Editor: lily58
Thời điểm Viên Khởi Lương vô tội bị Trác Lí lôi vào “Siêu thị Phú Hào”, thái độ của anh có thể dùng bảy chữ để hình dung ‘Giông tố chuẩn bị kéo tới
nơi’.
Vui sướng đắm chìm trong Video Games City, tất nhiên Trác
Lí sẽ không nhận ra vẻ mặt giận dữ của Viên Khởi Lương. Chỉ là lúc tới
chỗ đổi tiền xu để chơi, em gái nhỏ bán xu cứ nhìn chằm chằm về phía cô, ánh mắt chỉ nhìn về một điểm duy nhất, lúc này Trác Lí mới ý thức được
—— Viên Khởi Lương thật đúng là một tên đàn ông phong lưu. Trong quá khứ đã từng được chứng kiến mức độ nổi tiếng của anh ta, Trác Lí nghĩ rằng
mình sẽ không còn ngạc nhiên với cảnh tượng này nữa, nhưng không hiểu
tại sao, vào giờ khắc đó, cô lại dùng cánh tay của mình —— kéo lấy cánh
tay của Viên Khởi Lương? ——người đàn ông này bị một người phụ nữ khác
nhìn chằm chằm —— cho dù chỉ là một tiểu muội muội 9x bé bỏng, trong
lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái. Sau đó, cô lấy 100 tệ từ chỗ Viên Khởi Lương, đập lên bàn, lớn tiếng nói, “Đổi tiền xu cho tôi! Nhanh lên một chút!”
100 tệ có thể mua được rất nhiều xu trò chơi, em gái
nhỏ đưa cho Trác Lí và Viên Khởi Lương bốn cái túi lớn. Trác Lí tự mình
cầm lấy hai túi, hai túi còn lại thì đưa cho Viên Khởi Lương, nhận lấy
hai cái túi đó, khoé miệng Viên Khởi Lương khẽ giật giật.
“Núi
băng lớn, anh biết chơi những trò kia không?” Hai tay Trác Lí không
rảnh, vì vậy cô dùng đầu chỉ chỉ vào mấy trò chơi điện tử mà đám thanh
niên đang chơi, chỉ vào trò ném bóng rổ ở cách đó không xa, ánh mắt nhìn về Viên Khởi Lương —— cố gắng khơi dậy hứng thú của anh.
Anh
đương nhiên biết chơi. Không những biết chơi mà anh còn là cao thủ.
‘Thánh Quang’ còn tân tiến hơn ở đây rất nhiều, anh đã thi đấu tất cả
các trò cùng Ngũ Khâu Thực, mỗi lần như vậy đều là anh thắng, sau đó Ngũ Khâu Thực liền kiên quyết loại bỏ tất cả các thiết bị trò chơi ra khỏi
phòng, chỉ lưu lại một số trò đơn giản. Bao gồm bàn Bi-a mà Viên Khởi
Lương kiên quyết giữ lại. Ngũ Khâu Thực là một cậu ấm tinh thông mọi
thứ, nhưng Ngũ Khâu Thực không thể không thừa nhận: Viên Khởi Lương mới
chính là một tay chơi thứ thiệt.
Tuy nhiên, anh vẫn đáp lại, “Không biết.”
Quả nhiên, đúng như ý nguyện, anh nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo, vui vẻ của
Trác Lí. . . . . Vẻ mặt này, Viên Khởi Lương rất hưởng thụ.
“Không sao. . . . . . Tôi có thể hướng dẫn anh, anh xem, chơi như thế này. . . Như thế này, loại trò chơi đối kháng này, tôi chơi rất lợi hại, . . . . . “
Viên Khởi Lương cố gắng giấu nụ cười, im lặng nghe mấy lời
ba hoa giới thiệu trò chơi của Trác Lí, anh nhớ tới lời của Ngũ Khâu
Thực, bộ dạng tự cho mình là thông minh, trưởng giả học làm sang của cô
đúng là thú vị. Anh nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, nhìn má lúm như ẩn
như hiện của cô, bỗng cảm thấy những thứ ồn áo, náo nhiệt, bóng người
qua lại xung quanh, ánh đèn màu chói mắt, âm nhạc xập xình, trong nháy
mắt đều trở thành hư vô.
Thế giới chỉ còn lại hai người.
