Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 95: Chương 95: Tòa án quân sự




"Ngươi làm gì thế , mưu sát cậu à? !"

Lí Diệp Lỗi oán trách gầm nhẹ một câu, gào xong, đỡ đầu liền nghiêng mặt nhìn Lam Thiên Tình: "Tình Tình, không có sao chứ?"

Lam Thiên Tình nhìn hai tròng mắt Kiều Âu phun ra ngọn lửa, không dám thở mạnh, nhíu nhíu mày, lắc đầu một cái.

Đều cùng Kiều Âu quen như vậy rồi, Lam Thiên Tình tự nhiên rõ ràng mới vừa rồi xe quẹo cua liên tục chạy nhanh là ý gì, mà lúc này thắng xe khẩn cấp là ý gì. Lam Thiên Tình ước chừng, tám phần là Kiều Âu không chịu nổi, muốn ngả bài.

Lại nói, trong ngày thường ỷ vào Kiều Âu sủng ái mình, cho nên ở một chút không quan trọng chuyện nhỏ lên, nàng đã dần dần dưỡng thành đối với hắn xức xức tiểu tính tình thói quen rồi, Kiều Âu cũng vui vẻ đi dụ dỗ nàng, dù sao đó là nhà mình nàng dâu, nhiều hò hét lại không lỗ. Nhưng là, nếu như Kiều Âu tính khí thật lên tới, mà Lam Thiên Tình cũng cảm thấy hắn giận thật, như vậy, nàng liền lập tức câm miệng, giao tất cả cho Kiều Âu tới xử lý.

Phải nói, đây là phương thức xử sự khôn khéo, thông minh của Lam Thiên Tình. Theo ý cô, khi người đàn ông của mình tức giận, cô kia liền im miệng, đây không phải là uất ức gì, không phải là ẩn nhẫn, mà là vì tốt hơn yêu nhau cùng chung đụng.

Nhưng bộ dạng này của cô tương tự với chấp nhận uất ức, lập tức để cho Lí Diệp Lỗi hoảng hốt lo lắng.

Bởi vì ở trong trí nhớ Lí Diệp Lỗi, nha đầu này luôn luôn tự lập, tự mình cố gắng, cá tính có chút lạnh lùng, có cái gì uất ức cũng vẫn giấu ở trong lòng không đụng thì không biết hàng, mặt cô không chút thay đổi thì cũng thôi đi, Lí Diệp Lỗi cũng quen rồi tình trạng mặt nóng dán mông lạnh của cô, nhưng bây giờ cô chợt nhíu nhíu mày, Lí Diệp Lỗi nghĩ thầm, là tám phần cô thật sự có chỗ không thoải mái.

"Tình Tình, rốt cuộc có chuyện gì hay không ? Có phải là có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói a!"

Vừa nói, vừa dùng ánh mắt nóng bỏng khẩn trương nhìn khắp người Lam Thiên Tình, làm cho Lam Thiên Tình chỉ biết ngoảnh đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Kiều Âu kéo lên tay sát, đem xe tức hỏa, sau đó nghiêng người sang nhìn cái này hơn nửa người cũng cắm vào trước mặt , ngăn ở mình cùng Lam Thiên Tình ở giữa Cậu nhỏ Cữu, mặt không chút thay đổi, bất đắc dĩ vả lại nghiêm túc tuyên kỳ:

"Cậu nhỏ, có chuyện này tôi phải nói cho cậu biết, mặc dù sau đó có thể sẽ đau lòng, nhưng là đàn ông sẽ phải dũng cảm đối mặt, huống chi, thất tình là chuyện mà một người trưởng thành cần phải trải qua. Khi đã trải qua một lần thất tình, lần sau gặp đúng người, cũng có thể yêu nhau tốt hơn, đúng không?"

Kiều Âu tự nhận là đã nói đủ uyển chuyển, cũng đủ rõ ràng. Xác định Lí Diệp Lỗi đã phần nào hiểu được ý tứ trong lời nói của mình.

Lí Diệp Lỗi lưu luyến không rời, thu hồi ánh mắt quan sát Lam Thiên Tình, vẻ mặt có chút mờ mịt, sau đó nhìn chằm chằm Kiều Âu, rất là vô tội nói một câu: "Cái gì? Ngươi mới vừa nói cái gì ?"

