Edit: Phạm Mai
Giống như cảm giác được ánh mắt của tôi, người đàn ông đang đứng chỗ ban công xoay người, nhìn tôi vẫy tay, muốn tôi đi qua.
Tôi hơi chần chừ, chầm rì rì đi tới, anh cúp điện thoại, nói với tôi: “Đã
sắp xếp xong xuôi rồi, thu dọn những đồ em muốn một chút, không
muốnthì không cần phải quan tâm.”
”Sau này hãy nói đi.”
”Mệt mỏi à? Không muốn chuyển hôm nay sao?”
Tôi lắc đầu một cái, chăm chú nhìn đôi mắt sáng chói như sao kia, nói: “Kể chuyện xưa cho anh nghe.”
Anh trầm mặc giây lát, một lúc sau nhíu chặt lông mi nhìn sán nhà, một lúc
thì lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, cuối cùng nói: “Anh không muốn nghe.”
”Vậy thì thôi.” Nói xong tôi đi lại phòng khách, càng nhìn càng thấy những
cái bình hoa bể nát kia thật chướng mắt, vì vậy bắt tay vào thu dọn lại.
Đại khái qua một phút đồng hồ, một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu của tôi: “Nói đi.”
Tôi ngoái đầu lại nhìn anh, không biết nên khóc hay nên cười, nhìn vẻ mặt
kia một chút, giống như có người dùng súng buộc anh phải nghe vậy. Thật
ra thì, tôi chỉ chợt nhớ tới chuyện xưa nhỏ làm người ta phải nghiền
ngẫm lại suy nghĩ thâm sâu này, cũng không phải là không nói không được. Nhưng khó có khi anh thỏa hiệp một lần, cho nên, tôi kể cho anh nghe.
Câu chuyện xưa là khi tôi nhìn thấy một cái thiệp mời trên diễn đàn, tên là 《 khi tình yêu chỉ còn 100 bước 》--
Khi tình yêu chỉ còn 100 bước, tôi và anh quay lưng về nhau rồi bắt đầu đi
về phía trước, chúng tôi không biết, khi chúng tôi đi tới bước thứ 100
rồi quay đầu nhìn lại, nếu như vẫn còn có thể thấy nhau, chúng tôi sẽ
quên hết tất cả mọi việc không vui vẻ trước đây, bắt đầu một lần nữa,
nếu như không nhìn thấy nhau, hãy tiếp tục đi, vĩnh viễn đừng quay đầu
nhìn lại!
Lúc tôi đi bước đầu tiên, lại có một cảm giác bi thương tràn đầy trong đáy lòng; đường tình yêu của chúng tôi chỉ còn 99 bước!
Vì sao chúng tôi lại đi tới bước ngày hôm nay? Không lâu trước kia,
chúng tôi lại cùng bước chậm trong mưa, quần áo ướt cũng không cảm thấy
lạnh, không lâu trước kia, chúng tôi lại ở trong ngày tuyết lạnh lẽo thở ra khói ăn kem, khi mọi người quăng tới ánh mắt kinh dị, chúng tôi lại
cười ha ha.
Tôi đã đi 20 bước, còn anh thì sao? Rất muốn quay đầu lại nhìn anh, nhìn xem có phải anh cũng giống như tôi bước từng bước
khó khăn! Anh có còn nhớ rõ? Lúc anh dạy tôi học máy vi tính, đã nói với tôi, lúc lập trình sẽ gặp phải một tình huống là “Chết tuần hoàn”, tiến vào thì không ra được, anh nói tình yêu của anh với tôi chính là chết
tuần hoàn, lúc ấy tôi rất cảm động.
Tôi đi được 50 bước thì có
một chú bán khoai nướng hỏi tôi có mua hay không, tôilắc đầu một cái,
chú ấy đẩy xe rời đi. Vì sao chú không thể nói thêm với tôi vài câu chứ? Như vậy thì tôi có thể dừng lại một chút, không cần đi tiếp nữa.
