Đương nhiên là Vệ Khanh
nghĩ cô nói nhảm, dày mặt nói: “Bà xã, em giận anh cũng được, nhưng
cũng không thể làm phiền chị dâu có đúng không? Có gì thì chúng ta
từ từ nói, theo anh về nhà đã có được không?” Thấy cô nghiêm mặt
không nói lời nào, đi tới mạnh mẽ ôm cô, tay đặt lên bụng cô, hoan hỉ
nói: “Ngày mai chúng ta tới bệnh viện kiểm tra, xem tình hình em bé
thế nào nhé! Tay em lạnh quá, phải mặc nhiều quần áo vào mới
được…”
Chu Dạ dùng sức đẩy
hắn ra, tức giận nói: “Anh còn dám động tay động chân, coi chừng tôi
không khách sáo với anh nữa!” Tưởng thế là xong sao, đừng có mơ! Vệ
Khanh vội nói: “Nhẹ chút, nhẹ chút, động tác nhẹ nhàng thôi, đừng
làm ảnh hưởng tới con…” Chu Dạ cười lạnh: “Con à? Anh mà cũng xứng
đáng là cha người khác sao?”
Lời này đúng là đả
thương người khác, Vệ Khanh nghiêm mặt nói: “Chu Dạ, dù anh có làm sai
điều gì, em cũng không thể nói như vậy được. Anh vẫn hi vọng hai
chúng ta có con, để tình cảm giữa chúng ta càng thêm bền chặt. Anh
thật lòng muốn quan tâm tới em, và cả con nữa, hai người đã trở
thành người quan trọng nhất với anh, huyết nhục tương liên[]. Chu Dạ, anh cũng là lần đầu
tiên làm chồng, lần đầu tiên làm cha, cho nên nhiều lúc cư xử không
tốt, làm em đau lòng, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội sửa sai, như
vậy mới có thể thực hiện được lời hứa cả đời chăm sóc em. Anh
biết, cuộc sống hôn nhân có nhiều vấn đề, nhưng nếu đã lựa chọn ở
bên nhau, sẽ tha thứ cho nhau, thông cảm cho nhau. Anh luôn hi vọng chúng
ta có thể đi tới cùng, không dễ dàng buông tay.” Hắn nhìn cô chằm
chằm, ánh mắt trang nghiêm không chút bối rối.
Nhìn được hắn chân
thành như vậy, tuy Chu Dạ vẫn chưa nói chuyện, nhưng sắc mặt cũng đã
buông lỏng. Vệ Khanh kéo tay cô, tiếp tục nói: “Từ khi em đồng ý lấy
anh, anh đã tự nói với mình, đây là vợ tôi, là bạn đời luôn bên canh,
là người vợ duy nhất, có một không hai, tôi sẽ mãi mãi đối xử tốt
với cô ấy, tới bây giờ anh vẫn chưa quên…”
Chu Dạ cắt ngang lời
hắn: “Nhưng anh lại làm em đau lòng một lần nữa, làm em khóc cả đêm.”
Cô đau khổ nhìn hắn. Khi đêm dài yên tĩnh, dưới gối cô, một mảng ướt
đẫm, cũng đau lòng nghĩ tới, bọn họ vừa mới bắt đầu, chẳng lẽ
không thể đi tới cuối con đường?
Dưới ánh đèn, Vệ
Khanh nhìn thấy khóe mắt cô phản chiếu ánh sáng, là nước mắt chưa
rơi, ẩm ướt đôi lông mi dài, càng thêm áy náy, không phản bác được.
Đúng vậy, hắn yêu cô, nhưng vẫn khiến cô đau lòng khổ sở, mặc kệ là
cố ý hay vô tình, đều là không nên. Hắn im lặng, một lúc sau mới
nói: “Anh xin lỗi, anh vẫn chưa làm được…” giọng buồn bã, gương mặt
ảm đạm, cũng không tiếp tục nói ngọt nữa.
Chu Dạ nghe hắn xin
lỗi, đã bình tĩnh trở lại, cũng không rút tay về, một lúc lâu sau
mới nói: “Vậy anh tới làm gì?”
Vệ Khanh thở dài một
hơi: “Anh đến để mong em tha thứ.” Chu Dạ đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa
sổ, bóng đêm bao phủ khắp nơi, không có một ánh trăng, chỉ có những
ngọn đèn đường sáng choang, yên tĩnh. Cô đặt tay lên thành cửa sổ,
thản nhiên hỏi: “Vệ Khanh, anh cảm thấy chúng ta có thể tiếp tục
được sao?”
