“Hả? Nở nhanh thế à?” Liên Phiến gấp ngón tay gõ gõ vào vỏ trứng, động tác của y rất nhẹ, không gõ hỏng vỏ trứng, hai tiếng “cốc cốc” như chào hỏi với tiểu nhân ngư ở bên trong.
Quả nhiên chỉ một lát sau bên trong vỏ trứng truyền ra tiếng gõ càng mạnh hơn, xem ra tiểu nhân ngư cũng rất muốn ra ngoài.
Đông cục cưng căng thẳng ôm trứng, chỉ lo ôm không vững sẽ làm rơi bé trứng.
“Trứng sắp nở rồi!”
Nhóm Đông Quỳ nháo nhác bơi tới xem, vây thành một vòng tròn quanh bé trứng, cả bọn không tự chủ mà thở nhẹ hơn, nhìn không chớp mắt, sợ bỏ lỡ mỗi một khoảnh khắc bé trứng phá vỏ.
Tiếng “Răng rắc” vang lên, cái khe càng lúc càng lớn, vỏ trứng bị vỡ ra một cái lỗ nhỏ, một bàn tay bé xíu duỗi ra, quơ quơ giống như đang vẫy chào thế giới bên ngoài.
“Oa ~”
“Tay em ấy nhỏ ghê.”
“Còn chưa to bằng tay tớ nữa.”
Nhóm Đông Quỳ thấp giọng xuýt xoa.
Tiểu nhân ngư bên trong có vẻ mất kiên nhẫn, thấy gõ mãi không vỡ vỏ trứng, bèn quẫy đuôi đập “bịch bịch“.
Vỏ trứng hoàn toàn vỡ thành hai nửa, một tiểu nhân ngư đuôi đỏ chui ra từ vỏ trứng, nhảy lên tay Đông cục cưng.
Đông cục cưng theo bàn năng giang hai tay đón nhóc, sự mềm mại của tiểu nhân ngư khiến Đông cục cưng rất kinh ngạc.
Tiểu nhân ngư chỉ lớn bằng bàn tay nhân ngư trưởng thành nhưng hai bàn tay Đông cục cưng vẫn ôm không xuể.
Nhóc tì ngồi trong lòng bàn tay Đông cục cưng, nó ngẩng đầu nhìn tiểu nhân ngư trước mặt, hít hít mũi, ngửi được hơi thở ấm áp của Đông cục cưng thì vui vẻ cười rộ lên “ăn.”
Tiếng “anh” còn chưa sõi này khiến Đông cục cưng rất là kích động, “Em ấy biết nói, còn biết gọi anh.”
Đông Quỳ thấy vậy thì sấn lên, “Nhóc, anh là anh Đông Quỳ đây.”
Không ngờ bé trứng lại cáu kỉnh, xoay người không thèm để ý Đông Quỳ, nhóc ôm cánh tay Đông cục cưng bò lên, bò hì hục một lúc đã bò đến bả vai Đông cục cưng. Vừa với ngồi xuống đã bị một bàn tay to xách lên, “Cá Nhỏ, nghịch gớm nhỉ.”
Đản Đản ủ rũ cúi đầu, vỗ vỗ cái bụng dẹp lép, “Cha.”
Đông cục cưng xoa xoa đầu nhóc, “Đản Đản đói rồi đúng không?”
“Thật phiền phức.” Liên Phiên đặt nhóc lên con cá mè hoa, thúc giục, “Mau ăn đi.”
Đản Đản ôm con cá, há miệng cắn xuống.
Đông cục cưng nhắc chậm nửa nhịp, “Đừng...”
Còn chưa nói hết câu, con cá mè hoa đang hôn mê bị tập kích, đau đến bật tỉnh, nó điên cuồng quẫy đuôi, Đản Đản trực tiếp bị hất văng ra, “Tõm” một tiếng rơi xuống nước.
Liên Phiến ngay lập tức đi vớt đứa nhỏ.
Tính tình Đản Đản khá nóng nảy, chẳng sợ con cá mè hoa to hơn mình cả chục lần chút nào, cũng quẫy đuôi đánh nhau với cá mè hoa.
Đông cục cưng sợ nhóc bị thương, bé lặng lẽ đè lại đuôi cá mè hoa không cho nó lộn xộn. Cá mè hoa vô cùng nghẹn khuất, tỏ vẻ bản thân chết không nhắm mắt.
