Chu Dạ cũng không nhìn
hắn, nhấc chân bước đi. Vệ Khanh vội vàng kéo cô lại nhíu mày hỏi: “Được rồi,
em lại giận gì nữa? Em sao vậy? Có người nói gì em sao?” Hắn tưởng rằng Chu Dạ
lại giận dỗi gì đó. Tục ngữ có nói: lòng dạ đàn bà sâu như đáy biển, thật sự
giờ phút này hắn không đoán được ra vì sao Chu Dạ nổi giận, vẻ mặt không hiểu chuyện
gì đã xảy ra.
Chu Dạ dùng sức đẩy hắn,
không kiên nhẫn nói: “Anh nghe không hiểu tiếng người phải không? Đi đi, mau
về đi! Đừng đứng trước mặt tôi nữa, chướng mắt lắm.” Vệ Khanh coi cô còn ít
tuổi, không thèm so đo, kiềm chế cơn giận, ôn tồn dỗ dành, nói: “Vì sao lại
không vui như vậy? Ai chọc giận em sao?” Lại còn xoa xoa đầu cô, vô cùng thân
thiết, khiến cho cô không thể
Chu Dạ từng bước tránh ra
như tránh ôn thần, nhìn hắn, một lúc lâu sau nói: “Vệ Khanh, hôm nay chúng ta
nói cho rõ ràng, tôi không thích anh, cũng không có hứng thú cùng với anh chơi
trò tình cảm. Từ nay về sau, không cần lại đến trêu chọc tôi, cẩn thận tôi kiện
anh tội quấy nhiễu tình dục!”
Ngay cả tội danh “quấy
nhiễu tình dục” cô cũng đã nói ra, thật sự là trở mặt, tàn nhẫn cắt đứt quan
hệ. Vệ Khanh liền nổi giận, lạnh lùng nói: “Chu Dạ, em đừng quá kiêu ngạo! Sau
này không ai chịu được đâu!” Thật sự là cô nhóc không biết trời cao đất rộng là
gì, nói chuyện cũng không biết giữ chừng mực.
Cô lạnh giọng nói: “Tương
lai thế nào là chuyện của tôi, không liên quan tới anh!” Vệ Khanh bị cô chọc
giận tới mức nói không ra lời, vừa tức vừa giận, cứ đứng nguyên tại chỗ. Cô
cũng không để ý tới hắn, chạy vài bước, quay lại nhìn vẫn thấy hắn ngây ngốc
đứng ở chỗ đó, có lẽ tức quá mà ngẩn người, lại hét lên: “Anh còn không
đi đi! Đứng ngớ ngẩn ở đó nữa!”
Vệ Khanh giận lắm, muốn
giữ cô lại hung hăng dạy dỗ một chút. Chẳng những không đi, hay tay còn đút vào
túi quần, giương mắt khiêu khích nhìn cô. Chu Dạ cắn môi, dậm chân nói: “Mặc kệ
anh!” Rồi chạy như bay. Trong lòng tức giận rất nhiều, giống như có một điều gì
đó, quẩn quanh trong lòng không biến mất.
Vệ Khanh nhìn theo tới
khi không còn thấy bóng dáng cô, mới lên xe “Rầm” một tiếng, vặn tay lái, nhấn
ga, giống như bay ra ngoài. Hắn sắp bị cô làm cho tức chết rồi.
Chu Dạ chạy về tới kí
túc, bỗng nhiên như không còn chút sức lực, trong lòng giống như thiếu vắng
điều gì, rất khó chịu. Cảm thấy buồn bực, phá lệ đi cầu thang bộ lên. Chờ khi
cô đi lên tới tầng mười hai, đã mệt tới mức không còn sức để thở, trái tim cứ
đập thình thịch trong ngực, thở phì phì tới mức thiếu chút nữa không thể thẳng
lưng đứng dậy, mọi chuyện đành tạm thời bỏ qua, trở về phòng, ngồi phịch xuống
giường, liều mạng thở.
