Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 57: Chương 57




Bà nội đã từng nói, thành phố D là vùng đất tập trung hậu duệ của người sói là bởi vì mối giao hảo rất tốt giữa tổ tông của Lạc gia, Nhiễm gia và Âm gia. Chỉ có điều, đó là chuyện rất nhiều năm trước kia rồi, hôm nay ba gia tộc phát triển không ngừng, nhưng tình cảm lại không bằng đời trước.

Nhiễm Du và Âm Tam Nhi là thanh mai trúc mã, nhưng Lạc Quân Dật lại rất chịu khó theo đuổi để làm cảm động trái tim mỹ nhân. Vốn đối với Nhiễm Du, Âm Tam Nhi cũng không có tình yêu nam nữ gì, chỉ cảm thấy người bạn mình chơi từ nhỏ đến lớn bị người khác mơ ước muốn cướp đi, vì vậy, sau đó dây dưa quấn quít không dứt.

Kẻ đến sau là tôi đây cùng với Nhiễm Du cũng không tính là quen thuộc, có gặp mặt mấy lần cũng đều là ở bữa tiệc hoặc là trên tiệc rượu, cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều.

Cô ấy luôn tạo cho người ta một cảm giác dịu dàng tinh tế, nên nhớ Âm Tam Nhi từng ở buổi lễ đính hôn của cô ấy cười nói, Nhiễm Du giống như Lâm Chí Linh, thật ra thì không phải vậy, Nhiễm Du đẹp dịu dàng, xinh đẹp hồn nhiên, loại cảm giác đó có mấy phần giống như Chu Tuệ Mẫn, lại còn là loại phụ nữ nổi bật trong các loại phụ nữ, bằng không, Âm Tam Nhi cùng Lạc Quân Dật cũng sẽ không giận đỏ mặt vì hồng nhan đúng không?

"Tiểu thư! Chị có nghe tôi nói gì không?" Người giúp việc Tiểu Tần chợt mở miệng, khiến tôi đây đang như đi vào cõi thần tiên bị kéo lại.

"Tôi nói không có, cô có thể đem quả Hồng nhét trong miệng tôi hay không?" Tôi cười liếc nhìn tay cô ta đang cầm quả Hồng, cảm thấy nó rất giống nét mặt chất phác của Tiểu Tần.

Tiểu Tần chu cái miệng nhỏ nhắn: "Tôi nào dám a?" Lời tuy như thế, nhưng nha đầu này cũng không dừng miệng lại, mà là nói nhỏ rất giận dữ: "Làm sao cô có thể để cho Tam Thiếu cùng con gái nhà họ Nhiễm đơn độc ở chung một chỗ chứ? Còn giúp bọn họ truyền lời mang thức uống, cô chính là chủ ở đây, chứ không phải là người giúp việc. Ôi chao! Cô ta coi mình như thiếu phu nhân, cô còn phối hợp như vậy, thật không biết nên nói cô thế nào nữa."

"Cô đã nói một tràng rồi." Tôi bật cười nói: "Nhiễm Du là khách, về tình về lý, tôi đều nên chiêu đãi cô ấy không phải sao?"

"Vậy cũng không thể đem bạn trai của mình bỏ luôn lên mâm đựng trái cây đưa lên a. Tam Thiếu cũng thiệt là. . . . . ." Tiểu Tần chợt dừng lại, nhìn về phía sau lưng tôi nở nụ cười cứng ngắc: "Tam Thiếu!"

"Đừng ngừng, nói tiếp đi." Âm Tam Nhi bước đi thong thả vào phòng bếp, cầm một miếng Hồng bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ nhàng không nhanh không chậm.

Tiểu Tần vội vàng nhìn tôi, phát tín hiệu cầu cứu.

"Cô mang trà lên thêm cho khách đi, tôi sẽ mang những thứ này sau." Tôi nhận lấy mâm đựng trái cây nói.

"Được rồi!" Tiểu Tần như trút được gánh nặng, đồng ý một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

"Nha đầu này thật là lảm nhảm!" Âm Tam Nhi cười cười trách cứ.

"Bà nội thích những người hay nói hay cười, trước đó vài ngày còn oán giận em và Xảo Dĩnh không hoạt bát bằng trước kia đấy."

"Xảo Dĩnh cho tới bây giờ chưa từng hoạt bát. Em có cảm giác cô ấy giống như Tiểu Long Nữ trong phim Thần Điêu Hiệp Lữ không?" Âm Tam Nhi lại cầm một miếng trái cây, lúc này là để nhét vào trong miệng tôi.

