Chu Dạ gật đầu, “Đúng
thế, em và cậu ấy ở cùng một khu phố, đương nhiên là cùng nhau về nhà.” Vệ
Khanh dựa nửa người vào thành giường, không vui hỏi: “Hai người không cùng
trường, sao lại phải đi chung với nhau về nhà?” Cô lườm hắn: “Anh nói gì lạ
vậy, vốn nên cùng nhau về nhà, trên đường có gì còn giúp đỡ lẫn nhau. Mà đằng
nào vé tàu cũng mua rồi, em và cậu ấy cùng ngồi một toa.” Xốc chăn lên, xoay
lưng về phía hắn nằm xuống. Nhớ tới Lý Minh Thành, không khỏi có chút tổn
thương.
Người vứt bỏ ta, ngày hôm
qua đã không thể lưu lại, lòng ta rối loạn, ngày hôm nay thật nhiều ưu phiền.
Cứ như vậy kết thúc, im hơi lặng tiếng. Nhớ tới những ngày trước kia, bùi ngùi
biết bao.
Vệ Khanh thấy cô như vậy,
tức giận ôm chặt lấy cô, đột nhiên cắn một nhát vào xương quai xanh, còn in rõ
dấu răng. Cô đau kêu ra tiếng, mắng: “Anh lại lên cơn thần kinh à?” Vừa xoa vừa
nhìn, tức giận nói: “Anh nhìn xem, tím bầm rồi này! Không biết sẽ làm người
khác đau à?” Lại vung khuỷu tay đánh hắn, không chịu bỏ qua.
Vệ Khanh vội giơ tay đầu
hàng: “Vậy em cắn anh lại một lượt là xong, cũng ở chỗ như vậy.” Nói xong, kéo
cổ áo xuống, làm ra vẻ chấp nhận cho cô xâm lược. Cô vừa tức vừa buồn cười,
mắng: “Em không phải là cẩu, vì sao phải cắn người! Mau mặc vào, cuồng khỏa
thân vừa thôi!”
Cô ám chỉ mắng hắn là
cẩu, đương nhiên hắn nghe ra được ý tứ đấy, cười mờ ám về phía cô: “Vậy anh sẽ
cắn em thêm mấy nhát nữa.” Chu Dạ hết tránh lại trốn, thở hổn hển cười nói: “Vệ
Khanh, đừng làm loạn nữa, loạn nữa là em giận đó.” Vệ Khanh nhéo một cái ở eo
cô mới dừng tay lại. Hai người nằm cùng một chỗ, rất thân
Chu Dạ gõ gõ trán, nói:
“Vệ Khanh, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về thôi. Em còn phải về sắp xếp hành
lý nữa.” Hắn hỏi mấy giờ tàu chạy. Cô nói chín giờ tối. Hắn xoay người ôm lấy
cô, nói: “Vậy còn sớm chán, gấp cái gì. Không phải em muốn đi xem Bát Đại Quận
sao? Ngày mai anh đưa em đi, đến chiều chúng ta trở về, còn thừa thời gian mà.”
Cô nghe hắn nói như vậy,
lại hỏi: “Sẽ không trễ giờ tàu chứ?” Vệ Khanh bảo đảm: “Không đâu, em cứ yên
tâm.” Cô gật đầu: “Được, vậy sáng sớm mai chúng ta đi Bát Đại Quận. Anh nhớ đặt
vé máy bay đi nha, cũng đừng quên, chiều mai chúng ta phải trở về Bắc Kinh.” Vệ
Khanh ôm cô vào ngực, không kiên nhẫn nói: “Chơi có một ngày, không mệt mỏi à,
đi ngủ sớm một chút đi.”
Chu Dạ ở trong lòng hắn,
bình yên ngủ, thỉnh thoảng động đậy một chút. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt
cô, hàng mi dài như cánh bướm cúp xuống, che khuất đôi mắt thông minh bướng
bỉnh, cánh mũi tinh tế, đôi môi đỏ hồng, giờ phút này, nhìn thật mê người. Hắn
ôm chặt cô, thở dài, lúc ngủ thì ngọt ngào dịu dàng như vậy, khác hẳn ngày
thường lúc nào cũng tùy hứng hành động, đúng là khiến cho người ta vừa yêu vừa
giận. Hắn miết tay qua cánh môi nàng, nhớ tới cụm từ “Mỹ nhân ngủ say”, cười
cười, hôn nhẹ lên môi cô, rồi điều chỉnh tư thế, ôm cô say sưa đi vào giấc
mộng.