Lam Thiên Tình cổ của cũng chua, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao sau khi không nhìn phía ngoài cửa sổ, thiếu chút nữa không nhịn được cười phá lên.

Cái cậu nhỏ này, đem lời nói Kiều Âu làm như không thấy, thật ác độc!

Mà Kiều Âu nhìn trước mắt vẻ mặt thuần khiết vô tội của cậu nhỏ, đột nhiên có một chút kích động muốn đánh người. Nâng tay bóp trán, thở dài, muốn điên rồi!

Trong lúc Kiều Âu đang phát điên, Lam Thiên Tình chợt quay mặt nhìn Lí Diệp Lỗi, vẻ mặt rất nghiêm túc: "A Lỗi, có việc này tôi nhất định phải nói cho cậu biết."

"Cái gì?" Lần này, Lí Diệp Lỗi thật khẩn trương.

Phải nói Lam Thiên Tình không thèm để ý đến cậu thì trong lòng Lí Diệp Lỗi còn có chút bình thường nhưng lần này Lam Thiên Tình nghiêm túc nhìn mình chằm chằm như vậy lại khiến cậu có dự cảm xấu.

Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, liếc nhìn về ánh mắt nghi hoặc Kiều Âu, lại chuyển mắt nhìn về phía Lí Diệp Lỗi. Cô hiểu, Kiều Âu đang có chút xấu hổ, nhìn ra được tình cảm của hai cậu cháu cũng không tệ lắm, nếu không anh ấy sẽ đối phó như với Cung Ngọc Gia rồi. Kiều Âu mới vừa nói như vậy là muốn khiến Lí Diệp Lỗi cảm thấy bị tổn thương xuống đến thấp nhất thôi.

Dù sao ở Kiều Âu trong mắt, Lí Diệp Lỗi vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa còn có quan hệ của ông ngoại Kiều Âu.

Vì vậy mới vừa rồi trong lòng Lam Thiên Tình rối rắm một lúc lâu, quyết định mình sẽ đem chuyện này gánh vác đi. Mặc kệ nói thế nào, đối với Lí Diệp Lỗi mà nói, cô chỉ là người phụ nữ, là một giấc mơ, là một mê luyến, giấc mộng này không thành thì có thể tìm một người khác là được, nhưng Kiều Âu chính là người thân đối với Lí Diệp Lỗi. Cái từ Người thân này, ở trong lòng của Lam Thiên Tình vẫn luôn đặt ở một vị trí rất quan trọng.

"Lí Diệp Lỗi, tôi đã yêu, hơn nữa đã kết hôn."

Cô rất thản nhiên nhìn hắn, mắt to trong suốt không có bất kỳ tình cảm, không có áy náy, không có tiếc nuối, không có cảm giác thương tổn. Cô dùng ánh mắt này chính là nói cho Kiều Âu biết, đối với Lí Diệp Lỗi cô không có tình cảm, cũng chính là nói cho Lí Diệp Lỗi biết giữa hai người bọn họ không thể có tình cảm yêu đương nào.

Trong nháy mắt, Lí Diệp Lỗi cho là cô đang nói đùa, ngây ngốc cười hai cái, sau đó ánh mắt nhìn Lam Thiên Tình vẫn như thế, cho dù cười cũng không có biến hóa xảy ra, lần này cậu mơ hồ bắt đầu tin.

“Tình Tình, cậu… cậu đã kết hôn? Với ai?”

“Cùng cháu!” Kiều Ân cất tiếng nói chuyện. Anh không thể không nói. Thời điểm này là một người đàn ông nên đứng ra.

Trong buồng xe lập tức yên tĩnh.

Lí Diệp Lỗi nhìn Lam Thiên Tình một chút, lại nhìn Kiều Ân một chút, sau đó như một người ngu ngốc đần độn quay lại chỗ ngồi phía sau xe. Cái đầu nhỏ cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lam Thiên Tình không muốn tổn thương cậu, nhưng cô đã là vợ của Kiều Ân, hiện tại, cô quan tâm nhất là làm thế nào để Kiều Ân thoải mái.

Thở dài, Lam Thiên Tìnhnhìn Lí Diệp Lỗi có chút bối rối, độc ác quyết định để cậu ấy hoàn toàn đứt hẳn niệm tưởng với mình.