Lưu Nặc thấy cô há miệng
to uống nước ừng ực, ngó đầu ra nói: “Chu Dạ, tớ hỏi cậu một chuyện được
không?” Chu Dạ gật đầu, ý bảo cô nói. Lưu Nặc nói tiếp. “Ngày hôm qua, khi thi
xong tiếng Anh, tớ thấy cậu cùng với một người đàn ông ngồi trên chiếc
Lamborghini màu đen, có phải là bạn trai của cậu không vậy?” Hỏi có phải là bạn
trai của Chu Dạ hay không, đã xem như là một cách nói khéo léo rồi, ở trường
này, có chuyện gì là không thể chứ.
Chu Dạ bị sặc, ra sức ho
khan. Nghĩ thầm, xong rồi, cảnh ngày hôm qua, sợ rằng mọi người đều nhìn thấy!
Sau lưng còn không biết có bao nhiêu lời khó nghe đâu. Cuống lên, vội nói:
“Không phải, không phải, không như cậu nghĩ đâu. Đó là chú tớ, chú biết tớ đi
thi, nên cố ý tới hỏi thăm thôi. Các cậu không cần nói hươu nói vượn đâu.” Lời
lẽ rất chính trực, chẳng qua không biết nếu Vệ Khanh nghe được thì sẽ ra sao
nữa?
Lưu Nặc vừa nghe là chú
của Chu Dạ, liền cười: “Hóa ra là chú cậu, mọi người còn tưởng cậu có diễm phúc
gì đó. Chú cậu thật nhiều tiền nha, lái Lamborghini, lại còn rất đẹp trai, đã
kết hôn hay chưa?” Vẻ mặt cười cười hỏi thăm. Chu Dạ vội nói: “Kết, kết, sớm
kết hôn rồi, đã sớm có em bé rồi. Các cậu không cần suy nghĩ sâu xa đâu.” Mấy
người khác ngồi bên cạnh nghe tám chuyện, thở dài một tiếng nói: “Vì sao đàn
ông tốt lại thường kết hôn sớm vậy?”
Chu Dạ nghe xong, khinh
thường "Hừ" một tiếng, nghĩ rằng, Vệ Khanh kia mà coi như là đàn ông
tốt, đời này không phải toàn màu hồng ư? Trốn trong góc phòng, lén lút lau mồ
hôi trên trán, may mắn lừa được một phen, đúng là không còn mặt mũi gặp ai. Chỉ
sợ những người khác không coi lời nói dối đó là thật.
Tới quầy tạp hóa mua nước
ngọt, lại gặp Lâm Phỉ, liền chào hỏi: “Gần đây cậu đi đây vậy? Lâu lắm rồi
không thấy bóng dáng cậu đâu cả?” Lâm Phỉ nhún vai, “Tớ còn có thể đi đâu chứ,
chẳng phải vẫn giống trước đây sao. Nhưng mà cậu đó, gần đây có không ít chuyện
nha.” Chu Dạ ngây ngô cười vài tiếng, vội chuyển chủ đề: “Giờ cậu muốn đi đâu?
Có về kí túc không?” Lâm Phỉ lắc đầu, "Không, đang định ra ngoài. Nghe nói
gần đây cậu qua lại với Vệ Khanh à?"
Chu Dạ vội vàng giải
thích: “Không có, không có, cậu đừng có nghe người khác nói bừa.” Lâm Phỉ quay
đầu lại nhìn cô: “Không có? Không phải anh ta đều đến trường đón cậu sao?” Chu
Dạ thầm mắng trong lòng, tại sao ngay cả Lâm Phỉ thường xuyên không ở trường
cũng biết? Kiên trì nói: “Không có thật mà! Nếu tớ muốn ở cùng một chỗ với anh
ta thì đã sớm làm, cần gì phải chờ tới bây giờ?”
