Có Lẽ Là Yêu

Chương 22: Chương 22: Thanh đảo




Vệ Khanh nắm tay Chu Dạ đi lên máy bay, ở sân bay đông người chật chội, hắn ôm cô vào trong ngực, vô cùng săn sóc. Cô nói: “Đang giữa mùa đông, đi Thanh Đảo đón gió lạnh a.” Hắn cười: “Thay đổi không khí mới mẻ, không khí ở Bắc Kinh, ngột ngạt muốn chết. Nếu thích không khí nơi đây, lần sau lại đưa em đi chơi.” Chu Dạ thầm mắng hắn xa xỉ, thiếu gì cách để thay đổi không khí đâu, lại phải chạy ngàn dặm xa xôi đi tới Thanh Đảo!

Chín giờ sáng hai người đi lên máy bay, đêm hôm trước cô ngủ không đủ, vừa lên máy bay liền ngủ vùi. Vệ Khanh đỡ đầu cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi, bao giờ tới nơi anh gọi.” Vừa mở mắt ra, đã thấy tới nơi, còn chưa tới mười giờ ba mươi. Thời tiết cực tốt, biển xanh trời xanh, khiến cho lòng người tràn ngập niềm vui.

Từ sân bay đi ra, lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Không khí trong lành, trời xanh mấy trắng, ánh nắng rực rỡ, nơi đây cực kỳ phát triển. Từ trước tới nay Chu Dạ chưa từng nhìn thấy nơi nào vừa đẹp vừa sạch như vậy. Nếu đem ra so sánh, Bắc Kinh quả là một nơi bụi bặm mù mịt. Sân bay có người ra đón, Vệ Khanh nhận chìa khóa xe xong, bảo người đó đi về. Vuốt tóc cô, nói: “Mệt không? Chúng ta về khách sạn trước, ăn cơm trưa xong sẽ đưa em đi chơi. Ý em thế nào?”

Chu Dạ nghĩ nghĩ, nói: “Em nghe nói hải cảng ở Thanh Đảo rất đặc sắc, có thể tới không?” Vệ Khanh lắc đầu: “Càng là địa danh nổi tiếng càng không được. Nơi đó đông người, rất rối loạn, mà đang giữa mùa đông cũng không có gì để xem, chỉ toàn sóng gió. Nếu không, đợi lát nữa đưa em đi tới quảng trường mùng bốn tháng năm[30] chơi, tiện thể đi dạo bên bờ biển một chút?” Cô gật đầu.

Vệ Khanh đưa cô tới Đài Đông ăn cơm, nói: “Ở đây muốn ăn cái gì cũng có. Có một nhà hàng lẩu rất nổi tiếng, em có muốn ăn lẩu không?” Hải sản cực kỳ ngon, bia lại không cần phải nói. Hai người đợi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, tập trung ăn uống, hương vị rất ngon. Chu Dạ cứ liên tục khen ngợi đồ ng

Đến khi ăn no, Chu Dạ lười biếng ngả người trong xe, vô cùng thoải mái. Hắn thấy cô uống rượu tới mặt đỏ hồng hồng, đôi môi hồng nhuận sáng bóng, không có ý tốt nói: “Chu Dạ, khóe miệng em có cái gì kìa?” Chu Dạ rút khăn tay ra lau, hỏi: “Hết chưa?” Hắn cười: “Chưa lau tới.” Vươn người tới, hôn trộm một cái.

Cô sẵng giọng: “Vệ Khanh, giờ đang là ban ngày, anh đừng có mà động tay động chân. Mọi người đều nhìn thấy.” Hắn ngó lơ nói: “Được, được, anh nhất định sẽ cư xử đàng hoàng. Đi thôi, tới quảng trường mùng bốn tháng năm tham quan.”

Chu Dạ nhìn hai bên đường, cây xanh ngói đỏ, núi non dựa bên thác nước, thật là một thành phố có được nhiều ưu đãi của thiên nhiên ban tặng. Ngã tư đường sạch sẽ trật tự, những tán cây cổ thụ cao vút, yên tĩnh mà nhàn hạ. Đủ loại kiểu dáng kiến trúc châu Âu, làm người ta không nhìn kịp lại cứ ngỡ mình đang ở một nước châu Âu nào đó, nơi nơi tràn ngập cảnh sắc phong tình, tĩnh lặng hợp lòng người. Quả không hổ danh “ Thành phố lớn trên biển, phong tình Âu Á.”

