Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Chương 53: Chương 53: Thiêu hủy




Edit: Kogi

Liễu Phù vốn phải hét lên, nhưng trong nháy mắt, nàng đột ngột mất đi giọng nói, chỉ có khuôn miệng đang mở to, bởi vì ở một góc khuất hẻo lánh lại u ám nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy, nên thân thể bất giác lạnh toát, cứng đơ,

“Có phải ngươi rất hận Tô Bạch?”. Một giọng nói vang lên trong đầu Tô Bạch.

Liễu Phù đang run cầm cập, nhưng nghe thấy lời này bỗng nhiên im lặng đến đáng sợ, thì ra khi nỗi hận đạt đến cực điểm người ta có thể quên đi sợ hãi. Ít nhất Liễu Phù từ chỗ đầu óc trống rỗng, đã bắt đầu suy nghĩ thiệt hơn.

Nàng vịn tường đứng dậy, nhìn tử thi co quắp dưới đất, cổ họng tử thi có một vết cắt sâu, há miệng cũng chỉ phát ra tiếng a ô, phảng phất mùi xác động vật thối rữa trong không khí, vô cớ khiến người ta cảm thấy lợm giọng kinh tởm.

“Là…là ngươi đang nói chuyện với ta?”. Liễu Phù lắp bắp hỏi.

“Đúng, ngươi hận Tô Bạch đúng không, muốn làm cho cậu ta mãi mãi không thể siêu sinh?”. Giọng nói kia lại vang lên trong đầu Liễu Phù, kèm theo một tiếng cười quỷ quyệt âm u.

“Đúng vậy”. Liễu Phù sợ hãi cực kì, nhưng chỉ cần nghĩ tới Tô Bạch, nàng ta lại cảm thấy nỗi sợ này cũng không khủng khiếp đến vậy, không biết lấy can đảm ở đâu, nàng ta hỏi lại tử thi: “Ngươi muốn giúp ta sao?”.

Bạch Tố nhếch miệng, gật đầu với Liễu Phù, thân thể vốn không linh hoạt vì động tác này mà phát ra hai tiếng rắc rắc, tựa như chuyển động trúc trắc của bánh răng rỉ sét.

“Ngươi thực sự muốn giúp ta?”. Trong mắt Liễu Phù một lần nữa dấy lên tia sáng, nhưng sau đó nàng lùi lại hai bước, lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng, tại sao vô duyên vô cớ ngươi lại giúp ta?”.

Từ nhỏ nàng đã đọc nhiều truyện liêu trai, cũng đã nghe kể chuyện yêu quái biết lợi dụng ham muốn của con người để hại người, nhất thời lại cảm thấy hơi do dự.

“Không, ta không phải là vô duyên vô cớ, ta còn hận hai người bọn chúng hơn cả ngươi, ta giúp ngươi, cũng là giúp chính ta”.

“Vậy sao ngươi không tự đi mà làm?”. Tay Liễu Phù vịn chặt tường, vẫn giữ được một chút lý trí.

Bạch Tố lại phát ra tiếng cười âm u đáng sợ, cười một hồi lâu mới dừng lại, sau đó dùng suy nghĩ giao tiếp vứi Liễu Phù: “Nếu ta tự làm được, sao phải nhờ đến ngươi?”.

Lý trí nói với Liễu Phù rằng nàng không nên giao dịch với tử thi này, nhưng…nhưng điều kiện nó đưa ra quá hấp dẫn, Liễu Phù không thể nào từ chối được.

Nàng quá hận Tô Bạch, mặc dù Tô Bạch chẳng làm gì, nhưng vì người trong lòng nàng thích cậu ta, đó chính là sai lầm!

Liễu Phù nắm tay thành nắm đấm, trong mắt ánh lên vẻ kiên định, nàng đứng thẳng người, hỏi Bạch Tố: “Ta phải làm gì?”.

Trong phòng Dương Thanh Cửu tại Dương phủ.

Tiểu Lục đỏ mắt đứng ở đầu giường Dương Thanh Cửu, giơ tay lén lau nước mắt.

Dương Thanh Cửu ngủ nửa ngày cuối cùng đã tỉnh, vừa mở mắt đã thấy Tiểu Lục đang khóc bên giường mình, hắn lo lắng, định an ủi gì đó, nhưng mở miệng ra liền ho sặc sụa.

“Huynh không sao chứ?”. Tiểu Lục vội đi tới vuốt lưng cho hắn, cậu lo lắng không thôi, nhưng càng sốt ruột thì càng cuống, suýt chút nữa thì òa khóc.

Lúc Cố Trường Huyền cùng Tô Bạch đi vào nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hắn đến bàn nước rót nửa chén nước trà, đưa cho Tô Bạch, bảo Tô Bạch đưa cho Dương Thanh Cửu.

Tô Bạch ngoan ngoãn bưng chén trà tới, lại bảo Tiểu Lục cho Dương Thanh Cửu uống.

Dương Thanh Cửu ho quá nên mặt đỏ bừng, môi cũng được nước trà làm cho hơi ánh nước, hắn khó nhọc nhấc tay lên lau nước mắt cho Tiểu Lục, dịu dàng nói: “Mau nín đi”.

