Sau khi nôn xong, Vệ
Khanh mềm nhũn người, không có sự giúp đỡ của Chu Dạ thì suýt nữa không đứng
dậy được, vẻ mặt buồn bực. Chu Dạ thấy hắn rất mệt mỏi, vội nói: “Súc miệng một
ngụm rồi về ngủ thôi.” Cố ý đưa chén nước ấm cho hắn súc miệng, còn cẩn thận
xắn tay áo giúp hắn, lại hỏi: “Có muốn lau mặt không?”
Vệ Khanh gật đầu, rõ ràng
trong miệng vẫn khó chịu, nhưng tinh thần lại rất tốt. Chu Dạ rót nước ấm, đưa
khăn mặt cho hắn. Hắn không nhận, nói: “Bây giờ anh chẳng còn chút sức lực nào
đâu, em giúp anh đi.” Nói xong, lại cúi gập thắt lưng. Cô thấy dáng vẻ yếu ớt
của hắn, đành phải kiễng chân, lau mặt cho hắn, còn nói: “Anh tỉnh rượu chưa?
Nếu không, tắm rửa một chút đi.” Hai tay Vệ Khanh ôm lấy vai cô, lười biếng
nói: “Em giúp anh tắm à?” Cô hừ lạnh: “ Nằm mơ à? Nhanh về ngủ đi, ngủ được một
giấc là tốt. Ai kêu anh uống nhiều như vậy.”
Vệ Khanh cố ý cọ cọ vào
người cô, dán sát vào cô nói: “Còn không phải bởi vì em ư? Vì sao em lại nói
không thích anh? Bị bạn gái đá, đành phải mượn rượu giải sầu ." Chu Dạ tức
giận nói: "Tôi không thích anh thì sao? Anh nghĩ anh là mẫu người vạn
người mê, thì mọi người đều thích anh à?" Thích ai thì cứ thích, lại
còn lôi cô ra hành hạ, cái đồ chuyên gây phiền não. Vệ Khanh ôm cô thuận thế
ngã xuống giường, nhẹ nhàng thở bên tai cô hỏi nhỏ, "Chu Dạ, thật ra —— em
có thích anh phải không?"
Chu Dạ sợ run, tâm tự bị
người ta vạch trần, thẹn quá hóa giận, hung hăng nói: “Ai thích anh? Chưa từng
thấy người nào tự kỷ như anh, tự cho mình là thông minh, tự cho là đúng, tự
mình đa tình, tự cuồng tự đại, tự kỷ…”
Vệ Khanh cười không nói
gì, tùy ý để cô nói năng lộn xộn mắng loạn. Cô vừa mắng vừa hô hấp bằng miệng,
cảm xúc mãnh liệt, bộ ngực dưới thân không ngừng phập phồng, cực kỳ mềm mại;
còn có làn da dưới cánh tay mềm mịn, trơn nhẵn, chạm dưới tay hắn, như sợi tơ
quấn quanh, hết thảy đều làm tâm tư hắn khó nhịn. Rốt cuộc kiềm chế không được,
cúi đầu hôn xuống môi cô, đầu tiên là chậm chạp nhấm nháp, tiếp đó lại mút lấy môi
cô, làm đôi môi khô hanh của Chu Dạ trở nên căng mọng, ngon
Chờ đến lúc cô phát giác,
giãy dụa không ngừng, ngực lại càng thêm phập phồng, vội giúp cô lấy hơi, đầu
lưỡi tham lam đi vào, triền miên hôn sâu, giống như mọi phần trong cơ thể gắn
bó chặt chẽ với cơ thể cô. Hơn nữa, còn xấu xa dây dưa đầu lưỡi Chu Dạ, ép cô
phải đáp lại. Chu Dạ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khó thở, bị hắn chèn ép
tới toàn thân vô lực, không thể động đậy, tùy ý để hắn đùa nghịch.
Vệ Khanh càng hôn càng
sâu, cũng không quên sờ loạn người cô, cảm giác mùi hương nhẹ nhàng ngạo ngạt
từ người dưới thân, vòng eo nhỏ bé tinh tế, phảng phất như không có, khiến
người ta muốn yêu thương. Tay không tự chủ được, theo vạt áo lông đi vào, một
tấc lại một tấc hướng lên trên sờ soạng, chậm rãi đi tới trước ngực. Chu Dạ cảm
nhận được khí lạnh, thoáng phục hồi lại tinh thần, mặc dù không nói lên lời,
nhưng vẫn cố gắng vươn tay đẩy hắn, kiên quyết chống cự.