Đản Đản ngay lập tức “dẫm” cá mè hoa dưới đuôi, nhóc không nhìn thấy một màn “gian lận” của Đông cục cưng, vẫn còn tưởng bản thân đánh thắng cá mè hoa.
Nhóc ta chống nạnh cười đắc ý.
Mới ra đời đã ồn ào thế này, quả thực là hỗn thế tiểu ma vương.
Liên Phiến hơi đau đầu, y duỗi tay đè cái đầu nho nhỏ kia lại. Đản Đản ôm cá, tuy chỉ là tiểu nhân ngư mới phá vỏ nhưng hàm răng rất sắc nhọn, há miệng cắn xuống một miếng thịt cá.
Đản Đản ăn một miếng thì no, nhóc nhảy vào trong lòng Đông cục cưng, gọi “ăn ơi”, “ăn ơi” không ngừng.
Là một tiểu nhân ngư vô cùng nghịch ngợm.
Đông cục cưng chơi với Đản Đản một lúc lâu đến tận khi nhóc che miệng ngáp, thấy Đản Đản chơi mệt, Đông cục cưng và những bạn nhỏ khác bảo Đản Đản ngoan ngoãn đi ngủ, họ về trước.
Không ngờ tiểu nhân ngư bướng bỉnh khóc lóc giữ chặt lấy Đông cục cưng không cho Đông cục cưng đi.
Cho đến tận khi nhóc ngủ Đông cục cưng mới thoát được.
Sau khi Đông cục cưng về thì hào hứng khoe với Hàn Trạm, “Anh ơi, Đản Đản nở rồi, em ấy chỉ nhỏ xíu như này thôi, còn gọi em là anh nữa, đáng yêu lắm.”
Hàn Trạm rũ mắt nhìn Đông cục cưng, đôi mắt xanh lam long lanh trong suốt như biển, gương mặt nhỏ nhắn, môi mềm hồng hào, chỗ nào cũng đẹp, là tiểu nhân ngư đáng yêu nhất anh từng gặp.
Hàn Trạm cười khẽ, “Đúng là rất đáng yêu.”
Nghe thấy anh nói vậy, Đông cục cưng đột nhiên thấy hơi không vui, bé hỏi, “Nhóc con có đáng yêu không?”
Hàn Trạm xoa xoa chóp mũi bé, “Em nói xem.”
“Đáng iu ~”
Sau khi Đản Đản phá vỏ, những tiểu nhân ngư khác cũng lần lượt nở, nhất thời bờ biển đâu đâu cũng là tiểu nhân ngư.
Các cặp nhân ngư sau khi chờ tiểu nhân ngư ra đời sẽ ai đi đường nấy, mà tiểu nhân ngư sẽ do một trong hai bên nuôi dưỡng.
Nghe nói Đản Đản rất có thể sẽ đi theo Liên Phiến, Đông cục cưng có chút thất vọng.
Nhưng đến tận khi kỳ sinh sản kết thúc, Liên Phiến và tộc nhân của y cũng không đi.
Bên Liên Phiến suy xét rất lâu, quyết định ở lại là do biết chuyện nhân ngư Atlantis đuổi hết Long tộc đi.
Đông cục cưng không biết suy nghĩ của những nhân ngư trưởng thành, sau khi biết Đản Đản sẽ ở lại thì vui lắm, mỗi ngày mang theo nhóc ra ngoài chơi, ở bên ngoài vui quên cả trời đất. À đúng rồi, Đản Đản tự đặt cho mình một cái tên mới, bây giờ không gọi “Đản Đản” nữa mà gọi là “An Cách“.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thời tiết dần trở nên nóng bức.
Trong chớp mắt Đông cục cưng đã lớn thành dáng vẻ thiếu niên.
Đông cục cưng mang theo An Cách chơi trên mặt biển, tiểu nhân ngư lăn qua lăn lại, chơi vô cùng vui vẻ, Đông cục cưng hô, “An Cách, đừng bơi xa.”
“Vâng ~” An Cách lanh lảnh đáp lại.
Bỗng nghe thấy tiếng ưng kêu trên bầu trời.
Đông cục cưng vui vẻ nghĩ, là nhóm Mập Mập quay về đấy ư?
Tính từ mùa mưa, Mập Mập và Tiểu Hôi Kình không từ mà biệt đến bây giờ đã sắp ba bốn tháng.