Vệ Khanh kinh ngạc nhìn
cô: “Ý em là gì?” cô xoay người, chậm rãi lắc đầu, “Thấy anh chụp
ảnh thân mật với người phụ nữ khác, bỗng nhiên em không dám tin
tưởng, không biết bản thân đang ở đâu. Em tức giận là biểu hiện cho
nỗi khó chịu trong lòng em, không biết từ khi nào, lại trở thành bản
năng tự vệ, che giấu nội tâm bất an và sợ hãi. Lúc đầu có thể cười
nhạtể ý tới anh, bởi vì lúc đó em không yêu. Nhưng hiện tại, em trở
nên tầm thường như vậy, tầm thường tới mức không thể nghênh ngang bước
đi đàng hoàng, lúc nào cũng ảm đạm. Không thể không thừa nhận, thấy
anh thỏa mãn, tự tin đứng bên cạnh một người phụ nữ khác, em cảm
thấy tự ti. Chưa bao giờ em nghĩ Chu Dạ em không xứng với người khác,
nhưng giờ phút này, vì anh, em lại dao động.”
Bởi vì quá yêu, mới trở
nên hèn mọn.
Vệ Khanh chưa bao giờ
nghĩ trong lòng cô lại bất an và mờ mịt như thế, hắn cứ nghĩ cô cảm
thấy rất tốt, hạnh phúc, vui vẻ, thoải mái… Hắn đặt tay lên thành
ghế, thở hắt ra, từ từ nói: “Chu Dạ, trước khi gặp em, anh chưa bao
giờ nghĩ lại có một cô gái mà anh không tán được. Lúc đầu là không
cam lòng, sau đó thì nhường nhịn, sau đó lại tự giam hãm bản thân
vào trong tình cảm, không tự thoát ra được, em có từng nghĩ anh cũng
rất bất an không? Mặc kệ anh có xuất sắc thế nào, nhưng dường như
trong mắt em lại không đáng một xu. Tuổi trẻ của em là lý do khiến
anh từng ghen tị và đau khổ, cho dù anh có cố gắng thế nào, cũng
không thể bù đắp được mười năm chênh lệch. Em cũng biết, Lý Minh
Thành, Trương Suất, Ninh Phi hay là những người khác, anh đều ghen
ghét, bởi vì bọn họ đều xứng đôi vừa lứa với em, đều đang tuổi
thanh xuân.”
Bởi vì tuổi thanh xuân
của hắn đã sớm trôi qua không thể quay trở lại, hắn không biết mình
có thể thật sự động lòng với cô gái thanh xuân mơn mởn kia hay không,
cho nên mới cố ý bày thiên la địa võng, ai ngờ người sập bẫy lại là
hắn. Hơn nữa, hắn còn luôn lo lắng, cô có nguyện ý hay không? Tình yêu
tới bất ngờ, nhưng lại làm người ta tổn thương.
Chu Dạ cười khổ, hóa
ra, giữa bọn họ, chưa từng có ai yên lòng. Vệ Khanh chạm vào má cô,
thì thầm: “Lý do anh khao khát có con, tất cả cũng chỉ vì muốn giữ
em cho riêng mình. Mỗi lần thấy em cười nói chào hỏi với những bạn
học là nam, tinh thần phấn chấn vui vẻ như thế luôn làm anh thất
thần. Anh từng nghĩ, nếu anh có thể ở thời điểm tốt nhất gặp gỡ
em, anh sẽ tặng cho em cả tuổi thanh xuân quý giá. Tuổi thanh xuân của
con trai ngắn ngủi trôi qua trong nháy mắt, nhưng anh không thể giữ nó
lại….” Trong giọng nói đong đầy tiếc nuối, thương cảm.
Rốt cuộc Chu Dạ cũng
động lòng, ôm hắn, tựa đầu vào trước ngực hắn, rơi nước mắt nói:
“Em thật may mắn khi ở giai đoạn đẹp nhất gặp được anh. Chẳng lẽ anh
không biết, anh luôn ở nơi này…” đặt tay hắn lên ngực mình: “Khắc cốt
ghi tâm, trọn đời khó quên.” Cô ngẩng đầu ngưỡng mộ: “Vì thế, không
cần lo lắng như vậy. Anh nhất định phải đối xử tốt với em, chiều em,
tuyệt đối không được lừa em. Không thể làm bậy với người phụ nữ
khác, cũng không được tùy tiện tới gần. Em sẽ ghen tị, sẽ ghen, sẽ
tức giận, sẽ bất mãn… em có tính chiếm hữu rất mạnh, rất mạnh,
nếu anh dám làm bậy, em sẽ liều mạng với anh…”
Lúc đầu nghe, Vệ Khanh
mừng rõ như điên, nhưng càng về sau, càng cảm thấy bất đắc dĩ, tránh
cho cô nói nhiều lời tiêu cực, đành phải cưỡng hôn cô, một lúc lâu sau
mới nói: “Em cứ yên tâm, anh còn muốn sống lâu, cho nên không đi tìm
đường chết sớm như vậy đâu.” Chu Dạ buồn bực xoa xoa miệng, nhẹ giọng
mắng: “Coi như anh thức thời.”
