“Bảo vật vô giá khó tìm,
người tình xứng đôi khó kiếm.”
Hôm sau, cha mẹ Vệ
Khanh biết tin bọn họ đã đăng ký kết hôn, cười toe toét, ầm ĩ đòi
bọn họ cho uống rượu mừng. Vệ An kinh ngạc nhìn Vệ Khanh: “Không ngờ
chú cũng nhanh như vậy, anh còn tưởng phải bôn ba ngàn dặm, vạn dặm
trường chinh cơ đấy. Thằng nhóc này, rất có tiền đồ, là một nhân
tài.” Đùa giỡn vui vẻ. Mẹ Vệ hỏi Chu Dạ thích áo cưới kiểu gì,
muốn dẫn cô đi đặt làm.
Chu Dạ nhìn tình cảnh
này, chỉ sợ sẽ cử hành hôn lễ đình đám, vội nói: “Mẹ, con nghĩ
mời bạn bè thân thích ăn một bữa cơm là được rồi. Con còn đang đi
học, có lẽ không cần quá phô trương.” Mẹ Vệ nói: “Đương nhiên, chúng ta
cũng không phải là phô trương. Nhưng là chuyện cả đời, những nghi thức
cơ bản phải đủ hết. Rượu đính hôn còn chưa mời qua, đương nhiên lúc
kết hôn không thể qua loa. Đã lâu nhà họ Vệ không có chuyện vui, cũng
nên mời mọi người một lần.” Giọng điệu nghiêm túc.
Mọi người ngồi một
chỗ bàn luận, quyết định cuối năm kết hôn mời khác. Thời gian gấp
rút, cái gì cũng vội vàng, chuẩn bị thiếp mời, đặt nhà hàng, trang
trí phòng cưới. Chu Dạ vẫn chưa được nghỉ, trở về trường học bài,
không phải làm gì cả, chỉ suy nghĩ xem nên nhờ ai làm phù dâu. Nhưng
đó lại là chuyện khiến cô đau đầu nhất.
Một hôm, trở về kí
túc, làm bộ lơ đãng hỏi: “Lục Đan, tớ muốn kết hôn. Cậu có muốn làm
phù dâu cho tớ không?” Mãi Lục Đan mới có phản ứng lại, sợ hãi kêu
lên: “Chu Dạ, cậu vừa nói gì? Cậu muốn kết hôn sao?” Chu Dạ bịt tai
lại: “Cậu đừng kêu lớn như vậy… tớ nghe được mà.” Chỉ biết nói như
vậy! Chưa tới mười phút sau, toàn bộ kí túc đều biết. Mọi người
kéo hết tới: “Chu Dạ, không ngờ cậu lại kết hôn sớm thế! Kẹo cưới
đâu, kẹo cưới đâu?” Chu Dạ nói không có, bị một đám con gái túm lên
giường tấn công.
Cô vội vàng xin khoan
hồng: “Ý tớ là quên không cầm theo, lần khác nhất định sẽ có, nhất
định sẽ có! Các chị, xin hãy tha cho em! Em biết sao rồi.” Có người
muốn giảng cho cô nghe chuyện tình yêu đôi lứa, cô vội nói: “Trần Vân,
nghe nói bức tranh của cậu đoạt giải thưởng phải không?” cố gắng kéo
sự chú ý về phía cô gái kia. Mọi người sao có thể buông tha cho cô:
“Nếu không nói, côn bổng hầu hạ. Nào, quê nhà tớ có tục lệ đánh cô
dâu mới nha…” có người còn cầm cây chổi đứng một bên.
Chu Dạ muốn tránh
cũng không được, muốn trốn cũng không xong, dưới sự nghiêm hình bức
cung của mọi người, k toàn bộ câu chuyện, nói lần đầu tiên gặp mặt
là ở lễ trao học bổng của trường, sau đó xác định có quan hệ tình
cảm, cha mẹ cũng đồng ý, vì thế kết hôn. Nói hai ba câu khái quát,
toàn bộ tình tiết bạo lực ở giữa hoàn toàn không nhắc tới. Mọi
người đều hâm mộ nói: “ Chu Dạ, chuyện của cậu chính là câu chuyện cô
bé lọ lem gặp hoàng tử trăm năm khó gặp nha! Sao chỉ có cậu được gặp
nhỉ? Chị em chúng ta cùng xông lên, mọi người đều câu được rể rùa
vàng đi!” Ầm ầm đồng ý, Chu Dạ cười ngất.