Lâm Phỉ nghĩ nghĩ một
lát, gật đầu: “Nói cũng đúng. Vậy anh tới tìm cậu có chuyện gì?” Chu Dạ bị hỏi
đến mức không còn sức nữa, may mắn nhớ ra một chuyện, liền nói: “Không phải
trước kia tớ từng làm thêm ở công ty anh ta sao? Việc này cậu cũng biết mà,
nhớ không? Tiện đường anh ta đến gặp tớ vì việc đấy ấy mà.” Cảm thấy mình nói
dối càng ngày càng giỏi, mặt không đổi sắc, tâm không loạn, còn có thể thong thả
ứng phó. Lâm Phỉ không nghi ngờ gì, vỗ đầu cô nói: “Đi đi, cậu không liên quan
gì tới anh ta là được. Người đàn ông đó, không có gì tốt cả!”
Chu Dạ nghe giọng cô khác
lạ, vội hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao?” Không phải cô ấy và bạn trai mới lại
xảy ra chuyện gì đó chứ? Lâm Phỉ không trả lời, chỉ nói: “Không có gì, tâm tình
không tốt một chút. Tớ đi trước đây, cậu đi ăn cơm đi.” Chu Dạ không hỏi nhiều,
dặn dò cô phải cẩn thận, rồi đi về phía canteen. Cô và Lâm Phỉ vẫn nói cười như
cũ, nhưng vô hình chung cảm thấy có cái gì đó giữ kẽ, không thân mật như trước.
Chạy tới phòng vẽ, vất vả
hít một hơi, không quay về kí túc, sợ có người lại hỏi về chuyện Vệ Khanh,
nhưng không ngờ Trương Suất lại hỏi: “Chu Dạ, cậu và Vệ tiên sinh quen biết
nhau à?” Chu Dạ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sao ngay cả tên này cũng nghe tám
chuyện vậy? Hỏi lại: “Sao vậy? Vì sao hỏi như vậy?
Trương Suất chần chừ một
lúc mới nói: “Chu Dạ, đây là chuyện riêng của cậu, tớ vốn không có quyền hỏi
đến…” Cô xua tay: “Không, không, ý tớ không phải như vậy. Ý tớ là, cậu nghe
được đồn đại gì sao?” Trương Suất không nói gì. Hôm Chu Dạ thi tiếng Anh, hắn
cố ý tới tìm cô, muốn hỏi cô làm bài thế nào, muốn an ủi cô. Trước khi thi, một
nửa kiến thức của cô là do hắn phụ đạo. Không ngờ lúc đến lại nhìn thấy cảnh
cô lên xe Vệ Khanh, không biết cảm xúc khi ấy là gì nữa, vẫn cứ canh cánh trong
lòng. Thật ra hắn cũng không nhìn thấy Vệ Khanh, nhưng nhìn chiếc Lamborghini
kia, hắn cũng đoán ra được.
Chu Dạ lại hỏi: “Có phải
cậu nghe được lời gì khó nghe không?” Cô rất quan tâm tới chuyện đồn đại, muốn
biết ở sau lưng mọi người nói gì. Trương Suất lắc đầu, “Không có, tớ không nghe
được chuyện gì. Chẳng qua muốn hỏi có phải cậu có quen biết với Vệ tiên sinh
hay không?” Chu Dạ chối phắt: “Không quen, tớ với anh ta không quen biết. Sợ
rằng sau này ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.” Lúc nói ra lời này, trong
lòng lại thắt lại một chút, có chút phiền muộn.
