Ngày thứ ba đi làm, Trác Lí dậy từ rất sớm, điều làm cô ngạc nhiên chính là: cô không cần tới đồng hồ báo thức hay bất cứ công cụ báo thức nào. Cô nhanh chóng đánh răng, rửa mặt; sau đó tức tốc ăn sáng; rồi thay đồ, đi giày thể thao; trang điểm nhanh gọn; nhanh chóng rời khỏi nhà.
Suốt trên đường đi, Trác Lí chú tâm phân tích lại sự thay đổi của bản thân, cuối cùng cô cũng hài lòng đưa ra được một kết luận: Cuộc đời cô đã tìm được thử thách mới, cô đã tìm được giá trị để tồn tại, đó chính là —— giải quyết Viên Khởi Lương. Hoặc nói một cách thực tế hơn —— cô cần phải kiếm tiền. Cũng có thể nói một cách cao quý hơn —— cô muốn mình tiến bộ.
Tóm lại, mặc kệ là lý do gì, cô không muốn sống mà không có lý tưởng.
Suy nghĩ xong, tâm trạng cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều, khoé miệng nâng lên. Cứ cười như vậy tới tận cao ốc Hào Mã, cười với bác bảo vệ, cười với tất cả nhân viên, bao gồm cả Vương Hiểu Mai.
Trác Lí là một “nhân tài”, là một người có dục vọng mạnh mẽ, cô đặc biệt ghi nhớ bộ dạng lúc nói câu ‘Got it’ của Vương Hiểu Mai, vì vậy, chỉ mới ngày đi làm thứ ba, Trác Lí đã lôi kéo được phần lớn người trong bộ phận phỏng vấn.
Trác Lí có một châm ngôn sống: Life is beautiful, and the sun is shining brightly (cuộc sống tươi đẹp, và ánh mặt trời đang toả sáng rực rỡ), câu châm ngôn này chứng thực cho hành động kiên trì của cô đối với Viên Khởi Lương.
Hôm đó, cô vẫn tiếp tục gửi đi một tin nhắn:【Đố bạn, nếu một người mập rơi từ tầng 12 xuống thì sẽ biến thành cái gì?】
Gửi đi.
Thực ra Trác Lí chỉ cần xem một chút các số phát hành trước đó, giúp đỡ một số việc lặt vặt mà các tiền bối giao cho, nhưng cô lại quá hiếu học, chăm chỉ, Trác Lí chủ động xin theo các tiền bối xông pha chiến trận, ra ngoài đi phỏng vấn.
Lý Nhất Phàm đành mang theo Trác Lí ra ngoài.
“Hạt gạo, anh có biết luật sư trưởng Viên Khởi Lương không?” Lý Nhất Phàm không có xe riêng, vì vậy bọn họ vẫy taxi đi.Đối tượng phỏng vấn lần này là giám đốc một công ty thực phẩm lớn, đối tượng bỏ tiền ra để được đăng báo. Tiền chi ra là để trả tiền phí dịch vụ cũng như nhuận bút viết quảng cáo trên《Đô thị tinh anh》.
“Viên Khởi Lương? Tôi chỉ biết anh ta thông qua báo chí thôi.” Lý Nhất Phàm bất đắc dĩ nói, sau đó làm vẻ mặt suy tư, rồi ngạc nhiên hỏi, “Cô cũng giống đám Thu Thuỷ sao?”
“Giống cái gì?” Trác Lí không hiểu.
“Bọn họ mới đầu vào cao ốc Hào Mã cũng suốt ngày lẩm bẩm là muốn câu anh ta.” Lý Nhất Phàm vừa nói vừa để ý tới vẻ mặt của Trác Lí, sau khi nhận thấy không có gì đặc biệt mới yên tâm quay đầu đi.
“Hứ, câu một tên yêu nam làm gì chứ.” Trác Lí khinh thường nói, ngay sau đó lại hỏi, “Nếu phỏng vấn độc quyền anh ta sẽ được thưởng một khoản lớn đúng không?”
“Đúng.”
“Tại sao?”