“Huynh…có phải vẫn nhớ chuyện trước kia?”. Tiểu Lục không kìm được nước mắt, cứ kéo tay áo Dương Thanh Cửu hỏi.

“Ừm”. Dương Thanh Cửu gật nhẹ đầu: “Khi nhìn thấy ngươi, ta liền nhớ ra mọi chuyện”.

Tô Bạch nhìn hai người họ, trong lòng bỗng hơi buồn bã, cậu rũ mắt, tâm trạng hơi xuống dốc, nhưng ngay lập tức, Tô Bạch đang buồn được Cố Trường Huyền ôm vào ngực, người kia còn nắn bóp nhẹ vai cậu.

“Nghĩ gì thế?”. Cố Trường Huyền cười, khẽ hỏi cậu.

Có lẽ vì cái ôm ấm áp này thực sự khiến người ta an tâm, Tô Bạch vơi bớt tâm trạng ảo não, cậu cũng ngẩng đầu cười với Cố Trường Huyền, lắc đầu nói: “Không phải chuyện quan trọng gì cả, chỉ là nhìn hai người họ, cảm thấy hơi buồn thôi”.

“Đừng buồn”. Cố Trường Huyền an ủi, sau đó nói với Tiểu Lục: “Ngươi cũng đừng khóc, chuyện của các người kiểu gì cũng sẽ được giải quyết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi”.

Tiểu Lục nghe vậy liền gật đầu, đáp: “Dạ”.

Cố Trường Huyền còn định hỏi Dương Thanh Cửu cụ thể cảm thấy thế nào, thuật tách hồn tiểu Diêm vương tìm được đã tiến hành trên người Dương Thanh Cửu được mấy ngày, theo lý thuyết, không thể không có chút thay đổi nào.

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Khi Liễu Phù bưng khay đi vào, thấy Tô Bạch và Cố Trường Huyền cũng ở đây, tay bất giác run lên, nhưng ngay lập tức nàng ta đã ổn định lại.

Nàng không thể hoảng sợ, nhất định không được hoảng sợ.

Tử thi nói, chỉ cần cho Dương Thanh Cửu uống nước trà này, là có thể làm Tô Bạch phải khổ sở.

Thực ra Liễu Phù không hiểu mối liên hệ trong đó, nhưng tử thi đó đã quá tàn tạ, nếu nó đã muốn tìm Tô Bạch báo thù, chắc cũng không dùng việc này để lừa mình.

Liễu Phù nhớ tới tử thi kia vươn tay ở trên miệng ấm trà, không biết là thả thứ gì vào, nhưng nhưng nó chỉ động tay động chân ở chỗ đó, vậy thì nước trà chắc chắn không có vấn đề gì, vì thế cho dù Dương Thanh Cửu xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không tra ra được vấn đề ở ấm trà.

Liễu Phù ổn định lại tâm trạng, tử thi còn nói, tác dụng của nước trà sẽ không phát huy ngay. Mà mình chỉ cần cho Dương Thanh Cửu uống hết chén trà này, rồi chờ đợi, không cần lo lắng gì nữa.

Liễu Phù tới không đúng lúc, làm chuyện này trước mặt Tô Bạch và Cố Trường Huyền, không cẩn thận là bại lộ ngay, nhưng Liễu Phù nghĩ, có lẽ mình tới lúc này mới đúng, như vậy sẽ tránh bị nghi ngờ không phải sao?

Chỉ làm chuyện xấu thì mới lén lén lút lút, còn mình quang minh chính đại như vậy kia mà? Cố công tử nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy đi?

Dù gì cũng không tra được gì bên trong ấm trà, bây giờ chỉ cần mình tỏ ra tự nhiên một chút, bình thường một chút, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Liễu Phù hít sâu một hơi, sắc mặt thản nhiên đổi trà trên bàn, thậm chí còn “săn sóc” rót cho Dương Thanh Cửu một chén, đưa tận tay Dương Thanh Cửu, dịu dàng nói: “Vừa rồi ta nghe thấy huynh ho khan, sao vậy? Thân thể vẫn chưa khỏe à?”.

“Không sao, cảm ơn cô đã quan tâm”. Dương Thanh Cửu xa cách nói.

“Ho dữ dội như vậy, sao có thể không sao được chứ, uống thêm miếng nước nhuận họng đi”. Liễu Phù đưa chén trà đến bên miệng Dương Thanh Cửu, tư thế gần như là cưỡng ép.

“Ta tự uống”. Dương Thanh Cửu không muốn quá gần gũi với nàng ta, liền nhận chén trà, tự mình uống.

Mọi thứ đều rất bình thường, mặt Dương Thanh Cửu không có gì thay đổi, Liễu Phù thở phào một hơi, không nhịn được liếc qua Cố Trường Huyền, nàng rất muốn lại gần bắt chuyện, nhưng vừa thấy sắc mặt người kia, liền nhớ tới những lời hôm qua hắn nói…Liễu Phù liền không dám mặt dày đi qua.