Tôi lắc đầu: "Cho tới bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ cô ấy, Xảo Dĩnh là người trong nóng ngoài lạnh, một khi quen biết với cô ấy, cô ấy sẽ thành thật đối đãi với anh. Chỉ có điều, đúng thật là dáng dấp của cô ấy giống như Lý Nhược Đồng diễn vai Tiểu Long Nữ, vừa xinh đẹp lại thông minh."

Âm Tam Nhi bật cười: "Đáng tiếc Hạng Kình không phải là Dương Quá."

"Cô ấy sẽ tìm được Chân Mệnh Thiên Tử của mình."

"Tôi đang tìm kiếm rồi." Xảo Dĩnh cười híp mắt vào phòng bếp, sau lưng còn có người không được xem là "Dương Quá".

"Chúc cô thành công." Âm Nhị Nhi vừa nói chuyện, vừa bốc một miếng dâu tây trong mâm đựng trái cây.

"Cám ơn anh Hai, cũng chúc anh sớm tìm được chị dâu Hai mang về đây." Tay Xảo Dĩnh cũng thò tới mâm đựng trái cây.

Tôi bất đắc dĩ nói: "Cứ ăn như vậy, cả đời tôi đây cũng không làm xong mâm đựng trái cây này rồi."

"Vậy thì đừng làm, dù sao khách cũng sắp đi." Xảo Dĩnh nói: " Tam Thiếu, còn không đi tiễn khách?"

Âm Tam Nhi nhíu mày: "Không phải cô lại nhân cơ hội này nói xấu tôi chứ?"

Bờ môi anh đào của Âm Nhị Nhi nhếch lên, cười nhạo nói: "Nếu không làm việc trái với lương tâm, làm gì phải sợ người ta nói xấu?"

"Đúng nha." Xảo Dĩnh khoát tay: "Nhanh đi tiễn khách đi thôi."

Âm Tam Nhi nói: "Sao các người không đi?"

Âm Nhị Nhi cười tủm tỉm trả lời: "Tình nhân cũ của tôi không ở đó, sao tôi phải đi?"

Xảo Dĩnh lấy cùi chỏ thúc vào hông của Âm Nhị Nhi, nhắc nhở hắn đừng nói giỡn.

Âm Tam Nhi cau mày, kéo tôi: "Đừng ở chung một chỗ với cái tên bệnh thần kinh này."

Âm Nhị Nhi kéo tôi về bên người hắn, khoát tay đuổi Âm Tam Nhi như đuổi ruồi: "Đi nhanh lên, tôi có thể làm bộ không nghe thấy."

"Tam Thiếu, ngài mau đi ra thôi." Xảo Dĩnh sợ hai anh em này cãi nhau, vội vàng đẩy Âm Tam Nhi ra khỏi phòng bếp, rồi quay người lại, hướng Âm Nhị Nhi nói: "Anh Hai, anh cũng đi thôi, em và Bách Khả nói chuyện một chút."

Âm Nhị Nhi nhíu mày: "Tôi không thể nghe sao?"

Xảo Dĩnh cười tươi lắc đầu: "Chuyện tâm sự của con gái, anh nghe không thích hợp."

Âm Nhị Nhi sáng tỏ gật đầu: "Xem ra, quả thật cô muốn nói xấu Lão Tam."

"Anh Hai!" Xảo Dĩnh giận trách trừng hắn.

"Nói đi, nhiều lời." Âm Nhị Nhi nhếch môi cười, quả nhiên lại bốc thêm một ít trái cây tôi đã làm xong đem đi.

Tôi chỉ biết cười chứ không thể làm gì: "Cái mâm đựng trái cây này thật sự làm không xong rồi."

"Còn làm cái gì a. Hai ta đi ra vườn hoa, tôi có việc muốn nói với cô." Xảo Dĩnh kéo tay của tôi, nhân tiện cầm nốt nửa trái Hồng còn trên tấm thớt.

Trời ạ, đám người kia đối với mâm trái cây của tôi có chấp niệm sao?

Thời điểm đi ngang qua phòng khách, bà nội đang nghe vợ chồng Nhiễm gia nói gì đó, lão đại và Nhiễm Nghiên ngồi rất xa, Âm Nhị Nhi và Âm Tam Nhi không biết đi đâu, Nhiễm Du thấy tôi cùng Xảo Dĩnh đi ngang qua sảnh, cười cười gật đầu.

Tôi và Xảo Dĩnh cũng lễ phép cười lại, ra khỏi biệt thự, Xảo Dĩnh thì thào nói: "Trước kia có cảm giác rằng Nhiễm Du không đơn giản, bây giờ nhìn lại, cả hai ta hợp lại cũng không giỏi bằng cô ấy."

"Có khoa trương quá không?" Tôi cười hỏi.

Xảo Dĩnh nghiêng đầu liếc nhìn tôi: "Nếu như cô biết cô ta làm cái gì, cô cũng không thấy như vậy."