Chu Dạ đã nói rõ ràng như
vậy, tảng đá trong lòng Trương Suất cũng buông lỏng, vội nói: “Hóa ra là không quen,
đoàn trường còn tưởng cậu đi tới công ty anh ta xin tài trợ. Nếu không quen thì
bỏ đi, đổi công ty khác là được.” Hắn cũng có tâm tư, lòng vòng hỏi thăm. Chu
Dạ nghe xong, hóa ra là vì chuyện kinh phí của đoàn trường, mình đúng là lấy
tâm tư tiểu nhân đo lòng quân tử, Trương Suất sao có thể để ý tới chuyện bên
ngoài cơ chứ. Vội nói: “Đúng thế, đúng thế, đổi sang công ty khác đi. Tớ nhớ
lần trước trường mình còn xin được tài trợ từ Sony, không bằng lần này lại thử
xem.”
Trương Suất thuận miệng
đáp lời cô, nhưng lại nghĩ không biết Vệ Khanh tới tìm cô có chuyện gì. Hắn
hiểu rõ tính Chu Dạ, có chí tiến thủ, tự lập tự cường, không phải loại con gái
tham hư vinh tiền tài.
Vệ Khanh sau hôm cãi nhau
với Chu Dạ, mặt mũi hắc ám liên tiếp mấy ngày, cơn giận không thể nào tiêu tan
được. Vô duyên vô cớ bị con gái đá, bảo hắn nuốt trôi cơn giận này thế nào
đây? Đám nhân viên thấy tâm tình ông chủ không tốt, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ,
không dám cao giọng nói chuyện, sợ không cẩn thận chọc giận tới hắn, xảy ra chuyện
gì cũng không biết chừng.
Buổi tối lại bị đám bạn
bè lôi đi uống rượu. Mọi người nhìn thấy hắn không vui, không buồn nói lời nào
ngồi một góc, liền trêu: “Vệ Khanh, sao hôm nay lại khó chịu vậy? Ai làm cậu
nổi giận thế!” Vệ Khanh cũng không trả lời, uống một hơi cạn sạch. Mọi người vỗ
tay: “Tửu lượng tốt!” Lại bắt đầu la hét uống thêm năm, ba chén nữa.
Có người cầm ly rượu ngồi
xuống cạnh Vệ Khanh, cười hỏi: “Vệ thiếu, bạn gái nhỏ của anh đâu rồi, sao lại
không tới? Có khỏe không?” Vệ Khanh liền che giấu: “Vẫn ổn. Sao vậy, cho rằng
chúng tôi cãi nhau ư?” Hắn không muốn bị người khác lôi việc này ra chế giễu
hắn, nếu thế thật không muốn sống nữa, cho nên phải chặn họng tên này trước.
Ngượi nọ cười: “Không, không phải, ý em không phải vậy, chính là bạn gái của
anh còn ít tuổi, tâm sự nặng nề. Nghĩ không biết có phải anh lại bắt nạt người
ta không?
Vệ Khanh nhíu mày khó
hiểu, hỏi: “Lời của cậu có ý gì?” Người nọ nhún vai, nói cho hắn biết. “Cái đêm
chúng ta ở Mật Vân trượt tuyết, lúc đó đã hơn mười hai giờ đêm, lại thấy cô
nhỏ chạy xuống dưới lầu, còn hút thuốc nữa. Nhìn có vẻ phiền não, anh có biết
chuyện này không?” Vệ Khanh giật mình, hắn cũng không ngờ Chu Dạ lại biết hút
thuốc, vội hỏi: “Cô ấy có sao không? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Người nọ cười: “Cô ấy
cũng không làm gì, hút thuốc xong liền đi lên. Em còn nói chuyện với cô ấy một
lát, hỏi anh ở đâu, thấy bảo anh đang ở trong phòng ngủ, cảm thấy kỳ quái,
không ngờ cô ấy lại trốn anh đi xuống, dáng vẻ giống như khổ sở vì tình ấy!”
Nói xong, lại cười ra tiếng. Vệ Khanh ngồi im tại chỗ, không nói được lời nào.
Ngay từ đâu hắn không hiểu vì sao Chu Dạ lại nổi giận, cáu kỉnh, giống như trẻ
con bình thường cố tình gây sự.
