I:
từ chương này mình đổi cách xưng hô của CD nha, định đổi cách gọi VK là “anh”
nhưng nhớ bản chất cáo già của VK nên vẫn giữ nguyên “hắn” thôi, :D
Vệ Khanh ngồi thẳng người
dậy, nhíu mày nhìn cô, thấy vẻ mặt bất an của cô, nét mặt lại chậm rãi nhu hòa,
xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao? Vì sao không muốn?” Chu Thị khoanh tay, lắc
đầu: “Vệ Khanh, em cũng không biết. Nhưng hiện tại, em không muốn làm bạn gái
anh." Cô vẫn chưa có sự chuẩn bị gì cả, đột ngột như vậy khiến cô hoảng
hốt.
Vệ Khanh ôm cô, đổi cách
hỏi: “Em nói cho anh biết, em hi vọng bạn trai của em là người như thế nào?”
Hắn muốn biết bạn trai trong lòng Chu Dạ có địa vị như thế nào, dù sao cô cũng
kém hắn nhiều tuổi như vậy, suy nghĩ có chút khác biêt. Tuy rằng hắn không chịu
thừa nhận, giữa lúc này hai người có sự khác nhau, nhưng sự thật vẫn hiển nhiên
trước mắt, cô mới chỉ có mười chín tuổi.
Chu Dạ vẫn lắc đầu: “Em
không biết, trước kia em chưa từng có bạn trai. Cho nên không nghĩ sớm có bạn
trai như vậy.” Đối với Chu Dạ mà nói, vì là lần đầu yêu, cho nên đặc biệt thận
trọng, không dễ dàng chấp nhận Vệ Khanh được. Huống chi hắn cũng không phải
là người tốt, lại càng không muốn cắm đầu lao vào, khiến cho thân bại danh
liệt.
Vệ Khanh thở phào một
hơi, hóa ra không phải cô không thích hắn, đơn giản chỉ là do ảnh hưởng của
tình huống chưa có kinh nghiệm gây ra, không ngờ lại có lợi cho mình. Nên cọ cọ
vào cô, cười nói: “Làm bạn gái anh thì có gì không tốt? Em buồn chán, anh có
thể cùng em nói chuyện phiếm; em có gây ra chuyện gì, anh giúp em xử lý hậu quả;
em gặp vấn đề nan giải, anh sẽ giúp em giải quyết; em không vui, anh sẽ đưa em
đi chơi cho đỡ buồn; thậm chí nếu em muốn đi siêu thị, anh có thể làm cu li cho
em… Em nói xem, nhiều chuyện tốt như vậy, vì sao em lại không cần?”
Chu Dạ thầm “phi” một tiếng
trong lòng, khinh thường nói: “Nhưng nếu anh muốn em cùng đi ăn cơm với anh, em
liền phải đi ra ngoài; anh muốn đi chơi chỗ nào, lại quanh co lừa em đi; mặc kệ
em có thích hay không, anh muốn gặp em liền lái xe đến trường, cũng không quan
tâm người khác nói như thế nào; còn có, anh còn gọi điện can thiệp tới cuộc
sống hàng ngày của em… Em không muốn như vậy, em muốn yên tâm học tập. Sắp thi
nghiên cứu sinh, em muốn toàn tâm toàn ý học bài.” Còn nữa, cô còn phải lo
lắng đề phòng kẻ háo sắc là hắn, nhưng lời này cô chỉ dám oán thầm trong lòng.
Vệ Khanh cười: “Học bài
và có người yêu thì ảnh hưởng gì tới nhau? Chẳng lẽ sinh viên trong trường em
đều vì học bài mà không có người yêu hết sao?” Chu Dạ cú không nói lời nào. Hắn
nhìn chiếc cổ trắng nõn như tuyết của cô, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve,
nhíu mày, cười hì hì nói: “Hơn nữa, hôn cũng hôn qua, sờ cũng sờ qua, thiếu
chút nữa còn làm…, em không làm bạn gái anh thì còn định thế nào?”
