Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 52: Chương 52




Tính cả hải vực Atlantis mới có hơn một nghìn nhân ngư, trừ đi một phần nhỏ tách khỏi bầy đàn thì số nhân ngư ở khu biển nông là một nghìn.

Bị vũ lực của Lôi Triết răn đe, sau đó lại bị hắn dẫn dắt một cách vô ý thức, các nhân ngư bây giờ gần như đã nghe theo sự chỉ huy của Lôi Triết. Nghe thấy tin Lôi Triết về lại có chuyện muốn nói, các nhân ngư lập tức buông mọi việc trên tay, đồng loạt quay về khu biển nông.

Lôi Triết kể tóm gọn mọi chuyện xảy ra ở rãnh biển.

Các nhân ngư tức đến bật cười, “Chỉ dựa vào đám nhân ngư quèn kia mà muốn tấn công chúng ta ư, nằm mơ giữa ban ngày!”

“Còn giữ chúng làm gì, để ta ăn sạch cho rồi.”

Lôi Triết giơ tay ý bảo mọi người tạm dừng, “Trong lúc tôi không có mặt, hải vực đã xảy ra chuyện gì?”

Một đám nhân ngư đồng loạt nhìn về phía Hàn Trạm, sau khi Lôi Triết đi, Hàn Trạm tiếp nhận vị trí của Lôi Triết. Đặc biệt là khi Long tộc đánh lén, thực lực mà Hàn Trạm thể hiện ra đủ nghiền áp tất cả nhân ngư có mặt ở đây.

Nếu lúc trước có rất nhiều nhân ngư không phục thì sau khi trải qua chuyện này, các nhân ngư đều tâm phục khẩu phục.

Hàn Trạm bèn nói hai chuyện, một là Long tộc đánh lén, hai là xây dựng Hải Thành.

Bởi vì tới kỳ sinh sản, các nhân ngư gấp gáp tìm bạn tình khiến tiến độ xây dựng Hải Thành bị kéo chậm.

Sau khi nghe xong, Già Li vừa kinh ngạc vừa tức giận, may mà nhóc con nhà y không xảy ra chuyện gì, nếu không kiểu gì y cũng lột sống đám khủng long kia.

Không được, y phải tìm chúng tính sổ, dù không làm nhóc con bị thương thì chắc chắn cũng khiến bé sợ hãi.

Nghĩ tới dáng vẻ đáng thương sợ hãi nước mắt lưng tròng của bé, trái tim Già Li như thắt lại.

Thấy Già Li đang trong tư thế “xắn tay áo sống mái một trận”, Lôi Triết giữ chặt cổ tay y, “Bĩnh tĩnh một chút.”

Vẻ mặt Lôi Triết nghiêm trọng, “Yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho chúng.”

Nếu khi đó nhóc con không thức tỉnh đồ văn đuổi Long tộc đi thì kết cục có lẽ thảm thiết hơn rất nhiều.

Nhân ngư bọn họ sẽ không chỉ đơn giản là bị thương mà còn tử vong nặng nề.

Ban đầu Lôi Triết chỉ định xua đuổi Long tộc không muốn giết chúng, không ngờ bọn chúng lại ghi hận trong lòng.

Long tộc hẳn là ủ mưu đã lâu, hơn nữa còn cố ý nhân lúc số lượng nhân ngư khu biển nông không nhiều mà tới đánh lén.

Lần này Đại Hải Câu xảy ra chuyện đã khiến Lôi Triết càng thêm cứng rắn, sau này không thể nhân từ nương tay nữa.

“Ngải Thụy, anh đi liên hệ với hải vực Donica, chúng ta muốn trao đổi giao nhân với họ.”

Địa vị giao nhân ở Donica rất thấp, toàn bị nhân ngư bắt về dệt giao tiêu, Lôi Triết nghĩ, các nàng hẳn sẽ đồng ý dùng một phần giao nhân đổi lấy nhân ngư giống đực.

Ngải Thụy lập tức hiểu ý Lôi Triết, hắn bật cười, “Đúng là cậu.”