Hai người xuống xe, đi dạo dọc bờ biển, nhìn biển Hoàng Hải cuồn cuộn ở phía xa, bốn bề tràn ngập gió lộng, như thổi bay hết bụi trần, chỉ tiếc gió biển gào thét, không khí rét lạnh, hiu quạnh, Chu Dạ khẽ thổi hơi vào đôi tay lạnh lẽo. Vệ Khanh cầm tay cô nói: “Đi thôi, tầm tháng bảy, tháng tám dịp nghỉ hè mới là đúng thời điểm tới chơi, bây giờ không được. Đưa em đi xem đáy biển thế giới nhìn chút, buổi tối đưa em đi dạo phố.”

Lần đầu tiên được tới Thanh Đảo, cô vô cùng phấn khích, đi thăm hết Thủy tộc quán, lại nghe thấy người ta nói Bát Đại Quận là nơi đẹp nhất ở Thanh Đảo, ầm ĩ muốn đi. Vệ Khanh nhìn đồng hộ, nói: “Trời đã tối, ngày mai đưa em đi Bát Đại Quận. Nơi đó chắc chắn phải đi, rất đẹp. Chúng ta đi ăn tối đã, nếu em còn muốn đi dạo, đến khu phố mua sắm gần đây dạo chút.”

Cơm chiều lại là hải sản và rượu ngon, Chu Dạ ăn uống vui vẻ. Cơm nước xong, mới cảm thấy mệt mỏi, cả người đau nhức, cũng không đi dạo, đi thẳng về khách sạn nghỉ ngơi. Cô kêu mệt, nằm xuống giường không chịu đứng dậy. Vệ Khanh ngồi xuống, nói: “Đau thế nào? Anh xoa bóp giúp em.” Bàn tay xấu xa lại di chuyển trên lưng cô.

Chu Dạ xoay người ngồi dậy chất vấn: “Vệ Khanh, vì sao anh chỉ thuê có một phòng?” Hắn ngã người nằm xuống giường dang rộng tay chân, nói: “Giường lớn như vậy, không đủ cho hai người chúng ta ngủ sao?” Chu Dạ buồn bực nói: “Anh đi thuê thêm một phòng nữa đi, nhanh đi, emmuốn ngủ chung một chỗ với anh!” Hắn xoay người, thản nhiên nhắm mắt lại. Cô véo tai hắn một cái, hắn chỉ xoay một lượt đã áp chế cô dưới thân, lười biếng nói: “Em lại nghịch ngợm, cẩn thận anh ăn em. Ngủ một phòng thì làm sao, trước kia cũng không phải chưa từng ngủ chung.”

Cô đẩy hắn: “Mau đứng lên, anh rất nặng nha, đè lên làm em không thở nổi.” Ở dưới người hắn hết đá lại đánh. Vệ Khanh quát: “Em lại lộn xộn.” Tay ở trên người cô không nặng không nhẹ đánh hai cái. Cô như cảm nhận được điều gì, hơi hơi đỏ mặt, vội vàng nói: “Em muốn đi tắm, anh xuống dưới lầu thuê thêm một phòng đi. Nếu không thì anh phải ngủ sofa, hoặc là em ngủ sofa, tùy anh chọn.” Đừng tưởng cô không biết hắn có suy nghĩ hạ lưu gì! Nói xong, vội vàng trốn vào trong phòng tắm.

Dục hỏa của Vệ Khanh vừa mới bùng lên, mắt nhìn thấy cô chạy trốn. Lại nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, như đổ dầu vào lửa. Hắn đưa cô tới Thanh Đảo cũng không phải cái gì hảo tâm, bằng không giữa trời đông rét mướt thế này rảnh rỗi đưa cô đi ăn no làm gì! Mấy ngày nay hắn cố gắng kiềm chế dục vọng sinh lý, cứ nhìn thấy Chu Dạ, sờ không được, nhanh chóng bị nội thương. Càng đáng giận hơn là, Chu Dạ suốt ngày nói: “Ai là bạn gái của anh?”, điều này càng làm cho hắn có cảm giác thất bại. Nghĩ trong lòng, không bằng nhân cơ hội này gạo nấu thành cơm, đỡ để cô làm vịt con mạnh miệng, xem lúc đó cô không chế thế nào.

