Trác Lí khẳng định chắc chắn rằng kiếp trước cô chọc phải thần xui xẻo, hoặc ít nhất là sao chổi rồi. Ngồi trước mặt cô bây giờ là đồ ăn cùng mỹ nhân, chỉ là vẻ mặt của cô lại vô cùng ưu sầu.
Cô ngàn vạn lần không nên đi xem mắt cái tên “Viên Khởi Lương” giả mạo kia, ngàn vạn lần không nên đi trễ mà lao đầu vào anh ta, ngàn vạn lần không nên nói xấu sau lưng người khác . . . . . Ngàn vạn lần không nên.
Lúc học đại học Trác Lí hay diễn những vai nhỏ bé yếu thế, lúc đó nhạc nền thường rất thê lương, sau đó nhân vật nữ gào khóc tang thương: ôi cái thân tôi . . . . . trời đất ơi. . . . .
Giờ phút này Trác Lí cũng hết trong lòng: Trời ơi, sét đánh chết tôi luôn cho rồi.
“Kìm nén bi thương, kìm nén bi thương.” Vu mỹ nhân gắp một miếng thịt, đưa vào miệng nhai ngấu nghiến.
“Tôi nghĩ là mình nên đi gặp Vương Hiểu Mai.” Trác Lí chống tay lên trán, quả thật nên suy nghĩ tới đường lui cho mình.
“Hứ, tôi còn tưởng cô có tiền đồ chứ. Mới gặp chút gian nan đó đã thấy nản rồi sao?” Vu mỹ nhân nhìn người rất chính xác, cô biết Trác Lí sẽ không từ bỏ.
“Đây mà là tai nạn nhỏ sao? Tôi nghĩ cả đời này anh ta sẽ không bao giờ nói với tôi một câu nào.”
“Viên Khởi Lương là một tảng băng điển hình, anh ta sẽ không để tâm tới người lạ.”
“Có ý gì?”
“Chính là, anh ta nhất định sẽ không thèm nhớ mặt cô.” Vu Thu Thủy nói xong lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
“Thật sao?”
“Nói nhảm. Lúc trước Lâm Bồi mặt dày chạy theo anh ta phỏng vấn hơn hai tháng, đụng mặt anh ta không dưới hai mươi lần, nhưng anh ta lại không hề nhớ Lâm Bồi là ai.”
Câu này giống như ánh sáng mặt trời, trong nháy mắt chiếu sáng tâm hồn Trác Lí, d2 Lq;d giờ khắc này cô như được động viên khích lệ, cô đã hiểu ra《 sắt thép đã được tôi luyện như thế nào 》 . Cô nở nụ cười sung sướng, giống như mùa xuân đã về.
Cô quyết định lại tiếp tục chiến dịch mặt dày. Thời buổi bây giờ chỉ có mặt dày hơn, không có dày nhất.
Buổi chiều, Trác Lí giúp Lý Nhất Phàm chỉnh sửa lại bản thảo một chút, sau đó, cô ngồi ở trên ghế, cực kỳ nghiêm túc nghiên cứu sách báo của toà soạn.
Thời gian nghỉ giải lao buổi chiều, ở toà soạn đột nhiên lại truyền đi một tin tức kinh động.
Tin tức này được truyền đi từ trưởng bộ phận nhân sự Ngô Tập Kính, sau đó từ những người thân cận của trưởng phòng Ngô —— những người ở bộ phận nhân sự, theo cấp số nhân truyền qua miệng rất nhiều người, truyền tới tai Trác Lí.
“Ngũ Khâu Thực đắc tội với ông cụ nhà họ Ngũ, bị điều xuống《 đô thị tinh anh 》giữ chức tổng biên tập, thứ hai tuần sau tới nhậm chức.”
Lý Nhất Phàm chép miệng, ánh mắt hoài nghi.
Vu mỹ nhân thì ngược lại, cô nói thêm, “Nghe nói chuyện lần này còn huyên náo hơn, Ngũ thiếu gia rơi vào lưới tình rồi.”
“Thu Thủy, sao cô dám khẳng định vậy?” Lâm Bồi ngồi dựa vào ghế, gióng lỗ tai lên nghe mọi người bàn luận.