Lục Đan cuộn sách
thành micro, nói: “Bạn Chu Dạ, xin hỏi cậu có suy nghĩ gì về chuyện
kết hôn?” Mọi người ồn ào: “Có thấy đầu nóng lên, tim đập nhanh, chân
tay mềm yếu chờ khám bệnh?” Cô cười: “Tớ không bị cảm đâu nha.” Mọi
người không đồng ý: ‘Mau nói đi, mau nói đi, nếu không chịu thành
thật, sẽ phải dùng hình(ý là tra tấn)!”
Chu Dạ giơ tay đầu
hàng, vuốt hết tóc ra phía sau, nghĩ nghĩ nói: “Có chút lo lắng,
căng thẳng còn có bất an.” Có người nói: “Chu Dạ, cậu đừng có ở
trong phúc mà không biết phúc, đều hạnh phúc như thế, còn không biết
hưởng thụ! Cậu nói xem tụi tớ tìm đâu ra một anh chàng vừa đẹp trai
vừa nhiều tiền, lại giống như một hoàng tử chăm sóc dịu dàng như
vậy?” Chu Dạ cười không nói, trong lòng cảm khái không ngớt!
Tin Chu Dạ sắp kết hôn
truyền ra ngoài, mọi người chúc mừng không ngớt. Đầu tiên là các
giáo sư trong trường, bạn học, cứ gặp mặt lại đòi kẹo cưới, làm
hại cô mỗi ngày đều phải đeo một túi kẹo cưới tới lớp. Sau đó còn
có các bạn bè khác ở Bắc Kinh, như Tất Thu Tĩnh cố ý chạy từ Thanh
Hoa sang gặp cô, trêu chọc: “Cảm giác sắp thành cô dâu thế nào? Ngay
cả Chu Dạ cũng gả đi rồi, sau này tớ biết tìm ai làm phù dâu đây?”
Lâm Phỉ trên đường đi
ngang qua Bắc Kinh tham dự một hội thảo về trang phục, nghe được tin
này, cầm một hồng bao lớn tới, cười nói: “Rượu mừng ngày mai không
kịp uống rồi, tạm thời bận việc, tối nay lại phải đi châu Âu một
chuyến. Hồng bao cứ nhận trước, tương lai chờ tớ kết hôn, sẽ lại tới
đòi cậu.” Hiện giờ cô đã là một người mẫu có chút danh tiếng, giá
trị con người tăng cao.
Chu Dạ cười hì hì
nói: “Không ngờ Lâm đại mỹ nhân còn nhớ rõ tiểu dân hèn mọn như tớ,
hóa ra cũng có lương tâm.”
Lâm Phỉ cười mắng:
“Cậu mà là tiểu dân hèn mọn hả? Đã sắp làm phu nhân tổng tài rồi
còn gì. Về sau phải nịnh b nhiều hơn mới đúng.” Chu Dạ nói: “Nịnh
bợ tớ cũng phải là sinh viên khoa mỹ thuật tạo hình. Tớ đang mơ tương
lai, chờ cậu nổi tiếng ở nước ngoài, tớ gặp ai cũng sẽ khoe là quen
cậu đó.” Lâm Phỉ lắc đầu thở dài, cảm khái nói: “Chu Dạ, không ngờ
cậu và Vệ Khanh có thể tu thành chính quả. Chuyện duyên phận, đúng
là không thể cưỡng cầu.”
Chu Dạ thấy cô như
vậy, không nhịn được hỏi: “Cao Dương đâu, cậu và hắn còn ở cùng một
chỗ không?” Lâm Phỉ cười khổ: “Chia tay rồi. Lần này là thật, hắn đã
đính hôn với người khác rồi.” Trải qua hai lần tái hợp, những người
bên cạnh đã không còn như xưa. Chu Dạ im lặng, cô ấy thật lòng với Cao
Dương, nếu không sẽ không nặng tình như vậy, chia tay rồi quay lại, quay
lại rồi lại chia tay.