Nhưng hắn đã quên, Chu Dạ
đã không còn là trẻ con, ra ngoài xã hội rèn luyện quá nhiều, tâm tư trong
lòng so với lứa bạn cùng tuổi thành thục hơn nhiều. Có đôi khi nhìn cô giống
như là tùy hứng chơi đùa, nhưng làm việc luôn có chừng mực, chuyện lãnh đạm vô
tình như lần trước chưa từng xảy ra. Vệ Khanh vốn là cao thủ tình trường, suy nghĩ
tới chuyện này, cảm thấy hiểu được một chút, tâm tư cũng mở rộng, mọi giận dữ
cũng qua hết. Suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện một lượt, nghĩ thầm, không
biết rốt cuộc tâm tư Chu Dạ thế nào, cần phải tìm ra sự thật để nói chuyện,
không thể đoán bừa.
Nhướng mày, nảy ra ý hay.
Buổi tối, Chu Dạ lười
biếng nằm ở trên giường đọc sách, nhìn đồng hồ, nghĩ nên ngủ sớm dậy sớm, cố
gắng tu dưỡng thành thói quen mới được. Đang chuẩn bị thay áo ngủ, lại nhận
được cuộc gọi từ một số lạ, vẫn nghe máy hỏi: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
Đối phương hỏi: “Chu Dạ
phải không?” Cô gật đầu nói phải, người nọ thở dài nói: “Tôi là bạn của Vệ
thiếu, tên là A Triết, cô còn nhớ chứ? Lần trước có trong đoàn trượt tuyết ấy!”
Chu Dạ liền đáp nhớ rõ, nhớ rõ. Hắn lại nói: “Cô vẫn nhớ tôi là tốt rồi, cô mau
tới bar “Vương triều”, Vệ thiếu xảy ra chuyện rồi, nhanh đến đi.” Giọng nói rất
vội vàng, cũng không chờ cô hỏi đã xảy ra chuyện gì, đối phương đã cúp máy.
Chu Dạ nghe đầu đây bên
kia vẳng lại tiếng cãi nhau ầm ĩ, lại có tiếng loảng xoảng của ly cốc rơi vỡ,
giống như có người đánh nhau. Nhìn điện thoại nhíu mày, Vệ Khanh xảy ra
chuyện, bảo cô phải làm sao, người ta lại coi cô là bạn gái hắn. Nghĩ tới
nghĩ lui, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, nếu không chắc
cũng không kinh động tới cô, vôi vàng đi tới bar “Vương triều.” Vừa xuống
taxi, đã thấy A Triết đứng đón, lau mồ hôi nói: “Cuối cùng cô cũng tới! Mau vào
đi thôi, mau vào đi thôi." Còn giúp cô đi vào trong.
Chu Dạ thấy hắn như vậy,
vội hỏi: "Vệ Khanh xảy ra chuyện gì? Còn sống chứ?" Nghĩ thầm, trăm
ngàn lần đừng kêu cô tới nghe di ngôn a! A Triết đau đầu nói: "Cô đi vào
sẽ biết, bên trong đều loạn tới không còn thấy hình thù gì nữa ." Chu Dạ
sải nhanh bước chân chạy vào, khách khứa đều về gần hết, chỉ có Vệ Khanh kia
say xỉn ngã trái ngã phải, mượn rượu làm càn, cũng không biết còn chút tỉnh táo
nào không.
Vệ Khanh ném ly rượu
trong tay xuống đất, hào sảng nói: “Rượu ngon gặp tri kỉ ngàn chén thiếu, hôm
nay không say không về! Mọi người cùng nhau uống đi!” Chu Dạ nhíu mày, hỏi A
Triết. “Anh ấy uống bao nhiêu rồi?” A Triết chỉ vào đống vỏ chai rượu lăn lóc
dưới đất, nói: “Đều là anh ấy uống, tâm tình Vệ thiếu hôm nay không được tốt,
bao trọn “Vương triều” uống rượu. Chúng tôi thấy anh ấy uống tới mức không còn
tỉnh táo nữa, khuyên thế nào cũng không nghe, luôn miệng gọi tên cô, không còn
cách nào khác, đành phải mời cô tới đây, dẫn anh ấy trở về nghỉ ngơi. Nếu uống
tiếp, chỉ sợ phải vào viện mất.