Đông cục cưng hơi nhớ mấy người bạn Vũ nhân của mình, còn cá cá nướng của họ nữa.
Nhóm Đông Quỳ thì khá hoảng loạn, “Điểu nhân tới á?!”
“Điểu nhân là gì thế?” An Cách tò mò hỏi.
“Là người xấu.”
Đông cục cưng ngẩng đầu, trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện mấy bóng chim, bọn chúng bay nhanh qua đỉnh đầu, bộ cánh màu trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Không phải đám Mập mập.
Chim Ưng đột nhiên quay ngoắt lại rồi lao xuống dưới, móng vuốt sắc bén hướng thẳng về phía Đông cục cưng.
Nguyên Khê vội vàng hô, “Đông cục cưng em mau tránh ra!”
Đông cục cưng bình tĩnh nhấc lên cột nước biển, tia nước tựa như mũi tên xông thẳng lên không trung, đâm về phía đôi mắt chim Ưng.
“Cạcc cạccc ----” con chim nghiêng người, suýt chút nữa thì rơi xuống nước, nó vẫy cánh bay qua đỉnh đầu Đông cục cưng.
Cánh chim dài rộng quét theo cơn gió lướt qua, quất vào mặt Đông cục cưng phát đau.
Còn mấy con chim Ưng trên trời đang bay vòng quanh, có vẻ còn chưa thôi ý định.
Đôi mắt sáng trong của Đông cục cưng hiện lên sự phẫn nộ, mặt biển tĩnh lặng đột nhiên nổi sóng cao tới mấy mét.
Chim Ưng thử lao xuống, nhưng mỗi lần đều bị sóng biển đánh trúng xoay lộn mấy vòng, chúng chỉ đành hậm hực bay đi.
Đông Quỳ nói, “Đông cục cưng giỏi quá, sao em làm được vậy, có thể dạy anh không?”
Đông cục cưng nắm một vốc nước, nước biển trong suốt trong tay bé biến ra đủ loại hình dáng, “Thế này thôi, rất đơn giản.”
Đông Quỳ học theo bé, nhưng có bốc thế nào thì nước biển cũng chảy xuống khỏi kẽ ngón tay, “Khó quá đi.”
Tác Đồ nói, “Do cậu ngu đấy.”
“An Cách, chúng ta về thôi.”
An Cách còn chưa chơi đủ, vẻ mặt không tình nguyện.
Đông cục cưng xoa nắn mặt nhóc, “Còn không về thì mấy điểu nhân xấu xa kia sẽ tới bắt em đấy.”
“Có anh Đông cục cưng ở đây An Cách không sợ.”
Đông cục cưng banh mặt, “Gọi là anh Đông Thần, không được gọi anh Đông cục cưng.”
An Cách cười khì khì ôm chặt lấy cánh tay Đông cục cưng, “Em cứ gọi là anh Đông cục cưng đấy.”
Liên Phiến và La Đức vẫn không giải trừ quan hệ bạn đời, hai người bèn ở lại khu biển nông.
Liên Phiến thấy lạ bèn hỏi, “Sao mấy đứa về nhanh thế.”
Đông Quỳ tức giận nói, “Điểu nhân tới, còn muốn bắt Đông cục cưng đi.”
“Mấy đứa không sao chứ?”
“Không sao, may mà Đông cục cưng...ưm ưm.” Đông Quỳ mới nói được một nửa đã bị Tác Đồ bịt chặt miệng.
Tác Đồ bình tĩnh nói, “Cũng may Đông cục cưng phát hiện kịp thời, bọn cháu lập tức quay về.”
Liên Phiến nhướng mày nhưng cũng không nói gì.
Sau mấy tháng, cuối cùng Hải Thành cũng được xây xong. Đám giao nhân trao đổi với Donica làm việc rất chăm chỉ, bảo họ làm việc gì họ không bao giờ lười biếng.
Hàn Trạm nắm tay Đông cục cưng, dẫn bé đi thăm quan Hải Thành vừa tu sửa xong.
Quanh Hải Thành trồng đầy tảo lớn, phiến lá to dài trôi nổi trong nước biển, dán sát vào tường thành, xây dựng Hải Thành chính là vì có thể tạo ra một bức tường vững chắc ngăn cản gió lốc.