Trong lòng đã có chủ ý, liền nghĩ cách dụ dỗ Chu Dạ. Hắn cảm thấy nếu cả hai bên đều nguyện ý, chuyện thân mật nam nữ sẽ không bị cản trở, đỡ phải đau lòng mà tổn hại sức khỏe. Đàn ông đúng là loại động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới.

Chu Dạ cố ý mặc quần áo chỉnh tề mới đi ra, thấy hắn vẫn chưa đi, nhíu mày, ngáp vài cái, nói: “Em mặc kệ, nếu hôm nay anh không đi thuê thêm phòng nữa thì ngủ sofa, đương nhiên là, nếu anh thích ngủ dưới đất em cũng không có ý kiến…” Còn chưa nói xong đã bị Vệ Khanh ôm cổ, cả hai ngã xuống giường. Cô đẩy hắn, mắng: “Anh lại định làm cái quái gì hả?”

Vệ Khanh vuốt ve sườn mặt cô, ảo não nói: “Chu Dạ, cho anh hôn em một chút thôi!” Giọng nói lộ rõ vẻ buồn bực và bất mãn. Cô do dự, nói: “Hôn xong anh sẽ đi chứ?” Dù sao cũng bị hắn sàm sỡ không ít lần, thêm một lần chắc cũng không sao. Vệ Khanh ậm ừ không trả lời, chỉ nói: “Lần này muốn em nhắm mắt lại, ngoan ngoãn một chút, không được lộn xộn.” Cô vừa thẹn vừa giân, quát: “Nhanh hôn đi, hôn xong rồi đi đi.” Nói xong nhắm mắt lại, môi mím chặt. Không cho hắn sàm sỡ một chút, chỉ sợ cả tối sẽ bị hắn gây rối vô cớ mất.

Vệ Khanh thấy cô như vậy, khẽ cười một tiếng, ở bên tai cô dịu dàng dỗ dành: “Thư giãn nào, hôn môi là một loại hưởng thụ tuyệt vời, cũng không phải là lên núi cao, xuống biển lửa, em không cần bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt thế đâu.” Kéo cô đứng dậy nói: “Ngoan, giống như vậy, ôm lấy anh… tay đặt ở sau đầu…, không cần xấu hổ! Là chính em đồng ý cho anh hôn, nếu đã đồng ý rồi, nhất định phải làm tốt, có đúng không?”

Cô chần chừ ôm hắn, chân tay luống cuống, tim cứ đập thình thịch không ngừng, nói thật, không phải cô không tò mò về hôn môi. Le lưỡi liếm đôi môi khô, hồi hộp nói: “Vậy được chưa, anh nhanh chút!” Cô cảm giác chính mình chịu không nổi. Đây không gọi là hôn môi, rõ ràng là giày vò mới đúng.

Vệ Khanh cứ như vậy, từng bước dụ dỗ người không có kinh nghiệm. Ở bên tai cô thổi hơi nhẹ nhàng, nói: “Chú ý phải thở nữa nha, không cần lùi bước, phải có phản ứng. Hôn môi là chuyện của hai người, biết không?” Hơi thổi qua tai làm cả người Chu Dạ run rẩy, trong cơ thể có gì đó háo hức, đành phải đỏ mặt không nói lời nào. Thân thể run run, cảm giác này vô cùng xa lạ, làm cô có chút sợ hãi, có ý muốn rút lui. Hắn thấy cô dao động, vội vàng cúi xuống, một tay giữ sau đầu cô, một tay xoa xoa trên lưng.