Lâm Phỉ vỗ vai cô,
phóng khoáng nói: “Chuyện đã qua rồi, không cần ủ rũ nữa. Ngày vui
của cậu, chúng ta vất vả lắm mới có dịp gặp mặt, tâm trạng nên vui
vẻ mới đúng.” Lại nhướng mày hỏi: “Vệ thiếu đã làm chuyện người
lớn với cậu chưa thế?” Chu Dạ đỏ mặt, giả vờ hồ đồ: “Chuyện người
lớn gì chứ? Uống rượu hay hút thuốc?” Cố ý nhìn xung quanh.
Lâm Phỉ thấy cô như
vậy, vỗ tay cười: “Ui chao, Chu Dạ, tớ biết cậu không thoát được mà,
cậu không phải là đối thủ của một lão hồ ly như Vệ Khanh. Nhớ ngày
trước cậu còn ra sức phủ định, liên tục nhấn mạnh trước khi kết hôn không
thể phát sinh chuyện kia, đụng phải oan gia là biết tay nhau ngay! Đến
đây, tớ dạy cho cậu mười tám chiêu phòng sói…”
Cô nói mấy phương pháp
rất cổ quái. Chu Dạ chưa bao giờ nghe thấy, cười đến tiền phủ hậu
ngưỡng[67], còn
hỏi cô đã sửa lưng người khác hay chưa. Hai người nói mấy chuyện
trước kia, càng hoài niệm năm tháng sinh viên. Đã lâu hai người không
gặp mặt, cũng không thấy xa lạ, ngược lại còn tâm đầu ý hợp hơn
trước kia.
Trước khi đi, Lâm Phỉ
lưu luyến nắm tay cô không rời. “Ra ngoài xã hội mới biết, có được
một tình bạn thân thiết đáng quý thế nào. Chu Dạ, tớ hi vọng cậu luôn
vui vẻ hạnh phúc. Trên đời khó nhất chuyện bạch đầu giai lão, hi
vọng hai người có thể đạt được. Tớ vẫn không thích Vệ Khanh, cảm
giác một thiếu gia ăn chơi không phải người tốt, nhưng thấy cậu ở bên
cạnh anh ta, mới phát hiện rằng, đó là bởi vì duyên phận của tớ chưa
tới, cho nên không thể cưỡng cầu. Hiện giờ đã thay đổi cách nhìn về
anh ta. động nói cảm ơn.
Lâm Phỉ cảm thán:
“Trước kia tớ trẻ tuổi không hiểu chuyện, chỉ vì lợi ích trước mắt,
mà ở chung với mấy kẻ có tiền, trả giá rất lớn, hiện giờ đã nhìn
rõ, coi như cũng không quá muộn. Nhưng có nhiều chuyện cũng không thể
quên, cứ nhớ tới lại phiền muộn. Haizz… Dịch cầu vô giá bảo,
nan đắc hữu tình lang[68]!”
Tiêu sái vẫy tay rời đi.
Chu Dạ cứ nhìn theo
bóng dáng bạn, trong lòng buồn bã. Có phải chuyện của Cao Dương đã
khiến cô ấy chịu đả kích rất lớn, mới khiến cô ấy xúc động như
vậy. Lâm Phỉ đã thay đổi rất nhiều, cũng theo chiều hướng tốt, dưới
sự tôi luyện của trường đời, toàn thân tản mát phong thái tự tin tão
nhã. Cô rất vui khi bạn thay đổi như vậy.
Trên đường nhớ tới
câu nói của Lâm Phỉ: “Dịch cầu vôgiá bảo,
nan đắc hữu tình lang”, tự nhiên lại nhớ tới Vệ Khanh, trong lòng bỗng
dưng nổi sóng. Gặp gỡ trăm người mới có thể gặp được người mình
muốn gặp, không sớm một bước, không muộn một bước, vừa vặn gặp nhau.
Lúc này nghĩ tới, là khó khăn cỡ nào. Cô và Vệ Khanh, có chút bất
ngườ, chỉ lướt thoáng qua, may mắn mà gặp được!
Ngồi xuống ghế đá ven
đường, nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe lá tản mát xuống bậc thang,
để lại những vạch sáng lốm đốm trên nền đất. Phía bên tay phải có
một gốc hoa mãi, đón gió lạnh sinh trưởng, trên đóa hoa còn vương lại
vết đọng của tuyết, theo gió đung đưa từng đợt hương thơm. Gió tháng
mười hai lướt qua má, nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh. Có lẽ vì
mùa xuân sắp tới chăng?
