Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 20: Chương 20: Tiểu Mộng, chúng ta kết hôn đi




Tôi lập tức hiểu Vương Thân Cương muốn giết chúng tôi là vì sợ chúng tôi sẽ tiết lộ tội ác mà ông ta đã làm với Trần Viên Đình. Có lẽ chỉ Tống Tâm, hay Trần Viên Đình biết Vương Thân Cương đã làm gì với Trần Viên Đình. Tôi cũng không rõ quá trình sự việc.

Khi đó tôi chỉ muốn giúp Tống Tâm sống sót, lập tức không có khí khái van xin: “Thầy Vương, em với Tống Tâm không biết gì hết, thầy cần gì phải dính máu tươi một cách vô ích?"

“Đúng, ông giết Trần Viên Đình, có lẽ sẽ không bị người khác phát hiện. Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, ông giết thêm chúng tôi thì chắc chắn sẽ để lại bằng chứng, ông sẽ bị trừng phạt, lúc đó còn tiền đồ gì đáng nói?"

Tống Tâm bị thắt cổ nghẹt thở, đỏ mặt dụ dỗ Vương Thân Cương.

Vương Thân Cương càng dùng sức, khiến Tống Tâm mắt trợn trắng, chậm rãi chảy nước miếng. Tôi sốt ruột sắp điên rồi, có lẽ đây chính là sùi bọt mép trong TV. Bây giờ sắc mặt Tống Tâm đã tái xanh, miệng sùi bọt mép, nếu không nghĩ cách cứu cô ấy thì cô ấy sẽ thật sự bị tên khốn Vương Thân Cương này hại chết!

Trần Viên Đình treo trên trần nhà chẳng những không đối phó với Vương Thân Cương mà còn âm u nói: "Cuối cũng có người làm bạn với tôi, bên dưới lạnh quá."

Xem ra hồn ma cũng mềm nắn rắn buông. Vương Thân Cương giết Trần Viên Đình khiến cô ta sợ hãi, không dám xử lý ông ta, bây giờ biết chúng tôi sắp chết, có thể xuống dưới với cô ta nên bắt đầu sung sướng. Ma chính là ma, dù còn sống có nhân tính đến mấy thì chết rồi đều sẽ đánh mất bản ngã, trở nên ghen tỵ, giả dối, mềm nắn rắn buông, thậm chí không dám trả thù kẻ thù mà chỉ ra tay với người bạn yếu đuối của mình.

Thấy Tống Tâm đang gặp nguy hiểm, mạch máu phồng lên trên trán tôi, tôi sắp tức điên rồi: “Trần Viên Đình, cậu chính là đồ hèn! Cô... cô không dám đụng vào kẻ đã hãm hại cô mà còn trơ mắt nhìn chúng tôi bị hại chết! Cô... chết cũng đáng đời!”

Lời nói của tôi còn rất có hiệu quả. Kêu xong, trong phòng càng lạnh hơn, tiếng khóc của ma nữ khiến người ta run rẩy. Thấy vậy, tôi tiếp tục trào phúng Trần Viên Đình không phân biệt được đâu là thù đâu là bạn, không đối phó với hung thủ giết người mà lại đối phó với chúng tôi, xúi giục cô ta đối phó với Vương Thân Cương. Ai ngờ tôi chưa kêu được mấy câu thì Vương Thân Cương lại cầm dùi cui điện thụi cho tôi mấy phát. Lần này tôi hoàn toàn gục ngã, run rẩy không nói được một câu.

"Khóc cái gì mà khóc? Còn khóc nữa thì thi thể bị rách bụng của mày sẽ biến thành bữa ăn của chó hoang!" Vương Thân Cương hung tợn đe dọa Trần Viên Đình. Tiếng khóc của cô ta cũng ngừng lại, hoảng sợ nhìn ông ta.