Tất cả là tại Tô Bạch, chỉ cần Tô Bạch biến mất, Cố công tử sẽ để mắt tới mình. Liễu Phù nắm tay thành quyền, đè nén tâm trạng, tìm một cái cớ cầm khay đi ra.

Lúc này Cố Trường Huyền mới tiếp tục hỏi Dương Thanh Cửu, không ngờ chưa nói được hai câu, đột nhiên Dương Thanh Cửu nhíu mày, tựa như đang nín nhịn cái gì.

Tô Bạch nhận ra vấn đề, định đi tới xem cẩn thận, lại nghe thấy Dương Thanh Cửu kêu lên: “Tiểu Lục!”.

“Ta đây! Thanh Cửu huynh sao vậy?”. Tiểu Lục vội cầm tay hắn.

“Ta…”. Dương Thanh Cửu gắng rặn ra một nụ cười, nói với Tiểu Lục: “Hai hôm trước nghe mẫu thân nói hoa trong vườn sắp nở rồi, ngươi đi xem giúp ta, nếu có hoa đẹp thì hái cho ta một chút”.

“Phải đi ngay bây giờ sao?”. Tiểu Lục hỏi.

“Ừ”. Trán Dương Thanh Cửu đã rịn ra mồ hôi lạnh, có thể thấy là đang gắng sức kìm chế gì đó, “Ta…tự nhiên muốn ngửi hương hoa”.

“Ta đi ngay đây!”. Tiểu Lục dù sao cũng chưa biết chuyện, tưởng Dương Thanh Cửu khó chịu là do không ngửi được hương hoa, liền nhảy chân sáo ra ngoài hái hoa cho Dương Thanh Cửu.

Dương Thanh Cửu chỉ muốn cậu tránh đi, hắn có thể cảm nhận được, thân thể mình xảy ra vấn đề, thế nhưng hắn không muốn khiến Tiểu Lục lo lắng.

Thế là sau khi Tiểu Lục đi, Dương Thanh Cửu cuối cùng không khống chế được, hắn cuộn tròn người, biểu cảm dữ tợn gầm gừ, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai và ngực áo, làm nổi bật thân thể gầy gò yếu ớt của hắn.

Cố Trường Huyền và Tô Bạch vội chạy tới kiểm tra, Tô Bạch vén ống tay áo Dương Thanh Cửu lên, lộ ra một đoạn cổ tay, Cố Trường Huyền lập tức đặt tay lên, kiểm tra sơ bộ Dương Thanh Cửu.

“Hồng Liên nghiệp hỏa!”. Cố Trường Huyền xem xong vừa sợ vừa giận, sao trong cơ thể Dương Thanh Cửu lại có Hồng Liên nghiệp hỏa!

Lửa này thân thể người phàm không thể chịu đựng được, Cố Trường Huyền không dám trì hoãn, nhanh chóng làm phép giữ mạng cho Dương Thanh Cửu, Tô Bạch nhíu mày, nhìn nước trà trên bàn, cũng phẫn nộ kêu lên: “Liễu Phù!”.

Nàng ta vừa tới rót cho Dương Thanh Cửu một chén trà liền biến thành như vậy, Tô Bạch nhìn Cố Trường Huyền không thể rời đi, liền định đích thân ra ngoài bắt Liễu Phù.

Nhưng Tô Bạch đi tới cửa lại dừng bước. Liễu Phù trốn không thoát, nhưng Tiểu Lục rất nhanh sẽ trở lại, Dương Thanh Cửu đã bảo Tiểu Lục đi tức là không muốn để cậu ấy thấy cảnh này, nếu mình không ngăn cản, chẳng phải là phí hoài tấm lòng của Dương Thanh Cửu sao.

Tô Bạch cắn răng, quay đầu chạy tới vườn hoa của Dương gia, Tiểu Lục đang hái hoa, định chạy về phía này. Tô Bạch chặn lại, thở gấp nói: “Ngươi chờ đã…”.

“Sao vậy?”. Tiểu Lục khó hiểu chớp mắt hỏi.

“Hoa, hoa này không đẹp!”. Tô Bạch trong cái khó ló cái khôn, lập tức tìm được một cái cớ: “Hoa này không đẹp, ngươi tặng cho Dương công tử, sợ là hắn sẽ không vui đâu”.

Tiểu Lục hơi ủ rũ: “Thế phải làm sao bây giờ?”.

“Hay là chúng ta đến chỗ ở trước đây xem xem, hoa ở đó đẹp hơn chỗ này, ngươi qua đó chọn lựa, biết đâu sẽ vừa lòng Dương công tử”. Tô Bạch gấp gáp nói.

Tiểu Lục không hiểu sao Tô Bạch lại nói vội vàng như vậy, nhưng vẫn gật đầu, nghiêm túc nói: “Ngươi nói có lý, vậy ta đi đây”.

Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm, đang định đi bắt Liễu Phù, thì phát hiện ra Liễu Phù đã bị tiểu Diêm vương mang đi, bị áp giải tới phòng Cố Trường Huyền cùng với Bạch Tố.

