Edit: Kogi
Tô Bạch không ngờ, cô nương tên Liễu Phù lúc trước bị rơi xuống nước đã ở nhà Dương Thanh Cửu, nhưng nghĩ lại thì cô nương này vốn là hôn thê của Dương Thanh Cửu, đến đây hỏi thăm Dương Thanh Cửu cũng không có gì lạ.
Liễu Phù trông thấy Cố Trường Huyền cũng rất ngạc nhiên, nàng ta không thể tin nổi mở to mắt, ánh mắt mang theo ngưỡng mộ và vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Tô Bạch bên cạnh Cố Trường Huyền, vẻ vui mừng lại biến thành căm hận.
Tô Bạch hình như đã nhận ra, liền nhìn về phía Liễu Phù, trả lại một nụ cười khách sáo, nụ cười này lọt vào mắt Liễu Phù lại trở thành chế giễu, nàng cắm sâu móng tay vào da thịt, gắng gượng lắm mới không trở mặt ngay tại chỗ.
Đôi khi, lòng căm hận của một người lạ lùng mà khó hiểu như vậy, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà nảy sinh, chỉ vì ước ao đố kỵ mà nuôi dưỡng nó. Nhưng tính cách con người vốn cực kì phức tạp, nếu nghĩ như vậy, hận và không hận, dường như đều là chuyện đương nhiên.
Tô Bạch bĩu môi, đan tay mình vào tay Cố Trường Huyền trước mặt Liễu Phù, sau khi thấy sắc mặt nàng ta càng khó chịu cũng không chịu nhượng bộ, trái lại càm cầm tay Cố Trường Huyền chặt hơn.
Cố Trường Huyền bị động tác của Tô Bạch gây chú ý, liền quay sang cậu mỉm cười, hỏi: “Sao vậy?”.
Tô Bạch lắc đầu, chỉ tiếp tục dính sát vào người Cố Trường Huyền, cậu có thể cảm nhận được, cô gái trước mặt mình thích Cố Trường Huyền, lòng ghen tuông không kìm nén được khiến Tô Bạch muốn tuyên bố chủ quyền.
Đúng lúc này hai ông bà Dương gia xuất hiện, hai vị thấy ân nhân cứu mạng con trai mình tới đây, tất nhiên tiếp đón vô cùng nồng hậu, lập tức đưa bọn họ vào phòng, rồi dân họ đến tiểu viện đã chuẩn bị sẵn.
Liễu Phù đứng ở cửa nhà họ Dương một lát, nghiến răng, cuối cùng lại quay người quay lại, mặt đầy ý cười nói với mẫu thân của Dương Thanh Cửu: “Bá mẫu, con nghĩ, dù sao con cũng là hôn thê của Dương Thanh Cửu, Thanh Cửu bây giờ chưa khỏi bệnh, theo lý mà nói, con hẳn là nên thường xuyên qua đây, chăm sóc huynh ấy”.
Mẫu thân Dương Thanh Cửu hơi bất ngờ, không hiểu cô nương vừa nãy còn nói năng cay độc sao bỗng nhiên lại đổi tính, nhất thời hơi bối rối, ngẩn người ra đó.
“Bá mẫu, trước đây là con không hiểu chuyện, là con không tốt, bá mẫu đừng để bụng…”.
“Sao bá mẫu lại giận chứ”. Mẫu thân Dương Thanh Cửu trước nay luôn hiền hòa dễ tính, sau khi ngạc nhiên qua đi liền mỉm cười: “Chỉ sợ ảnh hưởng đến danh dự của con”.
“Dù sao con cũng gả sang đây, sợ gì mấy chuyện đó chứ”. Liễu Phù cầm chặt tay bà mẹ chồng tương lai, cười đến là đoan trang hiền thục.
Tô Bạch không biết những chuyện này, vẫn vui vẻ cùng Cố Trường Huyền ngắm nơi ở mới, kéo hắn đi từ bên này sang bên kia, hào hứng không thôi.
“Ngươi thích nơi này?”. Cố Trường Huyền thấy Tô Bạch không dừng lại nghỉ ngơi lấy một giây, liền cương quyết kéo cậu quay một vòng lao vào lòng mình, cười hỏi.
“Ở đâu cũng tốt”. Tô Bạch cười ngọt ngào: “Chỉ cần có huynh ở cùng ta, ở đâu cũng đều tốt cả”.
Cố Trường Huyền quẹt chóp mũi cậu, mỉm cười: “Đây không phải lúc nói lời ngon ngọt để dụ ta đây, ngươi nghĩ đây là đâu, bây giờ chúng ta phải gọi người chuẩn bị, chờ đến khi chuyện ở đây xong xuôi…”.
“Thì qua đó sống?”. Mắt Tô Bạch sáng lên, tiếp lời Cố Trường Huyền.
“Ừm”. Cố Trường Huyền búng trán cậu một cái: “Có gì phải xúc động, không phải chúng ta vẫn luôn sống cùng nhau sao?”.
“Nhưng cảm thấy lời vừa rồi của huynh như có ý muốn sống cùng ta thật lâu thật lâu”. Tô Bạch kéo tay áo hắn, ngửa cổ nói.
“Vẫn luôn có ý cùng ngươi sống lâu dài mà”. Cố Trường Huyền cười khẽ, ôm cậu vào lòng, cằm tì trên đỉnh đầu cậu, chậm rãi nói: “Từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa”.
Tô Bạch được lời khẳng định chắc nịch của Cố Trường Huyền xoa dịu, lại vui vẻ tưng bừng, đến tận hôm sau nét cười trên mặt vẫn tươi như cũ.
