Editor: lily58
Tối hôm đó Trác Lí ngủ vô cùng ngon giấc. Trong mộng, cô thấy mình lúc 3
tuổi, Trác Ý 10 tuổi, mình 6 tuổi, Trác Ý 13 tuổi, mình 10 tuổi, Trác Ý
17 tuổi. . . . .
Cảnh tượng thời tấm bé từng thứ từng thứ một in
sâu trong đầu cô, nụ cười cưng chiều của Trác Ý, bàn tay nắm chặt lấy
tay cô của Trác Ý. . . . . Tuổi thơ hạnh phúc như vậy, lúc nhớ lại vẫn
còn cảm thấy hạnh phúc, cho dù là trong lúc ngủ, Trác Lí vẫn nở nụ cười
tươi.
Cô và Trác Ý biết nhau hai mươi mấy năm, chung sống hai
mươi mấy năm, tình cảm rất sâu đậm, một người đàn ông xen vào chắc chắn
không thể làm bọn họ dao động, cô tin chắc như thế. Hơn nữa, chỉ cần
Trác Ý chịu về nhà, cô tin chắc một lúc nào đó, thời gian nhất định có
thể làm tan biến mọi hiểu lầm, có thể chữa lành mọi vết thương: cô tin
tưởng Trác Ý, tin tưởng tình yêu của chị ấy với mình.
Việc cô
cần làm bây giờ là: tích cực, lạc quan đối mặt với thử thách tiếp theo
của cuộc sống. Cô muốn có một công việc tốt, một tình yêu đẹp, kết hôn,
cuộc sống cứ thế tiếp diễn trong sự vui vẻ.
Nghĩ tới đó, Trác Lí đột nhiên thức giấc. Cảnh tượng trước mắt có chút xa lạ cũng có chút
quen thuộc: điều hoà thổi nhè nhẹ, trong không khí có hương thơm dịu
dàng, gối rất êm, so với cái gối ở nhà của cô dễ chịu hơn rất nhiều. Cô
tham lam hít hà hương thơm ở trên gối, trong lòng thầm nghĩ: Cậu mự thật là tốt, phòng khách cũng thơm đến như vậy. /d.dLq,d/
Sau khi rời giường, Trác Lí tiện tay lục lọi một chút. . . . .
Thật sự chỉ là tiện tay lục lọi. . . . .
Cô chỉ là tiện tay kéo ngăn kéo phía dưới tủ lớn ra, muốn nhìn xem có cái
gì bí mật không. Đúng, cô thừa nhận chính mình có loại tò mò háo sắc,
thích lục lọi những chỗ riêng tư, ví dụ như ngăn kéo. . . . .
Cô tiện tay một chút. . . . . .
Thế nhưng lại thấy. . . . . .
Từng dãy đồ lót nam. . . . . .
Một đàn quạ bay ngang đỉnh đầu cô. . . . . .
Sau khi đàn quạ bay đi, thần trí của Trác Lí cũng quay trở lại. Cô tự nhận
mình có một khí phách kinh người, vì vậy, cô theo bản năng không vội
đóng ngay kéo lại, mà là. . . . . .
Cẩn thận quan sát kĩ.
Đứng dậy, lần lượt mở tủ treo quần áo ra.
Rất tốt, đều là màu đen. Âu phục màu đen, áo sơmi màu đen, T shirt màu đen, quần màu đen, cà vạt màu đen, màu đen. . . . . . mắt Trác Lí chỉ nhìn
thấy màu đen. Mà màu đen này lại làm cô lập tức nhớ tới một người ——
Viên Khởi Lương.
Dây thần kinh căng lên như dây đàn, thậm chí cô
còn nghe thấy một tiếng ‘pia’. Sau đó, lập tức truyền tới cho cô một
thông tin kinh người ——
—— Đây, là, phòng, của, Viên, Khởi, Lương! !
Cô nhớ tới tối hôm qua, Viên Khởi Lương dịu dàng nói chuyện với cô, dịu
dàng an ủi cô, dịu dàng. . . . . ôm cô. . . . . còn ôm thật chặt? Suy
nghĩ đó vừa mới hiện ra, trong lòng cô lập tức dao động, có một loại cảm giác kì lạ, không khống chế được, cứ như vậy trào ra. . . . . .
Cô đang mải tìm ra một nguyên nhân hợp lí thì bụng cô réo lên như đồng hồ
báo thức, sau đó, có một ý nghĩ khác thôi thúc cô phải rời khỏi phòng:
cơm chính là động lực lớn nhất.