Nham thạch chỗ đáy biển phản xạ ánh sáng, ở giữa phủ kín những cụm san hô muôn hình muôn vẻ.
“Nhóc con, từ giờ chúng ta sẽ ở đây, có thích không?”
Đông cục cưng gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh, “Thích.”
“Chọn một nơi em thích đi.”
Hải Thành rộng hơn khu biển nông, Đông cục cưng bơi một vòng quanh Hải Thành, cuối cùng chọn nơi có san hô nhiều nhất, Đông cục cưng mỉm cười nói, “Anh ơi, em thích chỗ này, có thể nuôi rất nhiều cá nhỏ.”
“Vậy thì chúng ta sẽ ở tây.”
“Nhưng ba với cha thì sao?”
Trong khoảng thời gian này Lôi Triết và Già Li vẫn ở trong căn nhà tròn, Đông cục cưng ở cùng Hàn Trạm. Có một vấn đề đó là từ khi Đông cục cưng thức tỉnh, tốc độ sinh trưởng nhanh hơn, chẳng bao lâu nữa giường vỏ trai sẽ không chứa đủ.
Hàn Trạm đương nhiên là muốn Đông cục cưng tiếp cục ở cùng mình, nhưng hai người cha của Đông cục cưng chưa chắc sẽ đồng ý.
“Nhóc con không muốn ở với anh à?”
Đông cục cưng rất phân vân, bé muốn ở với ba và cha nhưng cũng muốn ở với anh.
“Nhà tròn chỉ có một chiếc giường thôi.”
Đông cục cưng nói, “Em không cần giường.”
Hàn Trạm vươn tay bế Đông cục cưng, giọng nói nặng nề, “Nhưng anh không nỡ.”
Đông cục cưng ngại ngùng nói, “Em lớn rồi, có thể tự bơi được, không cần anh ôm nữa.”
“Anh muốn ôm em, dù tính nhóc con thành niên, ở trong lòng anh em vẫn là bé con.”
Cánh tay thon dài của Đông cục cưng ôm cổ anh, “Anh tốt quá đi.”
Hàn Trạm đưa Đông cục cưng về lại căn phòng nhỏ, khẽ trầm giọng hỏi, “Ở chỗ này với anh không được ư?”
Đông cục cưng nhỏ giọng nói, “Em ở nhà anh, anh sẽ không có chỗ ở.”
Hàn Trạm dẫn Đông cục cưng bơi tới tận trong vách đá, “Nhóc con xem, trong phòng vẫn còn một nửa không gian nữa.”
Lúc trước Hàn Trạm chỉ đào một nửa khối đá, còn một nửa để lại. Anh cúi đầu nhìn Đông cục cưng, hiện tại nên đào nốt nửa kia, nếu không tiểu nhân ngư sẽ chạy mất.
Đông cục cưng bất giác “Ah” một tiếng, “Chúng ta có thể làm thành hai căn phòng.”
Hàn Trạm đào rỗng nửa còn lại, làm thành một căn phòng nhỏ, anh dọn giường vỏ trai của Đông cục cưng vào.
Đông cục cưng vui vẻ dán sao biển lên tường, sau khi trang trí xong, bé quay lại căn nhà tròn nói với ba Già Li mình muốn ở chung với anh.
Già Li nói với giọng chua lòm, “Cục cưng có anh thì không cần ba nữa.”
“Không phải ba muốn sinh thêm em bé sao?” Đông cục cưng nói, “Nếu con ở cùng ba với cha, ba sẽ không thể sinh Đản Đản được.”
Già Li rất muốn nói, cục cưng ngốc, đã qua kỳ sinh sản, hai người họ không thể đẻ thêm quả trứng nào nữa.
Nhìn tiểu nhân ngư đã cao tới hông mình, Già Li hơi buồn bực, nhóc con nhà y lớn rồi, cũng nên thả bé ra ngoài tự lập thôi.
Lôi Triết cúi đầu hôn bạn đời, “Chúng ta sẽ ở cách vách nhà nhóc con, nhìn thằng bé trưởng thành.”
Sau khi Hải Thành xây xong, các nhân ngư lại chuẩn bị chuyển nhà.
Lôi Triết nhìn căn phòng tròn tròn, hơi nhức đầu, vốn định làm một căn khác nhưng Già Li thích, không chịu đổi.
Lôi Triết không lay chuyển được y, cuối cùng vẫn dọn căn nhà này vào Hải Thành.