Từ khi Hương Tranh đến Hướng Ninh viên tìm Sở Tu Phàm về đến nay đã
hơn hai tuần. Trong hai tuần này, cô không lần nào nhìn thấy Sở
Nhân Vũ nói gì đến chuyện tiếp cận được ông ta.
Không nhận được sự giúp đỡ của Sở Tu Phàm, Hương Tranh càng có ít
hy vọng thuyết phục được Sở Nhân Vũ bỏ qua cho mẹ con Sở Trung
Thiên. Nhưng cô không nản lòng, bây giờ chỉ có cách này mới giúp cô
được ở bên Sở Trung Thiên. Cho dù chỉ có một phần triệu hy vọng, cô
cũng không bỏ cuộc.
Đến Sở gia đã hơn nửa tháng, Hương Tranh vẫn chưa tìm được cơ hội
tiếp cận Sở Nhân Vũ. Cuối cùng, không chờ được nữa, cô quyết định
tìm gặp Triệu Ninh để hỏi. Triệu Ninh là trợ lý của Sở Nhân Vũ,
chắc chắn anh ta phải biết ông chủ của mình ở đâu.
Hương Tranh đi từ sân sau của khu biệt thự để vào hành lang tìm
Triệu Ninh, lúc đó là sau giờ cơm tối, trời đầy ráng hồng, ánh sáng
đỏ rực của buổi hoàng hôn rắc đầy trên sân sau. Triệu Ninh, tay cầm
hai cuốn sách, chầm chậm đi lại trên hành lang, khuôn mặt thư
thái.
“Triệu quản gia!” Hương Tranh vội vàng gọi, nhanh nhẹn chạy lại chỗ
anh ta.
Triệu Ninh dừng bước, ngạc nhiên nhìn cô.
“Có chuyện gì?”
“Triệu quản gia. Anh có biết lão gia ở đâu không? Tôi có việc cần
tìm lão gia.”
Triệu Ninh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lóe lên tia nhìn ma
quái.
“Cô muốn tìm lão gia có việc gì? Nói với tôi là được rồi.”
“Tôi... tôi muốn trực tiếp nói với lão gia.” Hương Tranh lúng túng
nói nhỏ, cúi đầu, bối rối vặn vẹo đôi bàn tay.
Triệu Ninh đột nhiên mỉm cười, đôi môi nhếch lên theo phong cách
quen thuộc của anh ta.
“Cô không tin tôi hay là sợ điều gì?”
“Không, không, không.” Hương Tranh vội vã lắc đầu, vừa mất tự
nhiên, vừa lo lắng thanh minh: “Tôi... tôi chỉ là...”.
“Triệu quản gia, Triệu quản gia...”
Tiếng gọi từ sau vọng tới làm gián đoạn câu chuyện. Hương Tranh và
Triệu Ninh cùng quay lại. Từ cuối hành lang, một người đàn ông
trung niên mặc bộ com lê đen vội vã bước về phía hai người. Càng
lại gần, người đàn ông mặc đồ đen này càng khiến Hương Tranh có cảm
giác quen thuộc. À, cô nhớ ra rồi, ông ta là người đầu tiên cô gặp
khi tới Sở gia, chính ông ta đã đưa cô vào gặp Sở Nhân Vũ và Triệu
Ninh, ông ta là phó quản gia của nhà họ Sở, hình như gọi là phó
quản gia Lâm thì phải.
Hương Tranh còn đang mải suy nghĩ thì phó quản gia Lâm đã đến trước
mặt hai người. Ông ta khẽ cúi đầu, giọng có chút lo lắng: “Triệu
quản gia, bên ngoài cổng có một người xưng là Sở Trung Thiên, anh
ta nhất quyết đòi gặp lão gia”.
Sở Trung Thiên. Anh ấy đến đây làm gì?
Hương Tranh, tay run run, tim đập thình thịch, cố gắng kiềm chế
không để lộ sự hoảng loạn của mình.
Triệu Ninh cũng có phần ngạc nhiên nhưng mặt hề không biến
sắc.
“Được, đi thôi.” Triệu Ninh quay người bước về phía phòng khách,
phó quản gia Lâm vội vã chạy theo sau. Triệu Ninh bước được hai
bước thì đột nhiên dừng chân, quay lại nói với Hương Tranh: “Cô đi
cùng tôi”.
Hương Tranh lo lắng, tuy không biết vì sao Triệu Ninh lại gọi mình
đi cùng, nhưng cũng vội vã bước theo hai người bọn họ.
Trong phòng khách của Sở gia, Sở Trung Thiên bình thản ngồi đợi
trên ghế trông thấy Triệu Ninh đi vào, anh bình tĩnh đứng
dậy.
Mắt anh lướt qua Triệu Ninh và mỉm cười lịch sự, ánh mắt vô thức
tìm tới Hương Tranh đứng phía sau Triệu Ninh. Triệu Ninh ra hiệu
cho cô bước lên phía trước. Hương Tranh căng thẳng đứng đối diện
với Trung Thiên, chỉ lo anh làm điều gì dại dột. Cô căng thẳng nắm
chặt bàn tay, chặt tới mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mà cô
không hề hay biết. Nhung Sở Trung Thiên không làm gì, anh chỉ khẽ
lướt qua cô trong tích tắc rồi quay lại nhìn Triệu Ninh. Khuôn mặt
không biểu lộ một chút cảm xúc, cứ như anh và cô không hề quen biết
nhau.
“Anh là Triệu quản gia?” Sở Trung Thiên nhìn Triệu Ninh chăm chú,
khách khí hỏi.
“Là tôi.” Triệu Ninh bước lên đứng trước mặt Sở Trung Thiên, mỉm
cười nói tiếp: “Nghe nói Sở tiên sinh đại diện cho tập đoàn Tường
Thiên đến bàn chuyện công việc với lão gia nhà chúng tôi?”.
Tập đoàn Tường Thiên là do mẹ Sở Trung Thiên và cha Tiêu Nhiễm Ninh
lập nên. Bàn chuyện công việc? Hương Tranh bối rối, trán nhăn lại,
nhất thời mải suy nghĩ mà không quan sát thấy Sở Trung Thiên lấy
giấy tờ gì đó từ trong túi áo vest.
Sở Trung Thiên đáp: “Vâng. Không biết Chủ tịch Sở thị có nhà hay
không?”.