"Cô ấy làm cái gì?" Tôi nói đúng lúc Thiên Hoa đi ngang qua.

Xảo Dĩnh lắc đầu nói: "Đến vườn hoa đi rồi nói, ở đó vắng vẻ hơn."

Lúc này là đầu mùa hè, Biệt thự lớn nhà họ Âm lại cách xa thành phố ồn ào, không có tiếng còi xe hơi chói tai, không có khói xe gay cả mũi, trong vườn hoa tràn ngập xuân ý dào dạt, cảnh tượng hoa thơm chim hót, trên bàn nhỏ vẫn còn bày ít đồ ngọt cùng đồ uống mang lên cho Âm Tam Nhi cùng Nhiễm Du nói chuyện phiếm, trong đó có một chén sứ vẫn còn in dấu son môi nhàn nhạt, màu sắc son môi chính là màu Âm Tam Nhi thích nhất - Màu hồng.

Chợt cảm thấy, cây son môi mà Âm Tam Nhi tặng cho tôi đã không còn chút màu sắc gì, phụ nữ a, chính là nhạy cảm như vậy!

Theo lời kể của Xảo Dĩnh, đối với tôi mà nói không khác gì hi tôi đọc sách. Công tác của tôi không tiếp xúc nhiều với giới thương nhân, vì vậy Âm Tam Nhi sẽ không cùng tôi bàn luận chuyện công việc, cho nên, tôi cũng không biết, khủng hoảng liên tiếp về thị trường tài chính đã ảnh hưởng tới rất nhiều công ty trong nước.

Mà tập đoàn Nhiễm Thị cùng Lạc thị đều ở trong số đó, Nhiễm Thị cùng Lạc thị đều kinh doanh sản phẩm điện tử, khác với Âm thị, đường dây tiêu thụ chính của bọn họ đều đặt ở thị trường Âu châu. Lần này do khủng hoảng thị trường cho vay trong nước đã ảnh hưởng tới thị trường Âu châu, Nhiễm Thị cùng Lạc thị đều cùng chịu tác động.

So với Nhiễm Thị thì Lạc thị có tài lực hùng hậu hơn, hơn nữa, họ đã kịp thời điều chỉnh sách lược kinh doanh, cho nên, chỉ bị bồi thường chút tiền, cũng không bị sụp đổ. Nhưng Nhiễm Thị lại không may mắn như thế, thời điểm Nhiễm Du đính hôn thì họ bắt đầu mới tham gia thị trường NASDAQ (*), tính đến nay mới được ba năm, hơn nữa vẫn còn dựa vào sự nâng đỡ của tập đoàn Lạc thị. Có câu cửa miệng nói rằng, thương trường vô tình vô nghĩa, điểm này kiểm chứng với Lạc thị thì vô cùng chính xác. Hôm nay, Nhiễm Thị lung lay sắp sụp đổ, Lạc thị không những không bỏ vốn giúp đỡ, mà còn chặt đứt mọi đường dây liên lạc mượn tiền của họ. Mục đích là, nhân cơ hội thu mua Nhiễm thị luôn. Cha của Nhiễm Du là cổ đông lớn nhất của Nhiễm Thị, không thể nào chấp nhận đối phương thừa dịp cháy nhà hôi của, vì vậy, bọn họ tới Âm gia muốn bà nội sát nhập công ty của hai gia đình làm một.

(*)NASDAQ: Viết tắt của từ National Association of Securities Dealers Automated Quotation System, là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ hiện nay. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.

"Lạc gia cũng quá không trượng nghĩa." Trong lòng tôi ưu tư nói.

"Theo ý của người nhà Nhiễm gia, đây không phải là chủ ý của Lạc Quân Dật, mà là những cổ đông khác của Lạc thị muốn nhân cơ hội này trục lợi. cha của Lạc Quân Dật mặc dù là cổ đông lớn nhất của Lạc thị, nhưng cũng không thể toàn quyền làm chủ. Cho nên. . . . . ." Xảo Dĩnh ý muốn nói lại thôi nên dừng một chút, nhưng sau đó lại nói tiếp: "Nhiễm Du và Lạc Quân Dật đoạn thời gian trước đó đã ly thân rồi, đoán chừng bây giờ đang làm thủ tục li hôn."

Nghe văn chương nửa ngày như vậy, thì ra, đây mới là trọng điểm mà Xảo Dĩnh muốn nói với tôi!

Nhiễm Du sắp ly hôn rồi, cô ấy sắp tự do, chẳng lẽ, cô ấy muốn mượn lý do khi công ty hai nhà sát nhập, để cùng Âm Tam Nhi ôn lại mộng cũ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.