Tứ gọi hẹn Kiệt ra một quán bar.
“Sao mày lại gọi cho tao gấp vậy, có chuyện gì sao?” Kiệt đến và nhìn thấy Tứ đang uống một hơi hết chai bia, anh ngồi xuống bên cạnh.
“Nếu là anh em tốt thì uống với tao nào…” Tứ đưa chai bia lên cạn với Kiệt, Kiệt cảm giác có chuyện gì đó không ổn nhưng không gặng hỏi nhiều, nếu muốn kể tự khắc Tứ sẽ nói.
“Khi nào mày về Mỹ?”
“Trưa mai.”
Uống được mấy chai thì Tứ bắt đầu kể: “Lâm Lâm trả lại tao chiếc nhẫn rồi.”
Kiệt nghe xong cũng kinh ngạc: “Tại sao?” Tự nhiên trong đầu anh chợt nghĩ không phải vì anh mà Lâm từ chối Tứ chứ.
“Cô ấy nói đã yêu người khác rồi.” Tim Kiệt như ngừng đập. “Tao hỏi cô ấy người đó là ai nhưng cô ấy không nói, mày là cấp trên của Lâm trước đây, mày có biết hắn ta là ai không?”
“Tao…” Kiệt lúng túng.
“Mà thôi, giờ có biết thì cũng không làm được gì, chẵng lẽ đi đánh hắn ta. Cạn ly nào, hôm nay mày nhất định phải không say không về với tao đó.”
Kiệt không thể chắc chắn người Lâm nhắc đến có phải là anh không, anh cảm thấy vừa bối rối vừa có lỗi với Tứ. Đúng lúc, Tiểu Tuệ cùng bạn trai đi vào bên trong quán bar, cô tròn xoe mắt khi nhìn thấy Tứ và Kiệt.
“Sao vậy, người quen à?” Bạn trai cô hỏi.
“Ừ, bạn của Lâm Lâm…”
“Em có cần qua chào hỏi không?”
“Không cần đâu, không làm phiền họ.” Tuệ không đi lại chào hỏi vì lúc nãy cô đã nghe Lâm Lâm nói về việc trả chiếc nhẫn, cô nghĩ tình huống này mà gặp cả hai người đó thì khá là ngượng.
Cô cùng bạn trai ngồi xuống bàn cách xa hai người đó. Tứ say đến nổi đi không vững, anh đứng dậy chuẩn bị ra cửa thì ngã nhào vào người của một tên thanh niên đang đi cùng một đám bạn, bọn chúng tóc tai nhuộm đỏ, nhuộm vàng, còn xăm đầy mình, dường như không phải dân hiền lành.
“Này thằng kia, mắt mày mù à…” Tên đó quát.
Tứ đang mất bình tĩnh nên khi nghe hắn quát, anh giơ nắm tay đấm vào mặt tên đó, cả hai xảy ra xô xát, Kiệt đang thanh toán tiền, thấy vậy chạy tới can ngăn nhưng cũng bị cuốn vào, hai người đánh với 5 người. Một tên trong đó, cầm chai bia, hướng về phía Tứ, Kiệt bay tới đỡ thì bị đánh vào đầu chảy máu. Bạn trai Tuệ thấy vậy cũng xông vào can giúp.
Một lúc sau cảnh sát đến, tất cả được đưa vào bệnh viện kiểm tra. Lâm nghe được điện thoại báo tin của Tuệ thì lập tức tới bệnh viện, cô từ cửa chạy vào, nhìn xung quanh tìm, thấy Tuệ đang đứng chờ mọi người cấp cứu.
“Sao rồi, anh ấy sao rồi?” Lâm hốt hoảng.
“Đang cấp cứu trong đó.” Tuệ cũng lo lắng.
Một lúc sau, rèm của phòng cấp cứu mở ra, Kiệt đang ngồi trên giường, đầu băng bó, tay chân có chút vết thương không nặng lắm. Lâm chạy ngay đến bên anh, vẻ mặt lo lắng.
“Anh không sao chứ?” Hai tay cô nắm lấy tay anh, mắt cô đảo nhìn khắp người anh.
Kiệt ngạc nhiên khi thấy Lâm: “Sao cô lại ở đây?”
“Tuệ gọi cho em nói anh bị đánh vào đầu chảy máu rất nhiều…Sao rồi, anh không sao chứ?” Cô giơ tay chạm nhẹ vào mặt Kiệt, quan sát vết thương đã băng bó trên đầu anh.
“Bạn trai cô không sao đâu, chúng tôi đã giúp băng bó vết thương lại rồi.” Ông bác sỹ nói rồi đi ra ngoài.