Vệ Khanh hơi hơi nhích
người ra, rời môi cô, cầm một bàn tay cô đặt vào trong áo sơ mi cuả mình. Chu
Dạ thở hổn hển, đang muốn chửi ầm lên, bỗng nhiên đụng trúng bờ ngực ấm áp khỏe
mạnh của hắn, vừa thẹn vừa quẫn, toàn thân cứng lại, không biết làm sao cho
phải. Nhân cơ hội này, Vệ Khanh lại hôn môi cô, đầu lưỡi tiến vào, hận không
thể nuốt cô vào trong bụng, giống như dù hôn thế nào cũng thấy không đủ. Một
tay giữ lấy tay Chu Dạ để ở trước ngực mình, tay kia thì sờ soạng ngực cô, thậm
chí còn nhẹ nhàng lôi kéo vuốt ve.
Chu Dạ lắc đầu né tránh,
Vệ Khanh đuổi sát không buông, tệ hơn nữa là kéo tay cô ra phía sau lưng hắn,
hắn đã sớm có phản ứng. Chu Dạ rụt tay về, hai tay dùng lực ra sức đẩy đầu hắn
ra, kinh hoảng cầu xin: “Vệ Khanh, không cần, xin anh…” Sợ hãi như thế, tay
chân luống cuống, đôi mắt đã ngấn lệ.
Vệ Khanh biết cô là lần
đầu tiên, khó tránh khỏi sợ hãi, dịu dàng dỗ cô: "Ngoan, không sợ, có
anh đây rồi. Chu Dạ, anh thích em, thật sự." Động tác càng ngày càng ôn
nhu. Vệ Khanh phong lưu nhưng cũng chưa đến mức hạ lưu.
Chu Dạ cảm nhận được nỗi
bất an và xao động trong lòng chảy qua, không quen như thế, không thể khống
chế. Cặp mắt đẫm lệ mông lung nhìn quần áo không chỉnh tề của hai người, trong
lòng lại tức giận. Đây tính là gì? Say rượu loạn tính! Tôi phỉ nhổ vào! Lau lau
nước mắt, lợi dụng lúc Vệ Khanh không chú ý, xoay người đứng dậy. Nhưng chưa đi
được mấy bước, cả người mềm nhũn, giống như trong thân thể còn lưu lại cảm giác
rung động do hắn gây ra, làm cô không thoải mái mà lại sợ hãi, vì thế ngồi
xuống dưới đất, dựa vào chân giường, không nói một
Vệ Khanh ngồi trên mặt
đất, nắm vai cô hỏi: “Làm sao vậy? Giận sao?” Chu Dạ rầu rĩ nói: “Đừng động vào
tôi!” Vất tay hắn ra. Hắn càng làm càn, ôm cô vào ngực, ôn nhu nói: “Chu Dạ, em
đừng giận. Anh thích em, mới muốn thân mật với em, ôm em một chút.” Nói xong,
lại cúi người hôn lên khóe môi cô. Chu Dạ quay đầu đi, không để hắn thực hiện
được mục đích, cái này mà gọi là thân mật, ôm một chút à? Đã đến mức độ nào
rồi? Nghiêm mặt nói: “Tôi nói rồi, tôi không thích anh, tôi không cần như vậy.”
Vệ Khanh cười khổ, vịt
con ngang ngạnh, không thích hắn mà lại để hắn làm như vậy à? Nếu không, đã
sớm khóc rối tinh rối mù! Mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyển biến tốt. Kéo cô
đứng dậy, thở dài nói: “Được rồi, được rồi, anh không hề cố ý đối xử với em như
vậy được không? Mau đứng dậy, cẩn thận cảm lạnh.” Chu Dạ tùy ý để hắn kéo dậy,
cắn môi nói: “Thật chứ? Đây là anh tự nói, không cần lại động tay động chân.”
