Chu Dạ nói chuyện với
mẹ Vệ xong, ngoan ngoãn đồng ý ngày mai quay về Vệ gia, cô quay đầu
nhìn Vệ Khanh, bất mãn nói: “Haiz, anh nói cái này gọi là quỳ hay
là ngồi? Đây là đại tội bất kính đấy!” Vệ Khanh không để ý tới,
thấy cô nói chuyện điện thoại xong, thản nhiên đặt mông ngồi xuống. Cô
không có cách nào khác, đẩy đẩy kéo kéo hắn quỳ hẳn hoi, căm giận
nói: “Có ai láo xược như thế không? Nếu là trước kia, nhìn thấy khâm
sai đại thần mà không quỳ, sớm đã bị chém bay đầu! Quỳ đi, quỳ đi!
Tự nghĩ xem mình đã làm sai chuyện gì!” Không tha cho hắn.
Vệ Khanh thất bại, đau
khổ nhìn cô nói: “Chu Dạ, em thử quỳ mà xem, đau đầu gối chết được!”
cô đắc ý nói: “Em không làm sai, sao phải quỳ chứ? Em là nhất phẩm
phu nhân, chờ ngàn năm nữa tôi về trời, anh cũng vẫn phải quỳ trước
bia mộ của tôi!” Vệ Khanh nhe răng trợn mắt, làm ra vẻ hung ác nói:
“Chu Dạ, sau này em nên ngoan ngoãn một chút!” Chu Dạ thè lưỡi làm
mặt quỷ, dùng thước dạy học chỉ vào hắn nói: “Quỳ tốt lắm, quỳ
tốt lắm, thẳng người lên, một góc chín mươi độ, thắt lưng không được
co vào, chân thẳng ra, chân thẳng ra, không quỳ không cho ăn cơm…”
Vệ Khanh bất ngờ hành
động, kéo cô cùng ngã xuống đất, đặt cô dưới thân. Chu Dạ tức giận
đánh hắn, quát: “Vệ Khanh, anh qua cầu rút ván!” Vệ Khanh không để ý
tới, chỉ chăm chăm hôn cô. Chu Dạ chớp mắt, quát: “Anh muốn tôi bị sảy
thai phải không?” Lúc này hắn mới nhớ ra cô mang thai, sợ hãi vội vã
đỡ cô đứng lên. Cô vênh váo tự đắc nói: “Còn không mau quỳ xuống, còn
không mau quỳ xuống, anh hại tôi suýt mất con, còn không chịu quỳ
xuống à!”
Vợ và con giống như
hai ngọn núi khổng lồ đè trên đầu, hắn không còn cách nào khác,
đành phải quỳ xuống, cầu xin: “Bà xã đại nhân, còn phải quỳ bao lâu
nữa? Phạt thì cũng phạt rồi, anh nhớ kỹ lắm rồi, về sau có chết
cũng không dám tái phạm!” Chu Dạ hầm hừ: “Mới có một chốc như vậy
đã không chịu nổi sao? Vậy anh bảo tôi về trường đối diện với mấy
nghìn bạn học thì thế nào đây?” Vệ Khanh định giải thích, Chu Dạ phất
tay nói: “Đừng nhiều lời, lằng nhằng là cho anh quỳ ngoài cửa đấy!”
Vệ Khanh lắc đầu thở
dài, vì vợ và con, quỳ thì quỳ, làm gì còn cách nào khác! Mọi người
không phải đều nói anh hùng không qua ải mỹ nhân sao, huống hồ là cả con
trai mình nữa, cũng không có gì gọi là mất mặt. Giờ hắn làm sao còn
được gọi là anh hùng, ngay cả gấu chó cũng không bằng.
Đang lúc hờn dỗi trong
lòng, thấy Chu Dạ ôm giá vẽ đi ra, ngồi dưới thảm vẽ vẽ, kinh hoảng
nói: "Em định làm gì?" Không phải định lưu lại cảnh này cho
đời sau đấy chứ? Tuyệt vọng nhìn cô, "Chu Dạ, em mà vẽ lại,cả đời
này anh không cần gặp người khác nữa!" Cô cũng không ngẩng đầu lên
nói: "Có gì đâu cơ chứ, không chừng còn có thể để lại một giai
thoại cho đời sau. Người ta chịu đòn nhận tội còn quỳ gối trên đường cái kia
kìa!"