“Sở tiên sinh, xin lỗi, lão gia nhà chúng tôi lại vừa đi khỏi, tối
nay mới về, nếu anh không phiền, có thể ở lại đây đợi lão gia quay
lại.”
Sở Trung Thiên do dự một lát, ánh mắt quét qua Hương Tranh đứng sau
Triệu Ninh, gật đầu đồng ý: “Được”.
Triệu Ninh nói thêm với Sở Trung Thiên vài câu khách khí rồi quay
lại nói với Hương Tranh: “Hương Tranh, cô đưa Sở tiên sinh vào
phòng trong nghỉ ngơi”.
Hương Tranh thoáng giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình
tĩnh, mỉm cười khách khí: “Vâng. Sở tiên sinh, mời qua bên
này”.
Sở Trung Thiên chớp mắt, điềm tĩnh đi theo Hương Tranh vào phòng
trong.
Triệu Ninh đứng nguyên trong phòng khách nhìn hai người đi xa. Sau
khi thấy bóng
họ khuất sau cánh cửa, anh ta mới quay lại phía sau khoát tay, ý
bảo người kia lại gần. Phó quản gia Lâm không nói gì, ngay lập tức
ghé sát tai lại.
“Theo dõi bọn họ.”
“Vâng, Triệu quản gia.”
Hương Tranh, trong lòng đầy hoài nghi, đi phía trước Sở Trung
Thiên. Khi đi tới hành lang cách xa phòng khách, cô không nén nổi
tò mò, dừng bước, quay lại đối diện với Sở Trung Thiên.
“Sở Trung Thiên, anh đến đây làm gì?”
“Em còn phải hỏi anh sao?” Sở Trung Thiên cũng dừng chân, giọng nói
đầy vẻ giận dữ. “Tại sao em lại đánh cược cùng Diệp Luyến Hoàn? Có
biết nơi đây nguy hiểm như thế nào không? Nếu không phải là Diệp
Luyến Hoàn vì lương tâm cắn rứt, sợ em bị hại chết ở đây, mới cam
tâm tình nguyện nói cho anh biết thì cho dù em có chết mục xương ở
đây, cũng không có ai biết đâu.”
Hương Tranh kinh ngạc, trợn tròn mắt. Cô không dám tin những gì anh
vừa nói.
“Làm sao anh biết? Diệp Luyến Hoàn đã nói chuyện này với
anh?”
“Đúng thế.” Sở Trung Thiên gật đầu xác nhận. “Cô ấy còn nói với
anh, cô ấy đã sớm liên lạc với trợ lý của Sở Nhân Vũ là Triệu
Ninh.”
“Cái gì?” Diệp Luyến Hoàn làm việc này ư? Thảo nào cô cứ thấy Triệu
Ninh luôn để mắt tới cô.
“Thế nên Hương Tranh”, Sở Trung Thiên thuyết phục, “Em mau quay về
Thiên Nhan được không?”.
“Không được.” Hương Tranh đã hết sốc để bình tĩnh trở lại. “Em đã
tìm được tới đây, nhất định phải thuyết phục được Sở Nhân Vũ tha
cho mẹ con anh, nếu không thà chết chứ em không chịu quay
về.”
“Hương Tranh, sao em không chịu hiểu vậy hả?” Sở Trung Thiên tức
giận vì thói bướng bỉnh của Hương Tranh. “Em có biết chuyện
này…”.
“Người không chịu hiểu chính là anh.” Hương Tranh cũng nổi cáu. “Sở
Trung Thiên, ngay từ đầu anh đã không nói thật với em, quyết định
ấy của anh làm em rất thất vọng. Khi ở bên nhau, chúng ta đã từng
thề có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, bất kể gặp khó khăn gì
cũng phải cùng nhau chia sẻ, không được chia xa. Vậy mà anh lại tự
mình quyết định mọi chuyện, anh khiến em cảm thấy anh không thật sự
yêu em. Anh có hiểu không?”
Nói xong, Hương Tranh không thèm quan tâm Sở Trung Thiên có biết
đường đến phòng nghỉ hay không, tức giận chạy đi, bỏ mặc Sở Trung
Thiên ngơ ngẩn đứng giữa hành lang.
Hương Tranh vốn đã không vui, sau khi tranh cãi với Sở Trung Thiên,
tâm trạng càng tệ hơn. Bỏ mặc Sở Trung Thiên ở hành lang, cô quay
về khu nhà dành cho người giúp việc. Sau vài giây suy nghĩ, cô
quyết định tìm một nơi yên tĩnh để trấn tĩnh lại. Cô cứ thế bước đi
xa khu nhà, kết quả là càng đi càng thấy vắng. Cuối cùng, cô phát
hiện ra mình đã bị lạc đường.
Hương Tranh nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra đây là đồng cỏ dưới
chân núi phía sau Sở gia. Đồng cỏ xanh tốt trải ra ngút tầm mắt,
vài cây cổ thụ cao vút, xung quanh không một bóng người. Có vẻ như
muốn ra khỏi đây, cô phải tự lực cánh sinh thôi. Cô vừa đi vừa nhìn
quanh, sẩy chân nên bị vấp phải đá, ngã sõng soài.
Cú ngã khá mạnh nhưng cũng may là thảm cỏ dày, không có đá sỏi nên
cô không bị thương. Nhưng lúc ngã xuống, cô không kịp tránh nên
miệng cô lạo xạo đầy đất cát và cả cỏ nữa, rất khó chịu.
“Cỏ có vị đắng...” Hương Tranh luôn miệng khạc nhổ, chán nản đứng
dậy. Cô đưa mắt nhìn quanh tìm thủ phạm gây ra cú ngã, trong lòng
vốn đã không vui, giờ lại càng khó chịu.
“Tất cả là tại tảng đá chết tiệt này.” Hương Tranh nghiến răng,
trợn mắt nhìn tảng đá nằm chình ình trên thảm cỏ. Càng nhìn càng
tức, tức không chịu nổi, bực mình, Hương Tranh giơ chân sút thẳng
vào tảng đá.
Mẹ ơi, đau chết mất, đau chết mất! Thật là người gặp vận xấu uống
nước cũng rụng răng.
Hương Tranh đau đến chảy cả nước mắt. Cô đưa hai tay ôm chân, nhảy
lò cò, nhảy một lát, cô phát hiện hình như có gì đó khác
thường.
Thảm cỏ này được chăm sóc kỹ như vậy, một viên sỏi nhỏ cũng không
có, sao lại có một tảng đá to như thế này? Quả là rất không bình
thường.