Không thể không nói, chiêu này khá ác. Nhân ngư giống cái ở Donica nếu mạnh như vậy sao lại không tìm được bạn tình. Thực ra các nàng có tiếng là hắc quả phụ, khi các nàng giao phối sẽ tra tấn bạn tình, mỗi khi giao phối xong, nhân ngư giống đực đều thoi thóp.

Mỗi khi tới kỳ sinh sản, nhân ngư giống đực gần đó vừa nghe đối phương là nhân ngư Donica thì lập tức chạy biến.

“Những nhân ngư còn lại ngày mai đi với tôi.”

Lần này hắn muốn xử lí toàn bộ đám Long tộc, một con cũng không tha.

Lôi Triết che giấu lời đồn Noy của Isbela là hóa thân của Hải Thần.

Lo sau khi họ biết sẽ liên tưởng đến nhóc con.

Tạm thời hắn không muốn nhóc con bị lộ ra, bị mọi người chú ý.

Lôi Triết sẽ cố hết khả năng kéo dài thời gian, để nhóc con có thể vui vẻ thoải mái trưởng thành.

Biển khơi xanh thẳm rộng lớn vô ngần.

Đông cục cưng và Nguyên Khê kéo tay nhau bơi nhanh cho tới tận khi không nhìn thấy Kyle nữa.

Nguyên Khê thấy tò mò, Đông cục cưng rất tốt tính, với ai cũng cười tủm tỉm, rất ít khi thấy bé lộ ra vẻ chán ghét, Nguyên Khê hỏi, “Đông cục cưng, chú ta là ai thế?”

Đông cục cưng thở phì phì nói, “Cha xấu xa của anh Hàn Trạm, anh Nguyên Khê, chúng ta đừng để ý đến kẻ đó.”

Nguyên Khê bừng tỉnh, cậu chỉ vào đám hoa biển xinh đẹp dưới đáy biển, “Đông cục cưng, nơi này cũng có hoa, chúng ta hái đi.”

Hai tiểu nhân ngư quên luôn mục đích bơi ra, vô cùng vui vẻ hái một bó hoa to quay về khu biển nông.

Các nhân ngư đều đã giải tán, Già Li đang nằm trên chiếc giường tròn lắc lư đuôi.

Đông cục cưng ôm hoa biển tới trước mặt ba Già Li, “Tặng ba nè ~”

Già Li ôm Đông cục cưng vào lòng, hôn lên gương mặt non mềm của bé, “Cục cưng ngoan quá, ba rất thích.”

Buổi tối Đông cục cưng nằm giữa ba và cha, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Lôi Triết day day giữa trán, cố nén xao động trong lòng, nhìn khuôn mặt mềm mụp của nhóc con và tư thế ngủ vô tư của Già Li, hắn lắc đầu bật cười, nhắm mặt lại, chốc lát cũng thiếp đi.

Ngày hôm sau khi Đông cục cưng tỉnh lại thì không thấy ba với cha, bé chậm rãi ngồi dậy, bơi ra ngoài tìm anh nhưng anh cũng không thấy đâu.

Cạnh giường vỏ trai có để một con cá Ngân Vĩ đã được xử lí, chắc hẳn sợ Đông cục cưng tỉnh dậy đói nên đã chuẩn bị đầy đủ cho bé.

Đông cục cưng vui vẻ ôm cá Ngân Vĩ vùi đầu gặm thịt.

Hôm nay ở rất nhiều khu vực đáy biển xảy ra những sự kiện giống nhau, Thương Long ẩn nấp trong góc tối đều bị ép chui ra, tiếng gào rống của Thương Long vang lên không dứt dường như đang lên án sự bất công với chúng.

Máu tươi hòa vào nước biển, mùi máu nồng nặc lan rộng.

Đông cục cưng bỗng ngẩng đầu, hít hít mũi, có mùi máu.

Là hư long.

Kệ đi.

Bắt đầu từ hôm đó, hải vực Atlantis chính thức phô bày thực lực của họ cho toàn thế giới biết.

Trên mặt biển, các nhân ngư ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng trong nước thì hơi bất an, nỗi bất an xuất phát từ nỗi sợ với thứ chưa rõ ràng.

“Liên Phiến, cậu nói xem họ đang làm gì vậy?” Tộc nhân của Liên Phiến hỏi.