Trác Lí nhớ lúc nãy Lâm Bồi còn nói mọi người đừng làm phiền cô ấy viết bản thảo.
Chẳng lẽ cái người được gọi là Ngũ Khâu Thực Ngũ đại thiếu gia này lại là một người đàn ông độc thân hoàng kim mê người?
“Bạn thân của tôi làm thiết kế trang sức ở Tinh Quang, cô ấy nói với tôi Ngũ thiếu gia đang yêu say đắm quản lý nhân sự của Tinh Quang. ÷ Box tiểu thuyết L-q' đ × Chiếc Lamborghini nổi tiếng của anh ta thường xuyên đỗ ở bãi đỗ xe của Tinh Quang.”
“Bạn thân của cô cũng không tận mắt nhìn thấy, sao có thể kết luận được . . . . . .”
“Ở thành phố này người có thể chi số tiền lớn như thế để mua xe cũng chỉ có vị thiếu gia của chúng ta thôi. Hơn nữa bạn thân của tôi nói, toàn bộ nhân viên ở đó đều thấy quản lí của họ bước lên xe.” Vu Thu Thủy cắt ngang lời Lâm Bồi, bộ dạng khẳng định xì căng đan này là sự thật.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy hào hứng, chỉ có mình Trác Lí là sững sờ, uống một hớp cà phê đã cảm thấy bỏng hết lưỡi.
Cái thế giới này đúng là nhỏ đến mức bỉ ổi. Thì ra —— cái tên Viên Khởi Lương giả mạo đó lại là cấp trên của cô —— là bạn trai mà chị gái yêu nữ của cô dám mang về nhà —— là người mà cô đã từng đi xem mắt.
Trác Lí nhẩm ‘Alleluia’, lẩm nhẩm trong lòng: chúa Jesus, người ở trên đó chắc rất nhàm chán rồi. (~ly: ở chỗ Alleluia, mình không biết chính xác nghĩa là gì, gu gồ nói gần giống Amen, nếu sai mong các bạn bỏ qua, vì cái này liên quan đến tín ngưỡng )
Tối hôm đó về đến nhà, Trác Lí quyết định nói lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm xem mắt cho Trác Ý. Mặc dù thường ngày Trác Ý đối xử rất cay nghiệt với cô, nhưng cô tuyệt đối không hi vọng đoá hoa đẹp Trác Ý lại bị tên công tử đó đùa bỡn tình cảm. Hơn nữa cô cảm thấy nếu mình không nói ra, chị gái cô sẽ ngày càng lún sâu vào . . . . . .
Trác Ý lại về muộn, vẻ mặt tiếp tục là một bức tranh mùa xuân.
Trác Lí tắt TV, cực kỳ nghiêm túc nói, “Chị, em có chuyện muốn nói với chị.”
Trác Ý đang cởi giày ở cửa liền ngẩn người ra, ngẩng đầu ngạc nhiên, vẻ mặt nghiêm túc của Trác Lí hoàn toàn khác bình thường.
Cô mỉm cười một cách tự nhiên rồi hỏi: “Có chuyện gì?” Sau đó rót cho mình một cốc nước, ngồi xuống ghế sa lon.
“Chị đang hẹn hò với Ngũ Khâu Thực?”
Trác Ý ngẩn ra, ngay sau đó liền thu lại nụ cười, nghiêm túc quan sát Trác Lí, “Em muốn nói chuyện gì?”
“Lần trước chị nhờ em đi xem mắt, em đã gặp anh ta.”
“Chị biết, anh ấy nói với chị rồi. Em muốn nói với chị chuyện này sao?”
“Không. Em muốn nói cho chị biết, anh ta không phải là một đối tượng tốt để gửi gắm cả cuộc đời.”
Có lẽ là do vẻ mặt nghiêm túc cùng chân thành của Trác Lí, vì vậy, cho dù không hài lòng với đánh giá này nhưng Trác Ý không thể hiện bất kì một phản ứng không vui nào, cô chỉ có thể đáp lại một vẻ mặt chân thành i hệt, thở dài nói: “Chị chính chắn hơn em.” Sau đó đặt cái cốc lên bàn, đứng dậy rời đi.
Lúc bước vào phòng, Trác Ý quay đầu lại, chần chừ nói, “Cám ơn.”