Ngày hôm sau tỉnh lại,
hai người đều sảng khoái tinh thần, tỉnh táo gấp trăm lần. Chu Dạ nhìn thời
gian không còn sớm, vội đứng dậy thay quần áo. Vệ Khanh cũng tỉnh theo, giữ cô
lại, hôn sâu một cái, dày mặt nói: “Sớm.” Giọng nói khàn khàn, vô cùng gợi cảm.
Cô sẵng giọng: “Sáng sớm chưa đánh răng, bẩn chết được.” Nói xong dùng sức lau
miệng. Vệ Khanh tức giận lườm cô, đúng là phá hủy hết phong cảnh hữu tình.
Hai người rửa mặt xong,
Vệ Khanh công khai nắm tay cô xuống lầu ăn sáng. Chu Dạ có chút xấu hổ, nói:
“Tự em đi được, đi như vậy không tiện.” Hắn biết rõ còn cố hỏi: “Có gì không
tiện chứ?” Tay vẫn đặt lên eo cô, ham muốn giữ lấy mười phần. Năm lần bảy lượt
kháng nghị không hiệu quả, cô đành phải để mặc hắn vừa kéo vừa ôm đi trước mặt
mọi người. Hắn còn không sợ thì cô sợ cái gì, dù sao cũng không có người quen.
Lái xe đi vào Bát Đại
Quận, không khí thanh tịnh đẹp đẽ, phong cảnh tuyệt đẹp, vô cùng sạch sẽ. Ngã
tư đường ngang dọc, phải trái giao nhau, giống như bàn cờ. Hai bên đường có rất
nhiều biệt thự xây theo phong cách kiến trúc châu Âu cổ, quả là khiến người ta
mở mang tầm mắt, tự nhiên nảy sinh cảm giác lãng mạn hoài cổ. Chu Dạ tập trung
ngắm nhìn, tâm trí phảng phất đi vào thị trấn châu Âu cổ kính
Vệ Khanh giới thiệu: “Nơi
này chính là địa danh nổi tiếng Bát Đại Quận, không khí trong lành, yên tĩnh.
Cây cối xanh mướt xum xuê, cỏ thơm tươi đẹp. Đặc sắc nhất chính là những hàng
cây trên các tuyến đường lại hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như ở đường Thiều Quận
trồng toàn bích đào, vào mùa xuân vô cùng đẹp, trời quang mây tạnh cũng không
đủ hình dung vẻ đẹp của nó; còn ở đường Dung Quận trồng toàn loại phong có lá
năm cánh, vào mùa thu, ở ngã tư đường đều tràn ngập phong đỏ, cảnh sắc rất lộng
lẫy.
Chu Dạ vừa nghe, mắt vừa
tỏa sáng, một lúc lâu sau thở dài: “Haiz, đáng tiếc đến không đúng mùa, bằng
không có thể mở rộng tầm mắt.” Vệ Khanh kéo cô đi bộ trên ngã tư, cười nói:
“Hiện tại chúng ta đang đi trên đường Tử Kinh Quận, tất cả đều là cây tuyết
tùng, bốn mùa xanh mướt, màu xanh tràn trề, cũng rất đẹp mà.”
Chu Dạ thấy ở phía trước
có một gốc cây tuyết tùng, cao lớn, cành lá sum xuê, nhìn giống như một cái ô,
hình dạng đặc biệt đẹp mắt, vì thế đưa điện thoại cho Vệ Khanh còn mình thì
chạy tới bên gốc cây tạo dáng, rồi lại chạy lại xem ảnh chụp. Hai người đi ra
ngoài cũng quên không mang theo máy ảnh. Thỉnh thoảng Vệ Khanh lại nhờ người đi
qua đường chụp ảnh hộ, còn mình thì kéo Chu Dạ ra tạo dáng.
