Vệ Khanh về đến nhà,
thấy nhà cửa ầm ĩ, trong phòng khách bừa bộn, quần áo, túi bóng
chất đống trên sofa, giầy mỗi chiếc một nơi, linh tinh rải rác khắp
nơi, đồ chơi vất lung tung, không có người quản lý… Vội đẩy cửa bước
vào, thấy vợ đang ngồi trên thảm thu dọn quần áo, bên cạnh là một
túi du lịch cỡ lớn. Con trai thì im lặng không giống như thường ngày,
lúc này ăn mặc chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi trên giường, cầm sách, lật
từng tờ một, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cũng không ồn ào đòi ôm
giống ngày thường, nhìn trộm mẹ nhóc một cái, lại ngoan ngoãn cúi
đầu đọc sách.
Không khí vô cùng nặng
nề, hắn lắp bắp kinh hãi, nói: “Chu Dạ, em đang làm gì thế?” Cô
ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi tới trước tủ quần áo,
cầm toàn bộ áo trên giá xuống, lại mở thêm một cửa tủ nữa, lấy
toàn bộ quần áo của Vệ Chu xuống.
Vệ Khanh hoảng hốt,
giữ cô lại: “ thế…” Chu Dạ không để ý tới hắn, cố ý kéo một cái
vali nhỏ xuống đất, “rầm” một cái, trầm đục, đinh tai nhức óc. Rõ
ràng là, tâm tình cô lúc này vô cùng khó chịu, tốt nhất không nên
chọc giận cô.
Vì thế hắn quay lại
ôm con, nói: “Tiểu Chu Chu ngoan, nói cho cha biết, mẹ con làm sao thế?”
Vệ Chu ngồi trên đùi hắn, yếu ớt nói: “Mẹ nói cha hư, muốn dẫn cục
cưng về nhà.” Vệ Khanh ngẩn người, quay đầu hỏi: “Về nhà? Em muốn về
đâu?” Chu Dạ đóng sầm cái vali thật mạnh, hung hăng nói: “Về Thượng
Lâm!”
Hắn vội đứng dậy, ôm
vai cô, cợt nhả nói: “Về Thượng Lâm làm gì chứ?” Chu Dạ liếc hắn
một cái, dùng sức đẩy hắn ra, bảo con: “Cục cưng đi xuống dưới kéo
mẹ đi cùng.” Quả nhiên Vệ Chu chậm rãi bò xuống giường, không nói
một tiếng, kéo ống quần cô.
Vệ Khanh thấy cô muốn
đi thật, một tay giữ vali của cô, hỏi: “Đang yên đang lành, về Thượng
Lâm làm gì? Chu Chu còn phải đi học, em cũng phải đi dạy học cơ mà.”
Sở dĩ lại ăn nói khép nép như vậy, đương nhiên là vì chột dạ.
Chu Dạ kéo kéo vali,
thấy hắn không buông tay, dùng sức đá hắn một cái, lạnh lùng nói:
“Bỏ ra!” Hắn ầm ĩ kêu lớn, cố ý kêu kinh thiên động địa, miệng nói:
“Không buông, không buông!” Đấu sức thì cô không phải là đối thủ của
hắn, hận nghiến răng nghiến lợi, buông tay thả vali ra, xoay người ôm
Tiểu Chu Chu, quay đầu đi ra ngoài.
Vệ Khanh vội vàng đuổi
theo, "Bên ngoài lạnh lẽo, ôm con đi ra ngoài, cẩn thận bị cảm
lạnh." Duỗi đôi tay dài, dễ dàng ôm hai mẹ con họ vào trong ngực.
Chu Dạ giãy dụa hai
cái, ôm Tiểu Chu Chu hơi mỏi, nâng khuỷu tay huých hắn một cái, cảm
thấy tay hắn buông lỏng một chút, vội vàng chui ra, thả con ngồi
xuống sofa, đi về phòng ngủ kéo vali ra, lại cầm áo khoác của mình,
cúi đầu cài đai lưng.
