Có Một Thứ Cảm Xúc Không Lý Giải Được

Chương 11: Chương 11: Trở lại




Hai tháng sau, tại nhà của Thiên Tứ, những người bạn quen biết đều có mặt đông đủ.

“Hôm nay là sinh nhật anh ta à?” Tiểu Tuệ hỏi Lâm khi cô đi vào trong bếp lấy nước ngọt và bia cho mọi người.

“Không phải, nhưng tao cũng không biết hôm nay ngày gì mà anh ta lại mời đông đủ mọi người vậy?” Lâm Lâm cũng cảm thấy kì lạ.

Tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách, Tứ nhìn đồng hồ: “Còn chờ một người nữa thôi rồi chúng ta sẽ nhập tiệc.”

“Ai nữa, không phải đã đông đủ rồi sao, mà anh có chuyện gì bí mật vậy, cả em cũng không biết?” Lâm ngồi xuống ghế, Tứ giơ tay khoác vai cô rất tình cảm. “Em cứ chờ một lát thì biết.”

Chuông cửa reo lên, Tứ nhanh chân chạy ra mở cửa, Kiệt bước vào nhà khiến Lâm và Tiểu Tuệ giật cả mình.

“Người anh em, tao tưởng mày thất hứa chứ.” Tứ đấm tay vào người Kiệt.

Kiệt nhìn qua vai Tứ, thấy Lâm và Tuệ đang đứng nhìn về phía mình.

“Anh Kiệt…” Bỗng có một cô gái chạy từ đằng sau tới khoác tay Kiệt.

Lâm và Tuệ cùng tròn xoe mắt ngạc nhiên: “Tiểu Mẫn, lâu quá không gặp rồi.” Tứ hỏi thấy cô ta xuất hiện, vẻ mặt phấn khích.

Cô ta cứ khoác chặt tay Kiệt cười cười nói nói, Tuệ hiểu ý, nắm lấy tay Lâm để giúp cô kiềm chế cơn sóng đang trổi lên trong lòng. “Anh ta đã có bạn gái rồi sao?” Cô thầm nghĩ.

Tứ đóng cửa lại, Tiểu Mẫn kéo Kiệt đến trước mặt Lâm Lâm: “Cô ấy là Lâm Lâm đúng không?” Kiệt gật đầu, cô cười rất phấn khích. “Chào chị, em là tiểu Mẫn, thanh mai trúc mã của anh Kiệt.” Vừa nói cô vừa ngã đầu vào người Kiệt.

Lâm cười chào lại nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cô phải kiềm chế lắm mới không bỏ đi: “Chào em.”

Lâm quan sát Kiệt, hai tháng không gặp anh, anh gầy đi nhiều, vẻ lạnh lùng vẫn hiện rõ trên gương mặt nhưng cũng rất thu hút. Kiệt nhìn phớt qua cô rồi ngồi xuống ghế.

“Anh Kiệt, cô ấy dễ thương đấy?” Cô gái kê sát miệng thì thầm vào tai Kiệt.

“Em đừng lớn tiếng…” Kiệt quay qua nhìn cô ra hiệu.

Ánh mắt cô vẫn không rời anh, cứ mỗi lần tiểu Mẫn có hành động gần gũi với Kiệt, tim cô lại nhói một lần, chợt Tứ nắm tay cô đứng dậy.

“Tốt rồi, đông đủ mọi người, tôi có thể bắt đầu thông báo lý do bữa tiệc hôm nay.” Anh nắm tay Lâm đi đến trước mặt đám đông rồi xoay người bất ngờ quỳ xuống dưới chân cô, mọi người bàng hoàng há hốc mồm. Lấy một hộp nhỏ từ trong túi áo mở ra. “Làm vợ anh nhé Dương Lâm Lâm, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, sẽ khiến em thật hạnh phúc.” Chiếc nhẫn mở ra trước mắt Lâm.

Mọi người xung quanh bắt đầu hò hét cổ vũ: “Đồng ý đi, đồng ý đi...”

Lâm sững sờ, ánh mắt cô không hiểu vì sao lại nhìn sang Kiệt, anh vẫn tỏ ra bình thản, nhưng không ai thấy được, hai tay đang đút vào túi quần của anh đang nắm chặt, anh đang kiềm chế cái thứ cảm xúc không rõ ràng trào dâng trong người.

“Anh đứng lên rồi nói, mọi người nhìn như vậy kỳ lắm.” Lâm ngượng ngùng.

“Em đồng ý thì anh đứng lên…Em mà từ chối thì anh mất mặt lắm đó.” Thiên Tứ nói.