Hương Tranh nén đau, đưa tay gạt đám cỏ mọc phủ kín tảng đá. Sau
đó, cô vô cùng kinh ngạc khi thấy tảng đá đã dịch chuyển một chút
so với vị trí ban đầu sau cú đạp chân lúc trước của cô, càng kinh
ngạc hơn nữa là phía dưới chỗ tảng đá nằm chắn lên không phải là
mặt đất bình thường.
Trời! Hầm ngầm!
Một phần cửa hầm đã lộ ra khi tảng đá dịch chuyển.
Hương Tranh mắm môi, bám chặt vào cạnh tảng đá, cố gắng vần nó sang
một bên, mặt đất rung chuyển, tảng đá dịch chuyển từ từ.
Trời đất!... Tảng đá này làm bằng gì mà cứng thế?
Hương Tranh bấm chân, bặm môi cố dịch chuyển tảng đá, đến khi tảng
đá được chuyển sang bên, để lộ toàn bộ đường hầm thì cô cũng kiệt
sức, ngồi bệt xuống cỏ, thở hổn hển, mồ hôi toát ra như tắm.
Phù, phù!!! Mệt đến chết mất... Đây là đá gì không biết nữa.
Tảng đá nằm sang một bên để lộ một đường hầm lớn. Hầm này có vẻ rất
sâu, không biết thông tới đâu, chỉ thấy tối đen.
Tại sao trong ngọn núi sau nhà của Sở gia lại có một cái hầm? Đường
hầm này thông tới chỗ nào? Cuối đường hầm có gì?
Từng câu hỏi đánh thức bản tính hiếu kỳ trong Hương Tranh, khiến cô
quên hết cả sợ hãi, bỏ qua cơn tức giận, đặt chân xuống bậc đá dẫn
xuống đường hầm, đi sâu vào bên trong.
Đường hầm này không sâu như suy đoán ban đầu của Hương Tranh. Trong
ánh sáng mờ mờ từ điện thoại di động, Hương Tranh nhận thấy đường
hầm được lát bằng đá tảng, rất bằng phẳng, sạch sẽ, có vẻ như chỗ
này thường xuyên có người lui tới.
Nơi này hoang vu và tăm tối như vậy? Ai thường xuyên lui tới đây?
Hương Tranh còn đang thắc mắc thì phát hiện mình đã đi tới cuối
đường hầm.
Cuối đường hầm là một buồng giam nhỏ. Ánh sáng của điện thoại di
động giúp Hương Tranh ước đoán buồng giam này rộng chừng bảy, tám
mét vuông, dưới nền mọc một lóp cỏ thưa thớt, tường vây bằng sắt đã
han gỉ, dường như buồng giam này đã được xây dựng từ rất lâu rồi.
Nhìn xuyên qua hàng rào sắt, Hương Tranh thấy một bóng đen nằm bất
động trong góc phòng.
Hương Tranh bước lại gần chỗ bóng đen, cô đưa tay ra định chạm vào
cái bóng...
Đột nhiên, bóng đen bất động lúc trước bỗng mở mắt, trừng trừng
nhìn cô, đôi mắt sáng quắc trên khuôn mặt tối đen, giống như đôi
mắt của ma cà rồng bất chợt bắt gặp con mồi.
Hương Tranh hoàn toàn bất ngờ, toàn thân tê liệt vì sợ hãi. Một lúc
sau, cô mới bắt đầu phản ứng trở lại, loạng choạng lùi về sau mấy
bước và hét to: “Ma! Ma! Có ma!”. Tay Hương Tranh run rẩy làm điện
thoại di động rơi xuống đất phát ra một tiếng vang dài.
Bóng đen nhìn chằm chằm vào cô.
“Là Sở Nhân Vũ cử ngươi đến?”
“Không... không phải...” Hương Tranh vẫn chưa hết bàng hoàng, cô cố
lùi xa bóng đen, khuôn mặt chứa đầy vẻ sợ hãi. “Ông... ông là người
hay ma? Tại sao lại bị nhốt ở đây?”
Bóng đen không bật cười trước câu hỏi của cô, chỉ nhắm mắt, thản
nhiên nói: “Xem ra cô chỉ là một kẻ lạc đường. Trước khi bị người
của Sở gia phát hiện, mau chạy đi”.
“Vâng... vâng... tôi chỉ là bị lạc đường... ông... ông đừng làm hại
tôi... tôi lấy lại điện thoại di động rồi sẽ đi ngay.”
Hương Tranh nhìn chiếc điện thoại nằm chỏng chơ bên cạnh bóng đen,
căng thẳng chờ đợi, lát sau không thấy bóng đen phản ứng gì, cô cho
rằng ông ta đã đồng ý.
Hương Tranh lặng lẽ di chuyển về phía bóng đen, tìm đến chỗ điện
thoại rơi và nhặt nó lên. Lúc đó, ánh sáng từ điện thoại soi thẳng
vào khuôn mặt của bóng đen, Hương Tranh có dịp nhìn rõ những đường
nét trên khuôn mặt ấy. Đột nhiên cô kinh ngạc chỉ vào bóng đen,
quên hết cả sợ hãi kêu lên: “Sở Trung Thiên! Ông... sao ông lại
giống anh ấy thế?”.
“Sở Trung Thiên!” Bóng đen vội vã quay đầu lại, giọng nói vô cùng
kích động. “Cô biết Sở Trung Thiên? Cô là gì của Sở Trung
Thiên?”
Rõ ràng Hương Tranh không nghĩ rằng bóng đen sẽ lên tiếng.
“Tôi, tôi là bạn gái anh ấy, ông cũng biết anh ấy?”
“Cô nói thật không? Cô thật sự là bạn gái của Sở Trung Thiên? Cô có
bức ảnh nào của nó không?” Bóng đen quay người, từ từ bám lấy song
sắt đứng lên, mắt ngân ngấn nước. “Tôi... tôi là cha của Trung
Thiên.”
“Không thể nào.” Hương Tranh vội vã cãi lại. “Cha Sở Trung Thiên đã
bị Sở Nhân Vũ hại chết mười mấy năm nay rồi.”
“Cả chuyện này cô cũng biết? Là mẹ Sở Trung Thiên nói cho cô có
phải không?” Bóng đen kích động đến rơi lệ, ông ta vội vàng quay
sang giải thích với Hương Tranh. “Tôi chưa chết. Tôi chưa chết. Năm
đó, Sở Nhân Vũ muốn hạ sát tôi nhưng rồi lại không nỡ xuống tay nên
mới giam tôi ở nơi này. Thời gian thấm thoát trôi đi, đã hơn mười
năm…”.