Vệ Khanh thấy cô không
giận nữa, ôm cô giở trò, cọ cộ: “Bà xã, chúng ta về nhà đi, đêm qua
em không về, trong nhà lãnh lẽo, anh muốn ôm em, muốn hôn em, còn
muốn…” tay hắn vén vạt áo cô lên, vuốt ve qua lại.
Chu Dạ không khách khí
đánh hắn hai cái, trách mắng: “Anh cho rằng trên đời có chuyện tốt
đẹp thế sao? Nói vài câu là qua chuyện? Đừng có chạm vào em, ngồi
sang một bên đi!” Vệ Khanh mặt dày mày dạn, quấn quýt lấy cô, thấp
giọng năn nỉ cô trở về. Chu Dạ sao có thể nhanh nguôi giận như vậy,
mặc kệ hắn ngồi bên cạnh ỉ ôi nhí nhéo, không thèm để ý.
Vệ Khanh năn nỉ nửa
ngày, thấy không lay chuyển được cô, ngượng ngùng cầm chén nước lên
uống, dừng một chút, đang định tiếp tục thuyết phục cô, nghe thấy
tiếng mở cửa, rồi thấy Trần Lệ Vân đỡ Vệ An say khướt đi vào, vội
chạy tới phụ một tay, hỏi: “Tại sao lại uống thành như vậy?” Cho dù
Lệ Vân khỏe thế nào, nhưng đỡ một người đàn ông đi lên tận đây, cũng
mệt mỏi thở hồng hộc.
Chu Dạ vội rót chén
nước cho chị, chị uống cạn, nói: “Cũng không hiểu vì sao anh ấy lại
thế này, uống rượu với bác Ngô, không biết uống bao nhiêu, say như vậy
rồi, tối nay về thế nào?”
Vệ Khanh nói tiếp:
“Có lẽ trong lòng anh có chuyện gì, cho nên mới uống một chút đã
say.” Tâm tư Vệ An thế nào, hắn cũng biết một chút, còn không phải do
mâu thuẫn gia đình sao. Anh từng xúc động khóc nức nở, muốn hóa
giải, nhưng chị vẫn mãi không lạnh không nóng, đao thương bất nhập. Có
lẽ lần này lại nếm mùi thất bại, nản lòng thoái chí, mới uống thành
như vậy.
Lời này khiến Trần
Lệ Vân và Chu Dạ cười sửng sốt. Vệ Khanh chớp mắt, cười nói: “Chị
dâu, anh hai uống say như vậy, sao có thể lái xe về, hay là để anh ở
lại đây một đêm. Em và Chu Dạ đi về, không quấy rầy anh chị. Chị dâu,
anh hai ngày đêm bận rộn, cả thể xác và tinh thần mệt mỏi, cũng
không dễ chịu, ngay cả cơ hội say bình thường cũng không có, xin chị
hãy chăm sóc anh. Cho dù thế nào đi nữa, hai người vẫn là vợ chồng.”
Nói xong, kéo Chu Dạ đi ra. Trời ban cho hắn cơ hội, nhất cử lưỡng
tiện, hắn còn đang lo tìm cách nào lừa cô về đây.
Chu Dạ nhìn mắt hắn,
lại nhìn Vệ An say nằm trên sofa và Trần Lệ Vân, biết hắn cố ý tác
hợp bọn họ, trừng mắt nhìn hắn, đành phải đi theo ra, còn nói: “Chị
dâu, hai người nghỉ ngơi cho tốt, em về đây.” Haizz… quân tử giúp người
thành đạt, món nợ với Vệ Khanh, về rồi tính toán tiếp!
Trần Lệ Vân nhìn Vệ
An say khướt, nhíu mày, nghe thấy anh rên rỉ thành tiếng, nghĩ nghĩ,
đi ra ngoài rót một chén nước, đỡ anh ngồi dậy. Vất vả lắm Vệ An
mới mở mắt, nhưng lại không chịu uống, lắc đầu từ chối, ngã người
nằm xuống. Chị đành phải nâng đầu anh, đút cho anh uống. Thực ra chị
cũng không quen hầu hạ người khác, nước chảy xuống, khẽ kêu một
tiếng, tay bị trược, cả cái chén đổ ra, làm ướt người Vệ An. Nước
lạnh vừa ngấm, lạnh lẽo trước ngực, cảm giác say không khỏi tỉnh vài
phần, thấy chị luống cuống chân tay rút khăn tay, yên lặng tiếp nhận,
tự mình lau qua.