Vừa mới mở cửa ra, cô liền nghe thấy chất giọng đặc sắc của Đường Chi Thiện từ phòng khách truyền tới ——
Đường Chi Thiện: “. . . . . . Vậy thì buổi chiều đi, dù sao hôm nay cũng là Chủ nhật.”
Thiệu Chi Uyển: “Chăm sóc con bé tốt một chút.”
Đường Chi Thiện: “Đứa trẻ này rất dễ dỗ dành, mua cho nó một chút điểm tâm,
đảm bảo nó sẽ vui vẻ chạy theo cháu ngay. . . . . Đúng rồi, ngủ lâu như
vậy mà vẫn chưa thấy nó dậy. . . . . Bà đi gọi nó xem sao. . . . .”
Trác Lí 囧, đang định mở cửa ra ngoài, lại nghe thấy tiếng của Thiệu Chi Uyển truyền tới.
”Kêu cái gì mà kêu. . . . . Con bé đã mấy ngày không chợp mắt rồi. . . . Để
cho nó nghỉ ngơi một chút, cơm tôi cũng đã chuẩn bị rồi. . . . . Khởi
Lương, nếu con bé không muốn ra khỏi nhà, vậy cứ để nó ở nhà đi, dì sẽ
nói chuyện với nó. . . . .”
Đường Chi Thiện cắt ngang: “Cho dù
phải kéo cũng nhất định phải lôi nó ra khỏi nhà! Tìm người năm ngày liên tục, lại ngủ lâu như vậy, nếu không đi dạo một chút thì làm sao có thể
giải toả? Khởi Lương. . . . . Chuyện này phải phiền tới cháu rồi. Nếu để dượng ra tay, nha đầu kia nhất định sẽ nổi giận, không chừng còn cuốn
gói đồ đạc bỏ đi nữa. . . . . . “
Thiệu Chi Uyển chen vào nói:
”Đúng rồi, nói đến hành lý. . . . . . Khởi Lương, buổi chiều cháu ghé
qua nhà của Trác Lí một chuyến, mang ít quần áo của nó tới đây đi, bên
nhà con bé nói rằng hôm nay Trác Ý đã ra ngoài cùng với Lý Xán, có lẽ sẽ về nhà muộn.”
Viên Khởi Lương: “Được.”
Trác Lí đứng thần
người tại chỗ, cô không biết nên đi ra hay là thôi. Dĩ nhiên đó chỉ là
suy nghĩ lúc đó của cô, bởi chưa đầy năm giây sau, cô đã đi ra khỏi
phòng, trưng khuôn mặt chán chường đi qua mọi người, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đứng trước gương cười nham nhở, Trác Lí tìm bàn chải,
đánh răng. Đồng thời trong lòng cũng suy tính biện pháp để hành hạ Viên
Khởi Lương: chỉ cần anh ta dám lôi cô ra khỏi nhà, cô sẽ khiến anh ta
phải đẹp mặt.
Trác Lí chính là một người tính toán chi li, có thù tất báo. Mặc dù tối hôm qua Viên Khởi Lương đã rất dịu dàng, làm cho cô cảm động, nhưng so với vô số lần cô bị khí lạnh của anh ta làm cho
trọng thương, hiển nhiên một chút dịu dàng nho nhỏ kia không đáng được
nhắc tới. d2 l, qđ Cô vừa đánh răng vừa nghĩ thầm: tính tình của núi
băng kia hoàn toàn không thích hợp với thế giới nhuộm đầy mùi vị sinh
tồn này, anh ta vừa cố chấp vừa không nể nang mặt mũi ai, nhất định đắc
tội với rất nhiều người. Cô muốn giáo dục anh ta một chút, cải tạo lại
tính cách của anh ta, cứu vớt anh ta.
Suy nghĩ này càng lúc
càng bay xa, rốt cuộc Trác Lí cũng hài lòng mỉm cười một cái. Nhưng để
thôi thúc ý nghĩ đưa cô đi giải sầu của vợ chồng Đường Chi Thiện, cô cố
tình giấu đi nụ cười đó.
Cho đến lúc ngồi trên chiếc Buick cũ kỹ của Đường Chi Thiện, Trác Lí mới len lén núp ở cửa sổ xe hơi cười trộm, suy nghĩ xem nên làm thế nào để Viên Khởi Lương sống cũng không được mà chết cũng không xong, quỳ gối xuống mà hô to ‘Nữ vương tha mạng, sau
này tôi không dám nữa’. . . . . . Cô cười tới mức toàn thân run rẩy.