Cha của Sở Trung Thiên còn chưa chết?
Hương Tranh trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nói như vậy, người đàn ông trước mặt cô đây là cha của Sở Trung
Thiên?
“Không thể nào, cha anh đã bị Sở Nhân Vũ giết hại từ hơn mười năm
trước rồi.”
Lúc Hương Tranh kể câu chuyện cô gặp bóng đen trong hầm ngầm, Sở
Trung Thiên chỉ nói một câu như thế.
Hương Tranh lo lắng, quên cả việc mình còn đang giận anh, khẽ nắm
tay anh thuyết phục: “Trên thế giới này, kỳ tích không thiếu,
chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh phải điều tra rõ ràng thật giả,
đừng vội bỏ qua. Nếu người đó không phải cha anh thì như là anh làm
việc tốt, còn nếu đó đúng là cha anh mà anh bỏ qua cơ hội cứu ông
ấy, sau này nhất định anh sẽ phải hối hận”.
Sở Trung Thiên nghe Hương Tranh nói xong, có phần bị thuyết phục.
Anh chậm rãi hỏi lại: “Nhưng, anh phải điều tra như thế
nào?”.
Hương Tranh gãi đầu suy nghĩ, sau đó hỏi: “Anh còn nhớ chuyện gì về
cha mình không? Hoặc là anh còn giữ bức ảnh nào của cha anh
không?”.
“Không có. Lúc anh còn nhỏ thì cha anh đã qua đời rồi, mẹ anh sợ
anh đau lòng nên không bao giờ cho anh xem ảnh cha.”
“Vậy à. Hơi khó nhỉ! Nhưng anh nhìn xem, thật sự người đó rất giống
anh.” Hương Tranh vừa nói vừa móc điện thoại từ trong túi quần ra,
sau đó mở bức ảnh cô chụp bóng đen đưa cho Sở Trung Thiên xem. “Bức
ảnh này là em chụp người đàn ông trong hầm giam đó. Anh nhìn kỹ mà
xem, hai người như là được đúc ra từ một khuôn ấy, chỉ khác là
người đó già hơn anh và gầy hơn anh thôi.”
Người đàn ông trong ảnh trông có vẻ đã rất già, mái tóc rối bù,
quần áo nhàu nát, trông ông không khác gì một người sáu, bảy mươi
tuổi, nhưng ngoài vẻ già nua và khuôn mặt không còn vẻ baby như Sở
Trung Thiên ra thì những nét khác trên khuôn mặt như con ngươi màu
hổ phách, cái mũi cao, khóe miệng hơi cong đều giống nhau như đúc.
Sở Trung Thiên cũng phải thừa nhận, người đàn ông trong bức hình
giống anh đến kinh ngạc.
Sở Trung Thiên nhìn người đàn ông trong bức hình một lúc lâu, sau
đó như nghĩ ra điều gì, anh hào hứng nói với Hương Tranh: “Anh đã
tìm ra cách điều tra”.
“Như thế nào?”
Sở Trung Thiên gọi điện cho mẹ, kể cho bà chuyện Hương Tranh gặp
người đàn ông bị nhốt trong hầm ngầm. Sở phu nhân nghe xong có vẻ
rất kích động. Phải mất một lúc lâu Sở Trung Thiên mới khiến mẹ
bình tĩnh lại. Sau đó, anh gửi cho mẹ một tin nhắn hình ảnh. Một
phút sau, Sở phu nhân gọi lại, hai người nói chuyện rất lâu.
Hương Tranh ngồi bên cạnh chờ đợi mà trong lòng như có lửa đốt. Sở
Trung Thiên vừa cúp máy, cô vội vã hỏi ngay: “Sao rồi anh? Sở bá
mẫu nói gì?”.
“Mẹ nói người trong ảnh giống cha anh tới chín phần mười, nhưng bức
ảnh hơi mờ nên mẹ không dám khẳng định chắc chắn đó là cha
anh.”
Hương Tranh cũng gật đầu lý giải: “Đúng thế một người đã chết mười
mấy năm trước nay bỗng nhiên xuất hiện, không thể khiến người ta
thừa nhận ngay được. Nhưng người này lại giống cha anh như vậy,
chúng ta cũng không thể bỏ qua”.
“Đúng thế, cho nên mẹ anh hy vọng chúng ta có thể điều tra rõ chân
tướng sự việc này. Nếu người đó thực sự là cha anh, chúng ta phải
nhanh chóng cứu ông ấy ra khỏi căn hầm, tránh sau này xảy ra chuyện
Sở Nhân Vũ sẽ dùng ông để uy hiếp chúng ta.”
“Vậy chúng ta phải điều tra như thế nào?”
“Chuyện này cứ để anh lo.”
Hương Tranh gật đầu nói: “Được, chuyện cha anh giao cho anh, chuyện
Sở Nhân Vũ giao cho em”.
Từ khi Hương Tranh tìm tới ngôi nhà Sở Tu Phàm ở để kể chuyện Sở
gia, hai tuần nay anh chưa gặp lại cô. Nhưng những lời nói của
Hương Tranh đã in sâu vào tâm trí anh, đến mức khi ngủ anh cũng nằm
mơ thấy cảnh cha mình vì tham tài sản mà ra tay với cả người em
trai. Anh đắn đo xem có nên nói chuyện phải trái với cha hay không.
Cha anh cướp đoạt gia sản đã là rất quá đáng, nếu còn ra tay diệt
trừ mẹ con Sở Trung Thiên nữa thì mẹ anh và ông bà nội anh dưới
suối vàng làm sao có thể yên nghỉ được?
Đã hai tuần nay, ngày nào Sở Tu Phàm cũng ngồi trong nhà nhìn qua
cửa sổ ngắm bầu trời đêm và suy nghĩ về những điều Hương Tranh
nói.
Chỉ cần anh giúp tôi thuyết phục cha anh, khiến ông ấy buông tha
cho hai mẹ con Sở Trung Thiên là được. Tôi đảm bảo họ tuyệt đối
không kinh động đến cha anh nữa...
Chỉ cần anh giúp tôi thuyết phục cha anh, khiến ông ấy buông tha
cho hai mẹ con Sở Trung Thiên là được...
Anh có nên thuyết phục cha?