Ngày mai cô và hắn sẽ
kết hôn, phần đông bạn bè quen thuộc sẽ tới chứng kiến, trong tiếng
chúc phúc của mọi người, có thể ở bên nhau cả đời, có thật sự
hạnh phúc không? Cảm giác chờ mong không tránh khỏi lo lắng căng
thẳng. Tuy rằng về mặt luật pháp, bọn họ đã là vợ chồng, nhưng lễ
kết hôn chính là khẳng định ý nghĩa của hôn nhân, càng khiến người
ta dễ dàng miên man suy nghĩ.
Có lẽ mười tám năm
sau sẽ thành một người khác, nhưng mỗi người đều nên tóm lấy hạnh
phúc trước mắt, không phải sao? Cô ngồi ven đường, nhìn cảnh người qua
lại vội vã, suy nghĩ liên miên, bùi ngùi vô cùng. Có phải mỗi một cô
dâu mới trước khi kết hôn đều có nhiều băn khoăn như thế này không?
Xúc động rất nhiều, gửi cho Vệ Khanh một tin nhắn: “Chỉ nguyện quân
tâm tự ngã tâm[69]”. Cô
đã đem cả thể xác và tinh thần giao cho hắn, cả đời này chỉ thuộc
về một mình hắn.
Bởi vì kiêng kỵ trước
khi kết hôn, đã mấy ngày liền Vệ Khanh không gặp cô, đột nhiên nhận
được một tin nhắn như vậy, tim hắn đập mạnh, loạn nhịp. Cô ấy lo
lắng bất an ư? Là vì lễ kết hôn sắp đến hay là vì hắn? Hắn chưa bao
giờ cảm nhận được trách nhiệm của hôn nhân rõ nét như lúc này, chỉ
muốn cùng cô vui vẻ, hạnh phúc. Hắn hi vọng chính mình có thể làm
được. Hắn muốn đi tìm cô, an ủi, cổ vũ cô, khiến cô yên tâm. Nhưng,
cuối cùng chỉ nhắn lại một tin nhắn: “Định bất phụ, tương tư ý[70].”
Lúc Chu Dạ nhận được
tin nhắn, là lúc cô sắp ngủ. Bởi vì sáng mai sẽ phải dậy sớm để
trang điểm, nên hôm nay phải đi ngủ sớm. Thấy tin nhắn sáu chữ ngắn
ngủi, thế nhưng nước mắt lại tuôn rơi. Hắn hiểu cô, thật may mắn biết
bao. Từ lúc chuẩn bị, mỗi ngày một gần, càng ngày càng căng thẳng,
liên tục mấy ngày liền, cô không có một giấc ngủ ngon. Nhưng tối hôm
nay, cô cầm điện thoại trong tay, khóe môi mỉm cười mãn nguyện, bình
yên đi vào giấc ngủ.
Tâm lý cô gái sắp gả
về nhà chồng, chỉ có bản thân mới hiểu rõ.
Ngày hôm sau, trời còn
chưa sáng, đã bị người ta kéo dậy đi làm tóc, trang điểm, hết lần
này tới lần khác, không cảm thấy phiền chán. Dường như mọi người
còn vội vã hơn cả cô, cần phải trang điểm cho cô dâu hoàn mỹ nhất.
Mới sáng sớm, cô muốn ăn gì đó, nhân viên trang điểm nói: “Nhịn một
chút đi, ăn này nọ mặc áo cưới không đẹp đâu.” Áo cưới được đặt làm
riêng cho cô, không quá cầu kỳ, cắt may tinh tế khéo léo, đơn giản mà
lộng lẫy, lộ ra bờ vai gợi cảm, thanh lệ thoát tục, đeo găng tay dài
tới tận khuỷu tay, vẻ cao quý tao nhã, cả người như sáng bừng lên,
không thể nhìn gần. Vòng eo thon gọn, mảnh khảnh mềm mại, có thể so
sánh với Hách Tư Giai.
Đâoảnh khắc đẹp nhất
trong cuộc đời cô.