Chu Dạ trừng hắn, dùng
sức hất tay hắn, chẳng những hắn không rời ra, càng làm càn, theo cổ áo, vuốt
dọc lưng cô, toàn thân Chu Dạ như có một dòng điện chạy qua, tê dại, cả người
run run. Hắn không nghĩ cô lại mẫn cảm như vậy, chỉ là nhẹ nhàng chạm đến mà
thôi, giống như đã không thể chịu đựng được. Có chút hưng phấn, thân thể không
tự chủ run lên, bàn tay ác ý ở phía sau lưng dọc theo xương sống tiếp tục dao
động. Chu Dạ rên rỉ, rất khinh thường thủ đoạn hạ lưu của hắn, căm giận cảnh
cáo: “Vệ Khanh, tay của anh không ở yên một chỗ được à?” Tất nhiên là Vệ
Khanh lại giả vờ có tai như điếc.
Chu Dạ cũng không nhiều
lời, lui người ra sau, quay đầu cắn vào tay hắn. Tuy rằng cách làn áo sơ mi,
nhưng Chu Dạ cắn dùng sức, xả giận, cho nên Vệ Khanh bất ngờ không kịp phòng
bị, kêu thành tiếng, lại nhịn xuống, mặt mũi cau lại, đỡ đầu cô, nhe răng trợn
mắt nói: “Em cắn nữa, anh phải đi viện mất.” Cô là động vật sao? Sao không phải
là đánh người, cấu véo mà lại đi cắn người?
Cô nhả ra, cười như không
cười nhìn hắn, đáng đời, để xem lần sau hắn còn dám làm bậy nữa không? Vệ Khanh
cởi cúc áo ở cổ tay, một vòng dấu răng hằn lên da hắn, sâu đến mức nhìn thấy
thịt, máu đã lấm tấm trên vải áo sơ mi, buồn bực nói: “Chu Dạ, em xem đi, cắn
nặng như vậy! Chảy máu rồi này, chắc chắn sẽ lưu lại sẹo!” Cô “hừ” một tiếng,
nhìn thấy máu không ngừng chảy ra, vội rút khăn tay cầm máu, tức giận nói: “Có
sẹo mới tốt, cho anh một bài học nhớ đời!”
Vệ Khanh hít vào một hơi,
nói: "Đau, em nhẹ tay chút!" Chu Dạ hơi lo lắng, hỏi: "Thực sự
đau thế sao? Em cũng mới bị trẻ con cắn qua, nhịn một chút liền đỡ mà.” Cảm
thấy Vệ Khanh đúng là công tử bột, một người đàn ông mà ngay cả cơn đau nho nhỏ
cũng không chịu nổi. Nào biết hắn cố ý khuếch đại, nhìn cô nói: “Trẻ con mà có
lực lớn bằng em sao? Em để anh cắn thử một cái xem nhé.”
Cô vội vàng lắc đầu.
“Biết rồi, biết rồi, lần sau em không thế nữa. Anh muốn thế nào? Có đi bệnh
viện không?” Cứ như vậy mà đi bệnh viện, không sợ người ta cười cho. Vệ Khanh
nghiêm mặt nói: “Em thổi giúp anh đi, thổi sẽ không cảm thấy đau nữa.” Chu Dạ
lắc đầu: “Anh có phải trẻ con đâu mà cần dỗ!” Hắn giả giận nói: “Em cắn người,
ngay cả chút thành ý cũng không chịu à?” Chu Dạ nói thầm: “Đấy là do anh không
thành thật.” Nhưng vẫn cầm lấy tay hắn, đặt ở bên môi, thật sự thổi thổi, còn
hỏi: “Được rồiĐỡ hơn chưa?”
Vệ Khanh cố ý gây khó dễ
: “Sao có thể nhanh khỏi như vậy, thổi thêm chút nữa đi.” Cô bất mãn: “Anh còn
muốn thế nào?” Người kia nhíu mày: “Ai kêu em cắn người! Mặc kệ thế nào, em nói
cắn người là đúng sao?” Chu Dạ đành kiềm chế bất mãn, lại giúp hắn thổi thổi.
Thật là, toàn lợi dụng bắt nạt cô.
Làn khí lạnh thổi qua da
khiến Vệ Khanh lâng lâng, nghĩ thầm bị cắn cũng đáng. Sắc sắc nói: “Em để anh
hôn một chút, sẽ quên hết chuyện này.” Đúng là lòng tham không đáy, được voi
đòi tiên. Chu Dạ nghe xong, tái mặt, giận dữ hất tay hắn ra, mắng: “Vệ Khanh,
anh còn muốn bắt nạt em!” Nói xong, viền mắt lại đỏ.