Mặc dù trong lòng còn do dự nhưng đôi chân của Sở Tu Phàm lại vô
thức bước đi. Anh cẩn thận đi qua nhân viên bảo vệ, khẽ khàng bước
đi trên con đường sỏi nhỏ, đến khi anh dừng lại thì mới phát hiện
ra mình đang đứng trước cửa phòng cha.
Đêm đã khuya, khu biệt thự yên ắng không một tiếng động, thi thoảng
có tiếng côn trùng từ xa vọng lại. Ánh trăng chiếu xuống những tán
lá đẫm sương tạo thành những khoảng sáng tối. Cả khu biệt thự đã
tắt đèn, chỉ từ cửa sổ phòng cha anh hắt ra ánh đèn điện.
Có vào không? Vào đó rồi thì nói chuyện gì? Sở Tu Phàm vẫn còn do
dự. Cuối cùng, anh hạ quyết tâm, cứ vào trước đã, vào rồi, nói
chuyện gì sẽ tính sau.
Sở Tu Phàm nhấc chân cất bước. Đôi dép bông anh đang đi không gây
ra tiếng động. Anh dừng lại trước cửa, đôi tay đặt trên nắm cửa,
động tác mở cửa đột ngột bị dừng lại bởi âm thanh từ trong phòng
vọng ra.
“Lão gia, Sở Trung Thiên đến rồi.” Sở Tu Phàm nhớ lại, khẳng định
đây là giọng của Triệu Ninh.
“Đến đúng lúc lắm!”
Quả nhiên là tiếng cha anh. Muộn thế này rồi, họ còn bàn việc gì?
Trong lúc Sở Tu Phàm còn đang tự hỏi thì đã nghe tiếng Triệu Ninh
vọng đến.
“Tôi nghĩ cậu ta đến tìm Hương Tranh.”
“Bọn chúng yêu nhau đến vậy ư? Rất tốt, vậy thì chuyện này kết thúc
ở đây, cho chúng thành đôi uyên ương chung một mồ đi.”
Cha muốn giết Hương Tranh? Sở Tu Phàm kinh hãi. Nhưng mọi việc còn
chưa dừng ở đó...
Từ trong phòng lại vọng ra tiếng nói, lần này là của Sở Nhân Vũ:
“Cậu còn giữ liên lạc với Diệp Luyến Hoàn đấy chứ? Gọi ngay cho cô
ta, hỏi xem mẹ con Sở Trung Thiên hiện đang ở đâu? Sự việc kéo dài
lâu rồi, mau kết thúc đi. Tôi bắt đầu thấy mệt rồi”.
Diệp Luyến Hoàn? Không phải đó là người đã đánh cuộc với Hương
Tranh hay sao? Sao cô ta lại có liên hệ với Triệu Ninh? Lẽ
nào...
Sở Tu Phàm choáng váng, nói không nên lời, vội vàng quay người bỏ
chạy.
Anh phải tìm Hương Tranh. Phải nói cho cô ấy biết. Bảo cô ấy mau
trốn đi. Anh không thể để cô ấy bị hại chết.
Sáng sớm hôm sau, Sở Tu Phàm mới tìm được Hương Tranh.
Anh đứng đợi Hương Tranh đi qua hành lang đến dọn dẹp thư viện rồi
lao ra kéo cô vào góc tối. Không ngờ hành động của anh lại làm
Hương Tranh hoảng sợ kêu to, Sở Tu Phàm vội vàng dùng tay bịt miệng
cô lại.
“Suỵt! Đừng kêu, là tôi đây.” Anh khẽ khàng trấn an cô.
Hương Tranh nhận ra tiếng của Sở Tu Phàm, liền bình tĩnh trở
lại.
Sở Tu Phàm buông tay ra. Hương Tranh quay lại nhìn Sở Tu Phàm, hai
tuần không gặp, cô thấy anh gầy xọp đi, nét mặt có vẻ ưu phiền. Đã
xảy ra chuyện gì sao? Hương Tranh lo lắng hỏi: “Tu Phàm, anh tìm
tôi có chuyện gì?”.
Tu Phàm chau đôi mày, đôi tay giữ chặt hai vai Hương Tranh, căng
thẳng nói: “Hương Tranh. Cô dừng kế hoạch của cô lại đi. Cô không
thuyết phục được cha tôi đâu”.
“Tu Phàm, anh vừa nói gì? Anh thừa biết là tôi không thể dừng
lại.”
“Hương Tranh, cha tôi và Triệu Ninh đã biết quán hệ của cô và Sở
Trung Thiên rồi, là cô Diệp Luyến Hoàn đó phản bội hai người. Cô
dừng lại đi, được không?” Sở Tu Phàm cho rằng chuyện này nhất định
làm cho Hương Tranh kinh ngạc, nhưng không ngờ nghe xong, cô không
phản ứng gì, mặt cũng không hề biến sắc. Anh có ngạc nhiên không
hiểu, bối rối gọi cô: “Hương Tranh”.
“Anh tìm tôi để nói chuyện này?” Hương Tranh hỏi lại, sau đó nói
tiếp. “Những chuyện này tôi đều biết rồi.”
Cô ấy biết cả rồi?
Sở Tu Phàm kinh ngạc, giờ thì anh đã hiểu được thái độ bình tĩnh
vừa rồi của cô. Anh kích động đến mức quên cả việc phải nói nhỏ:
“Cô biết mà vẫn muốn tiếp tục?”.
“Tu Phàm, tôi không thể cứ đứng giương mắt nhìn Sở Trung Thiên chịu
chết, tôi yêu anh ấy, tôi sẽ dùng sinh mạng của mình để yêu anh
ấy.” Hương Tranh nói với ngữ điệu kiên định khác thường. Vừa nói
vừa khẽ gạt hai tay anh ra khỏi vai cô, sau đó đi thẳng về phía thư
viện.
Sở Tu Phàm buồn bã nhìn bóng cô khuất dần.
Cô ấy nói, cô ấy yêu người đó, cô ấy dùng sinh mạng của mình để yêu
người đó...
Nhưng người đó không phải là anh...
Anh và cô... cuối cùng đã bỏ lỡ...
Cho dù Sở Tu Phàm không cảnh báo, Hương Tranh cũng đã biết những
chuyện này sắp kết thúc.
Cô biết hiện nay cô đang ở trong tay Sở Nhân Vũ, chỉ cần Sở Nhân Vũ
muốn là có thể dễ dàng giết chết cô và Sở Trung Thiên. Vì vậy, cô
sẽ phải hành động trước, cô sẽ đi tìm Sở Nhân Vũ để nói chuyện.