“Đồng ý đi, đồng ý đi…” Mọi người lại hò reo, vỗ tay.

Áp lực từ mọi người xung quanh, cộng với vẻ mặt rất nghiêm túc của Tứ, nếu cô từ chối, thì Tứ sẽ cảm thấy rất ngượng trước mặt cấp dưới lắm và điều quan trọng hơn là sự xuất hiện của tiểu Mẫn khiến đầu óc cô không tỉnh táo. Lâm không biết làm gì khác đành trả lời: “Được rồi, em sẽ nhận chiếc nhẫn này và suy nghĩ, anh đứng lên đi.”

Tứ vui mừng đứng dậy ôm chằm lấy cô. Tiếng vỗ tay vang lên rất lớn, trong đám đông hiện rõ nhất 2 người là không cảm thấy vui vì việc này. Thứ nhất, tất nhiên là Kiệt, anh không nhìn họ nữa mà ngó ra cửa sổ.

Thứ hai, là Tiểu Tuệ, cô cũng đơ người trước tình cảnh như vậy, cô đã quan sát thấy nét mặt Kiệt hiện rõ sự đau buồn, rõ ràng anh có tình cảm với Lâm Lâm. Và Lâm Lâm cũng chưa chuẩn bị sẵn tâm lý về chuyện này, không ngờ nó lại xảy ra đúng lúc Kiệt trở lại.

Mọi người bắt đầu uống bia và ăn đồ ăn. “Hết bia rồi, em xuống lầu mua.” Lâm nói.

“Anh đi cùng em?” Tứ đang chơi bài cùng mọi người thì dừng tay.

“Không cần đâu, anh tiếp đồng nghiệp đi.” Lâm cầm lấy bóp tiền rùi đi ra cửa.

Tiểu Tuệ đứng dậy nhưng không phải đi cùng Lâm mà hướng về phía Kiệt: “Anh Kiệt rãnh vậy đi theo giúp Lâm Lâm cầm túi bia đi, bạn ấy không cầm nổi nhiều vậy đâu.”

“Đúng rồi, mày đi giúp cô ấy hộ tao.” Tứ ngẫng đầu lên nhìn Kiệt nói.

Không thể từ chối, Kiệt theo Lâm đi mua thêm bia, từ lúc gặp lại, anh luôn giữ khoảng cách với cô, cả lúc này, cũng người đi trước kẻ đi sau. Khi tính tiền xong, anh đã xách hai túi bia đi nhanh ra cửa hàng. Lâm Lâm không chịu đựng nỗi nữa phải lên tiếng.

“Anh gấp lắm sao?”

“Tôi chỉ định đi nhanh mang về cho mọi người.” Anh vẫn bước đi không quay đầu lại nhìn cô.

Lâm Lâm nhìn dáng vẻ Kiệt từ phía sau, thứ cảm giác kỳ lạ trong lòng cô lại trổi dậy mạnh mẽ, cô nhanh chân đi đến bên cạnh Kiệt.

“Anh không có gì muốn nói với tôi sao?” Giọng cô có chút hờn dỗi.

Kiệt không nhìn cô và chỉ lên tiếng đáp: “Đã lâu không gặp rồi, trông cô vẫn tốt.”

“Có vẻ anh tốt hơn…Cô gái tiểu Mẫn đó rất dễ thương, thì ra mẫu người của anh là vậy.”

Kiệt tiếp tục đi, không đáp lại.

“Anh đã biết trước hôm nay Thiên Tứ sẽ cầu hôn tôi phải không, nên anh mới trở lại.” Giọng Lâm hơi nghẹo ngào.

Kiệt im lặng một lúc, lên tiếng: “Không, nó chỉ gọi cho tôi nói có việc rất quan trọng, cần tôi về.” Quả thật anh không biết sẽ xảy ra chuyện này, nếu biết trước thì anh đã không về để chứng kiến cảnh tượng có thể khiến lòng anh tan nát đến như vậy.

“Có một chuyện từ lâu rồi, tôi không nhớ rõ vì hôm đó tôi uống sau, nhưng tiểu Tuệ đã nhắc tôi, có phải anh đã biết tôi từ lâu rồi không, chuyện xảy ra trước cửa một khách sạn vào nửa năm trước, tại sao anh lại không nói gì về việc đó.”

Kiệt biết rồi cuối cùng sự thật này cũng bị phơi bày nhưng anh không muốn thừa nhận: “Tôi không nhớ rõ lắm, mấy chuyện đã qua lâu rồi, tôi không để trong đầu.”