Cô ngoan ngoãn gật
đầu, nói chuyện rất ít, hai tay nắm chặt, tiết lộ cảm xúc căng
thẳng. Để mặc mọi người giúp cô đi giày cao gót, nhìn chính mình qua
gương, không khỏi bật cười, nghe người bên cạnh tán dương: “Chu Dạ, em
là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Nhưng Chu Dạ lại nói một
câu khiến mọi người được mở rộng tầm mắt, cô đỏ mặt yếu ớt nói:
“Em…em muốn đi toilet..”
Xong xuôi cô nghiêm
chỉnh ngồi xuống, tay đặt nghiêm chỉnh trên đùi, chờ đợi bạch mã
hoàng tử trong lòng giá lâm. Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, mọi
người ồn ào đứng dậy: “Chú rể tới rồi, chú rể tới rồi.” Cửa bị
đẩy ra, cô nhìn thấy Vệ Khanh đi đầu, mặc lễ phục trắng, có một sợi
tóc bị rơi loạn, trước ngực cài một bông hoa, đi về phía cô, vươn tay
nói: “Cô dâu của anh, anh đến đón em đây. Cúi xuống hôn nhẹ lên tay cô.
Cô cảm thấy hắn chính
là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới. Vệ Khanh nắm tay cô, quay
đầu nhìn cô, trong mắt có nghi vấn. Cô cầm tay áo hắn, xấu hổ nói:
“Chân em run quá, không đi nổi…” tim cô đập thình thịch, tai on gong, mọi
vật trước mắt dường như ở rất xa, chỉ còn lại hắn và cô, mãi cho
tới khi thiên trường địa cửu.
Vệ Khanh nhíu mày
cười, tiêu sái xoay người, cúi xuống bế cô lên. Xung quanh vang lên vô
số tiếng thét chói tai, vỗ tay như sấm. Trong mắt Chu Dạ chỉ còn có
người đàn ông cô yêu, hiện giờ cô đang ở trong vòng tay hắn.
Vệ Khanh ôm cô lên xe,
cười nói: “Cô dâu của anh, xin cho phép anh rời em một lát.” Chu Dạ
vội bỏ tay ra khỏi cổ hắn, đỏ mặt không nói lời nào. Vệ Khanh xoay
người đi sang phía bên kia lên xe, ngăn cách toàn bộ tiếng động náo
loạn ngoài cửa, nhìn cô thở dài: “Cuối cùng cũng có thể bình yên
nhìn em.” Kéo tay cô, ánh mắt tràn đầy ý cười, khen ngợi. “Tặng cho
cô dâu xinh đẹp nhất, xin hãy để tôi thần phục dưới chân nàng.” Hắn
đưa cho cô một bó hoa tươi. Chu Dạ cười nhận lấy, nói: “Được.” Hai
người xiết tay nhau, nắm chặt.
Xe đi qua cầu vượt,
phía trước có một hàng xe thật dài, Vệ Khanh ra ngoài hỏi thăm:
“Dường như bị tắc đường.” Chu Dạ sốt ruột: “Mọi người đều đang chờ,
có lâu lắm không anh?” Vệ Khanh nở nụ cười, nhíu mày nói: “Vừa lúc
có thời gian, anh vẫn còn chuyện muốn làm.” Tay hắn đặt sau gáy cô,
hôn cô thật sau. Chu Dạ luống cuống chân tay: “Cẩn thận tóc.” Cô vì cố
giữ kiểu tóc, không dám lắc đầu. Vệ Khanh lại hôn cô. Cô kháng cự
nói: “Anh đè vào tay em rồi…” Vệ Khanh vẫn tiếp tục hôn cô…
Bỗng nghe thấy bên
ngoài truyền tới tiếng cười lớn, chủ xe đối diện giơ ngón tay cái,
ló ra nói: “Anh bạn, chúc mừng!” Chu Dạ xấu hổ không dám ngẩng
đầu lên. Vệ Khanh giơ tay thi lễ: “Cảm ơn, cảm ơn!” Chu Dạ nhẹ nhàng
huých hắn: “Còn không sợ người khác chê cười!” Vệ Khanh cười: “Cả
đời chỉ có một lần kết hôn, hành vi thế nào cũng có thể tha thứ.”
Chu Dạ soi gương thầm oán: “Đều tại anh, trang điểm tỉ mỉ thế mà bị
anh làm hỏng son môi hết rồi.”