“Phần lớn độc giả của《Đô thị tinh anh》đều là phụ nữ, ở trong giới trí thức, Viên Khởi Lương chính là một con kim quy lớn, tất cả phụ nữ độc thân đều muốn tìm hiểu kĩ, sau đó tiếp cận anh ta.” Lý Nhất Phàm thấy Trác Lí không có hứng thú về phương diện nam nữ với Viên Khởi Lương, cũng không kiêng kị nói ra những tin tức bát quái anh ta nghe được.
“Trời ơi. Dạo này phụ nữ độc thân đều bị điên hết rồi sao?”
“Nói cho cô biết một tin còn lớn hơn.”
“Gì vậy?”
“Chủ tịch trên danh nghĩa của《 tinh anh 》đã chọn ra ‘The best man for one night stand’( người đàn ông tốt nhất để tình một đêm).” Lúc nói câu đó, vẻ mặt Lý Nhất Phàm không hề giống một người đàn ông, mà cực kì giống một người phụ nữ đang hóng chuyện bát quái.
Cách nói chuyện cùng với vẻ mặt của Lý Nhất Phàm về sự kiện đó làm cho Trác Lí cảm thán: đàn ông làm trong tạp chí, giới tính cũng không quá ổn định.
Nghĩ đến đó, Trác Lí lại cảm thấy buồn nôn. Không chú ý mà ngồi cách Lý Nhất Phàm một khoảng xa. Mặc dù Lý Nhất Phàm có khuôn mặt thanh tú động lòng người, nhưng mà Trác Lí không thích mấy anh chàng quá trẻ con.
Phỏng vấn rất thuận lợi, vì vậy Lý Nhất Phàm và Trác Lí rút quân sớm, hai người trở lại cao ốc Hào Mã trước giờ tan làm buổi chiều. Trước lúc đi Trác Lí quên thay giày thể thao, đến lúc trở lại toà soạn, ngồi xuống ghế cô mới phát hiện ra mắt cá chân cùng gót chân của mình đã sưng vù lên.
Trước khi tan sở, cô theo thường lệ vào hệ thống của cao ốc, gửi một tin nhắn:【 Đáp án chính là một cục thịt chết. O(∩_∩)O, bạn lại không đoán đúng rồi. 】
Trác Lí chọn cách kể chuyện cười này thực ra cũng dựa vào một tấm gương trước đó, lúc trước, bạn cùng phòng kí túc của cô theo đuổi một anh bạn ở bên khoa nghệ thuật, nam sinh đó nổi tiếng là một tảng bảng lớn, nhưng chỉ dựa vào một tài khoản QQ, mỗi ngày kiên trì kể chuyện cười, cuối cùng không tới một tháng bạn cùng phòng của cô đã thành công cưa đổ tảng bảng kia. Anh ta còn sáng tác một bài hát tên là ——《 Em là mặt trời của anh 》tặng cho cô ấy. Sau đó, một bạn học cùng câu lạc bộ với cô nói rằng, kể chuyện cười để cưa cẩm cũng rất hợp lý. Từ trên góc độ tâm lý học mà nói, loại hành vi này được gọi là thu phục.
Hai ngày sau, cũng chính là ngày thứ năm đi làm của Trác Lí, có một sự cố xảy ra.
Giống như những ngày bình thường, Trác Lí rời giường, ăn sáng rồi đi làm. Cô sống ở một toà nhà chung cư cũ không có thang máy, nhà cô ở tầng 3, cho dù chỉ là quãng đường ngắn như vậy, cho dù là Trác Lí đang đi giày thể thao, nhưng vì không cẩn thận nên cô té ngã một cái.
Bị ngã không nghiêm trọng lắm nhưng lại khiến cho Trác Lí muộn giờ làm, lúc cô lê lết thân thể đầy thương tích tới cao ốc Hào Mã thì đồng hồ đã điểm 8 giờ 30 phút. Lúc đi qua cổng cao ốc, bác bảo vệ hết sức dịu dàng hỏi, “Tiểu Trác, sao lại bị thương thế này?” Cao ốc Hào Mã có ba người bảo vệ, hai người đã lớn tuổi và một thanh niên trẻ. Người có quan hệ tốt nhất với Trác Lí chính là bác bảo vệ đang ân cần hỏi thăm cô, bác Phương.
“Cháu bị té ngã.” Trác Lí bất đắc dĩ nói, nở một nụ cười tươi rói, “Cháu đi lên trước đây ạ.”
