Có Một Thứ Cảm Xúc Không Lý Giải Được

Chương 12: Chương 12: Tình cảm thật sự 01




Sau khi ăn chơi no nê, mọi người đã về gần hết, chỉ còn lại Kiệt, tiểu Mẫn, Lâm và Tuệ.

“Có cần anh đưa em về không?” Kiệt quay sang hỏi tiểu Mẫn.

“Không cần đâu, bạn trai em tới rồi, em xin phép về trước.” Cô đứng dậy chào mọi người rồi đi ra cửa.

Lâm Lâm và Tuệ đứng sững người nhìn nhau khi nghe cô ta nói câu ấy.

“Em ấy có bạn trai rồi à, ai lại chịu được em ấy nhỉ.” Tứ cười hơi bất ngờ.

“Cuối năm nay là nó đám cưới rồi, tên đó trông cũng là người giỏi chịu đựng.” Kiệt nói xong đứng dậy. “Tao cũng về đây, chào nhé.”

Anh không nhìn Lâm, không chào Lâm mà đi một mạch ra cửa.

“Cô ấy…” Lâm ngơ ngác.

“Á, em gái lớn lên cùng cô nhi việc với thằng Kiệt, anh cũng gặp lúc ở bên Mỹ, tính khí khá là khác người, thay bạn trai như thay áo…không ngờ giờ lại sắp lấy chồng, không biết là anh chàng nhà nào đây mà có thể khiến con chim không chân như em ấy chịu dừng lại.”

Tứ lái xe đưa Lâm và Tuệ về nhà. Biết trong lòng Lâm nhất định sẽ rất rối bời nên Tuệ ở lại tâm sự cùng cô. Lâm kể cho Tuệ nghe những gì cô và Kiệt đã nói lúc đi mua thêm bia, Tuệ nghe xong chỉ biết thở dài: "Vấn đề càng lúc càng rối, mày không mau giải quyết thì hậu quả về sau khó lường đây."

"Mày làm như tao không biết vậy, nếu có cách giải quyết tao đã làm ngay rồi." Lâm nhìn chằm chằm vào hộp đựng chiếc nhẫn cầu hôn của Tứ, vẻ mặt rầu rĩ.

“Lúc mày đồng ý với Tứ tao thấy gương mặt của Kiệt rất là buồn, anh ta quay nhìn chỗ khác, dường như không muốn chứng kiến cảnh tượng đó…Lần này tao không chỉ chắc 100% mà chắc 1000%, anh ta có tình cảm với mày, chỉ là vì mày là bạn gái của bạn thân anh ta nên anh ta không muốn tranh giành thôi.”

“Mày cứ chắc với chắn…Vậy giờ mày nói tao nghe, tao phải làm sao, lúc nãy chỉ vì quá đông người nên tao bị áp lực, với lại…”

“Với lại cơn ghen tuông của mày với cô gái tên tiểu Mẫn chứ gì, lần này lại là ghen nhầm, gây ra hậu quả lớn vậy. Mày gặp lại anh ta, mày không còn kiểm soát được bản thân rồi.”

“Từ lúc quen nhau đến giờ, tao quả thật chưa bao giờ từng nghĩ đến việc kết hôn với Thiên Tứ, gần đây tao còn tránh những cử chỉ thân mật của anh ta, tao nghĩ anh ấy cảm nhận được có vấn đề xảy ra giữa hai đứa tao nên mới cầu hôn gấp như vậy.”

“Mày cũng lạ, quen bạn trai mà không nghĩ đến việc kết hôn nhưng vẫn cứ day dưa tới giờ. Mày không kết thúc sớm, không sớm thẳng thắng với tình cảm thật trong lòng mày thì cả ba người đều sẽ bị tổn thương, lúc đó muốn cứu cũng không được.”

Lâm không phải là một cô gái hay khóc, trước giờ cô chỉ khóc khi mất những gì thân thiết với mình, còn lại từ thất nghiệp, bị đuổi việc, hay mấy lần chia tay khác, cô cũng chưa bao giờ rơi lệ. Thế nhưng sau hai tháng không gặp Kiệt, đến khi gặp lại, tất cả những gỉ cô cố kiềm chế bấy lâu lại trào ra, cô cảm thấy mình thật yếu đuối, yếu đuối vì một người đàn ông vốn dĩ không thẳng thắng với tình cảm của mình, không cố găng đấu tranh vì cô. Nhưng cô không biết được rằng, Kiệt đã phải đau khổ thế nào trong suốt thời gian qua.

