Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 58: Chương 58: CHƯƠNG 58




Nhiễm Du ký hợp đồng bán thân với Lạc Quân Dật, Nhiễm Kha Dương ký thác kỳ vọng rất cao với con gái thứ hai của mình, hôm nay, không chỉ không trông cậy vào cuộc hôn nhân này, còn bị người ta thừa dịp cháy nhà hôi của, trong lòng tự nhiên xin ra tức giận. Lúc Nhiễm Du nói ly hôn, Nhiễm Kha Dương cũng không phản đối nữa. Lại nói, tâm tư của cô thật không khó đoán, thật là một người can đảm, những cô gái quyết đoán như thế thì không nhiều lắm.

"Những chuyện này đều do anh hai nói cho tôi biết, tôi muốn biết ý tứ của cả hai người!

Bách Khả, cô ở chung với Tam Thiếu lâu như thế, cái gì nên định thì định thôi. Coi như đính hôn chỉ là hình thức, nhưng Nhiễm gia sẽ bận tâm, hình thức dù sau cũng là hình thức." Xảo Dĩnh nói, còn người đàn ông bên cạnh đã say sưa đi vào giấc mộng rồi.

Tôi không hề tiếp nhận đề nghị của Xảo Dĩnh, cũng không phải là có lòng tin hoàn toàn vào tình cảm này, hoàn toàn khác biệt chính là tôi chẳng có chút tự tin nào vào tình cảm này. Hơn nữa, tôi hiểu cảm giác của Âm Tam Nhi, nếu như vào lúc này tôi nói đã đính hôn, trăm phần trăm là hắn sẽ phủ quyết.

Tôi tự nhủ, vĩnh viễn sẽ không gây áp lực cho hắn, vĩnh viễn sẽ không khiến hai người lâm vào lúng túng, hôn nhân là thứ nên đến nhẹ nhàng. Hôm nay đã hơn một năm, ý nghĩ của tôi vẫn không thay đổi.

Âm Tam Nhi biết tôi đang đợi cái gì, nhưng cho đến nay hắn vẫn không chịu đáp lại, điều này đại biểu cái gì đó không rõ ràng!

Hai người sống cùng nhau lâu như vậy, tôi vẫn đang suy nghĩ, gặp phải một người đàn ông không cách nào quên như thế, rốt cuộc là phúc hay là họa? Nếu như, hắn có thể suy nghĩ vì tôi, sợ rằng, tôi sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới?!

Đêm đã khuya, gió mang theo hơi lạnh thổi vào phòng, màn cửa sổ bay bay đầy thướt tha, Âm Tam Nhi chợt ngồi dậy, tôi mỉm cười liếc nhìn hắn, chỉ thấy người đàn ông mê người đi về phía cửa sổ, đem cửa sổ đóng lại rồi sau đó, lại theo đường cũ trở về giường, cả quả trình giống như một kẻ mộng du.

Thật ra thì giống người sói hơn, chịu nóng chứ không chịu lạnh, nên những cơn gió mang theo cái lạnh vừa rồi làm cho hắn không thoải mái.

Tôi liếc nhìn hắn đang nhắm mắt ngủ, nhẹ giọng nỉ non "Em có thể tin tưởng anh không?"

Tôi có thể tin tưởng vào thói quen chăm sóc người khác của người đàn ông này sao? Mặc dù hắn "Vì em đóng cửa sổ" thói quen cũng không phải là thứ hắn nuôi dưỡng thành, nhưng hiện tại là hắn đang chăm sóc tôi sao?

"Bách Khả." Trong mê man hắn thì thầm, cánh tay hướng về phía tôi không ngừng lục lọi.

Tôi phối hợp, tựa vào ngực hắn, ngước mắt liếc nhìn hắn, ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng, chiếu ánh sáng mờ ảo cho căn phòng tối đen như mực, người đàn ông ngủ mà không ngủ, ôn hòa và vô hại như một đứa bé lớn.

Hắn cúi thấp mặt, hôn một lên trán của tôi: "Rót cho anh một ly nước!"

Tôi không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể trừng mắt với hắn: "Thức thì cũng thức rồi, sao không tự mình đi lấy?"

Hắn khẽ mở mắt, khóe môi nâng lên một đường cong: "Anh tạo cơ hội cho em lấy tiền boa."