Sau đó, đỡ cái chân bị thương đi về phía thang máy.
Đến toà soạn《 đô thị tinh anh 》, phần lớn ký giả đều đã ra ngoài phỏng vấn, chỉ còn Lâm Bồi cùng Lý Nhất Phàm vẫn còn ở lại. Thấy vẻ mặt xui xẻo của Trác Lí, Lâm Bồi đi tới, an ủi nói, “Lí Lí, cô tốt nhất nên sớm mua điện thoại đi, để lỡ có chuyện gì xảy ra, bọn tôi còn biết đường mà nói giúp cô.”
“Sao vậy?” Đặt túi lớn túi nhỏ xuống, Trác Lí thấp thỏm ngồi xuống.
“Bà hoàng Vương gọi cô tới phòng làm việc của cô ta.” Lâm Bồi bưng một ly sữa tươi, vỗ nhẹ bả vai Trác Lí, Trác Lí bỗng rùng mình một cái.
Lý Nhất Phàm quay đầu từ phía máy tính nhìn sang, “Hạt gạo nhỏ, lần này đi lành ít dữ nhiều, nhớ bảo trọng.” Sau đó quay lại tiếp tục vùi đầu vào máy tính trước mặt.
Trác Lí không thể không nén cơn đau, đi tới phòng làm việc của Vương Hiểu Mai.
Im lặng đứng nghe bài “Thánh ca” dài hơn 40phút, trong đó tần suất xuất hiện của từ “Got it” là vô cùng lớn. Lúc cô trở lại bàn làm việc đã là 9giờ rưỡi, mở máy tính lên, vỗ đầu một cái, hôm nay cô chưa gửi tin nhắn ‘ mỗi ngày lạnh lẽo ’ cho Viên Khởi Lương, vội vàng gửi tin.
Nhập vào: 【Xin lỗi, hôm nay xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn, vì vậy gửi tin hơi trễ :-( Câu hỏi hôm nay là: đều là da, vậy da cọp và da sư tử, da con nào tệ nhất? 】
Gửi đi.
Trác Lí vẫn luôn tự hỏi bản thân: liệu biện pháp này của cô có hiệu quả hay không?
Mỗi lần như thế, đáp án tất nhiên sẽ là: có thể có, cũng có thể không. Nhưng nếu không thử thì chắc chắn sẽ không có kết quả.
Cô cũng nghĩ tới các biện pháp khác: ví dụ như, cô sẽ đứng ở dưới nhà của mình, trực tiếp chặn anh ta lại, sau đó dùng danh nghĩa em gái Trác Ý. Nhưng suy nghĩ lại, cô có chết cũng không dựa vào Trác Ý.
Nói trắng ra: cô muốn khiêu chiến.
Nhưng điều rõ ràng ở đây là: đối phương lại không hề để ý tới cô một chút nào.
Trác Lí chỉ có thể buồn bã mà nghĩ: anh ta thật sự muốn giấu diếm mọi tin tức.
Mười hai giờ rưỡi, giờ ăn trưa đã quá nửa tiếng, Vu mỹ nhân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trác Lí, cắt ngang suy nghĩ của cô, “Lâm Thạc nói tôi dẫn cô đi ăn cơm, anh ta có chút việc bận phải đi trước.”
“A.” Dọn dẹp qua bàn làm việc, Trác Lí tập tễnh đuổi theo Vu mỹ nhân, Vu mỹ nhân cũng bước chậm lại, dìu cô đi ra ngoài.
“Vẫn còn đang suy nghĩ tới chuyện phỏng vấn Viên Khởi Lương hả?” Thấy bộ dạng vô cùng phiền não của Trác Lí, Vu mỹ nhân ân cần hỏi, đưa tay nhấn thang máy.
“Ừ, đúng là đau đầu.” Trác Lí nói thật lòng.
“Đáng tiếc, trong bạn bè của tôi không có ai quen biết anh ta, nếu không chuyện phỏng vấn đã dễ hơn nhiều rồi.” Qua giờ tan làm buổi trưa, trong thang máy hiện tại chỉ có Trác Lí và Vu Thu Thuỷ.
“Tôi thì có chút quen biết anh ta, nhưng lại rất khó để nhờ vả.” Trác Lí oán trách thở dài.