Thực ra thì Trác Lí rất vô dụng, cô cố gắng thổi phòng các trò chơi lên nhằm thu hút sự chú ý của Viên Khởi Lương, nhưng ngược lại, anh ta lại không có chút biểu hiện hứng thú nào. Mà trong tình huống bối rối này, cô chỉ có thể chơi mấy trò chơi không cần tới chỉ số thông minh, đành phải cố
gắng giới thiệu mấy trò chơi không cần dùng não đó khó lên một chút, cô
không thể để mất mặt trước núi băng được.
Nghĩ như vậy, cô đột
nhiên nghĩ ra một kế, cười cười nói, tự biên tự diễn, “Anh xem. . . . .
anh xem. . . . . những món đồ trẻ em kia thật đáng yêu đúng không? Nhất
là củ cà rốt kia. . . . . . Đi, để tôi đi giành lấy nó!” Sau đó, cô kéo
Viên Khởi Lương tới cô trò chơi vòng ba màu —— cô không ngừng ném, ném
mấy trăm lần, đến cả một cái bút chì nhỏ cũng không trúng.
Bộ
trang phục Viên Khởi Lương mặc hôm nay, mặc dù vẫn là màu đen nhưng
phong cách rất trẻ trung, tuy là vẻ mặt hơi cứng nhắc, lạnh lùng, nhưng
vẫn làm cho người đi qua không ngừng quay lại nhìn. Thời điểm này ở
Video Games City, hơn phân nửa là học sinh, phần lớn lại là nữ sinh, cho nên, điều tất yếu chính là Viên Khởi Lương bị cả đám vây xem. d2 lê
quysddoon Sau đó, Trác Lí còn thoải mái kéo anh chen vào vòng trong
cùng, không chút do dự làm cho Viên Khởi Lương có cảm giác giống như khỉ trong vườn thú, bị cả đám người vây xem. Anh không hề thích những chỗ
nào nhiệt như thế này, nó làm anh cảm thấy đau đầu. Có thể đi tới những
nơi thế này, đây đã là cực hạn của anh đối với cô.
Vì vậy, giây tiếp theo. . . . . .
Viên Khởi Lương vươn cánh tay dài ra, nắm lấy bàn tay đang ném xu của Trác Lí, nhíu mày nói, “Chúng ta đi chỗ khác.”
Trác Lí không nghe theo, “Khoan đã. . . . . Chờ tôi lấy được củ cà rốt kia,
lúc đó chúng ta sẽ đi.” Đây thật ra là kế hoãn binh, Trác Lí đã nhắm
rồi, cô nhất định phải lấy được củ cà rốt đỏ cam cao hơn người kia, nhất định phải ném vào cái vòng tròn xanh lá kia, cô chơi trò này cả một
buổi chiều, chưa thất bất cứ người nào có thể ném trúng ô đó, cô không
ôm hi vọng mình có thể ném được. Chỉ là cô rất thích quá trình này.
“Cô đứng lùi ra phía sau.” Viên Khởi Lương cầm lấy một nắm xu, khẽ nâng tầm ngắm lên, mắt nheo lại, ngón tay thon dài kẹp lấy một đồng xu —— chỉ
với những cử chỉ đó, hai tai Trác Lí đã bị tiếng hét chói tai làm cho ù
ù.
Đúng lúc Viên Khởi Lương giơ tay lên chuẩn bị ném, Trác Lí
chợt lo lắng, kéo lấy cánh tay của Viên Khởi Lương, nhỏ giọng nói, “Hiện tại dừng tay còn chưa muộn. . . . . . Anh xem, có bao nhiêu người vây
quanh như vậy, nếu lỡ may ngay cả cái vòng hồng (vòng ngoài cùng, dễ ném trúngnhất) anh cũng ném không vào, sẽ rất mất thể diện. . . . . . Khi đó, anh ngàn vạn lần đừng nói quen biết tôi. . . . . .”
Trác Lí
chỉ là muốn ngăn Viên Khởi Lương lại, cô nghĩ rằng kế khích tướng này sẽ làm cho Viên Khởi Lương tức giận mà bỏ đi, không nghĩ tới núi băng kia
lại dám nhếch khoé miệng lên, nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó, đồng xu
trong tay anh ta liền ‘viu’một tiếng bay ra ngoài.