Chị thấy anh tỉnh
lại, không hiểu vì sao lại luống cuống chân tay, có lẽ vì lâu lắm
rồi bọn họ mới tiếp xúc thân mật với đối phương như vậy, mãi sau
mới nói: “Anh tỉnh rồi, có khó chịu không?”
Vệ An gật đầu rồi
lại lắc, ngồi dậy cởi áo sơ mi, nhưng không cởi được cúc áo, lực
bất tòng tâm. Chị vội vàng giúp đỡ, dù sao làm ướt người anh cũng
là do lỗi của chị. Tay chị chạm vào da thịt anh, lại thấy không quen.
Đương nhiên chị không giống mấy cô gái trẻ còn ngượng ngùng, nhưng với
Vệ An, lại không thể nào tự nhiên được.
Vệ An cởi trần nằm
xuống, vẻ mệt mỏi, giống như không chịu nổi gánh nặng, không ngừng
xoa huyệt thái dương. Chị ngồi bên cạnh, một lát nói: “Anh nghỉ ngơi
cho khỏe, em đi đây.” Anh gọi chị lại: “Đợi chút… rót hộ anh chén
nước, nước nóng.” Chị mới biết được, hóa ra anh không có thói quen
uống nước lạnh như chị.
Hơi nóng giúp anh thư
thái hơn, rốt cuộc anh cũng hỏi câu anh luôn muốn hỏi: “Lệ Vân chúng
ta cứ mãi mãi như thế này?” Trong giọng nói tràn đầy sự tuyệt vọng,
thê thảm. Chị dừng bước một chút, trong nháy mắt cứng người lại,
nhưng không quay lại nhìn anh.
Vệ An thở dài: “Gần
đây, anh thường hay nghĩ, nếu chúng ta cứ kiên trì làm theo ý mình,
có phải tốt cho tất cả hay không? Trước kia anh không có thời gian
nghĩ chuyện này, nhưng bây giờ lại hối hận, có lẽ vì anh già đi.
Mắt của anh không còn nhìn rõ ràng như trước, thậm chí tóc cũng
không còn đen như thời trẻ, thân thể cũng không khỏe mạnh như trước,
haizz… chuyện này không rõ ràng sao? Lần đầu tiên tự ý thức được,
hóa ra mình thật sự già đi. Ngay cả Vệ Khanh còn tự than chính mình
không còn trẻ, huống chi là anh.”
Trần Lệ Vân chậm rãi
xoay người, thấy dáng vẻ tái nhợt yếu ớt của anh dưới ánh đèn, không
khỏi bùi ngùi. Anh luôn ngang ngược quyết đoán, luôn có dáng vẻ của
một bộ trưởng dù trời có sập cũng vẫn chống đỡ nổi, cho dù núi
Thái Sơn có đổ ngồi trước mặt cũng không biến sắc, trấn tĩnh tự
nhiên, lúc nào cũng bận rộn. Nhưng dù sao, anh cũng chỉ là con người,
cũng có lúc mệt, có lúc yếu ớt. Giờ đây, một gương mặt khác của
anh xuất hiện trước mặt chị, khiến cho chị không thể kiên cường quyết
liệt như trước.
Anh nhắm mắt lại, thì
thào: “Tuy rằng không thể giống như vợ chồng bình thường, nhưng ít
nhất cũng nên tốt hơn hiện tại, anh nguyện ý thay đổi. Anh vẫn còn
nhớ rõ vợ anh là ai. Cho nên, mạo muội hỏi em một câu, em vẫn hi vọng
giống như trước đây, hai người ở riêng, quanh năm suốt tháng không chút
tin tức sao?”
Chị ngồi xuống, thản
nhiên nói: "Trước kia chẳng phải vẫn sống như vậy sao? Mười năm có thể,
hai mươi năm, ba mươi năm tự nhiên cũng có thể."
Vệ An thở dài,
"Trước kia anh cũng cho là như vậy, cho là không sao, đã sớm không có
hy vọng. Nhưng khi con người ta qua một độ tuổi nào đó, không còn kiên
cường như thời trẻ, suy nghĩ cũng đã thay đổi. Anh chỉ hỏi em một
câu, em vẫn chấp nhận thay đổi không? Chỉ cần hạ quyết tâm, anh nghĩ
có thể đi thêm được vài bước.”
Chị mờ mịt nhìn ngọn
đèn bàn, đèn bàn kiểu cổ tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như an ủi
tâm hồn mệt mỏi, nhưng chị lại không nhìn rõ mọi thứ trước mặt. Anh
thừa nhận anh mệt mỏi, thực ra chị có khác gì? Cuộc sống hôn nhân
như vậy, thùng rỗng kêu to, lại không thể nào lạnh lùng, cũng không
thể nào làm người ta vui vẻ được
Chị thở dài, không
phản bác, không khí thế ép người như mọi khi, chỉ hỏi: “Vậy anh muốn
đi thế nào? Có phải đi thêm vài bước như vậy, làm cả thiên hạ đều
biết, rồi lưỡng bại câu thương[84]?” Lúc
trẻ không phải chưa từng thử qua, nhưng lần này không giống như lúc
trước, bảo chị phải làm sao đây?
