Không phải là lần
trước cùng Mộ Tử Tiêu đi chơi một buổi chiều nha, lại nói Kiều Âu cũng
đi theo, cũng biết bọn họ không có xảy ra chuyện gì nhưng tự nhiên mà
nghĩ muốn dẫn cô đi xem hoàng hôn, lòng dạ Tư Mã Chiêu a.
Nhắc tới cũng lạ, hôm đó Mộ Tử Tiêu đưa Lam
Thiên Tình đi chơi bên bờ biển có phải g sẽ xông vào mò mẫm giày vò
trong đầu Kiều Âu hay không . Lúc trước Kiều Âu hắn còn đang suy nghĩ
Lam Thiên Tình có tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, hiện tại phát hiện,
thật ra mình cũng có tham muốn giữ lấy không ít hơn nha đầu này bao
nhiêu đâu.
Kiều Âu luôn nghĩ nếu có cơ hội phải dẫn Lam Thiên
Tình đi bờ biển trong ký ức của cô vẫn còn chuyến đi với Mộ Tử Tiêu,
lần nữa phải thêm vào trong ký ức ấy một khoản bao trùm quá khứ, sau đó
mỗi lần Lam Thiên Tình trở lại bờ biển cũng sẽ nhớ, thật ra thì cô và Mộ Tử Tiêu cùng đi chơi đùa cũng không có gì, bởi vì Kiều Âu cũng mang cô
tới, hơn nữa chơi càng vui vẻ hơn.
Phải nói, người đàn ông này dụng tâm quá sâu với Lam Thiên Tình! Muốn mơ tưởng chiếm đoạt hoàn toàn ký ức của cô!
Lam Thiên Tình tuy chỉ có 17 tuổi nhưng thông minh cũng tuyệt đối không
thua bất kỳ người trưởng thành nào. Sự nhỏ mọn này của Kiều Âu, sao cô
lại không hiểu cơ chứ?
Bĩu môi, Lam Thiên Tình cố ý đùa không
chút để ý liền lắc đầu: "Đừng! Không bằng chúng ta đi tìm Tư Đằng và
Tiểu Nhu đi, một ngày một đêm không gặp, em muốn gặp bọn họ, buổi tối
cùng nhau ra ngoài đi dạo đi!"
Kiều Âu chợt im lặng không nói gì. Lam Thiên Tình nhịn cười, tiếp tục vô tội nói: "Nếu không, không ra đi dạo cũng được. Chúng ta bốn người có thể cùng nhau ở trong biệt thự xem TV một chút, trò chuyện, đánh bài, có được không?"
Lần trước
Kiều Âu nằm viện, bọn Tư Đằng dạy Lam Thiên Tình đánh bài, mới vừa học
được đánh bài, nhất là đối với người chưa từng có kinh nghiệm chơi bời
như Lam Thiên Tình mà nói, không thể nghi ngờ là hấp dẫn không nhỏ.
Trước ở trong phòng ngủ ký túc xá, lúc rảnh rỗi cũng xem qua bọn Trần Hiểu
Đan chơi bài nhưng khi đó cô luôn hâm mộ ở một bên nhìn, trong lòng ngứa ngáy lại không dám nói mình chưa bao giờ chơi
đùa.
Cái niên đại này, đều đến tuổi lên đại học còn không biết chơi bài xì phé, là chuyện rất mất mặt.
Hơn nữa ngày đó ở trong phòng bệnh Kiều Âu, khi Lam Thiên Tình vẻ mặt mong
đợi cầm bộ bài Tư Đằng mua được nói với anh ta có thể dạy cô hay không
khiến Ngũ Hoạ Nhu giật mình sửng sốt, làm Lam Thiên Tình mắc cỡ nửa ngày không có lên tiếng. Phải đến khi Kiều Âu lạnh mặt nhìn Tư Đằng, Tư Đằng cẩn thận nhắc nhở Ngũ Hoạ Nhu thì cô ấy mới không cười nhạo nữa.