Vệ Khanh sợ hãi, cô nàng
này nói biến sắc là biến sắc luôn, nét mềm mại khi nãy đã không thấy nữa, vội
dỗ: “Anh đùa mà! Được rồi, được rồi, anh không đau nữa, coi như xong rồi!” Cô
hầm hừ nói: “Anh quá đáng, vẫn bắt nạt em.” Hắn đành phải trấn an cô: “Anh sao
dám bắt nạt em, chỉ vì anh thích em, muốn thân mật chút thôi.” Chu Dạ đẩy hắn
ra: “Nào có kiểu thích người như vậy, thích một người thì phải đổi xử tốt với
người đó.” Vệ Khanh vội nói: “Anh sẽ đối xử tốt với em, em làm bạn gái anh được
không?”
Chu Dạ không khách khí
nói: "Không tốt, em không muốn làm bạn gái anh, anh xấu tính lắm."
Hơn nữa, Vệ Khanh hơn cô nhiều tuổi, cô cũng rất để ý điểm này. Hắn thấy cô
dỗi, nhất thời không có cách nào. Đành phải đưa cô về trước. Mắt nhìn thấy cô
xách đống đồ lớn chuẩn bị đi, ngang ngược nói: “Chu Dạ, dù sao mọi người đều
biết em là bạn gái anh, em phải ngoan một chút. Em xem, bạn bè em đều nhìn thấy
hai chúng ta, em có muốn chạy cũng không thoát.”
Chu Dạ tức giận nói: “Em
không quan tâm người khác nói như thế nào, em không đồng ý là không đồng ý. Còn
nữa, em sắp thi nghiên cứu sinh, anh đừng có tới làm phiền em. Chẳng may anh
tới quấy rối làm em không qua được kỳ thi, em sẽ đập nát cái xe này ra.” Nói
vậy đã đủ độc ác rồi.
Vệ Khanh biết cô muốn thi
lên nghiên cứu sinh, tuy rằng trong lòng cho là không đúng, chỉ là một kỳ thi
mà thôi, không qua được là không qua được, vẫn nói: “Được rồi, anh cho em thời
gian cẩn thận suy nghĩ, em đừng để anh chờ quá lâu nha.” Còn lo lắng, lại nói
thêm một câu: “Chu Dạ, anh là thật lòng, đồng ý với anh, sẽ suy nghĩ cẩn thận
được không?” Chu Dạ trầm ngâm một lúc lâu, gật đầu: “Được, chờ em thi xong, em
sẽ suy nghĩ.”
Vệ Khanh còn không buông
tha cô, vẫn lôi kéo cô hỏi: “Nói cho anh biết, có thích anh hay không?” Hắn lo
được lo mất, cầnchút cổ vũ và lời khẳn định của cô để yên tâm. Thấy cô cứ nhìn
xuống dưới đất, không nói lời nào, lại dỗ: “Cũng không hỏi em có yêu anh không,
chỉ hỏi em có thích anh hay không mà thôi, giống như bạn bè có tình cảm tốt
vậy.” Chu Dạ suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi gật đầu. Lát sau, nhìn vẻ mặt hắn, thẹn
quá hóa giận nói: “Không được tới làm phiền tôi! Làm tôi không thi nghiên cứu
sinh được, cẩn thận tôi không để anh yên!”
Vệ Khanh ôm tay lái, vô cùng
đắc ý. Không ngờ hắn lại mang tới quấy nhiễu lớn cho cô tới như vậy, thậm chí
không ngừng cảnh cáo hắn không được làm phiền cô, chứng tỏ cô sớm thân bất do
kỷ[29], bất
lực rồi. Thành công đang ở trước mắt, đương nhiên hắn sẽ không dại dột vào thời
điểm này đi trêu chọc cô, nghĩ thầm, chờ cô thi xong, quan hệ giữa hai người
nhất định phải tiến nhanh mới được.
Nhưng mà Vệ Khanh cũng
chẳng ngoan ngoãn ngồi chờ, âm thầm hành động không ngừng, lấy lòng người đẹp
làm niềm vui. Hắn gọi điện cho Chu Dạ: “Em mau ra đây, anh có cái này cho em.”