Vệ Khanh hoàn toàn từ
bỏ ý nghĩ, dù sao thì cũng đã tới mức này, đơn giản là cứ để cô
giày vò cho thỏa. Hắn chấp nhận số phận, yếu ớt than vãn: “Bà xã,
em còn để anh tiếp tục quỳ thế này, anh sẽ vào viện mất, không
chừng còn có thể bị tàn phế.” Đành phải kêu thảm thiết, xin khoan
dung.
Chu Dạ ngẩng đầu nhìn
hắn một cái, nói: "Yên tâm, không chết được." Tăng tốc độ của tay,
một lát sau nói: “Được rồi, thấy anh có thái độ thành khẩn nhận
lỗi, đứng dậy đi. Về sau còn tái phạm, đừng tưởng cứ quỳ là xong!”
Vệ Khanh vội vàng đứng dậy, vén quần lên nhìn, đầu gối đã một mảng
tím bầm. Đều là dấu vết đè lên bàn chải để lại, đau nhưng thật ra
không đau.
Tuy Chu Dạ không nói
gì, nhưng đều nhìn thấy, không phải không đau lòng, kéo hắn nói:
"Ngồi xuống đi, ngồi xuống đi!" Vừa xoa vừa nói, "Chỉ là cho
anh một bài học, ai bảo anh dám ôm hôn người phụ nữ khác, làm em
không ngẩng đầu lên nhìn ai được..." Nói xong không hiểu vì sao, nước
mắt lại rơi xuống, từng giọt rơi xuống đầu gối hắn, lạnh lẽo, còn đau
hơn so với quỳ trên bàn chải.
Vừa rồi Vệ Khanh còn
hận không đập cô ngất được, đỡ phải cả ngày nghĩ ra nhiều quỷ kế
sửa lưng người khác, làm cho người ta không sống nổi. Giờ nhìn thấy
cô khóc, vội la lên: “Khóc cái gì chứ, có phải bắt em quỳ đâu.” Chu
Dạ càng khóc dữ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ nói: “Ai thèm khóc,
em không khóc!” Vệ Khanh vội nói: “Đúng, đúng, đúng, em không khóc!
Haizz, Tây Tây, rốt cuộc em bị làm sao thế? Em đừng khóc, đừng không
nói lời nào như vậy chứ!”
Vất vả lắm Chu Dạ
mới kiềm chế lại được, nghẹn ngào hỏi: “Có đau lắm không?” Vệ Khanh
mới biết là cô đau lòng mà khóc! Cả người lơ lửng suýt nữa bay lên,
nỗi oán thán lúc trước đã bay lên chín tầng mây, vội vuốt má cô
nói: “Đau chứ, đương nhiên là đau! Không tin em quỳ thử coi!” Chu
Dạ quỳ thử, ngồi dưới đất, chỉ trích: “Không đau, anh lừa em!Vệ Khanh
cười đến đau cả bụng, ôm cô nói: “Quỳ lâu mới đau!” Sao cô lại đáng yêu
như vậy chứ, còn quỳ thật nữa!
Náo loạn một lúc, hỏi:
"Vừa rồi vẽ gì thế?" Cầm lên nhìn, cứ tưởng rằng sẽ nhìn
thấy hình ảnh mình vừa quỳ, đến khi nhìn thấy mới giật mình, người
mặc áo sơ mi trắng không phải hắn thì là ai chứ, nhưng lại nghiêng
người dựa vào cửa sổ, tay phải kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn
lờ bay lên, phía sau là ánh mặt trời mùa thu, vô cùng sống động. Hắn
nhìn một lúc, nhất thời không nhớ ra, hỏi: “Đây là nơi nào thế?”
Chu Dạ giật lấy, ghi
loạn lên trên bức vẽ: “Ông xã, trứng thối!” Vệ Khanh vội vàng cứu
bức tranh: “Haiz,… vất vả lắm mới vẽ cho anh một bức, sao lại chà
đạp thậm tệ như vậy!” Chu Dạ buồn rầu nói: “Dù sao anh cũng không nhớ
rõ!” Vệ Khanh cẩn thận nhìn lại, vỗ tay nói: “Nhớ ra rồi, là lần
lãnh đạo trường em mời anh ăn cơm phải không? Là lần mà anh gọi cho em
ba bốn lượt mới gọi được em ra ngoài đi cùng!”
Chu Dạ không phản bác,
nói: "Vẽ không đẹp, vứt đi!" Vệ Khanh lại cầm chặt trong tay như
giữ báu vật, cười tủm tỉm hỏi: "Sao lại nhớ rõ ràng như vậy?"