Vệ Khanh cười xấu xa:
“Vậy làm cho nó bị hủy hoàn toàn đi.” Hắn hôn môi cô, giống như liếm
sạch. Chu Dạ ở trong lòng hắn hoàn toàn xụi lơ, chỉ có thể thở hổn
hển. Vệ Khanh nhìn đoàn xe chậm rãi chuyển động, tiếc nuối nói: “Vì
sao không tắc lâu thêm chút nữa?” Chu Dạ ngã vào người hắn: “Vệ Khanh,
em thấy không còn sức nữa, làm sao bây giờ?” Vệ Khanh vuốt má cô,
phóng khoáng nói: “Yên tâm, mọi chuyện đã có anh.”
Lúc hai người đến nơi,
hơi muộn một chút, đa phần khách khứa đều đã đến hết. Kính rượu
người lớn hai nhà, họ hàng thân thích, bạn bè, bạn học xong, mắt Chu
Dạ đã đỏ hồng, sắp không chống đỡ nổi nữa, hơn nữa dưới chân còn đi
giày cao gót ba phân, cô cảm giác cả người sắp ngã xuống.
Vệ Khanh đỡ cô, nhỏ
giọng nói: “Em vào trong nghỉ trước đi, cố gắng chịu đựng một lát,
mọi chuyện cũng sắp xong rồi.” Cô ngồi dựa vào tường liền ngủ gật,
đây không phải là kết hôn, đây là hành hạ nhau! Tận tới khi có người
đánh thức cô dậy, thay quần áo, trang điểm, tiếp tục tiếp khách.
Cắn răng cố nhịn, vừa
mệt vừa đói. Vệ Khanh thấy cô lảo đảo, nhanh tay đỡ cô, khách sáo xin
lỗi mọi người, sau đó đưa cô vào nghỉ ngơi. Ngồi xổm xuống xoa xoa gan
bàn chân cô, hỏi: “Có đau không?” cô lắc đầu: “Không biết nữa, không có
cảm giác.” Vệ Khanh đau lòng nói: “Hay em lên nghỉ ngơi trước đi?” Cô
mở mắt ra: “Như vậy không được đâu, mọi người vẫn còn đang ở đây mà.”
Còn chưa nói xong, một
đám người hùng dũng đi vào, hầu hết đều là bạn của Vệ Khanh, nói
trước tiên muốn nháo động phòng. Mọi người cười ầm ĩ, nói: “Vệ
thiếu, cuối cùng cũng chờ được anh kết hôn!” Một đám xắn tay áo, xoa
tay, dáng vẻ nhe răng trợn mắt, giống như muốn làm chuyện gì đó kinh
thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ. Chu Dạ tái mặt nhìnuối cùng cũng
hiểu được cảm giác của Lý Minh Thành ngày đó!
Cho nên mới nói, làm
người cần phải phúc hậu!
Lúc đầu chẳng qua chỉ
chơi mấy trò bình thường, lúc sau lại còn muốn cô và Vệ Khanh đứng
trên bàn dùng lưỡi cuốn từng hạt lạc được treo lên, còn quy định mỗi
người một nửa, không làm thì không được tính. Cô đau khổ suy nghĩ, tôi
đâu có đắc tội với mấy người, sao mấy người không đi tìm Vệ Khanh
tính toán thù oán ấy. Cả ngày cô chưa ăn gì cả, lại đứng trên
cao, đầu óc choáng váng, hai lần kiễng chân với không tới, đột ngột
ngã vào trong lòng Vệ Khanh.
Vệ Khanh vội vàng ôm
cô, vung tay lên: “Được rồi, được rồi, mấy người chơi cũng đủ rồi,
giải tán đi thôi.” Mọi người thấy sắc mặt cô dâu không được khỏe, có
lẽ hôm nay đã rất mệt mỏi, vì thế nói: “Nể mặt chị dâu, hôm nay thả
cho anh một con ngựa. Cứ ghi nợ đấy, sau này tính sổ tiếp.” Trước
mặt mọi người, Vệ Khanh không khách khí đóng sầm cửa lại.
