Một cảnh sát trẻ tuổi đi qua, không nhịn được ngoảnh lại nhìn nhìn, cười hỏi: “Vương đội, ai đấy ạ?”
Vương đội không đáp lại anh ta, chỉ quay về phía Đỗ Vi Ngôn “A” một tiếng, gật đầu nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi.” Ngẫm nghĩ một lúc, giống như là gặp được vị cứu tinh, liền vội vàng nói: “Đỗ tiểu thư, chúng tôi còn mấy vụ án nữa, nếu cô có thời gian, hãy thử phân tích xem, có được không?”
Đỗ Vi Ngôn xem thời gian, do dự một chút: “Hôm nay tôi còn có việc. Vương đội, hay là hẹn lần sau nhé?”
Ra khỏi cổng Sở công an tỉnh, Đỗ Vi Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, lấy tay che ánh nắng, vài giây sau, không để cô chờ lâu, một chiếc xe hơi đậu trước mặt cô.
Cửa sổ xe trượt xuống dưới, Giang Luật Văn nghếch một bên mặt lên, Đỗ Vi Ngôn chạy đến chỗ ngồi phía sau, kéo cửa xe ra ngồi vào, tay quạt quạt như tạo ra luồng khí, cười nói: “Hôm nay thật nóng.”
Giang Luật Văn nghiêng mắt nhìn cô từ trong kính chiếu hậu, ánh hồng ban chiếu lướt qua mấy phiến lá khô gầy đu đưa rơi xuống ngoài cửa sổ, lướt qua mái tóc đen được gió mơn man của cô gái, nhưng cô nắm cổ áo thật chặt.
“Nóng à?” Giang Luật Văn giả bộ với tay bật điều hòa, “Em có muốn hạ nhiệt độ không?”
Đỗ Vi Ngôn sững sờ, cười cười có chút xấu hổ, chậm rãi buông tay xuống, một lúc lâu sau mới đáp lời: “Bây giờ ổn rồi.”
Giang Luật Văn vừa lái xe, vừa lướt nhìn chỗ ngồi trống trơn bên ghế phụ lái, cuối cùng vẫn không kềm nổi ngoảnh lại, trong giọng nói chứa đựng bất đắc dĩ: “Anh bảo này Đỗ Vi Ngôn, em e sợ anh có phải hơi quá rồi không?”
Đỗ Vi Ngôn nghiêng đầu nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, cẩn thận cân nhắc nên đáp lại những lời này của anh như thế nào, nhưng rồi cuối cùng, cô cũng thừa nhận chính mình hiện giờ có hơi sợ anh, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu: “Em sẽ cố gắng khắc phục.”
Người đàn ông đang chuyên tâm lái xe chợt trầm tĩnh lại, nhàn tản dựa vào trên lưng ghế dựa, trong giọng nói cũng vô thức hàm chứa ý cười: “Nếu anh không gọi điện thoại cho em, em cũng định sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa phải không?”
“Sao có thể như thế ạ?” Đỗ Vi Ngôn có chút lo lắng không yên, chột dạ nhìn về phía kính chiếu hậu. Đôi mắt anh đẹp vô cùng, sáng ngời, nhưng không mất đi sự sắc bén, dường như có thể thuần thục nhìn thấu tâm tư của cô.
“Vâng, không ai nói cho em biết anh đã trở lại.” Đỗ Vi Ngôn hơi hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thời gian trôi quá nhanh.”
Giang Luật Văn dừng xe rất nhanh gọn, trong giọng nói không có chút khác thường nào, chỉ quay đầu bình tĩnh nhìn cô: “Đúng là rất nhanh. Nhưng mà qua nhanh quá, có một số việc sẽ không thể dễ dàng quên đi.”
Cửa xe bang một tiếng, đóng lại phía sau. Không rõ có phải âm thanh này làm mình hoảng sợ hay không, trái tim Đỗ Vi Ngôn hơi ngưng lại, lúc cúi đầu, thấy chiếc bóng cao gầy của Giang Luật Văn dừng cách vị trí của mình quá gần, mảnh hẹp, đong đưa như sợi thủy tinh được kéo dài sau khi bị đun nóng, làm cô nhớ tới một khoảng thời gian quỷ dị mà mờ mịt.
To lớn nằm bí ẩn trong thành phố. Trước đây Đỗ Vi Ngôn đi ngang qua đường Trung Sơn, chưa bao giờ biết ở nơi này còn có một kho rượu lớn đến thế. Cửa vào thoạt nhìn cũng chỉ là một cánh cửa sắt bình thường, chỉ đến khi bước vào rồi, mới cảm thấy không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Bóng cây xanh thấp thoáng, suối nước xa xăm, phảng phất như một bức ảnh xưa cũ về thời dân quốc, hoặc như là một đoạn thời gian uyển chuyển chậm trôi.