Vệ Khanh dính chặt bên
người cô: “Chu Dạ, nếu muốn đi, em cũng phải nói cho rõ ràng, cứ
lẳng lặng như vậy, anh biết thế nào được…” còn chưa nói xong, Chu Dạ
cầm gối ôm trên sofa, đập liên tiếp vào người hắn, căm giận nói: “Anh
còn biết đường về nhà à, anh còn biết đường về nhà à…”
Gối mềm đánh người,
làm gì có chút đau đớn nào, hắn để mặc cô đánh, chạy trối chết:
“Em nghe anh giải thích đã, cùng bạn bè đi chơi, xã giao, mà thôi…”
Chu Dạ thấy hắn không
đau, còn mình dùng sức quá độ, lại thành mệt mỏi, một tay cầm gối
ngồi xuống bên cạnh hắn, bĩu môi: “Xã giao, xã giao à? Anh chơi đùa
vui vẻ nhỉ, ba ngày ba đêm không về nhà…” cô biết Vệ Khanh không làm
chuyện gì xấu, nhưng cứ theo thường lệ lại đi cùng với đám bạn hổ
gấu ấy ra ngoài ngoại ô bắn súng. Gần đây hắn rất ít khi ra ngoài ăn
chơi trác táng, chuyển hết niềm đam mê lên bắn súng. Cô cũng mặc kệ
hắn, nhưng mà ba ngày ba đêm không về nhà, chuyện này không thể cứ để
tiếp tục mãi được, cứ thế mãi, không phải loạn rồi sao? Cũng không
phải cô muốn về Thượng Lâm thật, nhưng gần đây chiều chuộng hắn quá
nhiều, lần này phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời.
Vệ Khanh vội nhấc tay
xin khoan dung, liều mạng giải thích nói: “Bà xã, không phải như thế, hơn
hai ngày trước anh mới về, không thể không đi cùng bạn bè…” Cô chỉ
chỉ vào mũi hắn, hừ lạnh: “Đi công tác về, còn không về nhà, còn đi
chơi với bạn bè cơ à? Anh giỏi lắm, bạn bè như tay chân, vợ con như
quần áo có phải không? Nếu anh muốn chơi, thế thì anh cứ tự do tự
tại mà đi chơi với bạn bè đi, tôi và Chu Chu về nhà.” Nắm tay con
muốn đi.
Vệ Khanh biết cô đang
giân, nói cái gì cũng không được, đành xin khoan dung: “Bà xã, anh
biết lỗi rồi, anh biết lỗi rồi…” đứng chắn ở cửa, không cho cô đi.
Chu Dạ không ra được, nghiêm mặt nhìn hắn, hai người giằng co không ai
chịu ai. Tuy rằng đã quen nhìn thấy bọn họ cãi nhau ầm ĩ, nhưng lúc
này tình cảm của trẻ con là mẫn cảm nhất, thấy không khí lúc này
không giống lúc hòa bình đùa giỡn ầm ĩ, Tiểu Chu Chu sợ hãi trợn
mắt nhìn cha mẹ, trong đôi mắt to tròn ngập nước.
Vệ Khanh thấy, nhân cơ
hội nói: “Em xem, con sợ rồi kìa, có chuyện gì chúng ta từ từ nói…”
kéo cô đi vào. Chu Dạ túm chặt nắm cửa, kiên quyết không buông, rõ
ràng là đang dỗi. Vệ Khanh nhìn một lượt hai mẹ con, tính trẻ con như
nhau, lắc đầu thở dài, dùng chút lực, kéo tay cô, ngồi xuống ôm cô, một
đạp đá văng cửa phòng ngủ, đặt cô lên giường, thì thầm: “Được rồi,
ngoan nào, đừng náo loạn…”
Chu Dạ giận tới mức
đỏ bừng mặt, cố gắng đẩy hắn ra: “Cút, cút, cút… có giỏi thì anh
vĩnh viễn đừng về nhà…” Vệ Khanh xoay người đặt cô dưới thân, cười
hì hì nói: “Lão bà hài tử nhiệt kháng đầu[87], anh
không về nhà thì về đâu
Chu Dạ oán hận mắng:
“Anh còn biết anh có vợ con à, anh còn biết về nhà à, anh còn biết
anh đã kết hôn à… con anh ở trong bệnh viện truyền nước biển, anh lại
đi chơi, một mình ở bên ngoài đùa giỡn…” càng nói càng uất ức,
giọng nói nghẹn ngào nức nở.