Chu Dạ đang điên đầu với một đống tiếng Anh, lạnh lùng nói: “Em không cần, đã
bảo anh đừng tới làm phiền cơ mà!” Cách kỳ thi còn một tuần lễ, cô đang ôn tới
sứt đầu mẻ trán, bởi vì hồi hộp nên càng lo lắng. Nhất là tiếng Anh, chính
trị, trong đầu cảm giác chưa đủ, gần đến giờ thi, ngay cả ý nghĩ buông tất cả
mọi thứ cũng xuất hiện trong đầu.
Vệ Khanh nhíu mày cười
nói: “Em không cần, tới lúc đó cũng đừng hối hận nha…” cố ý kéo dài giọng. Cô
“hừ” một tiếng: “Anh có thể có cái gì khiến em hối hận chứ?” Vệ Khanh đoán
trước được cười nói: “Cũng không nhất định là không có, ví dụ như tài liệu cho
kỳ thi nghiên cứu sinh của khoa mỹ thuật tạo hình trường em…”
Chu Dạ nghe xong, hưng
phấn nhảy dựng lên, "Anh có sao? Lấy ở đâu vậy?" Vệ Khanh lười biếng
nói: “Em không cần quan tâm. Rốt cuộc em có cần hay không?” Đương nhiên lấy từ
trong trường cô ra, phải cần có tiền, đó cũng là một cách. Chu Dạ vội nói:
“Cần, cần chứ, anh đang ở đâu? Em đi tìm anh.” Vệ Khanh nói vị trí cho cô biết.
Cô bỏ bút xuống, chần chừ một lúc, nói: “Không phải anh dụ dỗ em ra ngoài đấy
chứ? Nếu anh dám gạt em, về sau khỏi cần tới tìm em làm gì.”
Vệ Khanh nói: "Mau
ra đây đi, nếu nghĩ là cần nha! Sao lại dài dòng như vậy?" Còn uy hiếp hắn
! Chu Dạ nhìn nhìn bốn phía, hỏi: “Sao anh lại đỗ xe ở cửa sau?” Hắn nhún vai:
“Không phải em ngại cửa chính nhiều người sao?” Chu Dạ không biết trong lòng
hắn tính toán nhỏ nhặt, cũng không quản hắn đỗ xe ở đâu, vội hỏi: “Tài liệu
đâu, tài liệu đâu?”
Vệ Khanh đem ra một bịch
giấy, nói: “Bên trong có mấy đề tiếng Anh, đề thi chính trị, là ít đề lộ ra từ
nội bộ, anh cũng không biết nó có trúng vào đề thi không? Còn có một số tài
liệu photo, là những nguyên liệu được dùng trong mỹ thuật tạo hình, em
xem cẩn thận chút, trọng điểm mọi bộ phận đều dùng màu đen thô để tán ra.” Chu
Dạ vội mở ra xem, có những tài liệu này, trong lòng liền thấy an tâm. Ôm bịch
giấy, thật tâm nói: “Vệ Khanh, thật sự cám ơn anh, em rất cần những tài liệu
này.”
Vệ Khanh nhìn thấy dáng
vẻ nhu hòa cảm kích của cô, cũng không ngồi yên, cười nói: “Cho anh ôm một
cái.” Hai tay nâng cô ngồi trên đùi, tay đặt ở eo cô vuốt ve. Chu Dạ giữ lấy
tay người kia, cũng không dám trực tiếp cự tuyệt, hơi giãy ra, toàn thân không
thoải mái, cái kiểu ôm ấp của hắn cũng quá độc tài. Vệ Khanh thở dài một
tiếng, nói: “Chu Dạ, ngoan ngoãn, đừng lộn xộn. Anh đã rất nhẫn nhịn với
em rồi.” Chu Dạ bị dọa, cứng người lại.
Vệ Khanh ôm eo cô, tới
khi thiên hạ trong lòng không chống lại được nữa, chậm rãi ngả vào lòng hắn.
Người trong lòng nhỏ bé lại mềm mại, hắn cảm thán: “Chu Dạ, em gầy quá.” Cô lắc
đầu: “Đâu có, em không gầy, là do khung xương bé, cho nên nhìn thấy gầy thôi.”
Hắn nhìn chằm chằm vào ngực cô, không có ý tốt gật đầu: “Có lẽ vậy, nếu không,
để anh kiểm tra chút xem.” Bàn tay xấu xa lại di chuyển.