“Tôi cũng không biết, ngày hôm qua La Đức bị gọi về, tôi hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì hắn còn không chịu nói.” Liên Phiến rất bất đắc dĩ, y với La Đức chỉ là bạn đời tạm thời nên tất nhiên không có được sự tin tưởng của La Đức.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục đến tối.

Đông cục cưng trông mong nhìn ra ngoài cửa, bé sờ cái bụng dẹp lép, nhóc con đói quá, sao ba đi mãi vẫn chưa về.

Không biết đã trôi qua bao lâu, màn đêm buông xuống.

Nguyên Khê lo Đông cục cưng sẽ sợ nên bơi tới chơi với bé, đoán là bé sẽ đói nên tiện tay bắt một con Sí Ngư theo, “Nhóc con đói chưa?”

Đông cục cưng tủi thân cắn cắn nắm tay, “Nhóc con đói lắm rồi.”

Nguyên Khê rửa sạch Sí Ngư đưa tới bên miệng Đông cục cưng, “Mau ăn đi, anh ở cùng em đến khi chú Lôi Triết về.”

Đông cục cưng ăn hết con cá thì ngồi cạnh cửa với Nguyên Khê, hai tay chống cằm.

Bỗng nhiên Đông cục cưng mừng rỡ kêu lên, “Ba về rồi!” Dứt lời, bé lắc lắc đuôi bơi về phía trước.

Nguyên Khê mở to hai mắt nhìn kỹ, một lát sau, trong màn nước tối tăm loáng thoáng xuất hiện mấy bóng người.

Già Li trông thấy tiểu nhân ngư nhào tới thì muốn vươn tay đón theo bản năng, nhưng nghĩ tới mùi máu tươi trên người, sợ bé ngột ngạt nên dừng lại động tác.

“Trên người ba hôi lắm, cục cưng đừng qua đây.”

Đông cục cưng ôm rịt cánh tay Già Li không buông, bé nhăn mày nói, “Ba không thúi, ba thơm.”

Nghe vậy cõi lòng Già Li như tan chảy, “Ba về trễ, cục cưng có đói không?”

“Nhóc con ăn no rồi, anh Nguyên Khê bắt cá cho con ăn.”

Già Li dịu dàng nói với Nguyên Khê, “Cảm ơn Tiểu Nguyên Khê nhé.”

Nguyên Khê cười thẹn thùng.

Đứng bên ngoài, ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu xuyên qua cửa sổ chiếu tới, Đông cục cưng thấy vết thương trên người ba, bé vội vàng nắm tay Già Li, “Ba bị thương ư?”

Già Li lập tức dỗ bé, “Ba không sao, cục cưng đừng khóc, chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi, con xem, không chảy máu.”

Đông cục cưng nâng cánh tay ba, chu miệng thổi phù phù, phun ra một chuỗi bong bóng, “Không đau nữa.”

Già Li mỹ mãn nghĩ, cục cưng nhà y đáng yêu quá đi.

Lần này họ mang theo nhiều nhân ngư, lùng khắp hải vực bắt gọn hết đám Thương Long ẩn nấp.

Nhưng đáng tiếc con vẫn để con Thương Long đầu đàn chạy thoát.

Bên Ngải Thụy cũng mang về tin tức tốt, nhân ngư Donica đồng ý trao đổi nhưng muốn đích thân gặp mặt xem hàng trước.

Lôi Triết đồng ý.

Nhóm Fia trông coi nhân ngư Isbela ngày hôm sau mang theo đám Thanh Triết bơi tới Donica.

Thanh Triết hơi trì độn, mấy ngày rồi gã không được ăn thịt, chỉ có thể lấy chút rong biển lấp bụng, bây giờ cả bọn đói đến mức chẳng còn sức mà chạy trốn.

“Các ngươi đưa bọn ta đi đâu?”

Fia cười haha, “Nơi tốt.”

Thấy lời Fia không có ý gì tốt đẹp, Thanh Triết lo sợ bất an, gã giãy giụa nhưng có làm cách nào cũng không thoát khỏi giam cầm của Fia.