Về phần Kiệt, anh cũng không biết mình có thể làm gì, khi anh đang đứng giữa hai thứ tình cảm, một là tình bạn mấy năm của anh và Tứ, vì là trẻ mồ côi nên khi quen được Tứ ở bên Mỹ, được mẹ Tứ xem như con trai, ngày nào cũng sang ăn ké, tình bạn này có ai hiểu được, một bên là người con gái lần đầu tiên anh thật lòng yêu.

……………….

Lâm tránh mặt hai ngày nay, để cô có thể suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ ở đây không phải là nghĩ xem có nên đồng ý với lời cầu hôn này hay không, mà là cô không biết phải nói rõ với Tứ như thế nào. Nhưng dù sao vấn đề này cũng không thể kéo dài được lâu, cô chủ động hẹn Tứ ra.

Suốt một lúc lâu, Lâm không nói lời nào, Tứ biết là có chuyện gì đó.

“Em có chuyện gì muốn nói với anh phải không?” Tứ đành lên tiếng trước.

Lâm lấy hộp đựng nhẫn ra đặt lên bàn và đẩy về phía anh.

"Em nghĩ em không thể nhận chiếc nhẫn này của anh, em xin lỗi." Mặt Lâm tỏ ý ray rứt.

"Tại sao? Nếu e muốn có thời gian để suy nghĩ thì anh sẽ chờ, anh không ép em phải trả lời ngay đâu." Tứ căng thẳng.

"Em thấy mình không xứng đáng với anh, em xin lỗi." Lâm cuối mặt xuống tránh nhìn thẳng vào Tứ.

Tứ cầm lấy hộp nhẫn, suy nghĩ một lát:" Em đã yêu người khác rồi phải không?”

“Em không muốn nói dối anh.” Lâm biết là Tứ cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của cô thời gian gần đây.

“Người đó anh có biết không? Hai người bắt đầu từ khi nào?” Giọng Tứ trầm xuống.

Lúc này Lâm mới ngẩng đầu lên nhìn Tứ: “Tụi em chưa bao giờ bắt đầu, chỉ do mình em yêu đơn phương thôi, anh ta không ngó ngàng gì đến em.” Lâm tránh trả lời câu hỏi kia của Tứ vì cô không nghĩ mình có thể nói cho Tứ biết người cô yêu là Lý Tuấn Kiệt.

Tứ cầm hộp nhẫn, mặt tối sầm lại, nhưng vẫn cố gượng cười với cô: “Chắc em yêu anh ta lắm…Có thể nói anh biết, anh thua anh ta ở điểm nào không?”

“Anh không có điểm nào thua anh ta, anh là một người bạn trai lãng mạng, chu đáo. Khi em bị bệnh, anh luôn ở bên cạnh chăm sóc, vào ngày mà chúng ta quen nhau hàng tháng, anh đều cùng em ăn mừng kỉ niệm, đưa đón em đi làm hàng ngày, vì em mà hạn chế đi chơi cùng bạn bè để giành thời gian cho em nhiều hơn…”

Lâm dừng một chốc rồi tiếp tục nói. “Những gì anh làm cho em, em đều nhớ, em cũng rất cảm động nhưng…chỉ là…chỉ là…Khi ở bên cạnh anh ấy, em luôn có một thứ cảm xúc không lý giải được.” Lâm cũng không biết giải thích sao cho Tứ hiểu. “Em thật lòng cảm ơn anh đã dành tình cảm và quan tâm em suốt thời gian qua. Em xin lỗi, là em có lỗi với anh.”

Tứ kéo ghế đứng dậy: “Không sao, em không cần xin lỗi anh, trong tình yêu, không có chuyện ai đúng ai sai, ai có lỗi. Anh sẽ không làm em khó xử nữa…Về thôi, anh đưa em về.”

Suốt cả đường đi, cả hai đều không nói lời nào với nhau, xe dừng lại dưới nhà Lâm, chung cư Thế Kỷ.

“Cám ơn anh.” Lâm mở cửa bước xuống xe.

Tứ định gọi cô nhưng rồi lại không, anh cảm thấy cô vì yêu đơn phương một người mà từ chối anh thì hình bóng người đó đã thật sự khắc sâu trong tim cô rồi, là nam tử hán nâng lên được, bỏ xuống được, níu kéo liệu có hạnh phúc không? Nhìn bóng dáng cô xa dần xa dần rồi khuất đằng sau cánh cổng chung cư, anh gục đầu vào vô lăng một lúc rồi mới lái xe đi.

Lâm lên lầu gọi điện thoại ngay cho Tuệ, kể cô nghe mọi chuyện xảy ra. Tuệ rất cảm thông và ủng hộ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.