“Lí Diệp Lỗi, cậu còn nhớ không? Trước kia cậu đã hỏi tôi, có phải bị một kẻ có tiền bao nuôi rồi, lúc ấy tôi đã nói có, là tôi bị người ta nhận nuôi. Khi đó, người nhận nuôi tôi chính là Kiều Ân, là anh ấy đi cô nhi viện dẫn tôi về, cho tôi một mái nhà che mưa che gió, rất chăm sóc tôi, rất thương tôi, như vậy tôi dần dần yêu anh ấy. Sau khi đến kì nghỉ hè, tôi nhớ tới, nếu như thi đại học sẽ phải đi ngoài tỉnh học, thì không thể ở cùng một chỗ với Kiều Ân, cho nên tự tôi đã nói với Kiều Ân, tôi muốn học trường quân đội. Chúng tôi chính là như vậy yêu nhau, hiện tại, chúng tôi đã lãnh giấy hôn thú rồi, là vợ chồng hợp pháp. Mới vừa rồi Kiều Ân nói muốn đến thăm cậu nhỏ, tôi vẫn không biết người cậu của anh ấy lại là cậu, lúc cậu mở cửa xe, tôi cũng bối rối, mới biết. Cho nên, về sau, cậu cũng không cần đặt tình cảm vào tôi, có được không?”

Lam Thiên Tình nói từng chữ từng câu đều đem hình tượng Kiều Ân vô cùng tốt đẹp, là người tốt bụng nuôi dưỡng và giúp đỡ cô nhi, còn do cô chủ động trong mối quan hệ tình cảm.

Nói như thế, đối với Lí Diệp Lỗi mà nói gần như có chút tàn nhẫn, nhưng chuyện tình cảm không thể kéo dài như vậy, lúc này vô tình nhưng lại rất có tình.

Kiều Ân đưa bàn tay ra nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, cô ngước mắt, nhìn ánh mắt thâm tình của anh, khẽ cười ấm áp.

Hành động nhỏ như vậy của bọn họ được Lí Diệp Lỗi nhìn thấy, đã đủ để chứng minh quá nhiều tình cảm họ dành cho nhau.

Nháy mắt mấy cái, Lí Diệp Lỗi đỏ mắt nhưng vẻ mặt cũng cười, nghẹo đầu, có chút khàn khàn: “Tôi, vậy tôi chúc mừng hai người, ha ha.”

Kiều Ân biết tiểu tử này bị thương, lúc vừa nhìn thấy Lam Thiên Tình cậu ta rất kích động, sau khi lên xe còn bô bô nói không ít, đều đủ để thấy Lam Thiên Tình có vị trí không nhỏ trong lòng cậu ấy.

“Cậu nhỏ, cậu?” Thật không có việc gì chứ? Nhưng Kiều Ân hỏi không được nửa câu sau.

Mặc kệ nói thế nào, là mình đoạt lấy lòng của người mà họ thương yêu, bây giờ lại nói lời an ủi, nghe thế nào cũng có chút giả dối. Hơn nữa Kiều Ân và Lí Diệp Lỗi lui tới nhiều năm như vậy, rất rõ ràng tiểu tử này rất cứng đầu, bây giờ lại có thể nói lời chúc phúc, hiển nhiên là bởi vì không muốn phá hư tình cảm với Kiều Ân, cũng như của Lam Thiên Tình.

Kiều Ân biết cậu nhỏ này rất thiện lương.

Lí Diệp Lỗi chớp mắt mấy cái, cố nén không cho nước mắt rớt xuống, nhưng là trên long mi lại dính một tầng nước đọng.

Nhìn cậu ta như vậy lại khiến Kiều Ân hơi nhíu lông mày, khẩn trương nhìn cậu, lại nhìn Lam Thiên Tình, trong mắt có chút áy náy, nhưng Lí Diệp Lỗi lại mỉm cười một cách tự nhiên: “Ha ha, các người đừng nhìn tôi như vậy, tôi không còn nhỏ nữa, thất tình mà thôi, không có gì lớn. Hơn nữa, Tình Tình mất tích, tôi vẫn lo lắng cô ấy bị người xấu lừa gạt, trong lòng vẫn nghĩ chỉ cần cô ấy cảm thấy thật tốt là được. Bây giờ biết Lam Thiên Tình đi với cậu, vậy tôi càng yên tâm, đúng không? Ha ha.”