Trước tiên, liếm nhẹ lên khóe môi cô, động tác nhẹ nhàng mà dụ hoặc, vô cùng kiên nhẫn. Đợi tới khi cô không nhịn được khẽ ưm ra tiếng, đầu lưỡi liền nhân cơ hội đi vào, tiến quân thần tốc, dây dưa đầu lưỡi cô. Ngay từ đầu Chu Dạ không có phản ứng, hắn không ngừng khiêu khích, một tay để phía sau đầu cô, không ngừng vuốt nhẹ, ý bảo cô đáp lại. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy da đầu bị hắn xoa nhẹ rất thoải mái, cứ thế hưởng thụ. Cảm nhận được hắn bất mãn, đành phải ngượng ngùng vươn lưỡi dò xét, rồi lại lập tức lui về. Vệ Khanh vội vàng cuốn lấy, ép cô trốn không được mà tránh cũng không xong, đành phải trúc trắc đáp lại, ít nhiều có chút hiếu kỳ.

Tay kia của Vệ Khanh cũng không quên sờ soạng khắp nơi, dán vào quần áo cô, từ thắt lưng vuốt xuống, từ xương quai xanh tới rốn, từ nghiêng người tới trước ngực, mỗi tấc da thịt đều được vuốt ve. Chi chốc lát sau, đã tuột áo lông cổ chữ V của cô đến cánh tay, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết trước ngực, nhỏ bé trơn nhẵn, chạm vào cực kỳ ấm áp. Chu Dạ bị hôn tới mức thở hổn hển, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đã tê rần, liều mạng thở, dường như có chút khó chịu, cảm tưởng như đã mất hồn. Giãy dụa nói: “Vệ Khanh…” nhưng âm thanh lại yếu ớt, giống như hờn dỗi, không có chút thuyết phục, khiến người taVệ Khanh sao lại chịu dừng tay, cúi đầu hôn xuống, cần phải hôn cho cô không biết trời đất gì, hoàn toàn buông thả mọi chống cự. Hai người dán chặt vào nhau, da thịt lộ ra ma sát lẫn nhau, giống như có lửa, nháy mắt đã châm lên dục vọng như thủy triều, càng không thể dừng lại. Hắn hận không thể dán chặt vào người cô, bàn tay ra sức làm càn, dần dần di chuyển xuống dưới, luồn vào bên trong, lẳng lặng không phát ra tiếng động mò vào trong quần cô.

Cô giãy dụa, đè tay hắn lại, không chịu lùi bước. Hắn vội dừng tay, ở bên tai cô dỗ dành: “Ngoan…” làm cô mất đi cảnh giác. Nhưng động tác kế tiếp theo lại không nghiêm túc, đỡ cô nằm xuống giường, đôi tay nhanh chóng cởi vạt áo cô, thẳng đến khi lộ ra trước ngực, viền áo ren màu trắng ngà, đôi môi cứ như vậy trực tiếp áp xuống.

Chu Dạ run rẩy, vô cùng xấu hổ, kháng cự nói: “Vệ Khanh, anh không thể như vậy…” Vệ Khanh ác ý cắn nhẹ, lực đạo làm người ta phát cuồng. Cô nhịn không được khẽ run, thân thể bị hắn khiêu khích có phản ứng. Cánh tay gắt gao đặt trước ngực, không chịu buông ra. Vệ Khanh dùng một chút lực, nắm cổ tay cô để lên đỉnh đầu, nhìn thân thể mềm mại bên dưới không bỏ sót điểm nào. Mùi thơm từ da thịt tươi trẻ làm hắn huyết mạch sôi trào, quả thực đã không thể kiềm chế.

Cô thở hổn hển, cố gắng ngẩng đầu, thân thể không ngừng lắc lư, dùng sức giãy dụa mà không được. Giờ phút này, cô cũng đã có chút ý loạn tình mê.

Hai tay hắn vuốt ve khắp nơi trên người cô, trong lòng còn thầm oán thán, sao cô mặc nhiều đồ như vậy. Tay đi vào bên hông Chu Dạ, cô lập tức cuộn tròn người lại, biết chạm vào điểm mẫn cảm trên người cô, càng không buông tha, lại cứ qua lại xoa nắn. Chu Dạ cảm giác trên người như có lửa, rất khó chịu, nhịn không được rên rỉ, thanh âm mềm mại đáng yêu, mang theo vài phần ngây ngô, truyền tới tai Vệ Khanh, tiêu hồn động phách, trong nháy mắt dục vọng bùng nổ.