Chu Dạ đẩy hắn ra, ngồi
xuống, rầu rĩ nói: “Được rồi, ôm cũng ôm rồi, sàm sỡ cũng đã sàm sỡ rồi.
Em phải về học bài.” Vệ Khanh hơi thất vọng, nói: “Vất vả mới được gặp em một
lần, còn chưa nói được một hai câu, em đã phải đi rồi sao?” Cô cúi đầu nói:
“Sắp thi rồi mà, em thấy lo lắng.” Hắn thở dài: “Được rồi, em về đi thôi.” Sau
này sẽ gộp lại một lượt bắt cô trả nợ.
Chu Dạ chạy nhanh về phía
cổng trường, quay đầu lại, vẫn nhìn thấy Vệ Khanh đang nhìn theo cô. Không hiểu
vì sao, lại chạy ngược trở lại. Vệ Khanh mở cửa sổ xe, hỏi: “Sao vậy? Quên gì
sao?” Chu Dạ lắc đầu, nhìn bốn phía xung quanh không có người, ôm cổ hắn, khẽ
hôn lên môi hắn một cái. Chớp mắt, khuôn mặt đã ửng hồng, rất nhanh chạy đi.
Vừa chạy, vừa lau môi, nghĩ thầm, xong rồi, mình điên rồi, cho dù cảm kích,
cũng không thể làm vậy!
Vệ Khanh vừa ngạc nhiên,
vừa vui mừng, thật sự khó nói lên lời. Chu Dạ đúng là một người yêu lý tưởng,
vừa khôn khéo, lại làm cho người ta thương yêu tới tận tâm khảm. Vốn định ôm
cô, nhưng chờ tới khi hắn tỉnh táo trở lại, cô đã chạy mất rồi. Cơ hội ngàn năm
có một tốt như vậy, lại không kịp nắm bắt, hối hận không thôi. tình sảng
khoái cười vang, như thế này đâu gọi là hôn, xem ra sau này phải dạy dỗ cô cho
tốt mới được.
Chuẩn bị đi ngủ lại nhận
được điện thoại của hắn, ban ngày ngượng ngùng chưa hết, cô xấu hổ nghe máy, hạ
giọng nói: “Alo, mọi người đều ngủ cả rồi.” Vệ Khanh trực tiếp hỏi: “Có nhớ anh
không?” Cô buồn bực nói không có, hắn cười to: “Thật không có sao?” Chu Dạ
phiền não nói: “Thật không có mà! Vệ Khanh, em xin anh, anh để cho em sống yên
ổn vài ngày, không thì kỳ thi của em biết làm thế nào bây giờ!”
Vệ Khanh nói: “Sao cơ,
ngay cả điện thoại cũng không cho gọi ư?” Cô gật đầu: “Đúng vậy, không được.
Anh gọi điện cũng là làm phiền em. Vệ Khanh, em vẫn chưa nghĩ thông chuyện em
và anh.” Cô không biết nên làm gì bây giờ, cái người Vệ Khanh này, không phải
cô không biết hắn phong lưu cỡ nào.
Vệ Khanh dịu dàng nói:
“Được rồi, em cứ từ từ nghĩ. Không cần gấp, mấy ngày tới anh phải đi châu Phi
một chuyến, em có muốn nói gì với anh không?” Chu Dạ bị dọa, hoảng hốt lặp lại:
“Châu Phi?!” Đó là chỗ nào nha! Vội vàng hỏi: “Tiêm vacxin phòng bệnh chưa?”
Hắn trấn an cô: “Đừng lo, anh chỉ đi vài ngày, rồi sẽ trở về.” Chu Dạ “à” một
tiếng, thật lâu sau mới nói: “Vậy anh đi bình an trở về nha.”
Vệ Khanh cười: “Anh chỉ
đi công tác thôi mà, cũng không phải đi đánh giặc. Ngoan, thi cho tốt, thi tốt,
đến lúc đó sẽ đưa em đi chơi.” Nghe giọng hắn như dụ dỗ trẻ con, cô cười: “Là
thưởng cho sao?” Hắn cảm giác thật sự ngọt ngào, gật đầu: “Thi tốt mới được đi,
không tốt thì không cho đi đâu.”
Cô hỏi: “Đi đâu?” Hắn cố
ý khiêu khích cô: “Không thể nói trước, em cứ an tâm thi cho tốt đi.” Cô gật
đầu. Trước khi cúp máy, Vệ Khanh cười hỏi cô: “Không hôn anh sao?” Cô nhớ tới
nụ hôn vừa rồi, mặt lại đỏ, mắng: "Phi! Ghê tởm."