Vệ Khanh sửng sốt, hỏi:
"Chu Chu bị ốm sao?"
Chu Dạ khóc đỏ cả
mắt, vùi đầu vào trong chăn không nói lời nào, bả vai run lên, nức nở
ra tiếng. Con bị cảm lạnh phát sốt, một mình cô lo lắng trông giữ
bệnh viện cả đêm, thấp tha thấp thỏm, sợ chẳng may xảy ra chuyện gì,
lại nghĩ tới hắn ở bên ngoài chơi không biết trời đất, hận không thể
hung hăng cắn hắn hai miếng.
Vệ Khanh áy náy vô
cùng, dịu dàng dỗ cô: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, lẽ ra ngày hôm qua
phải về đến, lại bị bạn bè giữ lại không cho về, em cũng biết bọn
họ khó đối phó thế nào… Chu Chu bị ốm, em cũng phải gọi điện cho
anh…”
Cô xoay người ngồi
dậy: “Gọi điện thoại thì có ích gì? Nếu trong lòng anh còn nghĩ
tới cái nhà này, còn cần em gọi điện thoại sao?” khuôn mặt đẫm nước
mắt, điềm đạm đáng yêu.
Vệ Khanh khom người hôn
nước mắt cô: “Được rồi, được rồi, sẽ không bao giờ như thế nữa,
ngoan, đừng khóc, đừng khóc, em khóc, để con thấy, còn ra thể thống
gì…” bạn bè hắn đều chê cười hắn, sau khi kết hôn tính tình xoay một
trăm tám mơi độ, trở thành ông xã “nhị thập tứ hiếu”, còn ồn ào
đánh cược xem hắn có dám vài ngày không về nhà không. Hắn nhất thời
nổi giận, nói chính mình chỉ kết hôn mà thôi, cũng không mất đi
tự do thân thể, quả nhiên bị trúng mưu của người ta. Sau lại kịp phản
ứng, trong lòng sớm hối hân, lo lắng không yên, nhưng vì ngại mặt mũi,
đành ra vẻ không có việc gì trước mặt mọi người. Trời vừa sáng, đã
bật người dậy trở về nhà.
Tiểu Chu Chu đi theo
vào, thấy hai người ngồi một cỗ, tưởng cha bắt nạt mẹ, vội vàng
trèo lên giường, học theo Chu Dạ, cầm đồ chơi của mình đánh Vệ Khanh,
kêu ỏm tỏi: “Cha hư, cha hư…”
Xe lửa làm bằng sắt,
nhóc con lại xuống tay không biết chừng mực, đập luôn vào xương Vệ
Khanh, hắn hít một hơi lạnh kêu thành tiếng, xoay người ngồi dậy, tức
giận nói: “Chu Chu, con đối xử với cha như vậy à?” Cởi áo ra nhìn,
trên người tím bầ̉ng.
Tiểu Chu Chu chui vào
trong lòng mẹ, nổi giận đùng đùng nói: “Cha hư, bắt nạt mẹ…” Vệ
Khanh thấy cả con cũng nói như vậy, cười khổ.
Chu Dạ liếc mắt coi
thường, nhỏ giọng mắng “đáng đời”, dời đi chỗ khác. Tiểu Chu Chu
đứng dậy, ôm cổ cô, hào khí nói: “Mẹ đừng khóc, chờ cục cưng lớn
lên, bảo vệ mẹ…”
Một câu nói khiến hai
người nhịn không được, nở nụ cười.
Vệ Khanh thấy không
khí hòa hoãn hơn, vội ôm lấy con nói: “Ngoan, cha ôm, để cho mẹ con
nghỉ một lát. Ăn cơm chưa? Cha đưa con đi ăn…” thay quần áo, hôn vợ:
“Không còn sớm nữa, em có muốn tới trường không, anh đưa em đi dạy.”
Chu Dạ thấy sắp tới
giờ dạy, không giận dỗi với hắn nữa, kéo tay con nói: “Cục cưng
ngoan, nhớ tự cầm cặp sách.”