Hai người lại đi tới bên
bờ biển, đứng ở bên vách núi đá đen cao ngất, nhìn bờ cát mênh mông phía xa,
sóng biển vỗ bờ, cảnh sắc hay thay đổi, không kịp nhìn, nhưng như thế cũng đã
đủ rồi. Đi dưới đường núi hiểm trở, không khí trong lành tươi mát, dường như
làn da đều được những cơn gió vuốt vec, khiến cho cơ thể run rẩy. Chu Dạ thở
dài: “Nếu có thể ở đây mỗi ngày thì thật tốt biết bao.” Thảo nào, ngay cả hồ
nước như cũng muốn nói: “Ta có một ngôi nhà đẹp, hướng về phía mặt biển, xuân
về trăm hoa đua nở”, cuộc đời chỉ cần như vậy đã là đủ.
Vệ Khanh cười: “Tốt nhất
là, sau này anh sẽ mua một ngôi nhà ở đây, khi nào em muốn đến thì đến, chỉ sợ
em ở đây lại chán ngấy, ngại nơi này quá yên tĩnh thôi.” Cô huých hắn: “Khẩu
khí cũng không nhỏ, cứ làm như đang ở nhà mình ấy. Chờ bao giờ anh mua được nhà
rồi hẵng nói.” Vệ Khanh cười: “Em cứ chờ mà xem. Nơi này phong cảnh tốt như
vậy, về sau làm nơi nghỉ dưỡng lão cho chúng ta cũng không tệ.” Cô cười mắng:
“Ai thèm ở với anh. Chờ em già đi, không chừng nơi này lại đã thay đổi.” Chuyện
tương lai xa như vậy, hoàn toàn không thể đoán trước. Chu Dạ chưa bao giờ nghĩ
viển vông như vậy.
Tới gần giữa trưa, Vệ
Khanh còn muốn dẫn cô đi tới công viên gần đó chơi một chút, Chu Dạ thúc giục
hắn: “Không còn sớm nữa, chuyến bay lúc ba ba mươi phải không? Chúng ta còn
phải về.” Vệ Khanh cứ chần chừ, còn Chu Dạ thì la hét ầm ĩ, giục hắn về khách
sạn, thanh toán mọi thủ tục, còn chính mình lại đi siêu thị mua một số loại đặc
sản, cứ luôn miệng giục hắn đi nhanh. Vệ Khanh kéo cô lại nói: “Có gì mà vội
chứ, cùng lắm thì bỏ chuyến bay này, đăng ký chuyến kế tiếp là được.” Như vậy thì
Chu Dạ sẽ không kịp chuyến tàu buổi tối, đây chính là ý muốn trong lòng Vệ
Khanh.
Đáng tiếc không như mong
muốn, dưới sự thúc giục và giám sát của Chu Dạ, hai người vẫn bước lên máy bay
đúng giờ. Vệ Khanh ngồi trên chỗ ngồi, rầu rĩ không nói gì, nghĩ thầm, phải
tìm được cớ gì để cô không thể đi mới được. Hắn không thể trơ mắt nhìn bạn gái
mình cùng với người từng ở trong lòng cô sớm tối ở chung. Thế này thì thể diện
của hắn biết bỏ ở chỗ nào?
Chu Dạ mở balo, xem lại
qua những đặc sản làm quà. Nghĩ thầm, lần trước Lâm Phỉ tới Thượng Hải, còn mua
vòng tai cho cô, lần này tặng cho cô ấy một cái vòng thạch anh, coi như là quà
đáp lễ. Lục qua lục lại, đột nhiên bối rối, dốc hết đồ trong balo ra. Vệ
Khanh vội hỏi cô làm sao vậy, cô sốt ruột nói: “Không thấy ví tiền của em.” Hắn
vội nói: “Em tìm kĩ lại xem, hay để nhầm chỗ?”
