Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 17: Chương 17: Mẹ con đồng tâm




“Chính là tiểu quỷ hôm đó đã che chở trước mặt cậu, bên Thái Lan gọi là Quỷ Linh, chẳng phải là tiểu quỷ cậu nuôi hả?" Tống Tâm đỡ mắt kính, nhẹ giọng nói.

Tôi đương nhiên biết Quỷ Linh là gì. Chẳng qua tôi không ngờ Quỷ Linh mà Tống Tâm nói lại chỉ đứa bé đáng yêu trong bụng tôi, trên thực chất lại là thai âm khiến tôi lo lắng đề phòng mỗi ngày.

Thai âm này giống như hồn ma, có thể ra vào bụng của mẹ nó. Tôi chán ghét và sợ hãi thai âm nên lập tức phủi sạch quan hệ với nó: “Tớ nuôi tiểu quỷ nào? Tớ hoàn toàn không biết nó, càng không muốn thấy thứ này. Nó... nó là ma trẻ con, chẳng lẽ cậu không thấy sợ hãi ghê tởm sao?"

Tống Tâm sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi quái dị: "Vậy thì kỳ lạ, một con ma trẻ con vốn nên thất thường, sao lại đột nhiên xuất hiện cứu cậu?”

Nghe vậy, trái tim tôi run lên, cổ họng nghẹn ngào, bụng cũng lạnh buốt. Tôi vuốt ve bụng lạnh như băng, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của con nít.

"Hu hu hu..."

Đứa bé kia đang buồn bã khóc sao? Nó có thể nghe thấy tôi nói chuyện? Trong khoảnh khắc, cảm xúc kìm nén đều bùng nổ, trước mắt tôi tối sầm, dạ dày quặn thắt, cong lưng liên tục nôn khan, nước miếng, dịch dạ dày thi nhau chảy ra.

“Tô Mộng, Tô Mộng, cậu sao vậy?" Tống Tâm kêu tên tôi, giọng nói tràn đầy lo lắng, ôm lấy thân thể gần như sắp ngã khuỵu của tôi. Tôi ghê tởm nôn ọe liên tục, không thể trả lời Tống Tâm, tầm mắt cũng mơ hồ, trái tim đau đến mức không thể hô hấp, mà cảm giác đau này không phải là vì bản thân tôi. Giống như... giống như cơn đau mẹ con đồng tâm! Tôi thậm chỉ có thể cảm nhận được đứa con của tôi, nó nghe thấy lời nói của tôi nên bị tổn thương, khổ sở đau thấu tim gan.

Có phải tôi không nên nói như thế không? Tôi nghi ngờ bản thân, không nhịn được rơi lệ một tay ôm ngực, một tay ôm bụng, cảm thấy đau đớn như chính bản thân mình. Đau đớn hết lần này tới lần khác tra tấn dây thần kinh yếu ớt của tôi. Thân thể tôi mềm nhũn như đang bay. Trong lúc hoảng hốt, tôi được ai đó đỡ lên giường. Mọi thứ đều mang theo bóng chồng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được, dường như có người ngồi bên giường, vươn tay đặt lên mạch đập của tôi.

Người này là Tống Tâm, tôi có thể cảm nhận được. Tôi hơi sợ hãi, Tống Tâm đến từ gia tộc y học cổ truyền, cô ấy bắt mạch cho tôi có phải sẽ phát hiện thứ gì không? Mặc dù sốt ruột, nhưng tôi không thể ngăn cản đau đớn, mệt mỏi nhắm mắt lại, dần dần mất ý thức.

Đến khi tôi tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Người trong phòng ngủ đã đi học, tôi mới đứng dậy, liền thấy Tống Tâm bưng một ly nước sôi để nguội tới cho tôi: “Uống nước đi, nếu còn khó chịu thì tớ sẽ cùng cậu tới bệnh viện."

Phòng ngủ chỉ còn lại hai chúng tôi. Tống Tâm lại không đi học, tôi hơi khó hiểu: “Sao cậu không đi học? Tớ không sao. Nếu tớ bị ốm thì sẽ tự đến bệnh viện.”

“Tô Mộng!" Cô ấy lớn tiếng kêu tôi, đôi mắt bỗng đỏ hoe.

Tôi hoảng sợ giật mình, không ngờ Tống Tâm lại tức giận đến vậy. Có phải tôi đã làm chuyện gì mà đắc tội cô bạn thân này không? Tôi vừa nghĩ vừa nhìn vẻ mặt cô ấy: "Sao vậy?"

Bụng tôi trống trơn, vừa ngủ dậy dạ dày còn chưa phát tác, bây giờ mới nói chuyện với Tống Tâm mấy câu, tôi lập tức không chịu nổi, ôm dạ dày quặn đau, khó chịu ho khan.

“Tô Mộng, cậu không muốn cho tớ đi bệnh viện với cậu, có phải là sợ tớ biết cậu mang thai không?" Tống Tâm u oán nói, lại vươn tay vuốt ve lưng tôi: "Là con của Giản Dương đúng không?"

Nghe thấy nửa câu sau, tôi run rẩy cả người. Quả nhiên đã bị cô ấy biết. Cô ấy bắt mạch rất giỏi, chỉ cần sờ vào sẽ biết tôi có phải là hỉ mạch hay không.

Tống Tâm quơ tay trước mặt tôi, tôi bừng tỉnh, không cầm chặt khiến ly nước đổ lên giường, nước chảy ướt sũng giường, tràn đến tận chỗ tôi. Tôi vội đứng dậy, cầm khăn lau việt nước, nhưng không thể đứng vững, suýt nữa lại ngã xuống.

Tống Tâm đỡ lấy tôi, tôi không thể giả vờ được nữa, yếu ớt ôm cô ấy: “Tống Tâm, không phải của Giản Dương, không phải cốt nhục của Giản Dương. Tớ với Giản Dương hủy bỏ đính hôn chính là vì nguyên nhân này."

"Cái gì? Tô Mộng, cậu lặp lại lần nữa!" Tống Tâm khó tin hỏi lại, giữ chặt vai tôi đẩy tôi ra, nhìn thẳng vào mặt tôi. Nhìn gương mặt mình phản chiếu trong mắt cô ấy, tôi thở hổn hển không nói nên lời.

Thấy tôi không trả lời, Tống Tâm tự dưng ngờ vực, lắc lư vai tôi kích động nói: “Cậu không phải là người như thế! Tô Mộng mà tớ biết không phải là người như thế! Cậu trả giá cho Giản Dương, cậu yêu Giản Dương cỡ nào, mấy năm nay tớ đều thấy rõ ràng!"

Môi tôi run rẩy, lại không nói được một câu biện giải. Tình cảm của tôi đối với Giản Dương từ sự rung động ban đầu biến thành thói quen. Hơn nữa bây giờ lại xảy ra quá nhiều chuyện, đều bóc Giản Dương ra khỏi linh hồn của tôi, khiến tôi đau đớn.

“Là của Vương Thân Cương hả? Có phải là của tên súc vật đó không? Tớ nghe Trần Viên Đình nói cái thai của cậu ấy trước khi chết là của Vương Thân Cương! Vương Thân Cương đã làm hại rất nhiều nữ sinh trong trường, còn... còn ép họ không được tiết lộ. Cuối cùng cái chết của Trần Viên Đình cũng liên quan tới Vương Thân Cương! Có phải cậu cũng như cậu ấy không?” Tống Tâm sốt ruột, bắt đầu đoán lung tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.