Trác Lí nghẹn họng. Lông mày, mắt, mũi cô tạo thành biểu cảm rối rắm ——
——‘ xong đời, chết chắc ’——
——‘ ah, hình như có chút chuyển biến tốt ’——
——‘ A. . . . . . không trúng . . . . . ’——
——‘ Mẹ nó! Tại sao lại bay tới một cái nữa? ’——
——‘ A, lần sau là ai ném? Lại có thể trúng. . . . . . ’——
—— mấy loại cảm xúc phức tạp xen lẫn nhau.
Cứng ngắc xoay đầu sang bên cạnh, trơ mắt nhìn Viên Khởi Lương hài lòng thu
tay lại, khoé miệng hơi cong lên. Trác Lí đờ đẫn hai mắt, Viên Khởi
Lương cực kỳ nghiêm túc giải thích, “Lần trước chỉ là thử chút góc độ.”
Vậy lần thứ hai cũng là núi băng ném . . . . . . !
Cô lặng thinh rồi. . . . . .
Sau đó, cô nghe thấy tiếng hoan hô, huýt sáo. . . . . .
Sau đó, người phụ trách trò chơi, ăn bận bộ đồ thiên sứ sặc sỡ, ôm củ cà rốt nhồi bông tới cho Viên Khởi Lương. . . . . .
Sau đó, cô nhìn thấy Viên Khởi lương đưa toàn bộ tiền xu thừa cho nữ nhân viên kia. .. . . .
Sau đó, cô không nhận thức được tình huống mình bị Viên Khởi Lương nắm lấy bả vai kéo ra khỏi ‘Siêu thị Phú Hào’. . . . . .
Sau khi lấy lại tinh thần, Trác Lí lập tức níu lấy cánh tay Viên Khởi
Lương, giống như sợ anh sẽ hoá thành thần tiên bay đi mất, dùng giọng
điệu vô cùng sùng bái nói, “Núi băng lớn. . . . . anh anh anh, từ lúc
nào lén học được. . . . học được những trò đó vậy?” Cô ném cả một buổi
chiều ngay cả vòng hồng cũng không ném trúng, anh ta chỉ sau một lần đã
ném trúng vòng tâm màu xanh lá?
“May mắn.”
Trác Lí hoàn
toàn không hài lòng với đáp án này, bĩu môi nói, “Quỷ mới tin là do may
mắn. . . . . .” Viên Khởi Lương nghĩ cô là đồ ngu hay sao? Chợt nhớ tới
một chuyện, “Còn nữa. . . . . . sao anh lại đưa toàn bộ tiền thừa cho
nhân viên, đó là 100 tệ đấy. . . . . anh anh anh. . . . . .”
Ném
cà rốt nhồi bông trong tay cho Trác Lí, làm cho cô không thể không im
miệng. Sau đó, Viên Khởi Lương quay sang hỏi, “Bây giờ. . . . . . Về
nhà?”
Trác Lí vẫn lẩm bẩm một mình, trong tay ôm củ cà rốt lớn,
suốt dọc đường đi thu hút không ít ánh nhìn. Nghe thấy câu hỏi của Viên
Khởi Lương, cô lập tức đẩy củ cà rốt sang một bên, nhìn thẳng anh mà
nói, “Tất nhiên là không rồi, bây giờ là mấy giờ hả.”
Trác Lí ôm
củ cà rốt nhồi bông trên to dưới bé vào trong lòng, từ chỗ anh nhìn
xuống, cả đầu cô chôn vào củ cà rốt, vô cùng đáng yêu. Viên Khởi Lương
thu hồi ánh mắt, dịu dàng nói, “Đi với tôi tới một chỗ.”
“Đi đi đi. . . . . . Đi chỗ nào?”
“Tới chỗ không có ai.”
Đợi đến lúc Viên Khởi Lương đưa cô tới một khu nhà “Trường trung học Minh
Châu”, cô mới giãn hàng lông mày ra, lên tiếng hỏi, “Anh từng học ở đây
sao?”
“Không phải.”
Trác Lí 囧. Cô còn nghĩ rằng núi băng
này sẽ đưa cô tới thăm trường cũ của mình, tới đây vào lúc đêm khuya thế này, nhất định sẽ bắt đầu giảng giải cho cô, thời trung học anh ta như
thế nào.