”Đóng cửa xe lại, cũng đừng cười nữa, tôi sợ người khác sẽ nghĩ tôi đang chở
người điên.” Giọng của Viên Khởi Lương giống như âm thanh ma quỷ, bay
vào lỗ tai Trác Ý.
Toàn thân thể của Trác Lí run lên.
”Soạt”, quay mặt lại nhìn Viên Khởi Lương, “Anh đừng ngậm máu phun người, chứng cớ nào mà anh nói là tôi đang cười hả.”
”Nghĩ một chút xem nên tới chỗ nào để lấp đầy dạ dày của cô đi, tính kế với
tôi cũng cần có thể lực.” Bộ dạng đó của Trác Lí, Viên Khởi Lương căn
bản không cần phí chút tâm tư nào cũng đoán ra được. Đối với năng lực
phục hồi vô cùng to lớn của cô, anh rất vui. Chỉ là, không biết phải ăn
bao nhiêu mới bù đắp được những chỗ gầy đi kia. Tối hôm qua anh ôm cô,
nhưng lại không có chút cảm giác nào.
Lại bị nhìn thấu. . . . . . Trác Lí hùng hùng hổ hổ, “Tôi muốn đi ăn KFC.” Cô không chỉ đi ăn KFC
mà còn chọn suất ăn trẻ em, không những ăn suất trẻ em mà còn phải lấy
được đồ chơi, không những muốn lấy đồ chơi mà còn phải bắt Viên Khởi
Lương xếp hàng lấy!
Giày vò anh ta tới chết!
Viên Khởi
Lương nhíu mày, “Xem ra. . . . . . Địa điểm không thể do cô quyết định.” Đồ ăn chiên rán không thích hợp cho cô bây giờ.
”Vậy tôi sẽ không ăn.”
”Tùy cô.” Cô không ăn mới là chuyện lạ.
“. . . . . .”
Trác Lí cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với Viên Khởi Lương, cô sẽ nội
thương, hộc máu mà chết mất. Nhưng nghĩ lại, hiện tại cô không cần ăn
nói khép nép để cầu xin anh ta tiếp nhận phỏng vấn, cũng không cần dùng
anh ta để đổi lấy vé xe, cô cần gì phải im hơi lặng tiếng như vậy? Mấu
chốt chính là. . . . . Viên Khởi Lương là một người đàn ông có trách
nhiệm, ý nghĩa của người đàn ông có trách nhiệm chính là: cô có thể làm
bất cứ điều gì mà cô muốn, anh ta chỉ có thể yên lặng chịu đựng!
Nghĩ xong, vẻ mặt còn đang vui vẻ của Trác Lí trong nháy mắt biến thành gian xảo, quay mặt đi, cô tươi cười nói, “Bạn của tôi. . . . . .”
Viên Khởi Lương đoán được cô sẽ sử dụng chiêu này. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt 囧
của cô khi khạc ra ba chữ này, khoé mắt anh không khống chế được liền hạ xuống.
“. . . . . . Mấy ngày hôm nay, tôi ăn không ngon ngủ
không yên, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng. Khó khăn lắm mới nghĩ
ra thứ muốn ăn, hơn nữa lúc này tôi lại rất thèm. . . . . Nếu như. . . . Nếu như anh không muốn dẫn tôi đi ăn, vậy tôi tự mình đi cho xong. . . . . .”
Thật ra thì cô không cần dùng chiêu giả vờ yếu đuối để gạt
Viên Khởi Lương. Bởi vì lúc này đây, không cần giả vờ, trông cô cũng rất nhợt nhạt. Cảm thấy mềm lòng, Viên Khởi Lương buột miệng nói, “Được.”
Trác Lí cười gian manh.
Vào giờ này ở KFC không đông người lắm, nhưng vì là cuối tuần nên có rất
nhiều trẻ con chơi đùa ở trong nhà hàng. Lúc Trác Lí và Viên Khởi Lương
bước vào còn tưởng nhầm là khu vui chơi trẻ em.