Nhưng trước hết, cô phải giúp Sở Trung Thiên cứu cha anh ấy ra khỏi
đây đã. Như vậy, nêu Sở Nhân Vũ có không nghe cô thì cũng không đến
mức cả ba người họ cũng phải chết ở đây.
Hương Tranh sắp đặt kế hoạch xong là thực hiện ngay. Chiều hôm ấy,
cô hẹn Sở Trung Thiên ra chỗ vắng nói chuyện.
“Trưng Thiên, Sở Nhân Vũ đã biết chuyện của chúng ta. Tối nay, em
sẽ gặp ông ta để nói chuyện. Anh hãy nhân cơ hội này đưa Sở bá phụ
trốn đi.”
“Không được.” Sau phút ngạc nhiên, Sở Trung Thiên kiên quyết từ
chối. “Em làm sao thuyết phục được ông ta. Anh tuyệt đối không cho
phép em mạo hiểm.”
“Anh không cần lo cho em. Dù không thuyết phục được Sở Nhân Vũ thì
em cũng sẽ trở về an toàn.”
“Hương Tranh, em coi anh là đứa trẻ con ba tuổi đấy à? Sở Nhân Vũ
tàn ác như thế nào chúng ta đều đã biết. Em tìm đến ông ta, có thể
có đường về được ư?”
“Không, em đang nói thật đấy. Anh còn nhớ Sở Tu Phàm không, người ở
trong rừng phong mà em thường nấu cơm cho ấy. Anh ấy là con trai
của Sở Nhân Vũ, anh ấy đã đồng ý giúp em.” Để cho Sở Trung Thiên
yên tâm, Hương Tranh không ngại ngần nói dối.
“Thật không?” Sở Trung Thiên vẫn nghi ngờ. “Anh ta giúp được
không?”
Hương Tranh quả quyết gật đầu: “Chắc chắn được, anh ấy là con độc
nhất của Sở Nhân Vũ, hổ dữ cũng không ăn thịt con”.
Sở Trung Thiên vẫn lo lắng, nhưng trước mắt, họ không còn cách nào
khác. Anh đành miễn cưỡng gật đầu làm theo lời Hương Tranh.
Tối hôm ấy không có trăng, trên bầu trời chỉ thưa thớt mấy vì sao.
Đêm tối yên tĩnh, chỉ còn có tiếng lá cây rơi xào xạc.
Trong phòng Sở Nhân Vũ, đèn sáng như ban ngày. Người đàn ông trung
niên ngồi trong ghế da, bình thản nhìn cô gái trước mặt không chút
giận dữ.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Sở lão gia, mọi chuyện chúng ta đều đã rõ, không cần dài dòng, tôi
xin ông hãy buông tha cho mẹ con Sở Trung Thiên.”
Hương Tranh đứng trước mặt ông ta, thẳng người, chắp tay sau lưng,
khuôn mặt bình thản. Cô tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ mình cô biết đôi
tay cô đang run.
“Sao tôi phải nghe lời cô?” Sở Nhân Vũ nghiêng người nhìn vào mặt
cô, đôi mắt hấp háy vẻ nhạo báng.
Hương Tranh im lặng vài giây, rồi ghé người nhìn vào mặt ông ta,
chậm rãi nói: “Hơn mười năm trước, ông đã làm gì với cha Sở Trung
Thiên, tôi nghĩ ông còn nhớ. Việc này mà lộ ra, ông sẽ bị cơ quan
luật pháp sờ gáy. Chỉ cần ông tha cho mẹ con Sở Trung Thiên, tôi
đảm bảo họ sẽ không tố cáo ông, sau này họ và ông đường ai nấy đi,
không liên quan tới nhau nữa”.
Nói ra những lời mặc cả này, Hương Tranh thừa biết không đời nào Sở
Nhân Vũ đồng ý, nhưng ngoài canh bạc này ra, cô cũng chẳng còn cách
nào khác.
Sở Nhân Vũ không những không đồng ý mà mặt cũng không hề có chút
biểu hiện sợ hãi như Hương Tranh mong đợi. Ông ta đáp lại cô bằng
một nụ cười chế nhạo: “Tiểu nha đầu, thật không tồi, còn dám đe dọa
ta. Nhưng gừng càng già càng cay, cô cho là tôi ngốc đến mức đứng
nhìn cô báo cảnh sát ư?”.
Hương Tranh nhìn thấy trong mắt ông ta lóe lên tia nhìn tàn bạo. Cô
mơ hồ linh cảm có chuyện chẳng lành, nhưng cô vẫn cố trấn an mình,
bình tĩnh hỏi lại: “Ông nói thế là có ý gì?”.
Nụ cười trên môi Sở Nhân Vũ thật khó hiểu. Hương Tranh còn đang
nghi hoặc thì ông ta đã chỉ tay về phía cánh cửa đã được mở sẵn,
gọi to: “Đưa họ vào đây”.
Sở Nhân Vũ vừa dứt lời, cánh cửa lập tức được mở rộng ra. Triệu
Ninh và hai người nữa hùng hổ bước vào.
Hương Tranh thấy họ quen quen, cho đến khi cô nhìn thấy hình xăm
con hổ trên tay một người thì cô chợt nhớ ra. Đó là hai trong số ba
người đã đến rừng phong để bắt Sở Tu Phàm đi. Nhìn kỹ một chút, cô
thấy hai người kia đang lôi theo hai người khác nữa. Khi Hương
Tranh nhìn rõ khuôn mặt hai người này, mặt cô trắng bệch.
“Trung Thiên! Sở bá phụ! Hai người bị làm sao thế này?” Hương Tranh
định chạy lại gần xem xét tình trạng của cha con Sở Trung Thiên,
nhưng cô bị người có hình xăm trên tay đó đẩy giật trở lại, do mất
đà, Hương Tranh loạng choạng lùi về phía sau mấy bước. Lúc này, sự
lo lắng và giận dữ khiến cô quên cả sợ hãi, quát lên với Sở Nhân
Vũ: “Ông, ông đã làm gì họ?”.
“Trừng phạt vì tội không nghe lời. Nhưng mới chỉ bị đánh một trận
thôi. Chưa chết đâu.” Sở Nhân Vũ thản nhiên trả lời, cười khẩy.
