Ông trời có mắt,
không tới 20 phút thì chúng tôi đã đi từ phòng tắm ra, trước đó anh đã
làm gì? Đừng suy nghĩ không trong sáng, anh chỉ sám hối một đoạn với
tôi. Trái lại, bây giờ anh đang làm cái gì? Không sai, anh đang nói xấu
tôi, phê phán tôi, còn cấu véo mặt tôi!
Tội danh thứ nhất: Nhiễm
Du tới tìm tôi mà tôi không nói một tiếng, một câu tranh thủ cho mình
cũng không nói, giội cà phê liền bỏ chạy. Rất không coi trọng anh!
Tội danh thứ hai: anh đi Đại Liên tìm tôi, tôi lại “lêu lổng” với học trưởng, rất không coi trong anh!
Tội danh thứ ba: “Lêu lổng” xong rồi, tôi còn phủi mông chạy lấy người, làm anh phí tâm phí sức bắt tôi về. Rất không coi trọng anh!
Tội danh thứ tư là: khi anh “đau khổ cay đắng” tìm được tôi, tôi lại đối xử lạnh lùng với anh.
Sau đó là điều thứ năm, điều thứ sáu, điều thứ bảy. . . . . . Từ những điều lẻ tổng kết lại thì tôi thành một đứa tổ tông tội, hơn nữa, mỗi một tội trạngsau khi thẩm phán xong đều kết luận nên phạt!
Anh ngang ngược, không phân rõ trái phải, điểm này tôi đã biết từ lâu.
Anh bá đạo xấu xa, bởi vì nghĩ chỉ có cướp đoạt mới nhận được, điểm tình cảm này tôi cũng biết.
Nhưng mà mọi việc cũng có cái giới hạn đúng không? Phải biết rằng, con thỏ
nóng nảy cũng sẽ cắn người . Huống chi, tôi chưa từng nói, tôi tha thứ
cho anh. Nhưng mà, anh hoàn toàn mặc kệ, cứ tự nhiên thực hành trừng
phạt.
Phạt như thế nào? ! Điều này còn phải hỏi sao? Tất nhiên alf dùng sức lực đè ép và cộng thêm những lời nói độc hại!
Đáng chết là thể lực của người sói tốt vô cùng, anh có thể đè ép tôi cho tới khi tôi ngủ, sau đó lại đè cho tôi tỉnh, trong lúc đó không hề có thời
gian nghỉ, người ta một người làm theo cực kỳ cao hứng!
Nếu như,
tôi nói nếu như, tôi có thể đi ra khỏi phòng này, tùy tiện kéo người đi
đường nói, tôi bị cường bạo, người nọ nhất định xông thẳng tới cục cảnh
sát, tuyệt đối sẽ không hoài nghi tôi đang nói láo, bởi vì nhìn tôi thực sự rất thảm hại.
”Sẽ chết người đó!” Đếm không được đây là lần
thứ mấy tôi bị đè ép, tôi khóc lóc than thở lên án “Anh nghĩ Tinh tẫn
nhân vong là chuyện của anh, đừng lôi kéo tôi xuống địa ngục cùng anh
được không?”
”Em không cần lo lắng chuyện này, người sói thì
không có lo lắng về phương diện này.” Nhìn cái bộ dáng đắc ý kia, thật
giống như tôi đang khen anh vậy đó.
”Tôi đang lo lắng cho bản thân tôi!” Tôi vén tay áo, nâng lên cổ: “Anh nhìn xem, có giống những chấm đỏ mụn nhọt không hả?”
Anh nhíu mày, chán gét: “Đừng có nói ghê tởm như vậy.”
”Tôi đang nói sự thật!” Lòng tôi tràn đầy oán hận tiếp tục tăng thêm ủy
khuất: “Đừng như vậy, thật sự là tôi chịu không nổi nữa mà.”
Anh thu móng vuốt sói lại, trầm ngâm trong giây lát, nói: “Vậy anh sẽ cố gắng hết sức nhẹ một chút.”
Tôi giận: “Anh là tên không kiếp không bằng cầm thú! Dù tôi có yêu trái bí đao, cũng sẽ không yêu anh!”
Anh hơi sững sờ, như có điều gì đó cần suy nghĩ, nói: “Xem ra, làm còn chưa đủ.”
Thiếu chút nữa tôi đã không thở nổi: “Đầu anh bị tinh trùng nhét thành bông
vải rồi hả? Chẳng lẽ làm nhiều, tôi sẽ không so đo hiềm khích lúc trước
tiếp tục yêu anh sao? Anh cứ xuân thu đại mộng đi!”
”Bách Khả!” Anh êm áikêu tôi, đáy mắt lại giống như có ánh lửa bắt đầu khởi động.