Câu nói thờ ơ của Kiệt khiến Lâm Lâm đau xót, nhưng rồi cô lấy hết can đảm lên tiếng: “Anh nghĩ tôi có nên đồng ý lấy Thiên Tứ hay không?”

Câu nói này khiến tim Kiệt đau nhói: “Sao cô lại hỏi tôi, chẵng phải cô đã đồng ý rồi sao?”

“Lúc nãy do có nhiều người, tôi không muốn anh ấy ngượng nên mới đồng ý sẽ suy nghĩ. Tôi…muốn biết suy nghĩ của anh về việc này.” Lâm nín thở để chờ câu trả lời từ Kiệt.

“Chuyện này là việc riêng của hai người, tôi không có ý kiến…Đi mau thôi, mọi người đang chờ.” Rồi anh nhanh chân đi trước vượt xa Lâm, anh không muốn tiếp tục một mình với cô thế này, hai tháng qua anh đã cố gắng kiềm chế bản thân mình, lần này nếu Tứ không nài nỉ anh về, anh cũng không muốn quay lại chỗ đau thương này và không muốn gặp lại cô.

Lâm Lâm hét lớn: “Lý Tuấn Kiệt, anh đứng lại cho tôi.” Lâm chạy tới chặn trước mặt Kiệt, đá mạnh vào chân anh.

“Á, cô...làm gì vậy?” Kiệt buông hai túi bia xuống đất, tay ôm chân. “Đau lắm đó.” Lâm không nói gì chỉ nhìn thẳng vào mắt Kiệt, hai mắt cô long lanh, ở khóe mắt chợt xuất hiện giọt nước, rồi từ từ trào ra lăn dài trên má. Kiệt nhìn cô cảm thấy đau xót.

"Hai tháng qua, anh bỏ đi không nói lời nào, lúc trở về anh chỉ nói được có thế thôi sao." Lâm chợt hạ giọng, trong giọng nói của cô có chút hờn giận. Kiệt chỉ đứng lặng yên nhìn cô. "Hai tháng qua tôi phải luôn tự động viên bản thân, cố trở lại là một cô gái vui vẻ thường ngày, nhưng tôi..." Cô vừa nói vừa thút thít, lấy tay gạt nước mắt trên mặt.

Tim Kiệt như thắt lại, anh rất muốn giơ tay lên lau đi những gịot nước mắt đó nhưng rồi anh vẫn không thể làm, chỉ vừa nãy thôi, người bạn thân nhất của anh đã cầu hôn cô gái mà anh yêu nhất, và giờ đây, cô gái này lại khóc trước mặt anh, anh phải làm sao đây, giang tay ôm cô ấy, giành cô ấy từ tay bạn mình sao trong đúng ngày hôm nay sao.

"Tôi đi hơi gấp, không kịp chào ai, công việc bận quá nên cũng không liên lạc mọi nguời, lần này thằng Tứ nó gọi qua nói là có chuyện quan trọng, nói tôi không về nó sẽ không thể cho tôi, sẵn công ty cũng có việc ở đây nên tôi mới sắp xếp thời gian, vài ngày nữa tôi lại bay đi Mỹ rồi…”Kiệt dừng một lúc nhìn Lâm rồi nói tiếp. “Tóm lại, chúc mừng hai nguời nhé, khi nào chọn được ngày thì thông báo cho tôi biết, tôi nhất định sẽ về tham dự…"

Vẻ mặt tỏ vẻ cố hờ hững của Kiệt khiến Lâm vô cùng tức giận: "Tôi cũng không biết vì sao mình lại khóc, lại nói với anh những lời này nữa, đúng thật là ngốc…Tôi sẽ không suy nghĩ gì nữa…Cám ơn lời chúc phúc của anh, chúng tôi nhất định sẽ gửi thiệp cho anh, mà không, nhất định sẽ mời anh và cô tiểu Mẫn gì đó làm rễ phụ và dâu phụ. Lúc đó nhớ trở về, với lại khi nào anh làm đám cưới nhớ đừng quên tôi với Tứ." Lâm quay mặt đi lấy tay lau sạch những gịot nước mắt. "Về thôi, mọi nguời đang chờ."

Lấy hết can đảm hỏi Kiệt những câu hỏi tế nhị này, tuy nó không trực tiếp thể hiện là cô có tình cảm với anh, nhưng người nào nghe cũng sẽ đoán ra được những gì cô muốn nói, nhưng phản ứng của Kiệt như vậy khiến cô không còn chút can đảm nào, không còn chút cố gắng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.