Vệ Khanh lại trêu chọc
cô: "Được rồi, bảo bối, hôn một cái." Chu Dạ cười rồi cúp máy. Nói
chuyện một lúc với hắn, tâm tình tốt lên rất nhiều. Ôm gối đầu suy nghĩ, về sau
sẽ không làm chuyện buồn nôn đó nữa, xấu hổ chết được. Ban ngày chắc là bị váng
đầu, không tính toán gì hết.
Kì thi khảo nghiên kia
diễn ra hai ngày thật sự rối loạn. Trường cô cho sinh viên nghỉ đông sớm, rất
nhiều người đã sớm thu dọn hành lý về nhà, chỉ còn lưu lại ít người. Càng thi,
cô càng thấy hốt hoảng, không biết rằng mình đang viết gì nữa. Thời gian lại
gấp gáp, mỗi một môn thi lại là một thân mồ hôi lạnh, qua hai ngày, cô lao lực
quá độ, tiều tụy chịu không nổi, đã không thể nhịn được nữa rồi.
Nhất là khi gặp Tất Thu
Tĩnh thi bên Thanh Hoa về, hai người ngồi với nhau thảo luận về đề tiếng Anh và
chính trị. Càng nói, Chu Dạ càng thất vọng, vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Hết rồi,
Tất Thu Tĩnh, chắc chắn là tớ không trượt rồi. Còn nhiều chỗ tớ chưa làm
được.” Tất Thu Tĩnh đánh cô một cái: “Tỉnh lại đi, nói bậy bạ gì đó! Làm hết
hay không cũng không phải là vấn đề! Cậu chỉ còn vài chỗ chưa làm không phải
sao? Bài thi nghiên cứu sinh không làm hết là chuyện bình thường!”
Thi xong, ngay cả cơm tối
cũng không ăn, trong lòng cô chỉ âm thầm oán thán vì không làm hết đề, hối hận
không thôi. Than thở ngã xuống giường, cố gắng lâu như vậy, làm bài chỉ như
thế, tâm tư như đã chết. Cả tối đều ngủ không được, sáng hôm sau, đang lúc buồn
chán, lại nhận được điện thoại của Vệ Khanh: “Anh đã về, bây giờ đang ở trường
em, em mau ra đây, anh đưa em đi chơi.”
Chu Dạ cạn sạch sức
lực, rầu rĩ nói: “Ồ, anh đã về rồi sao? Về khi nào vậy?” Hắn tới thật sớm nha,
bây giờ mới mấy giờ, mọi người vẫn đang trong chăn ấm. Vệ Khanh nói: “ Về từ
chiều hôm qua, biết em đang thi, cho nên chờ em thi xong mới dám gọi điện cho
em.” Chu Dạ “à” một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Vệ Khanh lập tức nhận ra,
nói: “Sao thế, tâm tình không vui sao? Dù sao cũng thi xong rồi, em còn lo lắng
cái gì! Mặc cho số phận đi. Nhanh ra đây, thư giãn một chút, em đừng để thi
xong bị choáng váng nha.” Chu Dạ nhỏ giọng nói: “Nhưng mà em cảm giác chính
mình làm bài không được tốt.” Cô vẫn nhớ Vệ Khanh nói cô làm bài không tốt sẽ
không đưa cô đi chơi.
Vệ Khanh buồn cười, cô
coi là thật sao. Vội nói: “Kết quả còn chưa có, em lo lắng cái gì! Anh chắc
chắn em sẽ đỗ! Nhanh chút, lát nữa nói tiếp. Nếu em không xuống dưới, anh trực
tiếp đi lên lầu tìm em. Bây giờ anh đang ở dưới sân kí túc đây này.” Hắn chờ
không nổi nữa, giống như những nam sinh bình thường, đứng trước cửa kí túc chờ
bạn gái.
Chu Dạ nhảy dựng lên, mở
cửa sổ ngó xuống, quả nhiên thấy hắn cầm điện thoại đứng ở dưới, vừa nhìn đã
thấy tài mạo xuất chúng, bao nhiêu bạn cùng trường qua lại đều nhịn không được
lén lút nhìn hắn, mà hình như hắn không nhìn thấy. Vội cầm áo khoác, thay
giầy, lao xuống. Vệ Khanh chờ trước cửa, ôm eo cô nói: “Nhanh quá nhỉ,
thương anh chờ lâu sao?”
