Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 54: Chương 54: Suối Nước Nóng (4)




Anh chống một tay lên mặt tường, cực lực làm chính mình đứng vững hơn chút ít.

Thân thể Cố Nguyên căng thẳng: “Anh nên về nhà.”

Mặc Lâm vươn bàn tay còn lại đặt lên gò má phiếm hồng của Cố Nguyên: “Anh biết trong lòng em còn băn khoăn...”

Anh chớp chớp mắt: “Hẳn là em biết anh rất ít khi mất khống chế... Anh đã từng thử kìm nén lòng mình, nhưng đối với anh, em lại là sự quyến rũ trí mạng...”

Cố Nguyên bỗng nhiên cảm thấy đầu có hơi choáng váng, nhưng lúc này đây cậu dường như đã hiểu được lời anh nói.

Cậu có thể hiểu được hai chữ “quyến rũ” này, nó giống như khi Mặc Lâm tới gần cậu, cả người cậu đều sẽ phát sinh những biến hóa kì lạ, loại phản ứng bản năng này căn bản không thể dùng lý trí để khống chế.

“Em có thể tin tưởng anh...” Hơi thở của Mặc Lâm phả lên môi Cố Nguyên: “Có thể dựa vào anh... Cũng có thể tổn thương anh... Anh cho phép em làm bất cứ điều gì sự với anh...”

Lòng bàn tay Mặc Lâm phủ lên mu bàn tay Cố Nguyên, vừa ấm áp vừa mềm mại.

Anh cầm tay Cố Nguyên đặt lên ngực trái của mình: “Em có thể tận tình chà đạp nó, anh không có ý kiến...”

Bàn tay Cố Nguyên dán trên lồng ngực nóng bỏng, dù cách một lớp áo sơ mi, cậu vẫn có thể cảm nhận được thứ đó đang đập mãnh liệt.

Cậu nhíu mày: “Anh có hội chứng Stockholm?”

Mặc Lâm ngớ người ra.

Hình như vừa rồi anh nói thâm ảo quá, Cố Nguyên nghe không hiểu.

“Chúng ta nên ra ngoài, Ôn Tử Hàm còn đang chờ chúng ta.” Cố Nguyên nói: “Không uống xong rượu, cậu ta sẽ không bỏ qua... Anh còn có thể uống không?”

Mặc Lâm thầm nghĩ: Em chuyển đề tài cũng thật là nhanh!

“Anh không cần phải cố, không được thì cứ nói không được.” Cố Nguyên bổ sung.

Cậu nói xong duỗi tay mở cửa phòng tắm, nhưng tay mới vừa vươn ra đã bị Mặc Lâm bắt trở về.

Trong chớp mắt, Cố Nguyên thậm chí còn cảm thấy Mặc Lâm đang giả say, ánh mắt của anh rất tỉnh táo, hoàn toàn không giống người uống say chút nào!

Cố Nguyên bị đè trên vách tường, hai người cái trán chạm trán: “Em đừng đi...”

Cố Nguyên cảm thấy mình sắp thở không nổi, xung quanh cậu tràn ngập hơi thở của Mặc Lâm, trạng thái hiện tại của anh so với bình thường không hề giống nhau, trông anh như một đứa nhỏ đang làm nũng vậy.

Mà lúc này Ôn Tử Hàm một mình ở phòng khách cảm thấy có hơi chán, y tận lực không để mình tưởng tượng xem chuyện gì đang xảy ra trong phòng tắm, nhưng đầu óc y lại không nghe sai sử, một hai phải nghĩ đến những hình ảnh khiến người ta phải đỏ mặt kia!

Ở trong phòng khách dạo qua dạo lại vài vòng, bỗng nhiên y nhìn đến ba lá bài bí ẩn Mặc Lâm dùng di động đè lên, lòng hiếu kỳ chợt dâng cao.

Hay là nhìn một cái nhỉ?

Ôn Tử Hàm lật ba lá bài kia lên, cả người ngây dại.

Rất nhanh, y nhíu mày lại.