Chu Dạ ngã xuống sofa,
vô lực nói: “A di đà phật, cuối cùng cũng đi cả rồi.” Bỗng nhiên Vệ
Khanh nói một câu: “May là Lý Minh Thành không ở lại.” Hai người lắc
đầu cười khổ. Là quả báo, quả báo a.
Đêm dài yên tĩnh, cuối
cùng trở về phòng. Phòng cưới của bọn họ ở nhà họ Vệ, tuy rằng ở
tạm, nhưng trang trí ấm áp thoải mái, lại có giường rất lớn. Chu Dạ
nằm gục xuống, rốt cuộc không dậy nổi. Vệ Khanh liên tục giục cô đi
tắm, cô lẩm bẩm: “Em ngủ một lát thôi, năm phút là được rồi…” không
tài nào mở mắt ra nổi.
Vệ Khanh thở dài, cởi
áo váy giúp cô, ôm cô đặt vào trong bồn tắm lớn. Cô thoải mái, thở
dài một hơi, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Mặc kệ Vệ Khanh trêu chọc thế
nào, cô cũng không có phản ứng, xoay người tránh sang bên khác. Hắn vô
cùng bất đắc dĩ, tắm uyên ương tốt như thế mà chỉ có thể trơ mắt
nhìn. Rút khăn tắm bọc cô lại, đặt trên chăn màu đỏ, thân hình thon
dài, hòa lẫn, mỹ nhân như hoa, đáng tiếc người dưới thân hắn đã hô
hấp đều đều, sớm đi vào giấc ngủ.
Vệ Khanh đi vào phòng
tắm tắm nước lạnh một lần nữa, mệt mỏi qua đi, lại không thể ngủ
nổi, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm, nhưng vẫn bị người trên giường
hấp dẫn ánh mắt. Thấy cô ngủ còn mình thì thức, không cam lòng,
dùng râu mới lún phún trên cằm cọ cọ lung tung vào người cô. hắn
quấy nhiễu tỉnh lại, ngủ được một giấc, đỡ mệt hơn, tinh thần thoải
mái hơn rất nhiều, dụi dụi mắt hỏi: “Có gì ăn không hả anh?” cô đói
sắp chết rồi, bụng réo ầm ầm.
Vệ Khanh nhíu mày:
“Có.” Xuống lầu bê ít điểm tâm lên. Chu Dạ vươn tay định lấy, hắn
không cho, cười xấu xa nói: “Không phải ăn như vậy…” đặt trong miệng
mình, đút cho cô. Chu Dạ cắn môi, rồi cũng dũng cảm ngẩng đầu, hôn
lên môi hắn, đầu lưỡi quyến luyến, nuốt đồ ăn vào bụng, ngoài đói
ra, không có cảm giác gì khác. Phụ giúp hắn: “Quá chậm, em đói
bụng, tự ăn được!” nhân lúc hắn không chú ý, giật lấy cái đĩa, vùi
đầu vào ăn.
Vệ Khanh mắng cô qua
cầu rút ván, thấy cô ăn cũng không ít, đẩy ngã cô xuống, liếm vụn
thức ăn bên khóe miệng cô, rồi lại triền miên hôn cô, khiến đầu óc cô
choáng váng, không biết đang ở nơi nào. Hắn xấu xa hỏi: “Có thích
không?” Chu Dạ không nói lời nào, hắn ép hỏi lặp đi lặp lại nhiều
lần, bám riết không tha.
Cô bị hỏi nhiều, đành
phải đỏ mặt nhỏ giọng nói thích. Vệ Khanh càng đắc ý, ngón tay
trườn vào trong miệng cô, khiêu khích nói: “Còn có thể thích hơn cơ.”
Cả buổi tối, Vệ Khanh không buông tha cô, dùng hết khả năng khiêu khích
cực hạn của cô. Cuối cùng, cô khóc lóc cầu xin tha thứ, không biết
đã nói biết bao nhiêu lời mà ngày thường không chịu nói.
Càng đáng giận là,
Vệ Khanh lấy điện thoại ghi âm, luôn dùng nó để uy hiếp cô, trở thành
chuyện hổ thẹn nhất của cô. Hôm sau, Chu Dạ ngủ thẳng tới giữa trưa
mới rời giường.