80 bước ở sau lưng tôi, có phải anh cũng đang nghĩ tới khoảng thời gian
không vui vẻ của chúng tôi trước đây không? Chúng tôi ngày ngày cải vã
vì những chuyện nhỏ, không biết tại sao, cuối cùng tôi cũng là người bật khóc, còn anh thì lòng rối như bòng bong, phiền não lo lắng. Sau đó,
chúng tôi đều vô cớ nói ra một số lời làm thương tổn lẫn nhau. Rốt cuộc
có một ngày anh nói với tôi:“Chúng ta không thể tiếp tục như vậy được
nữa, nếu không đều sẽ bị hành hạ chết, tách ra đi!”
99 bước, tôi
khó khăn nâng bước chân nặng nề, chậm chạp không muốn để xuống, tôi sợ
sau khi để chân xuống quay lại thì không nhìn thấy anh nữa; tôi sợ sau
khi để chân xuống thì vĩnh viễn sẽ mất đi anh; tôi sợ sau khi để chân
xuống thì sẽ không còn hạnh phúc có thể nói nữa; tôi sợ. . . . . . Rốt
cuộc chân cũng để xuống, nước mắt cũng chảy theo gò má, tôi không muốn
quay đầu lại, cũng không mong muốn quay đầu lại, tôi không thể khống chế được mình, ngồi xổm người xuống khóc rống lên. Đột nhiên, một đôi tay
ấm áp ôm lấy hai vai của tôi, tôi quay đầu lại, thấy được anh, thấy được cặp mắt của anh tràn đầy sự tự trách và tình yêu nồng đậm.
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của tôi, dịu dàng nỉ non: “Kỳ thật anh vẫn đi phía sau em, một mực chờ em quay đầu nhìn lại.”
Nghe xong chuyện kể, Âm Hạng Thiên vẫn bình tĩnh nhìn tôi như cũ, giống như đang chờ đoạn sau.
”Kể xong rồi.” Tôi nói.
”Anh biết.”
”Vậy anh còn đang chờ điều gì?”
”Chờ em phân tích tình huống của chuyện, ám chỉ anh nên thả em đi.” Thì ra
anh vẫn ôm tâm tư này nghe tôi kể chuyện, khó trách lại không tình
nguyện.
”Tôi không muốn ám chỉ gì cả, chỉ là rất hâm mộ bọn họ mà thôi.” Tôi dọn nước mà bình hoa làm đổ trên ghế rồi sau đó lấy một
miếng đệm dựa khô ráo trên ghế sôfa, để trên sàn nhà đã được dọn dẹp
sạch, ôm đầu gối ngồi xuống, khi anh nhìn chăm chú tôi đầy nghi ngờ,
cười cười giải thích: “Vấn đề tình cảm của bọn họ rất cuộc sống hóa, chỉ có tranh cãi nhỏ ồn ào nhỏ, không có phải trái rõ ràng, không có sự can thiệp của người khác, không nhắc tới nguyên tắc, quay đầu lại cũng
không khó. Trái lại chúng ta, một trốn một đuổi theo, dây dưa quấn quít
đến bây giờ, đả thương người khác, cũng bị thương bản thân mình.”
Anh vươn tay, xách tôi giống như một con gà, ném tôi vào phòng ngủ: “Dọn dẹp hành lý đi, đừng suy nghĩ lung tung!”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, Âm Tam Nhi chính là Âm Tam Nhi, bất
kể chuyện trước kia đặc sắc tới mức nào, thực tế lại vướng mắc rối loạn
bao nhiêu, anh chú ý nhất vẫn là anh phải bắt được. Đối mặt một người
như vậy, tôi ám chỉ điều gì thì có quan trọng sao? !
Nơi Âm Hạng
Thiên sắp xếp là khu gần ngoại ô, muốn về đại trạch cần phải đi qua nội
thành, đi tìm Âm Nhị Nhi cần phải đi qua nội thành, đi tìm anh cả thì đi qua nữa nội thành, nói đơn giản, chỗ này chính là một cái đảo tứ cố vô
thân.