Cô lắc đầu: “Không đâu,
bình thường để thường để ví trong balo mà.” Vệ Khanh cũng cúi xuống tìm giúp,
hỏi: “Sao có thể lại không thấy chứ?” Cô bình tĩnh suy nghĩ, nửa ngày mới vỗ
đầu mình: “Chắc chắn rơi trong siêu thị rồi, em còn lấy ra trả tiền mà.” Ảo
não không thôi, rầu rĩ không vui. Vốn là vô cùng vui vẻ, bây giờ nửa chút vui
mừng cũng không có, hay ho rồi, vì sao mình lại sơ ý như vậy!
Vệ Khanh vội vàng an ủi
cô: “Bỏ đi, bỏ đi, coi như chỉ là rủi ro thôi mà. Bên trong có nhiều tiền
không? Có mất cái gì quan trọng không?” Chu Dạ bày ra vẻ mặt như đưa đám nói:
“Tiền mặt không nhiều lắm, còn có một thẻ ATM.” Vệ Khanh vội nói: “Trong cái
rủi có cái may, thẻ ATM về làm lại là được. Được rồi, đừng buồn nữa, nếu không
anh cho em tiền bồi thường nhé?” Cô trừng mắt lườm hắn, buồn bã nói: “Nhưng mà
vé tàu của em ở trong ví tiền, em sao có thể trở về nhà?” Vô cùng sốt ruột.
Vệ Khanh vừa nghe, lông
mày cong lên vui mừng, lại không dám biểu lộ ra, che giấu bằng cách giả vờ ho
khan, an ủi cô: “Đã mất rồi thì thôi, mua lại là được, về trễ vài ngày cũng
không sao, coi như ở lại chơi với anh cũng tốt.” Cô rầu rầu nói: “Nhưng mà em
còn tưởng rằng tối nay được về nhà.” Hắn vội nói: “Nhưng mà không phải em đã
đánh mất vé tàu rồi sao? Được rồi, đừng buồn nữa, anh đi mua vé cho em được
không?”
Vẻ mặt đau khổ nói: “Sao
trước khi lên xe em không thể mua vé bổ sung chứ? Dù sao cũng có Lý Minh Thành
về chung với em, chắc là cũng không có gì quan trọng phải không? Bạn em từng
làm như vậy.” Hắn vội vàng nói: “Đương nhiên là không được. Em cho rằng là
chuyện bình thường ư, bây giờ sắp sang năm mới, tất cả đều chật chỗ kín người,
không phải nhà ga nào cũng còn thừa vé tàu, càng đừng nói tới chuyện cho em lên
tàu. Ngoan, nghe lời anh, qua vài ngày anh đặt vé máy bay cho em về.”
Cô tránh xa hắn: “Em cần
anh đặt vé máy bay cho em à? Đương nhiên là em muốn ngồi tàu lửa về nhà.” Lại
ngồi cách xa hắn. Sinh viên nên có phong cách của sinh viên, có tiền là giỏi
sao, cô chẳng thèm coi vào mắt. Vệ Khanh hiểu được tự trọng của cô nổi lên, vội
nói: “Được được được, em muốn ngồi cái gì thì ngồi cái đó. Đã là cuối năm, đặt
vé không phải chuyện dễ. Anh chỉ muốn giúp em mà thôi, em nhìn em xem, lại tức
giận cái gì?”
Chu Dạ cãi lại: “Em đâu
có giận! Vì mất ví nên tâm tình không được tốt.” Vệ Khanh dịch gần vào chỗ cô,
ôm lấy eo cô nói: “Nếu không thể về nhà sớm, chi bằng ở lại cùng anh vài ngày?”
Đúng là sắc tâm không đổi, vẫn còn nghĩ tới chuyện đường ngang lối tắt.
Cô đẩy hắn ra, hừ lạnh:
“Ai nói em không về được nhà? Đêm nay em càng muốn đi!” Dựa vào cửa sổ nghĩ
cách. Hai người xuống máy bay, Chu Dạ vội vàng gọi điện cho Lý Minh Thành: “Một
lát nữa qua trường tớ đón tớ nhé, tớ với cậu cùng đi. Tớ làm mất vé tàu rồi,
không sao chứ?” Lý Minh Thành nói chắc là không sao, dù sao điểm bán vé ở gần
đó, mua thêm một vé là được.