“Cô có biết cô làm như vậy sẽ hại hắn hay không!”. Cố Trường Huyền vất vả lắm mới giữ lại được Dương Thanh Cửu, liền quay sang thẩm vấn Liễu Phù.

“Ta không biết, ta không hại ai hết, huynh đừng vu oan cho ta”. Liễu Phù chết không nhận tội, không chịu khai ra bất cứ điều gì.

Cho đến khi Tô Bạch vẫn yên ổn bước vào, lại được Cố Trường Huyền kéo vào lòng, sắc mặt nàng ta mới thay đổi, nàng ta nhìn sang tử thi, vì sao Tô Bạch chẳng xảy ra chuyện gì, vì sao Tô Bạch không khổ sở giống như nàng ta tưởng tượng?

Không phải nói chỉ cần nàng hại Dương Thanh Cửu thì có thể khiến Tô Bạch và Cố Trường Huyền xa nhau sao, không phải nói chỉ cần mình nghe theo nói là có thể đạt được mong muốn sao? Vì sao Cố Trường Huyền và Tô Bạch vẫn thân mật ôm nhau được?

Liễu Phù ôm đầu lùi lại, không tin nổi nhìn tử thi, lẩm bẩm nói: “Ngươi lừa ta?”.

Tử thi vẫn giao tiếp trong đầu nàng ta: “Lừa ngươi? Sao ta phải lừa ngươi, bọn người Minh giới nói, chỉ cần Dương Thanh Cửu gặp chuyện không may, Cố Trường Huyền cũng không xong, nếu Cố Trường Huyền không xong, chẳng phải Tô Bạch sẽ đau đớn muốn chết ư ha ha ha!”.

Đồ điên! Người này chính là một kẻ điên! Không phải, đây thậm chí không phải con người, sao khi đó mình lại nghe lời nó nói?

Lúc này Cố Trường Huyền vì làm phép quá sức mà mặt hơi tái, nhìn đúng là không được khỏe, Liễu Phù hoảng sợ, liền kêu thành lời: “Ngươi lừa ta ngươi lừa ta! Không phải ngươi nói hại Dương Thanh Cửu chính là hại Tô Bạch sao? Vì sao lại liên lụy đến Cố công tử? Vì sao Cố công tử sẽ xảy ra chuyện chứ…”.

Chuyển Luân vương nghe đến đây thì biến sắc, chợt nhớ tới máy ngày trước lúc dọn nhà, mình nói chuyện với Thần Đồ, có nói rằng” Nếu Dương Thanh Cửu gặp chuyện không may, sợ là chủ thượng cũng không xong”, lẽ nào chỉ vì câu nói này, mà Bạch Tố nảy sinh tâm tư hãm hại Dương Thanh Cửu, khiến Dương Thanh Cửu gặp tai bay vạ gió?

Chuyển Luân vương phịch một tiếng quỳ sụp xuống, nói rõ ràng mọi chuyện Cố Trường Huyền tạ tội với Cố Trường Huyền, Cố Trường Huyền khoát tay bảo y đứng lên, nói: “Xem Dương Thanh Cửu thế nào trước đã”.

“Vâng”, Chuyển Luân vương tự trách lui ra, đi xem tình hình Dương Thanh Cửu.

Cố Trường Huyền nghỉ ngơi một lát, sau đó đi đến bên cạnh Liễu Phù, hỏi: “Cô rất hận Tiểu Bạch?”.

Liễu Phù kinh sợ, vừa khóc vừa nói: “Ta không phải cố ý muốn hại huynh, ta chỉ muốn hại Tô Bạch, là quái vật kia lừa ta, nói hại Dương Thanh Cửu sẽ khiến Tô Bạch phải khổ sở…”.

“Câm miệng”. Cố Trường Huyền không muốn nghe nàng ta giải thích, chỉ cười lạnh một tiếng, hỏi Liễu Phù: “Tuổi thọ của cô đã hết, nhưng vẫn sống trên đời này, cô biết là vì sao không?”.

Liễu Phù mờ mịt lắc đầu.

“Là nhờ Tiểu Bạch”. Cố Trường Huyền cười giễu cợt: “Lúc cô chết, cậu ấy tưởng là cậu ấy hại cô, nên đã khóc rất lâu, ta không nỡ nhìn cậu ấy buồn khổ, mới cho cô thêm tuổi thọ”.

Tô Bạch cũng vừa mới biết chuyện này, liền mở to mắt nhìn Cố Trường Huyền, trong lòng rất bất ngờ.

Liễu Phù bất ngờ không kém Tô Bạch, lời vừa rồi của người này đã vượt ra ngoài nhận thức của nàng. Kéo dào tuổi thọ? Cố công tử có thể kéo dài tuổi thọ cho mình ư?

“Cô tưởng ta là ai?”. Cố Trường Huyền cười tàn nhẫn, nắm cằm Liễu Phù, giễu cợt: “Liễu cô nương, ngay cả thân phận của ta cô cũng không biết rõ mà dám thích ta, cô thấy tuổi thọ dài quá hay là sống đủ rồi?”.

Liễu Phù run rẩy, đã nhận ra người đàn ông trước mặt mình không hề tầm thường, mặt nàng trắng bệch, môi mấp máy muốn nói gì, nhưng một chữ cũng không nói ra lời.