Tay hắn dao động mặt trong đùi cô, làn da bóng loáng non mềm, giống như có ma lực, khiến hắn muốn ngừng mà không được. Chu Dạ đã mềm như nước, kẹp chặt hai chân, không chịu cho hắn thực hiện ý định. Hắn dỗ dành nói: “Ngoan… thả lỏng ra…” trên trán lấm tấm mồ hôi, toàn thân cũng thấm đẫm mồ hôi, dục vọng dưới thân cứng rắn như sắt. Hắn dùng lực tách hai chân Chu Dạ ra, bàn tay cứ liên tục tiến vào nơi riêng tư của cô tìm kiếm. Chu Dạ bị dọa làm cho đầu óc tỉnh táo, hoảng hốt, chảy nước mắt, nức nở nói: “Không muốn…” khép chặt hai chân lại, giữ chặt tay hắn.

Vệ Khanh giống như tên đã lên dây, làm sao lại cho phép cô nói không muốn. Ngón tay vuốt ve nơi riêng của cô đã ẩm ướt, thuận thế đâm vào. Mặt mũi Chu Dạ trắng bệch, tim run lên, căng thẳng tới mức muốn khóc cũng không được, khiến cho ngón tay của Vệ Khanh nhanh chóng đi vào, vô cùng nhanh chóng.

Hắn cố gắng thở, cực kì kiềm chế dục vọng, ôn nhu dỗ cô: “Bảo bối, ngoan, không sợ, thả lỏng…, chậm rãi hít vào. Anh sẽ vẫn đối xử tốt với em, thương em, chiều em, được không? Ngoan… , không sợ…” hắn biết giờ phút này tâm lý Chu Dạ bị đè nén, vì thế hứa hẹn với cô, hy vọng cô có thể thả lỏng.

Chu Dạ cảm giác được dị vật xâm nhập, hoảng hốt, cố gắng ngồi dậy, nghiêng người, tránh đôi tay hắn, rất nhanh lăn sang bên kia giường. Vệ Khanh sửng sốt, tay lại đặt lên hông cô, nói: “Chu Dạ, ngoan…, không phải sợ…” còn vô cùng thân mật hôn lên rốn cô, chống đỡ thân mình, một tay cởi cúc quần, kéo khóa.

Giờ phút này Chu Dạ không còn cách nào khác, nhấc chân lên liều mạng đá, vừa đá vừa ra sức giãy dụa. Thật ra không phải cô không có phản ứng, chẳng qua bởi vì lần đầu, khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi, theo bản năng giãy dụa, hoàn toàn hành động theo bản năng. Vệ Khanh làm sao có thể tưởng tượng cô dã man như vậy, bên dưới không hề phòng bị, cũng là do hắn không gặp may, khó khăn lắm mới tới bước này lại bị cô đá trúng chỗ yếu, lập tức đau ngã xuống giường, không chống đỡ nổi. May mắn là cô đá lung tung, lực cũng không lớn, nhưng sau khi bị đá thì toàn bộ dục hỏa của hắn biến mất không còn dấu vết.

Chu Dạ bị dọa che miệng, thấy hắn lăn lóc trên giường vì đau, sắc mặt tái mét, vô cùng sợ hãi. Kéo cổ áo, đi tới trước mặt hắn, sốt ruột hỏi: “Vệ Khanh, anh làm sao vậy?Anh đừng làm em sợ! Có muốn đi viện không?” Kinh hoàng tới mức đã rơi nước mắt, chân tay luống cuống. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng may đá hắn thành thái giám, vậy phải làm sao bây giờ? Chính mình cũng không có khả năng chịu nổi trách nhiệm này.

Vệ Khanh thật vất vả mới bình ổn được cơn đau, thấy cô khóc như lê hoa đái vũ[31], lửa giận lập tức biến mất, một lúc lâu sau, thở dài nói: “Đá nặng như vậy, em muốn làm quả phụ phải không?” Chu Dạ thấy hắn không có việc gì, giờ còn nghe hắn nói hươu nói vượn, cũng thấy yên tâm một chút, lau nước mắt, mặc thêm áo khoác đi ra ngoài.