Vệ An thấy chị có vẻ
xuôi theo, tâm lý thả lỏng, nói: “Không đâu, những chuyện trước kia hãy
để nó ngủ yên trong quá khức. Có lẽ nhất định phải trải qua một
quãng thời gian như vậy, mới có thể bắt đầu một lần nữa. Chúng ta
cũng không cần làm gì cả, chỉ cần học thói quen ở bên cạnh nhau
cũng đã là cải thiện lớn nhất rồi.”
Đêm đó Vệ An ngủ lại
ở nhà Trần Lệ Vân, tuy rằng chị ngủ ở phòng khác. Nhưng những ngày
kế tiếp, mặc dù kháng nghị chuyện anh tiếp tục đến ở, nhưng
cũng không lạnh lùng cự tuyệt.
Nếu tâm tư đã quá mệt
mỏi, có một người làm bạn bên cạnh thật tốt
Chu Dạ theo Vệ Khanh về
nhà, cả đường rầu rĩ không vui, cảm thấy dễ dàng cho anh quá. Dỗ vài câu
là xong, chẳng phải sau này càng làm càn sao? Càng nghĩ càng uất ức,
đẩy cửa bước vào, sắc mặt càng kém. Vệ Khanh cầm chìa khóa, đặt vào trong
lòng bàn tay cô, nói: "Về dù có tức giận thế nào, cũng không thể
như vậy nhé. Không thể tùy tiện quăng nhà —— "
Chu Dạ vất chìa khóa
lên sofa, nổi giận đùng đùng nói: "Anh nghĩ rằng tôi đi theo anh về, thì
thiên hạ thái bình à? Chúng ta thù cũ hận mới tính luôn một thể.
Không phải anh nói người biết sai và sửa lỗi có thể được tha thứ
sao? Tôi muốn xem anh biết sai thế nào, muốn sửa lỗi thế nào đây!”
Vệ Khanh thấy cô miệng
hùm gan sứa, trong lòng thắt lại, hoảng hốt nói: “Bà xã, sau này anh
sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, sẽ giữ khoảng cách với toàn bộ
phụ nữ trong vòng ba thước, chắc chắn không bao giờ để xảy ra chuyện
như vậy…”
Chu Dạ không để ý tới
lời hứa của hắn, ngông nghênh đi tới thư phòng, bị trượt chân một
cái, suýt nữa ngã sấp xuống, Vệ Khanh vội kêu cẩn thận. Cô ‘a’ một
tiếng, chật vật đứng vững, vỗ vỗ ngực, thở phào một cái, rồi quay
đầu nhìn hắn một cái. Vệ Khanh vội nói: “Sao rồi, có đau ở đâu
không?”
Cô xoa xoa mũi, vô cùng
xấu hổ, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, hắng giọng, cố ý phụng phịu
nói: "Đừng nghĩ cợt nhả, nói năng ngọt xớt là cho qua! Trước kia quá dễ
dàng cho anh, thế nên mới liên tục gây ra chuyện thị phi, anh nói muốn
thử thách tình yêu của anh thế nào cũng được, chỉ cần tha thứ cho
anh phải không? Lần này không cho anh một bài học thì anh không nhớ kỹ
được! Người ta nói thương cho roi cho vọt, đòn đau nhớ đời! Anh an phận
chưa được vài ngày, cái đuôi đã vểnh lên, tôi thấy anh không tự giác
sửa lỗi…” nói cả một tràng dài, thấy hắn cười như không cười, không
nói lời nào, căn bản là không lo lắng gì, trợn mắt nghiêm trang nói:
“Nghiêm túc, nghiêm túc đi, đang nói chuyện chính sự với anh đấy!”
Vệ Khanh vội vàng gật
đầu, "Tuân lệnh, bà xã đại nhân, vi thần chăm chú lắng nghe!" Nói
xong còn khom lưng một cái, giống như rất ngoan ngoãn nghe lời. Chu Dạ
vừa tức vừa buồn cười, nhìn hắn lưu manh như vậy, không có cách nào
khác, suy nghĩ mãi, ánh mắt vừa chuyển, chạy tới cầm miếng bàn
chải chà quần áo đi ra, đắc ý nhìn hắn, ngón tay chà xát, đánh
tách một cái.