Nghĩ kỹ lại, Kiều Âu người đàn ông này, có lúc thật vẫn rất thân thiết.
Mỉm cười, Lam Thiên Tình đang mơ màng với ý nghĩ nhỏ mọn trong đầu, hoàn
toàn không để ý đến vẻ mặt Kiều Âu, lúc cô nhắc tới Ngũ Hoạ Nhu trong
nháy mắt thoáng căng thẳng.
Trong buồng xe an tĩnh một lúc lâu,
Lam Thiên Tình nhìn đường trước mắt không giống như là trở về biệt
thự, không khỏi cau mày.
"Kiều Âu! Anh phải đưa em đi đến nơi đó"
Kiều Âu giật giật hầu kết, chợt cười cười: "Đi một nơi rất thú vị. Trước kia em chưa đến"
"Oh." Lam Thiên Tình chậm rãi ứng tiếng, cảm giác có chút kỳ cục, suy nghĩ một
chút, cầm điện thoại di động của mình gọi cho Ngũ Hoạ Nhu. Nhưng gọi
đến hai, ba lần, điện thoại Ngũ Hoạ Nhu vẫn tắt máy.
"Làm cái gì mà sao lại tắt máy tối hôm qua đến bây giờ?"
Cau mũi một cái, Lam Thiên Tình lại gọi cho Tư Đằng nhưng nhiều lần cũng
lại tắt máy. Lần này, rốt cuộc cô cảm thấy có gì đó không được bình
thường.
Bởi vì Tư Đằng từng nói với Lam Thiên Tình, nếu như điện
thoại di động của anh ta tắt máy, chỉ có hai loại tình huống, một là anh ta đang lâm vào tuyệt cảnh, còn lại là anh ta và Kiều Âu đang ở chung
một chỗ như hình với bóng, hơn nữa lúc đó họ đang an toàn.
Trước
kia, Tư Đằng phục vụ hết Kiều Âu sau khi Kiều Âu vào phòng và tắt đèn
ngủ, anh ta sẽ canh giữ ở phòng khách hoặc đến phòng khách, tắt điện
thoại di động và ngủ. Sau một lần Ngũ Hoạ Nhu nửa đêm muốn nói chuyện
phiếm, anh ta không kịp bắt máy nên từ đó trở đi, Tư Đằng luôn mở điện
thoại suốt 24 giờ.
Chuyện này, từng khiến Ngũ Hoạ Nhu rất tự
hào và nhắc với Lam Thiên Tình khi còn ở biệt viện nhà họ Đoàn. Lúc ấy
Ngũ Họa Nhu còn mặt cảm động nói, Tư Đằng là một người đàn ông tốt, sẽ
để ý đến tâm ý của cô ấy, hơn nữa còn vì cô ấy mà thay đổi.
Suy nghĩ một chút những thứ này, Lam Thiên Tình không khỏi càng nhíu chặt lông mày.
Nghiêng đi đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang nghiêm trang lái xe, vẻ mặt Lam Thiên Tình Âu ám. Kiều Âu cảm nhân ánh mắt nóng bỏng của cô, nghiêng
đầu liếc mắt một cái, cười cười: "Bà xã ~, có phải em phát hiện chồng
em càng ngày càng đẹp trai không?"
Lam Thiên
Tình không để ý đến bộ dạng không đứng đắn của Kiều Âu, nghiêm túc hỏi: "Kiều Âu, rốt cuộc thế nào? Tư Đằng không thể nào tắt điện thoại di
động , bọn họ rốt cuộc ở nơi nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tối hôm qua Cung Ngọc Gia đã nói bên hồ xảy ra chuyện, chợt giống như một
khối đá lớn đè ở trong lòng cô không thở nổi. Kiều Âu tối hôm qua nói
cho cô biết, nói là Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng trở về biệt thự ân ái nhưng là hai người kia đều sẽ không cố ý tắt máy. Chuyện này thật là quỷ dị.
