệt,
Gật gù
bên lò sưởi, cầm quyển sách này,
Đọc
chậm rãi, mơ về ánh nhìn dịu dàng
Và sự sâu
thẳm từng có trong mắt em;
Có bao
người si mê dáng em yêu kiều,
Vì sắc
đẹp của em, chẳng thiết đúng sai,
Duy chỉ
c một yêu tâm hồn phiêu bạt,
Và nỗi
sầu trên nét mặt em thay đổi;
Người
đó cúi xuống bên lò sưởi bập bùng,
Buồn bã
thì thầm, tình đã thấm thoắt qua,
Thong
thả dạo bước trên những đỉnh núi cao,
Giấu đi
gương mặt giữa những vì tinh tú.
Một
bản dịch khác: (Wiki)
Khi em
đã già
Khi em
đã già, mái tóc điểm bạc
Một
mình em bên bếp lửa, cúi đầu
Em mở
cuốn sách này, hãy đọc thật lâu
Có bóng
xưa toả ra từ ánh mắt.
Biết
bao kẻ yêu vẻ vui tươi phút chốc
Yêu vẻ
đẹp của em, giả dối hoặc chân thành
Nhưng
chỉ một người yêu tâm hồn hành hương của em
Và yêu
nét buồn đổi thay trên gương mặt.
Em cúi
xuống, giọng thì thào, khoan nhặt
Đượm vẻ
buồn sao tình vội qua mau
Tình
vút bay lên tận đỉnh núi cao
Giữa
đám đông các vì sao giấu mặt>
Vừa nhìn đã biết ngay
là bút tích của Ninh Phi. Đây không phải là bài thơ của đại thi hào William
Butler Yeats[75] viết
tặng Maud Gone sao? Ẩn sâu trong đó là tình yêu vô vọng, trong những năm
tháng tuổi hoa tươi đẹp nhất, ông lại nhất kiến chung tình với bà,
mối tình thắm thiết. Đáng tiếc, hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Điều khiến mọi người thắc mắc là tại sao Yeats lại không từ bỏ Muad?
Cả đời không quên, thề không thay đổi.
Chu Dạ nhìn phong thư
màu trắng tinh khiên, nét chữ màu xanh, trong mắt mờ mờ hơi nước. Cô
bồi hồi đứng lặng lẽ ở góc sân, vì người thiếu niên ở nơi đất
khách quên người, lại nhớ mãi không quên cô.
Có được một người yêu
cô sâu sắc và có một người mà cô yêu trọn đời, cô đều muốn ghi sâu
trong lòng.