Bên này ba người hăng hái bừng bừng đi dạo lễ hoa đăng.
Bên kia.
Trên Túy Tiên Lâu, gương mặt Mộ Dung Cảnh Dật đen tới tận đáy.
Hắn nện một đấm lên cửa sổ dọa Ninh Lãng bên cạnh giật mình.
“Vương Phi thân mật với nam tử khác như vậy thật là không tốt.”
Mộ Dung Cảnh Dật liếc đôi mắt như dao qua, Ninh Lãng thức thời ngậm miệng lại.
Hắn đạp cửa ra.
“Vương Gia đi đâu vậy?”
Mặt Mộ Dung Cảnh Dật âm trầm: “Đi tìm thê tử tương lai của ta.”
“…”
Phượng Tê Ngô đang đi dạo hăng say thì phía trước bị người cản lại.
“Làm phiền nhường đường.” Người nọ vẫn không động.
Tâm trạng Phượng Tê Ngô đang tốt nên không muốn so đo, nàng dịch qua bên, người nọ cũng dịch theo, có phải ngươi bị bệnh không?
Nàng ngẩng đầu lên thấy Mộ Dung Cảnh Dật với khuôn mặt âm trầm.
“Người làm gì vậy, chó ngoan không cản đường.”
Loading...
“Buông tay ra cho ta.” Mộ Dung Cảnh Dật tức giận chỉ vào tay hai người nắm thật chặt, nói.
“Không buông đó thì sao?” Phượng Tê Ngô không chịu yếu thế rống ngược lại.
“Phượng Tê Ngô, ngươi đừng quên ngày tám tháng sau ngươi chính là Duệ Vương Phi, hôm nay ngươi thân mật với nam nhân khác ở trên đường thế này sẽ phải bị ngâm lồng heo.”
“Mộ Dung Cảnh Dật, ta đã nói bát tự chúng ta không hợp, ta sẽ không gả cho ngươi.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn cãi Thánh chỉ?”
“…”
Tô Thanh Hàn chắn trước mặt Phượng Tê Ngô rồi tiến đến gần tai hắn nói: “Ta có cách khiến cho Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Dứt lời, kéo Phượng Tê Ngô đi hướng khác.
Mộ Dung Cảnh Dật nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch.
“Vậy sao?”
“Mộ Dung Cảnh Dật, ngươi đi theo chúng ta làm gì?”
“Đường này là của ngươi à?”
Nàng từng thấy da mặt dày nhưng chưa từng thấy da mặt dày như vậy. Thích theo thì cứ theo đi, đừng làm ảnh hưởng mình và sư phụ đi dạo lễ hoa đăng là được rồi.
“Cảnh Dật ca ca.” Một tiếng kiều mỵ vang lên, Mộ Dung Cảnh Dật dừng lại.
“ Bình Dương Công Chúa!”
“Không nghĩ tới Cảnh Dật ca ca còn nhớ muội.” Nữ tử nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cùng nhau lớn lên với Bình Dương Công Chúa sao lại không nhớ được.”
“Công Chúa về Lâm An khi nào?”
“Hôm nay mới vừa về, đúng lúc là lễ hoa đăng nên muốn đi dạo một chút, lát nữa lại hồi cung.”
Nữ tử nhìn bốn phía: “Đã mấy năm không về Lâm An, lễ hoa đăng lại náo nhiệt hơn trước.”
“Đúng vậy.”
“Cảnh Dật ca ca có muốn đi dạo với muội một lát không?” Nữ tử nói xong lại thẹn thùng cúi đầu.
“Chuyện này…”
Mộ Dung Cảnh Dật nhìn Phượng Tê Ngô cách đó không xa, có chút khó xử.
“Nếu Cảnh Dật ca ca không tiện thì thôi, Thiển Nhi đi dạo một mình cũng được.”
“Đi thôi, đúng lúc ta cũng không có chuyện gì.”
Phượng Tê Ngô thấy Mộ Dung Cảnh Dật không đi theo nữa thì thở phào.
“Cuối cùng cũng không đi theo chúng ta nữa.”
“Người kia là ai?”
“Bình Dương Công Chúa, tiểu nữ nhi Hoàng Thượng thương yêu nhất.”