Kiều Âu chợt giảm tốc độ xe, đem xe chậm rãi dừng sát ở ven đường. Giờ phút
này sắc trời còn có chút điểm sáng màu xanh dương, giống như là rạng
sáng bốn năm giờ giữa hè, nhưng thái độ Lam Thiên Tình lại như đêm khuya trời đông cực kỳ giá rét.
Kiều Âu biết không gạt được cô nữa
rồi, và cũng không có ý định lừa gạt nữa rồi. Giơ tay bật đèn trần xe,
sau đó nắm thật chặt hai tay Lam Thiên Tình, vẻ mặt thành thật thậm chí
có chút ít tâm địa nhìn cô: "Bà xã, chuyện này anh không nói cho em biết trước là vì không muốn em lo lắng. Anh muốn hai ngày nữa đưa được họ về rồi mới nói với em, như vậy em sẽ an tâm hơn."
Lam Thiên Tình nhìn thái độ Kiều Âu, lo lắng trong càng lớn.
Không cần phải nói, Tiểu Nhu là bạn thân tốt nhất lại là trợ thủ, nên thân
thiết như tỷ muội. Tư Đằng càng không cần phải nói rồi, thời gian quen
biết còn lâu hơn so với Tiểu Nhu, ở trong lòng Lam Thiên Tình thì anh ấy giống nhau anh trai.
"Bọn họ, bọn họ, tối hôm qua xảy ra chuyện
bên hồ nhỏ, phải không?" Có chút hốt hoảng ấp úng, hốc mắt Lam Thiên
Tình ngập nước.
Kiều Âu căng thẳng, nha đầu này, anh không chịu được khi cô khóc, nhưng gần đây lại luôn rơi nước mắt, khiến anh rất đau lòng!
Giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Kiều Âu thở dài: "Chuyện không phải như em nghĩ. Từ từ để anh nói."
"Vâng"
Đầu nhỏ lắc như trống bỏi, thậm chí Lam Thiên Tình đã nghĩ tới chuyện Ngũ
Hoạ Nhu bị người ta cường bạo rồi, có thể đã xấu hổ rồi nhảy hồ tự sát,
có thể Tư Đằng đuổi theo đem những người đó cũng đã giết, có thể thê
thảm và đáng sợ như vậy hay không ?
Kiều Âu thật sự là không thể
nhìn bộ dáng này của Lam Thiên Tình, cởi dây an toàn của bản thân và của cô ra,sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực.
"Bà xã, tối hôm qua Ngũ Hoạ Nhu cùng Tư Đằng náo loạn rồi khó chịu chạy mất, sau lại bị ba
dân công đang xây dựng phòng ăn mới đuổi theo, mạnh mẽ lôi về trong lán
của họ. Ba người kia uống rượu, mất đi lý trí, muốn cưỡng bức Ngũ Hoạ
Nhu, nhưng sau khi cởi dây trói tay chân cho cô ấy, mới phát hiện thì ra là Ngũ Hoạ Nhu biết võ công. Ba người kia cùng Ngũ Hoạ Nhu đánh nhau, y phục Ngũ Hoạ Nhu bị xé một nửa, nhưng lại thất thủ đánh chết một người
trong đó, còn dư lại hai dân công thấy choáng, chạy ra ngoài hô to cứu
mạng. Lúc Tư Đằng biết được tin thì đã khuya lắm rồi, khi đó đội duy trì trật tự đã đến lán công nhân để thẩm vấn Ngũ Hoạ Nhu làm tường trình.
Tư Đằng vừa nhìn y phục trên người Ngũ Hoạ Nhu bị xé phá rồi, nhất thời
xúc động nhịn không được, không để cho đội duy trì trật tự mang Ngũ Hoạ
Nhu đi, đả thương duy trì trật tự, còn đánh hai dân công còn lại cho tàn phế."
Lam Thiên Tình không khỏi cả kinh, cô nhớ Tư Đằng và Ngũ
Hoạ Nhu đều đã nói với cô, ở trong trường quân sự, đội duy trì trật tự
là rất lợi hại, giống như cảnh sát võ trang bên ngoài xã hội, nhìn thấy
cũng phải đi vòng, Tư Đằng đánh duy trì trật tự, còn đánh cho hai người
kia tàn phế, cái này đã vượt ra khỏi phạm vi tự vệ chứ?