Ôm cô vào trong ngực, dịu dàng hôn môi. Lúc đầu cô còn giận dỗi, sau
đó lại mềm mại ôm lấy hắn, nói: “Tối hôm trước em nằm mơ, lại mơ
thấy anh ngồi bên cửa sổ nhìn em, ánh mắt ửng đỏ, khóe môi mỉm
cười, trên tay cầm điếu thuốc, còn có ánh mặt trời dưới sàn nhà…
Nhưng chưa đợi em kịp tới gần, đã không còn thấy anh đâu nữa…”
Hóa ra từ lúc đó cô
đã yêu hắn, nhưng mà trái tim lại không chắc chắn.
Vệ Khanh vuốt ve hai má
cô, dịu dàng nói: "Chu Dạ, tin tưởng anh, anh sẽ không biến mất. Tuy
rằng anh mắc một số sai lầm, nhưng anh hứa với em, cho dù em đi tới
nơi nào, anh cũng sẽ tìm được em, được không?” Chu Dạ gật đầu: “Vâng,
em cũng vậy, cho dù tức giận thế nào, em sẽ không rời khỏi anh.”
Chỉ cần trong lòng
cùng nhau bảo vệ phòng tuyến không để bất kỳ thứ gì lọt qua, thì
cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, đều có thể bình yên đi tới
cuối con đường, không tách không rời.
Ngày hôm sau, sau
cơn mưa trời lại sáng, hai người cùng nhau quay về Vệ gia. Vừa gặp,
hai ông bà già ngồi mắng mỏ Vệ Khanh tới mức sứt đầu mẻ trán, Chu
Dạ nhàn nhã ngồi cạnh, xem náo nhiệt. Vệ Khanh vội vàng nói: “Cha,
mẹ, thông báo cho cha mẹ một tin tốt, Chu Dạ có thai rồi, em bé đã
được hai tháng.”
Những lời này đã
thành công làm dời đi sự chú ý của cha mẹ hắn. Nhất là mẹ Vệ, lập
tức kéo Chu Dạ hỏi han ân cần, hỏi có cảm thấy không khỏe chỗ nào
không, muốn ăn gì, cứ việc nói ra, dù có phải lên núi đao, xuống
biển lửa cũng sẽ sai Vệ Khanh đi kiếm. Hai ông bà vui mừng ra mặt,
thiếu chút nữa thì đốt pháo ăn mừng. Chu Dạ nhìn cả nhà họ Vệ từ
trên xuống dưới đều vui vẻ, toàn bộ uất ức, bất mãn đều đã tan
thành mây khói.
Lý do cô không muốn
đính hôn, kết hôn, sinh con, thực ra vì không muốn trưởng thành quá
nhanh, vẫn muốn là một cô gái tự do tự tại trong thế giới của riêng
mình, không chịu ép buộc, luôn luôn trốn tránh trách nhiệm. Nhưng rồi
cô lại từ từ trưởng thành, trên vai có trách nhiệm, mới có vững
vàng tiếp bước, làm tới nơi tới chốn, không đến mức gió vừa thổi
qua đã gục ngã. Khiến người yêu mến mình vui vẻ, đó đã là
phần thưởng lớn nhất cho bản thân. Để có thể trưởng thành phải trải
qua một quá trình rất dài, may mắn là người kia có tấm lòng bao dung
còn rộng lớn hơn cả biển cả bao la.
Vệ Khanh đều có những
khuyết điểm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có, nhưng hắn lại luôn
bao dung với cô. Cho dù cô giận dữ thế nào, thậm chí còn tranh cãi
ầm ĩ, cho tới bây giờ hắn chưa từng so đo với cô.
Chỉ cần là người kia,
tất cả đều tốt đẹp. Cho dù là gánh nặng, cũng là gánh nặng ngọt
ngào.
Buổi tối cơm nước xong,
Chu Dạ muốn đứng lên, ngày hôm qua trở về rồi, nhưng hành lý vẫn còn
để ở nhà Trần Lệ Vân, vì thế muốn quay lại lấy. Cô có chìa khóa
riêng, gọi điện thông báo cho Trần Lệ Vân một tiếng, rồi lại ngạc
nhiên nói: “Sao xe anh hai lại ở đây nhỉ?”
Vừa mới đi tới cửa,
thấy Vệ An cầm theo một cái hòm, đang mở cửa. Hai người giật mình,
Vệ Khanh nhìn cái hòm dưới chân anh, lại thấy trên tay anh có chìa
khóa, hiểu ra, vỗ tay nói: “Anh hai, anh chị hòa rồi phải không?” Chu
Dạ cũng hoàn hồn, vội kéo anh hỏi: “Anh hai, có thật không ạ? Tốt
quá rồi, chúc mừng, chúc mừng anh chị!” Vệ Khanh chọc ghẹo: “Anh hai,
chúc mừng anh, vạn dặm trường chinh, rốt cuộc cũng thắng lợi, cuối
cùng cũng kết thúc cuộc sống người đàn ông độc thân!”
