Đúng dịp lễ hoa đăng mỗi năm một lần ở Lâm An, phố lớn ngõ nhỏ đều treo đầy đèn lồng đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.
Phượng Tê Ngô cố ý thay một bộ váy màu tím nhạt, làn váy thêu đóa Mạn Châu Sa Hoa nho nhỏ vô cùng xinh đẹp.
Nàng búi tóc đen lên thành một búi lỏng rồi cắm Trâm Phi Vân. Eo nhỏ nhắn như liễu, da nõn nà, nhất là đôi mắt đào hoa điểm một ngôi sao, chỉ nhìn một cái bảy hồn sáu phách sẽ mất đi một nửa.
“Ngưng Nhi, hôm nay ta đẹp không?”
“Luận về bề ngoài, ở Thành Lâm An này còn có ai có thể so được với tiểu thư?” Ngưng Nhi mỉm cười nói.
“Không phải trên phố hay đồn tư sắc của Nhị tiểu thư Phượng phủ xuất sắc hơn sao?”
“Đó là vì ngày thường tiểu thư người chưa từng nghiêm túc ăn mặc, hôm nay đi ra ngoài chắc chắn mê hoặc một đống người.”
“Bọn họ cảm thấy đẹp hay không không quan trọng, sư phụ cảm thấy đẹp là được.”
Phượng Tê Ngô nghĩ tới sư phụ không hiểu sao lại vui vẻ, nàng cười cười, gương mặt ửng hồng.
“Sư phụ ta đâu?”
“Tô đại phu vẫn còn ở Nam Uyển, có cần gọi người đi mời người tới đây không?”
“Không cần, ta tự đi.”
Thanh Uyển chỗ Phượng Tê Ngô ở cách Nam Uyển không xa, chỉ có mấy trăm mét.
Loading...
“Sư phụ, sư phụ.” Phượng Tê Ngô còn chưa đến gần đã lớn tiếng gọi tựa như sợ người bên trong không nghe thấy.
“Chạy chậm một chút, coi chừng ngã.”
Hôm nay Tô Thanh Hàn mặc áo gấm màu xanh, hắn đứng dưới tàng cây giống như trích tiên hạ phàm không nhiễm bụi trần, ngay cả những bông hoa nở rộ đẹp đẽ phía sau cũng mất đi nhan sắc.
Phượng Tê Ngô thất thần, bước chân không vững ngã xuống hồ nước phía sau: “Xong rồi, uổng công hôm nay ăn diện lâu như vậy.”
Hai tay nàng ôm mặt thật chặt, đã chuẩn bị tinh thần sẽ rơi xuống nước nhưng một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng động.
Chuyện gì xảy ra vậy? Còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Nàng từ từ mở mắt thấy một đôi mắt ôn nhuận mang theo ý cười, là sư phụ.
Nhìn xuống chút nữa, lúc này sư phụ đang đứng ở trên lá sen.
Phượng Tê Ngô vui mừng: “Sư phụ.”
“Không sao chứ?”
“Con không sao.”
“Ôm chặt.” Mũi chân hắn đạp nhẹ lên lá sen, Phượng Tê Ngô cảm thấy thân thể bay bổng đến giữa không trung rồi an toàn đáp đất.
“Lần sau đi chậm một chút, biết không?”
“Biết rồi sư phụ.” Phượng Tê Ngô đi tới trước mấy bước, suy nghĩ một chút lại xoay người: “Lần sau sư phụ có thể dạy cho con không?”
“Tê Nhi muốn học?”
“Vậy thì lần sau có thể bay cùng sư phụ.”
“Vi sư bế Tê Nhi bay không được sao?” Tô Thanh Hàn đến gần, ánh mắt dịu dàng đến mức nhỏ ra nước.
Phượng Tê Ngô nhìn chằm chằm hắn, góc cằm hoàn mỹ, đôi mắt ẩn tình, đôi môi thật mỏng, AnieNg-webtruyen.com, có lẽ đây người đẹp nhất nàng từng gặp, nhất thời nàng không rời mắt được.
Mỹ nam bay bổng như trích tiên.
“Tiểu thư, tiểu thư, Lễ hoa đăng sắp bắt đầu rồi.”
Tiếng của Ngưng Nhi đột ngột xuất hiện, lúc này Phượng Tê Ngô mới phục hồi tinh thần lại, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính.
“Sư phụ, chúng ta đi ngắm hoa đăng đi.”
“Được.”
Đây là ngày Thành Lâm An náo nhiệt nhất, Công chúa trong Hoàng cung và tiểu thư quý phủ đều có thể ra ngoài du ngoạn, nếu như công tử nhà nào gặp gỡ người mình yêu thì ngày hôm sau có thể tới cửa cầu hôn, thúc đẩy một đoạn nhân duyên tốt đẹp.
“Sư phụ, người xem con thỏ này có đáng yêu không?”
“Đáng yêu.”
“Còn con khỉ kia.”
Phượng Tê Ngô tung tăng nhảy nhót nhìn chỗ này một chút xem chỗ kia một chút vô cùng vui vẻ.
“Đèn hoa sen, năm văn một cái.”
Nàng nghe nơi xa có người bán hàng rong đang rao hàng.
“Sư phụ, chúng ta đến phía trước mua đèn hoa sen ước đi, linh nghiệm lắm.”
Phượng Tê Ngô không chờ Tô Thanh Hàn đáp đã chạy đến trước quán nhỏ mua ba cái đèn hoa đăng.
Sư phụ một cái, mình một cái, Ngưng Nhi một cái.
Nàng đi tới bên hồ, trên mặt hồ đã trôi nổi rất nhiều hoa đăng.
Ngưng Nhi đốt hoa đăng.
“Sư phụ, nhanh ước đi.” Nàng nói dứt lời, chắp hai tay thành hình chữ thập trước ngực, nhắm mắt lại, chốc lát lại thả hoa đăng xuống hồ, hoa đăng theo nước hồ càng trôi càng xa.
“Tê Nhi vừa ước gì?”
“Điều ước nói ra sẽ không linh, sư phụ người nhanh ước đi.”
Tô Thanh Hàn học dáng vẻ khi ước của Phượng Tê Ngô.
“Sư phụ mới vừa ước gì vậy?” Phượng Tê Ngô thò đầu qua, khuôn mặt tò mò.
“Không phải Tê Nhi nói điều ước nói ra sẽ mất linh sao?”
Phượng Tê Ngô cứng họng.
Sư phụ, chúng ta qua bên kia xem đi, người thật nhiều.
“Chờ một lát.” Tô Thanh Hàn đặt bàn tay nhỏ bé của Phượng Tê Ngô vào lòng bàn tay, nắm thật chặt.
“Sư phụ!” Mặt Phượng Tê Ngô đỏ lên, Ngưng Nhi ở phía sau xấu hổ quay mặt qua chỗ khác: “Tiểu thư, nô tì tới phía trước xem sao.”
“Quá nhiều người, sợ nàng đi mất.”
Phượng Tê Ngô gật đầu.
“Sư phụ, con muốn hồ lô ngào đường này.”
“Mua.”
“Sư phụ, con muốn hình người kia.”
“Mua.”
“Sư phụ, con muốn.”
Tất cả đều mua.