Chu Dạ nghĩ thầm, lại đem
cục diện rối tinh này quăng cho cô. Thở dài, không có cách nào khác, người cũng
đã tới, còn có thể thế nào nữa. Đành đi lên phía trước, đỡ hắn, nói: “Được rồi,
đừng uống nữa, về nhà thôi.” Vệ Khanh lắc lắc đầu, lại rót rượu nói: “Ồ… Chu
Dạ, em đã đến rồi, anh còn tưởng rằng… em không quan tâm tới anh, anh còn muốn
uống…” Chu Dạ tức giận nói: “Anh còn nhận ra tôi à, vẫn chưa say chết chắc! Đi
về, đi về, uống rượu đến phát điên rồi! Cẩn thận tôi lôi anh tới đồn cảnh sát!”
Vệ Khanh âm thầm thở dài,
người này thật là nhẫn tâm , thấy hắn say như vậy , cô cũng không nói được lời
dễ nghe, ác thanh ác khí . Không dám dài dòng, toàn thân ngã vào người cô,
nhuyễn ngọc ôn hương, chiếm hết tiện nghi. Chu Dạ làm sao đủ sức khiêng hắn,
gắng hết sức đỡ cho hắn đứng vững, quay về phía A Triết nói: “A Triết, anh có
thể giúp tôi đưa anh ấy lên xe không?” A Triết vội vàng gật đầu, đỡ Vệ Khanh,
kéo hắn đi ra ngoài. Chu Dạ vung tay đi theo phía sau, Vệ Khanh lại thở dài.
A Triết lái xe đưa bọn họ
về, Chu Dạ đỡ Vệ Khanh ngồi phía sau. Vệ Khanh mừng thầm trong lòng, đầu tiên
là tựa vào vai cô, chậm rãi, chậm rãi trượt xuống dưới, ngã vào lòng cô, giả vờ
say tới bất tỉnh nhân sự. Chu Dạ chửi nhỏ một tiếng: "Sao không chết phứt
đi cho rồi! Chẳng khác gì heo cả!" Vệ Khanh nghe được càng thêm dũng cảm ,
cả người như chui vào trong lòng cô. Tuy bất mãn, nhưng cô cũng không đẩy hắn
ra, còn lấy gối đệm ở phía sau cho hắn gối đầu. Nghĩ, sao mình lại như thế này?
Lại cùng hắn ở chung một chỗ, ông trời thật không có mắt!
Vùi đầu trên gối mềm, Vệ
Khanh tức giận mà không làm gì được, từ trước tới sau, Chu Dạ vẫn không chịu
cho người ta lợi dụng. Ngửi mùi thơm trên người cô truyền tới, càng khó chịu,
rất muốn ôm cô vào trong lòng làm bậy.
Chu Dạ tìm chìa
khóa trên người hắn, A Triết dìu hắn ngồi xuống sofa, nói: “Tôi về đây.” Chu Dạ
vội nói cám ơn, còn nói: “Uống chén nước rồi hãy đi.” Vội cầm chén đi rót nước.