Chuyển Luân vương dùng phép tách hồn vất vả tìm ra dùng cho Dương Thanh Cửu, nhưng tác dụng rất nhỏ. Tiểu Diêm vương xưa nay chưa từng tính sai lúc này có chút xấu hổ, khụ khụ hai tiếng nói: “Cái này…chắc là phải thử vài lần nữa”.
“Không phải vội”. Cố Trường Huyền tỉnh táo hơn y: “Việc này không vội được, không cần nhanh, chỉ cần vững chắc. Thân thể Dương Thanh Cửu vốn yếu ớt, ngươi đừng làm hắn tổn hại”.
Cố Trường Huyền nói tới đây, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hắn nhíu mày, nhìn qua cửa sổ, lại thấy Tô Bạch và Liêu Phù đang tranh cãi.
Tô Bạch vốn đang vui vẻ, nhưng không ngờ cô gái này đột nhiên xuất hiện, giảng đạo một tràng với mình, đại khái chỉ là hai người đàn ông sẽ không có kết quả tốt, chuyện của mình và ca ca sẽ không được thế gian chấp nhận, nếu mình có hiểu biết, thì nên chủ động rời khỏi huynh ấy, tránh làm huynh ấy chịu liên lụy.
Liễu Phù biết nàng không nên nói như vậy, nàng biết mình không có tư cách cũng không có vị thế gì mà chất vấn Tô Bạch, nhưng vừa nhìn thấy mặt Tô Bạch, nàng ta liền nhớ tới sự hờ hững của Cố Trường Huyền, nhớ tới việc mình muốn mà không giành được.
Tâm trạng tiêu cực này trộn lẫn vào nhau, đến khi Liễu Phù mất đi lý trí, không thèm quan tâm đến chuẩn mực tiểu thư khuê các nữa, cứ như vậy la lối cạnh khóe Tô Bạch.
Tô Bạch không thèm để ý đến nàng ta, cậu hiểu rõ, vì ca ca rất tốt, nên cô nương này mới thích huynh ấy, mình sẽ không vì vậy mà tức giận huynh ấy, nhưng đây rốt cuộc vẫn là hoa đào của huynh ấy, phải để huynh ấy tự mình giải quyết.
Cố Trường Huyền nghe động tĩnh cũng đi ra, hắn không liếc nhìn Liễu Phù lấy một lần, chỉ dịu dàng kéo Tô Bạch vào lòng, khẽ dụ: “Sao sắc mặt tệ thế? Có việc gì?”.
Tô Bạch mấp máy môi, không nói gì, nhưng ánh mắt liếc qua Liễu Phù.
“Cố công tử…”. Liễu Phù ngẩn ngơ nhìn Cố Trường Huyền, trong lòng có ngàn lời muốn nói, phần là oan ức, phần là mê muội, nhưng nàng vẫn tự cắn đầu lưỡi, cưỡng ép bản thân không nói linh tinh.
Cô gái này ức hiếp Tiểu Bạch, Cố Trường Huyền không ra tay đã là khách khí, sao có thể để ý tới nàng ta, liền vờ như không nghe thấy, chỉ cúi xuống hỏi Tô Bạch: “Sao vậy? Mắt ngấn nước thế kia”.
“Cô ấy bảo ta rời khỏi huynh, để ta không gây họa cho huynh nữa”. Tô Bạch nói ra sự thật, có chút tủi thân bĩu môi.
Cố Trường Huyền cuối cùng cũng đưa mắt sang nhìn Liễu Phù, nhưng ánh mắt mang theo sự ghét bỏ mà Liễu Phù không mong muốn nhất, Cố Trường Huyền cười lạnh một tiếng, hỏi Liễu Phù: “Liễu tiểu thư, chuyện của hai người bọn ta, liên quan gì đến cô?”.
Khi Liễu Phù nghe thấy câu hỏi này, mặt thoắt trắng thoắt đỏ, nàng ta xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một lỗ mà chui xuống đất, nhưng không hiểu dũng khí từ đâu ra, lại ngẩng đầu cầu xin Cố Trường Huyền: “Tại sao lại là cậu ta? Cố công tử, hai người các ngươi ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt, nếu huynh đồng ý, ta, ta…”.
“Cô cái gì?”. Cố Trường Huyền nghiêm mặt cắt lời: “Họ Cố ta đúng là vô cùng vinh hạnh, vậy mà có thể khiến cô nương coi trọng đến mức đến thể hiện cũng không cần. Ta và Tiểu Bạch không có kết quả tốt thì sao nào? Ta thích cậu ấy, cũng chỉ thích mình cậu ấy, cho dù không có kết quả tốt đi nữa, ta cũng không bao giờ tìm người khác. Nếu cô nương có ý với ta, thì sớm từ bỏ đi”.
Lời nói tựa như kim châm không chút nể tình, Liễu Phù không ngờ Cố Trường Huyền lại nói trắng ra như vậy, nàng sững sờ một lúc lâu, rồi che mặt khóc bỏ chạy.
Tô Bạch kéo ống tay áo Cố Trường Huyền.
“Sao vậy?”. Cố Trường Huyền cúi đầu cười hỏi.
“Chúng ta ở bên nhau…sẽ có kết quả tốt”. Nét mặt thiếu niên đầy vẻ cố chấp.
Mà bên kia, Liễu Phù chạy tới một góc khuất, ngồi sụp xuống khóc nức nở, cho đến khi…nàng cảm thấy có ai đó đang kéo chân mình.
Liễu Phù quay lại nhìn, bỗng thấy một tử thi, con ngươi đỏ sòng sọc đang đảo liên hồi, nở nụ cười quỷ quyệt với mình.