Vệ khanh vội vàng kêu cô lại: “Em đi đâu?” Cô rầu rĩ nói: “Đi ra ngoài một chút.” Hắn sợ cô đi ra ngoài một mình gặp chuyện không may, cố ý nói: “Em cứ vất anh ở lại một mình như vậy sao? Cũng không ở lại an ủi anh thấy hắn đau tới mức vẫn nhỏ giọng hít vào, căm giận mắng: “Đáng đời anh!” Đây không phải là người nha, là sói mới đúng. Hắn thấy cô quyết tâm ra ngoài, vội tìm cách kéo dài, nói: “Em rót hộ anh chén nước hạ hỏa đi.”

Cô hừ giọng nói: “Tự mình đi mà rót. Anh có bị đá tới mức đứt tay què chân đâu. Anh nghỉ ngơi trước đi, em đi ra ngoài cho thoáng khí rồi sẽ về.” Mở cửa bước ra ngoài. Vệ Khanh nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, biết trong lòng cô đang rối loạn, cần ở một mình yên tĩnh suy nghĩ, vì vậy cũng không đuổi theo. Nằm một lát, đứng lên chỉnh quần áo, cười khổ, cô đúng là mèo hoang bé nhỏ, vừa chọc người vừa bắt người. Gặp phải cô, không biết là họa hay là phúc nữa.

Nửa giờ trôi qua, cũng không thấy cô trở về, trong lòng có chút sốt ruột . Cô chưa quen tiếp xúc nhiều thế giới bên ngoài, mà giờ đã tối, một cô gái trẻ dễ dàng gặp chuyện không may, huống hồ Chu Dạ là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa, trong lòng cô bây giờ đang lo lắng… Vệ Khanh vội vàng mặc áo khoác, hối hận không thôi, sao lại có thể để cô đi ra ngoài một mình, chẳng may gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì sao đây! Vừa đi vừa gọi điện thoại. Nghe thấy tiếng chuông vang lên, nhìn lại, thấy cô để điện thoại trên bàn.

Đứng dưới lầu khách sạn, lòng nóng như lửa đốt. Khu phố rực rỡ ánh đèn, trong lúc nhất thời không biết đi hướng nào tìm. Đoán chừng cô đi không xa, đành phải qua lại những nơi gần đó tìm kiếm.

Khi trán Vệ Khanh vã mồ hôi, mới nhìn thấy Chu Dạ đang ngồi trên xích đu ở quảng trường nhìn một em bé đang chơi trượt thang. Xích đu chậm rãi lắc lư qua lại, cầm dưa chuột trên tay cắn rộp rộp rất thoải mái. Em bé kia nhìn cô ăn ngon lành như vậy, háo hức, kéo tay mẹ bé: “Mẹ, mẹ, con cũng muốn ăn dưa chuột.” Người mẹ nhìn Chu Dạ, xấu hổ nói: “Dưa chuột rất lạnh, chúng ta đi uống sữa nóng được không?” Em bé không chịu, khóc ầm ĩ, đòi ăn dưa chuột, còn cường điệu muốn ăn tất cả, không cần gọt vỏ.

Chu Dạ vừa ăn vừa nhìn bóng dáng hai mẹ con rời đi, dở khóc dở cười, nhìn dưa chuột trong tay, thầm nghĩ, ăn ngon như vậy sao? Lắc lắc đầu, vẫn còn hứng thú. Lúc Vệ Khanh tìm được cô, thấy cô vùi đầu cắn dưa chuột, trông vui vẻ chết đi được, ngay cả hắn đi lại gần bên cạnh cũng không phát hiện ra. Tức giận nói: “Em ăn hăng hái nhỉ?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy là hắn, thản nhiên “ừ” một tiếng, không nói nhiều.