Tôi không có tiền đồrụt cổ một cái, nhưng giọng nói vẫn cường ngạnh như cũ: “Tôi nói sự thật mà!”
”Em nói chuyện thật không lọt tai.” Bỗng nhiên anh cúi người, cắn bả vai tôi một cái.
Tôi đau tới mức nước mắt cũng rơi xuống, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu
thua: “Tôi sẽ không là người vết sẹo lành thì quên đau, trước kia anh đã nói sẽ không làm thương tổn tôi, kết quả thì sao? Không chỉ tặng cho
tôi một phần【 đại lễ xa hoa】, còn ép tôi làm tình nhân của anh.”
Anh nhẹ buông lỏng răng ra, ôm tôi vào trong lòng: “Đừng nói chuyện này nữa được không?”
”Không nói cũng không có nghĩa nó chưa trải qua, chúng ta không thể nào bởi vì Nhiễm Du rút khỏi mà quay trở lại lúc bắt đầu. Có một số việc không
phải làm ra vẻ không biết thì có thể bưng bít qua đi, huống chi, anh
cũng không có cách nào quên đi không phải sao? Buông tôi ra đi, để cho
chúng ta có thể yên lặng một chút, suy nghĩ về sau nên đi con đường
nào.” Tôi yên lặng cúi đầu, không muốn để cho anh nhìn thấy sợ sệt trong lòng và bi thương trong mắt tôi: “Nói không chừng. . . . . . Nói không
chừng sau khi trừ bỏ tất cả những nhân tố bên ngoài, có lẽ hai bên chúng ta cũng không phải thích hợp. . . . . .”
”Câm miệng!” Bỗng dưng
anh xiết chặt cánh tay tôi, giống như muốn hòa vào trong thân thể, giọng nói cũng mềm ra: “Đừng hướng chỗ xa mà đi, nếu như em không muốn quay
đầu lại, có thể đứng tại chỗ, anh sẽ đuổi theo em, anh không muốn chỉ
gặp thoáng qua, anh sẽ không để cho một mình em bước đi nữa.”
Tôi không biết làm sao đành thở dài: “Về nhà đi, chuyện sau này thì sau này hãy nói. Chúng ta đều là người lớn, trừ chuyện tình cảm ra, còn phải
quan tâm người nhà và công việc, anh không đi làm, anh cả với anh hai sẽ giết anh, tôi không đi làm, bệnh viện sẽ đuổi việc.”
Phen này hiểu được lấy tình cảm lay động lý trí, rốt cuộc cũng thuyết phục được anh, tiếc nuối chính là, không được hoàn toàn.
Sau khi rời khỏi khách sạn, anh dẫn tôi lại khu nhà trọ Huệ Nam, tôi khó
chịu, anh gọi điện thoại cho bà nội. Tiếng trách mắng của bà nội vô cùng lớn, anh không thể không giơ điện thoại cách tai một mét.
Sau khi bà nội mắng một hàng thật dài, thở hổn hểnra lệnh: “ Đưa người về cho bà!”
Âm Hạng Thiên cũng rất thống khoái, gọn gàng linh hoạt trả lời: “Không thể nào!”
”Con sói con kia, ôi. . . . . . Trái tim của bà.”
Tôi giành lấy điện thoại di động, hấp tấp nói: “Bà nội ngài đừng tức giận,
mau kêu chị Lưu lấy thuốc đi, cháu về ngay lập tức. . . . . .”
Tôi còn chưa nói hết, điện thoại di động đã bị Âm Hạng Thiên lấy lại, ngữ
điệu của anh bình thường: “Bà nội, đừng đóng kịch nữa, trái tim của bà
giống như cô gái nhỏ, qua 350 năm cũng không thành vấn đề.”
”Bà cũng không phải lão yêu quái!” Bà nội tức giận, nói.
Âm Hạng Thiên buột miệng cười: “Ngài là Thái hậu, cái chủng loại Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế đó....”
”Đừng có lải nhải với bà, mau đưa Bách Khả về, bằng không bà sẽ cho người qua đó.”
”Cho đi, cháu chờ.” Dứt lời, Âm Hạng Thiên cúp điện thoại di động ngay.
”Thả tôi đi đi, bằng không chờ tới lúc bà nội cho người tới, nhà anh cũng sẽ bị rối loạn cả lên.”
”Không phải là nhà của anh! Là nhà của chúng ta!” Với việc này anh rất cố
chấp, giống như làm như vậy thì khoảng cách của hai người sẽ gần hơn.
Tầm mắt của tôi quét qua phòng khách rộng rãi thoáng mát, nở nụ cười chát
chát: “Nếu như nơi này thật sự là nhà của tôi, vậy nó sẽ không có bộ
dạng này.”
”Có ý gì?” Anh kinh ngạc lại mờ mịt.