Lời cám ơn này của Trác Ý, Trác Lí nghe vào mà cảm thấy chua xót.
Cô và chị gái của mình quen thuộc mà lại xa lạ như vậy sao.
*************************************************************************
Cuối tuần, Trác Lí lại quay về kiếp sống của nữ otaku (chui trong nhà).
Đại khái để thể hiện cho câu cám ơn, Trác Ý mua cho Trác Lí một đôi guốc bằng tinh tế, thuận tiện, tặng cho cô một chiếc điện thoại.
Dĩ nhiên, tất cả nhiệm vụ mua sắm này được giao cho mẹ Trác, không phải là Trác Ý tự mình mua.
Chớp mắt, một tuần mới đã đến.
Tuần này, Trác Lí có chút thấp thỏm: thứ nhất, tổng biên tập mới đến. Cô và Ngũ Khâu Thực lần đầu gặp mặt không mấy vui vẻ. Thứ hai, việc với đạo Boss Viên Khởi Lương đến nay vẫn chưa có tiến triển gì. Thứ ba, cô thật sự không có tiền tiêu vặt rồi.
Trác Lí là một người rất từ bi, từ bi ở đây chính là: lúc đi qua trạm xe buýt cô gặp một người ăn xin. Cô cho anh ta 5 tệ, sau đó lại bảo anh ta đưa lại cho cô 2 tệ.
Cô mỉm cười giải thích với người ăn xin: “Lát nữa tôi còn phải đi xe buýt về, tôi chỉ có thể cho anh từng đó thôi.”
Giải thích xong, cô cười tíu tít đi về phía trước, không biết rằng cái tên ăn xin đầu tóc bù xù ở sau lưng ném ra một câu, “Mẹ nó, dạo này cho tiền ăn xin cũng đòi tiền thối sao?”
Tiếp tục đi tới tòa soạn.
Hình như Vương Hiểu Mai đặc biệt đứng ở cửa bộ phận phỏng vấn chờ Trác Lí, bộ dạng nhịn không nổi, Trác Lí đang vác theo bao lớn nhỏ, cùng với bộ đồ công sở màu xám ngàn năm không đổi, lúc này cô mới để ý, trong phòng làm việc hiện tại không có ai.
“Vương quản lý, chào buổi sáng.” Đến chỗ ngồi của mình đặt túi xuống, Trác Lí hỏi Vương Hiểu Mai mọi người đi đâu rồi, nhưng Vương Hiểu Mai hết sức không nể mặt lờ đi câu hỏi của cô.
“Đi theo tôi.”
Giày cao gót của Vương Hiểu Mai đập thẳng xuống mặt đấy, âm thanh rất vang, “Cốc —— cốc —— cốc”, rất có tiết tấu.
“Hôm nay là ngày đầu tiên tổng biên tập tới nhậm chức, chú ý biểu hiện của mình.” Vương Hiểu Mai rõ ràng là đang đi trước mặt Trác Lí, đưa lưng về phía cô, nhưng giọng nói của cô ta lại rất rõ ràng, giống như đang nói đối diện cô.
“Vâng”
“Bây giờ tổng biên tập còn chưa tới.”
“Vâng.” Không trách cô còn có thời gian ở đây bắt bẻ tôi, Trác Lí nói thầm trong bụng.
Tòa soạn có một phòng hội nghị, bình thường phòng hội nghị này không mở, chỉ khi lãnh đạo lớn tới mới dùng tới. Vào phòng họp Trác Lí nhìn thấy đám người quen thuộc Thu Thuỷ, Lâm Bồi và Lý Nhất Phàm, bọn họ dí dỏm, mở to hai mắt cười lớn nhìn cô, Trác Lí nhấc chân chạy đến chỗ họ.
“Trác Lí, cô ngồi bên cạnh tôi.” Vương Hiểu Mai ngăn lại.
Ánh mắt Trác Lí nhìn cô ta đầy thắc mắc, mặc dù phòng hội nghị này không lớn, nhưng lại có rất nhiều người ở đây, bộ phận quảng cáo, chuyên mục, bộ phận phỏng vấn, bộ phận chụp ảnh, mười mấy người ở trong phòng, Trác Lí dừng mắt ở người đang nhìn cô cười không nén được, Lâm Thạc.Mấy ngày rồi cô không gặp anh ta, gửi một ánh mắt thăm hỏi.