Vệ Khanh chỉ chỉ: “Ngồi dịch sang một bên.” Cô lẩm bẩm: “Anh nặng như vậy, ngồi xuống nhỡ đứt dây thì chết.” Nhưng vẫn ngồi dịch sang bên cạnh. Hắn ngồi xuống, ngửi thấy mùi hương thơm ngát của dưa chuột, thấy cô ăn kêu ngọt, liền tò mò hỏi: “Dưa chuột ở đâu vậy?” Cô chỉ chỉ về siêu thị phía đằng trước: “Mua”.

Vệ Khanh thấy vẻ mặt hưởng thụ khi ăn của cô, thật ra cũng rất muốn ăn, lại nói: “Mua cái gì không mua, lại đi mua dưa chuột! Giờ đang mùa đông, ăn vào lạnh bụng!” Lúc cô ra cửa không mang theo cái gì, trên người cũng không có gì, chỉ có vài ba đồng tiền lẻ, vì thế vào siêu thị mua hai kg dưa chuột. Cô thuận miệng hỏi: “Anh muốn ăn à?” Hắn vội vàng gật đầu: “Anh ăn quả trên tay em là được rồi.” Trên tay cô chỉ còn mẩu nhỏ, từ túi bóng lấy ra một quả khác đưa cho hắn. Hắn nhận lấy, lại hỏi: “Rửa sạch chưa?”

Chu Dạ tức giận nói: “Ăn chết người đấy!” Vệ Khanh do dự không chịu ăn. Cô tức giận giành lấy, nói: “Không ăn thì để em ăn, dưa chuột tươi như vậy, vừa non vừa giòn.” Rồi lại cho vào miệng cắn rộp rộp, cũng không quan tâm tới hắn. Vệ Khanh nhìn cô ăn lại thấy khát nước, đành phải giơ tay ra, trở mặt nói: “Cho anh một nửa.” Cô lườm hắn. “Sao anh phiền phức như vậy?” Vẫn bẻ răng rắc một nửa cho hắn.

Vệ Khanh vừa ăn vừa gật đầu: “Quả thật rất ngon.” Lần đầu tiên hắn mới biết hóa ra dưa chuột cũng có thể là món ngon như vậy, mùi thơm ngan ngát xông vào mũi. Lúc sau, hắn cảm thấy chưa từng ăn quả dưa chuột nào ngon như vậy… nguyên nhân bởi vì một người, bởi vì lời nói kế tiếp của Chu Dạ

Chu Dạ vừa cắn dưa chuột trong tay, vừa nhìn ngọn đèn xa xa: “Vệ Khanh, chúng ta hẹn hò đi.”

Hắn cảm thấy hình như mình nghe nhầm, thiếu chút nữa bị nghẹn, nửa ngày mới có phản ứng, hỏi: “Em nghĩ kỹ chưa?” Cô gật đầu, thoải mái nói: “Đúng vậy, nghĩ kỹ rồi. Cho nên mới đồng ý với anh.”

Trong bóng đêm, tâm tư Vệ Khanh như nở hoa, rạng rỡ như những vì sao long lánh, không nói lên lời… còn có hạnh phúc, có lẽ là hạnh phúc, chính hắn cũng không nhận ra. Dùng sức ôm chặt cô, ý cười ở quanh thân tràn ra, cọ cọ vào mũi cô hỏi: “Sao lại nghĩ thông suốt rồi?” Thật sự vừa thân mật lại vui vẻ.

Chu Dạ nhún vai: “Chỉ là hẹn hò thôi, dù sao cuối cùng thì em vẫn phải có bạn trai. Đối tượng là anh, có lẽ cũng không hỏng hẳn.” Cô nghĩ, dù sao cũng đã thân mật như vậy, không thừa nhận không được. Chỉ là có bạn trai mà thôi, cũng không cần thận trọng. Nghĩ rằng nói về tình yêu luyến ái, có bạn trai cũng không tệ, coi như có kinh nghiệm. Vệ Khanh đúng là người khiến người khác đau đầu, lại khiến người ta vui vẻ, so với những gã thanh niên ngây ngô thì tốt hơn nhiều. Chỉ có háo sắc một chút, nếu nhìn ở gộ khác, cũng không có gì đáng trách, đàn ông đều như vậy cả.