Lời nói của ông bác sỹ khiến cả hai ngượng ngùng, nhưng rồi sắc mặt của Kiệt đột ngột chuyển sang căng thẳng khi thấy Tứ cũng đã cấp cứu xong, đang đứng đằng sau và chứng kiến mọi việc, nghe hết những gì Lâm Lâm nói. Lâm quay nhìn theo ánh mắt của Kiệt, thấy Tứ đang nhìn cả hai với ánh mắt phẫn nộ.
“Anh không sao chứ?” Lâm cũng nhìn Tứ lo lắng, có vẻ anh không bị thương nặng.
Tứ không trả lời. Băng bó vết thương xong thì cảnh sát đến lấy lời khai, hai bên chấp nhận hòa giải nên họ chỉ bị cảnh cáo và đền tiền cho những tổn thất của quán bar. Ký vào tờ đơn của cảnh sát xong, Tứ bỏ đi ngay ra cửa không nói với Kiệt và Lâm lời nào. Cả hai đuổi theo.
“Thiên Tứ, mày nghe tao nói.” Kiệt chụp lấy tay Tứ kéo lại.
Tứ dừng lại quay nhìn hai người họ với ánh mắt tức giận: “Tao cũng rất muốn nghe xem mày định nói gì với tao, tao không ngờ, người cướp bạn gái tao lại là bạn thân nhất của tao.” Tứ chụp lấy cổ áo của Kiệt.
“Không phải lỗi của anh ấy, anh ấy không biết gì cả?” Lâm chen vào can, vẻ mặt cũng rất hối lỗi nhưng việc cô đứng về phía Kiệt thế này càng khiến cho Tứ tức giận hơn.
“Nó không biết, làm sao mà nó lại không biết, anh đã sai khi nhờ nó chăm sóc em những lúc anh không bên cạnh…” Tứ trừng mắt với Lâm rồi liếc sang Kiệt. “Mày đã thừa cơ hội để cướp bạn gái của bạn thân…Tao không ngờ mày là hạng người này…Tao tin lầm mày rồi.” Tứ bị kích động không còn biết mình đang nói gì.
“Tao xin lỗi, tao không nghĩ mọi việc lại như thế này…Mày muốn làm gì tao cũng được…Không phải lỗi của cô ấy…” Kiệt nhìn thẳng vào mắt Tứ.
Tứ nghe xong tức giận đấm một cú mạnh vào một bên má Kiệt khiến anh mất thăng bằng ngã xuống đất, ở khóe miệng có vệt máu chảy ra. Lâm ngồi phịch xuống đỡ Kiệt, nhìn Tứ: “Anh ấy đang bị thương, sao anh lại có thể, lỗi là của em…Anh ấy không liên quan.”
“Hai người các người, được lắm…Tao đã tin lầm mày, Lý Tuấn Kiệt, chúng ta từ nay không còn là anh em…Cú đấm này là mày nợ tao.” Tứ quay người bỏ đi.
Cả Lâm và Kiệt đều không biết phải làm gì, tiểu Tuệ và bạn trai nãy giờ cũng đứng từ xa quan sát nhưng không muốn quấy rầy họ, đành quay đi. Lâm đỡ Kiệt đứng dậy.
“Chúng ta vô bệnh viện coi vết thương nhé.”
“Không sao đâu, vết thương nhỏ mà, tôi về nhà xử lý được.”
“Em đưa anh về...Em có chuyện muốn nói với anh.”
Kiệt nhìn ánh mắt cương quyết của Lâm đành gật đầu, Lâm bắt taxi đưa Kiệt về nhà anh. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Kiệt, là một căn hộ chung cư cao cấp, khá rộng, trong nhà trang trí cũng rất đơn giản, ngăn nắp.
“Anh đã chuyển công tác sang Mỹ, anh không định bán căn hộ này à”
“Không, tôi giữ lại để có dịp về có chỗ ở không cần ra khách sạn.”
Anh ngồi xuống ghế.
“Hộp y tế để đâu?” Lâm ngó quanh.
“Ở ngăn thứ 2 của tủ dưới tivi.” Kiệt nói chuyện cũng cảm thấy đau vì vết thương ở ngay khóe miệng.
Lâm mở tủ lấy hộp y tế rồi đi lại ngồi xuống bên cạnh Kiệt, cô lấy ít bông gòn chấm vào nước sạch lau sơ vết thương trước, mặt Lâm phải kề gần sát mặt Kiệt mới thấy rõ vết thương, mùi hương trên người cô, làn da mịn màng gần sát anh cộng với vẻ mặt tập trung, chu đáo khi lau vết thương của cô khiến lòng anh xao động, Kiệt nắm chặt nắm tay để kiềm lại.
Do khoảng cách của cả hai gần nhau nên lúc cô ngước đầu lên nhìn anh, mặt họ chỉ cách nhau khoảng 1,2 cm. Hai ánh mắt chạm nhau, tim họ lại đập loạn nhịp, họ bất động một lúc rồi chợt tỉnh, tách nhau ra xa.
