“Cái gì? Trần Viên Đình nói với cậu là cậu ấy bị Vương Thân Cương... Hồn ma của cậu ấy nói cho cậu sao? Chuyện khi nào?” Tôi vô cùng khiếp sợ, không ngờ hồn ma của Trần Viên Đình lại tìm Tống Tâm kể lại chuyện mình bị hại. Cô ta muốn Tống Tâm giúp cô ta, vạch trần bộ mặt thật của Vương Thân Cương sao?
Thì ra Trần Viên Đình mang thai ngoài ý muốn không phải là vì đời tư của cô ta có vấn đề, mà là do giảng viên trong trường chúng tôi tạo nghiệp. Vương Thân Cương là giảng viên khóa lý thuyết của chúng tôi, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, ngày nào cũng đeo kính mắt gọng bạc, giảng bài khá hài hước, hơn nữa có thể sáng tác thơ. Chúng tôi đều rất sùng bái thấy ấy, không ngờ ông ta lại làm chuyện xấu xa đến thế! Chẳng những làm hại Trần Viên Đình mang thai mà còn làm hại Trần Viên Đình không chịu nổi áp lực mang thai mà thắt cổ tự sát.
Chẳng trách sau khi gặp tôi, Trần Viên Đình lại oán hận đến thế, thậm chí muốn chúng tôi xuống dưới cùng cô ta. Cô ta chết quá thảm, cho nên mới hóa thành oán linh.
Tống Tâm không quan tâm chuyện của Trần Viên Đình mà vội vàng lắc lư vai tôi: “Tô Mộng, cậu đừng đánh trống lảng. Cậu nói cho tớ nghe trước đã, bụng của cậu là sao?"
Tôi không còn chút sức lực nào, mặc cho Tống Tâm lắc lư. Bị lắc lư như vậy cũng sẽ rất thống khổ, tôi cắn răng, dùng hết sức lực mới nói chuyện được: “Không phải là Vương Thân Cương. Tống Tâm, cậu đừng kích động, tớ không gặp phải cảnh ngộ như Trần Viên Đình, nhưng tớ..."
Tôi suýt nữa không nhịn được muốn kể hết oan ức cho Tống Tâm. Nhưng nhớ lại thái độ của Giản Dương sau khi tôi nói ra chân tướng, trái tim tôi lại lạnh buốt, nuốt hết những lời muốn nói trở về.
"Sao tớ lại không kích động cho được? Cậu đừng nói với tớ là... cậu đã yêu người khác?" Tống Tâm rất kích động. Cô ấy buông tôi ra, ánh mắt không phẫn nộ mà tràn đầy đáng thương, như đang van xin tôi, mong rằng đáp án của tôi không xấu xa như cô ấy nghĩ.
Tôi lắc đầu, suy yếu ngồi trên giường: “Không phải."
“Vậy thì đứa bé này từ đâu ra? Cậu bị ức hiếp hả?"
Lời nói của Tống Tâm đâm trúng nội tâm tôi, khiến tôi đau lòng như cắt, nước mắt rơi xuống. Tôi chưa bao giờ biết mình lại yếu ớt như thế, nhìn nước mắt rơi lã chã xuống giường mà không có bất cứ cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn giọt nước rơi xuống.
Thấy tôi khóc, Tống Tầm nắm tay tôi, căm phẫn nói: “Tớ sẽ báo cảnh sát, rốt cuộc là tên khốn nào? Tô Mộng, cậu không phải như vậy, trước kia nếu cậu bị ức hiếp thì dù sĩ diện đến mấy cũng sẽ báo cảnh sát, đưa đối phương ra trước công lý.
“Không... không thể báo cảnh sát" Tôi kiên định trả lời, sau đó đôi mắt đẫm lệ nhìn Tống Tâm: "Tớ không báo cảnh sát là có nguyên nhân. Tống Tâm, tớ... tớ sẽ nói cho cậu biết chân tướng, cậu có thể tin tớ không? Giản Dương... không chịu tin tớ...”
"Tớ thề, tớ thề sẽ tin cậu, cậu mau nói đi!"
Ánh mắt chân thành của Tống Tâm thuyết phục tôi. Cô ấy không hề do dự thề thốt và tín nhiệm tôi. Tôi không có cách nào khác giấu diếm cô ấy. Tôi thậm chí đã thẳng thắn với Giản Dương, cũng không sợ nói thêm lần nữa. Có lẽ tình cảm nhiều năm của tôi và Tống Tâm còn thâm hậu hơn tình yêu của tôi với Giản Dương rất nhiều. Nhìn đôi mắt cô ấy, tôi dứt khoát nói hết chân tướng, kể cả chuyện tôi gặp được ở quán café cũng nói rõ ràng.
Nghe tôi kể xong, Tống Tâm cũng không quá kinh ngạc. Cô ấy ngồi trên ghế sờ cằm trầm tư một hồi: “Nghe cậu nói vậy, con rắn đen, thi yêu xuất hiện ở ký túc xá chúng ta đều do ông chủ tiệm cafe Ác Nguyệt nuôi dưỡng, vậy là cái chết của Dương Nguyệt Nga là do tên đó làm?"
Dương Nguyệt Nga là sinh viên học lại, lớn hơn chúng tôi một tuổi. Cô ấy có mái tóc ngắn gọn gàng, làn da trắng nõn, vóc dáng rất cao, gương mặt lập thể, đặt trên ảnh hay trên TV chắc chắn sẽ là mỹ nhân cực phẩm. Tuy nhiên trong hiện thực thì gương mặt và ngũ quan của cô ấy không hài hòa với nhau. Nam sinh trong ngành đều thường xuyên giao tiếp với cơ thể người nên ánh mắt rất khắc nghiệt, coi cô ấy như quái vật thẩm mỹ, thường xuyên trào phúng người ta. Cô ấy rất nội hướng, ít khi nói chuyện, cũng có rất ít bạn bè. Cho nên mặc dù cô ấy rất xinh đẹp, nhưng lại không có bạn bè gì. Nếu không phải như vậy thì đêm qua cô ấy ngã trên giường, bạn cùng phòng cũng sẽ không trốn ra xa mà sẽ tiến lên để xem thử có thể cấp cứu được hay không. Cô ấy chính là nữ sinh đêm qua đã thất khiếu đổ máu, phải gọi xe cứu thương và xe cảnh sát tới nơi. Chẳng qua tôi đột nhiên không khỏe nên đi ngủ trước.
Tôi cũng hối hận vì đêm qua không thể nhanh chóng lại gần cấp cứu cho cô ấy. Tôi bị con rắn kia làm cho hoảng sợ tới mức mất bình tĩnh. Có lẽ Tống Tâm cũng như vậy, vốn nên hỏi chuyện của tôi và Giản Dương, bây giờ lại kéo sang bàn về Dương Nguyệt Nga.
Tôi hơi áy náy: "Cậu ấy đã chết chưa? Bệnh viện phản rồi hả?"
“Chết rồi, sáng sớm làm to chuyện lắm ai ai cũng biết. Dù sao cũng chết trong trường, mới sáng ra người nhà cậu ấy đã quậy um lên ngoài cổng trường, mọi người đều đi xem trò hay. Tớ muốn ở đây với cậu nên không đi." Tống Tâm cũng tiếc hận nói.
Lúc này, một giọng nam trung niên trầm lắng lạnh lẽo vang lên: “Thì ra các em đều biết chuyện của Trần Viên Đình.