“Được rồi... Tôi không đi.” Cố Nguyên nói: “Anh buông tay ra trước.”

Mặc Lâm nghe lời buông tay ra, nhưng ngay sau đó lại vùi đầu vào cổ đối phương.

Giọng nói Mặc Lâm có chút mơ hồ không rõ: “Em thơm quá...”

Cố Nguyên vốn muốn đẩy anh ra, nhưng tay lại ngừng giữa không trung.

Người này vừa nói cái gì?

Cố Nguyên: “Cái gì?”

Mặc Lâm cọ cọ cổ cậu: “Em thật sự thơm quá...”

Sau khi Cố Nguyên nghe rõ ràng, cơ thể đột nhiên căng chặt lên, cậu cảm nhận được đầu lưỡi Mặc Lâm tựa vô tình liếm nhẹ cổ cậu, mang theo hơi ẩm tê dại......

Cả người cậu nổi lên một tầng da gà, cậu chưa từng có loại cảm giác này, hai tiểu quỷ luôn đánh nhau trong đầu bỗng nhiên im lặng, cả thế giới đều là tiếng hít thở trầm thấp của Mặc Lâm, cùng với tiếng tim đập mãnh liệt của chính cậu......

Cậu cảm thấy máu trong cơ thể mình đang xuôi theo động mạch cổ cuồn cuộn chảy, lướt qua hai gò má nóng bỏng, mà ở một nơi khác máu cũng đang điên cuồng hội tụ, một xúc cảm kì lạ đang dần dần phát sinh......

Cố Nguyên thở dốc, cảm thấy không khí xung quanh mình bắt đầu loãng đi, mà giờ phút này người đang dán trên cơ thể cậu lại bắt đầu không an phận.

Đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng cọ qua chân tóc, sau đó nhẹ nhàng cắn lên vành tai, âm cuối quá mức ái muội kéo thật dài: “Anh sắp phát điên rồi...”

“Nè, hai người các cậu còn muốn ở trong đó đến bao giờ hả?” Ôn Tử Hàm rốt cuộc chờ không nổi nữa, nhịn không được thúc giục một tiếng.

Mặc Lâm nhắm chặt hai mắt, đè ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng kia xuống, quai hàm anh siết lại.

“Em ra ngoài trước đi, anh cần bình tĩnh chút.”

Mặc Lâm nói xong chậm rãi đứng thẳng người lên, lui về sau một bước, suýt nữa va vào bồn rửa tay.

Cố Nguyên cảm thấy bản thân không tỉnh táo, mà Mặc Lâm cũng đang say, dưới tình huống như vậy, lời nói chuyện làm đều không thể chắc chắn là thật được.

Khi Cố Nguyên ra khỏi phòng tắm, Ôn Tử Hàm đang nằm trên sô pha chơi di động, nghe tiếng cửa mở, y ngó qua Cố Nguyên: “Tình huống thế nào?”

“Anh ta xỉn rồi.”

Ôn Tử Hàm đắc ý ngồi dậy khỏi sô pha: “Người anh em này tửu lượng cũng không tốt lắm nhở, hay là hai chúng ta chơi trước?”

Cố Nguyên ngồi trở lại chỗ của mình, tỏ vẻ có thể bắt đầu chơi rồi.

“Chúng ta chơi mấy trò khác trước đi, chờ anh ta ra tới lại tiếp tục.”

Ôn Tử Hàm cùng Cố Nguyên chơi đoán số, Cố Nguyên không hiểu cách chơi, phạt uống ba ly, đến ly thứ tư, Ôn Tử Hàm híp mắt lại: “Vẫn là nên nói một sự thật đi!”

Dạ dày Cố Nguyên hiện tại thực sự rất căng, hơn nữa mùi bia cũng thật sự hơi khó uống.

“Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Cậu rốt cuộc có thích người trong WC kia không?”

“Thích.” Cố Nguyên không chút suy nghĩ liền nói.

Ôn Tử Hàm vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, tuy rằng y cũng đoán được Cố Nguyên có khả năng sẽ nói thích, nhưng có cần trực tiếp như vậy không?