Vệ Khanh lắc đầu, dục
vọng dưới thân còn chưa được giải quyết, chỉ vì muốn cô yên tâm mà phải
nói là không có. Nhìn cô như vậy, khẳng định là không được rồi. Duỗi tay kéo cô
lại gần, nhíu mày nói: “Nhưng mà anh muốn hôn em. Em phải ngoan ngoãn, nếu
không sẽ không tính tới lời vừa nãy nữa.” Chu Dạ cúi đầu không nói lời nào,
trong lòng do dự. Thật ra Vệ Khanh trêu đùa cũng chỉ là kỹ xảo nhỏ, cô nghĩ nếu
muốn hắn không động tay động chân, chắc phải thỏa hiệp một chút.
Chu Dạ cúi đầu nói:
"Không cần, miệng anh đầy mùi rượu, tôi không thích." Vệ Khanh nghe
được, cười to, nói: "Không cần sao? Anh càng muốn! Bằng không anh sẽ làm
mấy chuyện xấu nhaa!" Nâng mặt cô lên, lại dùng đầu lưỡi khiêu khích cô,
bàn tay cách qua lớp quần áo trước ngực tàn sát bừa bãi. Chu Dạ buồn bực đẩy
hắn ra, liều mạng thở. Hắn mới buông cô ra, cười hỏi: “Còn cảm thấy mùi rượu
không?” Cố ý ôm chặt cô, cọ cọ lên người mình. Chu Dạ cảm giác được thân dưới
hắn cứng rắn, đỏ mặt giãy dụa. Dáng vẻ Vệ Khanh lưu manh, nói: “Không giúp anh
giải quyết sao?” Đem tay cô đặt ở trung tâm dục vọng của hắn.
Chu Dạ da mặt mỏng, chỉ
một chút toàn thân đỏ bừng, trách mắng: "Buông tay, lưu manh!" Chạy trối
chết đi ra ngoài. Dù sao tuổi cô vẫn còn nhỏ, vẫn chưa trải qua tư vị tình dục,
mở cửa sổ, hít một ngụm khí lạnh liền bình tĩnh trở lại, nghĩ thầm Vệ Khanh
đúng là đồ sắc lang, ngôn ngữ hạ lưu, hành vi xấu xa.
Vệ Khanh không bình tĩnh
được như vậy, dục vọng vẫn căng phồng như cũ, càng ngày càng bức bách hắn. Giữa
mùa đông lạnh như thế, tắm nước lạnh mà vẫn không thể hạ hỏa. Đ phải đi ra, vẻ
mặt sầu não nói: “Chu Dạ, cho anh ôm một cái.” Ôm cô ngã xuống tấm thảm dưới
đất, vùi đầu ở bên gáy cô, dưới tay ra sức cử động, nhanh chóng phóng ra, lại
rút khăn tay, mệt mỏi lau sạch. Lông mày Chu Dạ cau chặt lại, đỏ mặt buồn bực
nói: “Vệ Khanh, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Nhìn hắn như
vậy không giống người say rượu nha, cô không thể không nghi ngờ hắn giả vờ say.
Nhưng mà chuyện này cũng không phải trọng điểm, cô đứng dậy, cầm lấy túi muốn
rời đi.
Vệ Khanh vội vàng kéo cô
lại, hỏi: “Đã muộn thế này, em đinh đi đâu?” Chu Dạ lạnh lùng nói: “Tôi về
trường.” Bị phạt cũng được, cô chẳng quan tâm nữa. Gã Vệ Khanh này, từ giờ cô
muốn cách hắn thật xa, nếu không thể trêu vào, thì đành chạy trốn. Vệ Khanh
mắng: “Đã muộn thế này còn lung tung! Còn không sợ gặp chuyện không may. Ngoan,
ở đây một đêm. Anh để em ngủ ở giường, anh ngủ ở thư phòng được không?"
Chu Dạ quyết tâm ra về,
mở cửa bước ra. Vệ Khanh không còn cách nào khác, đành phải cầm chía khóa đi
theo xuống dưới. Bất đắc dĩ, kéo cô lại nói: “Tiểu tổ tông, anh sợ em rồi. Anh
đưa em về được không? Nửa đêm rất không an toàn, cẩn thận bị người xấu lừa
bán!” Chu Dạ cũng không kháng cự, ngồi lên xe hắn, nhưng cũng không nói lời
nào, toàn bộ hành trình đều nghiêm mặt lạnh lùng. Mặc kệ Vệ Khanh trêu chọc cô
thế nào, cô đều có tai như điếc.