Lí Diệp Lỗi nói xong, vò tóc: “Tôi còn đang suy nghĩ, cậu sẽ tìm nàng dâu thế nào, cậu xem lại bản thân một chút, cũng nhiều tuổi như vậy mà còn không kết hôn, thì ra là muốn tìm cô gái nhỏ a. Nhưng như vậy cũng tốt, Tình Tình nhỏ hơn cậu nhiều tuổi như vậy, là cậu chiếm tiện nghi, về sau phải nhường nhịn cô ấy một chút, đối xử tốt với cô ấy. Nếu không, tôi nhất định sẽ đánh đòn!”

Nói xong, không khí trong xe càng ngày càng quỷ dị.

Lí Diệp Lỗi có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút, mình cũng không biết mình đang nói gì, tóm lại trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy chính tiếng của bản thân liên tục không ngừng.

Cuối cùng, dứt khoát nhắm hai mắt, cau mày nói nhao nhao: “Tôi mặc kệ! Tôi muốn ăn hải sản! Tôi muốn ăn ở tiệm Long Hà!”

Nói một lát, phát hiện không có ai đoái hoài đến mình có chút bị thương, mở hai mắt ra, phát hiện Kiều Ân và Lam Thiên Tình đang nhìn anh cười. Vò tóc, cảm giác mình cũng rất ngu, cười theo.

Dọc đường đi, không khí trong xe chợt thoải mái rất nhiều, xe Kiều Ân lái không còn lắc lư hoặc phanh gấp mà là rất vững vàng chạy nhanh, trước mặt vẫn là đội xe cận thân bảo vệ nhà họ Kiều.

Mặc dù Lí Diệp Lỗi đau lòng muốn chết, nhưng nhìn hình ảnh yêu nhau ngọt ngào của Kiều Ân và Lam Thiên Tình, trong lòng cũng thăng bằng không ít. Ít nhất so sánh giữa bản thân mình và Kiều Ân thì Kiều Ân có năng lực làm cho Lam Thiên Tình hạnh phúc hơn. Chỉ cần là cô có thể hạnh phúc, cậu liền thỏa mãn.

Nghĩ như vậy, trong lòng cũng sẽ không đau thương nhiều nữa. Nhưng do Kiều Ân lấy mất bảo bối trong lòng nên cậu cũng phải hung hăng ăn thật nhiều mới được!

Vì vậy, Lí Diệp Lỗi liền nói muốn ăn lẩu hải sản, lại muốn ăn hải sản nướng.

Kiều Ân bị huyên náo nhức đầu, trực tiếp muốn bao trọn một phòng VIP, đem tất cả thức ăn trên bàn lớn đến, bên trái để cái lẩu, bên phải để vĩ nướng.

Một bữa cơm, Lí Diệp Lỗi sững sốt ăn trong chừng bốn tiếng!

Cuối cùng, thoải mái dựa vào ghế, ợ lên no nê: “Kiều Ân, ta ăn no rồi!”

Kiều Ân sờ mũi một cái, nghĩ thầm, cậu ta đã ăn uống no đủ, có thể nói một chút chuyện nhà họ Cung rồi. Cũng không biết tiểu tử này chuẩn bị tốt nghiệp, nhiều bài tập, cộng thêm hôm nay lại thất tình, mà lại nói chuyện nhà họ Cung thì cậu ta có thể chịu nổi hay không?

Lam Thiên Tình nhìn la không có muốn thay đổi ý định, cũng hiểu mục đích Kiều Ân muốn dẫn Lí Diệp Lỗi đi ăn cơm còn chưa đạt, cho nên đang rối rắm. Lôi kéo tay áo Kiều Ân, Lam Thiên Tình cười một tiếng: “Nếu không, về nhà xem ông ngoại nói thế nào.”

Kiều Ân nhẹ nhàng vuốt má Lam Thiên Tình, cưng chiều cười một tiếng: “Được!”

Mà lúc này, Lí Diệp Lỗi cũng phản ứng lại, Kiều Ân hôm nay tới tìm cậu, không phải chỉ muốn cho biết mối quan hệ với Lam Thiên Tình, như vậy trước đó nhất định muốn tìm cậu.

