Có Một Loại Yêu Ai Dám Nói

Chương 5: Chương 5




Bởi vì hắn chạm vào cô, ngón tay cô mềm mại thon dài lướt qua lòng bàn tay hắn, lại thấy dường như khó có thể nắm bắt, như mây trôi nơi chân trời.

Chỉ khi đem khoảng cách kéo lại gần, nương theo ánh sáng đèn đường, nhìn thấy trên móng tay cô màu hồng nhạt như màu ngọc trai sáng bóng, Giang Luật Văn bỗng nhiên cảm thấy có chút không nắm bắt được tâm tư của cô gái nhỏ từng rất đơn thuần này. Hắn trở tay thật mạnh chế trụ ngón tay gần như đã thoát đi của cô, mà móng tay cô ở trong lòng bàn tay hắn hung hăng ấn xuống.

“Khi đó em không đợi câu trả lời của anh– là không dám nghe? Hay là nói…… Em đã không còn quan tâm đến nữa rồi?”

Đỗ Vi Ngôn lông mày thanh tú nhíu lại, dường như có điểm hoang mang, hồi lâu, mới mỉm cười nói:“Giang tiên sinh, cái vấn đề kia, anh nói, anh không muốn trả lời.”

Ngón tay Giang Luật Văn hơi hơi buông lỏng:“Vi Ngôn, em tính đem quân phản kháng lại anh.”

“Anh hiểu rõ em không phải như vậy.” Đỗ Vi Ngôn thong dong đưa ngón tay rút ra, giọng nói chân thành,“Khi đó em còn quá nhỏ. Huống hồ…… Em không biết bà xã của anh ở nước ngoài. Nếu đem lại bối rối cho anh, thật sự vô cùng xin lỗi.”

Đỗ Vi Ngôn cứ như vậy từng bước một rời đi, hai tay xỏ vào trong túi áo khoác, giày cao gót màu đen trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy mà linh hoạt.

Bóng dáng mảnh khảnh mà tinh tế, lại khiến người ta cảm thấy khó có thể uốn cong, bẻ gãy.

Có lẽ thực sự đã thay đổi rồi…… Hắn lại một lần nhìn thấy bóng dáng của cô, là thật lâu thật lâu trước kia, Đỗ Vi Ngôn ở trong căn phòng đó, rốt cục nhớ lại chính mình sau khi say rượu đã gửi đi một tin nhắn, trở tay không kịp, khuôn mặt lại đỏ bừng, mở cửa phòng muốn chạy ngay–

Hắn cũng không ngăn cô.

Mà cô, cuối cùng ở cửa sợ hãi quay đầu lại, thanh thanh cổ họng:“Việc kia…… Giang tiên sinh, anh cứ coi như là em uống lộn thuốc đi.”

Cấp tốc cúi đầu chạy trối chết, một giây cũng không nán lại, không nói đến mong đợi câu trả lời của hắn.

Giang Luật Văn một mình một người ở trong phòng, dở khóc dở cười. Hắn hơn nửa đêm đi tìm, đem cô từ trong quán bar mang ra, không ngờ tới giờ, cô gái nhỏ can đảm tối hôm qua đã hoàn toàn tìm không thấy nữa.

Sau vụ tin nhắn kia, Giang Luật Văn mấy lần gọi cô đi ăn cơm, cả hai đều không hề đề cập tới tin nhắn tỏ tình. Khi đó với hắn, có thể chỉ là cảm thấy chơi đùa thật vui, hoặc là đầy hứng thú; Với cô, rất có thể thật sự chỉ là xuất phát từ việc khó có thể cự tuyệt lòng thầm mến.

Cô gái nhỏ học ngôn ngữ học, đối với ngôn ngữ có thiên bẩm kinh người, trong lúc ăn cơm, cô có thể trôi chảy mô phỏng theo mấy loại phương ngôn, đều giống như đúc, pha trò khiến hắn cười ha ha.

Đỗ Vi Ngôn có chút đắc ý, ánh mắt long lanh long lanh, lấp lánh sáng lên, giọng nói đã có chút kiềm chế nói:“Thế này đã nhằm nhò gì ạ! Thầy giáo bọn em từng nói, trước đây tiên sinh Triệu Nguyên Nhậm ở các nơi trên cả nước khảo sát phương ngôn, theo một đường xe lửa từ bắc tới nam, ông ấy chỉ cần thời gian một hai ngày, là có thể học được phương ngôn của một nơi, khảo sát mấy tháng, ông ấy có thể nói được mấy chục loại phương ngôn.”

Hắn đánh hơi thấy mùi ngon, bèn trêu ghẹo cô nói:“Đó là người ta dùng để nghiên cứu học vấn, dáng vẻ em như vậy, học nhiều như vậy, lại giống như là làm chương trình ảo thuật.”

Đỗ Vi Ngôn cười mím chi nhìn hắn, trên gò má trái có một núm đồng tiền nho nhỏ.

“Ai bảo thế? Có người nói tiên sinh Triệu Nguyên Nhậm cũng đã từng đem tài này biểu diễn cho Mao chủ tịch xem đấy!”

Điều này khiến cho hắn nhẹ nhàng cười rộ lên.

Trạng huống của bọn họ trong lúc đó, như là một ly nước nóng, giờ phút này vẫn còn có chút phỏng tay. Hắn cũng không sốt ruột, không ngại làm ra vẻ, cứ thờ ơ mấy ngày đi.

Nhưng khi đó hắn cũng không biết, chính là mấy ngày như vậy, trăn trở lại thành thời gian mấy năm.

Cửa lớn tầng dưới cùng đát một tiếng mở ra, Đỗ Vi Ngôn rất nhanh chạy vào trong, tấm cửa thủy tinh nặng nề kia chậm rãi ngăn cách tầm mắt hắn. Giang Luật Văn dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc. Một đốm hồng nhỏ lập lòe giữa ngón tay, sườn mặt của hắn dưới ánh sáng sáng tối bất định.

Điếu thuốc cháy thật lâu, hít vào trong xoang mũi, nồng ý rất nhẹ. Giang Luật Văn dường như tại đây, trong sương khói thản nhiên, thấy được cái núm đồng tiền nho nhỏ của cô khi đó, trong suốt động lòng người. Khi hoàn hồn mới phát hiện, toàn bộ tiểu khu, dường như chỉ còn mỗi mình hắn, cùng cỏ khô đầy trên mặt đất.

Đốm lửa nhỏ nhẹ nhàng bắn ra giữa đầu ngón tay, từng mảnh lọt vào trong bụi cỏ. Hắn không có lý do, ở trong đầu hiện ra một hình ảnh, cả bụi cả bụi bị lửa lớn thiêu rụi, đem tất cả những gì đã qua thiêu cháy sạch sẽ, nhưng thật ra lại dễ chịu, lại sạch sẽ.

Câu nói Giang Luật Văn muốn nói kia, vẫn như cũ không hề nói ra. Mà đốm lửa kia rốt cuộc vẫn không hề bùng lên, chỉ còn lại tàn thuốc xám trắng, như cây cỏ bụi trần lay động, tản đi khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.