Vệ Khanh ngồi cạnh nghe
bực mình muốn chết, nói: “Em cứ như vậy, vội vã trở về sao?” Trong lòng thầm
bất mãn, em vội về gặp Lý Minh Thành ư? Cô gật đầu: “Đương nhiên, suốt một năm
qua em không về nhà! Nghỉ hè lại ở trường làm thêm, bây giờ rất nhớ nhà. Không
biết cha ở nhà có khỏe không.”
Vệ Khanh nghe ra trong
giọng nói cô đậm loại tình cảm tưởng niệm, không thể nói thêm gì nữa. Chỉ lái
xe đưa cô về trường, dặn dò cô: “Đi đường phải cẩn thận nha, đừng để cho trộm
cắp theo dõi. Mỗi ngày phải nhớ gọi điện cho anh, có chuyện gì thì phải thông
báo sớm cho anh biết. Chờ mấy ngày nữa anh không bận gì, không chừng sẽ tới
thăm em.”
Cô vội từ chối: “Quá đáng
vậy, năm mới anh không phải về nhà sao? Đến nhà em làm gì? Hơn nữa, có thể em
không có ở nhà, em thường tới nhà cô chú chơi, có khi ở cùng cô qua năm mới.”
Vệ Khanh bất mãn: “Sao lại có người như em chứ, anh cũng có làm chuyện gì mờ ám
đâu!”
Chu Dạ vội chuyển chủ đề:
“Anh lái nhanh chút, bây giờ trời đã tối, em sợ không kịp mất. Lúc về dù sao
vẫn còn phải dọn một ít đồ.” Hắn “hừ” nói: “Không nghe nói nhanh một giây
không bằng chậm ba phút sao? Chẳng may xảy ra tai nạn xe cộ thì làm thế nào?”
Cô lẩm bẩm: “Em cũng đâu có kêu anh đua xe, chỉ là lái nhanh chút thôi. Em đang
vội mà.”
Xe đi tới vòng xuyến đầu
thành phố hồi lâu, Chu Dạ vội la lên: “Phía trước làm sao vậy? Vì sao không đi
nha?” Hắn lười biếng nói: “Tắc đường, còn phải hỏi nữa sao?” Cô đổ mồ hôi, liên
tục nhìn giờ, mắng: “Sao Bắc Kinh lại tắc đường lâu như vậy chứ? Không phải
tự xưng là con đường được thiết kế tối tân nhất nước sao?” Lần đầu tiên Vệ
Khanh đối với chuyện tắc đường tỏ vẻ hoan nghênh, nghĩ rằng tắc càng lâu càng
tốt, tốt nhất tắc tới chín giờ tối luôn.
Tầm khoảng nửa tiếng sau,
hàng xe phía trước có dấu hiệu giãn dần ra, Vệ Khanh chán nản. Còn Chu Dạ lại
nhẹ nhàng thở phào, vội gọi điện thoại. “Lý Minh Thành, cậu không cần tới
trường đón tớ nữa, không kịp giờ mất. Tớ đang bị tắc đường, đến nhà ga sẽ tìm
cậu sau, gặp nhau ở đâu đây?”
Lý Minh Thành nói: “Cậu
chờ một lát…” cùng với Trương Nhiễm Du đứng bên cạnh thảo luận xem gặp mặt ở
đâu, một lát sau nói: “Nhiễm Du nói, đợi ở phòng chờ trước ga là được, rất dễ
tìm.” Chu Dạ dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Bây giờ cậu đang ở cùng Trương
Nhiễm Du… học tỷ ở chung một chỗ sao?”
Lý Minh Thành gật đầu:
“Ừ, cô ấy về cùng chúng ta luôn, mọi người có thể cùng giúp đỡ lẫn nhau. Vẫn
còn tắc đường sao? Có đến kịp không?” Lòng Chu Dạ lạnh lẽo, mặc dù đã biết
chuyện Lý Minh Thành và Trương Nhiễm Du là một cặp, nhưng chính mắt nhìn thấy,
vẫn có chút không thoải mái. Vốn muốn nói nhất định đuổi kịp, nhưng nghĩ lại,
sửa lời nói: “Cũng chưa biết được, trời tối nhanh quá, không biết có kịp hay
không. Đến lúc đó nói tiếp.” Vội vàng cúp máy.