Mẫu thân của Bình Dương Công Chúa là Tuệ Quý Phi hoàng thượng sủng ái nhất, kể từ khi sinh Bình Dương Công Chúa ra thì thân thể vẫn luôn không tốt, đợi đến lúc Bình Dương Công Chúa năm tuổi thì Tuệ Quý Phi qua đời, AnieNg-webtruyen.com, sau chuyện đó Hoàng Thượng càng thêm thương yêu Bình Dương Công Chúa.
Lúc Bình Dương Công Chúa chín tuổi có sinh một trận bệnh lạ, tất cả ngự y đều bó tay không có cách nào chữa được, cho đến buổi tối một ngày nọ có một hòa thượng đi tới bên ngoài cửa cung nói là có thể cứu Bình Dương Công Chúa, nhưng muốn Bình Dương Công Chúa bái ông ấy làm thầy, cùng ông ấy tu hành, đợi đến lúc cập kê thì Bình Dương Công Chúa mới có thể về cung.
Ban đầu Hoàng Thượng cũng không tin, nhưng ba ngày sau Bình Dương Công Chúa lại khỏi bệnh.
Cuối cùng hoàng Thượng để cho hòa thượng dẫn Bình Dương Công Chúa đi, sau đó không biết tung tích của hai người.
Bây giờ tính ra mấy ngày nữa Bình Dương Công Chúa sẽ cập kê.
“Công Chúa đó thích Mộ Dung Cảnh Dật?”
“Con cũng không biết, thuở nhỏ quan hệ của hai người bọn họ đã tốt rồi.”
Tô Thanh Hàn gật đầu.
“Sư phụ hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì, đi thôi.”
Bình Dương Công Chúa? Mộ Dung Cảnh Dật, để ta xem ngươi còn lấy Tê Nhi thế nào đây.
Tô Thanh Hàn nhìn ra phía sau, lúc này Mộ Dung Cảnh Dật đang trò chuyện với Bình Dương Công Chúa rất vui.
“Muội nghe nói Cảnh Dật ca ca đã định hôn với Đại tiểu thư Phượng Phủ?”
“Công chúa vân du bên ngoài mà tin tức linh thông thế?” Mộ Dung Cảnh Dật để chén trà trong tay xuống với vẻ ngạc nhiên.
“Lúc mới vừa tới Lâm An tình cờ nghe người ta nói. Hình như là Đại tiểu thư Phượng Phủ không vừa ý?” Bình Dương công chúa nhẹ nhàng nói.
“Đó chỉ là lời đồn trên phố thôi, ta và Tê Ngô rất tốt.”
“Vậy thì tốt.”
Mộ Dung Cảnh Dật nhìn trời: “Đã không còn sớm, ta đưa công chúa về cung.”
Trên mặt Bình Dương công chúa thoáng qua vẻ mất mác: “Cũng được, đã lâu không gặp Phụ hoàng, không biết thân thể người có tốt không.”
“Hoàng Thượng long thể kiện khang.”
“…”
Lúc đưa Bình Dương Công Chúa tới hoàng cung đã là giờ Tuất.
“Ta thấy Duệ Vương và Bình Dương Công Chúa hết sức xứng đôi.” Đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói lạnh lùng.
Tô Thanh Hàn ngồi ở trên nhánh cây cách hoàng cung không xa, cười tà mị.
“Nhưng người ta muốn lấy là Tê Ngô.”
“Ha ~” Tô Thanh Hàn tung người đến trước mặt Mộ Dung Cảnh Dật: “Nếu như Bình Dương Công Chúa cầu xin Hoàng Thượng gả cho ngươi, Hoàng Thượng có làm theo ý nàng ta không?”
“Hôm nay ngươi vào Hoàng cung sao?” Mộ Dung Cảnh Dật cười giễu cợt.
Hoàng cung trông có vẻ bình thường nhưng bên ngoài bao phủ một tầng kết giới, yêu ma không thể đến gần.
“Vậy ngươi cần trông chừng kỹ Hoàng cung này, đừng để ta có cơ hội thừa nước đục thả câu.”
“Tô Thanh Hàn, ngươi một vừa hai phải thôi?”
“Ngươi đi về hỏi hắn, là hắn từng bước ép ta đến tận đây.”
Lúc trước chính mình rút lui lại đổi lấy người nọ càng làm tầm trọng thêm, đã như vậy thì phản hắn không tốt hơn sao, trời đất này vốn không phải của hắn.