Cố Trường Huyền chán ghét đẩy nàng sang một bên, trực tiếp triệu hồi Diêm La vương, phân phó: “Sắp xếp cho cô nương này một cái chết thỏa đáng, sau đó mang xuống địa ngục chuộc tội đi”.

Diêm La vương vừa rồi đang ngâm mình trong suối nước nóng, đột nhiên bị gọi đến, chỉ kịp choàng áo khoác tắm quanh thân, dáng vẻ rất nhếch nhác, nhưng ý chỉ của lão tổ tông phải chấp hành ngay, vì vậy Diêm La vương nghe xong liền không để ý đến hình tượng, chỉ nghiêm trang đáp: “Vâng”.

Nhưng khi nhìn thấy Liễu Phù, Diêm La vương vẫn ngạc nhiên kêu: “Đây…đây không phải là cô nương lúc trước ngài cho thêm hai mươi năm tuổi thọ sao?”.

“Phải”. Cố Trường Huyền lạnh nhạt: “Bây giờ ta hối hận, muốn thu lại tuổi thọ của cô ta, có ý kiến gì không?”.

“Sao có thể chứ”. Diêm La vương cười híp mắt: “Lão tổ tông làm gì cũng đúng, ngài anh minh uy vũ tường tận mọi sự, quyết định đưa ra tất nhiên là đã qua tính toán kỹ càng, đây tuy là chuyện nhỏ, nhưng đằng sau hẳn là ẩn chứa ý nghĩa sâu xa!”.

Cố Trường Huyền nhíu mày, khóe mắt giật giật: “Ta không ưa cô ta, cho nên muốn cô ta chết, chuyện đơn giản như vậy ngươi bôi ra ý nghĩa sâu xa gì?”.

“Ha ha ha ha”. Diêm La vương lúc này chỉ có thể dùng tiếng cười để che giấu xấu hổ, cười xong cảm thấy còn lúng túng hơn, chỉ đành

sờ mũi đổi giọng: “Lão tổ tông tính tính ngài thật là…”.

“Thôi được rồi”. Cố TRường Huyền xua tay ngăn Diêm La vương nói tiếp, chỉ hỏi: “Nghĩ ra xử lý thế nào chưa?”.

“Ta ta ta…”. Diêm La vương lắp bắp, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, nói: “Nghĩ ra rồi nghĩ ra rồi, kiếp trước cô nương này làm tỷ muội ruột chết đuối, vốn là vẫn còn tội, giờ ta cho cô này trầm mình xuống sông, gạch một nét trong sổ sinh tử, vậy là xong chuyện”.

“Không được không được!”. Liễu Phù chưa hiểu chuyện gì cũng chưa rõ ràng đầu đuôi, cứ lắc đầu khóc ròng: “Ta không thể chết được, ngươi không được lạm sát người vô tội…”.

“Ta lạm sát người vô tội?”. Cố Trường Huyền liếc mắt nhìn Liễu Phù, híp mắt nói: “Nếu ta thực sự muốn đại khai sát giới, e rằng đến cơ hội xuống địa ngục chuộc tội cô cũng không có đâu”.

Cố Trường Huyền nói xong cũng không nhìn Liễu Phù thêm nữa, phân phó Diêm La vương: “Đi làm việc đi!”.

Tô Bạch vẫn buồn bực không nói gì, Cố Trường HUyền giải quyết xong chuyện mới phát hiện ra Tô Bạch có gì đó không đúng lắm, định xoa xoa mặt Tô Bạch, hỏi cậu: “Sao lại không vui?”.

Nhưng Tô Bạch hất tay hắn, trừng mắt nhìn hắn nói: “Huynh đi rửa tay rồi hãy xoa…Còn nữa, phải làm sao với Bạch Tố?”.

Cố Trường Huyền nhất thời không hiểu chuyện gì, tựa như trở về thật lâu trước đây, Tô Bạch vô duyên vô cớ cáu kỉnh với mình, còn mình hoang mang chẳng hiểu ra sao, sững sờ hồi lâu mới nhớ ra, hình như vừa rồi lúc nói chuyện với Liễu Phù, có đụng vào cô ta một cái?

Cố Trường Huyền nghĩ tới đây liền mỉm cười, lập tức đi rửa tay, sau đó mạnh mẽ ôm Tô Bạch, nói xin lỗi trước một bước: “Ta sai rồi, sau này nhất định sẽ chú ý, không chạm vào người khác”.

“Ừm”. Thực ra Tô Bạch cũng không để bụng lắm, bây giờ chuyện cậu quan tâm nhất là Bạch Tố, cậu kéo vạt áo trước của Cố Trường Huyền, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Huynh định xử lý thế nào?”.

Cố Trường Huyền thất thần vì ánh mắt ấy, không dám nhìn tiếp, đành nhắm mắt lại ôm chặt Tô Bạch vào lòng, thở dài nói: “Chuyện Hồng Liên nghiệp hỏa, vẫn chưa giải quyết xong”.