Vệ Khanh cảm giác mây
đen vây quanh đỉnh đầu, cười làm lành nói: “Bà xã, em định làm gì
vậy?” Chu Dạ cầm cây thước dạy học trên tay, đi qua đi lại trong phòng
khách, vỗ tay nói: “Chuyện Tiết Tư và Ân tổng kia, tuy rằng ghi hận
trong lòng, buồn bực khó tiêu, nhưng tôi rộng lòng khoan dung, nói
chuyện cũ đã qua sẽ bỏ qua, bỏ đi! Chu Dạ tôi cũng không phải là
loại người tính toán chi li. Nhưng anh lại thêm một lần nữa không coi
tôi ra gì, có nhịn cũng không thể nhịn mãi được! Chúng ta tỉ mỉ
tính toán chuyện bức ảnh và chuyện đứa bé!”
Đi dạo vòng quanh hắn
một vòng, cong miệng cười nói: “Không phải anh gọi tôi là bà xã đại
nhân sao? Điêu dân to gan, nhìn thấy khâm sai đại nhân, còn không mau quỳ
xuống!” Quăng cái bàn chải cứng xuống trước mặt hắn.
Vệ Khanh nghe xong thiếu
chút nữa ngã đập đầu xuống đất, lắp bắp nói: "Bà xã ——, em nói gì
cơ?" Quỳ xuống? Có ý gì? Hắn vẫn không kịp hiểu. Chu Dạ nhíu mày, nói:
"Đã làm sai thì phải nhận trừng phạt, bản đại nhân phạt ngươi quỳ lên
bàn chải, phục hay không phục?" Nói xong dùng mũi chân đá đá cái bàn
chải, không phải khâm sai đại thần a, giống như nữ thổ phỉ vậy.
Hắn kêu khổ không ngớt,
còn hỏi lại, "Bà xã, ý em là muốn anh quỳ lên cái bàn chải
này?" Này —— này ——, này —— còn ra thể thống gì! Nghĩ thầm, đánh chết
cũng không thể quỳ, người xưa đã nói kẻ sĩ có thể chết chứ không thể
chịu nhục! Cho dù là bà xã đại nhân, trên đầu còn có trời cao, sao có thể
làm loạn như vậy? Chẳng may truyền ra ngoài, đừng nói người khác
cười rụng răng hàm, về sau còn mặt mũi dám nhìn ai? Động một chút
đã thăng đường thẩm vấn, , hắn làm sao có thể yên ổn sống dưới
trướng khâm sai đại thần chứ, không thể để việc này diễn ra thành
tiền lệ được.
Trước kia thần tử
nhìn thấy hoàng đế đã không cần quỳ xuống, chỉ cần đứng trả lời
là được. Nhưng từ khi mở tiền lệ, không quỳ là quy vào tội khi quân
phạm thượng. Nhưng cũng không dám kêu gào phía sau lưng Chu Dạ, đành
phải “không bạo lực, không hợp tác”, coi như cô giận mà ăn nói hàm
hồ, giả câm giả điếc, không để ý tới.
Chu Dạ thở phì phì
chỉ vào mũi hắn nói: “Vệ Khanh, anh giỏi lắm! Không phục phải không?
Để tôi nói rõ ràng cho anh, cho anh biết vì sao anh phải quỳ! Để anh
khỏi nói tôi cố tình gây sự, cố ý hành hình.” Cô xắn tay áo, ngồi
xuống sofa, còn cố ý rót chén nước uống cho nhuận họng, chén nước
làm bằng gỗ, cộp cộp gõ vài cái, cũng có vài phần cảm giác thăng
đường xử án.
Vệ Khanh thấy dáng vẻ
cô như vậy, giống hệt cọp mẹ, nhưng chỉ dám oán thầm, cười làm lành
nói: “Bà xã, em phạt anh cái gì cũng không, chẳng hạn như rửa rau,
rửa bát? Sao có thể phạt quỳ chứ, cũng không phải trẻ con ba tuổi,
này còn ra thể thống gì? Hì hì, em cũng mệt mỏi rồi, có đau lưng
không? Anh xoa cho em nha…” nói xong, sấn tới.
Chu Dạ chớp mắt, hừ
lạnh: “Chạm đã… còn chưa nói xong đâu, quỳ xong rồi hiếu kính cũng
chưa muộn. Anh nói anh và người đàn bà kia không có gì, ôm hôn là
ngoài ý muốn, xét biểu hiện hai ngày gần đây, tôi tin anh.” Vệ Khanh
vui sướng hài lòng nói: “Không sao, anh cũng không dám đòi hỏi nhiều
hơn!” thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt.
Sắc mặt Chu Dạ biến
đổi, lộ ra uy nghiêm khâm sai đại nhân: “Nhưng chuyện nghiêm trọng như
vậy, anh lại muốn che lấp cho qua! Cho rằng tôi không biết, thì coi như
không có chuyện gì xảy ra phải không? Tôi hỏi anh, nếu không phải lên
báo, anh có thành thật nói cho tôi biết hay không?”
