Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 140: Chương 140: Chương 134




“Đi tắm đi.” Một cái áo tắm màu trắng bị ném qua đây.

Ngay lập tức tôi lùi lại hai bước, áo tắm liền rơi trên mặt đất.

”Không tắm hay là không mặc?” Đuôi lông mày của Âm Hạng Thiên hơi nhíu lại, khóe môi cười như không cười kia làm cho tôi nhớ tới nụ cười của con sói xám lớn, không, đây cũng rõ ràng là sói mà!

”Tôi muốn về nhà!”

Anh nhặt áo tắm lên, cưỡng ép nhét vào lòng tôi, sau đó lại giống như một Undead* lừa gạt một Lolita, xoa đầu tôi, nói: “Ở một tuần rồi đi.”

*Undead: đây là một thuật ngữ mạng để nói về một số nghĩa sau:

Đầu tiên, tuổi có thể đóng vai trò chơi “Bác” là tiêu đề của những người đàn ông (khoảng 35 tuổi), được cho là hành vi kỳ quái hơn.

Thứ hai, nó cũng tương tự như các biến thái của người đàn ông trung niên.

Thứ ba, như các cô bé, cô có một sự quan tâm đặc biệt trong con người cũ.

Thứ tư, việc giải thích mới nhất, những người lớn tuổi hoặc trông trưởng thành và người đàn ông hài hước, hạn kê zombie thường sử dụng sự hài hước để gọi nhóm người này (Lưu ý: Đối với loại này của nam giới trưởng thành với cô gái thiếu kinh nghiệm cao gây chết người).

Ở trong đoạn này chỉ Âm Hạng Thiên giống như những người đàn ông này thích đùa giỡn những bé gái, đây chỉ là một cách ví dụ.

Thiếu chút nữa tôi đã bị tê liệt lại: “Anh đang nói đùa sao? !”

”Buồn cười không?”

Tôi cố hết sức lắc đầu.

”Tất nhiên là không buồn cười rồi, bởi vì đây không phải là nói giỡn.” Ánh mắt của anh vừa gian tà lại vừa nhục dục, chỉ cần đôi mắt sói rộn rực kia, tôi đã có thể kết luận, ở đây một tuần, nhất định sẽ thảm hại hơn so với chết!

”Tôi muốn về nhà!” Đều nói nguy hiểm là chài khóa mở ra trí khôn, nhưng mà, đối mặt với nguy cơ trước mắt, tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh run, trừ việc nói bốn chữ không còn chút sức sống này, vẫn không biết phải nói điều gì. Dĩ nhiên, tôi không cho rằng mình có thể dùng lời nói để thuyết phục anh, cho nên, thừa cơ chạy trốn mới là vương đạo!

”Đi tắm đi, đừng để anh phải nói lại.” Đáy mắt của anh hiện lên sự uy hiếp.

Đâu có con thỏ nào tắm rửa để chờ sắc lang lại ăn chứ? Tôi cũng không có ngu ngốc!

”Được, tôi đi tắm.” Trên miệng tôi nói như vậy, nhưng lại dùng tốc độ thật nhanh chùm áo tắm lên đầu anh, rồi sau đó quay người bỏ chạy.

”Không ăn đánh không nhớ mà!” Trong lúc anh mắng tôi, một cái móng vuốt sói giống như kìm đè sau cổ tôi, ép tôi đi vào phòng tắm. Mở vòi nước lên, hai người đều ướt sũng.

Tôi vừa nóng vừa giận, mất khống chế kêu lên: “Lúc nào cũng khi dễ tôi! Cứ khi dễ tôi! Tôi đã không còn yêu anh, cũng không chọc giận anh, vì sao lại không chịu buông tha cho tôi?”

Vẻ mặt anh mềm nhũn, ôm tôi vào trong lòng: “Bởi vì anh không bỏ được, em đã xâm nhập quá sâu rồi, đã trở thành một tồn tại như lẽ đương nhiên, anh không có cách nào tưởng tượng cũng không có cách nào sống cuộc sống không có em. Bất luận việc chúng ta bắt đầu cũng không phải do tình yêu, nhưng nó đã biến thành như vậy rồi.”

Hơi lạnh của nước như một sọi tơ tưới lên khối đất đai uất ức trong lòng tôi, tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không khống chế được, tiếng nước chảy và tiếng đè nén nghẹn ngào của tôi quấn quít lại cùng nhau, lại giống như rả rích.

Một bên anh hôn lên má tôi lau đi giọt nước mắt, một bên thì nhẹ giọng sám hối: “Anh sai rồi, tất cả mọi người đều rõ ràng, chỉ có bản thân anh không hiểu. Nói tới chịu trách nhiệm, em mới là người mà anh nên gánh vác trách nhiệm nhất.

Đừng không yêu anh, đừng cố gắng rời đi nữa, anh sẽ không làm tổn thương em nữa.”