Vệ Khanh đưa cô tới trước
cửa kí túc, gõ cửa đánh thức quản lý kí túc, giải thích rằng cô bị ốm, phải đưa
cô đi bệnh viện. Chu Dạ khoác áo vest của Vệ Khanh, sắc mặt tái nhợt, người
quản lý vội kêu nàng về phòng nghỉ ngơi, cũng không phạt, chỉ dặn cô lần sau
phải thông báo trước. Chu Dạ cũng không chào hắn, rầu rĩ đi lên. Vệ Khanh lắc
đầu thở dài, vẫn còn giận sao? Nhìn cô đi vào rồi mới yên tâm trở ra. Ngồi vào
trong xe kiên nhẫn đợi, đến khi trong bóng đêm có một ô cửa sổ sáng đèn, biết
cô đã trở về phòng. Chậm rãi rút điếu thuốc, chờ khi đèn tắt, chung quanh khôi
phục màn đêm yên tĩnh, hắn mới lái xe rời đi.
Chu Dạ không để ý tới Vệ
Khanh, mặc kệ hắn gọi điện thế nào cũng không nghe máy, cuối cùng đơn giản là
tắt máy. Vệ Khanh bất đắc dĩ mới phải gọi điện tới kí túc, lại nghe thông báo
đường dây bận. Hắn biết Chu Dạ trốn hắn, cũng hiểu được, cô sợ hãi.
Cúp máy, chậm rãi hút
thuốc, từ đầu tới cuối, Chu Dạ khác biệt hẳn với con gái thông thường. Không vì
hắn có tiền mà chịu khom lưng, cũng không vì hắn áp bức mà nhún nhường, không
vì hắn dụ dỗ mà trầm luân. Người bình thường, đã sớm buông vũ khí đầu hàng. Hắn
quấn quýt bên đám hoa cỏ quá lâu, cũng vì như thế, mới hiểu được, một cô gái
như vậy, sớm không thể tìm được người thứ hai. Mặc kệ Chu Dạ có còn ít tuổi hay
không, ra đời chưa lâu, vẫn như nghé con mới sinh không sợ hổ, cho nên muốn giữ
lại nét hồn nhiên tốt đẹp của cô, nhưng cũng không ngờ cô lại chinh phục được
hắn. Cho nên, nếu còn muốn tiếp tục, không thể chỉ vì thế này mà dừng lại.
Có lẽ, chính là có lẽ,
nếu hắn đoán đúng tâm tư Chu Dạ, đầu tiên, nên lấy lòng mình đi trao đổi, như
vậy mới công bằng, đúng không? Hắn có tiền có thế, cũng không kém những người
tốt ở điểm nào. Nhưng ít nhất hắn có điểm đặc biệt, hắn tin tưởng trên đời này
có vài thứ không thể mua được bằng tiền. Nếu lúc sinh thời, hắn còn có thể gặp
được thứ không thể mua được bằng tiền, hắn nguyện ý quý trọng. Giống như việc
hắn không tin tưởng trên đời tồn tại tình yêu, nhưng vì Chu Dạ, hắn nguyện ý
tin tưởng, có lẽ vẫn có tình yêu.
Sau khi suy nghĩ thông
suốt, hắn thản nhiên đi tìm Chu Dạ.
Chu Dạ vội vàng đi ra
cổng trường, vừa đi còn vừa nói chuyện với Lâm Phỉ qua điện thoại: “Được được,
biết rồi, tớ sẽ nhớ mua cho cậu. Tớ đi đây, buổi tối còn phải về sớm nghe tọa
đàm về kì thi nghiên cứu sinh nữa.” Kí túc hết gạo sạch đạn, cô phải đi tới
siêu thị Hoa Liên gần cạnh mua đồ về, tiện thể mua thêm ít đồ dùng sinh hoạt cá
nhân. Còn chưa đi đến bến xe bus, có một chiếc xe tiến lại gần, Chu Dạ mở cửa
sổ, kêu lên : “Chu Dạ!”
Chu Dạ vừa thấy là hắn,
trong lòng thầm kêu không hay rồi, vừa ra khỏi cửa liền đụng tới sát tinh, cũng
không để ý đến hắn, đi thẳng về phía trước. Chu Dạ đi trên đường dành cho người
đi bộ, ngược chiều, Vệ Khanh lái xe theo không kịp, vừa xuống xe lại thấy cô
băng đường chạy đến bến xe bus. Đành phải quay đầu xe, đuổi theo.