Trên một ngôi nhà nhỏ tường trắng ngói đỏ còn nhô ra một cái cửa sổ ở mái nho nhỏ, trên vách bò đầy dây leo, vì là ngày mùa thu nên khá là hiu quạnh và buồn tẻ, những phiến lá khô bị một trận gió cuộn tung, tựa như những cánh bướm bay xuống đậu trên mặt cỏ.
Đỗ Vi Ngôn nhìn xung quanh một chút, cảm thấy hiếu kỳ.
“Đến đây, ở chỗ này.” Giang Luật Văn duỗi tay về phía cô.
Đỗ Vi Ngôn bắt kịp bước chân anh, bước vào đại sảnh.
Một tiểu thư mặc sườn xám màu đỏ, dáng vẻ tao nhã chào đón, mỉm cười nói: “Giang tiên sinh, xin mời qua bên này.”
Giang Luật Văn bước chậm lại, đi bên cạnh Đỗ Vi Ngôn, thấy cô có chút tò mò với chung quanh, bèn giải thích: “Chỉ là thoải mái ăn một bữa cơm thôi. Trong thời gian này chính phủ muốn có hoạt động khai phá lớn bên phía Minh Võ, tìm một số chuyên gia và học giả đến nói chuyện bày tỏ quan điểm. Không có gì to tát cả.”
Đỗ Vi Ngôn dừng bước, ngẩng đầu có chút không thể tin được, hỏi anh: “Sao anh biết em đang nghiên cứu…”
Lời vừa ra khỏi miệng, bèn ngừng lại có chút ngượng ngùng. Đề tài của cô đã trình báo, xin ủng hộ kinh phí, Giang Luật Văn sẽ không thể không biết.
Giang Luật Văn không phát hiện ra sự khác thường của cô, anh cũng dừng bước, giữa hai bên quen thuộc đến nỗi giống như là hai chiếc đồng hồ quả lắc cùng tần suất. Ngọn đèn vàng khiến cho cả dãy hành lang chìm trong một tấm lụa mỏng màu vàng nhàn nhạt, Giang Luật Văn cúi đầu nhìn cô, chợt bật cười: “Tiểu sư muội, em nên hỏi, có cái gì mà anh không biết?”
Tuy giọng điệu có vẻ trêu đùa, nhưng Đỗ Vi Ngôn lại thấy có chút bực bội, cô vội vội vàng vàng cúi đầu, cho anh nhìn thấy độ sườn mặt cong cong mềm mại trơn bóng, màu da trong sáng như thạch anh.
Vừa lúc tiểu thư phục vụ đẩy cửa phòng khánh tiết ra: “Mời vào.”
Đỗ Vi Ngôn đi qua bên người anh, một luồng không khí lướt qua, có mùi hương thơm ngát, cũng không nồng hơn.
Giang Luật Văn nhớ tới đêm đông đó, anh ngồi ở đại sảnh khách sạn, bình hoa bên cạnh cắm mấy cành hoa bách hợp thơm mát, chính là mùi hương này. Sự mát lành của cỏ cây, hương rượu mỏng manh, còn anh nhìn cánh cửa thang máy mở ra khép lại kia, giống như là thủy ngân chảy tràn.
Anh biết cô ở tầng 3.
Nhưng trước sau cô không xuống dưới.
Tựa như giờ phút này, anh nhìn cô đi qua mình, cố ý xa cách, khiến anh thấy không biết phải làm sao, nhưng càng muốn đến gần bên thẩm lần nữa.
“Các anh… thật sự quyết định phải khai phá Minh Võ?” Đỗ Vi Ngôn bước theo Giang Luật Văn, hỏi, “Xem chừng, quy mô không nhỏ.”
Giang Luật Văn cười như có như không nhìn cô: “Anh biết em đang lo lắng điều gì. Lần này bọn anh cùng chính phủ hợp tác, cũng vì nhận thấy Minh Võ là một sản nghiệp du lịch có tiềm lực rất lớn, muốn khai phá từ lâu, trước giờ đã tìm chuyên gia luận chứng được mấy năm rồi. Không phải làm ẩu đâu. Lần này họ đưa ra rất nhiều phương án không tệ chút nào. Trong đó có cả tiếng địa phương và tục đuổi tà của dân bản xứ, nếu có thể tận dụng tốt, hiệu quả và lợi ích tạo ra sẽ không chỉ trên lĩnh vực kinh tế thôi đâu.”
Đỗ Vi Ngôn gật đầu: “Nếu là như thế, đương nhiên là tốt nhất rồi.”
Tiệc gặp mặt còn có một số chuyên gia học giả về dân tục học, tôn giáo học và khai phá du lịch. Khi tiệc rượu tiến hành được một nửa, Đỗ Vi Ngôn đứng lên, nói thầm với Giang Luật Văn: “Em đi nhận điện thoại.”