Tôi quật cường lau chùi sạch nước mắt, oán giận quát: “Anh không pahir là trung tâm thế giới, tôi sẽ không vì một lựa chọn của anh mà nghe theo. Anh nghĩ thông thì có ích gì chứ? Tôi vẫn chưa nghĩ thông đâu, Nhiễm Du cũng chưa có thông đâu. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Bởi vì trong lúc hô hấp bị vòi sen hắt nước vào, tôi ho dữ dội.

Anh tắt vòi nước, vỗ lưng để tôi thuận khí: “Đừng lo lắng những chuyện đó, anh sẽ xử lý tốt .”

”Tôi lo lắng cho bản thân tôi!” Tôi ho khan tới mức mặt đỏ tới mang tai, tôi trừng mắt.

”Em có thể lo lắng, nhưng mà, không được phản kháng.” Ánh mắt của anh khẽ biến, cánh tay bao lại, ôm tôi vào trong ngực, một tay khác lại xâm nhập vào trong áo tôi.

Tôi ngạc nhiên trợn to hai mắt, kéo móng vuốt sói ăn ở xấu kia đẩy ra ngoài. Lại nói, cái đầu kia là kiểu đầu gì vậy? Tâm trạng thay đổi nhanh như vậy! Vừa rồi vẫn còn đang sám hối mà, mới một lát thì tinh trùng lên não rồi à! Chẳng lẽ anh cho rằng phương thức này có thể giải quyết được vấn đề sao? !

”Em ói hai lần rồi, chắc bây giờ không ói nữa đâu nhỉ?” Đáy mắt của anh đã bị tình dục chiếu rọi nên trở nên có chút mê ly, nhưng mà, lời của anh lại làm cho tôi cảm giác như bị sét đánh. Thì ra chờ tôi ở đây, thì ra, làm sao anh có thể để ý chuyện lần đó được, thì ra . . . . . . Mẹ nó, không đúng, tôi nghĩ những chuyện này làm gì chứ? Trước mắt, tôi phải thoát khỏi tên sắc lang này mới đúng! Nhưng vấn đề là, tôi phải trốn thế nào? ! Sự phản kháng của tôi đối với anh quá tầm thường rồi, cứng đối cứng khẳng định không được, bằng không, giả bộ đáng thương được không?

Nghĩ như vậy, tôi cứng rắn ngăn cản kích thích muốn bẻ gẩy cái móng vuốt sói kia, cố gắng tiết ra nước mắt, cũng không để cho nó rơi xuống: “Tôi bị bao tử đau.”

Anh hơi sững sờ, khóe môi nâng lên một độ cong phóng túng “Không cần giả vờ với anh, anh không để mình bị mắc lừa đâu!”

Bị nhìn thấu rồi, tôi thẹn quá hóa giận, phất tay tát một cái, động tác của anh thật nhanh, hơi nghiêng đầu liền né được. Chỉ là, anh hơi nghiêng đầu, cái móng vuốt chết tiệt kia vẫn ở trong áo tôi, vốn chỉ là từ từ chuyển động dọc theo áo lót, tôi đưa tay đánh anh, bỗng nhiên anh đẩy nội y của tôi, tay cầm chỗ mềm mại, vô cùng cám dỗ.

Phản ứng sinh lý làm cho thân thể tôi hết sức thành thật ấm lên, tôi không kịp che miệng lại, liền thốt ra một tiếng ưm.

Tôi vừa thẹn vừa giận, hai mắt đỏ ngầu, mắng: “Anh là tên khốn kiếp! Sắc lang, tôi nguyền rủa anh. . . . . .”

Đôi môi ấm áp cứng rắn chặn miệng của tôi lại, đầu lưỡi của anh mang theo hương vị nhàn nhạt của rượu đỏ. Một nụ hôn vừa sâu lại kéo dài làm cho tôi cảm thấy có chút mờ mịt, đáy mắtsương mù và bên má hơi hồng lên làm cho tâm trạng của anh tốt lên.

Anh kéo nhẹ lấy eo tôi, trong giọng nói lộ ra một chút hài lòng cùng với cảm giác như trút được gánh nặng: “Anh bị em lừa rôi, em còn yêu anh, đúng không?”

Tôi giống như bị người ta giáng cho một cái tát, đột nhiên bừng tỉnh, sau đó thì xấu hổ quát: “Hừ! Đừng tự luyến, tôi không thích anh! Đây là phản ứng sinh lý, phản ứng sinh lý có hiểu không hả? Đây không phải là điều mà ý chí có thể khống chế.”

”Việc anh giỏi nhất là không chế miệng em.” Anh cười tà ác, bàn tay chạy trên quần áo tôi linh hoạt giống như một con rắn trơn ướt. Kỹ thuật cỡi áo còn lợi hại hơn, rõ ràng vải vóc ẩm ướt dính chặt người, vào trong tay anh ta lại thật nguy hiểm. Không bao lâu, áo sơ mi viền ren của tôi đã bị xé rách.

Không hề báo động trước, ánh mắt oán độc của Nhiễm Du xâm nhập vào đầu óc tôi, giống như bị sét đánh, ý thức vừa rồi còn hơi có sương mù lập tức tỉnh táo lại.