Nhưng mà, chỗ này cũng không hề xa lạ với tôi, hai ngày trước tôi đã tới đây rồi.
”Âm Hạng Thiên.”
”Hả?” Người đàn ông đang tìm cái gì đó, lấy một chìa khóa kim loại lấp lánh từ dưới nệm ở cửa lên.
”Phòng này là của ai vậy?”
”Tôi.”
”Anh mua lúc nào vậy?”
”Lúc em dọn dẹp hành lý.”
Tôi kinh ngạc vì hiệu suất của anh, nhưng nhiều hơn là sự nghi ngờ: “Ai bán cho anh hả?”
”Bạn của Hạng Kình.”
Chân tướng rõ ràng rồi! Tôi đã nói là Âm Hạng Thiên sẽ không tới mức chạy
qua nội thành vượt qua ngõ hẻm chạy tới đây làm hàng xóm với Nhiễm Nhiễm mà. Thì ra là là vị vương tử thích xem náo nhiệt giở trò quỷ, không thể không bội phục Âm Nhị Nhi, có thể trong thời gian ngắn như vậy lấy được phòng ốc này. Thật không hỗ danh là yêu nghiệt trăm năm khó gặp mà!
Chỗ này cực kỳ giống với nhà cách vách của Nhiễm Nhiễm, lắp đặt thiết bị
theo phong cách Châu Âu trong khiêm tốn lại lộ ra sự xa hoa, đồ gia dụng trong nhà đầy đủ mọi thứ.
Sofa lớn màu đỏ tím kia nhìn rất thoải mái, trong lòng tôi nghĩ như vậy, thân thể đã hành động nhanh hơn rồi.
Từ lúc chúng tôi rời khỏi khách sạn, tôi cũng chưa ăn gì cả. Sau khi đến
khu nhà ở Huệ Nam không bao lâu, thì bắt đầu dọn dẹp hành lý, mặc dù,
anh nói thích thì lấy, không thích thì không cần thiết. Nhưng mà, những
thứ đó đều là đồ tốt, mặc dù không phải tiêu tiền của tôi, nhưng vứt thì cũng rất lãng phí. Anh đông kiếm tây thu thì đồ đạc càng ngày càng
nhiều đành kêu công ty chuyển nhà ở, sau đó mang theo hành lý quần áo
đơn giản đến đây trước với tôi. Ngựa đi một đường không nghỉ, tôi mệt
tới mức đầu ngón tay cũng không muốn đụng.
Âm Hạng Thiên để rương hành lý xuống, kéo tôi đang nằm trên sofa, cười khanh khách, hỏi: “Thích không?”
”Rất tốt, chỉ là, quan trọng nhất vẫn là anh thích, tôi cũng không ở lâu,
chờ bà nội đi tìm . . . . . .” Thấy sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo, tôi
mệt mỏi cười: “Tôi hơi đói, anh thì sao?”
Tôi không muốn tranh
luận gì cả, càng không muốn khơi lên lửa giận của anh, nhưng mà, tôi
thức thời đổi chủ đề cũng không hề lấy được mảy may sự tha thứ nào, anh
vẫn còn tức giận.
”Bách Khả, em nghe kỹ cho anh, từ nay về sau,
anh ở đâu em ở đó, nếu như không muốn anh trói em lại cả ngày, thì em
thành thật chờ ở đây cho anh!” Nói xong lời này, anh mặt lạnh đi ra
ngoài.
Đứng trước một người đàn ông như vậy, bản thân mình lại
bốc đồng làm người ta đau đầu, thật sự tôi không biết cuộc sống sau này
sẽ thành dạng gì nữa, những điều trải qua không vui trước kia cũng không phải là mơ, chúng tôi không thể nào làm những điều đó biến mất, bắt đầu lại từ đầu nữa.