“Kiều Ân, có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta không phải là dạng người yếu ớt, ta là một đấng mày râu, năng lực chống đòn cũng không có sao!”

Kiều Ân nghe Lí Diệp Lỗi nói như vậy, cười hì hì một tiếng, sau lại cảm giác mình luống cuống, thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nhìn về phía Lí Diệp Lỗi: “Cậu nhỏ, cháu theo Tình Tình gặp phải phiền toái.”

“Thế nào?”

Lí Diệp Lỗi đầu óc nhanh chóng triển khai, chẳng lẽ là nhà họ Kiều ghét bỏ thân phận và bối cảnh mà nói Lam Thiên Tình không đủ tư cách?

Tròng mắt Kiều Ân sáng lên, nắm tay Lam Thiên Tình rồi bắt đầu kể lại tỉ mỉ chuyện Lam Thiên Tình được nhà họ Đoàn nhận, còn nói đến chuyện tình Cung Ngọc Gia, nói Cung Ngọc Gia thích Lam Thiên Tình, còn luôn thừa dịp bất ngờ muốn nhúng chàm cô, cợt nhả cô, Kiều Ân vốn là có thể bảo vệ được cô, nhưng thân phận của Cung Ngọc Gia rất đặc biệt, cho nên làm cho Kiều Ân thật khó khăn.

Lí Diệp Lỗi vốn là không có phản ứng gì, nghe được Lam Thiên Tình là con cháu lưu lạc bên ngoài của nhà họ Đoàn mới bừng tỉnh, hiểu ra mình đã nghe qua lời đồn đãi như vậy, nhưng là mãi lo học nên không để vào trong lòng.

Nhưng khi nghe Kiều Ân nói, Cung Ngọc Gia thừa dịp Kiều Ân không có ở đây, hơn nửa đêm còn buộc Lam Thiên Tình đi tới phòng của hắn, ép buộc hôn cô khiến Lí Diệp Lỗi không thể ngồi yên.

Bản thân cậu nhỏ cũng chúc phúc rồi, thế mà Cung Ngọc Gia là cậu lớn còn có cái gì không hài lòng? Huống chi, đó là người phụ nữ của cháu ngoại mình mà Cung Ngọc Gia còn đối xử như vậy với Lam Thiên Tình, hắn có còn là người hay không?

“Ngươi cứ nói đi, ta có thể giúp ngươi thế nào?”

Thật ra thì cậu muốn nói, cậu có thể giúp thế nào để Lam Thiên Tình không bị Cung Ngọc Gia quấy rầy, nhưng câu nói này ra đến miệng còn hơi quẹo khúc quanh.

Kiều Ân sáng mắt, xấu xa cười, khẽ nghiêng nghiêng, ghé vào bên lỗ tai hắn nói hồi lâu.

Đợi khi bọn họ đi ra khỏi phòng ăn đã vừa đến lúc ăn cơm tối.

Kiều Ân cười cười, ôm vai Lí Diệp Lỗi: “Cậu nhỏ, nếu không chúng ta lại quay lại ăn một bữa?”

Lí Diệp Lỗi tức giận: “Được rồi! Ngươi cho ta là heo à! Nơi này thì có xe điện ngầm, ta về nhà trước!”

Còn để cho cậu quay lại ăn nữa, đùa gì thế, buổi trưa ăn nhiều như vậy, đến bây giờ còn một chút cũng chưa tiêu hóa!

Kiều Ân nhìn ra cậu đang đối mặt với sự lúng túng và mất mác, vì vậy gật gật đầu, không cưỡng cầu nhưng vẫn phải thủ hạ đưa Lí Diệp Lỗi đi ngồi tàu điện ngầm.

Cứ như vậy, Kiều Ân mang theo Lam Thiên Tình trở về, ánh nắng chiều tựa như gấm, nhìn ráng đỏ ngoài cửa số, cảm thấy vui vẻ, chợt nhớ tới cái gì, nắm tay cô cười, nói không bằng đưa cô đi ngắm hoàng hôn trên biển một chút.

Lam Thiên Tình sững sờ, ngay sau đó nhớ tới cái gì. Người này, thật là nhỏ mọn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.