Giọng nói này quá quen thuộc, là của thầy Vương Thân Cương! Thật đáng sợ! Một nam giảng viên sao có thể nghênh ngang xuất hiện trong ký túc xá nữ sinh? Đáng nhẽ dì quản túc dưới lầu phải ngăn chặn ông ta mới đúng! Ông ta không chỉ lên lầu mà còn nghe lén tôi với Tống Tâm nói chuyện. Nghiêm trọng hơn nữa là sao ông ta biết tôi và Tống Tâm đều rõ ràng chuyện của Trần Viên Đình? Bây giờ Trần Viên Đình đã chết, Vương Thân Cương không đáng lên đây nghe lén.
Tôi vốn đang uể oải thì lập tức đề cao cảnh giác, nhìn thoáng qua Tống Tâm rồi kêu lên: “Thầy Vương, thầy nói gì vậy? Bọn em không trò chuyện về Trần Viên Đình, bọn em đang nói về chuyện Dương Nguyệt Nga... bị đột quỵ mà."
Bây giờ tôi và Tống Tâm ở trong phòng ngủ. Theo lý mà nói, đây là địa bàn của chúng tôi, chỉ cần kêu to thì tất cả bạn học không có tiết học đều sẽ bị thu hút lại đây, lúc đó người rơi vào thế bị động sẽ là Vương Thân Cương. Nhưng ông ta lại không kiêng nể gì, tiếng chìa khóa cắm vào ổ vang lên.
“Tách" một tiếng, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở khóa, Vương Thân Cương đen mặt đứng ở cửa, một tay cầm tất chân màu đen, tay còn lại cầm thứ như dùi cui điện. Tôi thấy sắc mặt Tống Tâm bỗng trở nên trắng bệch, tôi nghĩ sắc mặt của tôi cũng sẽ không tốt hơn là bao.
“Thầy Vương, sao thầy lại vào đây?” Thấy Tống Tâm đã sợ mất hồn mất vía, tôi chỉ có thể nắm tay cô ấy, cười nhìn sắc mặt tái mét của Vương Thân Cương. Hình như lần này Vương Thân Cương đến đây để tìm tôi và Tống Tâm, tay còn cầm chìa khóa phòng ngủ chúng tôi, xem ra là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Vương Thân Cương cười lạnh: “Đừng giả vờ, lệ quỷ của Trần Viên Đình đêm nào cũng vào trong mơ bám lấy tôi, chắc là hồn ma vẫn còn trên đời. Con bé Âu Vỹ kia còn bảo nó từng bị Trần Viên Đình nhập hồn, tôi biết ngay phòng ngủ các em có vấn đề. Có phải Trần Viên Đình đã tìm các em không? Có phải cô ta đã kể cho các em biết chuyện giữa chúng tôi không?"
Trần Viên Đình không nói gì với tôi hết! Cô ta chỉ mong trong số chúng tôi có người xuống dưới với cô ta thôi. Lời nói của Vương Thân Cương như tia sét đánh lên đầu tôi. Tâm lý của người này thật biến thái, bị ma ám mà còn bình tĩnh chạy tới ký túc xá tìm chúng tôi. Còn con bé Âu Vỹ lắm mồm kia nữa, nó bị ma nhập thì có gì mà vênh váo? Còn kể lể khắp nơi là bị Trần Viên Đình nhập hồn, cuối cùng truyền vào tại Vương Thân Cương. Tôi nhìn Tống Tâm, vẻ mặt cô ấy cũng tràn đầy phẫn nộ, siết chặt quần thể thao, chắc cũng bị Âu Vỹ chọc tức.
“Thầy Vương, em không biết thầy với Trần Viên Đình có ân oán gì. Nếu thầy dám xằng bậy thì em sẽ kêu lên.” Ánh mắt của Vương Thân Cương giống hệt ánh mắt của con rắn độc đêm qua, khiến tôi cũng run lên, bắp chân bắt đầu mềm nhũn.
Vương Thân Cương lại nở nụ cười: “Kêu đi, nếu tôi đã lên đây thì đương nhiên là tìm các em, người khác đều đã bị tôi dụ ra ngoài rồi, cho rằng tôi ngốc lắm sao?"
Tôi thoáng rùng mình, không nói được một lời nào, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Tôi muốn tìm di động gọi cảnh sát, lại phát hiện di động đặt trên bàn, bàn ở gần cửa, chỉ cần tôi tới đó thì Vương Thân Cương sẽ tấn công tôi. Ông ta cầm theo dùi cui điện, dòng điện cũng không phải là để trưng cho đẹp.
Nói xong, Vương Thân Cương liền vào phòng. Ông ta đóng cửa lại, nở nụ cười lạnh lẽo khiến tôi rùng mình. Bên tại có thứ gì đó thổi khí lạnh, giọng nữ hoảng sợ hô to: “Ông ta vào rồi! Ông ta vào rồi! Cậu mau đối phó với ông ta đi! Chẳng phải cậu có Quỷ Linh bảo vệ sao?!"
Ban đầu tôi còn tưởng là Tống Tâm quá sợ hãi nên thốt lên, nhưng không ngờ tôi lại thấy Tổng Tâm mím chặt môi. Vậy thì là ai nói chuyện? Tôi nhìn chung quanh, thấy một cô gái thắt cổ trên đỉnh đầu. Cô gái kia lắc lư theo dây thừng trên trần nhà, ngoẹo đầu xuống, vẻ mặt hoảng sợ, đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm Vương Thân Cương, huyết lệ chảy xuống, rơi tí tách trên mặt đất. Rõ ràng bên ngoài vẫn là ánh nắng tươi sáng, nhưng nơi này lại lạnh như trời đông giá rét.
Nhìn cô gái trên trần nhà, tôi há hốc mồm, thân thể cứng đờ, nhìn Trần Viên Đình huyết lệ chảy xuống sàn nhà, nhỏ lên gạch men màu hồng.
Vào lúc này, Tống Tâm ngước mắt, lạnh lùng nhìn Vương Thân Cương: "Hồn ma của Trần Viên Đình đang treo trên đầu ông kia kìa. Cậu ấy biến thành lệ quỷ, ông làm chuyện đuối lý mà không hề sợ hãi hả?"
“Sợ ư? Ha ha ha... Hồi Trần Viên Đình còn sống, tôi còn chẳng sợ, lại đi sợ một con ma treo cổ sao?" Vương Thân Cương cười rồi sải bước, cầm dùi cui điện đâm vào bụng Tống Tâm, động tác quá nhanh khiến tôi không kịp giúp cô ấy. Ngay sau đó, Vương Thân Cương cầm dùi cui điện nhắm vào tôi.
Tôi vào Tống Tâm đều ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, thân thể tê dại, nhưng vẫn chưa mất ý thức. Tôi mở mắt nhìn Vương Thân Cương cầm tất chân màu đen quấn lên cổ Tống Tâm. Trái tim tôi lạnh buốt, khó chịu không nâng tay lên được. Môi tôi run rẩy: “Đừng làm tổn thương Tống Tâm, cứu... cứu tôi với..."
Vương Thân Cương không ngại tôi kêu cứu. Ông ta cười lạnh lùng, tất chân đã siết chặt, muốn treo lên lan can sắt ở đầu giường: "Kêu đi, dù sao cũng sẽ không có người vào đây. Kẻ nào dám hủy hoại tiền đồ của tôi, tôi sẽ hủy hoại kẻ đó!"