Ở nhà họ Vệ qua năm
mới, đầu năm liền cùng Vệ Khanh về nhà chúc tết. Về nhà lại mặt,
lại mời uống rượu mừng lần nữa. Thân thích, bạn bè đều cười hì hì
chúc mừng bọn họ tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.
Cha cô xúc động nói: “Còn nhớ con hồi bé, từ lúc biết bò, cứ leo
lên leo xuống, cái gì cũng bỏ vào miệng. Chớp mắt một cái, đã lập
gia đình, haiz… năm tháng không buông tha cho bất kỳ ai!”
Mọi người cười nói:
“Thi Thi gả cho con rể tốt như vậy, là chuyện tốt nha! Bác có gì
phải lo lắng chứ, ở nhà dưỡng lão đi thôi.” Cha cô gật đầu: “Đúng
thế, thằng bé Vệ Khanh này, thật không tồi.” Mọi người quay ra khen
ngợi Vệ Khanh. Vệ Khanh lại rất khiêm tốn, liên tục nói không dám,
không dám.
Lý Minh Thành và
Trương Nhiễm Du cũng bế con gái trong trẻo gọi cô, dượng. Thấy người
là cười toe toét, cũng không sợ hãi, vươn tay muốn ôm.
Chu Dạ vui sướng bế
bé, chọc bé nói chuyện, chọc bé cười. Lại thả bé trên mặt đất,
nhìn bé nghiêng ngả lảo đảo bước thẳng về phía trước, vẻ mặt đáng
yêu, cười hi hi ha ha, khen ngợi cô bé thông minh. Trương Nhiễm Du trêu
ghẹo: “Chu Dạ, em thích trẻ con như vậy, tự mình cũng sinh một nhóc
đi, sẽ không cần chảy nước miếng nhìn bé con của người khác nữa!”
Mọi người ồn ào, đều
cười nói bác Chu nên sớm ôm cháu ngoại. Nhất là cô Lý, vui vẻ nói:
“Chu Dạ, cháu cần phải cố gắng nhiều hơn, cháu nhìn Lý Minh Thành
xem, con gái nó đã gọi cháu là cô rồi kìa!” Mọi người cười to, đều
hô hào cô sang năm ôm bé con trở về.
Làm cô xấu hổ, cúi
đầu không nói. Vệ Khanh cười dài nhìn cô, quay qua nói: “Yên tâm, yên
tâm ạ, chúng cháu sẽ không làm các cô chú, các bác thất vọng ạ!”
hắn nói như vậy, không khí càng thêm náo nhiệt.
Chu Dạ lấy chồng, nở
mày nở mặt, cực kỳ có thể diện.
Hai người ở lại vài
ngày rồi trở về Bắc Kinh. Khi Chu Dạ quay về trường, chợt nghe được
một tin tức khiến cô giật mình.
Chú thích:
· Ở trên có
nhắc tới bài từ “Bốc toán tử”:
Bản
gốc:
卜算子
我住长江头,
君住长江尾.
日日思君不见君,
共饮长江水.
此水几时休,
此恨何时已.
只愿君心似我心,
定不负相思意.
Hán
Việt:
Bốc
toán tử>Ngã tú Trường Giang đầu,
Quân
trú Trường Giang vĩ
Nhật
nhật tư quân bất kiên quân,
Cộng
ẩm Trường Giang thủy
Thử
thủy kỷ thời hưu?
Thử
hận hà thời dĩ?
Chỉ
nguyện quân tâm tự ngã tâm
Định
phất phụ tương tư ý.
Dịch
nghĩa:
Bài
từ theo điệu “Bốc toán tử”
Em ở
đầu Trường Giang
Chàng
ở cuối Trường Giang.
Ngày
ngày nhớ chàng thẳng thấy chàng
Cùng
uống nước Trường Giang.
Dòn g
sông này bao giờ ngừng trôi?
Nỗi
hận này bao giờ mới hết?
Chỉ
mong lòng chàng như lòng em
Nhất
định không phụ, nỗi niềm nhớ nhau
Dịch
thơ:
Em ở
đầu Trường Giang[71]
Chàng
ở cuối Trường Giang
Ngày
ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng
Cùng
uống nước Trường Giang.
Sông
bao giờ ngừng trôi?
Hận
bao giờ mới nguôi
Chỉ
mong lòng chàng như lòng thiếp,
Nhớ
nhau chung thủy trọn đời.