Lâm Thạc lại càng cười lớn hơn, hai bả vai anh ta rung lên doạ cho mọi người một trận.
Trác Lí có chút hoài nghi về bộ dạng của mình: chẳng lẽ dung mạo của cô thật sự làm người khác buồn cười sao? Vừa gặp đã làm cho người ta phát cười?
Chờ đến lúc Trác Lí rút lại vẻ mặt méo mó, quay sang thì thấy Vương Hiểu Mai đang khoanh tay đứng quan sát cô, cô ta đè nén âm thanh nói, “Cô là người của đoàn xiếc à?” Sau đó, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Trác Lí túng quẫn: vẻ mặt phong phú này cô mơ cũng không thể có được.
Mọi người uống trà nói chuyện, khoảng nửa tiếng sau, phó tổng biên tập trên danh nghĩa, trưởng phòng nhân sự Ngô Tập Kính rốt cuộc cũng xuất hiện, đứng ở cửa phòng họp, anh ta dùng cái miệng hô lên một tràng tiếng phổ thông không đạt chuẩn: “Mọi người cùng hoan nghênh tổng biên tập Ngũ Khâu Thực nào.”
Trác Lí dụi dụi con mắt, ngoáy lỗ tai, xác định mình không nghe lầm, cũng xác định mình không có xuyên đến thời kỳ giải phóng.
Định thần lại một lần nữa, lúc này mọi người trong phòng họp đều đứng lên, tất cả đều bày ra bộ dạng ‘ nhiệt liệt hoan nghênh tổng biên tập Ngũ, tổng biên tập Ngũ thiên thu vạn tái vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ’.
Thật ra thì, gương mặt thành kính nhất ở đây chính là của Trác Lí.
Những người khác vỗ tay đều giống trống con, còn Trác Lí lại dùng tư thế vỗ tay kinh điển, vô cùng dùng sức, vô cùng hưng phấn.
Tất cả mọi người đều vỗ theo một tiết tấu, chỉ mình Trác Lí là khác biệt. Vì vậy khi Ngũ Khâu Thực tiến vào, tiếng vỗ tay thưa dần, mọi người lại quay qua nhìn Trác Lí.
Ngũ Khâu Thực có dung mạo thực sự giống minh tinh điện ảnh.
Theo Thu Thủy hình dung: Ngũ Khâu Thực nếu không phải là một công tử nhà giàu, chắc chắn cũng sẽ kiếm ra bội tiền trong giới điện ảnh.
Còn hình dung của Lâm Bồi: Tôi thích nhất là phong cách của anh ta, tà mị, làm cho người ta muốn ngừng cũng không được.
Hình dung của Lý Nhất Phàm: Tôi rất ghét anh ta, có anh ta ở đây, sức hút của tôi liền sụt giảm.
Nhưng Trác Lí lại cảm giác anh ta giống một tên yêu nghiệt.
Ngũ Khâu Thực ngồi ở vị trí trên cùng, cả thân thể dựa vào ghế da, bộ dạng bất cần đời. Trác Lí sớm nghĩ rằng anh ta tới đây để làm cảnh.
Nhưng lời nói tiếp theo của Ngũ Khâu Thực lại làm Trác Lí nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.
“Trước khi《 Đô thị tinh anh 》 bị tập đoàn Ngũ Thị thu mua, ở trong thị trường báo giới chiếm tỷ lệ khoảng 11%, sau khi thu mua xong thì không nghe nói số lượng tiêu thụ tăng lên hay giảm xuống, tôi không nắm được số liệu cụ thể, sau khi thống kê lại số liệu thì nộp cho tôi. Còn nữa, Ban Biên Tập nộp lại nội dung số tới cùng với ảnh bìa cho tôi. Được rồi, cuộc họp đến đây thôi, giải tán.” Dứt lời, Ngũ Khâu Thực rời đi ngay trước mắt mười mấy người, cực kỳ đẹp trai, cực kỳ tự nhiên.
Trác Lí há hốc miệng.
Cô không biết người đàn ông tóc vàng này lại táo bạo như vậy.
Không trách, anh ta lại có thể chinh phục được Trác Ý.