Mắt Vu Thu Thủy đột nhiên mở to, “Cô có quen biết Viên Khởi Lương sao?”
Trác Lí quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Vu Thu Thủy, phản ứng của cô ấy có hơi khoa trương, bĩu môi nói, “Cũng không hẳn là quen biết, chỉ là biết qua qua thôi. Cô không biết anh ta là người như thế nào đâu. . . . . .”
Lúc này, thang máy vừa tới tầng 18, có một người tiến vào, Trác Lí nói chuyện quá hưng phấn, không chú ý tới việc đó.
“. . . . . . Anh ta quả thật chính là một cậu ấm đào hoa . . . . . Cô nói xem, một sắc nam nông cạn như Viên Khởi Lương làm sao có thể lên bìa《đô thị tinh anh》của chúng ta chứ? “ d đ L'Q đ Lúc này, Trác Lí mới thấy Vu Thu Thủy đang nháy mắt với cô, mặt mỹ nhân còn đang kìm nén đến đỏ bừng, Trác Lí suýt chút nữa còn cho là cô ấy bị ngạt thở, đợi đến khi quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh mình, lúc này cô mới nhận ra: Vu Thu Thủy nhìn thấy trai đẹp.
Chỉ là, người đàn ông mặc tây trang màu đen này chính là người mà cô đã gặp mấy hôm trước, sắc mặt của anh ta hôm nay còn tệ hơn cả lần trước. Trác Lí thấy thế liền im lặng, coi như không nhìn thấy anh ta, quay lại tiếp tục thao thao bất tuyệt về ‘Viên Khởi Lương’, “. . . . . . Tôi thật sự không tin loại đàn ông như anh ta lại có thể làm được luật sư trưởng? Hứ, tôi coi thường nhất cái loại công tử đó. . . . . .”
“Khụ khụ khụ” , Vu Thu Thủy không thể không lên tiếng cắt đứt cơn bất bình của Trác Lí, thuận quay về phía bức tường thang máy chỉnh lại tóc của mình, hỏi, “Trưa nay ăn cái gì đây?”
Trác Lí không nhận ra được ý nghĩa ảo diệu bên trong, nhưng một chữ ‘ ăn ’ này cũng khiến cô ảo não .
“Gần cao ốc Hào Mã có quán ăn nhỏ nào không, hoặc tiệm ăn nhanh á?” Trác Lí chùng người xuống, trong người cô hiện tại chỉ còn 30 tệ, hơn nữa còn là sáng nay kì kèo xin mẹ. Trác Lí tính toán: mẹ cô chắc chắn ngày mai, ngày mốt, nhiều ngày sau nữa sẽ không cho cô tiền tiêu vặt. Bà muốn Trác Lí đi xin Trác Ý.
Tuy nhiên, nếu bắt cô đi hỏi Trác Ý thì thà cô không cần.
“Tôi không biết quán nào gần đây cả.” Vu Thu Thủy năm vừa tròn 23 tuổi, là cô gái trẻ độc thân, tướng mạo xinh đẹp. Lúc này, cô đang dốc trọn tâm sức để thu hút chú ý của người đàn ông bên trong thang máy, vì vậy, lời nói của Trác Lí cô căn bản không lọt tai chữ nào.
“Tôi chỉ có 30 tệ, cô nói xem chúng ta nên đi ăn cái gì đây?” Trác Lí vừa nói ra, chân mày của Vu Thu Thủy liền cau lại —— bởi vì cô nhìn thấy người đàn ông kia cũng đang nhíu mày.
“Tôi mời cô, không phải chỉ là một bữa cơm sao?”
Trác Lí cười tươi, một lần nữa lấy lại bộ dạng nhà giàu mới nổi.
Thang máy đi xuống tầng 1, người đàn ông mặc tây trang màu đen đã đi xa, Vu Thu Thuỷ mới trừng mắt với Trác Lí, “Cô khẳng định cô có biết Viên Khởi Lương?”
Trác Lí còn nghe thấy tiếng nghiến răng của Vu mỹ nhân.
“. . . . . . Khẳng định. . . . . . Có biết. . . . . .” Không rõ ý tứ, cô còn cố nói thêm.
“Mẹ nó! Cô không biết người đàn ông vừa rồi trong thang máy chính là Viên Khởi Lương sao!”