Xử lý vết thương xong, Lâm định dán băng cá nhân nhưng tìm mãi trong hộp không thấy: “Nhà anh không còn băng cá nhân à?
“Băng cá nhân hả, hôm qua tôi vừa dùng, hình như là để trong ngăn kéo trong phòng ngủ, để tôi đi lấy.” Kiệt định đứng dậy thì Lâm đã cản lại và bảo cứ để cô.
Cô đi vào phòng ngủ của anh và cúi xuống mở ngăn bàn bên cạnh giường, lấy hộp đựng băng cá nhân và rồi cô phát hiện ra trong ngăn bàn còn có một chiếc hộp màu đen, trông rất quen. Tò mò, cô cầm hộp đen lên và mở ra,bên trong nó là chiếc vòng đeo tay, chính là cái mà lần cô và anh đi công tác bên Singapore, cô rất thích nhưng vì giá khá mắc nên cô không mua. “Chẵng lẽ là chiếc vòng đó, nhưng sao anh ta lại có nó.”
Chờ lâu không thấy Lâm đi ra, sợ cô tìm không thấy, Kiệt đi vào tìm, thấy cô đứng bất động bên cạnh giường, anh đi tới vỗ vào vai cô.
“Cô không tìm thấy à?”
Lâm quay nhìn Kiệt, anh thấy trên tay cô đang cầm chiếc hộp đen đã mở ra.
“Sao anh lại có nó? Nó có phải là chiếc vòng lúc ở Singapore không?”
“À, ừ, tôi mua lâu rồi, định tặng cho một người bạn nhưng không có dịp nên cất vào tủ, cô không lấy ra thì tôi không nhớ đến nó luôn rồi.” Kiệt cầm lấy hộp đen từ tay Lâm rồi cất vào chỗ cũ.
Cả hai đi ra lại phòng khách. “Xong rồi.” Lâm nói khi vừa dán miếng băng keo cá nhân lên mặt Kiệt.“Anh nên cẩn thận vết thương.” Cô sắp xếp lại hộp y tế, đứng dậy cất nó lại trong tủ.
“Tôi biết rồi, cám ơn cô.” Anh cười nhẹ gật đầu.
“Vậy anh nghĩ ngơi đi, tôi về đây.” Lâm đứng dậy, khi đi được vài bước thì cô quay đầu nhìn Kiệt. “Thật ra, tôi muốn nói rõ với anh, chuyện tôi từ chối Thiên Tứ là vì gần đây tôi phát hiện trong lòng tôi đã có hình bóng người khác, tôi không muốn mình lúc ở cạnh anh ấy nhưng lại không toàn tâm toàn ý yêu anh ấy. Chia tay là cách tốt nhất để tôi có thể bình tâm lại, suy nghĩ kỹ về tình cảm của mình…” Lâm không nhìn thẳng vào mắt Kiệt.
“Tứ là bạn thân của tôi, tôi không muốn làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương với nó.”
"Tôi cũng không muốn làm tổn thương anh ấy...” Lâm quay đầu ra cửa.
"Dù thế nào tôi cũng chúc cô hạnh phúc."
"Cám ơn, tôi cũng mong anh hạnh phúc." Lâm không quay lại nhìn anh mà đóng sập cửa lại.
………………………
Lâm cảm thấy mệt mỏi vì những việc đã xảy ra nên cô xin nghỉ phép vài ngày về quê để thăm gia đình. Thấy con gái mình từ ngày trở về không còn cười cười nói nói như trước, vẻ mặt luôn thoáng vẻ buồn bã, bà Dương mới lên tiếng hỏi.
“Con gái, có chuyện gì xảy ra với con vậy?” Giọng bà đầy lo lắng.
“Ý mẹ là sao?” Lâm vừa tắm xong đi vào phòng, ngồi xuống giường.
“Từ lúc con về mẹ luôn thấy con có những lúc thơ thẫn như người mất hồn, có chuyện gì xảy ra sao?”
Lâm nhìn vào mẹ cô: “Con và Thiên Tứ chia tay rồi.”
Bà Dương giơ tay cầm lấy khắn bông lau khô tóc cho con mình: “Tuy mẹ rất vui khi thấy con quen thằng Tứ nhưng chuyện tình cảm con không cần phải gượng ép mình, tất cả phải tùy vào duyên phận.” Bà không hỏi lý do, chỉ nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Những lời nói của mẹ chạm vào lòng cô, cô ôm lấy mẹ mình, hai mắt ương ướt: “Cám ơn mẹ.”
Kể từ hôm đó, cả ba không còn gặp lại nhau nữa, họ vùi đầu vào công việc để quên đi những kí ức buồn.