Cho dù Vệ An có đầy
kinh nghiệm chốn sa trường, đao thương bất nhậ, nhưng bị bọn họ nói
như vậy cũng phải đỏ mặt, xấu hổ, nhíu mày nói: “Vợ chồng son hai
người hiện giờ không muốn sống nữa phải không? Có việc gì thì nói
nhanh lên, nói xong đi nhanh!” Chu Dạ làm mặt quỷ, rồi tự mình đi thu
dọn đồ đạc.
Vệ Khanh chớp mắt
hỏi: “Anh hai, anh không bị chị dâu bẻ cổ tay chứ?” Vệ An lạnh mặt,
thằng nhóc này, vạch áo cho người xem lưng, đúng là đáng đánh đòn,
châm chọc nói: “Đêm qua về, không xảy ra chuyện gì chứ? Chu Dạ có dạy
dỗ chú nghiêm túc không thế?” Làm Vệ Khanh đỏ mặt, chắp tay nói: “Anh
hai, em chấp nhận chịu thua, đúng là gừng càng già càng cay!”
Sau này Vệ Khanh tìm
một cơ hội tức giận với Chu Dạ, ép cô phải giữ bí mật chuyện hắn
quỳ trên bàn chải, tuyệt đối không thể cho người thứ ba biết. Làm cô
cười không ngớt, ngược lại còn lôi ra uy hiếp hắn: “Nếu anh ngoan
ngoãn nghe lời, đương nhiên em sẽ không nói cho ai biết. Việc xấu trong
nhà, có gì hay mà kể chứ!”
Cả đời Vệ Khanh đều
thua dưới tay cô.
Một tuần sau, Chu Dạ
ngẩng cao đầu trở về trường. Tuy rằng cô mang thai, nhưng vẫn chưa lộ
rõ, đương nhiên vẫn đi học. Nhiều ngày không gặp, mọi người đều hỏi
thăm cô đi đâu, phần lớn đều không có ý tốt, chờ nhìn cô khóc lóc
sướt mướt để chê cười. Lại thấy cô vỗ bàn, quát lớn: “Trừng phạt
đàn ông không nghe lời chứ sao! Để xem từ nay về sau anh ấy có còn
dám trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài không?” Mọi người cười ngất, đều
vươn ngón tay cái, khen cô uy phong lẫm liêt.
Mấy người thân quen
lại hỏi cô trừng phạt thế nào, cô cũng không kể chuyện bắt Vệ Khanh
quỳ ra, chỉ nói qua loa là dùng một chút cách thức ép hắn cúi đầu
xin lỗi, vừa cười vừa nói: “Phạt anh ấy viết bản kiểm điểm, viết
không đạt không cho qua cửa, bắt viết nhiều quá, ngay cả thư ký của
anh ấy cũng phải kêu la! Ép anh ấy lớn tiếng nói: “Bà xã, anh sai
rồi.” Mới tha cho đấy!” Mọi người cười ha ha, nói Chu Dạ tài giỏi,
về sau sẽ dùng cách đó để trị đàn ông không nghe lời.
Lục Đan cười nói nói:
“Cả tuần nay tớ đều lo lắng cho cậu, giờ nhìn cậu không sao, đã yên tâm
rồi. Tớ còn sợ hai người lần này còn ầm ĩ lâu, không ngờ lại nhanh
chóng sau cơn mưa trời lại sáng như vậy!” Chu Dạ cười: “Ầm ĩ chứ, sao
lai có thể không ầm ĩ được, thiếu chút nữa thì tốc cả mái nhà lên
cơ mà! Nhưng dù có ầm ĩ thế nào, thì cũng phải chấm dứt, cho nên
có một số việc, không cần quá nguyên tắc, cần yên tĩnh nhắm một mắt
mở một mắt. Người xưa có một câu rất đúng đắn: ‘nhẫn nhất thời phong
bình lãng tĩnh, thoái nhất bộ hải khoát thiên không[85]’. Khi hai vợ chồng
cãi nhau, thì không có giải pháp nào tốt hơn.”