A Triết lắc đầu. “Tôi không uống đâu, tôi về, cô ở lại chăm sóc Vệ thiếu cho
tốt.” Đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Chu Dạ thấy hắn nửa sống
nửa chết nằm vật trên sofa, cơn tức đầy người, vỗ vỗ mặt hắn nói: “Này, tỉnh
tỉnh, tỉnh dậy đi!” Vệ Khanh cứ lầm bầm “hừ” vài tiếng, lại không mở mắt. Chu
Dạ tức giận nói: “Vẫn còn có thể nổi giận nha, thế thì chưa chết được. Say
thành như vậy, đáng đời.” Cầm lấy túi xách trên ghế, định đi về. Dù sao cũng
không chết được, không liên quan tới cô, nhìn càng thêm
Vệ Khanh thấy cô có thái
độ bỏ mặc mình tự sinh tự diệt, về sau thật không dám uống rượu trước mặt cô
nữa, như thế này mà gọi là chăm sóc người khác sao? Vội ôm đầu rên rỉ:
"Nước ——" Chu Dạ không còn cách nào khác, đành phải quay lại, rót một
chén nước, đặt lên bàn, thấy hắn chậm chạp không nhúc nhích, mắng: “Anh đúng là
đại lão gia, lại còn để tôi phải hầu hạ anh nữa.” Đỡ đầu hắn, giúp hắn uống
nước. Vệ Khanh mừng thầm không thôi.
Chờ uống hết chén nước,
hắn chậm rãi mở mắt, làm bộ như vừa tỉnh, lẩm bẩm “Cảm ơn..” nhờ sự giúp đỡ của
Chu Dạ mà đứng dậy, lẩm bẩm: “Đỡ anh về phòng, đau đầu….” Chu Dạ mắng hắn tự
làm bậy, không thể sống tốt, nhưng vẫn đỡ hắn về phòng ngủ, hai người đồng thời
ngã xuống giường.
Vệ Khanh vội vàng xoay
người một cái chặn cô lại, đầu cọ cọ vào ngực cô, trong lòng không biết lại suy
nghĩ đen tối thế nào. Chu Dạ nổi giận, đấm một phát vào đầu hắn, sao bay đầy
đầu, Vệ Khanh đau tới mức nhe răng trợn mắt, biểu hiện này không phải là giả
vờ, hàng thật giá thật, hắn tin rằng đầu hắn ngày mai sẽ sưng lên một cục u, cô
ấy cũng không sợ mà đánh hắn tới mức choáng váng đầu óc, ra tay nặng như vậy cơ
chứ. Vuốt chỗ đau, ai oán nhìn Chu Dạ, nhưng Chu Dạ quay đầu không phát hiện
ra.
Chu Dạ còn mắng:
"Cẩu ăn c*t không đổi được! Sắc lang!" Say thành như vậy còn biết
lợi dụng sàm sỡ người khác. Đẩy hắn sang bên cạnh, đứng dậy bước đi. Vệ
Khanh thuận thế ngã xuống đất, ngã xuống tấm thảm, may mà thảm dày chống đỡ,
không thì không biết sẽ đau tới mức nào, lại nói lúc Vệ Khanh ngã xuống cũng
rất có kỹ xảo nha. Chính là “rầm” một tiếng, làm Chu Dạ sợ hãi, vội ghé lại
trên người hắn, liên tục hỏi hắn có đau không, trong lòng tự trách mình rất lỗ
mãng , không nên đẩy chết hắn, muốn đẩy cũng không đẩy ngã như thế.
Vệ Khanh ậm ừ vài tiếng,
Chu Dạ dìu hắn đứng dậy, lần này động tác rất dịu dàng, giúp hắn cởi áo khoác,
cởi giày, còn dùng khăn ấm lau mặt giúp hắn. Vệ Khanh đắc ý trong lòng, chiêu
khổ nhục kế này thật sự là cao minh, hưởng hết diễm phúc. Trong lòng nghĩ thầm,
dùng cách gì giữ lại cô mới được. Lại nghe thấy Chu Dạ nói: “Đã trễ thế này
rồi!” Nhớ ra kí túc đã tới giờ đóng cửa.