”Viên đại ca,
tôi muốn ăn suất trẻ em. . . . . loại có cá tuyết ấy. . . . . Đúng rồi,
tôi còn muốn lấy món đồ chơi kia, chính là con khỉ con đó. . . . .” Trác Lí giao phó xong, liền nhanh chân rời khỏi quầy, chạy tới ngồi vào một
chỗ ở gần cửa sổ, khoanh tay thanh thản đợi xem dáng vẻ Viên Khởi Lương
lúc bê đồ ăn tới cho cô —— chắc sẽ rất khác, chỉ nghĩ thế thôi đã làm cô cảm thấy vui mừng. Lại nghĩ tới cảnh tưởng núi băng lớn kia dùng giọng
điệu như là nước đá, yêu cầu nhân viên lấy phần quà thiếu nhi. . . . . . .
Tất nhiên sẽ vô cùng 囧, vô vô cùng 囧 .
Nhưng ngay sau đó, cô ngơ ngác nhìn Viên Khởi Lương một cây đen nghịt, nhàn nhã đi hai tay không về phía cô, vẻ mặt cô liền 囧.
”Nhân viên phục vụ sẽ đưa suất ăn cùng đồ chơi đến cho cô.” Viên Khởi Lương
ngồi xuống đối diện Trác Lí, khẽ mỉm cười một cái, “Tôi còn có một số
việc, ăn xong thì gọi điện cho tôi.”
”Cái gì? Không phải anh sẽ ăn chung với tôi sao?”
Trác Lí không ý thức được câu vừa nói ra theo bản năng được đẩy lên rất cao, bộ dạng giống như cô gái nhỏ bị bắt nạt. Vẻ mặt này làm cho Viên Khởi
Lương vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại không có chút vội vàng nào,
”Ừ.” Một tiếng vừa nói ra, Viên Khởi Lương trực tiếp bỏ qua vẻ mặt oán
trách của Trác Lí. . . .Xoay người rời đi.
Đi ra khỏi nhà hàng,
Viên Khởi Lương lập tức gọi điện, “. . . . . . Trợ lí Lý, mang hồ sơ vụ
án Hạo Nguyên tới phố Trung Hưng cho tôi . . . .” , đúng là ban đầu anh
có việc bận, chỉ là, thứ tự nặng nhẹ khác nhau.
Trong nhà hàng
có một người vừa ăn vừa suy nghĩ rối rắm. Sau khi Viên Khởi Lương đi
được vài phút, rốt cuộc cô cũng nhận ra được những biểu hiện kì lạ của
Viên Khởi Lương trong khoảng thời gian này. Dĩ nhiên, với kinh nghiệm
tình trường ít ỏi của mình, cô hoàn toàn không thấu hiểu được nghệ thuật yêu đương cao siêu của Viên Khởi Lương, cô chỉ loáng thoáng cảm nhận
được —— núi băng kia đã không còn lạnh lùng với cô nữa.
Xử lý
xong phần ăn của trẻ em, Trác Lí không nghe theo lời dặn gọi điện của
Viên Khởi Lương mà tự mình rời khỏi nhà hàng. Bên cạnh KFC là một trung
tâm Games lớn, âm thanh gầm rú phát ra từ đó thu hút sự chú ý của Trác
Lí. Khiến cho nữ otaku (trạch nữ) ngàn năm như cô chân thực cảm nhận
được ‘thế giới bên ngoài vô cùng đặc sắc’. Vì vậy, cô như ma sai quỷ
khiến, cất bước đi vào Video Games City.
Thật ra cô không thích
chơi những trò chơi điện tử hiện đại, chỉ những trò IQ thấp như gắp thú
bông, ném vòng mới thu hút sự chú ý của cô. Chơi một vòng, cô không hề
thu hoạch được cái gì, tiền thì lại giảm bớt. Cuối cùng, trò ném vòng ba màu đã khiến cô phá sản ngay tại chỗ.
Lúc mang hai bàn tay trắng ra khỏi trung tâm game, Trác Lí mới phát hiện: trời đã tối.
Theo bản năng sờ sờ điện thoại ở trong túi. diendanle. QuýĐôn
Tốt lắm! Hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của —— Viên Khởi Lương.
Số điện thoại rất ít khi xuất hiện trên điện thoại của cô, thật ra thì,
cô không biết số điện thoại này lưu trong máy cô từ lúc nào, cô nhớ lúc
cô nhận điện thoại này, danh bạ hoàn toàn trống trơn. . . . . Nhưng, cô
không hề thêm số điện thoại này vào, vậy, cuối cùng vì sao số này lại có trong máy cô?
