Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc

Chương 40: Chương 40




" Cú....cú...cú"

" Sột soạt........sột soạt"

Tiếng con cú lợn kêu ngoài vườn khiến tụi nó bất an mà run bần bật, tại tội nói được nhưng làm không được này khiến tụi hắn cười lên cười xuống chọc quê tụi nó, tụi nó liếc xéo nói:

- Sợ mà là bản chất của con gái hiểu chưa? Cái này là khgoa học đã chứng minh á!! - bịa thì cũng bịa vừa vừa thôi! Tụi hắn nhìn tụi nó trân trân rồi cười hả hả, nó nhéo hông hắn nói:

- Cười nữa coi tui lộn da anh ra làm áo khoác bây giờ!! - hắn vẫn cười ấy chứ, buồn cười quá mà, hắn chắc chắn nhà này hoàn toàn không có ma, không phải hắn là nhà khoa học gì chỉ là những giọt máu kia là màu sơn chứ không phải máu, hắn tin chắc có sự nhúng tay của ai đó vào chuyện này. Nó bực mình đi trước, bực quá mà, nó không đi trước thì ở đó nhục mặt chết đi thôi, Duyên cũng quay bước đi, hai đứa hai rẽ, tụi hắn nhìn xung quanh thì chả thấy tụi nó đâu cả nên phải đi tìm.

Đang đi lòng vòng xung quanh, nói là vườn chứ thật ra là rừng hoa ấy chứ, vườn hoa nó rộng kinh khủng, tụi hắn phải bó tay vì tìm hoải không ra nên phải tách ra cho khoẻ, nó đang đi thì nhìn thấy một bóng người sẹt qua. Nó hoàn toàn không sợ hãi, thực ra nó biết mọi chuyện là do mẹ nó làm nhưng cũng thấy hơi sợ vì nghe nói nhà này hồi trước đã từng nó có ma và đã nhát mấy người thuê nhà trước chạy mất dép.

Nó nhìn quanh không thấy ai, vẫn cố đi tiếp, đi hoài nhưng cũng chả có chút tâm hơi nào, nó đi một hồi thì mỗi chân quá nên đứng lại dừng lại tại xích đu ngồi xuống. Hắn đi tìm nó thì thấy cũng không mấy lo lắng vì hắn biết ở đây đâu hề có ma cho tới khi hắn nghe tiếng hét của nó:

- AAAAAAAAAAAAAA! Tránh xa tui raaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! - tiếng hét vang vọng khắp nơi, khó mà xác định nó đang ở nơi nào, chạy nhanh hết sức hắn chạy đi, ừ thì hắn đang rất rất lo lắng cho nó đây a!

Tiếng hét càng thêm dữ dội, hắn hết chạy hướng này đến hướng kia. chạy khắp nơi nhưng không thấy nó, hắn chạy tới nơi có xích đu thì thấy có tới 2 dấu giầy, một lớn một nhỏ, vết kéo lê inh dài trên đất cũng cỏ, hắn đi theo, hắn cảm thấy như phát điên lên đây. Mà hắn phát điên vì chuyện gì cũng chả biết, hắn chỉ biết là muốn nhìn thấy nó ngay bây giờ, muốn tìm nó ngay bây giờ không trễ một giây một phút nào.

-AAAAAAAAAAAAA!

Tiếng hét không hề dừng lại, càng ngày càng lớn, hắn đang cực kì cực kì gọi là nóng, bình tâm hắn rất muốn bình tâm nhưng sao đầu óc hắn cứ như rối tung, hắn đi lung tung cả khu vườn nhưng chả thấy, dấu giầy đi được tới gốc cây thì mất hút, hắn nghi ngờ nhìn, hắn chả biết là tại sao mất. Đi quanh gốc cây, tìm hoài không thấy, hắn tức giận đấm tay vào cây. Hắn đang cực kỳ tiêu cực, trong đầu hắn cứ nghĩ là nó có sao không? Nó bây giờ ra sao? Nó bị bắt hay là xảy ra cái gì? Hắn muốn gặp nó ngay bây giờ.

Duyên và Quân cũng nghe tiếng hét, hai đứa đi tìm lanh quanh nhưng không thấy nó, tìm hoài chả thấy đâu cho tới khi thấy hắn đang điên cuồng đập tay vào cây, Quân đi lại nắm hai tay hắn lại nói lớn:

- Mày điên à? Xảy ra chuyện gì mà phải làm thế? - hắn vùng tay ra khỏi tay Quân, hắn đang định tiếp tục đánh vào cây thì chợt tiếng hét lại vang lên:

- AAAAAAAAAAAAA! Tránh raaaaaaaaaaaaaaa! - cả 3 không nói không rằng chạy tới nhà kho nơi phát ra tiếng hét, mở cửa nhà kho một cách thô bạo hắn bước vào à mà hắn chạy vào, hắn không biết cảm giác này là gì, hắn không biết tại sao hắn lại hành động khùng điên như thế, hắn chỉ biết mình rất rất rất muốn thấy nó ngay lúc này. Cảm giác này là cái gì đây?

Duyên chạy lên cầu thang, ngôi nhà kho bụi bậm thấy rõ, chả nhìn thấy được thứ gì ngoài bụi, hắn đá tung cánh cửa của căn phòng trên lầu, vừa mở cửa ra thì chả thấy cái gì nữa? Nó đang ở đâu chứ? Đáng lẽ tiếng hét từ đây mà? Cả 3 ai cũng có suy nghĩ như thế. Hắn lục tung căn phòng nhưng không tìm thấy nó, đầu óc hắn rối loạn, hắn ôm lấy đầu.