Tôi nhìn hồn vía Trần Viên Đình không dám chống lại Vương Thân Cương, lại thấy Tống Tâm sắp tắt thở, nước mắt che mờ tầm mắt, trong lòng càng ngày càng tuyệt vọng. Tôi muốn cứu cô ấy, nhưng thậm chí không nâng được ngón tay của mình, cơn tức nghẹn trong lòng đến mức suýt nữa bị nội thương, chỉ có thể làm cho nước mắt chảy càng nhiều. Tôi sắp mất đi Tống Tâm, mất đi người bạn thân thiết nhất cuộc đời mình.

Đúng lúc này, tiếng "đùng” vang lên, hai người mặc đồng phục xông vào phòng, thoáng chốc đã chế ngự Vương Thân Cương ngã xuống mặt đất. Hai người này là cảnh sát, đanh mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ bắt ông vì tội cố ý giết người và tội cố ý gây thương tích cho người khác, tốt nhất ông hãy thành thật một chút!"

Hai cảnh sát nói xong rồi áp tải Vương Thân Cương ra ngoài. Tôi được nâng dậy, ôm vào lòng: “Mộng, để em chịu khổ rồi. Anh đã hỏi cao nhân, em thật sự không lừa anh, em bị thai âm quấn thân, anh đã đổ oan cho em..."

Bây giờ chuyện đó đều không quan trọng! Tôi nói không nên lời, ngón tay tê dại níu chặt quần áo của Giản Dương, khẩn trương nhìn Tống Tâm ngã trên mặt đất. Chẳng lẽ Giản Dương không để ý tới cô ấy sao? Tống Tâm là bạn thân của chúng tôi, cũng là thanh mai trúc mā.

May mà Tống Tâm còn chưa tắt thở, nằm trên mặt đất một hồi mới chậm rãi vươn tay, vất và kéo tất chân ra, há mồm thong thả hít thở. Cô ấy cũng bị đánh bằng dùi cui điện nên nhất thời chỉ có thể quỳ trên mặt đất.

Một người đàn ông mặc đạo bào màu vàng, cầm kiếm gỗ đào và giấy vàng chỉ vào Trần Viên Đình trên mái nhà lải nhải. Thân thể Trần Viên Đình dần dần bốc lên khỏi đen, giống như sắp bốc hơi trong không khí. Trần Viên Đình giãy dụa, nhưng không phát ra một tiếng động nào. Hồn phách của cô ta càng ngày càng suy yếu, càng ngày càng trong suốt.

Đây là lần đầu tiên tôi thực sự thấy đạo thuật huyền hoàng. Tờ giấy vàng trong tay người đàn ông mặc đạo bào vàng kia bị ném ra, giấy vàng được đặt trên mũi kiếm, nhanh chóng tăng tốc theo từng đường múa kiếm, bị đẩy lên trán Trần Viên Đình. Thoáng chốc, vô số ánh lửa bốc cháy trong không khí, rơi xuống thành tro tàn. Tro tàn bùng nổ từ thân thể sắp tan rã của Trần Viên Đình, sau đó bị một cơn gió mạnh thổi ra ngoài cửa sổ. Tan thành mây khói.

Một hồn phách cứ thế biến mất trước mắt chúng tôi. Có phải là quá qua loa không? Thậm chí không cho Trần Viên Đình chết oan một cơ hội...

Tôi quá rúng động, cùng Tống Tâm ngơ ngác nhìn Trần Viên Đình tan thành mây khói trong tay đạo sĩ. Trong lòng tôi hiện lên vô số ý niệm, nhưng lại không rõ ràng. Khi nào Giản Dương mới chợt nhận ra trong bụng tôi là thai âm? Cả bí mật của Trần Viên Đình và Vương Thân Cương, sao anh ấy lại biết? Hôm nay anh ấy đến quá đúng lúc

Giản Dương vẫn ôm tôi, dịu dàng hôn lên trán tôi, mềm giọng nói: “Mộng Mộng, chúng ta không đính hôn, chúng ta kết hôn đi. Sau lễ cưới của chúng ta thì lập tức đi đăng ký. Đạo sĩ sẽ nghĩ cách xử lý thai âm trong bụng em..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.