”Tôi nên
nói anh quá tự phụ hay anh quá sơ ý đây? Ai lại nguyện ý ở trong tổ ấm
mà bạn trai mình và bạn gái trước đây của anh ta từng ân ái chứ?” Trước
kia, tôi sợ làm ảnh hưởng tới không khí trong nhà, sợ anh bởi vì chút
chuyện nhỏ này mà không vui, chỉ có thể để những lời nói này ở trong
lòng, bây giờ, tôi không muốn phải cẩn thận từng li từng tí như vậy nữa.
Vị triết học gia nào đó từng nói: vô luận một người thiện lương bao nhiêu
vô tư bao nhiêu, đặt ở vị trí đầu tiên cũng phải là chính mình, bởi vì
không có mình, tất cả những cái khác đều là số lẻ.
Tôi đã từng
quá để ý cảm thụ của Âm Hạng thiên, nói cách khác, tôi đã không yêu bản
thân mình, nếu như sau này còn có thể yêu, bất kể đối tượng là ai, tôi
cũng sẽ yêu ít đi một chút. Như vậy cho dù có bị thương, cũng sẽ tương
đối nhẹ, mà không phải là vết thương đau thấu xương nữa.
”Tại sao không nói ra sớm một chút?” Anh vuốt tóc của tôi, thì thầm.
”Nói cho anh biết sớm hơn, anh chỉ cảm thấy tôi đang gây chuyện. Thôi, đã
qua, không nói cái này nữa.” Tôi bả qua đề tài này, nói tiếp: “Anh không tính thả tôi đi sao?”
Anh lắc đầu không một chút do dự.
”Vậy cũng tốt, tôi đi nghỉ ngơi trước một chút. Chờ các anh đánh xong, tôi sẽ xuất hiện.”
Chủ nhân nhà họ Âm đều là người không bạo lực không hợp tác, người bà nội
phái tới khẳng định không phải tới để làm thuyết khách. Dự đoán sẽ đánh
nhau, sự thật là sau một giờ tôi rời khỏi phòng khách, bà nội phái năm
người tới , Thiên Vũ Thiên Hoa cũng trong số đó, tiếc nuối chính là, năm người này tuy cường tráng nhưng chỉ là người bình thường, đánh nhau với người sói liền không có ưu thế. Đánh nhau khoảng 10 phút, năm người đều bị thương, mọi nơi trong phòng khách bình yên.
Âm Hạng Thiên
đóng sầm cửa phòng, ngoái đầu nhìn lại nói: “Muốn thừa dịp chạy trốn
sao? Thật đáng tiếc, em đã bỏ qua cơ hội. . . . . . A, không, phải nói,
em vẫn luôn không có cơ hội nào.”
Tôi từ trong khúc quanh của hành lang lộ ra nữa người: “Đừng đắc ý, vẫn có thể bà nội sẽ phái thêm người tới.”
Anh nhấc chân bước qua mảnh kiếng bể trên đất, kéo người đang víu lấy vách
tường là tôi vào trong lòng: “Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của em, anh liền
không nhịn được mà nghĩ muốn em.” Tiếng anh khàn khàn thì thầm bên tai
tôi, hô hấp nóng bỏng lướt qua vành tai nhạy cảm của tôi, tôi nhẫn nhịn
không được mà run rẩy.
”Sắc lang, mau buông tôi ra.” Tôi đẩy lồng ngực của anh khước từ.
Anh cười cười hôn lỗ tai tôi, lúc này mới thả lỏng ra cánh tay: “Chúng ta chuyển nhà.”
”Hả? !” Tay đang gãi tai dừng lại, tôi sững sờ nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
”Chuyển nhà.” Anh cười nhắc lại, ở một đống lộn xộn tìm lấy điện thoại di động, bước đi thong thả đến ban công gọi điện thoại. Ánh đèn ban công mù mịt, chiếu lên người anh, phác họa một hình ảnh xinh đẹp.
Bỗng nhiên
tôi nhớ tới lúc ở khách sạn anh đã nói: nếu như em không muốn quay đầu
lại, thì hãy đứng tại chỗ, anh sẽ đuổi theo em. Anh không muốn chỉ gặp
thoáng qua nhau, sẽ không để cho em bước đi một mình.
Lúc ấy tôi
không nghĩ nhiều, bây giờ suy nghĩ một chút, mới ý thức được, anh với
thái độ trước kia khác nhau, mặc dù vẫn bá đạo như cũ, nhưng mà, anh
đang cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Anh không yêu cầu tôi
trở lại điểm bắt đầu, có lẽ, anh cũng hiểu được chúng tôi không thể quay lại điểm bắt đầu, cho nên, cần thiết có một quãng đã làm tổn thương
tôi, con đường làm anh hối hận mới có thể bắt đầu một lần nữa.