Vệ Khanh nghẹn lời, ấp
úng nói: "Bà xã —— không phải nhiều một chuyện không bằng ít một
chuyện sao, anh không muốn nói làm em suy nghĩ, nói cũng chỉ khiến em
thêm tức giận ..."
Chu Dạ đập cái thước
vào vai hắn, liên tục mấy cái, làm hắn sợ hãi muốn bỏ trốn, nhưng
nghĩ cô thật sự muốn dùng hình tra tấn, lại im lặng! Cô tức giận nói:
“Anh còn dám nói dối, không biết hối cải. Rõ ràng là có tật giật
mình, âm thầm hưởng thụ, anh nói dối như hát hay! Còn không quỳ xuống cho
tôi!"
Vệ Khanh ngạt thở, vội
nói: "Bà xã, anh vẫn luôn ân hận về chuyện đó, vẫn cứ băn khoăn
không biết có nên nói cho em hay không, nhưng sợ em giận, cho nên…”
Chu Dạ hất đầu nói:
"Yên tâm tôi cũng không làm khó anh, chỉ muốn anh quỳ xuống mà thôi,
quỳ xuống trước mặt đại nhân, cũng không phải là chuyện mất mặt gì! Thảo
dân nhìn thấy khâm sai đại thần, bên đường còn phải quỳ xuống đấy, nhanh chút,
nhanh chút a! Bằng không khép anh vào tội khi quân phạm thượng!"
Nhìn đi, nhìn đi, đàn ông trên đời này đều thế cả! Không làm vậy sao
có thể nhớ được bài học! Nhất định phải bắt hắn khắc sâu trong trí
nhớ, để mỗi lần nhớ tới, không dám tái phạm. Cô chỉ chỉ vào bàn
chải giặt quần áo, thần thái như là đang ban thưởng ngồi.
Đương nhiên Vệ Khanh
không chịu quỳ, làm gì cũng không được, thản nhiên kéo ghế dựa ngồi
xuống, cợt nhả nói: “Ngồi hay quỳ cũng giống nhau. Hì hì…” dù là
chuyện riêng tư, bắt quỳ xuống cũng đã thái quá.
Hắn có thái độ không
chịu hợp tác, làm cô không biết hạ đài thế nào, vì thế trợn mắt
nói: “Anh là đồ không có lương tâm, cả ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng
điếm còn chưa tính, còn lừa tôi mang thai. Anh nói đi, vì sao tôi lại
có thai? Mỗi lần đều dặn anh dùng biện pháp, anh lại lén lút giở
trò sau lưng…” nước mắt lã chã rơi, khóc rấm rứt, vừa khóc vừa
trách mắng Vệ Khanh hư hỏng, càng nói càng khóc nhiều, đau lòng vô
cùng.
Khóc nhiều khiến Vệ
Khanh áy náy không thôi, cười gượng nói: “Anh đâu có rảnh rỗi như vậy,
đương nhiên chuyện mang thai là vì tránh thai thất bại, chứng minh rằng
chúng ta trúng thưởng, sớm sinh con trai…”
Chu Dạ đứng bật dậy,
nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh
quỳ hay không quỳ?” Vệ Khanh khó xử nhìn cô, mặc dù không nói gì, vẻ
mặt không muốn, nhưng trong lòng đã dao động.
Chu Dạ qua loa lau nước
mắt, nói: “Chìa tay ra, chìa tay ra, nếu không chịu quỳ thì đánht tay
anh, ai bảo anh không nghe lời!” Vút, vút, vút, cô quơ roi trong không
khí, ra vẻ vô cùng đau đớn, hận rèn sắt không thành thép.
Cô hạ quyết tăm một
khóc, hai náo loạn, ba đòi thắt cổ, ép buộc hắn không thể không quỳ
xuống nhận sai lầm. Muốn sau này hắn nhớ cho rõ, trong lòng sợ hãi,
không dám tái phạm, cho dù có muốn nghĩ cũng không có gan làm!
Vệ Khanh dở khóc dở cười,
định làm gì thế này, coi hắn như trẻ con ba tuổi mà dạy bảo à? Thấy
cô khóc tới mức đỏ sọng mắt, trong lòng mềm nhũn, chần chừ nghĩ, dù
sao cũng không phải chưa từng quỳ, giữa hai vợ chồng thì cũng chiều
chuộng một chút, có ai chê cười đâu? Vì thế hạ quyết tâm, gật đầu
đồng ý, nói: “Được rồi… nhưng mà sổ sách có thể coi như tính toán
xong rồi chứ?” Phải dụ dỗ cô trước, sau đó sẽ đi qua.