Lục Đan lắc đầu,
"Cậu nhìn cậu đó, đúng là cô dâu mới, ghê gớm thật." Chu Dạ
cũng không e lệ, còn hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Tớ đã lập gia đình rồi
mà! Hiện giờ không chỉ là cô dâu mới, sắp thành một bà mẹ trẻ
rồi.” Lục Đan ngẩn người một lúc mới hiểu ra, kinh ngạc hỏi: “Tớ
không thể tưởng tượng nổi, cậu đã mang thai rồi sao?” Chu Dạ mỉm cười
gật đầu, cũng không ngại khi nói tới vấn đề này. Tháng sáu năm nay
cô sẽ kết thúc chương trình học nghiên cứu sinh, có lẽ sẽ bế cục
cưng đi dự lễ tốt nghiệp.
Chỉ khi nào làm mẹ,
mới hiểu được cảm xúc hạnh phúc vui sướng.
Mỗi ngày Vệ Khanh đều
cẩn thận đưa đón cô đi học, xe hơi hoành tráng tới trường, chiều nào
cũng đúng sáu giờ xuất hiện dưới sân giảng đường, trở thành hình tượng
ông xã “thập nhị tứ hiếu”. Mọi người đều cảm thán, nhìn một chàng
thanh niên đẹp trai tuấn tú vì Chu Dạ mà thi vào trường cao đẳng, một
ông chồng tuyệt thế, thoáng chốc trở thành câu chuyện được truyền
tụng xuống khóa dưới. Có một ngày, có một nữ sinh cố ý chạy tới
hỏi cô: “Học tỷ, làm thế nào để thu phục thành công hoa tâm của Đại
thiếu gia? Có bí quyết gì không?”
Chu Dạ hoảng hồn,
không ngờ được lại có người sẽ hỏi cô vấn đề này, lúc đầu trả lời
qua loa là không biết, không biết, là do mọi người hiểu nhầm. Nhưng cô
gái kia không tin, suốt ngày bám theo cô, thái độ không có được đáp
án thề không bỏ qua, cô không còn cách nào khác, nghĩ nghĩ nói: “Thực
ra khi hai người ở bên cạnh nhau, không có cái gì gọi là thu phục hay
không thu phục, càng không có cái gì gọi là bí quyết. Nếu em cứ cố
hỏi chị, thì chỉ có thể nói là hoặc là anh ta yêu em, hoặc là em
yêu anh ta. Không cần biết là ai yêu ai nhiều hơn, nếu có thể gặp được
một người mình thích, mà người đó cũng thích em, thì hãy giữ thật
chặt. Có một số chuyện không cần so đo thì đừng so đo làm gì.”
Cô gái kia thất vọng
bỏ đi. Nhưng sự thật đúng là như thế. Cầm giữ trái tim một người,
đương nhiên sẽ muốn dùng chính trái tim mình trao đổi, đây cũng không
thể gọi là bí
Điều mà tất cả các
cô gái cần nhớ kỹ, bí quyết để giữ hôn nhân hạnh phúc chính là
trước khi kết hôn thì phải mở to hai mắt, sau khi kết hôn chỉ mở
một mắt, nhắm một mắt.
Thực ra bọn họ cũng
không hạnh phúc mỹ mãn giống như truyền thuyết mà người ngoài thường
truyền tụng, những va chạm thường ngày đều diễn ra. Chẳng hạn như,
Chu Dạ mỗi khi xem ti vi, nhìn thấy diễn viên đẹp trai đều chảy nước
miếng, liên tục khen ngợi người ta đẹp trai tài giỏi, nói: “Em thích
nhất đàn ông mắt một mí, haizz… ước gì có thể sờ sờ cơ bụng của
anh ta…” Rồi lại bùi ngùi xúc động … Từ sau khi cô gả cho sắc lang
nào đó, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cô đã phát triển theo
phương hướng của một sắc nữ.
Đương nhiên, Vệ Khanh
nghe xong rất khó chịu, không kiên nhẫn nói: “Đừng xem ti vi nhiều như
vậy, nhiều phóng xạ, không tốt cho con.” Chu Dạ không để ý tới hắn,
lại tiếp tục háo sắc nhìn chàng thanh niên đẹp trai cao một mét tám
mươi tư kia. Vệ Khanh buồn bực, che mắt cô lại: “Anh thấy cái gã
tiểu bạch kiểm kia có gì đẹp chứ, sao em lại có thể say mê thần hồn
điên đảo như vậy, ngay cả lời của ông xã cũng không nghe.” Có thể so
với hắn được sao? Chưa từng thấy cô khen hắn như vậy. Xét về góc độ
tâm lý học, Vệ Khanh là một người cực kỳ tự kỷ, nhất là trước mặt
người nào đó, thì càng không cho phép bỏ qua.
Chu Dạ kêu: "Haiz,
anh làm gì thế, đừng có che mắt em, đang đoạn người ta khiêu vũ mà.”