Nhận thấy vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ của Trác Lí, Viên Khởi Lương quay đầu lại giải thích, “Lúc còn nhỏ tôi sống ở gần đây.”
Trường trung học Minh Châu là trường cấp hai tốt nhất của thành phố Z, mặc dù
là trường tư, nhưng đội ngũ giáo viên ở đây rất mạnh, quản lý cũng rất
chặt chẽ, ngay cả những nhà hàng, hiệu sách quanh đây cũng đều là lớn
nhất. Các trường trung học thường có lỗi kiến trúc rất trang nghiêm,
nhưng trường trung học Minh Châu lại không như vậy, ở đây được thiết kế
theo phong cách châu Âu, rất cởi mở. Không biết có phải do tâm trạng hay không, buổi tối thời tiết rất nóng bức, cũng đã tới Minh Châu mấy lần
rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy: Minh Châu tối nay. . . .
thật dịu dàng. Cảm giác nhìn toà nhà này dưới ánh trăng, thật đáng yêu.
Hai tay Viên Khởi Lương đặt trong túi quần, đi trước Trác Lí hai bước, dẫn cô tới một cầu thang.
Hai người lẳng lặng, hòa hài đi lên tầng thượng.
Viên Khởi Lương yên lặng bởi vì có rất nhiều kí ức ùa về, cộng với địa điểm
này làm cho lòng anh tĩnh lặng như nước; Trác Lí yên lặng thật sự là bởi cô cảm thấy không khí này thích hợp với sự yên lặng, nếu cô nói ra một
câu thôi cũng sẽ phá hỏng mỹ cảm hiện tại, mà trông cô sẽ rất giống đồ
ngốc.
Khổ cực bò lên tới tầng thượng, đập vào mắt là một đường
chạy vòng tròn, tầm 200m, nhưng do ở trên tầng thượng nên trông nó rất
rộng, ở giữa đường chạy có ba cái xà kép.
Viên Khởi Lương đi
thẳng tới xà kép, Trác Lí không cách dám đứng lại, khẩn trương chạy theo phía sau. Vừa quan sát tình hình xung quanh, vừa nghĩ thầm: Chẳng lẽ
người này muốn đưa cô tới đây chạy bộ?
Buổi tối mùa hè thật sự
rất nóng nực, Trác Lí leo rất nhiều cầu thang, đang cảm thấy rất nóng,
nhưng khổ nỗi Viên Khởi Lương vẫn không chịu mở miệng một câu, cô cũng
không tiện oán trách nửa lời. Chỉ là, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Viên Khởi Lương lúc nhảy lên xà kép, cô bỗng quên đi cảm giác nóng nực, cũng quên mất mình đang ở đâu, vào lúc nào. Ngẩng đầu lên nhìn Viên Khởi
Lương mặc áo Tshirt đen, đang chống hai tay lên xà kép, từ trên cao nhìn xuống cô. . . . . . .
Cô thậm chí ngây ngô đến quên mất phản ứng.
Màn đêm huyền diệu hoà cùng ánh sáng vàng nhạt của mặt trăng, trong khung
cảnh đó, sự quyến rũ đã xâm chiếm tâm trí của một người, cô đứng tại
chỗ, ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt của anh đen láy, sáng ngời, sau đó, cô nhìn thấy khoé miệng anh cong lên, miệng cũng xuất hiện nụ cười ấm
áp, anh nói với cô, “Lên đây.”
Cô lại một lần nữa nhận thức được: giọng nói của Viên Khởi Lương rất êm tai.
Cô là một vận động viên khoẻ mạnh, trèo tường, leo cây, leo xà kép tuyệt
đối không thành vấn đề. Vì vậy, chỉ vỗ tay một cái, cô liền bay lên xà
kép —— chỉ là, tư thế hơi khó coi một chút. Mấu chốt nhất chính là, cô
nghĩ mình quá tốt, thiếu chút nữa là ngã xuống. Cho nên, trong lúc này
nội tâm cô đang kêu gào: tại sao núi băng kia lại có thể leo lên một
cách nhẹ nhàng a a a a a. . . . . .