"Ít nhất cũng một trăm."

"Em đem nước nóng thổi nguội đi, anh cho em hai trăm."

"Anh thích uống nước miếng sao?"

Hắn lười biếng mở mắt, vô lại nói: "Mỗi người khác nhau."

Tôi không biết phải làm sao, đẩy hắn ra, lê tấm thân đã thỏa hiệp đi ra phòng khách rót nước, trở về phòng ngủ thì những tiếng ông ông vang lên.

Tôi nhìn cái đồng hồ quả quýt, đã hơn hai giờ rồi, người nào lại gọi đến đây vào giờ này? !

Đẩy cửa ra, chỉ thấy Âm Tam Nhi đang nghe điện thoại, hắn ngồi ở đầu giường, lông mày nhíu lại

"Đưa điện thoại cho người bán rượu." Hắn bỗng nhiên nói.

Không biết người đầu dây bên kia nói những thứ gì, hắn ngồi thẳng người, dùng giọng nói như dỗ dành một đứa bé mà nói "Ngoan, mau đưa điện thoại cho người bán rượu."

Tôi đi tới bên giường, đặt ly nước xuống, vừa lúc nghe được một giọng nữ mềm mại truyền ra ở đầu dây điện thoại bên kia: "Không nha, ngộ nhỡ anh ta không trả lại cho em thì sao?"

Âm Tam Nhi tiếp tục dụ dỗ nói "Anh mua cho em điện thoại mới."

"Không cần, em thích cái này. Em đã nói với anh rồi, Mộ Miểu Miểu thích chạy show ở chỗ này, anh nhanh đến đây đi, nói không chừng có thể nghe cô ấy hát ca khúc cuối." Giọng nhỏ nhẹ và nhơn nhớt, giống như là một cô gái mười mấy tuổi, ngây thơ mà không làm bộ, nghe rất giống như người uống say.

Âm Tam Nhi thở dài miệng, bất đắc dĩ nói: "Em ở đó chờ anh, anh sẽ bảo Thiên Hoa đi đón em, chỉ cho phép đi cùng cậu ấy, có nghe hay không?"

"Không đến thôi." Lầu bầu một tiếng không kiên nhẫn, điện thoại liền bị cắt đứt.

Lông mày Âm Tam Nhi nhíu lại: "Là Nhiễm Du, cô ấy đã uống say."

"Hả." Tôi nhàn nhạt đáp một tiếng, vén chăn lên, chui vào chăn ấm áp.

Lông mày Âm Tam Nhi như ngọn núi không giương, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm tôi.

Tôi xoay người, tránh ánh mắt chờ đợi của hắn. Tôi chỉ là một cô gái nên lòng dạ rất hẹp hòi, sẽ không đối với hắn nói, ‘nếu anh không yên tâm thì đi đến đó đi’. Cô ấy có người nhà, có bạn bè, coi như, hắn không đi cô ấy cũng có thể tìm người khác đến uống cùng.

Chưa đầy một phút sau, Âm Tam Nhi cúi người, hôn một cái lên gương mặt tôi: "Anh đi xem cô ấy một chút, em ngủ trước đi."

Nói xong, liền bắt đầu mặc quần áo, tiếng dụng cụ va chạm nhau giữa không gian yên tỉnh lại vô cùng chói tai.

Trái tim của tôi giống như những đồng tiền xu, nặng nề và lành lạnh.

"Ban ngày, các người hàn huyên cái gì?" Bỗng nhiên tôi mở miệng, động tác mặc áo của hắn dừng lại.

"Là chuyện riêng chứ?" Tôi lại nói "Anh có nói không. . . . . ."

"Đủ rồi!" Hắn lạnh giọng cắt đứt: "Em biết, anh không thích người khác chất vấn!"

"Anh đi đi, tôi không hỏi." Tôi rúc vào trong chăn, dùng chăn che kín mình.

Hắn đi, tiếng đóng cửa vang lên. Thật ra thì, không cần hắn trả lời, tôi cũng vậy có thể đoán ra hai người nói chuyện gì. Nhiễm Du thông minh, mà tôi cũng không phải là đứa ngu ngốc. Cô ấy cố ý gọi điện thoại cho Âm Tam Nhi, không phải là muốn xem phản ứng của tôi sao? Không phải là muốn xem Âm Tam Nhi có để ý đến tôi không?! Nhiễm Du hành động nhanh như vậy, đại biểu cái gì? Uống say? A ~ tôi nghĩ, giờ phút này, người nên say là tôi.