Vệ Khanh giáo dục cô: “Nhìn suốt mấy tiếng rồi, mắt chịu nổi sao?
Sao lại không chịu nghe lời thế nhỉ, bác sĩ nói, phải chú ý nghỉ
ngơi, có biết không? Suốt ngày chỉ cắm mặt vào ti vi!” Chu Dạ bị hắn
nói làm mất hứng, bĩu môi: “Làm gì mà suốt ngày, vất vả lắm mới
xem được một lúc, anh phá bĩnh liên tục, cố tình bới móc đấy chứ!”
Vệ Khanh thấy cô còn
thò đầu ra nhìn ti vi, dứt khoát tắt đi, dùng khí thế chủ nhà nói:
“Nghe lời nào, mau đi uống canh. Mẹ cố ý sai người đưa tới, không uống
xong không được ăn vặt.” Vì cô mang thai, thèm mấy món chua chua ngọt
ngọt, Vệ Khanh liền lấy ra để uy hiếp cô, nói được làm được.
Chu Dạ không cam lòng,
không muốn ngồi xuống bàn ăn, mỗi ngày đều nhìn một đống thuốc bổ
khác nhau, không cảm thấy có khẩu vị, ánh mắt còn liếc nhìn ti vi,
bỗng nhiên cô nói: “Em bưng ra ban công uống, ra ngoài ngắm phong cảnh
cho thoải mái.” Chuẩn bị trở về phòng khách xem ti vi. Đang tới đoạn
gay cấn thì bị dừng lại, không phải cố tình hại cô sao?
Vệ Khanh làm sao không
hiểu mưu đồ của cô, nói: “Uống canh thì đừng có đi tới đi lui, nhìn
đông ngó tây nữa, uống xong đi xuống tản bộ, hít thở không khí trong
lành, có lợi cho thai nhi phát triển.” Mặc kệ cô kháng nghị thế nào,
vẫn lôi kéo cô đi bộ một vòng lớn, tận tới khi trời tối mới trở
về.
Chu Dạ tức giận, vẫn
còn sớm đã leo lên giường, cái người đáng ghét nào đó, hoàn toàn
theo chủ nghĩa gia trưởng độc tài, ngay cả một chút tự do cũng không
có! Nửa đêm nôn ọe, cứ đứng dậy là lại nôn. Vệ Khanh đau lòng toát
mồ hôi, thương xót nói: “Bà xã, sau lần này chúng ta sẽ không sinh
nữa, cố gắng nhẫn nhịn rồi sẽ qua!”
Cô yếu ớt nằm xuống
giường, nhìn đồng hồ treo tường, mới hai giờ ba mươi sáng, bỗng nhiên
ôm hắn gọi ‘ông xã’, làm Vệ Khanh hoảng hốt, vội hỏi làm sao? Chỉ
cần cô gọi một tiếng ‘ông xã’, hắn lại cảm thấy lâng lâng sung sướng.
Cô nói: “Ông xã, em thèm ăn mơ dầm, loại mơ to bằng ngón tay cái, chua
chua, ngọt ngọt, ăn ngon lắm.” Nói xong, còn chảy nước miếng. Vệ Khanh
gật đầu: “Không sao, ngày mai anh đi mua.”
Cô làm nũng: “Em vừa
mới nôn, cảm thấy không thoải mái, giờ rất thèm ăn.” Vệ Khanh nhìn ra
ngoài, khó xử: “Bây giờ sao? Người ta đã đóng cửa hết rồi. Sáng sớm
mai anh sẽ đi mua, giờ ăn ô mai nhé?” Bò dậy đi tìm gói ô mai cho cô,
Chu Dạ vẫn còn ghi hận chuyện xem ti vi lúc chiều, không chịu, quấn
quýt lấy hắn, nói: “Không… hiện giờ em thèm ăn mơ dầm cơ, ông xã, ông
xã.” Vệ Khanh không còn cách nào khác, đành phải giữa đêm hôm khuya
khoắt, đi mua về cho cô.
Chờ hắn khổ sở mới
mua về, thì cô đã say ngủ. Hắn cẩn thận đắp chăn cho cô, cất mơ dầm
vào trong tủ lạnh, để cho cô sáng sớm tỉnh dậy có thể ăn. Người con
gái có được hạnh phúc như vậy, thảo nào lại khiến người ta sinh
lòng đố kỵ.