Vì thế mở rộng lòng, chỉ hẹn hò mà thôi, cũng không có nghĩa là sau này có kết quả gì. Nhưng Vệ Khanh lại không nghĩ vậy. Khi hắn nghĩ bắt đầu nghiêm túc thì Chu Dạ lại chỉ coi đó như trò chơi, dù sao, cô vẫn còn trẻ, giống như tờ giấy trắng thuần khiết xinh đẹp, không giống Vệ Khanh, đã vượt qua nhiều sóng gió. Cho nên, hắn dạo chơi nhân gian đã lâu, rốt cuộc cũng nếm mùi đau khổ. Vì thế mới nói, trời tạo nghiệt, còn có thể vượt qua, tự tạo nghiệt, không thể sống[32]. Chính là chịu báo ứng.

Vệ Khanh vuốt đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, nói: “Buổi tối gió lớn, về thôi.” Đặt tay cô vào trong túi áo sưởi ấm. Cô cũng không chống cự, hai người nắm tay nhau, cực kỳ thân mật trở về khách sạn.

Chu Dạ nhìn giường hỗn độn, lại nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt đỏ lên. Vệ Khanh xốc chăn lên nói: “Đêm nay anh chính là có tâm mà không có lực.” Chu Dạ ngượng ngập leo lên. Vệ Khanh vươn tay ôm cô, đầu cọ cọ vào gáy cô, thầm oán thán: “Không ngờ em lại dám đá!” Cô che mặt không nói lời nào. Hắn xấu xa nói: “Vẫn còn đau đây này. Nếu không, em giúp anh xoa nhé?” Lại kéo tay cô xuống.

Chu Dạ nhanh chóng rút tay về, mắng: "Phi! Dê xồm!" Vệ Khanh cười, tay sờ loạn trên người cô. Bỗng nhiên Chu Dạ đè cái tay lộn xộn của hắn, thấp giọng nói: “Vệ Khanh, mẹ từng dạy em, con gái trước khi kết hôn không nên quan hệ trước. Cho nên em..., trong lòng em rất lo lắng, vừa rồi mới không cẩn thận đá anh. Em không cố ý đâu.” Cô vừa xin lỗi, vừa giải thích, vừa lo lắng.

Vệ Khanh hiểu được, sở dĩ cô lo lắng là vì để ý hắn. Hôn nhẹ lên môi cô, mỉm cười: “Không sao. Yên tâm, em không làm quả phụ được đâu.” Chu Dạ đánh hắn một cái. Hắn cười ha ha, một lát sau, vùi đầu trước ngực cô, nói: “Mẹ em nói đúng.” Đó là lý do vì sao Chu Dạ lại tự tôn tự trọng như vậy. Nhưng mà giọng nói cũng rất rầu rĩ. Cái này bảo hắn phải chịu đựng thêm bao lâu nữa? Dường như ngoại trừ kết hôn ra, không còn cách nào khác.

Trong lúc ngủ mơ, Chu Dạ nghe thấy tiếng điện thoại vang, mở ra nhìn thấy, báo có tin nhắn. Vệ Khanh xoay người, bá đạo ôm cô nói: “Đừng đọc, ngày mai nói sau.” Cô đẩy hắn: “Ngày mai chúng ta về đi.” Hắn hỏi làm sao vậy. Cô giải thích: “Suýt nữa thì quên mất, Lý Minh Thành đã giúp em mua vé tàu hỏa tối mai rồi. Bọn em đi cùng nhau về nhà.” Ở trường cô, chỉ có thể mua được vé tàu chậm. Không giống như ở Thanh Hoa, có thể mua vé tàu tốc hành. Đây là cách biệt giữa các trường nha, Chu Dạ chỉ có thể im lặng. Cho nên, từ đó về sau vé tàu hỏa đều do Lý Minh Thành phụ trách mua.

Nói xong, đứng dậy đi tìm vé tàu, nhìn thời gian, quả nhiên là tối ngay mai, nếu không phải Lý Minh Thành nhắn tin hỏi cô đã sắp đồ xong chưa, suýt nữa cô đã quên mất, còn tưởng là ngày kia.

Vệ Khanh vừa nghe, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, hỏi: “Em và Lý Minh Thành đi cùng nhau về?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.