Tô Bạch chưa kịp đáp lại, đã nghe tiếng tiểu Diêm vương kinh hô, Cố Trường Huyền vội chạy tới, liền thấy hồn phách Dương Thanh Cửu

sắp tiêu tan, mặc dù hắn đã cố hết sức cứu trợ, nhưng tình hình Dương Thanh Cửu vẫn rất nguy cấp, sớm muộn cũng sẽ qua đời.

Nhưng Cố Trường Huyền vẫn giơ tay làm phép, rót từng luồng tiên khí vào cơ thể Dương Thanh Cửu, ngưng tụ hồn phách sắp tán đi của hắn.

“Không, không cần đâu…”. Dương Thanh Cửu yếu ớt nhấc tay lên, khẽ cười nói: “Ta chỉ muốn biết, phải làm thế nào mới trả lại hồn phách cho Tiểu Lục”.

Lúc Dương Thanh Cửu nói, ánh sáng xanh bao bọc quanh thân vì phép thuật mà hiện ra, đường nét vốn nhã nhẵn của hắn càng trở nên nhu hòa, giọng nói cũng chậm rãi đến lạ.

Cố Trường Huyền thu tay lại, chắp sau lưng im lặng nhìn hắn. Tô Bạch vội chạy tới, sau khi nghe những lời này thở hổn hển hỏi: “Phải làm sao đây?”.

“Mấy năm nay, ta và hồn phách của Tiểu Lục ngưng tụ tại một chỗ, ta có thể cảm nhận được, nửa linh hồn bị thương của Tiểu Lục sớm đã phục hồi hoàn toàn rồi”. Dương Thanh Cửu có vẻ mệt mỏi, nói xong câu này lại dừng lại, nghỉ một lúc.

Chuyển Luân vương liền tiếp lời: “Phải, vì vậy chỉ cần phân tách hồn phách của hai người các ngươi, rồi đem nửa linh hồn đó dẫn vào nửa linh hồn của Tiểu Lục, Tiểu Lục liền có đầy đủ hồn phách, có thể đầu thai chuyển thế rồi”.

Tiểu Diêm vương phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng học được thuật tách hồn trong truyền thuyết, nhưng hiểu quả quá nhỏ…

Dương Thanh Cửu đã nghỉ đủ, lại mở miệng, bình tĩnh nói: “Chỉ cần, chỉ cần ta ta tự tiêu tán hồn phách của mình, thì hồn phách trong cơ thể này, chỉ là hồn phách của Tiểu Lục”.

“Không được!”. Tô Bạch đột ngột mở to mắt, tiến lên một bước nói: “Nếu không còn ngươi, dù Tiểu Lục có thể đầu thai chuyển thế, cũng sẽ không sống vui vẻ được. Cậu ấy nhất định sẽ rất đau lòng”.

“Nhưng…hắn không còn lựa chọn nào khác”. Cố Trường Huyền đứng khoanh tay, nhíu chặt lông mày, mắt hắn rũ xuống, giấu đi nỗi thương xót vô bờ.

Hồng Liên nghiệp hỏa nhận chủ, nếu mầm lửa này đi vào thân thể người sống một cách tùy tiện, nhất định sẽ thiêu hồn nuốt phách, dù Cố Trường Huyền đã cố gắng ngăn cản, không để hồn phách Dương Thanh Cửu bị Hồng Liên nghiệp hỏa cắn nuốt, nhưng suy cho cùng cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi, để bảo vệ một nửa linh hồn của Tiểu Lục, hồn phách của Dương Thanh Cửu đã chịu tổn thương, không thể nào ngưng tụ lại được nữa.

Vành mắt Tô Bạch đỏ lên, mũi cậu cay cay, không dám tiếp tục nhìn mặt Dương Thanh Cửu.

“Gọi Tiểu Lục về đây, để cho họ gặp nhau lần cuối đi”. Cố Trường Huyền ôm Tô Bạch, thờ dài một hơi.

“Đừng nói cho cậu ấy sự thật, ta sợ cậu ấy sẽ buồn”. Dương Thanh Cửu cười yếu ớt, ngữ khí có ý cầu khẩn.

“Được”.

Khi Tiểu Lục mang một giỏ hoa tươi về, thấy mọi người nhìn mình chăm chú, còn cảm thấy hơi khó hiểu, cậu sờ sờ đầu, ngại ngùng giơ giỏ hoa lên, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi đang ngắm hoa à?”.

Tô Bạch chớp chớp mắt, nuốt nước mắt xuống, rồi gượng cười, nói với Tiểu Lục: “Ừ, hoa này đẹp thật đó”.

Tiểu Lục nghe vậy liền vui vẻ, như hiến vật báu mà đưa giỏ hoa đến trước mặt Dương Thanh Cửu, cong mắt cười: “Ta hái hoa về cho huynh rồi đây, nhưng đây không phải hoa ở vườn nhà chúng ta, là hái ở chỗ ở của Cố công tử đó”.

Ánh mắt Dương Thanh Cửu dịu dàng lưu luyến, hắn ngắm Tiểu Lục thật lâu, chậm rãi khẽ khàng nói: “Ở đâu cũng đẹp, chỉ cần là ngươi hái thì đều đẹp cả”.