Còn có một chuyện
quan trọng khác, đó là đặt tên cho cục cưng. Chu Dạ thì hi vọng là
con gái, như vậy thì cô có thể giúp con tết tóc, mặc váy, xinh đẹp
tuyệt trần, giống như cô trước đây, khiến nhiều người hâm mộ. Không ngờ,
bác sĩ lại nói có lẽ là một thằng nhóc. Nhà họ Vệ càng coi cô như
phượng hoàng, bất kể làm gì cũng có người để ý, chỉ sợ cô xảy ra
chuyện ngoài ý muốn. Sau khi cô tốt nghiệp, mọi người đều mãnh liệt
yêu cầu, không thể không ở yên trong nhà.
Vệ Khanh mở bộ từ
điển Khang Hi, tra một đống trên, chỉ vào một tên trong số đó: “Em xem
chữ này xem, trên là văn võ, dưới là tiền, văn võ song toàn lại có
tiền, đúng là một cái tên hay!” Chu Dạ khinh thường nói: “Tìm cái tên
gì mà lạ thế? Đọc là gì?” Vệ Khanh nhìn lại, nói: “Anh cũng quên
rồi, đợi tra lại đã.”
Chu Dạ dứt khoát gạt
đi, đập đập tay vào cái tên kia nói: “Đừng có đặt cái tên lạ lùng
mà không ai biết như thế, đặt tên mà người ta có thể nhớ kỹ mà vẫn
có thể nói là có văn hóa ấy. Theo em thì, gọi là Vệ Nhất là được
rồi, anh xem Nhất Phi Trùng Thiên[86], bỗng
nhiên nổi tiếng, quá tốt còn gì!”
Vệ Khanh mắng cô cẩu
thả, đương nhiên không đồng ý. Có cái tên thôi mà nghĩ từ đầu năm tới
cuối năm, Vệ lão đại tướng, mẹ Vệ, thậm chí cả Vệ An đều nghĩ ra
rất nhiều cái tên khác nhau, vậy mà vẫn chưa chọn được tên nào. Một
hôm, Vệ Khanh chán nản ngồi ôm cô hết hôn lại cắn. Chu Dạ tức giận
nói: “Muốn động dục thì ngồi ra góc tường đi!” Vệ Khanh than thở,
mấy tháng nay hắn nhịn sắp không chịu nổi nữa, mỗi ngày đều lo lắng
chăm sóc cho cô sinh hoạt hàng ngày, không còn gì vất vả hơn. Hoa hoa
đại thiếu gia chịu đựng tới mức gầy rộc cả người, khiến Vệ mẫu
nhìn thấy cũng rất đau lòng.
Chu Dạ vác bụng to gõ
gõ cửa phòng tắm, hưng phấn nói: “Vệ Khanh, Vệ Khanh, em nghĩ ra một
cái tên hay cực kỳ, nhất định mọi người sẽ thích.” Vệ Khanh tắm
nước lạnh xong, đi ra, lười biếng hỏi tên gì. Cô ngây ngô cười: “Họ
cha, thêm họ mẹ, không phải là một cái tên tuyệt hảo sao? Vệ Chu, Vệ
Chu, đơn giản, âm vang có vần có điệu, ký dễ mà cũng đọc dễ, còn
rõ nét, hơn nữa có ý nghĩa như thế, không phải là một cái tên rất
hay sao?” Nói xong, kích động gọi điện kể cho mẹ Vệ.
Gọi điện thoại xong,
cô còn khoa chân múa tay vui vẻ nói: “Mẹ cũng nói cái tên này không
tệ, nhưng cha nói, nhũ danh nhất định phải để cho cha đặt.” Giải
quyết dứt khoát, thế là đứa bé có tên là Vệ Chu. Có lẽ vì rất
hưng phấn, một lúc sau, cô ôm bụng ngã xuống sofa, kêu ầm ĩ: “Vệ
Khanh, Vệ Khanh…” Vệ Khanh sợ hãi, vội hỏi làm sao, liên tục nói: “Anh
đã dặn em phải bình tâm dưỡng thai, chẳng chịu nghe lời gì cả.” Sắc
mặt Chu Dạ tái nhợt nói: “Vệ Khanh, có lẽ em sắp sinh…” sợ tới mức,
hắn vội vàng ôm cô đi
Sau khi kiểm tra ra là
sợ bóng sợ gió một hồi, Chu Dạ không có kinh nghiệm, cứ mỗi lần đau
bụng đều nói là muốn sinh con, muốn sinh con. Làm thần kinh của Vệ
Khanh nhanh chóng suy nhược, liên tục chạy tới bệnh viện mấy lượt,
khiến các bác sĩ phải trấn an hắn đừng lo lắng. Gần ngày sinh vài
ngày, kiên quyết chuyển cô vào nằm viện.