Vệ Khanh lôi kéo một
lớn một nhỏ ra ngoài: “Được rồi, cả hai mẹ con cùng xuống nhà thôi.”
Mấy ngày liền Chu Dạ
lạnh nhạt với hắn, cứ tới tối lại ôm con ngủ. Hắn không có cách
nào khác, đành phải ngủ một mình ở thư phòng.
Một tối nọ, hắn tan
tầm về nhà, thay quần áo, nói: “A Triết giới thiệu bạn gái, hôm nay
mời mọi người ăn cơm, anh đi rồi sẽ về.” Nói xong lén lút quan sát
sắc mặt cô qua tấm gương, không thấy gì khác thường. Hắn cũng không
nói dối, chỉ sợ cô đa nghi.
Cô gật đầu “ừ” một
tiếng tỏ vẻ đã biết, cầm chìa khóa trên tủ lạnh ném cho hắn, rồi
ngồi dạy con trai học.
Hắn cùng một người
bạn đi uống rượu, tới tận mười giờ, một đám người ồn ào đòi đổi
chỗ, nói người đẹp ở “Kinh hồng” nhiều như mây, có hứng thú hơn là
ngồi uống rượu ở đây. Vệ Khanh chần chừ không nói gì, lại có người
nói: “Vệ thiếu, sợ gì chứ, bọn em đều biết anh đã kết hôn, chỉ là
đi uống rượu mà thôi, chị dâu cũng biết rồi, sẽ không nói gì đâu.”
Bị một đám người lôi kéo đi vào cửa “Kinh hồng”.
Lúc ở trên xe, trong
lòng hắn đã cảm thấy bất an, đến đây, thấy chung quanh đèn lóe sáng,
tất cả đều là trai thanh gái lịch vui chơi tới quê quên đất. Bỗng
nhiên lại nhớ tới chuyện quỳ trên bàn chải, cũng không phải hắn cố
ý, chẳng qua là uống rượu, vô tâm vô tính, đến nay đã ghi lòng tạc
dạ, không dám tái phạm. Mở cửa xe bước xuống, gió đêm lạnh thổi qua,
trời tối đen như mực, nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ, lại nghĩ
có thể vợ có thể đang chờ mình về nhà, trong lòng ấm áp, tâm tình
đột nhiên căng thẳng. Ngẩng đầu nhìn mọi người, nói: “Anh em cứ chơi
đi, anh muốn về nhà.” Không để ý tới lời khuyên can, cũng không quay
đầu lại, không một chút thương lượng rời đi.
Có người kinh ngạc
hỏi: “Vệ thiếu làm sao thế? Vừa rồi còn rất thoải mái cơ mà.” Một
người nhìn theo hướng Vệ Khanh rời đi, nhún vai nhíu mày nói: “Vệ
thiếu đã thay đổi thật rồi.” Bạn gái đứng cạnh xúc động nói: “Có
lẽ đàn ông sau khi kết hôn mới tốt.” Nói xong nhìn hắn một cái, làm
hắn sợ hãi liên tục hét to: “Mọi người cứ đứng ngoài cửa nói linh
tinh làm gì, đi vào thôi, đi vào thôi…” một đám người chen chúc đi
vào.
Gió lạnh đêm khuya, Vệ
Khanh rét run đi lên lầu, vừa mở cửa, ánh đèn vàng ấm áp trên trần
nhà chiếu lên người, giống như ánh mặt trời mùa đông ấm áp. Chu Dạ
ngồi ở sofa soạn giáo án, bật ti vi, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng
đầu lên nhìn, nhìn một cái, nói: “Đã về rồi sao?” Nói xong lại cúi
đầu, tiếp tục soạn giáo án.
Vệ Khanh cởi áo khoác
đi vào, nhẹ nhàng ôm cô, tì cằm lên đỉnh đầu cô: “Ừm, anh về rồi. Chu
Chu đâu?”
Cô vặn thắt lưng, đứng
dậy: “Ngủ rồi, anh mau đi tắm đi, rồi còn đi ngủ.” Xoa xoa mắt, cũng
cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Vệ Khanh gật đầu, hôn
lên đôi má đã lạnh của cô.