Chu Dạ đau đầu nhìn hắn
lái xe đuổi theo mình, Vệ Khanh còn không ngừng nói: “Chu Dạ, lên xe, anh đưa
em đi.” Chu Dạ vẫn không để ý, đứng trước bến xe bus, Vệ Khanh dừng lại, chạy
ra giữ cô nói: “Em làm sao thế? Ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói với anh
sao?” Chu Dạ hất tay hắn, trốn sang một bên, cũng không quan tâm ánh mắt tò mò
của mọi người xung quanh, mất mặt thì mất mặt, cũng không phải đang ở trường,
cô chẳng sợ.
Vệ Khanh sầm mặt, mặc kệ
người khác nghĩ thế nào thì nghĩ, nói: “Vì sao lại giận? Không phải em đang
vội, muốn đi siêu thị sao? Anh đưa em đi.” Chu Dạ phản ứng lại, nhíu mày hỏi:
“Sao anh biết tôi muốn đi đâu?” Vệ Khanh cười: “Đương nhiên là biết, đi thôi,
đi thôi, giằng co ở đây chỉ làm cho mọi người cười chê, không tốt nha.” Vệ
Khanh biết cô không chịu nghe điện của hắn, xuống tay với người khác, từ đó mới
biết cô ra khỏi
Chu Dạ vẫn không để ý tới
hắn, đang lúc hai người giằng co, thì tài xế lái xe bus mở cửa kêu lớn: “Đây là
xe của đồng chí nào vậy? Chạy nhanh giùm đi. Đây là bến xe bus, không phải là
bãi đỗ xe, sao lại dừng xe ở đây?” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Vệ Khanh và
Chu Dạ. Vệ Khanh đơn giản nói: “Em không lên, anh sẽ không đi!” Chu Dạ thầm
mắng hắn vô sỉ, tài xế lái xe bus đã muốn chửi ầm lên, ánh mắt phẫn nộ của mọi
người đều nhìn về phía mình, đành phải thỏa hiệp, nổi giận đùng đùng lên xe.
Vệ Khanh đắc ý dào dạt,
dường như ép Chu Dạ không thể không thỏa hiệp là một thành tựu đáng kể, đúng
là tiểu nhân! Lập tức lái xe chạy tới siêu thị Hoa Liên. Chu Dạ cũng không quản
hắn, trực tiếp xuống xe đi vào trong siêu thị. Vệ Khanh nhanh chóng đẩy xe để
hàng đi sau, ân cần hỏi: “Em muốn mua gì, anh cầm cho em.” Chu Dạ mua kem đánh
răng, bàn chải, giấy vệ sinh, còn tần ngần đứng ở chỗ này. Cô muốn mua thêm đồ
nữ giới, nhưng ngại Vệ Khanh bám phía sau, làm cô xấu hổ.
Vệ Khanh còn đứng một bên
lấy lòng hỏi: “Không cần mua sữa tắm sao?” Chu Dạ tức giận nói: “Anh có thể
đừng đi theo tôi được không?” Vệ Khanh kéo tay cô: “Sao thế? Có một cu li mà
không muốn sao?” Thấy cô vừa thẹn vừa giận, nhìn lên trên giá hàng, lập tức
hiểu ra, biết cô ngại ngùng, thấp giọng hỏi: “Có phải muốn mua băng vệ sinh
không?” Thật ra hắn cũng xấu hổ, bình thường hắn có mua mấy thứ này đâu. Nhưng
mà mặt Chu Dạ quá mỏng, hắn đành giả vờ như không có chuyện gì hỏi ra miệng.
Chu Dạ đỏ mặt, đứng
ở nơi đó lườm hắn. Vệ Khanh ôm eo cô, vội nói: “Bình thường em dùng loại nào?”
Chu Dạ cắn môi không nói, nửa ngày mới mắng: "Nhiều chuyện!" Cũng
không mua, đi về phía khu bán đồ ăn. Vệ Khanh cuống lên nhìn, cũng không biết
nên mua loại nào, mua bao nhiêu, đành cầm lấy hai gói đắt nhất, đi hai bước,
lại quay đầu cầm thêm hai gói nữa. Chu Dạ nhìn giá tiền kia, đau lòng muốn
chết. Vệ Khanh cũng xấu hổ, liền dùng bịch giấy vệ sinh che lên phía trên.