Vệ Khanh lắc đầu thở dài,
vươn tay nắm chặt tay cô, hỏi: “Tới bây giờ vẫn còn thích Lý Minh Thành sao?”
Cô cúi đầu không nói lời nào. Hắn vuốt xuôi cánh mũi cô, giống như bất mãn nói:
“Em phải có chút tự giác nha, em là bạn gái anh, không thể thích người khác,
nhất định phải thích anh mới được.”
Cô mắng: “Nhìn lại mình
xem! Theo như cách nói của anh, anh là bạn trai em, nhất định anh thích em
sao?” Vệ Khanh nhìn cô nói: “Chu Dạ, anh thực sự thích em. Em nghĩ rằng đối với
ai anh cũng quan tâm như vậy sao?” Chu Dạ không nói gì, một lúc sau nói: “V
biết rồi.” Vệ Khanh được một tấc lại muốn tiến một thước, “Cho nên nói, từ nay
về sau em không được quen người khác, không thì….” Chu Dạ vừa nghe những lời
này giống như đe dọa, mất hứng, nổi giận cắt ngang lời hắn, cười lạnh nói:
“Không thì thế nào?” Giết cô chắc?
Vệ Khanh nhíu mày,
"Không thì anh sẽ ghen ." Nói xong hôn lên má cô một cái, nhanh chóng
ngồi thẳng dậy. Chu Dạ vừa thẹn vừa giận, đành phải mắng hắn nói bậy.
Đưa cô tới trước cổng trường,
Vệ Khanh nói: “Em lên sắp đồ đi, anh đưa em đi tới ga, chắc vẫn kịp giờ.” Bỗng
nhiên Chu Dạ cảm thấy mệt mỏi, tinh thần không vực dậy nổi, lấy điện thoại ra:
“Lý Minh Thành, hai người đang ở phòng chờ sao? Tớ không tới kịp rồi, để hôm
sau về vậy. Mà cũng mất vé tàu rồi, nghe người khác nói, ngay cả đi vào sân ga
cũng không được. Hai ngày nữa tớ về cùng bạn học cũng được.”
Lý Minh Thành xách đồ,
đầu đầy mồ hôi, thở phì phò nói: “Ừ, vậy cậu cẩn thận một chút, tớ vừa hỏi nhân
viên nhà ga, đúng là không có vé không lên được, bọn tớ đi vào phòng chờ cũng
phải kiểm tra vé. Người rất đông, chỗ để đồ rất chật, cậu đi sau nhớ bảo bạn
học giúp nhé, tớ cúp máy đây.” Cô gật đầu bảo nhớ rồi.
Vệ Khanh thấy chuyện
ngoài ý muốn, hỏi lại: “Tối nay không về nhà sao?” Cô rầu rĩ gật đầu: “Vâng,
hai ngày nữa về vậy. Ngày mai em đi xếp hàng mua vé.” Vệ Khanh định nói sẽ mua
cho cô, lại sợ cô không vui, đổi lời nói: “Vậy mấy ngày nữa ở lại chơi với anh
cũng tốt. Tốt quá, dù sao cũng không cần vội nữa. chúng ta ra ngoài ăn tối đi.
Em muốn ăn gì?” Chu Dạ có chút không vui, nói: “Không muốn ăn gì cả, muốn ăn đồ
nhà nấu.” Đã hơn một năm cô không được ăn cơm nhà, giờ phút này lại thấy nhớ.
Hai ngày sau, Vệ Khanh
kéo cô đi dạo phố, cười nói: “Hôm nay em có thể thoải mái bắt nạt anh, cơ hội
ngàn năm có một nha, qua lần này sẽ không có lần sau đâu.” Cô khinh thường, chỉ
vào một chuỗi vòng cổ kim cương nói: “Em muốn cái này, anh cũng mua cho em
sao?” Vệ Khanh mở ví ra, chuẩn bị đài thọ.