Vừa tiến vào phạm vi hải vực Donica đã nhìn thấy một nhóm nhân ngư cao lớn uy mãnh bơi tới, ánh mắt các nàng nhìn đám Thanh Triết như nhìn mấy món hàng.

Nhân ngư giống cái hơi chê bai, “Trông yếu thế.”

Fia vỗ vỗ lưng Thanh Triết, “Đừng thấy chúng gầy mà lầm, chẳng qua mấy hôm nay ăn không no đấy thôi, bọn chúng chính là những nhân ngư mạnh nhất Isbela, chắc chắn chịu nổi qua kỳ sinh sản.”

Thanh Triết muộn màng phát hiện ra, Fia muốn bán chúng, còn bán cho nhân ngư giống cái.

Gã hoảng sợ nói, “Các ngươi không thể làm vậy!”

Fia dứ dứ nắm đấm, “Thành thật chút, các ngươi cũng chỉ có chút giá trị này, muốn sống hay chết nghĩ cho kỹ đi.”

Lòng Thanh Triết dần nguội lạnh, gã không khỏi oán hận Noy, hận Noy từ bỏ bọn họ, rõ ràng họ chỉ làm theo mệnh lệnh được giao. Nửa năm nay họ vì Noy mà đánh chiếm vô số hải vực lân cận, không có công lao cũng có khổ lao, chỉ vì một lần sai lầm mà Noy nhẫn tâm vứt bỏ họ.

Nhân ngư giống cái cao lớn mạnh mẽ không quá vừa lòng, nàng xách Thanh Triết lên, sau đó giơ tay, nhân ngư cạnh đó lập tức áp giải mấy chục giao nhân tiến tới.

Sau khi trao đổi xong, Ngải Thụy và Fia mang những giao nhân này về.

Ngải Thụy mang giao nhân tới Hải Thành, để họ phụ trách công việc xây dựng.

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.

Kỳ sinh sản đã sắp kết thúc, những nhân ngư không đậu trứng thất vọng quay về hải vực của mình, bên bờ biển chỉ còn lại những nhân ngư đang ấp trứng.

Tính toán thời gian, trứng nhà Liên Phiến cũng sắp nở, Đông cục cưng bắt con cá mè hoa, định đi thăm Đản Đản.

Trên đường đi gặp nhóm Đông Quỳ đang bắt cá, Đông Quỳ vẫy tay gọi, “Em đi đâu vậy Đông cục cưng?”

Đông cục cưng mềm mại nói, “Đi thăm Đản Đản ạ.”

“Chúng ta đi cùng đi.”

Mặt biển gió yên sóng lặng, các nhân ngư đang lười biếng nằm trên mặt nước phơi nắng thì bỗng thấy một đám tiểu nhân ngư tiến tới, các nhân ngư đồng loạt nhìn qua. . Truyện Quân Sự

Liên Phiến vừa liếc qua đã phát hiện Đông cục cưng đội chiếc lá xanh trên đầu trong đám tiểu nhân ngư.

Liên Phiến cười hỏi, “Đông cục cưng, nhóc lại tới thăm bé trứng hả?”

Đông cục cưng nhảy khỏi lưng Tiểu Hôi Kình, đưa con cá mè hoa cho Liên Phiến, “Cho Đản Đản.”

Liên phiến hơi thèm, y nhận lấy cá mè hoa, một chưởng cho nó hôn mê, định đợi Đông cục cưng đi rồi ăn.

Đây là lần đầu tiên nhóm tiểu nhân ngư nhìn thấy trứng nhân ngư, ai nấy đều lộ vẻ tò mò.

Quả trứng trắng mượt vùi trên san hô, Đông cục cưng tiến lên nhìn, quả trứng nhảy lên hai cái.

“Trứng động đậy kìa.”

Liên Phiến chống cằm nghĩ nghĩ, “Gần đây trứng động khá thường xuyên, chắc là sắp nở rồi.”

Đông cục cưng ôm quả trứng trắng, mềm nhũn dỗ, “Đản Đản mau nở nha ~”

Đúng lúc này, quả trứng trắng lại nhảy lên một cái, sau đó có tiếng gõ nho nhỏ truyền ra, vỏ trứng vỡ ra một cái khe be bé.

Đông cục cưng hô lên, “Đản Đản nở rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.