Chu Dạ thuận tay vơ
mấy gói mì ăn liền, hắn lại vất trở lại, nói: “Đồ ăn này không tốt cho sức
khỏe, không được ăn.” Chu Dạ mắng: “Ai cần anh lo, cũng không phải cho anh ăn!”
Hắn kéo cô bước đi. “Mua sữa đi, mua sữa đi, uống nhiều sữa mới có lợi cho cơ
thể.” Bỏ một hộp sữa lớn vào giỏ xe, Chu Dạ giận: “Tôi không uống nhiều
như vậy!” Rốt cuộc là ai cần đi mua đồ đây!
Vệ Khanh lại chỉ vào quầy
hoa quả nói: “Mua nhiều hoa quả một chút, có lợi cho da.” Chu Dạ nhìn quầy bán
sầu riêng, cầm lên nhìn, giá không hề rẻ. Vệ Khanh nhìn thấy, liền bảo nhân
viên bán hàng góChu Dạ đánh hắn một cái: “Anh bỏ ra, bỏ ra. Tôi mới là người
mua.” Vệ Khanh khó hiểu nhìn cô: “Thích thì mua nhiều một chút cũng được chứ
sao?” Nhớ ra sầu riêng cũng không rẻ, vội nói: “Đừng lo, anh trả tiền.”
Chu Dạ tái mặt, quát: “Ai cần anh trả tiền!” Vệ Khanh bị cô hét lớn làm cho
hoảng hồn, vội nói: “Chút tiền ấy, em cũng muốn so đo với anh à?”
Chu Dạ giật lấy xe đẩy đi
về phía quầy thu ngân, Vệ Khanh đi theo phía sau, không dám lớn tiếng. Nghĩ
thầm, xong rồi, lại chọc giận đến cô. Chu Dạ lấy hàng hóa ra tính tiền, nhìn
một đống băng vệ sinh, liếc nhìn về phía Vệ Khanh, khó nén được xấu hổ. Chờ
tính tiền xong, cô buồn bực mãi, chênh lệch so với dự tính quá nhiều. Vệ Khanh
đẩy xe hàng đi trước, cô để mặc hắn, vừa đi vừa xem phiếu tính tiền. Vừa nhìn
thấy giá tiền của gói băng vệ sinh, mặt tái nhợt, ném bừa bãi trong xe hắn, Vệ
Khanh mắng: “Em lại làm loạn gì vậy?” Đứng ở một bên ngột ngạt, hắn đi tới xem
náo nhiệt gì chứ!
Vệ Khanh như ông cụ non,
đứng bên cạnh vò đầu không hiểu cô giận cái gì. Ôm vai cô dỗ dành: “Buổi tối có
phải đi học không? Đi thôi, anh đưa em về.” Chu Dạ lên xe, lúc Vệ Khanh đưa dây
an toàn cho cô mới nhớ ra, nói: “Thôi chết, quên mua đồ cho Lâm Phỉ.” Vội nhảy
xuống xe, nói: “Anh ở trong xe chờ, tôi ra ngay.”
Vệ Khanh giữ cô lại: “Mua
cái gì? Anh cùng đi với em.” Hai người đi tới một quầy hàng kép có tên là
“Khuất Thần”, Chu Dạ hỏi nhân viên bán hàng có loại đá mài chân hay không, Vệ
Khanh hỏi đó là cái gì, Chu Dạ giải thích: “Lâm Phỉ lên sân khấu biểu diễn thường
đi giày cao gót, chân có nhiều da chết, cho nên mới nhờ tôi mua đá mài chân
giúp.” Hai người dạo qua dạo lại một vòng đều không tìm được. Nhân viên bán
hàng chỉ vào một giá đồ ở góc khuất nhất, nhìn bề ngoài thì đúng là thứ cô cần
tìm.