Đêm, càng sâu càng nồng đậm, mặc dù cửa sổ được đóng kín, trong phòng vẫn lạnh lẽo như cũ, nguyên nhân là do tôi không buồn ngủ nên ngồi dậy, kéo ngăn kéo ra, lấy hai viên thuốc ngủ, uống cùng ly nước vốn định lấy cho hắn.

Bách Khả, mau ngủ đi! Ngủ thiếp đi, cũng không cần suy nghĩ! Ngủ thiếp đi, cũng không cần làm gì hết!

*

Âm Tam Nhi không phải là trắng đêm không về, nhưng lúc hắn trở về, toàn thân hắn là mùi nước hoa, trên cổ áo sơ mi in một dấu son môi màu hồng nhạt

Máy giặt quần áo chuyển động, các bộ quần áo nhanh chóng xoay chung một vòng, không ngừng đảo, rồi lại đảo .

Tôi giơ chiếc áo sơ mi đã giặt xong lên, cười một cái, thị uy sao? Hay là đang biểu thị công khai chủ quyền? Cách cũ rích!

Tôi đem áo sơ mi đã giặt xong, tiện tay ném vào trong thùng rác.

"Bách Khả, em để cà vạt màu xám bạc của anh để đâu . . . . . ." Âm Tam Nhi đi vào phòng tắm, chưa nói xong đã im lặng, đôi mắt ngừng lại trên chiếc áo sơ mi đang nằm trong thùng rác.

"Có cần thiết làm như vậy không?" Giọng điệu của hắn lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng không kiên nhẫn.

"Vốn là không có, bất quá chỉ là một chiếc áo!" Một mặt biểu thị công khai chủ quyền, lại chen vào vị trí kỳ đà, tôi không có cách nào làm như mình không thấy nên chỉ có thể nhổ hết lên.

"Anh cho là em rất hiểu chuyện."

"Hiểu chuyện không có nghĩa là ngu."

"Em tự đi tìm phiền toái!"

Tôi ngoái đầu nhìn lại, nghiêng đầu liếc nhìn hắn "Thật ra thì, anh có thể xem như không nhìn thấy, em sẽ đền cho anh một cái áo y như đúc."

"Tại sao muốn anh giả bộ không nhìn thấy? Nếu như em không làm, thì làm sao anh thấy được!" Lông mày hắn nhíu sâu, trong giọng nói là sự khó chịu.

"Nếu như anh là sói, anh có thể chịu đựng được việc đồng loại của anh đi chết trên địa bàn của anh không?"

"Đây là cái so sánh ngu dốt gì?"

"Em nói, đây là mặt khác, chính anh nhận thức một chút đi." Tôi xoay người, rời khỏi phòng tắm, tìm cho hắn cái cà vạt màu xám tro.

Hắn theo tôi đến phòng ngủ, đôi mắt giương to. Tôi nhón chân lên, đem caravat màu xám tro đeo lên cổ hắn, dùng chút sức kéo nó chặt lại.

Hắn tức cũng không làm được gì, cười cũng không cười, nguýt nhìn tôi: "Cũng bởi vì chuyện nhỏ kia, em liền muốn giết anh?"

Tôi buông lỏng sức lực, cười khanh khách nói: "Em chỉ muốn nói cho anh biết đừng có khi dễ em!"

Thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người đấy! Huống chi, cha mẹ chỉ cấp cho tôi một bộ một vẻ bề ngoài nhân hậu và thuần khiết, cá tính thì lại như sói rất gần Husky! Tôi có thể rất vô hại, rất trung thực, cũng có thể rất tàn bạo, rất điên khùng.

Tôi nghĩ, mỗi người đàn bà ở bên trong lòng nếu đã chạm đến tình yêu thì đều là một chú Husky. Chỉ là, có tình yêu đáng giá giữ gìn, có tình yêu có cũng được mà không có cũng chẳng sao. . . . .

--------

Chính thức tiếp nhận bộ này. Sẽ cố gắng ra chương sớm nhất cho mọi người, nếu thấy mình có thiếu xót bạn cứ bình luận và góp ý. Thank mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.