Chương 39:
Trời vẫn mưa, từng giọt rơi xuống đất, tiếng lộp độp vang lên của những giót máu trên tường rơi đầy sàn, tụi hắn xoăn tay áo để dẹp dọn, chứ tụi nó mà thấy nữa thì lại sỉu phiền chết được. Tụi hắn dọn xong ra khỏi bếp thì thấy tụi nó đang đi xuống mặt mày tươi rói, mới xanh mới sỉu mà giờ tươi như bông như hoa. Nó khoát tay Duyên cười cười nói:
- Tụi mình đi tìm hiểu vào ngày mai y, bửa nay mưa to lắm!!! - Duyên gật gật cái đầu, đúng là mưa to quá chừng tụi nó khó mà ra khỏi nhà, tụi hắn đi tới nói:
- Không sợ ma à? - tụi nó nhìn tụi hắn nói:
- Never!! Tụi này đã hoàn toàn không bị đã kích nữa, tụi này đã quen rồi thì sợ khỉ khô gì? - nghe nó nói cả đám phá lên cười, đi xuống phòng khách, nó bỏ quả nho vào miệng nhai nhai, vị chua chua ngọt ngọt khiến nó thích mà cứ ăn cho tới khi.....................
" Reng............Reng"
Tiếng điện thoại bàn vang lên, cả đám giật mình nó nghe điện thoại:
" Trả..................mạng...................lại...............cho........taaaaaaaa"
Tiếng rên của ai đó, tiếng khóc the thé cùng tiếng nói của con ma, nó giật cái mình phun toàn bộ số nho trong miệng vào người đối diện mà hên đối diện là thành ghề nên hoàn toàn không trúng ai, nó cười cười nói:
- Mai đến tôi trả!! - rồi nó tắt máy, trời ơi có cái vụ mai đến tôi trả à? Tụi hắn nhìn nó mà lắc đầu.
Ngày hôm sau
Tụi hắn cứ y như là osin không công cho tụi nó, tụi nó thức trễ quá nên tụi hắn phải tự nấu ăn, tự dọn dẹp, nấu ăn đối vs tụi hắn không phải là khó mà chỉ là quá khó mà thôi, vì chã biết nấu cái chi nên tụi hắn nấu cháo cho rồi, Quân nấu cháo trắng mà nước thì lõng bõng chỉ có vài hạt gạo, ừ thì khoảng hơn 100 hạt gạo đi. Quân nếm thử cháo, nếm xong Quân bỏ vô cỡ hơn nữa hủ muối nói:
- Thế mới có vị chứ nhỉ? - hắn thì chiên trứng nên có đễ ý tên Quân làm cái chi đâu, hôm qua cháo mà nó ăn do chị họ hắn nấu đem sang chứ hắn biết nấu thì ăn nhà hàng hoài làm gì? Chiện cái trứng, đập vỏ trứng, trứng không vào chảo mà nữa trứng vào nữa trứng không, vỏ thì cứ trãi rác trng trứng, ôi nhìn là muốn ăn ngay nhở?
Tụi nó bước xuống nhìn món ăn mà trố mắt, ừ thì bài trí cũng được nhưng ăn thì sao? Tụi hắn mời nó ăn, nó ăn xong tá quả tâm tinh chạy mất tiêu.
Duyên cười cười nói:
- Ngon nhở? Thôi ăn đi!!! - Duyên cũng thoái lui, tụi hắn nhìn là chả muốn ăn.
Tối, trời có trăng, địa điểm nhà tụi nó ngoài vườn.
Có 4 bóng đen đang lần mò, lần mò trong bóng đêm, cả thân người run lên ùi ùi, nó nắm lấy áo hắn, nó nói là không sợ chứ cả người đang run lên từng hồi, hắn buồn cười nhưng không nói gì, nó đi ra sau nói:
- Đi......từ....từ....Á! Gì vậy? - hắn mắc cười muốn chết, nó sợ ma tới mức thế à?
- Gió! - nó đập lưng hắn chửi:
- Im! Tui......tui....tui....sợ....chứ....bộ! - hắn nhịn cười, quay sang nhìn nó nói:
- Có tui mà đừng lo!!
"Có tôi mà đừng lo! Có tôi mà đừng lo! Có tôi mà đừng lo" câu nói đó cứ ong ong trong đầu nó, mặt nó phiếm hồng, bặm môi, nhẹ cười. Lòng thấy ấm hơn.