Chu Dạ nhìn chằm chằm vào
đủ loại đá mài chân, mà Vệ Khanh cũng chú ý ở bện cạnh nó có gì đó, còn tới chỗ
lật xem. Lúc đầu Chu Dạ cũng không để ý, hỏi: “Đây là cái gì?” Vệ Khanh cười mà
không đáp, nói: “Sau này cần dùng ấy mà, chúng ta cũng lấy hai hộp đi.” Nhìn cô
cười cười, nói: “Phòng ngừa ấy mà.” Lấy hai hộp vất vào trong giỏ đồ, lôi kéo
cô ra quầy tính tiền.
Chu Dạ tò mò cầm lên xem,
nhìn thấy là “Kiệt Sĩ bang”, chậm nửa giây mới nghĩ ra nó là cái gì, tay như
bị bỏng,vứt luôn vào trong giỏ. Trừng mắt với Vệ Khanh nói không ra lời, nhớ
ra chính mình sẽ cầm tiền thanh toán, biết giấu mặt vào đâu. Nhìn hắn oán hận
nói: “Anh tự trả tiền đi.” Tâm tư người này sao mà tà ác đến thế! Vẻ mặt Vệ
Khanh rất vô tội, nói: “Có gì phải ngượng chứ!” Chu Dạ ấn giỏ đồ vào tay hắn,
đứng ra xa, nhìn giống như không quen biết. Trong lòng thầm mắng hắn đáng! Lôi
kéo mình đi mua “áo mưa”, không biết trong lòng lại có suy nghĩ hạ lưu gì nữa!
Ngược lại Vệ Khanh chẳng
những không xấu hổ, còn thoải mái cùng nam nhân viên thu ngân thảo luận xem dùng
loại nào tốt. Nam nhân viên nói: “Thực ra “Đỗ Lôi Tư” cũng không tệ, chúng ta
muốn dùng để tăng cảm giác, cứ dùng thử, sau này thích thì mua nhiều.” Vệ Khanh
liếc nhìn Chu Dạ đứng phía xa, cười nói: “Để tôi dùng thử đã, về sau gặp lại.”
Thanh toán xong, thản nhiên đi ra. Mặt Chu Dạ nóng tới mức có thể rán chín quả
trứng, vội tránh xa ra, đỡ khiến người khác hiểu lầm cô và gã đàn ông vô sỉ này
có quan hệ gì đó.
Đến lúc lên xe, Chu Dạ
vẫn tức giận, không nói lời nào. Vệ Khanh ném hai hộp “Kiệt sĩ bang” cho cô,
Chu Dạ lại đỏ mặt, mắng: “Anh có ý gì?” Vệ Khanh cười: “Giao cho em bảo quản,
lúc anh cần thì phải đưa nha.” Chu Dạ hừ lạnh nói: “Liên quan gì tới tôi chứ?”
Đột nhiên Vệ Khanh dừng
xe ở ven đường, nghiêm túc nói: “Chu Dạ, chúng ta chính thức hẹn hò đi. Làm bạn
gái anh được không?”
Chu Dạ hoảng hốt, không
nghĩ tới hắn lại nói những lời này. Nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, trong lòng
lại không có tức giận, chỉ có sợ hãi, mê man, không biết làm sao. Vệ Khanh nhẹ
giọng hỏi: “Chu Dạ, nói cho anh biết, em sợ cái gì?” Chu Dạ lắc đầu: “Tôi không
biết.” Vệ Khanh lại hỏi: “Vậy em thành thật nói cho anh biết, em có thích anh
không?” Chu Dạ vẫn lắc đầu: “Tôi… tôi cũng không rõ lắm.”
Vệ Khanh thở sâu, lặn lội
trong tình trường lâu như hắn thế nhưng vẫn thấy hồi hộp, dịu dàng hỏi:
“Không cho phép nói dối, em nói thật đi, bây giờ, em còn ghét anh không?” Chu
Dạ cúi đầu, nghịch nghịch móng tay, một lát sau, ngẩng đầu nhút nhát nhìn hắn,
lắc đầu, sau đó vội vàng bổ sung: “Chính tôi cũng không biết, anh đừng hỏi nữa.”
Lã chã chực khóc, giống như sắp khóc tới nơi.
Vệ Khanh ôm cô, nhẹ nhàng
dỗ dành: “Được, được, anh không hỏi nữa. Vậy bây giờ đồng ý làm bạn gái anh
chứ?”
Chu Dạ vùi đầu
trong lòng hắn, trả lời vang đội một tiếng: "Không!"