Chu Dạ phiền não nhìn
đồng hồ, lại nhìn Vệ Khanh say thành một đống như vậy, trong lòng nổi giận,
hung hắng véo đùi hắn, mắng: “Đều tại anh làm hại!” Vệ Khanh đau kêu thành
tiếng, ở trên giường lăn ra xa, cách xa cô mới dám dừng lại. Cô nghĩ thầm hắn
say đã không biết gì nữa, nhân cơ hội này, phải ngược đãi hắn môt chút! Không
do dự mới ra tay như vậy. Việc này có thể coi như gậy ông đập lưng ông không?
Chu Dạ nghe hắn kêu đau,
hoảng sợ, lầm bầm lầu bầu: "Sẽ không tỉnh chứ?" Nhìn nhìn tay mình,
có chút chột dạ, không phải xuống tay quá nặng chứ?
Hiện giờ Vệ Khanh cũng
không dám có ý gì với cô, chỉ cần cô không lấy hắn ra trút giận là tốt lắm rồi.
Chưa bao giờ tưởng tượng ra, đã say rượu lại còn bị ngược đãi thế này. Người ta
uống rượu không phải đều được đối xử tốt sao? Tại sao chính mình lại gặp phải
người sắt đá như vậy? Đúng là dở khóc dở cười, giận cũng không phải, buồn cũng
không phải.
Trước khi đi cô còn
không chút khách khí đá đá hắn, sau đó mới đặt hai chân hắn lên giường, đắp
chăn cho hắn. Đứng từ trên cao nhìn xuống, nói: “Coi như hôm nay tôi mở lòng
từ bi, không vất anh ở dưới lầu là tốt lắm rồi.” Mở cửa đi ra ngoài.
Vệ Khanh vội vàng xốc
chăn lên, nhìn xuống đùi, quả nhiên một mảng xanh tím, thở dài, sao chính mình
mệnh khổ như vậy, bị người ta bắt nạt thê thảm! Đang tự hối tiếc thì lại nghe
ngoài cửa có tiếng động, vội nằm xuống. Chu Dạ bưng một bát dấm chua vào, dìu
hắn ngồi dậy.
Vệ Khanh hoảng hốt, không
phải muốn hắn uống chứ? Hắn tình nguyện bị cô đánh chứ không muốn uống cái thứ
này. Chu Dạ ngồi cạnh thì thào tự nói: “Nghe nói dấm chua có thể giải rượu nha,
không biết có đúng hay không? Dù sao uống vào cũng không có việc gì, còn giúp
tiêu hóa nữa.” Đầu Vệ Khanh giãy ra, cố ý không uống, chết cũng không uống!
Trong ngăn kéo có nhiều thuốc giải rượu như vậy, vì sao lại bắt hắn uống dấm
chua? Vệ Khanh là có tiếng không thích ghen, đồ ăn nào có vị chua một chút, hắn
đều không ăn, huống chi cô lại bắt hắn uống nhiều dấm như vậy. Khác gì giết hắn
cơ chứ!
Chu Dạ lại đấm một phát
vào đầu hắn, mắng: “Anh ngoan ngoãn cho tôi! Tôi còn chưa đủ tốt với anh hay
sao, còn sợ anh khó chịu, giúp anh giải rượu!” Vệ Khanh bị cô áp bức uống hết
chén dấm xong, đúng là chịu tội nha, hắn khổ sở nói không lên lời, nếu khóc
được chắc máu hòa lẫn nước mắt mất.
Chu Dạ nhìn cái chén
không, thì thào tự nói: "Ít sao? Có muốn uống thêm không?” Vệ Khanh nghe
xong, rốt cuộc không chịu nổi nữa, chạy tới toilet, nôn toàn bộ mọi thứ trong
bụng, ngay cả nước vàng cũng nhổ ra. Chu Dạ liên tục gật gầu: “Nôn ra được là
tốt, nôn ra được là tốt.” Vệ Khanh nghe xong, thiếu chút nữa đâm đầu vào tường
tự vẫn, vẻ mặt trắng bệch nhìn Chu Dạ, nói không n
Cái này gọi là báo ứng.
=))