“Cậu chắc chắn?” Đối với một người gần như không có cảm xúc mà nói, lời yêu thích quá mức trắng trợn này có mấy phần đáng tin?

“Nếu phân tích từ góc độ sinh vật học,“ Cố Nguyên nói: “Tôi thật sự thích anh ta.”

Ôn Tử Hàm chậm rãi tiêu hóa những lời này, sau đó cực kỳ nghiêm túc hỏi lại: “Hai người làm rồi?”

Cố Nguyên nhíu mày: “Cậu nói cái gì?”

“Tui nói... Hai người có phải hay không đã làm...”

Lúc này Mặc Lâm bỗng nhiên mở cửa phòng tắm ra, nước dọc theo khuôn cằm tuấn mỹ của anh rơi xuống: “Hai ngươi đang nói chuyện gì vậy?”

Ôn Tử Hàm nhìn thế nào cũng cảm thấy Mặc Lâm không giống như đã uống say, còn quan tâm bọn họ đang nói chuyện gì......

“Tui nói anh đừng gọi là Mặc Lâm nữa, sửa tên thành Mặc Tích (nét mực) đi, uống rượu còn phải nghỉ giữa giờ, quá không ngay thẳng!”

Ôn Tử Hàm vốn đã không vui, nhớ tới ba lá bài mình vừa nhìn lén được lại càng không vui.

Ba người tiếp tục uống rượu chơi bài, bài công năng trong tay Cố Nguyên đều dùng hết rồi, vẫn còn khoảng nửa thùng bia.

Ôn Tử Hàm giữa trận lại đi WC một lần, dùng hết một lá 6, trong tay còn hai lá bài.

Lúc này Mặc Lâm vẻ mặt phức tạp ngẩng đầu nhìn y một cái, một cổ cảm xúc bắt đầu dâng lên trong lồng ngực, khi Ôn Tử Hàn từ WC trở lại, y thấy Mặc Lâm đang nhìn mình với một loại ánh mắt thù địch không thể hiểu được.

Ôn Tử Hàm rùng mình một cái: “Anh nhìn tui làm gì? Bộ trên mặt tui dính gì à?”

Mặc Lâm không nói chữ nào.

Ngoại trừ bài trên tay anh và Ôn Tử Hàm, tất cả những lá bài công năng đều đã lộ ra, anh có ba lá 4, như vậy trên tay Ôn Tử Hàm chỉ có thể là hai lá 3.

Anh không nỡ để Cố Nguyên uống bia nên vẫn luôn giữ lá 4 không đưa ra, mà Ôn Tử Hàm cũng không nỡ để Cố Nguyên uống bia, cho nên cũng không có đưa lá 3 ra.

Hành động này khiến cho Mặc Lâm không thể không hoài nghi.

Ôn Tử Hàn nhìn theo tầm mắt của Mặc Lâm, phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm vào hai lá bài còn lại của mình, y phần nào đoán được nguyên nhân, đồng thời cũng ngửi thấy mùi khói súng bắt đầu lan tràn.

Cố Nguyên thấy hai người không phản ứng gì, cậu mơ màng xào bài, giương khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng bắt đầu chia bài cho chính mình, khi tự phát cho mình một lá K, cậu nửa tỉnh nửa say cầm lấy ly bia bắt đầu uống.

Hai người đồng thời nhìn về phía cậu, trăm miệng một lời nói: “Anh giúp em uống!/Tui giúp ông uống!”

Bởi vì những lời này, khói súng vừa rồi còn phảng phất càng thêm nồng nặc.

Ôn Tử Hàm: “Không cần phiền anh, tôi uống là được!”

Ôn Tử Hàm duỗi tay cầm lấy ly bia, nhưng lại bị Mặc Lâm đưa tay ngăn lại: “Bỏ xuống.”

Hai chữ này cực kỳ có ý tứ, Ôn Tử Hàm giật mày: “Được, anh uống!”

Mặc Lâm rót một ly vào bụng, di chuyển quai hàm, trong đôi mắt nhạt màu lộ ra một tia sắc bén.