Cô vội vàng kéo hắn: “Có
tiền là lại khoe khoang à? Muốn anh mua là anh mua liền sao? Em sẽ không mua!
Về sau, nhất định em phải có nhiều tiền hơn anh, tương lai lấy tiền mặt đập
chết anh!” Cô vẫn còn ghi thù chuyện hồi trước Vệ Khanh dùng số tiền lớn bao
cô. Vệ Khanh cúi gập người cười, không đứng dậy nổi, ôm eo cô nói: “Chu Dạ, sao
em lại đáng yêu như vậy? Vậy theo em nói, tương lai em muốn kiếm bao nhiêu tiền
để đập chết anh đây?” Cũng chỉ có cô dám ăn nói lung tung
Cô nhíu mày: “Đập chết
anh cũng không dễ nha, lấy vài bao tiền xu là đủ rồi. Dễ dàng kiếm được thôi!
Một bao không đủ, còn có thể đổi thành tiền giấy thôi.” Vệ Khanh cất ví đi, xoa
đầu cô, cười nói: “Được rồi, đi thôi, mặc cho em ba hoa.” Vô cùng thân mật ôm
eo cô, tâm tình cực tốt.
Chu Dạ tiến vào quầy 925
bán đồ trang sức bạc, lưu luyến quên về. Nơi này đối với Vệ Khanh chẳng là gì
cả, nhưng với Chu Dạ thì vẫn rất quý. Nhìn vòng cổ và lắc tay do dự, Vệ Khanh
đề nghị: “Mua nhé?” Xem ra hắn cực kỳ kiên nhẫn, còn đi cùng Chu Dạ tới những
nơi thế này.
Chu Dạ lắc đầu: “Nhìn rất
đắt nha, em lại không lắm tiền như anh.” Vệ Khanh dụ dỗ: “Đều đẹp cả thôi! Anh
mua cho em được không? Anh vẫn chưa tặng em gì cả.” Cô do dự. Hắn lại nói tiếp:
“Chỉ là một chút tâm ý, cũng không phải là cái gì quá đắt đỏ, chẳng lẽ em cũng
không thể nhận?”
Cô vội nói: “Không phải,
anh muốn trả tiền, em có cấm đâu.” Đi ra ngoài, cô thẳng thắn nói: “Vệ Khanh,
em với anh hẹn hò, không cần có quá nhiều vật chất dây dưa. Chỉ là một món quà
nhỏ, em có thể vui vẻ nhận, nhưng nếu chỉ cần đắt một chút, em cũng không dám
nhận. Anh có hiểu không? Em hy vọng anh không cần vì em từ chối quà mà không
vui, bởi vì khả năng am hiểu giữa hai chúng ta rất kém, nên em nghĩ cứ nói rõ
ràng thì tốt hơn.” Cởi mở chính là điều kiện đầu tiên đưa tới hạnh phúc, Chu Dạ
làm rất tốt. Có chuyện gì cô đều nói thẳng, không để chính mình bị tổn thương,
cũng không hy vọng khiến hắn không vui. Ngay cả hẹn hò, cũng giữ trong lòng sự
trong sáng vô tư.
Vệ Khanh gật đầu, gõ trán
cô một cái: “Lúc đầu có chút không vui, bởi vì em từ chối anh, cảm thấy rất mất
mặt. Nhưng, giờ thì hết rồi. Nào, đưa tay đây…” Cô hỏi hắn muốn làm gì, hắn lại
ra vẻ thần bị nói: “Em cứ đưa tay ra là được.” Chu Dạ tò mò: “Chẳng lẽ anh muốn
xem bói chỉ tay? Anh xem tương lai em sau này có giàu sang phú quý không?” Vệ
Khanh vỗ ngực nói: “Có anh ở đây, em còn lo cái gì. Sẽ cho em cả một đời vinh
hoa phú quý luôn.”