Lúc cô còn đang mải suy nghĩ, màn hình điện thoại
lại sáng lên, cô cho là Viên Khởi Lương gọi điện tới, vì vậy nhanh chóng bắt máy.
”Là Trác Lí phải không?” Âm thanh từ đầu bên kia có chút xa lạ có chút quen thuộc —— Vu Thu Thủy Vu mỹ nhân.
”Vâng”
”Tiểu Lí. . . . . . Cô muốn hại chết tôi sao. . . . . .”
”Có chuyện gì vậy?”
Tiếp đó, Vu mỹ nhân vừa nhiệt tình vừa khẩn thiết muốn cô trở lại đi làm,
cặn kẽ truyền đạt thông tin tuyển dụng cùng với sự nhớ nhung của mọi
người, cứ như vậy, 10' đồng hồ trôi qua.
Rốt cuộc Viên Khởi Lương cũng thông được điện thoại với Trác Lí, dưới cái nóng nực của chiều tối mùa hè, ánh mắt trời chiếu đỏ cuối chân trời. Viên Khởi Lương lo lắng
ngồi trong KFC, lẳng lặng nhìn về phía xa xăm.
”Cô đang ở đâu?”
Giọng điệu Viên Khởi Lương cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, anh chưa từng
gọi cho người phụ nữ nào vượt quá hai mươi lần. Trác Lí —— vẫn luôn là
cô gái đó, không ngừng khiêu khích sự nhẫn nại của anh đối với phụ nữ.
Đầu bên kia điện thoại, Trác Lí nghe thấy được sự lo lắng trong giọng điệu
mang đầy thuốc súng kia của đối phương, nhưng cô cũng không cảm thấy
mình đã làm sai điều gì, vì vậy, điều chỉnh giọng nói, không kiêu ngạo,
không tự ti: “Siêu thị Phú Hào”.
”Tút. . . Tút. . . “
Trác Lí ngây người, Viên Khởi Lương, anh ta dám dập máy của cô?
Tên đàn ông không có phép lịch sự!
Chỉ là, khí thế cường hãn kia của cô khi nhìn thấy vẻ mặt xanh đen của Viên Khởi Lương liền biến mất như làn gió. Lúc gọi điện thoại còn có thể
chống đỡ một chút, trực tiếp nhìn thấy một người đàn ông ăn bận cả cây
đen, ánh mắt có thể giết người, cô thật sự không thể vùng lên nổi.
”Cái đó. . . . . . Anh xem. . . . . . Tôi thấy anh có việc bận. . . . . . Lỡ như tôi ăn xong rồi nhưng anh vẫn chưa hết bận, vậy chẳng phải tôi làm
phiền tới anh sao? Cho nên, tôi liền đi trước. . . . . Với lại. . . . . Ở Video Games City, âm thanh quá lớn. Tôi không nghe thấy chuông điện
thoại kêu. . . . . .”
Trác Lí như vậy cả nửa ngày, sắc mặt người
đàn ông trước mặt vẫn không có chút thay đổi, cô không khỏi nguyền rủa
trong lòng: ngươi đúng là không có tiền đồ, giải thích với tên đàn ông
chết tiệt này làm gì chứ.
Thở dài một tiếng, Viên Khởi Lương điều chỉnh cảm xúc của mình, lạnh lùng nói, “Khuya lắm rồi, về nhà thôi.”
Anh không phải là trách cô rời đi, không phải trách cô đi mà không báo với
anh —— bây giờ cô vẫn chưa có trách nhiệm và nghĩa vụ báo cáo hành tung
với anh. Chỉ là, đây là lần đầu tiên anh lo lắng cho một người như thế,
chính anh cũng không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình. Anh vô dụng
gọi cho cô vài chục cuộc điện thoại nhưng chỉ nghe thấy giọng của nữ
tổng đài viên, anh không có thói quen chờ đợi một người, anh chỉ hi
vọng. . . . . Có thể nhanh chóng tìm được cô.
”Ngay bây giờ. . . . . . Đùa gì thế? Sớm như vậy đã về nhà sao? Cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu nha!”
“. . . . . . Về nhà.”
”Bạn của tôi. . . . . . Ngày mai tôi phải đi làm rồi. . . . . . Để cho tôi
chơi thêm một chút đi. . . . . Ô ô. . . . . .” Tóm lấy cánh tay của ai
đó, không ngừng lắc.
“. . . . . .”
”Nếu không anh cứ về nhà trước đi, tôi sẽ đi chơi một lát.”
“. . . . . .”