“Huynh thích là được rồi”. Tiểu Lục cười vui sướng, thấy xung quanh có nhiều người, mới nhớ ra hỏi: “Sao nhiều người thế?”.

“Có một tin tốt”. Cố Trường Huyền cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ngươi sắp được đầu thai chuyển thế”.

“Thật ư?”. Mắt Tiểu Lục sáng lên, nhìn qua Cố Trường Huyền rồi lại nhìn Dương Thanh Cửu, không hề cảm thấy có gì không ổn.

“Thật đấy”. Dương Thanh Cửu hơi muốn rơi lệ, nhưng vẫn nhịn được, hắn vuốt nhẹ tóc mai bên thái dương Tiểu Lục, lặp lại: “Thật đấy”.

“Thực ra, thực ra ta cũng không vội đâu”. Tiểu Lục vui vẻ muốn chạy vòng tròn, nhưng vẫn đứng im tại chỗ, sau đó kéo tay Dương Thanh Cửu nói: “Ta muốn chờ huynh để cùng đi qua cầu Nại Hà, cùng bước trên đường Hoàng Tuyền nữa”.

“E là không được rồi”. Cố Trường Huyền đành mở miệng lừa cậu: “Mục đích chúng ta tới đây, là để tìm lại toàn bộ hồn phách của ngươi, tiễn ngươi vào luân hồi, nếu ngươi tiếp tục ở lại đây, thì không phù hợp với quy định của Minh giới”.

“Ồ, vậy sao?”. Tiểu Lục gãi đầu.

“Đừng sợ”. Dương Thanh Cửu chậm rãi khép lòng bàn tay, cầm tay Tiểu Lục: “Ngươi cứ đi trước đi, rất nhanh thôi, ta sẽ tới tìm ngươi”.

“Thật chứ?”. Tiểu Lục chớp chớp mắt, ôm cổ Dương Thanh Cửu cọ cọ: “Vậy huynh phải nhanh tới đó. Không đúng không đúng ta không thể nói nhanh tới, ta vẫn hy vọng huynh sẽ sống lâu trăm tuổi, thế thì chờ ta tới tìm huynh đi, nhưng chờ ta lớn, thì huynh cũng rất nhiều tuổi rồi…”.

“Đúng vậy”. Giọng nói Dương Thanh Cửu có chút chua xót: “Nhưng không sao, kiếp này không gặp lại, thì kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta kiểu gì cũng có thể gặp lại nhau”.

Hồn phách tiêu tán, trên thế gian thực sự hóa thành hư vô, sao có thể gặp lại nhau, Tô Bạch cuối cùng vẫn không kìm được, lấy mu bàn tay quệt nước mắt.

“Thực ra, dù huynh già đi, ta cũng sẽ không ghét bỏ huynh”. Tiểu Lục còn muốn nói chuyện với Dương Thanh Cửu, nhưng Dương Thanh Cửu đã không còn thời gian, Chuyển Luân vương nhắm mắt rồi mở ra, dứt khoát, nói với Tiểu Lục: “Phải đi rồi”.

“Phải đi rồi sao? Nhưng mà, ta cảm thấy hồn phách trên người vẫn chưa đầy đủ”. Tiểu Lục hơi tiếc nuối, mặc dù có thể gặp lại, nhưng đâu biết là lúc nào, nghĩ vậy vẫn cảm thấy hơi buồn.

“Đến Minh giới, hồn phách của ngươi sẽ đầy đủ”. Chuyển Luân vương giải thích.

“Đi đi”. Dương Thanh Cửu thả tay, giọng nói hơi run run.

“Vậy ta đi nhé”. Tiểu Lục đi theo Chuyển Luân vương, nhưng chốc chốc lại ngoảnh lại.

“Tiểu Lục!”. Dương Thanh Cửu thấy người kia đi ra cửa, bước qua bậc thềm, rốt cục không kìm được gọi một tiếng.

“Hả?”. Tiểu Lục nghe gọi liền quay đầu lại, cậu định chạy về ôm Dương Thanh Cửu, nhưng chưa kịp cất bước đã bị Dương Thanh Cửu ngăn lại.

“Không cần trở về nữa”. Mắt Dương Thanh Cửu hiện lên ánh nước, nhưng vẫn cố gượng cười nói: “Ta chỉ muốn nói, Tiểu Lục, ngươi phải sống thật tốt, thật tốt, chờ ta”.

“Ta biết rồi”. Tiểu Lục cười tươi như hoa, nét mặt vẫn ngây thơ như trước, cậu đứng quay lưng về phía ánh sáng, khoát tay với Dương Thanh Cửu, sau đó quay người nhảy chân sáo rời đi, biến mất trong ánh mặt trời.

Nước mắt Dương Thanh Cửu cuối cùng cũng rơi xuống, hắn khóc không thành tiếng, thân thể run rẩy như lá thu trước gió.

Hồn phách trên người hắn tiêu tán từng chút một, thân thể từng chút từng hút hóa thành hư vô, cho đến khi chỉ còn lại một cụm ánh sáng trắng chói mắt, bay theo phương hướng Tiểu Lục rời đi.