Chu Dạ “phi” một tiếng:
“Dựa vào anh á? Còn không bằng dựa vào chính mình, nói không chừng một ngày nào
đó em giành được giải thưởng năm trăm vạn! Đến lúc đó, được ủng hộ rầm rồ,
phong cảnh đó…” Chính là mơ mộng hão huyền, nói hưu nói vượn, thẳng đến khi
phát hiện ngón tay bị kéo ra, có một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út bên tay
trái.
Cô có chút giật mình,
hỏi: "Ở đâu ra vậy ?" Muốn tháo ra xem, Vệ Khanh giữ lại, nói: “Vừa
rồi mua ở cửa hàng kia, nói làôi, có rất nhiều sinh viên đều đeo. Em không được
tháo ra, đỡ phải đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, xem anh trừng phạt em thế
nào!” Chu Dạ gào lên: “Anh ngậm máu phun người! Em đâu có! Nhưng mà anh đấy, em
cảnh cáo anh trước nha, mặc kệ trước kia anh như thế nào, bây giờ nếu đã là bạn
trai em, phải ngoan ngoãn cho em. Anh còn dám trốn em ở bên ngoài trêu hoa ghẹo
nguyệt, chúng ta chia tay.”
Vệ Khanh rất xấu hổ, hắn
chưa từng bị cô gái nào nói như vậy, vội nói: “Được rồi, được rồi, anh cũng đeo
là được!” Vì thế ngón áp út bên tay trái của Vệ Khanh thiếu gia lừng lẫy đã bị
một cái nhẫn bạc rẻ tiền chụp vào, hơn nữa, còn không biết có phải là bạc
nguyên chất hay không. Chu Dạ không cho phép hắn tháo ra, đe dọa: “Anh mà dám
tháo ra, em cũng không đeo.” Không chịu thua thiệt, Vệ Khanh đúng là mua dây
buộc mình.
Chu Dạ đứng xếp hàng mấy
ngày vẫn không mua được vé tàu, buồn bực không thôi. Càng gần cuối năm, Vệ
Khanh cũng rảnh rỗi hơn, liền dỗ Chu Dạ: “Anh có công việc phải đi tới chỗ em
một chuyến. Nếu vé tàu khó mua như vậy, sân bay lại bị tuyết bao phủ, không
bằng lái xe tự đi cũng được. Chỉ mất mười mấy tiếng đồng hồ, so với tàu hỏa còn
nhanh hơn.”
Chu Dạ sốt ruột muốn về
nhà, nghe hắn nói như vậy, liền đồng ý, nghĩ ngồi xe còn thoải mái hơn ngồi tàu
hỏa. Hỏi hắn có công việc gì, Vệ Khanh chỉ nói là việc gấp, phải tự mình đi một
chuyến, vừa vặn tiện đường, ngàn năm có một. Cũng không nghĩ kỹ, đã cuối năm,
ai lại không trở về nhà mừng năm mới, Vệ Khanh thì còn có thể có công việc gì?
Hai người tùy tiện sắp
xếp hành lý xong liền xuất phát. Chu Dạ nhìn hắn đi xe Benz liền hỏi: “Xe thể
thao của anh đâu rồi?” Vệ Khanh nghĩ xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi, làm sao
đi cùng người nhà cô được, nghĩ thế nên đổi xe, trong miệng thì nói bừa: “Đem
xe đi bảo dưỡng rồi.”
Chu Dạ ngẫm nghĩ, “Đúng
là đại gia, không thấy có lỗi với quần chúng nhân dân nha, đã đổi xe mới rồi,
tội lỗi tội lỗi.” Vệ Khanh không để ý lời nói điên cuồng của cô, nói: “Em nghĩ
vấn đề này làm gì! Muốn đi xe nào thì có xe đó! Xe này thì có vấn đề gì chứ, có
thể lái được là được.” Một chiếc xe Benz bị hắn hạ thấp thành “lái được là
được.”
Chu Dạ bất mãn nói thầm:
“Chướng mắt em nha, kiêu ngạo gì chứ? Có chút tiền là giỏi sao, chỉ giỏi khoe
khoang! Nông cạn, không có tố chất, nhà giàu mới nổi…” Hai người cứ vừa đi vừa
cãi nhau.