Chu Dạ véo má hắn
nói: “Việc này cũng có thể ghi vào sổ sách sao? Thiên hạ chỉ có
loại gian thương như anh mới có thể nghĩ ra, không biết mỗi ngày anh
có chịu rửa mặt không thế, sao da mặt lại dày như vậy?” Hơi thở phả
ra trên mặt hắn, gần sát vào nhau, không biết là đang cãi nhau hay đang
tán tỉnh nữa?
Nhưng lúc này Vệ Khanh
làm gì có tâm tình trêu đùa, vẻ mặt cầu xin nói: “Bà xã, không phải
mặt anh dày, mà là em khinh người quá đáng…” Chu Dạ kêu ầm lên: “Anh
nói tôi khinh người quá đáng à? Mặt mũi tôi mất hết, thấy người qua
đường như chuột thấy mèo!” vừa lôi vừa kéo, kiên quyết ép hắn
quỳ xuống nhận sai, giống như người lớn dạy dỗ trẻ con vậy.
Vệ Khanh cười khổ, nhưng
vẫn muốn cò kè mặc cả, nói dùng việc nhà thay thế có được không. Chu Dạ
không đồng ý, ngay cả quỳ xuống đất cũng không được, nhất định phải
quỳ lên bàn chải. Đang lúc hai người giằng co qua lại, điện thoại
trong nhà vang lên. Chu Dạ vung tay lên: “Đi nghe điện thoại đi. Lớn như
vậy rồi, có chút việc ấy cũng không làm, ra cái thể thống gì?”
Vệ Khanh tức cũng
không được, cười cũng không xong, nghe đầu dây bên kia cao giọng mắng,
"Vệ Khanh, anh giỏi lắm! Suýt nữa thì tôi và cha anh tức chết
rồi! Thằng ranh này, đã kết hôn còn dám làm như vậy, cũng không biết nặng
nhẹ, coi trời bằng vung! Thảo nào lại rụt rè sợ hãi hỏi Thi Thi có
ở đây không! Thi Thi đâu, con bé đâu rồi? Nếu con bé xảy ra chuyện gì,
anh cũng không cần về cái nhà này nữa, xem cha anh trừng phạt anh như
thế nào?”
Tình tiết phức tạp,
bốn b̀ dậy sóng, lúc này Vệ Khanh sứt đầu mẻ trán. Mẹ Vệ hầm hầm
mắng to, hắn vừa che loa điện thoại, vừa nói: “Mẹ, hiểu lầm rồi,
hiểu lầm rồi, thuần túy là hiểu lầm mà thôi! Thi Thi không đi đâu cả,
cô ấy vẫn ở cạnh con, hai chúng con không sao cả, là bên ngoài nói
bừa. Mấy cái báo lá cải bố mẹ cũng tin làm gì, thật là! Chúng con
cũng có thèm quan tâm đâu!”
Mẹ Vệ nguôi giận, hỏi:
“Thật sự hai đứa không sao chứ? Tâm địa con gian xảo thế nào, mẹ còn
không biết sao? Bảo Thi Thi nghe máy đi.” Vệ Khanh bất đắc dĩ đưa điện
thoại cho cô, Chu Dạ không nghe, lại chỉ chỉ vào bàn chải. Vệ Khanh
tức giận nói: “Chu Dạ, em nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ép buộc,
quan bức dân làm phản…” Chu Dạ lắc đầu, đắc ý dương dương tự đắc nói
không quỳ sẽ không nghe máy, nói xong còn xoay người, lắc lắc mấy
vòng.
Trong điện thoại lại
truyền tới tiếng mẹ Vệ: “Chuyện đã tới nước này, anh còn dám lừa
gạt mẹ! Trước kia trăng hoa cho lắm vào, giờ ngay cả nhân phẩm cũng
biến thành người xấu! Anh không mau đi tìm Thi Thi về, chẳng may xảy ra
chuyện gì, thì tính làm sao? Đều đã ngoài ba mươi, sao vẫn không biết
chừng mực…”
Vệ Khanh vỗ vỗ trán,
mệt mỏi nói: "Mẹ, vừa rồi Thi Thi đi toilet, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Cô
ấy nghe máy đây ——" đem điện thoại đưa cho Chu Dạ, nghiến răng nghiến
lợi nói: "Anh quỳ!" Coi như cầu hôn một lần nữa là được rồi!
Vợ hắn, chuyên môn có những ý tưởng kỳ quái để sửa lưng người khác,
không theo ý cô, e rằng không xong. Coi như kính cô một chén rượu… đáng
thương cho hắn chỉ là thường dân bá tính, phải khuất phục trước
quyền uy của cô!
Tục ngữ nói, dân không
cùng quan đấu đấy thôi, thức thời là tốt nhất.