Khi cụm ánh sáng trắng đi vào cơ thể, Tiểu Lục đột ngột quay đầu, bỗng trào lên nỗi mất mát vô cớ, cậu ôm ngực, khẽ nói: “Trở về rồi”.

Nửa linh hồn này đã trở về, người kia, vẫn còn đó chứ?

Tô Bạch nhắm mắt, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, Cố Trường Huyền không biết khuyên thế nào, nhất thời cũng im lặng không nói.

Tô Bạch cũng chỉ khóc một lát, đến khi mở mắt, ánh mắt đã trở nên tỉnh táo kiên định, cậu lập tức đi đến chỗ Bạch Tố, không nghĩ ngợi ra tay với Bạch Tố, cho U Minh quỷ hỏa thiêu đốt Bạch Tố.

Cổ họng Bạch Tố bị cắt, vốn đã không phát ra được âm thanh, nhưng bởi cơn đau khủng khiếp này, cậu ta lại kêu lên thành tiếng, đó không còn là tiếng kêu từ cổ họng nữa, đó là tiếng rên đau đớn phát ra từ hồn phách.

U Minh quỷ hỏa không chỉ đốt cháy thân thể hắn chết đi từ lâu, mà còn từng bước cắn nuốt hồn phách cậu ta.

“Không, ngươi không thể giết ta, Hồng Liên nghiệp hỏa vẫn còn ở trên người ta!”. Bạch Tố không muốn chết, hoặc phải nói là, cậu ta không muốn biến mất! Chỉ cần hồn phách còn tồn tại, ắt sẽ có thể quay trở lại, nhưng nếu hồn phách cũng mất đi, vậy thì cậu ta không còn gì nữa! Vì vậy Bạch Tố giãy dụa phản kháng: “Ngươi không thể giết ta, ta không thể chết được! Trên người ta vẫn còn Hồng Liên nghiệp hỏa…”.

“Vậy thì sao?”. Tô Bạch cười lạnh lùng, bộc phát sự tàn nhẫn, cho U Minh quỷ hỏa thiêu hủy hồn phách Bạch Tố: “Ta không cần”.

“Tại vì Hồng Liên nghiệp hỏa này, bọn ta mới bị ngươi khống chế, mới để ngươi có cơ hội hại người, có thể thấy, nó cũng không phải thứ tốt đẹp gì”. Tô Bạch nghiêng đầu, gương mặt vừa mê man vừa vô tội, động tác lại không hề ngừng.

Bạch Tố định dùng Hồng Liên nghiệp hỏa chống lại, nhưng không hiểu sao, Hồng Liên nghiệp hỏa ở trước mặt Tô Bạch, lại không thể bùng lên một đốm lửa nhỏ.

Lúc này Cố Trường Huyền tiến lên, hơi khẩn thiết gọi: “Tiểu Bạch!”.

Tô Bạch chỉ cười nhẹ, vừa như làm nũng vừa như tủi thân, nói: “Ca ca, ta muốn giết cậu ta, có được không?”.

Cố Trường Huyền bị nụ cười này làm cho dao động, lo lắng và bất an đột nhiên đều bị quét sạch.

Thì ra đôi khi, mình còn khong quả quyết bằng Tiểu Bạch, thì ra cho đến bây giờ, đều là mình buông không được.

Trong lòng Cố Trường Huyền có chấp niệm, bởi vì hắn và Tô Bạch nhờ có Hồng Liên nghiệp hỏa mới quen biết nhau, hắn không nỡ nhìn Hồng Liên nghiệp hỏa biến mất, vì vậy chịu nhịn Bạch Tố, nên mới tạo ra hậu quả ngày hôm nay.

“Hồng Liên nghiệp hỏa, ta không cần, cậu ta hại Dương Thanh Cửu, hại Tiểu Lục, bây giờ ta, ta chỉ muốn giết…”.

“Vậy thì giết đi”. Cố Trường Huyền đi tới hôn lên trán Tô Bạch, cười thoải mái, vốn là hắn cố chấp, là hắn nghĩ sai rồi, chỉ cần có người này bên cạnh, mình cần gì phải giữ lại vật kỉ niệm, không phải có cậu ấy là đủ rồi sao?

“Hồng Liên nghiệp hỏa vốn là của ngươi, nếu ngươi không cần, thì bỏ nó đi”.

Bạch Tố không cam lòng mở to hai mắt, khuôn mặt trong ánh lửa vặn vẹo, ánh lửa màu đen bừng lên, nháy mắt, thiêu hủy cả hồn lẫn xác Bạch Tố.

Trên thế gian, không bao giờ còn ai là Bạch Tố nữa.

Đáng lẽ Tô Bạch phải vui mừng, nhưng không hiểu sao, cậu chỉ muốn khóc, Cố Trường Huyền rất đau lòng, ghì chặt người trước mặt, một lần lại một lần hôn lên môi cậu.

Đúng lúc này, Chuyển Luân vương chạy vào, mắt y sáng bừng, vịn khung cửa nói: “Dương Thanh Cửu, có lẽ có thể trở về được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.