“Thế nào? Cô đã rõ tình hình hiện nay chưa? Cô còn cho rằng cô có
tư cách đàm phán với tôi nữa không? Bạn trẻ à, tôi rất hâm mộ lòng
dũng cảm của cô. Nhưng dũng cảm không có nghĩa là ngu ngốc. Đến giờ
cô còn gì để thuyết phục tôi tha cho lũ thối tha này?”
“Lũ thối tha”, những từ này như ngàn mũi kim nhọn đâm vào tim Hương
Tranh, những tia nhìn giận dữ nhằm thẳng tới Sở Nhân Vũ.
“Sở Nhân Vũ, sao ông có thể tàn ác như vậy? Dù sao họ cũng là người
thân của ông.”
Sở Nhân Vũ cười nhạt.
“Người thân? Tôi làm gì có người thân! Người thân của tôi đều chết
từ khi tôi còn nhỏ rồi.”
“Sao ông có thể nói như thế?” Hương Tranh giận dữ tột độ, lời nói
không dừng lại được. “Sở Nhân Vũ! Ông đúng là đồ vong ân bội nghĩa.
Nếu năm đó không có cha nuôi chăm sóc ông, ngày hôm nay ông có thể
đứng ở đây không? Một con chó cũng còn có nghĩa hơn ông vì nó không
quên ơn người nuôi nó, không khi nào cắn chủ.”
Những lời Hương Tranh nói đánh đúng vào điểm yếu của Sở Nhân Vũ.
Bao nhiêu năm qua, những hình ảnh thời niên thiếu vẫn là điều Sở
Nhân Vũ đào sâu chôn chặt, không dám động đến. Ông ta tỏ ra bất cần
quá khứ nhưng sự thật, mỗi bức ảnh, mỗi khuôn mặt quen thuộc đều
khiến ông ta bất an.
Hương Tranh lại dám lớn tiếng vạch tội ông ta trước mặt bao nhiêu
người, đương nhiên khiên Sở Nhân Vũ điên tiết. Ông ta tát cô một
cái như trời giáng. Cô không có cơ hội tránh, đau đớn ngã lăn ra
đất.
“Hương Tranh!” Sở Trung Thiên nhìn má Hương Tranh bị tát bầm đỏ,
đau đớn kêu lên. Anh vùng vẫy định đỡ Hương Tranh dậy nhưng hai tay
anh đã bị tên gia nhân của Sở Nhân Vũ kẹp chặt, chỉ còn biết tức
giận la hét: “Sở Nhân Vũ, Hương Tranh không liên quan tới chuyện
này, ông mau thả cô ấy ra”.
“Đau lòng lắm phải không? Chưa hết đâu, tôi sẽ cho cậu đau đến
chết.” Sở Nhân Vũ vừa chế nhạo vừa đe dọa, rồi ông ta vẫy Triệu
Ninh lại gần. “Triệu quản gia, bắn nát tay trái của con nha đầu này
cho ta.”
“Vâng, thưa lão gia.” Triệu Ninh nhanh nhẹn rút từ bao da đeo ở
thắt lưng một vật màu đen. Hương Tranh nhìn kỹ, đó là một khẩu súng
lục.
Hương Tranh mở to mắt sợ hãi nhìn Sở Nhân Vũ, tay chân lạnh toát.
Sở Trung Thiên vô cùng lo lắng, cố gắng thoát ra, nhưng anh lại bị
tên gia nhân của Sở Nhân Vũ tức giận thúc cho một gối vào bụng. Anh
đau đớn quỵ gối xuống đất. Triệu Ninh giở trò mèo vờn chuột, từng
bước từng bước tiếp cận Hương Tranh. Đúng lúc anh ta chĩa súng,
nhắm vào tay trái Hương Tranh thì cửa phòng bật mở, tiếng thét chói
tai vang lên.
“Dừng tay, thả cô ấy ra.”
Đám đông trong phòng cùng lúc quay lại nhìn ra cửa. Một thanh niên
cao lớn bước vào.
Sở Nhân Vũ kinh ngạc nhìn người thanh niên đang bước vào, mất một
lúc ông ta cứng đơ không phản ứng, sau đó mới lên giọng quở trách:
“Tu Phàm, con đến đây làm gì? Mau đi ra ngoài!”.
Sở Tu Phàm không dừng lại, anh đi qua Hương Tranh, đến trước mặt
cha anh cầu xin: “Cha! Cha hãy tha cho họ”.
“Vớ vẩn. Đây không phải là việc của con. Mau đi ra!”
“Không. Con không đi, cha không tha cho bọn họ, con không đi.” Sở
Tu Phàm làm mặt kiên định, nhất quyết không nhúc nhích.
Sở Nhân Vũ tức giận quát: “Sở Tu Phàm, con có biết mình đang làm gì
không?”.
“Cha, con cầu xin cha, xin cha tha cho bọn họ. Những chuyện trước
đây đều là do cha làm sai, bọn họ đã không truy cứu nữa, cha đừng
làm khó bọn họ nữa, có được không?”
“Ai nói với con như vậy? Thật là vớ vẩn!” Sở Nhân Vũ cau mày tức
giận quát người bên cạnh. “Triệu Ninh, mau đưa thiếu gia ra
ngoài.”
“Con không đi.” Sở Tu Phàm hất tay Triệu Ninh ra, đến đứng phía
trước Hương Tranh. “Cha, nếu cha muốn giết họ, xin hãy giết con
trước.”
Hương Tranh kinh ngạc nhìn tấm lưng của người trước mặt, đầu óc
trống rỗng, cho đến khi Sở Nhân Vũ lại tức giận hét lên, cô mới dám
tin đây là sự thật.
“Nghịch tử! Ngươi thật là đồ nghịch tử! Ngươi vì đám rác rưởi này
mà phản bội lại người cha nuôi ngươi bao nhiêu năm nay?” Sở Nhân Vũ
lùi lại phía sau, run lên vì giận dữ. Không biết có phải cô hoa mắt
nhìn nhầm không nhưng Hương Tranh thấy mặt Sở Nhân Vũ tím bầm
lại.
Khác với vẻ tức giận của Sở Nhân Vũ, Sở Tu Phàm vẫn bình tĩnh nói
tiếp: “Cha, Hương Tranh không phải là đồ rác rưởi, Hương Tranh là
người bạn mà con yêu quý nhất. Nếu cha muốn giết cô ấy thì hãy giết
con trước đi”.