"Bây giờ Tiểu Nhu và Tư Đằng đang ở đâu?" Lam Thiên Tình ngẩng mặt lo lắng.
Kiều Âu có chút bất đắc dĩ, chớp mắt mấy cái, nhàn nhạt khạc ra mấy chữ: "Ở
phòng tạm giữ, chờ ra tòa án quân sự."
"Tòa án quân sự? !" Lam Thiên Tình lập tức đẩy Kiều Âu ra, không thể tin được nhìn anh.
"Tiểu Nhu là phòng vệ chính đáng, nếu cô ấy không phản kích cũng sẽ bị cưỡng
gian! Thất thủ giết người, nhiều nhất chỉ có thể coi là vượt quá phòng
vệ! Mà Tư Đằng là nhất thời nóng lòng, hơn nữa, Tư Đằng là Thượng tá a,
là người của anh, là người nhà họ Kiều, bọn họ không biết họ sao? Vậy
thì anh sao không bảo lãnh hai người bọn họ ra?"
Nhìn Lam Thiên Tình giống như sư tử cái hầm hừ, Kiều Âu cũng khổ sở, điều chỉnh tốt cảm xúc, dịu dàng nói:
"Tình Tình, nếu như đây là chuyện đã xảy ra phía ngoài trên xã hội, đừng nói
Tư Đằng đem hai người kia đánh cho tàn phế, chính là Tư Đằng đem người
đó giết, vậy cũng không coi là chuyện lớn. Nhưng vụ án xảy ra ở trường
quân đội Thúy Bình Sơn, lúc ấy Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều mặc quân
trang. Tình Tình, trường quân đội Thúy Bình sơn là trường quân đội hoàng gia, kể cả con trai Tổng Thống phạm sai lầm cũng phải ra trước tòa án
quân sự!"
Nếu như ở trường quân đội Thúy Bình sơn dễ nói chuyện
như vậy, ban đầu lúc Kiều Âu kiên trì muốn tới tìm Lam Thiên Tình, Kiều
Nhất Phàm cũng sẽ không lần nữa nhắc nhở Kiều Âu, để cho anh phải quý
trọng tiền trình của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm rồi.
"Ô ô ~ vậy muốn làm thế nào? Tiểu Nhu cùng Tư Đằng có thể ngồi tù hay không? Ô ô ~ làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Ô ô ~"
Lam Thiên Tình lập tức lại khóci, "Tòa án quân sự" bốn chữ hình như quá mức nặng nề, đè lên tim cô khiến cô không thở nổi. Nếu như lúc này Kiều Âu
cũng không cứu được Tư Đằng, như vậy cô còn có năng lực gì đi cứu Ngũ
Hoạ Nhu?
Càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng thấy mình vô dụng.
Nước mắt nước mũi Lam Thiên Tình đều không khách khí chút nào bôi lên y phục của Kiều Âu, cũng không quản nó đắt cỡ nào. Hiện tại cô đang đau lòng,
thương Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng.
Kiều Âu vừa vỗ lưng vừa dụ dỗ
cô: "Tối hôm qua anh đã đến thăm bọn họ, bọn họ ở đều ở phòng độc lập,
anh nhờ vài quan hệ, cho bọn họ có thêm máy đun nước còn được khá một
chút thức ăn. Hơn nữa, còn sai người cho Ngũ Hoạ Nhu một máy DVD và mấy
bộ CD kịch vui và phim Hàn. Tinh thần của cô ấy không tốt, trong miệng
vẫn nhớ tới mình giết người, anh đã an bài bác sĩ tâm lý đến xem qua.
Còn Tư Đằng không phải lo lắng, chỉ cần Ngũ Hoạ Nhu thật tốt, thì anh ta sẽ thật tốt."