Gần đến giờ sinh lại có
vấn đề, lúc đầu rõ ràng nói là đẻ thường, nhưng tới lúc trước khi sắp
sinh, kiểm tra, lại phát hiện cuống rốn quấn quanh cổ hai vòng, cậu
bé lại lấy chính cuống rốn làm đồ chơi, ở trong bụng thế mà vẫn
không ngoan. Vì thế bác sĩ đề nghị mau chóng chuyển sang phương án
sinh mổ, làm thiên hạ lại thêm một trận đại loạn.
Vệ Khanh cầm đơn chấp
nhận giải phẫu, nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, kiên quyết kí xuống. Bên
trên tờ đơn viết rất nhiều trường hợp không may, không dám đọc thêm
nhiều. Dưới sự lo lắng khẩn trương và tình yêu thương của ông bà nội,
cha mẹ, bác cả, bác dâu, bé Tiểu Chu Chu đã thành công chào đời.
Em bé mới sinh, nhìn
từ trên xuống dưới, đều rất giống Chu Dạ. Nhưng qua một trăm ngày sau,
càng ngày lại càng giống Vệ Khanh, ngay cả tính cách cũng giống nhau
như đúc.
Sau khi Chu Dạ tốt
nghiệp, đạt được cơ hội giữ lại trường làm giảng viên, được rất
nhiều sinh viên hoan nghênh. Vì cô còn trẻ, lại xinh đẹp, khiến rất
nhiều sinh viên nam thường xuyên gửi hoa tươi thư tình, nối liền không
dứt, nhất là vào ngày lễ nhà giáo, khắp nơi trong nhà đều có,
khiến Vệ Khanh không vui. Cho nên chiều nào cũng tới đón bà xã về
nhà, không quản mưa gió. Người ngoài nhìn thấy, hâm mộ vô cùng, nào
biết đây là kết quả của sự ghen tuông.
Lại thêm một ngày lễ
nhà giáo nữa trôi qua, lần này có một nam sinh không để ý cô đã có
gia đình chồng con đẩy đủ, thẳng thắn tặng một bó hoa hồng lớn. Chu
Dạ thì cứ ai tặng hoa cũng không từ chối. Vệ Khanh sớm đoán được
tình huống này, giữa chiều đã thúc giục cô về, nói muốn tới nhà
trẻ đón con.
Chu Dạ vừa nghe là đi
đón con, cũng không thắc mắc, ôm hoa tươi, cầm túi xách đi xuống dưới.
Sắc mặt Vệ Khanh vẫn tối sầm như thường lệ, thúc giục cô: “Được
rồi, được rồi, đống hoa này tùy tiện để thế nào chẳng được.” Ý
hắn là, tốt nhất là ném vào thùng rác. Vệ Khanh không thể nào hiểu
nổi, đám sinh viên giờ cả ngày suy nghĩ những cái gì trong đầu?
Hai người đi tới cửa
nhà trẻ tư nhân, thấy Tiểu Chu Chu đứng ngoài vườn hoa nói chuyện với
một bạn nhỏ, liên tục gọi, nhóc cũng không để ý. Tiểu Chu Chu chưa
tới ba tuổi, mi cong mắt to, thông minh nhanh nhẹn, kế thừa ưu điểm của
cha mẹ, là tiểu soái ca mà toàn bộ nhà trẻ khó gặp được, rất được
cô giáo và bạn bè hoan nghênh. Chu Dạ đi tới, vừa định gọi nhóc, đã
thấy nhóc ra vẻ như người lớn, ôm cô bé bên cạnh, thân mật hôn lên má
bé: “Anh thích em nhất!” bé gái kia lập tức nín khóc, mỉm cười, thân
thiết gọi nhóc là Vệ ca ca.
Chu Dạ kinh hãi mỉm
cười, đón con về nhà, lúc về phòng ngủ, liên tục mắng Vệ Khanh, nói
hắn làm hư con! Vệ Khanh giữ hai tay cô vòng ra sau lưng, ép hỏi: “Nói,
em thích ai nhất!” Cô cười, nói đương nhiên là thích con nhất. Vệ Khanh
không có được đáp án mong muốn, bắt đầu không kiêng nể trừng phạt.
Chu Dạ vội nói: “Con còn đang ở bên ngoài!” Vệ Khanh lại hỏi: “Nói
đi, thích ai nhất, dám nói lung tung, chắc chắn không tha thứ!”
Chu Dạ không còn cách
nào khác, đành phải nhún nhường, thản nhiên cười: “Đồ ngốc, đương
nhiên là thích anh nhất!”