Chu Dạ nhỏ giọng quát:
“Anh nghiêm túc một chút, chẳng may để thầy cô nhìn thấy, không hay.” Vội giãy
ra, tạo khoảng cách. Vô tình không phát hiện thấy, vô hình chung cô đã thừa
nhận quan hệ giữa mình vVệ Khanh, chẳng qua bản thân lại không nhận ra mà thôi.
Đương nhiên Vệ Khanh
không thuận theo, dựa gần lại nói: “Nhìn thấy thì sao chứ? Ở đại học, giảng
viên có quyền can thiệp chuyện yêu đương của sinh viên sao?” Chu Dạ đẩy hắn:
“Anh nói bậy bạ gì đó! Người ta đều biết anh! Em không muốn bị người khác nói
linh tinh. Anh đứng đắn chút đi.” Vệ Khanh lắc đầu: “Vậy em cầm tay anh, bằng
không, trước mặt mọi người, anh sẽ hôn em.”
Chu Dạ trừng hắn, mắng:
"Vệ Khanh, anh quá đáng!" Vệ Khanh nói: "Chu Dạ, em tổn thương
anh như vậy, anh làm thế gọi là mờ ám sao?” Chu Dạ dừng chân, không chịu đi.
Hắn vươn tay dỗ dành: “Ngoan, nghe lời a. Anh từ châu Phi vạn dặm xa xôi mới
về, chêch lệch giờ giấc còn chưa có điều chỉnh được, em phải tốt với anh một
chút chứ.” Chu Dạ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn ôm một tay hắn, vừa đi vừa cúi
đầu, không dám nhìn người khác. Thật may là sáng sớm, trên đường, không có
nhiều người lắm.
Cô thắt dây an toàn xong,
thuận miệng hỏi: “Sớm như vậy, anh định đưa em đi đâu? Giờ này không phải quán
bar đã đóng cửa rồi sao?” Vệ Khanh nghiêm mặt nói: “Chu Dạ, lần sau em không
được đi tới quán bar nữa.” Cô kêu lên: “Vì sao?” Hắn giáo huấn cô: “Những nơi
như vậy, không có chuyện gì tốt, vậy mà em còn dám đi! Cẩn thận người ta chuốc
thuốc em. Về sau anh cũng không đưa em tới mấy chỗ nhố nhăng đó nữa.” Cô bất
mãn: “Anh cho em là người mới vào đời à? Trước kia không phải em từng làm ở
quán bar sao?”
Vệ Khanh nói: “Trước kia
là trước kia, bây giờ không được. Em nói xem, có sinh viên nào cả ngày tới quán
bar không?” Cô nghẹn lời, nửa ngày mới nói: “Nhưng mà thỉnh thoảng đi chơi một
hôm cũng có sao đâu!” Hắn đáp: “Em phải có ý thức một chút, đã là bạn gái người
ta, thì đừng tới quán bar làm loạn nữa.” Cô trở mặt luôn: “Ai là bạn gái ai, em
cũng chưa đồng ý.”
Vệ Khanh cũng không tranh
cãi với cô, lập tức lái xe. Tính tình của cô, thật khiến người ta đau đầu, hắn
phải nghĩ ra cách để cô không thể không thừa nhận mới được.
Chu Dạ nhìn xe hướng ra
đường cao tốc, vội hỏi: “Mới sáng sớm, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?” Vệ
Khanh cười: “Sợ anh đem em bán đi sao? Đưa em đi chơi mà.” Cô hỏi đi đâu, Vệ
Khanh lấy vé máy bay ra đưa cho cô. Chu Dạ nhìn qua, không ngờ là vé máy bay đi
Thanh Đảo, vội nói: “Vệ Khanh, hai ngày nữa em phải về nhà!” Vệ Khanh “à” một
tiếng, nói: “Ngày mai chúng ta sẽ trở lại. Đưa em đi chơi một chút, nhưng mà
đừng có lại đột ngột nổi giận nha, phải ngoan ngoãn nghe lời đó.” Chu Dạ le
lưỡi làm mặt quỷ, nghĩ thầm, còn phải nhìn tình hình thế nào đ