Kiều Âu sẽ không quên, tối hôm qua sau khi thăm
Ngũ Hoạ Nhu anh mới đến chỗ Tư Đằng, Tư Đằng hối hận chuyện mình chọc
tức Ngũ Hoạ Nhu, một mực chỉ hỏi tới cảm xúc của nha đầu kia.
Suýt bị người ta luân gian, lại lỡ tay giết người, mặc dù cô đã tròn mười tám tuổi rồi, nhưng vẫn là cô gái nhỏ.
Kiều Âu không dám nói cho Tư Đằng biết tinh thần Ngũ Hoạ Nhu có chút bị
kích thích, nếu anh ta biết chuyện, không chừng Tư Đằng có thể giết lính coi ngục đi cướp đi Ngũ Hoạ Nhu.
Kiều Âu chỉ nói cho Tư Đằng Ngũ Hoạ Nhu rất nhớ anh ta, hi vọng anh ta ăn cơm thật ngon, ngủ ngon, có
chuyện gì đợi đến sau phiên toà mới nói.
Thở dài, đối với Kiều Âu cũng cảm thấy rất vô lực trước chuyện đã xảy ra nhưng tuyệt đối sẽ không để cho hai người đó có chuyện.
Chuyện này tối hôm qua huyên náo có chút lớn, nhiều người biết, đã đánh duy
trì trật tự rồi lại xảy ra án mạng rồi, nếu còn có thể đem thả người
hoặc bảo lãnh thì Kiều Âu cũng sẽ bị người ta dìm cho hoàn toàn mạt hắc
rồi.
Phải biết, Tư Đằng là người của Kiều Âu!
Bây giờ Kiều Âu chỉ có thể chờ, chờ tòa án quân sự mở phiên toà, trước đó, duy nhất
anh chỉ có năng làm cho hai người bọn họ chính là không ngừng tìm quan
hệ, nhưng muốn mua chuộc quan toà quân giáo hoàng gia là chuyện vô cùng
khó, không cẩn thận bị phát hiện sẽ gây thêm chuyện không tốt.
Anh còn nhớ tối hôm qua tức giận gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm, nhưng
Kiều Nhất Phàm cũng đã nói, để cho bọn họ dẫn người đi, đó là chuyện vô cùng bất đắc dĩ.
Kiều Âu nghĩ thầm, chuyện này không phải là
không nguyên cơ. Từ khi thành lập trường quân đội Thúy Bình sơn đến nay, còn chưa xuất hiện chuyện dân công bên ngoài dám can đảm đùa giỡn nữ
binh, vừa xuất hiện lại liên quan đến người bên cạnh anh. Suy đi nghĩ
lại, chuyện này cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Kiều Âu chưa bao
giờ tin tưởng cái gì trùng hợp, những thứ nói nhảm đó đều là nói cho
người khong có khả năng để tự mình an ủi. Chớp mắt mấy cái, ôm chặt cô gái bảo bối trong ngực, nghĩ thầm chuyện này tốt nhất không có quan hệ
với Cung Ngọc Gia, nếu quả như thật là hắn làm, như vậy, có cướp đoạt
hết quyền thừa kế của hắn cũng vẫn có lợi cho hắn quá rồi!
**********************
Khóc một lát, Lam Thiên Tình biết, khi Kiều Âu nói trước hết chờ một chút
nhìn lại một chút liền bày tỏ chuyện này thật rất khó giải quyết. Từ
trong ngực Kiều Âu bò ra ngoài, lau lau nước mắt, cũng sẽ không làm ầm
ĩ.
Lúc này, sợ là ở bên trong lòng Kiều Âu cũng đang không chịu
nổi. Bỏ qua Ngũ Hoạ Nhu không nói, chỉ chuyện Tư Đằng ở trong phòng tạm
giam ngây ngô, nhất định cũng sẽ khiến Kiều Âu đau lòng.
Kéo tay Kiều Âu, cô giương mắt nhìn anh: "Em có thể đi thăm bọn họ không?"
Kiều Âu cau mày, rất xin lỗi mà lắc lắc đầu.