Hương Tranh choáng váng nhìn con người đứng phía trước, không dám
tin vì cô mà anh có thể nói với cha mình những lời như thế.
Sở Nhân Vũ cũng bị sốc, ánh mắt bừng bừng lửa giận, khuôn mặt dần
xanh tái.
Ông ta đưa tay run run chỉ vào mặt Sở Tu Phàm, tức giận mắng:
“Ngươi... ngươi... là đồ bất hiếu... đồ....”. Ông ta còn chưa nói
xong đã đưa tay ôm ngực, lảo đảo ngã xuống.
Sự việc đột ngột xảy ra khiến Hương Tranh đờ đẫn, cô nhất thời
không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ mơ hồ biết lúc đó tình
cảnh rất hỗn loạn, chỉ còn tiếng quát mắng của Triệu Ninh vẳng đến
tai cô.
“Sở Tu Phàm! Cậu biết rõ lão gia bị bệnh tim mà còn cố tình nói
những lời đại nghịch bất hiếu ấy. Tôi nói cho cậu biết, lão gia mà
có mệnh hệ gì, tôi quyết không tha cho cậu.”
Bệnh tim... Sở Nhân Vũ bị bệnh tim?
Hương Tranh sửng sốt nhìn Sở Tu Phàm đang đứng trước mặt cô, chỉ
thấy anh bất động, đầu cúi thấp, ánh mắt đầy đau đớn nhìn xuống đôi
bàn tay buông thõng.
Sở Nhân Vũ bị sốc, bệnh tim tái phát, được đưa đi bệnh viện cấp cứu
nhưng một giờ bốn mươi lăm phút ngày hôm sau, ông ta qua đời.
Tin tức này hai ngày sau mới về tới Sở gia.
Sở Tu Phàm một mực cho rằng mình đã hại chết cha, sau khi lo xong
tang lễ cho Sở Nhân Vũ, anh lui về ở Hướng Ninh viên, không chịu ra
ngoài. Tiêu Nhiễm Ninh và Sở phu nhân đến đón cha Sở Trung Thiên về
Thiên Nhan, Hương Tranh và Sở Trung Thiên tình nguyện ở lại Sở gia
chăm sóc cho Sở Tu Phàm, đợi anh bình tâm lại, họ mới quay trở về
Thiên Nhan.
Vĩ thanh: Ái tình không có đoạn kết
Thấm thoát, Hương Tranh và Sở Trung Thiên đã quay về Thiên Nhan
được hơn nửa năm.
Hôm nay, Hương gia thật là náo nhiệt. Hương phụ thân, Hương phụ mẫu
từ ngoại tỉnh trở về. Sở phụ thân, Sở phụ mẫu cũng tới, còn có thêm
cả gia đình Tiêu Nhiễm Ninh nữa. Thật hiếm khi Hương gia đông khách
như hôm nay.
Hai vị tiền bối nhà họ Sở hôm nay tới đây để bàn với Hương gia về
hôn sự của Sở Trung Thiên và Hương Tranh. Sở phu nhân đã không còn
phản đối hai người yêu nhau, thậm chí thấy Hương Tranh vì yêu con
trai mình mà không ngại mạo hiểm cả tính mạng, dám một mình tìm đến
Sở gia thuyết phục Sở Nhân Vũ tha cho mẹ con bà, bà cảm động đến
rơi lệ. Kể từ đó, bà đã coi Hương Tranh như con gái mình, thậm chí
còn có phần yêu thương cô hơn cả Sở Trung Thiên.
Bố mẹ Tiêu Nhiễm Ninh lại đến để xem mặt cô con dâu tương lai là
Hương Đình. Mặc cho Hương Đình từ chối lời cầu hôn của Tiêu Nhiễm
Ninh vì cô cho rằng Tiêu Nhiễm Ninh thường xuyên bắt nạt cô, nếu
lấy anh, cô sẽ bị trêu tức đến chết. Nhưng cha mẹ Tiêu Nhiễm Ninh
vẫn coi Hương Đình là con dâu tương lai.
Các vị tiền bối cùng bàn chuyện đại sự, đám hậu bối cũng không muốn
làm gián đoạn câu chuyện. Tiêu Nhiễm Ninh đứng ngồi không yên, đã
sớm kéo Hương Đình lên tầng hai. Được một lúc thì đến lượt Hương
Tranh cũng đứng ngồi không yên, kéo Sở Trung Thiên ra ngoài sân nói
chuyện.
“Trung Thiên, hôm qua em nhận được email của Sở Tu Phàm.” Từ sau
cái chết của cha, Sở Tu Phàm nghe theo tâm nguyện của ông, tiếp
quản tập đoàn Sở thị. Dưới sự giúp đỡ của Triệu Ninh, công việc của
anh đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.
“Anh ấy nói gì với em?”
“Em báo với anh ấy, chúng ta sắp kết hôn, anh ấy nói chúc mừng
chúng ta. Còn nói ngày thành hôn của chúng ta, anh ấy nhất định sẽ
đến chúc phúc. Anh ấy cũng kể chuyện gần đây anh ấy gặp một cô
nương rất cá tính, thường làm anh ấy vui. Anh ấy còn gửi cả ảnh cô
nương ấy cho em xem, rất dễ thương, rồi em sẽ cho anh xem.”
“Được.”
“Trung Thiên, em có chuyện muốn thương lượng cùng anh.”
“Chuyện gì?”
“Trước khi yêu anh, em đã định thành lập công ty
kinh doanh dịch vụ cho thuê bạn gái. Bây giờ em muốn...”
“Chuyện này không bàn nữa, sau khi kết hôn, em ngoan ngoãn ở nhà
cho anh, đừng có ra ngoài quậy phá nữa.” Sở Trung Thiên phũ phàng
dập tắt hy vọng của Hương Tranh.
“Không được. Cả ngày chỉ ở nhà sẽ buồn chán lắm.”
“Không đâu, anh có công việc giao cho em mà.”
“Việc gì?” Hương Tranh hào hứng hỏi lại.
“Sinh baby.”
“…”
“Hương Tranh, Sở gia nhà anh mấy đời độc đinh, anh nghĩ chúng ta
phải có nhiều con mới đông vui, em thấy năm đứa đã được
chưa?”
“…”
“Em thấy như thế có ít không? Hay là sinh sáu đứa? Nếu em vẫn thấy
ít thì sinh hẳn bảy, tám đứa luôn.”
“…”
Xem ra cô thua rồi, cô không thể cãi lại được anh.
Hết