Buổi sáng khi tỉnh lại, Đỗ Vi Ngôn từng ngụm từng ngụm thở phì phò, lại vô thức đưa tay một phen lau mặt.
Cô nhắm mắt, lại vùi đầu lần nữa vào mặt trong điều hòa. Qua một hồi lâu thân thể chậm rãi thả lỏng giãn ra, ngửa cổ nhín về phía sau, tầm mắt thấy được chiếc mặt nạ treo ở đầu giường.
Tượng điêu khắc gỗ làm từ cây hoàng dương, lại được phủ lên trên một tầng nước sơn tối mờ với phong cách cổ xưa vừa dày vừa nặng. Màu sắc của bùn đất, không giống màu đen hoang vu xơ xác, gần như màu nâu. Khuôn mặt có chiếc mũi cao ngất, hai mắt nhô lên, như là một pho tượng thiên vương tiểu quỷ méo mó.
Cô chậm rãi ngồi xuống, khoảng cách với chiếc mặt nạ càng gần thêm một chút. Thật ra chiếc mặt nạ này nhìn nhiều, nhìn lâu, trong diện mạo dữ tợn lại sinh ra vài phần thân thiết.
Hễ tới nhà cô, mọi người từng thấy qua cái mặt nạ này đều sẽ kinh ngạc:“Vi Ngôn, cô đem thứ đồ như vậy treo bên giường, buổi tối không gặp ác mộng sao?” Đỗ Vi Ngôn mỗi lần đều ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói:“Sao có thể như vậy? Mặt nạ này…… Có thần linh phù hộ đấy!” Cô giọng nói nửa đùa nửa thật thường khiến cho tất cả mọi người đều nở nụ cười, hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra. Đều làm trong ngành nghiên cứu ngôn ngữ cả, đầu năm nay, còn có người nào tin vào quái lực loạn thần gì đó chứ?
Đỗ Vi Ngôn nằm trên giường một lúc, vươn ngón tay với với lấy cái mặt nạ kia, nhẹ giọng nói:“Thật đúng là gặp ác mộng ư!”
Ra ngoài đi làm sau khi chỉnh đốn xong xuôi. Từ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ cô vẫn công tác tại viện xã khoa trực thuộc sở nghiên cứu tin tức ngôn ngữ tỉnh Lâm Tú. Bởi vì bên trong tỉnh Lâm Tú có các dân tộc hỗn cư tạp cư, trọng điểm của sở nghiên cứu cũng vẫn là trên lĩnh vực văn hóa phương ngôn, vấn đề này cùng phương hướng nghiên cứu của Đỗ Vi Ngôn rất thống nhất.
Cô tiến vào văn phòng, giống như mọi ngày sửa sang lại tư liệu, cho đến khi đến Tiểu Lương ngó đầu vào gọi cô cùng đi ăn cơm.
Đỗ Vi Ngôn cười hì hì buông bút cầm trong tay xuống, đứng lên:“Đi thôi.”
Thức ăn ở căn tin của viện nghiên cứu từ trước đến nay không tệ, Đỗ Vi Ngôn uống nước dừa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tivi đặt cao cao ở phía trên bây giờ đang phát tin tức giữa trưa.
“Tiểu Đỗ, cậu có biết cuối tuần sau chúng ta sẽ đi Minh Võ không? Buổi sáng tớ nghe viện trưởng nói……”
Nói đến Minh Võ, Đỗ Vi Ngôn bỗng nhiên nhớ lại những việc ngày hôm qua mình trải qua ở sở công an, nhịn không được nói cho đồng nghiệp:“A, đúng rồi…… Cậu biết không ngày hôm qua tớ đến sở công an tỉnh một chuyến……”
“Để chào mừng năm mươi năm thành lập châu tự trị điền tộc Hồng Ngọc, bí thư tỉnh ủy xxx đến Hồng Ngọc, cùng nhân dân toạ đàm, đồng thời gặp gỡ đại biểu các ngành nghề ……”
Đỗ Vi Ngôn ngừng câu chuyện, ánh mắt không tự chủ được lại nâng lên, nhìn hình ảnh từng cảnh từng cảnh lướt qua, cuối cùng dừng ở giữa phòng hội nghị. Bí thư đang cùng quần chúng nhân dân toạ đàm. Mà phát thanh viên phát âm rõ ràng:“…… Điều này thể hiện đầy đủ sự quan tâm sâu sắc cùng hy vọng tha thiết của Trung ương Đảng, Viện quốc vụ đối nhân dân điền tộc, thể hiện đầy đủ mong ước tốt đẹp, thâm tình, tình nghĩa thắm thiết của nhân dân các dân tộc trong cả nước đối với nhân dân điền tộc, thể hiện trọn vẹn phấn đấu đoàn kết của cộng đồng các dân tộc, tinh thần thời đại cùng tương lai tươi sáng, cộng đồng phát triển phồn vinh .”
Màn ảnh lại xoay quanh một vòng phòng hội nghị, mà bất ngờ, lại ở một góc ngừng vài giây.
Giống như có một bàn tay to bắt lấy trái tim Đỗ Vi Ngôn, đem toàn bộ máu ra từ trong khoang tim, vô cùng nhanh chóng ép vào tứ chi — cái loại cảm giác nghẹt thở cùng choáng váng mê hoặc ở trong khách sạn lại hiện lên, càng mãnh liệt hơn.
Người đàn ông kia dựa vào sô pha, mặc dù là ngồi, bóng dáng vẫn mảnh khảnh mà thẳng thớm như cũ, như là đốt trúc, như là ngọn núi cao và dốc — mà khuôn mặt ……
Khuôn mặt của hắn là như vậy sao? Anh tuấn khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh? Anh tuấn mang theo vài phần cương quyết?
Hình như là hắn, nhưng lại không giống hắn.
Đỗ Vi Ngôn cơm vào đến miệng lại nghẹn ở cổ họng, trên không hơn, dưới không kém.
Cô muốn cúi đầu. Nhưng mà, cho dù là ở trong TV, ánh mắt người đó lại có cảm giác giống như máy quay phim, xuyên thấu qua màn ảnh, sức xuyên thấu tràn trề, kỳ tích mà thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thời gian và không gian, cùng cô đối diện.
Mãi cho đến khi tin tức này kết thúc, Đỗ Vi Ngôn mới lấy chút ý chí còn sót lại, nhìn thoáng qua thời gian ở một góc màn hình TV –12:29:20– thời gian ngưng trệ thật sao? Hay là những hồi ức lại bất ngờ hiện ra, đem chính bản thân mình bao phủ?
Nói như vậy, đêm qua ở đại sảnh nhìn thấy người kia, thật sự là hắn sao?
……