Ôn Tử Hàm đột nhiên bật cười, nhưng chỉ trong chốc trong chốc lát, nụ cười của y dần dần trầm trầm xuống, sau đó y lắc đầu thở dài: “Ra ngoài một lát, tôi có lời muốn nói với anh.”

Cố Nguyên lúc này đang ngồi trên sô pha, hai mí mắt vẫn luôn đánh nhau, cuối cùng không chống đỡ được nên đã ngủ rồi.

Trên ban công, Ôn Tử Hàm và Mặc Lâm đang đứng mặt đối mặt.

Ôn Tử Hàn lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc, châm lửa, y hỏi Mặc Lâm có muốn hút thuốc không.

“Đang cai.” Mặc Lâm nói.

Vì biết Cố Nguyên không thích mùi khói, Ôn Tử Hàm đi tới góc ban công, vươn ngón tay đưa thuốc ra ngoài cửa sổ, để gió đêm cuốn khói thuốc đi.

Chi tiết này được Mặc Lâm thấy ở trong mắt.

“Tôi rất tò mò về cậu.” Mặc Lâm nói: “Cậu là bạn hay là tình địch?”

“Bạn đi?” Ôn Tử Hàm nói đùa: “Nhưng nếu anh dám làm tổn thương Cố Nguyên, tôi nhất định sẽ đem anh giải phẫu sống!”

“Cậu yên tâm.” Mặc Lâm nói: “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội này!”

Ôn Tử Hàm nói thầm: Thôi đi, lời hay ai không nói được, làm được hay không mới là vấn đề!

Từ khi làm bạn với Cố Nguyên, y chưa bao giờ ngừng lo lắng.

“Cứ yên tâm giao em ấy cho tôi,“ Mặc Lâm từ trong túi lấy ra một đống kẹo đầy màu sắc: “Em ấy có khả năng của mình, tôi có lòng tin ở em ấy!”

Anh chọn một viên kẹo màu hồng phấn, xé mở lớp vỏ rồi cho vào miệng.

“Nhưng quả thực điểm này anh tốt hơn tôi,“ gương mặt Ôn Tử Hàm vẫn cợt nhả như cũ: “Từ trước đến nay tôi chưa từng có lòng tin vào chính bản thân mình, tôi thích rộng chơi ở bên ngoài, có khi mấy ngày không về nhà, thế giới bên ngoài quá đẹp, tôi sợ mình sẽ lạc lối, cho nên tôi và Cố Nguyên chỉ có thể làm bạn bè... Tôi nói như vậy, hy vọng anh có thể hiểu!”

Mặc Lâm bỗng nhiên có chút hâm mộ Ôn Tử Hàm, Ôn Tử Hàm tuy nhìn có vẻ ấu trĩ nhưng lại là một người nhạy bén, định vị bản thân vô cùng rõ ràng... Thậm chí còn có những suy xét lâu dài.

“Tôi đã giấu giếm lâu như vậy nhưng vẫn bị anh nhìn thấu, tôi mong anh đừng nói chuyện này cho Cố Nguyên.” Ôn Tử Hàm thở dài: “Tôi sẽ giữ bổn phận là một người bạn, nhưng tôi cũng mong anh hãy suy nghĩ thật kĩ xem mình có đủ tiêu chuẩn hay không, nếu trong lòng anh không chắc chắn mười phần, hãy tránh xa cậu ấy ra!”

(Sẵn nói về tên nhân vật tui ghi tên mấy anh ra luôn cho mọi người biết nha:

_Cố Nguyên: 顾原, 顾 là ngoảnh lại, 原 là cánh đồng, nguồn gốc, truy cứu đến tận cùng, nó cũng có từ ghép 原諒 [nguyên lượng] nghĩa là tha thứ

_Mặc Lâm: 墨临, 墨 là mực hay văn chương tri thức, 临 là kề cận, gần kề

_Ôn Tử Hàm: 温子涵, 温 là ấm áp, 涵 là bao dung)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.