”Buông tôi ra! Đừng đụng vào tôi! Tôi không muốn!” Tôi không có chút tiền đồ nào khóc lên, thật ra thì, tôi càng muốn đá vào con cháu của Âm Hạng Thiên, nhưng mà, tôi lại không có năng lực đó nhỉ?

Anh giống như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, khàn giọng nói: “Đừng ầm ĩ, anh đã ăn chay mấy tháng rồi.”

Lời nói nhẹ nhàng rơi vào tai tôi, lại dẫn tới việc tôi trầm tư, lời này của anh có ý gì? Chẳng lẽ. . . . . .

”Ưmh!” Anh không hề báo trước mà đánh bất ngờ, làm vấn đề tôi đang suy nghĩ bị cắt đứt.

”Anh là tên khốn kiếp!” Nước mắt tôi lượn quanh như lên án.

Anh nở nụ cười khàn khàn, xoay tay lại khẽ bóp, vòi hoa sen lại làm việc lần thứ hai, độ ấm của nước lần này hơi cao, chỉ trogn chốc lát đã tràn ngập sương mù. . . . . .

Trước kia “”này nọ í é í é”” thì rất ít khi anh nói chuyện, nhưng hôm nay lại giống như biến thành một người khác, dĩ nhiên, lời anh nói cũng không phải là lời tâm tình gì, mà chỉ là giải thích một chuyện.

Anh nói: lần uống say kia, anh tuyệt đối không phải cố ý làm tôi tổn thương. Ý ngoài lời: bây giờ anh đang đền bù, mặc dù cách thức có chút đặc biệt, nhưng mà, không cho phép dị nghị.

Anh nói: trừ đêm uống rượu say kia, anh cũng không có chạm vào Nhiễm Du nữa. Ý ngoài lời là: em đừng ngại đông ngại tây, ngoan ngoãn phối hợp mới là vương đạo, làm gia nóng nảy, sẽ cho em chịu đủ đấy!

Anh nói: vì sao em giống như chưa thỏa mãn dục vọng vậy? Ý ngoài lời. . . . . . Mẹ nó, còn dấu cái mông đó! Tôi đã bị anh nhào nặn hết rồi, lắp ráp một lần nữa, thể hiện rõ là nói dối!

Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm làm cho thế giới của tôi trở nên mông lung, thế giới của anh sôi trào, đợi mọi thứ bình ổn lại, cổ họng của tôi khàn khàn, mắt hồng hồng, mà trên bả vai của anh thì không biết nhiều hơn bao nhiêu dấu răng. Nhưng anh thì một chút cũng không tức giận, còn cười xấu xa, nói “Thì ra em cũng muốn ăn thịt.”

”Tôi ước gì có răng sói, cắt đứt cổ họng anh từ lâu rồi!” Tôi cực kỳ xấu hổ đẩy anh ra, anh cũng thuận thế đứng dậy, xả một bồn nước nóng, ôm tôi vào, rồi sau đó, bản thân mình thì tùy tiện tắm rửa, không che không giấu gì đi ra khỏi phòng tắm, lúc quay lại thì đã mặc áo tắm vào, còn mang vào cho tôi một bộ khô ráo.

”Sao lại là quần áo của anh?”

Anh vớt tôi từ nước lên, giống như người chăm sóc cho trẻ sơ sinh lau nước ở trên người tôi, rồi sau đó, dùng áo sơ mi của anh bọc tôi lại, một bên thì cài nút một bên răn dạy tôi đang trốn tới trốn lui: “Trong phòng chỉ có hai bộ áo tắm, lại làm ướt một cái, em không mặc áo của anh thì mặc gì? Muốn trần truồng sao?”

”Tôi thích trần truồng đó, ai cần anh lo?” Tôi bực mình, nói.

Tay anh dừng lại, sau đó bắt đầu cởi nút áo.

Tôi bực tứcđẩy anh “Đồ lưu manh!”

”Lưu manh cũng là em bảo? Lại nói, anh thích anh lưu manh! Không cần em phải nhắc nhở anh. Anh nói cho em biết rõ ràng, trong khoảng thời gian này anh bị em chọc tức không ít, đừng tưởng rằng lên giường. . . . . . ôi ai. . . . . Nói chuyện một chút ở trong phòng tắm thì xong, anh còn có cả một quyển sổ sách để giúp nhào lộn đấy.” Giọng điệu của anh rất khác, nhưng cũng rất dịu dàng, đúng lúc ánh sáng bên ngoài phòng tắm chiếu lên gương mặt anh, làm cho đôi lông mi dài dài của anh tạo nên hai bóng râm nhỏ. Tóc đen ướt át, đôi mắt thâm thúy cực kỳ nhu hòa, khuôn mặt thứ hai của anh, cũng chính là cái móng vuốt sói kia, xinh đẹp thon dài, khớp xương rõ ràng, giờ phút này đang kiên nhẫn dịu dàng cài nút áo.

Thật ra, người đàn ông này cũng có một mặt dịu dàng, chỉ là, sự dịu dàng này luôn chợt lóe rồi biến mất, nhanh tới mức làm cho người ta không bắt được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.