Người ta nói là phúc không phải hoạ, là hoạ thì tránh cũng không khỏi, đúng là ngay lúc nó bị bệnh rối loạn tiêu hoá thế này mà mẹ hắn không hề lo lắng một tiếng, bà khi nghe Trang và Trúc gọi về báo tin bà còn nói thế này:
-Nó giả vờ hay đau thật đây? – nghe câu đó từ miệng mẹ hắn, nó càng ngày càng suy sụp, nó là một người mạnh mẽ nhưng không phải con người lúc nào cũng mạnh mẽ, nó cũng có lúc yêu đuối chứ, nó càng không muốn nghe nhưng mẹ hắn còn nói:
-Nếu nó có chết thì con trai tôi sẽ lấy Tiểu Hân! – Trang và Trúc liền tắt máy nhìn qua nó, nó càng lúc càng khóc to hơn, nó không chịu nỗi nữa, nó không muốn chịu đựng nữa, nó không muốn nữa!!!!!!!!!!!! Ngay lúc đó cửa phòng mở ra, hắn bước vào nhìn nó hắn hốt hoảng, chạy lại hỏi một lèo:
-Vợ! Em sao vậy? Ai làm gì em? Sao em lại khóc? Ai ăn hiếp em? Nói đi anh sẽ xử tên đó! Vợ à! Vợ! – hắn càng gọi nó là vợ thì nó càng ngày càng khóc to hơn chưa bao giờ nó khóc như thế này, lúc nào nó cũng chịu đựng, lúc nào cũng thế nhưng bây giờ sao nó thấy chịu đựng khó quá, nó đau lắm! Sao hắn đối xử vs nó như thế? Hắn có biết hôm nay sinh nhật nó hay không mà lại dám dẫn người đi mua trang sức tặng người đó để cho nó thấy chứ? Hắn hết thương nó rồi sao? Hắn đúng là người hai mặt, bắt cá hay tay, nghĩ tới đây nó khóc, khóc rồi lấy gối đánh hắn không ngừng mà mọi người thì có biết chuyện gì đâu, Trang và Trúc cũng chả biết nó bị gì vì hỏi nó cũng không nói lời nào. Hắn bị nó đánh mà không biết lý do nên nắm lấy tay nó nói:
-Em bị gì à? Anh làm em giận à? – nhìn hắn ôn nhu hỏi nó càng tức giận hơn, đúng là lừa dối thành quen, dám làm vậy trước mặt nó, nó bực mình nói:
-Anh cút đi! Tôi không muốn thấy anh! – hắn không hiểu hắn đã làm cái gì mà nó nổi nóng thế này, hắn nắm lấy bàn tay nó nói:
-Anh đã làm gì chứ? – nó hất tay hắn ra khỏi tay nó, chỉ tay thẳng cánh cửa chính nói:
-Một là anh đi, hai là tôi đi! Anh chọn đi! – hắn nghe cái giọng kiên quyết đuổi hắn đi của nó, hắn ảo não rời đi, hắn không biết hắn đã làm cái gì chứ, hắn định mua quà cho nó nữa, hắn chưa từng làm gì mà nó khiến như vậy, hắn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùn cũng bực mình mà đi ra ngoài, Trang và Trúc nhìn hắn đi ra mà không biết tại sao. Trang nói:
-Huy Bảo làm gì mày à? – nó không nói gì hết, léo chăn lên và nhắm mắt, nó muốn yên tĩnh, nó muốn một mình suy nghĩ lại vấn đề này, nó đã sai khi đuổi hắn hay là nó làm đúng, nó có khi nhìn lầm hay không? Nhưng nó nghĩ hoài mà cũng không có câu trả lời, nó thở dài và ngủ một giấc, mong là khi tỉnh lại mọi thứ sẽ bình tĩnh.
Hắn đi ra khỏi phòng nhìn thấy Hạo và Quân, hắn liền nói:
-Tao có làm gì đâu mà ra nông nổi này chứ? – 2 thằng bạn vỗ vai hắn mong an ủi phần nào, hắn nhớ lại khuôn mặt tức giận của nó mà thở dài, sao mà dạo này nó cứ giận hắn hoài vậy ta, hắn không biết phải giải quyết như thế nào thì Trang và Trúc bước ra nói:
-Có lẽ nó rất giận ấy! Anh nhớ anh có nói dối nó cái gì hay làm sai cái gì không? – hắn im lặng ngồi suy nghĩ, hắn có nói dối nó là nói ngày hôm nay đi công tác để đi mua quà cho nó, không lẽ có thế mà nó giận hắn, không thể nào nó đâu có nhỏ nhen như thế, hắn cố tìm tiếp thì nhớ tới cái lúc Tiểu Hân nghe điện thoại, hắn hỏi thì Tiểu Hân nói nhầm số, nhưng mà……………….không lẽ……………….không thể………………….cuối cùng hắn nhìn Trang và Trúc nói:
-Không có!! – không biết hắn nghĩ sao mà lại đi tin tưởng Tiểu Hân? Hắn thấy Tiểu Hân cũng rất sốt sắn để giúp hắn mua quà cho nó nên hắn mới tin Tiểu Hân lần này, nói chuyện một hồi thì 4 người kia đi về chị còn lại hắn, hắn một lúc lâu thấy trong căn phòng bệnh của nó không còn tiếng thì mới rón rén vào thăm nó, nhìn gương mặt nhợt nhạt của nó mà hắn thấy thương nó dường nào, đi lại chiếc ghế kế giường hắn lấy tay vuốt mái tóc của nó, mái tóc dài màu nâu đỏ hơi rối, hắn lấy tay sờ vào gương mặt nó nói:
-Em cố gắng tin tưởng anh đi! Anh sẽ sớm giải quyết thôi! – hắn nói rồi bước đi để muốn quà nhỏ màu hồng trên bàn, hắn nói thế có nghĩa gì? Thật không hiểu hắn bây giờ đang nghĩ cái gì nữa? Sau khi hắn bước đi về nhà đề chuẩn bị đem đồ nó vào bệnh viện, ngay lúc đó một thân ảnh mảnh mai, nhìn rất là đẹp, cô mặc chiếc áo da và chiếc quần da màu đen, cô cười nhếch mép nhìn nó rồi lấy trong túi một món quà màu hồng y chang như vậy bỏ vào sọt rác rồi đem món quà của hắn mới đặt lên bàn bỏ vào túi. Cô nhanh chóng chạy đi trong màn đêm mà không cho ai nhìn thấy nhưng trời có lẽ không thích theo phe kẽ ác, cô bước ra thì có một người nhìn thấy và người đó cũng cười nhếch mép nhìn cô rồi bước vào phòng bệnh của nó.