Duyên ngồi bịt xuống sàn, Quân thì lại an ủi Duyên, cả 3 vừa mới đọc được một lá thư:

" Vui chứ nhỉ? Trò chơi tao mang lại cho tụi bây hấp dẫn chứ? Không cần cảm ơn tao, con bé này tao bắt nó làm con tinh, tao rất thích cái cách nó phản khán ấy, nó thiệt là mạnh mẽ, tao chỉ còn cách là cho nó uống thuốc mê thôi, mày thấy tao hay chứ nhỉ? Tao - Minh Tuấn đợi tụi bây đến cứu nó không thì tụi mày chuẩn bị vớt xác nó tại dòng sông ** nha!

À! Thiên! Tao thích mày đi một mình cơ! Mày mà dẫn theo ai thì coi như trên đời này không có một đứa nào tên là Như Quỳnh! OK?

Tạm biệt, tao sẽ đợi mày tại ngôi nhà đầy những hành hạ của mày dành cho tao!!! Bye!!! Hahahahahahaha"

Hắn tức giận xé nát lá thư. Tại hắn nó mới bị bắt, tại hắn, là tại hắn, hoàn toàn là tại hắn. Hắn bây giờ rất hận bản thân, hắn mà không cứu nó được thì coi như hắn chết cũng không đền hết tôi, hắn đang rơi vào vô vọng.

Tối hôm đó, 3 người chuẩn bị tất cả hết tất cả để lên đường tìm nó, hắn muốn tự đi một mình nhưng Duyên và Quân hoàn toàn không đồng ý nên hắn cũng bất lực.

Tại ngôi nhà hoang, ừ nói là nhà hoang chứ cũng đẹp phết chỉ trừ cái không có người ở, rêu mọc đầy nhà, ngôi nhà có vẻ âm u, tại một căn phòng được khoá chặt bằng 10 ổ khoá, dưới ghế salong mà nó ngồi có một quả bom hẹn giờ, nó bị trói hai tay hai chân bằng dây xích, đầu óc choáng váng nó choàng tỉnh dậy, đập vào mắt nó là không gian âm u tối đen, trong phòng không có ánh sáng nào, không có cửa sổ, nó cử động tay chân, chợt tiếng mở khoá vang lên, đèn được mở lên, một cô gái xinh đẹp đi đến, cô gái rất đẹp và cô ta không ai khác mà chính là Tiểu thư Kim ( Chương 8, Người bị nó tác vì mở nhạc lớn)

Cô ta đi tới, tay vuốt từng lọn tóc vừa cười lớn vừa nói:

- Chúng ta lại gặp nhau!! - nó hết mũi đi, nó chả muốn nhìn bản mặt ả ta huống hồ gì mà nói chuyện, ả ta tức giận cầm lấy cầm nó tác mạnh nói:

- Mày tưởng mày là ai mà dám làm thái độ đó vs tao, tao sẽ kêu anh Tuấn chặt mày ra tám khúc rồi thả cho *** nó ăn!! - nó cười lạnh, nếu muốn chém muốn giết cứ làm cần gì mà uy hiếp, nó cóc sợ, nó không nói lời nào dù trong lòng nghĩ thế, nói chuyện vs cô ta chi cho hao nước bọt nên nó không muốn nói, nhưng nó không nói thì cô ta lấn tới:

- Mày sợ rồi à? Sợ tời mức nói không nên lời luôn, tội nghiệp!!!!!!!!! hahahahahahahaha........................- cô ta cười lớn, tay che miệng cười ho hố, đúng là mấy thứ đỏng đành cười mà cũng kiểu cách nhìn như đười ươi, nó cười khinh bỉ một cái nói:

- Tôi tội nghiệp cô mới đúng, cái thứ hèn hạ như cô thì cũng chỉ dùng những hành động hèn hạ đúng là tội nghiệp! - cô ta nín cười mặt nổi gân xanh, tán nó một cái nữa rồi quay quắt đi, nó lại cười nhưng rồi nó lại thở dài, bây giờ người mà nó muốn thấy không phải ai khác mà hắn, không biết tại sao, nó biết thế nào hắn cũng cứu nó nhưng nó cũng không biết tại sao lại nghĩ thế, nhưng................có khi nào không ai đến cứu nó thì sao? Ngay cả hắn cũng thế thì sao? Nó lại thở dài và chỉ biết chờ đợi...............nhưng cũng có thể chờ đợi là vô vọng nhưng nó vẫn sẽ chờ người mà nó muốn chờ sẽ xuất hiện và cứu nó.

Có thể điều đó hơi sến súa và phi thực tế nhưng nó vẫn giữ vững quan điễm, nó tin hắn sẽ cứu nó.

_______________________________________

Giới thiệu đôi chút nha!!

Lâm MInh Tuấn: là em cùng cha khác mẹ của hắn, là người mà hắn cực kỳ ghét, hắn đã từng hành hạ người em này không thương tiết, không phái hắn thích thì hành hạ đâu vì tên Tuấn này cực kỳ nham hiểm thứ gì cũng tranh giành vs hắn.

Kim Thy Thy: Bạn gái của Tuấn, đã từng có chút xích mít vs nó, cự kỳ ghét nó, luôn tìm cách hại nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.