Có người nghĩ rằng đêm nay
quá yên tĩnh, gò má của Viên Khởi Lương quá mê người, cô ngồi rất gần
anh ta, lo lắng rằng mình sẽ háo sắc đến nỗi ngã xuống, vì vậy trong
lòng không ngừng chuyển hướng sự chú ý: “A. . . . . . Thật nhiều sao. . . . . . A. . . . . . Trăng thật là sáng. . . . . .”
Viên Khởi
Lương chỉ cười không nói. Anh đưa cô tới đây, không phải là học theo
người ta bày trò lãng mạn. Ba cái xà kép này dựng lên cho anh, chú của
anh —— hiệu trưởng trường trung học Minh Châu —— hồi bé thường dẫn anh
tới đây để vận động, đường chạy này chính là do ông ấy xây dựng. d.d lq
đLúc còn bé, Viên Khởi Lương rất thích trăng sao, rất thích bầu trời
đêm, lúc làm xà kép này đơn thuần chỉ nghĩ là sẽ được gần bầu trời hơn
một chút, sau đó lớn lên, nơi này lại biến thành chỗ bí mật để giải toả
tâm trạng, chỉ là, lúc đến một độ tuổi nhất định, mọi phiền lo suy tư
đều có thể tự giải quyết, đã rất lâu rồi anh chưa tới đây, cũng chưa
từng đưa ai tới đây.
“Viên Khởi Lương, anh dẫn tôi tới đây hóng gió sao?” —— đây là do có một cơn gió thổi qua mặt cô, cô đột nhiên hiểu ra.
“. . . . . .” đôi mày thanh tú của Viên Khởi Lương nhăn lại: trình độ
không hiểu phong tình thế thái này, chỉ có cô mới có thể đạt được.
“. . . . . .Muỗi rất nhiều, chúng ta có thể về nhà ngồi điều hoà cũng được mà?”
“. . . . . .” ánh mắt Viên Khởi Lương sắc nhọn: đừng nói nữa.
Trác Lí đành chống hai tay lên xà kép, khua khua hai chân trong không trung để xua tan cảm giác nhàm chán.
Gió đêm từ từ nổi lên, một khoảng thời gian ngắn trôi qua, tâm trạng cô đột nhiên trở nên rất tốt. Nhìn về ánh đèn lúc sáng lúc tối của thành phố ở nơi xa, nhìn bầu trời đen tuyền, tâm trạng đột nhiên rộng lớn và xa
xăm. . . . Một nháy mắt kia, Trác Lí đột nhiên hiểu ra dụng ý của Viên
Khởi Lương khi đưa cô tới đây.
“Núi băng lớn, anh đã từng nghe truyền thuyết gì chưa?”
“Truyền thuyết gì?”
“Mỗi ngày tìm thấy 7 ngôi sao liên tiếp, sau chín ngày sẽ nằm mơ thấy đức lang quân định mệnh.”
“Cô từng tìm.” Lời này không phải là nghi vấn, mà là câu khẳng định. Lời
vừa nói ra, Viên Khởi Lương liền nghe thấy tiếng thở dài của Trác Lí,
anh quay đầu nhìn về phía cô.
“Aiza, tôi đương nhiên đã thử rồi, chỉ là chưa từng tìm được chín đêm liên tiếp, thực ra là nếu tôi không
quên mất, thì còn có thể tìm được, nhưng mà. . . . . .”
Không
biết có phải do đêm quá đen, quá thuần khiết, làm cho người ta dỡ bỏ hết phòng bị trong lòng hay không, hay là. . . . . . trong tiềm thức của
Trác Lí, cô đối với anh luôn tuyệt đối tin tưởng, tóm lại, cô không hề
có chút phòng bị nào, kể hết với Viên Khởi Lương, bao gồm áy náy trong
lòng với Trác Ý trong thời gian qua, rối rắm với chị ấy cùng với nhớ
nhung, thương cảm, hạnh phúc nhỏ bé khi kể về quá khứ.
Viên Khởi Lương lẳng lặng lắng nghe, mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, thỉnh thoảng nhìn về phía xa xăm.
Nhìn cô từ từ bày tỏ mọi chuyện, từng chuyện từng chuyện một, nhìn ánh mắt
lưu luyến của cô, trong chớp mắt Viên Khởi Lương liền nhận ra: cô hiểu
được vì sao anh lại đưa cô tới chỗ này?
Tới đây có lẽ là quyết định không sai.