Lam Thiên Tình còn nói: "Em có thể gặp bác sĩ tâm lý của Tiểu Nhu không?"
Kiều Âu nháy mắt mấy cái, đau lòng thở dài: "Được, anh sẽ dẫn em đi."
Dọc đường đi đến bệnh viện quân khu, Lam Thiên Tình muốn lôi kéo Kiều Âu đi siêu thị mua đồ, nói là Ngũ Hoạ Nhu thích ăn nhất, vừa nhìn thấy các
loại ăn uống, cái gì phiền não cũng không có, đối với cô ấy mà nói ăn
uống chính là trị liệu tốt nhất.
Nhưng siêu thị là nơi rất đông
người, càng thêm khó lòng phòng bị, lần trước Lam Thiên Tình bị người
bắt đi khiến anh cho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, nói gì cũng không chịu
đi.
Cuối cùng Kiều Âu bị cô huyên náo hết cách rồi, dứt khoát lấy giấy bút để cho cô viết tên các đồ ăn vặt, để cho thủ hạ đi mua xong
thì sai người đưa đến cho Ngũ Hoạ Nhu.
Bởi vì bác sĩ kia hôm nay vừa lúc trực đêm, cho nên Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình đến thẳng phòng
làm việc của bác sĩ ở bệnh viện quân khu.
Bốn vệ sĩ cận thân đuổi theo, Kiều Âu ôm Lam Thiên Tình bảo hộ ở trong ngực, để cho thân thể
mình che hơn nửa người cô. Mới vừa đi cửa văn phòng của vị bác sĩ kia,
bên trong chợt truyền đến một giọng nữ quen thuộc.
Cô bác sĩ kia đang khóc, âm thanh cũng nghẹn ngào. Mặc dù cửa phòng làm việc đang đóng, nhưng là giọng cô rất lớn.
"Ô ô ~ tôi chính là không thể quên được anh ấy, tôi cũng không biết phải
làm sao. Trải qua đêm hôm ấy, cuối cùng tôi cảm giác mình đã không còn
hoàn chỉnh, ngày ngày cầm 100 đồng lần cuối cùng anh ấy cho tiền thuê xe phí, ngày ngày nhìn, ô ô ~ ngày đó tôi tự mình đi bộ ba giờ để trở
về, đều không nỡ dùng tiền anh ấy cho. Ô ô ~ tôi không biết phải làm
sao, ô ô ~ tôi đều bị anh ta chơi đùa thế nhưng lại không quan tâm đến
tôi, ô ô ~ tôi đã nói tôi nguyện ý lui tới thử một chút với anh ta ~ ô ô ~ anh ấy đều không quan tâm tôi, ô ô ~ tôi không dám tới ban ngày,
ban ngày nhiều người, sợ gặp gỡ người quen, ô ô ~ tôi chỉ có buổi tối
tới ~ ô ô ~"
Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy cánh tay Kiều Âu ôm
mình cứng đờ trong nháy mắt. Cô ngẩng đầu nhìn anh căng thẳng và ánh mắt âm úc, lại cẩn thận nghe âm thanh nói chuyện bên trong, cô bị sợ đến
vội vàng bụm miệng!
Kiều Âu vốn là còn tưởng rằng mình đang nằm
mơ, nhưng khi nhìn thấy nét mặt Lam Thiên Tình giống như thấy quỷ, anh
rốt cuộc khẳng định, không phải là đang nằm mơ, mà bên trong chính là cô gái đang khóc tố .
Bàn tay chợt nắm chặt thành quả đấm, hơn nữa
giữa ngón tay còn kêu răng rắc, quanh thân Kiều Âu phát ra một cỗ khí
lạnh, khiến Lam Thiên Tình cũng không tự giác rụt cổ một cái.
"Ở
chỗ này coi chừng." Kiều Âu nghiêng đầu hướng về phía thủ hạ sau lưng
cửa phân phó một câu rồi ôm sát Lam Thiên Tình bước nhanh đến phía
trước, đẩy cửa vào.